In books lies the soul of the whole Past Time: the articulate audible voice of the Past, when the body and material substance of it has altogether vanished like a dream.

Thomas Carlyle

 
 
 
 
 
Tác giả: Thục Khách
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 61 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 655 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 23:10:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Phần 1- Chương 12
hần I - Sớm chiều kề cận
Chương 12: Đại hội thử kiếm
Edit: BW_mylove_SG
Beta: yk_nhubinh
I
Những cơn gió mang theo tiên khí phơ phất thổi qua, khiến cho người ta có cảm giác thật mát lành. Mặt trời lặng yên biến mất trong đám mây, sắc trời hơi tối lại một chút, nhưng ngược lại trong trường hợp này lại càng làm tăng thêm sự trang trọng.
Lục Hợp điện vốn đã nằm trên đỉnh ngọn núi cao nhất ở Nam Hoa, nhưng không ai ngờ được hôm nay ở phía sau nó lại hiện ra một ngọn núi lớn chưa bao giờ thấy qua. Những bức tường mây quấn quanh, tạo nên một kỳ quan to lớn và hùng vĩ tương xứng với đỉnh núi kỳ vĩ này. Từng tảng đá to lớn chồng chất lên nhau cao cao vươn thẳng lên trời tạo thành đỉnh núi mới xuất hiện kia, đó chính là Thông Thiên Môn tiếng tăm lừng lẫy mấy vạn năm qua chưa bao giờ được mở ra. Bên dưới Thông Thiên Môn là vực Phi Thăng sâu không thấy đáy nối thẳng xuống hoàng tuyền của Minh giới. Nhìn xuống vực sâu chỉ thấy tầng tầng lớp lớp mây bay lượn lờ, trắng xoá một màu, cực kỳ đồ sộ, không hổ danh là nơi tỷ thí của đại hội tiên môn.
Bên vách đá mấy ngàn đệ tử đã tề tựu lại, đều đang bàn luận về cuộc tỷ thí sắp đến.
Đại hội thử kiếm được tổ chức năm năm một lần, bất cứ đệ tử nào đã nhập môn cũng đều phải tham gia, xem như một lần kiểm tra để xem thử các tân đệ tử sau năm năm đã tiến bộ như thế nào, đã đạt tới cảnh giới nào. Việc này vốn đương nhiên sẽ được xem là điều quan trọng nhất trong đại hội, nhưng giờ phút này thứ trong lòng mọi người quan tâm nhất cũng không phải là việc này.
Đại hội thử kiếm không chỉ nơi thi đấu để thể hiện tài năng của các tân đệ tử, mà cũng chính là trường đấu để tranh đoạt vị trí thủ tọa đệ tử.
Thủ tọa đệ tử của Nam hoa địa vị và quyền lực chỉ dưới chưởng giáo và các tiên tôn, ai mà không muốn kia chứ? Đại hội thử kiếm cũng vừa đúng lúc dành cho các đệ tử trong phái một cơ hội cạnh tranh công bằng. Chỉ cần là đệ tử của Nam Hoa, không phân biệt tuổi tác hay bối phận, miễn là có tâm niệm trong lòng, đều có thể ghi danh để tỷ thí, sau đó sẽ chọn ra một người xuất sắc nhất trong những đệ tử này. Người này sẽ khiêu chiến với thủ tọa đương nhiệm, nếu như thành công giành được thắng lợi thì đó sẽ là người nhậm chức tân thủ tọa đệ tử của Nam Hoa.
Mộ Ngọc là người đã giữ chức vị này ba nhiệm kỳ liên tiếp.
Đại hội thử kiến lần này còn chưa bắt đầu, tất cả mọi người đều đã chờ mong đến trận đấu cuối cùng để xác định vị trí thủ tọa kia, lại còn ngấm ngầm chọn ra vài người đứng đầu để bình phẩm, thậm chí có một số đệ tử còn lờ đi cả môn quy lén lút đặt cược với nhau. Tiền đặt cược đơn giản là tiên đan, tiên thảo, hay độc đáo hơn một chút nữa chính là vài năm tu vi. Chưởng giáo Ngu Độ cũng thông cảm với tâm tình kích động của các đệ tử, mỗi lần đến đại hội thử kiếm cũng đều phá lệ trở nên khoan dung một chút, coi như mắt nhắm mắt mở không nhìn thấy gì.
Tiếng chuông vang lên, ngân nga vang vọng khắp nơi.
Vô số tiên hạc, linh điểu theo tiếng chuông kia bay tới, vỗ cánh lượn quanh vài vòng trên mây, rồi cùng hướng tới bóng của những cây tùng ở bên vực Phi Thăng nhẹ nhàng hạ xuống. Lại có hơn mười con linh hồ và bạch hổ chạy tới, đứng tách xa đám người đang tụ tập tự tìm chỗ ngồi ình trên các khối đá nham thạch, xem ra bọn chúng cũng đã sớm có chuẩn bị, muốn vào giúp vui.
Một đám mây trắng đang nương theo làn gió từ từ dâng lên đỉnh ngọn núi. Xung quanh đám mây ấy toả ra những ánh sáng rực rỡ, lại mang theo luồng khí tức mạnh mẽ.
Có bốn người đang đứng trên đám mây ấy, phía trước là Ngu Độ và Mẫn Vân Trung, phía sau là Tần Kha cùng với Văn Linh Chi đứng ở hai bên.
Ngu Độ hôm nay mặc pháp bào màu tím, trên đỉnh đầu hào quang lan tỏa rực rỡ, đứng trên đám mây theo vị trí Cửu tinh (*), bên hông đeo Lục Hợp thần kiếm màu xanh, trên thân kiếm có đeo tua kiếm ngũ sắc là biểu tượng cho thân phận chưởng giáo do tổ sư của Nam Hoa truyền lại. Mẫn Vân trung vẫn mặc y bào mộc mạc thường ngày, chẳng qua là thanh kiếm Phù Đồ Chương đang cầm trong tay cũng được treo lên tua kiếm màu đen là biểu tượng tượng trưng cho thân phận đốc giáo.
* Cửu tinh: Các nguồn năng lượng khổng lồ từ các hành tinh trong hệ mặt trời và ngoài hệ mặt trời tác động vào trái đất. Trong phong thủy học người ta thường gọi nó là khí và khí trường. Và được người xưa quy vào trạng thái của Cửu Tinh (9 vì sao, gồm: Bạch Tham Lang, Hắc Cự Môn Tinh, Bích Lộc Tồn, Lục Văn Khúc, Hoàng Liêm Trinh, Bạch Vũ Khúc, Xích Phá Quân, Bạch Tả Phụ, Từ Hỏa Tinh.) dịch chuyển biến đổi và tương tác với Từ Trường Trái Đất (Đại biểu bằng Địa Bàn) tạo ra Khí Trường.
Đám mây hướng về phía võ đài của Thông Thiên Môn bay xuống, Mộ Ngọc và vài đại đệ tử đã sớm chờ ở nơi này. Bên dưới võ đài mấy ngàn đệ tử đồng loạt hướng về phía chưởng giáo thi lễ. Ngu Độ liền đưa tay lên ra hiệu cho các đệ tử đứng lên, rồi lập tức cùng Mẫn Vân Trung  ngồi vào chỗ dành riêng ình.
Không bao lâu, Hành Huyền cũng mang theo đồ đệ đến đây, ba vị tiên tôn bắt đầu ngồi nói chuyện phiếm. Bề ngoài chỉ đơn giản là người này khen ngợi đệ tử của người kia mà thôi, nhưng ngấm ngầm ở bên trong lại là để phân cao thấp, nhất là Mẫn Vân trung và Ngu Độ, duy chỉ có Hành Huyền vẫn vô tình vuốt râu thở dài. Thiên Cơ vốn chỉ có chức trách duy nhất là nghiên cứu và đoán biết về vận mệnh và ý trời, cho nên không sử dụng thuật pháp, y cùng với đồ đệ đến đây chẳng qua chỉ là đến cho có mặt mà thôi.
Các vị tiên tôn ngồi nói chuyện, Tần Kha lui ra phía sau thi lễ với Mộ Ngọc: "Vài năm không gặp, Mộ sư thúc tu vi chắc là ngày càng cao."
Mộ Ngọc mỉm cười: "Ta ngày thường bận rộn, làm sao có nhiều thời giờ tu luyện, sư điệt tư chất trời sinh hơn người, lại được chưởng giáo đích thân truyền thụ thuật pháp, chỉ trong vòng vài năm ngắn ngủi đã tu thành bán tiên thể, như vậy chứng tỏ thuật pháp của sư điệt cũng đã có chút thành tựu, lần này có hi vọng sẽ đảm nhận được chức tân thủ tọa đệ tử."
Tần Kha vội nói: "Đệ tử không dám."
Văn Linh Chi bước qua, tươi cười nhìn Tần Kha nói: "Hay lắm, nếu không thì chúng ta cùng tham gia tỷ thí thử kiếm với nhau, có thể mở mang kiến thức và chứng kiến thân thủ của Mộ sư huynh, chỉ sợ muội học nghệ  không được tốt, chỉ mong sư huynh hạ thủ lưu tình."
Tần Kha và Mộ Ngọc hai người chưa ai trả lời, thì bên kia Mẫn Vân Trung đã mở miệng trách mắng: "Tranh vị trí thủ tọa, ngươi còn kém xa lắm, đừng vội vàng mà không biết tự lượng sức mình."
Nghe thấy vậy, Văn Linh Chi đỏ hết mặt lên, thần sắc có chút không phục, liền mở miệng cười nói: "Sư phụ người đừng nghiêm túc quá như vậy mà, đệ tử chỉ vui miệng nói đùa vậy thôi chứ đâu dám có ý gì ạ."
Thật ra Mẫn Vân Trung cũng cảm thấy lo lắng, Mộ Ngọc là đệ tử đắc ý nhất trong môn hạ của y, đã giữ chức vị thủ tọa này ba nhiệm kỳ liên tiếp, lúc này hẳn là cũng không có vấn đề gì. Chỉ có tên nhóc lính mới Tần Kha kia, gân cốt khá là cứng cáp, trong vòng có năm năm ngắn ngủi mà đã tu thành bán tiên thể, xem vẻ mặt của Ngu Độ lúc này thì không thể so được với năm rồi. Nhưng Mẫn Vân Trung lại không thể không nghĩ đến việc lỡ lần này Mộ Ngọc lại thua ở trên tay một tên vãn bối mới nhập môn thì sao, bởi thế nên sự lo lắng không khỏi hiện cả lên trên nét mặt già nua của y.
Nghĩ đến đây, Mẫn Vân Trung xoay mặt lại hỏi Mộ Ngọc: "Con vẫn còn dùng thanh kiếm quèn kia hay sao?".
Mộ Ngọc cười nói: "Sư phụ người cũng biết, con dùng nó đã lâu như vậy rồi, nên coi nó giống như là cánh tay của mình."
Thân là đệ tử của phái Kiếm Tiên, nếu bảo Mộ Ngọc có điều gì đó cổ quái không thể hiểu, thì phải nhắc đến sở thích không thích dùng vũ khí của y. Nhớ ngày đó Mẫn Vân Trung cố ý đem biết bao nhiêu là bảo kiếm quý giá trên thế gian này cho y chọn lựa, vậy mà y cố tình tiện tay cầm lấy một thanh Tinh Cương kiếm tầm thường, thiếu chút nữa là làm cho Mẫn Vân trung tức chết. Nhưng chuyện xảy ra sau đó lại hoàn toàn ứng với câu nói ‘Kiếm cũng như người’, diện mạo bình thường, kiếm cũng bình thường vô cùng. Nhưng thật ra là cố tình thâm tàng bất lộ, vào lần đầu tiên tham gia đại hội thử kiếm đã đoạt luôn vị trí thủ tọa đệ tử.
Nhưng mà pháp khí tốt thì bất luận là đối phó với kẻ địch hay là đối với bản thân y, cuối cùng cũng sẽ có lợi thế hơn nhiều. Mẫn Vân Trung đã không ít lần khuyên bảo Mộ Ngọc, nếu pháp khí trời sinh không được tốt, thì việc tiến đến cảnh giới tâm ý tương thông với thanh kiếm kém cỏi kia càng không có khả năng, chi bằng sớm đổi một thanh kiếm khác tốt hơn chẳng phải là sẽ hay hơn so với việc dùng một thanh kiếm kém cỏi hay sao. Ai ngờ Mộ Ngọc đối với việc này lại cố chấp một cách kỳ lạ, luôn mượn cớ từ chối, vì thế đã phải chịu nhiều quở trách. Nhưng có câu là con thỏ cố chấp đến cùng thì lão hổ cũng không làm gì được, cuối cùng Mẫn Vân Trung cũng đành phải nhượng bộ đệ tử cứng đầu cứng cổ này của mình.
Mẫn Vân Trung giờ phút này lại nhắc tới chuyện này một lần nữa, đơn giản là lo lắng cho đồ đệ khi ứng chiến trên võ đài sẽ phải chịu thiệt mà thôi, nhưng mà vẫn nghe Mộ Ngọc nói một câu như vậy, khẽ hừ một tiếng quay sang hỏi: "Tần Kha, kiếm của con đâu?"
Tần Kha trả lời: "Thưa tổ sư thúc, kiếm của con là do sư phụ ban tặng, con không dám tùy ý sử dụng, nên hiện tại vẫn để trong phòng chưa mang đến."
Mẫn Vân Trung nghiêng nghiêng liếc Tần Kha, nói: "Là kiếm của chưởng giáo ban cho, ta nghĩ rằng tất nhiên phải là vật phi phàm, sao lại không mang đến ọi người cùng xem."
Tần Kha cũng không chối từ, khẽ nâng tay lên, trong phút chốc một luồng sáng màu lam bay nhanh như gió phóng xuống, xẹt qua không trung, giống như một luồng khí nóng bức xuyên qua mây, vừa thoát tục lại vô cùng khí thế.
Thanh trường kiếm màu lam phát ra ánh sáng chói lòa cuối cùng hạ xuống tay Tần Kha, ánh sáng đẹp đẽ hợp với khuôn mặt lạnh lùng, hai vẻ này kề bên nhau dường như lại càng tăng thêm sức mạnh.
Chúng đệ tử thấy thế đều ngây người ra, duy chỉ có Mộ Ngọc là mỉm cười.
Mẫn Vân Trung sửng sốt một lát, rồi cười như có như không nhìn Ngu Độ nói, cũng là nói với Tần Kha: "Ngay cả Bát Hoang kiếm mà cũng đem truyền cho con, đủ thấy chưởng giáo có tâm bồi dưỡng nhân tài, con chớ có làm cho chưởng giáo thất vọng."
Ngu Độ cười nói: "Môn hạ của sư thúc có đồ đệ tài giỏi xuất hiện lớp lớp, lại có Mộ Ngọc là đồ đệ đắc ý như vậy, ta đương nhiên cũng cảm thấy sốt ruột, cho nên đối với đồ nhi của mình này quan tâm nhiều cũng là việc phải làm thôi mà." Trong lời nói này có ẩn chứa vài phần tự đắc.
Tần Kha cung kính nói: "Tần Kha không dám quên lời dạy bảo của sư phụ, và luôn trân trọng tâm ý của tổ sư thúc."
Nói hay lắm, Mẫn Vân nghe xuôi tai thu lại nụ cười trên khóe miệng, kỳ thật ấn tượng ban đầu của y với Tần Kha cũng rất tốt, nhớ ngày đó nếu không phải vì đứa bé gái kia, thì đứa nhỏ này đã sớm bái nhập vào môn hạ của mình rồi.
Thích thì có thích, nhưng mà những người nổi bật như thế vẫn là giữ lại làm đồ đệ của mình thì tốt hơn, Tần Kha mới học được có năm năm, theo lý thì Mộ Ngọc đánh thắng y cũng không thành vấn đề. Chỉ là hiện nay Ngu Độ ngay cả Bát Hoang thần kiếm cũng đem truyền lại cho y, như vậy chẳng phải là đồ đệ của mình sẽ chịu thiệt sao?
Mẫn Vân Trung lại một lần nữa xoay người về phía Mộ Ngọc: "Ta thân làm sư phụ tuy không thể so được với chưởng giáo, nhưng đến giờ lại vẫn chưa cho con được một pháp khí tốt, nên đến lúc đó sư phụ sẽ đưa Phù Đồ Chương cho con mượn dùng một lát vậy.”
Mộ Ngọc khéo léo chối từ: "Đệ tử đã có kiếm, sao dám dùng kiếm của sư phụ được."
Mẫn Vân Trung chính là đang muốn quở trách thì bỗng nhiên từ xa xa có đám mây bay tới.
Đó là một đám mây ngũ sắc, biểu hiện cho người sắp tới đã đạt đến cảnh giới vô cực kim tiên, y phục màu trắng vạn năm không thay đổi, giống như biểu hiện đạm mạc trên mặt hắn, trong tay là thanh kiếm Trục Ba được đeo tua trắng bạc tượng trưng cho thân phận hộ giáo.
Ở phía sau bên phải hắn là một cô gái.
Bị ánh sáng trước người che khuất, chỉ nhìn thấy cô gái kia thân hình có vẻ nhỏ bé mà thanh đạm. Cô gái xinh đẹp này chỉ khácLạc Âm Phàm ở chỗ nàng là một cô gái, còn khí chất trên người nàng lại hoàn toàn giống hắn, một vẻ đẹp nhẹ nhàng lại mang hương vị phiêu đãng, thoát tục. Giờ phút này mi mắt nàng buông xuống, vẻ mặt khiêm nhường, kính cẩn, tay phải cầm một thanh trượng ngắn màu bạc tinh xảo.
Sư phụ như tranh, nữ đồ đệ như thơ, tuy rằng dáng vẻ có khác nhưng đều mang vẻ đẹp vô cùng thuần khiết, thật hòa hợp, trên người cả hai đều phát ra khí chất rất hài hòa.
Chờ Lạc Âm Phàm đi thẳng một mạch về vị trí ngồi, chúng đệ tử mới lấy lại tinh thần, trên mặt đều là vẻ cung kính, cúi mi xuống không dám nhìn nhiều.
Chỉ có duy nhất Tần Kha khẽ nhíu cặp mi dài lại, nhìn chằm chằm vào cô gái kia.
Ngày hôm trước chỉ vội vàng nhìn thoáng qua, nhưng đã vô tình lưu lại ấn tượng. Giờ phút này nhìn thấy làm sao có thể không ngắm kỹ được. Không thể tưởng được người đi theo bên cạnh Trọng Hoa tôn giả lại chính là nàng, chẳng lẽ...
Có lẽ, Tử Trúc Phong lại thu nhận thêm đệ tử?
Ở Ngọc Thần Phong tu luyện ròng rã năm năm, Tần Kha không hề biết bất cứ chuyện gì phát sinh ở dưới này, nào biết đâu hôm nay nhìn thấy không phải là nha đầu xấu xí lúc trước nữa, mà là một cô gái xinh đẹp khác, nhất thời y đành tự mình âm thầm phỏng đoán, lại không tiện mở miệng hỏi thăm.
Bên cạnh Văn Linh Chi chợt nắm chặt thanh kiếm trong tay, đôi mi thanh tú nhanh chóng nhăn lại, trong phút chốc lại giãn ra, thấp giọng nói: "Trọng Hoa tôn giả đến rồi, đại hội thử kiếm sẽ bắt đầu, ở trên đài này nhìn thấy rất rõ nhưng huynh nhất định là sẽ không thích, ở đây đã có Mộ sư huynh trông nom, chi bằng chúng ta đi xuống dưới xem đi."
Lời này thực hợp ý Tần Kha, y gật gật đầu, dẫn đầu hướng dưới đài đi xuống.
Lại nói, Trọng Tử đứng bên cạnh Lạc Âm Phàm được một lát, thấy hắn cùng Ngu Độ nói chuyện, cũng thối lui dần ra xa xa, tính đi tìm Mộ Ngọc để hỏi thử bao lâu nữa thì đến phiên mình lên võ đài, bỗng nhiên nghe thấy trong đám người bên dưới có người đang kêu mình, vội xoay mặt lại nhìn.
"Tiểu Trùng! Tiểu Trùng!"
Thì ra Yến Thực Châu cũng đến đây, đang vẫy tay rối rít về phía nàng ở bên này, giọng của nàng ấy gọi thật lớn, cho nên lúc đó những người khác đều nghe được hết. cách đó không xa Tần Kha đang bị một nhóm nữ đệ tử vây quanh lập tức ngước mắt lên, nhìn qua bên đây.
Trọng Tử cũng không để ý, chạy thật nhanh xuống dưới đài kêu lớn: "Thực Châu tỷ tỷ."
Yến Thực Châu năm trước vừa thành thân, Trọng Tử còn đi chúc mừng nữa mà. Một năm trôi qua, cả người nàng ấy nhìn vẫn xinh đẹp nhưng so với trước kia lại tròn trịa hơn rất nhiều, cả gương mặt như bừng sáng.
Trọng Tử nói lời tự đáy lòng mình: "Thực Châu tỷ tỷ, nhìn tỷ càng ngày càng đẹp nha."
"Giận muội luôn, rõ ràng kêu nhớ tỷ tỷ, thế mà lâu như vậy cũng chẳng thấy đến đến thăm tỷ, muội đã chạy đi đâu mất tăm thế?"
"Muội cũng muốn đi thăm tỷ nhưng mà chỉ sợ quấy rầy tỷ tỷ và tỷ phu."
Yến Thực Châu không thèm quan tâm: "Sợ cái gì, huynh ấy tốt lắm."
Vị hôn phu của Yến Thực Châu là đồ đệ của Mộ Ngọc, nghe nói rất là yêu thương, chiều chuộng nàng ấy. Trọng Tử nhìn Yến Thực Châu đứng trước mặt mình, khuôn mặt hạnh phúc. Dường như hiểu được duyên cớ vì sao nàng ấy càng ngày càng xinh đẹp, nhịn không được cảm thấy hoảng hốt một chút.
Trong lúc Trọng Tử còn đang thất thần, thì Yến Thực Châu lại chú ý tới Tần Kha và Văn Linh Chi ở bên cạnh, liền tiến lên thi lễ: "Bái kiến Văn tổ sư cô, Tần sư thúc."
Ngày xưa Văn Linh Chi nghe thấy Trọng Tử gọi mình là sư cô thì vui sướng vô cùng, nhưng hôm nay cùng đi với Tần Kha mà chính mình lại biến thành tổ sư cô, lập tức khiến cho khuôn mặt đang tươi cười của Văn Linh Chi nhất thời biến thành một màu xanh trắng, sau một lúc lâu mới thản nhiên giở giọng dạy dỗ: "Trọng Tử mặc dù nhỏ tuổi hơn ngươi, nhưng rốt cuộc vẫn là đệ tử thân truyền của Trọng Hoa Tôn giả, luận bối phận cũng là sư cô của ngươi, sao có thể lỗ mãng gọi tỷ tỷ muội muội như thế được, không phân biệt lớn nhỏ, làm rối loạn bối phận như vậy để cho người khác nghe thấy còn ra thể thống gì nữa!".
Lời lẽ này rõ ràng là chỉ trách Yến Thực Châu, nhưng cũng là đang ngầm nói với Trọng Tử. Yến Thực Châu vốn là không thích nàng ta, nghe vậy lại càng muốn tranh luận, Trọng Tử vội kéo nàng ấy lại rồi khẽ nói: "Sư cô giáo huấn phải."
Ngại vì Tần Kha đang có mặt ở đây, Văn Linh Chi nghe thấy vậy cũng không nói gì nữa.
Trọng Tử liền kéo Yến Thực Châu đi.
"Trọng Tử?" Một giọng nói trầm thấp rõ ràng lại nhẹ nhàng vang lên.
Trọng Tử vội vàng quay lại nhìn.
Nhìn thấy cô gái áo trắng quay người lại, chàng trai trẻ kia không chút khách khí đánh giá nàng từ trên xuống dưới, vẻ mặt so với trên cây cầu mây năm đó giống nhau như đúc.
Bốn mắt nhìn nhau, nhìn thấy rõ ràng đôi mắt to tròn, trong sáng quen thuộc kia, y dường như đã xác nhận được thứ gì đó, trong con ngươi lạnh lùng chợt hiện lên ánh cười.
Không thể tưởng tượng được, Tần Kha vẫn còn nhớ mình! Rốt cuộc giờ phút này cũng đã nhận ra mình! Trọng Tử cảm thấy thật vui sướng, nói: "Là muội, Tần sư huynh."
Y lại hạ mi mắt xuống, xoay mặt nghe những người đang ở cạnh ríu rít nói chuyện, không hề để ý đến nàng nữa.
Thấy vậy, sắc mặt Văn Linh Chi lập tức tốt hẳn lên, bên môi cong lên chợt nở một nụ cười nhợt nhạt.
Biết rõ Văn Linh Chi đang cố ý làm khó mình, người khác không để ý đến nàng thì thôi, ngay cả y  cũng cố ý như vậy, Trọng Tử nhất thời tức giận vô cùng, liền kéo Yến Thực Châu bước đi.
"... Đại hội thử kiếm chính là quy củ do hai vị đại tổ sư của Nam Hoa sáng lập ra, là để kiểm tra học nghệ của tân đệ tử nhập môn đã đạt tới cảnh giới nào, đồng thời cũng là nơi để tuyển ra người sẽ nhậm chức tân thủ tọa đệ tử. Theo di huấn của tổ sư, tất cả các đệ tử của Nam Hoa cần cố gắng phát huy hết bản lĩnh của mình, không cần phải giữ lại, lại càng không phân biệt thân phận, nhưng đồng môn sư huynh đệ trong lúc giao đấu chung quy đều phải giữ hòa khí, đến lúc cần thì phải lập tức dừng tay, không thể gây tổn thương nguy hiểm đến tánh mạng..." Giọng nói vang vọng rõ ràng trong vách núi trống trải khiến cho từng đợt hồi âm vang dội lại.
Ngu Độ phát biểu xong, liền quay về chỗ ngồi.
Lúc này trên đài ngoại trừ Ngu Độ và ba vị tiên tôn, còn có Mộ Ngọc cũng ngồi ở bên cạnh xem cuộc tranh tài, chính vì việc này mà không thể trách được mọi người đều muốn tham gia tranh đoạt chức thủ tọa, có thể có được một chút thể diện nhỏ nhoi ở trên đó thì cũng tuyệt đối không phải quang cảnh bình thường.
Một đại đệ tử tiến lên công bố danh sách tỷ thí.
Đầu tiên là các tân đệ tử sẽ tỷ thí, chỉ qua mấy trận đã thấy, quả nhiên là ai cũng cố chứng tỏ bản lĩnh của mình, các tân đệ tử đều đem năm năm thuật pháp đã học được của mình ra thi triển vô cùng nhuần nhuyễn.
II
Trọng Tử ngồi xem không hiểu gì cả, cho nên kéo Yến Thực Châu lại bắt nàng ấy giải thích ình về mấy cái thuật pháp kia.
"Tiểu Trùng, nghe nói là chưởng giáo không uội học thuật pháp?"
"Muội trời sinh sát khí, học không tốt."
Yến Thực Châu nhìn Trọng Tử một lúc lâu sau đó nhịn không được thở dài: "Kỳ thật muội so với những người khác còn tốt hơn nhiều, Tôn giả cũng thật là, thật sự không chỉ giáo uội đến nửa chiêu nữa, người khác nói như thế thì liên quan gì tới  muội đâu..."
Trọng Tử ngăn lời của Yến Thực Châu lại: "Cái miệng là sinh ra ở trên người của người khác, các nàng ấy muốn nói gì thì cứ để cho các nàng ấy nói đi, dù sao muội cũng không muốn học thuật pháp gì hết, chỉ cần có sư phụ ở bên cạnh, ai có thể làm tổn thương đến muội a."
Yến Thực Châu lắc đầu: "Muội ngốc quá, chẳng lẽ muội đi theo tôn giả mãi được sao?"
"Muội sẽ phụng dưỡng sư phụ mãi mãi."
"Thật sao tiểu cô nương ngốc nghếch này, muội không lấy chồng đâu có được, nếu tương lai muội có sư nương thì sao?"
Trọng Tử cười không được tự nhiên lắm: "Tương lai để nói sau."
May mắn là Yến Thực Châu chỉ thầm thì trong miệng: "Thật ra chuyện này chúng ta ngay cả tưởng tượng cũng không dám tưởng tượng, thường chỉ dám nói sau lưng, người như Tôn giả, phải lấy một tiên tử đẹp đến thế nào, tốt đến mức nào mới xứng đôi với người được đây, chỉ sợ là sẽ không bao giờ cưới vợ mất."
Trọng Tử vội kéo Yến Thực Châu: "Mọi người nói cái gì vậy, cả gan lén nói xấu sau lưng sư phụ muội."
Yến Thực Châu cười: "Các nàng ấy nói chứ tỷ không nói."
Trọng Tử nhìn sang bóng dáng quen thuộc thân thiết trên đài kia, trong lòng thấp thoáng nổi lên một chút vui sướng. Ngay cả Trác Vân Cơ tiên tử là người như vậy mà còn không lay động được lòng người, huống chi người khác? Thầy trò hai người thật có thể vĩnh viễn ở Tử Trúc Phong làm bạn sao?
Trọng Tử hãy còn thất thần, thì chung quanh đám nữ đệ tử bỗng nhiên đều im lặng hết lại.
Yến Thực Châu nhịn không được liền nói: "Mau nhìn đi, đến phiên Tần sư thúc rồi!"
Đến phiên Tần Kha? Trọng Tử vội vàng đưa mắt nhìn lại.
Bát Hoang kiếm lóe sáng, mang theo một người từ vách núi bay ra, giống như mặt trời bừng tỉnh bay thẳng lên không trung, nhanh như tia chớp, rồi bất chợt ngừng lại, đứng vững vàng trong biển mây phía trên vực Phi Thăng. Những động tác liên tiếp nhưng vô cùng tự nhiên thuần thục mà không hề mang theo nửa phần hương vị trần tục.
Yến Thực Châu khen ngợi không ngớt: "Động tác tự nhiên, không để lại dấu vết, quả nhiên là thuật ngự kiếm inh!"
Trọng Tử cũng cố gắng tập luyện mấy ngày nay, nhưng chung quy là vẫn chưa đạt được cảnh giới như vậy, giờ nhìn thấy thế lại càng cảm thấy hâm mộ không thôi.
Đối thủ là đệ tử của một vãn bối khác, hai người thi lễ với nhau xong, ai nấy đều tự thối lui ba trượng, rồi đột nhiên không khí trở nên nghiêm túc. Mỗi người đều căng thẳng chờ mong, xem vị đệ tử của chưởng giáo vừa tu luyện xong, mới rời khỏi Ngọc Thần Phong này sẽ bộc lộ tài năng như thế nào.
Diễn biến giữa sân lại chầm chậm không hề có động tĩnh.
Tên đệ tử kia rốt cuộc thiếu kiên nhẫn, tính động thủ trước liền nói: "Mong sư thúc chỉ giáo."
Tần Kha khẽ vuốt cằm, bỗng nhiên quay lưng lại xoay người đi, Bát Hoang Kiếm dưới lòng bàn chân y biến mất trong nháy mắt, không nhìn thấy bóng dáng, tung tích ở đâu cả, mau lẹ đến mức không kịp nhìn thấy rõ nữa.
Âm vang dưới tầng không, biển mây trắng kia dần dần bị xuyên thủng một lỗ hổng thật to, ánh mặt trời chiếu xuống bên dưới mơ hồ như có khí thế của một tòa tháp trời.
Khắp bốn phía không khí trở nên kỳ quái, tất cả mọi người đều bắt đầu trở nên bất an, tựa như có một dự cảm nào đó, nhưng lại cố tình không muốn tin tưởng vào, áp lực cực độ cùng với căng thẳng vô cùng khiến cho người ta thở không nổi. Trọng Tử cũng không nhịn được nắm chặt tay của Yến Thực Châu.
Một lát sau, mọi chuyện có vẻ như kéo dài vô hạn.
Mọi người có mặt ở đây dường như sắp mất hết kiên nhẫn không chịu nổi nữa, thì giữa không trung một luồng sáng chợt lóe lên, một bóng sáng màu lam bay từ trong mây phóng thẳng tắp xuống phía dưới!
Ánh sáng phát ra đến loá mắt, như ngàn vạn ngôi sao sáng bừng tỉnh giữa chín tầng trời, trong phạm vi hơn mười trượng đều bị ánh sáng màu lam bao phủ, ngay cả ánh mặt trời mùa hè chói chang, hay ánh sét chói lòa đánh giữa không trung, cũng không thể so được với một màn trước mặt này. Khí thế hoành tráng, thật khó mà hình dung được.
Nhưng mà, các đệ tử đang bị bao phủ dưới ánh hào quang này, ai nấy cũng không có được nửa phần phấn chấn, ngược lại cả người rét run, vẻ mặt không thể tin, trong lòng tràn đầy khiếp sợ.
Kiếm như sao rơi, lạc tinh sát!
Không có gì đáng ngạc nhiên nếu muốn ra chiêu trước để khống chế người, nhưng ở trước mặt chưởng giáo, ở trước mắt bao nhiêu người lại dám xuất ra sát chiêu như vậy, ai cũng không đoán trước được!
Càng không thể đoán được là một tân đệ tử mới nhập môn được năm năm, mà đã có thể đem một sát chiêu tầm thường sử dụng đến cảnh giới này!
Ở phía đối diện tên đệ tử kia hiển nhiên là bị dọa đến ngây người, những chiêu thức tốt nhất đã chuẩn bị đều đã bị dọa cho quên sạch, làm sao còn có tâm tư lo lắng né tránh nữa chứ. Huống chi lại là sát chiêu đã đạt tới cảnh giới này, thì không chỉ có y là tránh không được mà ngay cả người bên ngoài muốn cản lại, sợ rằng cũng không kịp.
Mọi người ai nấy biến sắc, đều kinh hãi kêu lên, thậm chí đã muốn đứng tại chỗ ngẩn cả người ra.
Ngu Độ cũng khẽ chấn động, phút chốc từ chỗ ngồi đứng lên: "Kha nhi!".
Sát khí liền thu hết lại, luồng ánh sáng tắt dần đi, trên đỉnh đầu sắc trời đột nhiên ảm đạm lại. Mọi người chỉ cảm thấy bầu trời trước mắt chợt tối lại, cảm giác này tựa như chỉ trong nháy mắt mà ban ngày đã biến thành ban đêm.
Gió lạnh thổi qua từng cơn, mây trắng dưới vực bồng bềnh, chàng trai trẻ mặc áo trắng đứng trên Bát Hoang kiếm, đưa lưng về phía mọi người.
Hai người tỷ thí vẫn đứng tại chỗ như cũ, nhìn họ có cảm giác như là căn bản chưa từng ra tay. Nhưng thật ra các đệ tử còn lại ai nấy đều bấu chặt tay mình cả người toát đầy mồ hôi lạnh, đều có cảm giác như đã mơ một giấc mộng thật dài, nhưng từ trong giấc mộng tỉnh lại thì cái gì cũng không thay đổi, chung quanh tất cả vẫn như cũ.
Thế kiếm đáng sợ như vậy, thế mà y lại dừng được một cách nhẹ nhàng thế kia.
"Đa tạ." Tần Kha chậm rãi xoay người lại, thần thái rất tự nhiên.
Chỉ cần một chiêu này, đã phân định thắng bại, khiến cho tên đệ tử kia tâm phục khẩu phục, chỉ dám nói một câu: "Hổ thẹn", rồi ngự kiếm lui xuống bên dưới.
Những tiếng nói mang theo sự sợ hãi không ngừng lan truyền, bầu không khí yên tĩnh nhanh chóng bị phá vỡ, phía bên dưới lập tức trở nên ồn ào, đơn giản đều là những câu nói tán thưởng và khen ngợi, nhất là các tân đệ tử, vẻ mặt tràn đầy sự bội phục và hâm mộ.
Trên đài, Mẫn Vân Trung quay mặt sang nhìn Ngu Độ, bên ngoài nở một nụ cười nhưng trong lòng thì không hề cười một chút nào: "Chưởng giáo giáo dạy đệ tử tốt quá."
Hành Huyền cũng cười nói: "Ta đã sớm nói tiểu tử này rất có tư chất, quả nhiên là không sai."
Ngu Độ thực ra là vừa sợ vừa giận, làm sao dự đoán được đồ nhi của mình lại mang đến một sự kinh hỉ ngoài ý muốn như thế này, nên nhất thời nhẹ nhàng thở ra một cái, trong lòng không khỏi cảm thấy đắc ý, mỉm cười ngồi trở lại ghế rồi nói: "Đồ nhi tuổi trẻ tính khí còn nóng vội, lại yêu thích náo nhiệt, khiến cho sư thúc và sư đệ chế giễu rồi.”
Mẫn Vân Trung hừ nhẹ một tiếng, không nói gì.
Bên dưới đài cao, Yến Thực Châu liên tục thở dài: "Thế kiếm tiến tới tấn mãnh như thế, nhưng khi thu kiếm lại nhẹ nhàng như vậy, aizzz! Chỉ là một chiêu Lạc Tinh sát tầm thường, nhưng ta lên núi đã nhiều năm như vậy, cũng chưa thấy qua đệ tử nào có thể luyện tới cảnh giới này!"
Trọng Tử vội hỏi: "Mộ sư thúc cũng không thể bằng sao?"
Yến Thực Châu lắc đầu: "Mộ sư thúc chưa từng sử dụng qua chiêu thức này, nên việc này ta cũng không biết."
Trọng Tử có chút suy nghĩ bởi trước sau gì cũng cảm thấy chiêu thức mới chứng kiến vừa rồi nhìn rất quen mắt, sau một lúc lâu mới chợt nhớ ra mà kêu lên: "Thì ra nó gọi là Lạc Tinh sát, muội từng thấy sư phụ dùng nó để đối phó với Phong Ma!".
Yến Thực Châu nói: "Đó vốn chính là sát chiêu nổi danh nhất của Tôn giả, Tần sư thúc làm sao có thể sánh bằng được chứ?"
Trọng Tử lại nghĩ nghĩ, rồi khẽ lắc đầu.
Tần Kha ra chiêu đương nhiên là inh, so với những người bên dưới, có thể nói không kém cỏi chút nào, khí thế đủ để áp đảo đối phương. Nhưng Lạc Tinh sát của sư phụ, trước sau vẫn có điểm gì đó hơn hẳn. Ký ức năm đó lập tức tái hiện lại trong đầu, vẫn còn rất mới mẻ, đó là hình ảnh những thanh kiếm phát sáng chói lòa đầy trời, bao trùm tất cả, chỉ còn sót lại duy nhất một bóng dáng, không hề có một chút áp lực lẫn bất an, đó là một cảm giác quyết tuyệt lẫn vô tình rất kỳ quái, ngay cả là người phải chết ở dưới kiếm cũng tuyệt đối không hề sinh ra một chút oán hận nào trong lòng.
Yến Thực Châu cũng không ngoài suy nghĩ kia: "Tần sư thúc mới tu luyện được năm năm, muốn đạt đến cảnh giới này bình thường đã là khó lắm rồi, làm sao có thể so sánh được với Tôn giả."
Chung quanh các đệ tử khen ngợi không dứt, chỉ có duy nhất Tần Kha vẻ mặt không khác ngày thường, vẫn đứng trên những tầng mây trên vực Phi Thăng, chậm chạp không hạ xuống bên dưới. Trong khi chúng đệ tử ở chung quanh đang cảm thấy kỳ quái, thì y bỗng nhiên khom người, hướng về phía đài cao ở xa xa thi lễ.
"Trọng Hoa Tôn giả pháp lực vô biên, tu vi cao thâm, vãn bối kính ngưỡng đã lâu. Nhưng vãn bối cũng thường nghe nói, tuyệt chiêu nổi danh nhất của Tôn giả, thật ra không phải là Cực Thiên thuật, mà là một chiêu thức tầm thường nhất ở Nam Hoa, đó chính là Lạc Tinh sát. Theo ngu kiến của vãn bối, để có thể đem một chiêu thức tầm thường sử dụng thành một sát chiêu tuyệt hảo đạt tới cảnh giới đó, chắc chắn là phải trải qua quá trình tu luyện lâu dài mới có thể đạt tới được. Đáng tiếc vãn bối ngày xưa không có duyên nên chưa từng có dịp được chứng kiến, không thể tận mắt nhìn thấy một lần, nay vãn bối mặt dày khoe khoang, cả gan xin Tôn giả chỉ điểm ột hai câu."
Khí thế hoành tráng, ra chiêu mạnh mẽ như vậy sau đó còn có thể thu chiêu về một cách nhẹ nhàng. Có thể thấy được chiêu thức này Tần Kha cũng đã luyện tới tuyệt hảo rồi. Mấy ngàn đệ tử ở đây không hẹn mà cùng lặng im, chuyển ánh mắt nhìn lên người nọ ở trên đài, ai nấy đều ngóng trông xem hắn sẽ bình phẩm như thế nào.
Đỉnh núi lập tức trở nên yên lặng, lặng ngắt như tờ.
Bóng dáng kia ngồi ngay ngắn trên đài cao, không chút tì vết, tựa như một pho tượng bạch ngọc.
Ngu Độ thứ nhất cũng bận tâm đến thể diện của đồ nhi, thứ hai cũng muốn nghe Lạc Âm Phàm bình phẩm cho nên chủ động nói: "Kha nhi đã có tâm mong mỏi như vậy, sư đệ xem như nể mặt ta, chỉ điểm cho nó vài câu đi."
Lạc Âm Phàm khó khăn lắm mới chịu mở miệng, ngữ khí rất bình thản, không nghe ra là khen hay là chê: "Chỉ trong vòng năm năm ngắn ngủi, mà có thể đem Lạc Tinh sát xuất sử đến cảnh giới này, xuất và thu chiêu vừa phải hợp lý như thế đã là khó có được lắm rồi."
Tần Kha nhẹ nhàng thở ra, đang muốn lên tiếng thì bỗng nhiên lại nghe Lạc Âm Phàm thản nhiên nói tiếp: "Trong trường hợp đó Lạc Tinh sát có tên là sát chiêu, nhưng trong đó lại ngầm ý có ba chữ ‘bất đắc dĩ’, chiêu thức của con đương nhiên là đã đạt tới trình độ tuyệt hảo. Nhưng căn nguyên của chiêu thức ấy lại không phải là như thế. Con cần phải hiểu tiên thuật vốn không phải vì sát mà nên, mà là vì cứu, chiêu này không nên dùng trong tỷ thí."
Lời nói này quả thực kỳ quái, rõ ràng là một sát chiêu, nhưng lại có mối quan hệ với từ ‘cứu’. Tuy thừa nhận y đã luyện tới trình độ tuyệt hảo nhưng lại không phải là chiêu thức đúng nghĩa. Những ý này không tránh khỏi có mâu thuẫn.
Mọi người cúi đầu suy tư.
Tần Kha sửng sốt nửa ngày, bỗng nhiên trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ, cung kính thi lễ: "Bất đắc dĩ mới giết, Tần Kha sau này nhất định ghi nhớ, đa tạ Tôn giả."
Lạc Âm Phàm gật gật đầu.
Tần Kha không nói thêm gì nữa, ngự kiếm lui ra ngoài.
Nhưng bất luận như thế nào thì biểu hiện hôm nay của y là hết sức nổi bật, khi quay trở lại đám động, lập tức bị một nhóm nữ đệ tử vây quanh. Linh Chi nén nỗi vui sướng, vờ như chế nhạo nói: "Huynh lợi hại như vậy, bảo bọn muội làm sao dám đi tỷ thí chứ."
Tần Kha nói: "Sư cô quá khen."
Mặt Văn Linh Chi khẽ biến sắc, miễn cưỡng cười nói: "Muội đã nói nhiều lần rồi, đừng gọi muội là sư cô, huynh so với muội còn lớn hơn mà.
Trọng Tử đứng ở bên cạnh nghe được lại cảm thấy vừa buồn cười vừa tức giận, mới vừa rồi nàng ta còn giáo huấn Yến Thực Châu không biết phân biệt trên dưới, vậy mà mới chớp mắt một cái lại nói là đừng kêu mình bằng sư cô.
Tần Kha nói: "Sao dám làm rối loạn bối phận được."
Văn Linh Chi lại càng buồn bực hơn nữa, liền bước trên bảo kiếm hậm hực nói: "Đến phiên ta rồi, ta đi lên trước."
Văn Linh Chi vốn xinh đẹp, cho dù ở tiên môn chỉ mặc áo trắng tầm thường, rộng thùng thình, nhưng cũng khó che dấu được dáng người xinh đẹp, trong khi đó lại đối xử với các sư huynh đệ rất chu toàn, khuôn mặt kiều diễm. Tất cả mọi thứ đó đều trở thành vũ khí lợi hại của nàng ta. Cho nên khi nàng ta vừa lên đến nơi tỷ thí, lập tức thu hút được rất nhiều sự chú ý.
"Sư cô thuật pháp xuất chúng, nhất định sẽ giành được phần thắng."
"Đây là điều tất nhiên."
Ngay từ nhỏ Trọng Tử đã bị Văn Linh Chi bắt nạt và gây khó dễ, nếu nói là không có cảm giác chán ghét gì khác thì đó chính là giả tạo. Trọng Tử hừ nhẹ, đưa mắt nhìn Văn Linh Chi đang bay bay giữa không trung và vô cùng đắc ý khi nghe thấy những lời bàn tán, Trọng Tử thầm nghĩ mong cho nàng ta thua đi.
Trọng Tử không có hứng thú xem trận tỷ thí này, nên hết nhìn đông tới ngó tây. Chợt thấy con linh hạc của Trọng Hoa cung đang đứng trên một tảng đá cách đó không xa. Cái đầu nho nhỏ quay tới quay lui, chính là đang nhìn về hướng bên này xem xét, vì thế nàng lén lút chen qua đám người, di chuyển tới phía bên trái tảng nham thạch bước lên trên, tính nhào lại ôm nó.
Chợt một bàn tay đem nàng từ trên tảng đá kéo xuống dưới.
"Sắp ngự kiếm lên đài tỷ thí rồi, còn chạy lung tung khắp nơi, còn ra thể thống gì nữa."
"Tần sư huynh?" Trọng Tử kinh ngạc, nhưng mà nhớ tới thái độ trước đó của y không khỏi tức giận, liền đáp lại: "Không lo đi xem sư Văn cô tỷ thí, chạy tới đây làm gì!"
Tần Kha cũng không bỏ qua nàng: "Nhanh như vậy đã có bán tiên thể rồi, không tệ."
Người này đối với người khác đều khách khí, vậy mà lại cố tình châm biếm nàng như vậy! Trọng Tử cáu gắt nói: "Đúng, đúng, sư huynh là tiết mục chính của ngày hôm nay rồi, huynh mau đi đi."
Tần Kha trước khi xoay người đi, ném lại một câu: "Nha đầu xấu xí."
Không biết vì sao, kể từ ba năm trước, sau khi làm khách ở Thanh Hoa cung trở về, Trọng Tử bắt đầu rất ghét bị người khác mắng xấu, nên rốt cuộc vừa nghe vậy liền chẳng buồn để ý linh với hạc gì nữa, tức giận hướng đến bóng lưng của Tần Kha hét lên: "Ngươi mới xấu, tiểu tử xấu xa!"
Tần Kha dừng chân, quay người lại.
Quên mất bối phận, nhục mạ sư huynh, Trọng Tử lập tức im miệng lại.
Trong ánh mắt Tần Kha đã mang theo rất nhiều ý cười, nhìn nàng, không nhanh cũng không chậm nói: "Nha đầu xấu xí, muội cẩn thận đó cho ta."
Trọng Tử nghe được những lời này cảm thấy không hiểu, bỗng nhiên chung quanh vang lên một tràng những âm thanh tán thưởng, quay đầu lại nhìn lên võ đài tỷ thí thì thấy Văn Linh Chi đã thắng rồi, nhất thời lại càng thêm nhụt chí, rầu rĩ đi về phía Yến Thực Châu ở bên kia.
"Trọng Nhi không xấu, Tần sư điệt chỉ đùa giỡn với con thôi", một giọng nói ôn hòa truyền đến, "Qua hai trận nữa là đến phiên con và Tần sư điệt tỷ thí, nên con đừng chạy lung tung nữa."
Trọng Tử sửng sốt, ngẩng mặt lên nhìn.
Trên đài cao, Mộ Ngọc đang hướng về phía bên này mỉm cười.
Hết chương 12
Trọng Tử Trọng Tử - Thục Khách