Số lần đọc/download: 4598 / 3
Cập nhật: 2017-09-24 22:24:30 +0700
Chương 12
- Mày không thích đối diện với Thế Đình à?
- Thích hay không thích không còn là quyền của tao.
Chợt Bửu Ngọc nhìn bạn:
- Tao nhớ mày không ưa gì Thế Đình mà, thậm chí còn ghét cay ghét đắng, thế sao...
Cô nheo mắt:
- Hay tại làm việc chung với nhau một thời gian thấy hợp nhau rồi?
- Mày nói nhăng nói cuội gì đó? Hừ! Tại tao không muốn là người mất lịch sự thôi.
- Vậy à!
Như Thiên bực bội:
- Mày đừng giở giọng đó với tao nữa.
Bửu Ngọc tiếp tục trêu:
- Nếu muốn kết thân với ông ta thì hỏi tao nè.
- Điên khùng!
Như Thiên cầm vợt đi vào sân. Nguyệt Hoa nhìn theo, vội hỏi Thế Đình:
- Bửu Ngọc là em gái của anh, sao hôm nay cô ta có vẻ lạ lùng vậy? Y như người xa lạ.
Thế Đình nhún vai:
- Ai mà biết. Con gái lúc nắng, lúc mưa.
Thật ra anh biết tại sao Bửu Ngọc làm vậy. Vì cô sợ Nguyệt Hoa làm lộ quan hệ giữa cô và anh thôi. Nhưng chuyện này cũng không thể giấu mãi được.
Nếu một ngày nào đó, Như Thiên biết sự thật công ty cô đang làm là của anh trai Bửu Ngọc, thì lúc đó anh sẽ đứng ra giải thích. Bởi anh nhận Như Thiên vào làm không phải vì sự quen biết của em gái anh, mà là chính năng lực và bản lĩnh thật sự của Như Thiên.
Cô như là thiên thần hộ mệnh của anh vậy. Từ ngày cô vào làm cho đến giờ, công ty vàng bạc đá quý "Thế Kỷ" luôn nhận được đặc ân của khách hàng. Gần đây, "Thế Kỷ" còn tham dự những chương trình triển lãm và được sự đánh giá cao.
Thế Đình hài lòng lắm.Từ sự nghi ngờ và thiếu thiện cảm, anh đặt niềm tin vào Như Thiên. Cô không những tài giỏi trong lĩnh vực kinh doanh, mà còn có sự sáng tạo và cái đầu thông minh.
Cho dù bây giờ ai nói gì nói, trong bất kỳ hoàn cảnh nào, Thế Đình vẫn luôn bênh vực Như Thiên. Rất tiếc, hai người cộng tác tốt, nhưng vẫn chưa thể là bạn của nhau. Bởi vì trong mắt Như Thiên, anh vẫn chưa tin được.
Nguyệt Hoa đập mạnh lên vai Thế Đình:
- Anh nghĩ gì nữa rồi? Lúc này, em thấy anh lạ lắm nghe.
Thế Đình giả lả:
- Lạ là sao?
- Hình như anh không còn là anh nữa.
- Hay nói đúng hơn chính lúc này, anh mới thật sự là anh. Anh đang sống thật với mình.
- Đừng nói với em, trái tim anh đang thay đổi.
- Anh có yêu bao giờ đâu mà thay đổi.
- Anh...
Nguyệt Hoa bặm môi:
- Em không muốn anh thân thiện với cô gái nào khác, kể cả Anh Thục và nhất là Như Thiên.
- Em lấy quyền gì?
- Bạn gái anh.
Thế Đình phì cười:
- Không ai có quyền với anh, trừ bản thân anh thôi. Và em cũng vậy.
Anh chợt nghiêm mặt:
- Đừng làm những việc ngu xuẩn nhé. Nếu không, em sẽ hối hận.
Thế Đình bỏ đi, Nguyệt Hoa chỉ biết hậm hực nhìn theo.
Điều gì đây? Cô sắp mất anh ư? Không thể để điều đó xảy ra được, và không ai có quyền cướp Thế Đình của cô đi.
Nguyệt Hoa ném ánh mắt khó chịu lẫn căm tức về phía Như Thiên. Đừng hòng!
Nhìn Như Thiên với nhiều đường vợt điêu luyện và đẹp mắt, Bửu Ngọc thích thú vô cùng. Cô không ngừng vỗ tay la lớn.
- Hay lắm! Cố lên Như Thiên.
Và Bửu Ngọc cũng không khỏi bật cười khi Nguyệt Hoa và anh Hai Thế Đình phải chật vật chạy theo những quả cầu của Như Thiên và chị Hạ Vy.
Hôm nay, cô cũng được biết một bí mật nữa. Anh Hai Thế Đình biết đánh cầu mà cô không hề hay.
Tay vợt của anh cũng cứng đấy chứ. Nếu nhìn theo con mắt kiểu nhà nghề, thì anh Thế Đình không thua Như Thiên đâu.
Bửu Ngọc chau mày, sao thế nhỉ? Chẳng lẽ anh ấy muốn mình thua? Nhưng thua thì có lợi ích gì?
Một giây suy nghĩ, Bửu Ngọc chợt "à" lên. Cô đã hiểu rồi. Thì ra anh Thế Đình có âm mưu.
Ghê gớm thật! Nguyệt Hoa, Anh Thục kề bên mà vẫn chưa chịu còn đèo bồng nữa.
Nhưng anh Hai có biết không nhỉ? Như Thiên đâu phải là người dễ chinh phục, huống chi Nguyệt Hoa luôn là người kề sát bên.
Bửu Ngọc chép miệng. Nếu quả thật anh Hai có tư tưởng như vậy, thì cô phải làm sao đây?
Nói đúng ra, anh Hai không phải là người tệ hại trong chuyện tình cảm. Nhưng... anh không rạch ròi trong ranh giới tình bạn và tình yêu. Đối với cô gái nào, anh cũng ân cần và quan tâm. Có thể vì lẽ đó mà họ tưởng anh yêu.
Bửu Ngọc chống cằm. Như Thiên là người bạn cô thương yêu và quý mến nhất. Cô không đồng ý mọi người xúc phạm đến Như Thiên, kể cả anh Hai cô.
Nếu anh Hai cô quan tâm bằng một trái tim chân thành, thì cô sẵn sàng ủng hộ, còn bằng không thì chẳng nói đến gì cả.
Bửu Ngọc ngồi đó, nhưng cô mãi đeo đuổi theo suy nghĩ riêng của mình, không hay trận đấu giữa bốn người đã kết thúc. Đến khi có cái đập nhẹ lên vai, cô mới giật mình.
- Ủa! Xong rồi ư?
Như Thiên nheo mắt:
- Mày đến đây để xem bọn tao đánh cầu hay đến đây để mơ mộng về chàng của mày? Nếu biết trước đây là một sự nhàm chán đối với mày, thì tao không mời mày đi đâu.
Bửu Ngọc cười giả lả:
- Kết quả sao rồi?
Như Thiên nhún vai không nói. Cô quay sang Hạ Vy:
-Thế nào hả chị?
Hạ Vy nhìn Thế Đình:
- Xin lỗi anh nhé, Thế Đình!
- Không có gì. Thắng thua là chuyện thường tình mà thôi.
Bửu Ngọc reo lên:
- Ôi! Như Thiên đã thắng rồi. Hay quá!
Cô ôm bạn xoay tròn làm Như Thiên phải la lên:
- Buông tao ra! Mày không định giết tao bằng cách này chứ?
Buông bạn ra, Bửu Ngọc cười hì hì:
- Tại tao mừng quá thôi.
- Mừng cái gì?
- Vì tao đã có lộc ăn
Như Thiên nổi quạu:
- Ăn, ăn cái con khỉ. Không ăn gì hết.
Cô xách vợt đi ra khỏi sân, làm Bửu Ngọc không biết chuyện gì. Cô hết nhìn Thế Đình, Hạ Vy, rồi mới chạy theo bạn.
- Ê, cái con kia! Sao tự nhiên nổi khùng bất tử vậy?
- Ừ, tao khùng đó thì sao? Mày còn đi theo tao làm gì nữa.
Bửu Ngọc kéo tay bạn:
- Như Thiên! Mày không có sao đấy chứ?
- Sao là sao?
- Mày thắng trận, đáng lẽ mừng mới phải.
- Nhưng mà thắng không vinh quang.
Như Thiên ngồi bẹp xuống nền xi măng, khuôn mặt cô không lấy làm dễ coi.
- Thế Đình đã nhường tao.
- Nhường mày?
- Ừ. Ông ta đánh rất giỏi, nhưng ông ta đã nhường tao thắng.
- Hai người kia có biết không?
Như Thiên lắc đầu:
- Họ không biết đâu.
- Vậy thì chẳng có gì phải ái ngại cả. Ai bảo ông ta nhường mày chi.
- Nhưng đối diện với Thế Đình, tao thấy mình tệ quá. Ông ta nhường tao thắng, thì ông ta sẽ có dịp cười tao.
- Tao nghĩ không có đâu.
Như Thiên hỏi bạn:
- Sao mày biết? Mày hiểu ông ta sao?
- Chút chút. Dù gì tao làm ở "Thế Kỷ" cũng lâu. Thế Đình là người quân tử, không tiểu nhân đâu.
Bửu Ngọc nhíu mày:
- Nhưng tao hơi lấy làm ngạc nhiên là tại sao Thế Đình lại nhường mày? Trong khi tính ông ta thắng thua cả với nữ hay nam đều là chuyện rạch ròi. Thế Đình mà nương tay, thì trừ phi...
Cô bỏ ngang câu nói làm Như Thiên tròn mắt:
- Trừ phi gì?
- Thế Đình bắt đầu có tình cảm với mày.
Bửu Ngọc vừa dứt lời, thì Như Thiên như nhảy dựng.
- Đừng điên khùng.
- Tao chỉ suy đoán thôi mà.
- Suy đoán gì kỳ vậy. Lỡ Nguyệt Hoa nghe được, không phải mày đã hại tao sao. Làm ơn cho tao xin cuộc sống bình yên đi Bửu Ngọc. Mới vào làm ở "Thế Kỷ" thôi, bộ muốn tao mất việc lắm sao?
- Tao nói mày không có gì phải sợ người khác cả. Với Nguyệt Hoa cũng thế. Thế Đình có tình cảm với ai, yêu ai, không ai có quyền xen vào. Nếu tình yêu đã đến, thì mày có tránh né cũng không khỏi. Nói thật, tao cũng đang chờ xem đây.
Như Thiên thở dài:
- Với người đàn ông nào, mày có thể nói điều đó, nhưng với Thế Đình thì đừng nên. Tao và ông ta là kẻ thù của nhau.
- Thì chờ đi.
- Ông ta mà yêu tao được mới lạ.
Bửu Ngọc hất mặt:
- Chầu ăn thì sao đây?
Như Thiên uể oải:
- Tao không đi đâu. Hay là mày đi với mọi người đi.
- Vậy sao được. Mày không đi thì tao cũng không đi. Mỗi lần chạm mặt với Nguyệt Hoa là tao muốn gây lộn.
- Đừng ghét người nhiều như thế, kẻo người lại ghét mình.
- Tao cóc sợ.
- Thế bây giờ tính sao? Hay mày vào nói với họ và chị Hạ Vy một tiếng. Tao ra bãi xe trước.
- Cũng được.
- Nhanh lên nha!
Như Thiên đeo vợt lên vai. Những điều Bửu Ngọc nói làm cô phải suy nghĩ. Quả thật, cô không còn ghét Thế Đình như lúc mới gặp, nhưng nói có cảm tình... cô cũng không biết mình có hay không. Bởi vì...
Cơn choáng từ đâu ập đến, Như Thiên không nhìn thấy gì nữa cả.
oOo
- Tỉnh rồi! Tỉnh rồi! Thế Đình ơi! Như Thiên tỉnh rồi.
Tiếng la của Bửu Ngọc làm Như Thiên ngơ ngác. Cô bật dậy như cái lò xo khi tay vẫn còn đang truyền dịch. Trước mắt cô là những người vừa quen vừa lạ.
- Tôi đang ở đâu thế này?
Bửu Ngọc đỡ bạn:
- Mày không nhớ gì sao?
Như Thiên nhìn xuống cánh tay đang truyền dịch:
- Tại sao...
Bửu Ngọc nói:
- Mày bị ngất ở sân cầu lông, nên anh Đình đưa mày vào đây. Ở đây là bệnh viện.
Như Thiên đưa mắt nhìn Thế Đình:
- Tại sao tôi bị ngất?
- Có lẽ cô bị mệt.
- Bị mệt ư?
Thế Đình hỏi:
- Có bao giờ cô bị ngất chưa?
- Chưa.
- Thế thì lạ quá! Bác sĩ cũng chưa cho biết nguyên nhân cô bị ngất nữa. Để tôi đi gặp bác sĩ xem.
Nói rồi, Thế Đình khuất nhanh ở cửa phòng. Còn lại hai cô gái trong phòng, Bửu Ngọc nắm tay bạn:
- Mày thấy trong người sao rồi?
- Chỉ hơi nhức đầu thôi.
- Vậy nằm nghỉ đi, đừng ngồi dậy.
- Mẹ tao biết chưa?
- Tao chưa cho bác hay.
- Đừng để mẹ tao biết nha, kẻo bà ấy lại lo.
- Nhưng mày nằm đây...
- Một lát tao xin về.
Bửu Ngọc cản:
- Không được đâu.
- Mày biết tao không hợp với cái mùi bệnh viện mà. Với lại, tao cũng đâu có bệnh gì.
- Có hay không thì chờ Thế Đình quay lại sẽ rõ.
- Tại sao Thế Đình biết tao ngất?
- Tao vừa quay vào, cũng vừa lúc Thế Đình đi ra. Thấy mày nằm xuống nền xi măng, anh ta như cuống lên vậy.
- Thế Đình đưa tao vào đây, Nguyệt Hoa không nói gì à?
- Nói gì, chị ta tức muốn điên lên khi Thế Đình bồng mày thì có.
Như Thiên đỏ mặt:
- Thế Đình bồng tao à?
- Anh ta không bồng thì ai bồng đây? Tao đâu làm chuyện đó nổi.
Bửu Ngọc khoát tay:
- Nhưng đó là chuyện giúp người, mày đừng quan tâm. Với ai, Thế Đình cũng làm vậy thôi.
- Thế còn Nguyệt Hoa? Tao không muốn đối mặt với chị ta.
- Không muốn cũng không được khi mày đang là trợ lý cho Thế Đình.
Như Thiên thở dài:
- Tao sẽ gặp rắc rối dài dài cho xem.
Bửu Ngọc cười:
- Thì có sao đâu. Tao đang muốn xem một vở tuồng để coi ai là người chiến thắng.
- Mày thật là...
Bửu Ngọc nheo mắt:
- Tự nhiên tao có linh cảm rằng: mình sẽ thắng.
Như Thiên đập bạn:
- Cái đầu thông minh của mày đừng có hoạt động nữa được không?
- Được. Nếu mày không thích nghe thì tao không nói nữa. Nhưng sau này, mày là người thắng trận, thì mày thua tao cái đầu heo đi.
- Bộ mày thích đầu heo lắm hả?
- Không thích gì, nhưng thích lấy đầu heo của mày thôi. Sao hả? Có hứa không?
- OK. Còn không, mày thua tao cái gì?
- Một chầu ở nhà hàng.
- Nói phải nhớ nghe.
- Ừ.
Hai cô gái ngoéo tay nhau. Nụ cười của Bửu Ngọc chưa dứt, thì cửa phòng bật mở. Thế Đình bước vào:
- Cô không sao nữa chứ, Như Thiên?
Như Thiên thay đổi thái độ, cô hất mặt:
- Bộ ông thấy tôi có sao à?
- Ồ... không. Nhìn cô cười vui vẻ như thế, tôi đã thấy phần nào yên tâm. Nếu không, tôi đã thấy mình có lỗi.
- Anh nói vậy là ý gì?
- Lúc bác sĩ báo tin bệnh tình của cô, tôi nghĩ vì tôi đã tạo sức ép cho cô.
- Nghĩa là...
Bửu Ngọc bước lại:
- Anh làm ơn nói rõ hơn một chút đi, Thế Đình.
- Như Thiên không có gì nghiêm trọng ngoài việc cô ấy làm việc hơi nhiều, nên mỏi mệt thôi. Nghỉ ngơi nhiều một chút thì không sao nữa.
Như Thiên bỏ chân xuống giường:
- Không có gì thì tôi về được rồi.
Thế Đình ngăn lại:
- Khoan đã! Nếu muốn về thì cô phải chờ truyền dịch xong.