Số lần đọc/download: 5974 / 184
Cập nhật: 2015-11-12 19:26:28 +0700
Chương 12
Bây giờ mới hiểu ánh mắt lạ lùng của Hoàng. Nhưng mình không tin. Có thể đây là ảo giác của mặc cảm Edip chăng?
Éo biết nữa.
Mình không muốn chạy trốn sự thật, cho dù sự thật có cay đắng thế nào. vấn đề là mình không tin, không bao giờ mình tin.
Không tin hay không muốn tin hả con ranh? Khủng khiếp sắp đổ xuống đầu mày rồi... Ly Ly ơi!
Hoàng có nhận ra điều này không nhỉ? Chắc không. Trước mắt hắn mình chỉ là con ranh hỉ chưa sạch mũi. Thế thì càng tốt chứ sao.
o O o
Xê Trưởng đã nói dối Hoàng, khi họ nói chuyện với nhau Ly Ly chưa bị ông đưa về ủy ban huyện, cô đang ngồi cách đó không xa.
Xê Trưởng khóa miệng Ly Ly điệu tới một góc rừng trâm bầu gần đây. Trói cô vào gốc trâm bầu, ông quay lại bắt Hoàng. Xê Trưởng muốn tự mình bắt cả hai người, không cho ai biết.
Để Hoàng bỏ chạy thật xa Xê Trưởng mới bắn ba phát súng báo hiệu. Toán dân quân Thị Trấn ôm súng chạy tới, ông chỉ cho họ chạy về hướng Tây. Bị đánh lạc hướng họ lục tung cả rừng trâm bầu làng Pháp vẫn không thấy Hoàng. Biết chắc Hoàng đã thoát thân, Xê Trưởng ung dung cởi trói cho Ly Ly, dẫn cô về Ủy ban huyện.
Khoảng bốn giờ sáng. Một tốp ba người có vẻ như là cán bộ Phòng Thương binh Xã hội đã chờ sẵn ở đó. Tay Hoàng mô rồi? Một người hỏi. Không thấy. Xê Trưởng nói. Có tịch thu cái máy ảnh không? Một người khác hỏi. Trống ngực Ly Ly đánh thình thình. Có thấy máy ảnh máy éo chi mô! Xê Trưởng trả lời tỉnh bơ. Ly Ly nén một tiếng thở phào nhẹ nhõm.
Ở trong phòng giam, một cái phòng bỏ trống của Ủy ban huyện, Ly Ly chẳng hề sợ hãi lo lắng gì. cô biết ngày mai người ta buộc phải thả cô ra với lời xin lỗi "anh em dân quân Thị Trấn hiểu nhầm". Có thể có cả bữa tiệc khoản đãi sự "hiểu nhầm" ấy rồi tống tiễn cô và Hoàng về Hà Nội. Tệ lắm có thêm vài cuộc cãi cọ, vài câu dằn mặt. Thế thôi. Lãnh đạo huyện Tuy chẳng làm được gì hơn.
Ly Ly chỉ nơm nớp lo dân quân Thị Trấn bắt được Hoàng, tịch thu được máy ảnh, xong om công khó cô bày mưu mẹo phủ phục mấy ngày trời. Cô không ngủ được, vừa thiu thiu đã choàng tỉnh hoảng hốt. Hoàng đâu... Hoàng đâu rồi? Ba bốn lần như thế.
trời sáng dần lên, khu Ủy ban huyện tịnh không một bóng người. Cửa chính bị khóa, Ly Ly ngồi ngóng ra cửa sổ. trời sáng rõ. Không thấy dân quân dẫn Hoàng về, Ly Ly khấp khởi mừng thầm. Biết đâu trời thương tình đã che chở cho Hoàng.
Bảy giờ sáng một thanh niên mở cửa. Chị ra đi. Anh ta thản nhiên đứng chờ ở cửa, không thèm hỏi Ly Ly câu nào, cứ như cô vừa xin ngủ nhờ tại đây vậy. Bọn này khôn thế, chúng làm như chẳng biết gì chuyện tối qua. Ly Ly định làm ầm lên, nghĩ lại có nói gì ở đây cũng vô ích. Thể nào anh thanh niên chả được lệnh khóa mồm, có nói gì anh ta cũng chỉ một câu "em không biết", "em có biết đâu"... Ly Ly ngậm miệng bước ra khỏi phòng.
Qua cổng Ủy ban huyện được vài bước, Ly Ly quyết định quay lại. Phải gặp cho được tay Phó Chủ Tịch Văn Xã hỏi xem vì sao hắn cho quân bắt cô và Hoàng. Tất nhiên hắn sẽ chối. Làm gì có chuyện đó? Mắt rắn dưới cặp kính bốn diop căng phồng muốn vỡ tung. Tôi sẽ làm ra nhẽ chuyện này. Bắt nhà báo là phạm pháp, việc này không thể tha thứ được. Ly Ly tưởng tượng bộ mặt sừng sộ của Phó Chủ Tịch Văn Xã. Nhất định hắn sẽ nặn ra bộ mặt ấy, có khó gì đâu với bọn đạo đức giả.
Phó Chủ Tịch Văn Xã không có ở phòng làm việc, cô thư kí dịu dàng lễ phép trả lời sếp cô đã vào tỉnh họp. Thử sang phòng Chủ Tịch Huyện xem nào. Lại "đã vào tỉnh họp". Anh thư kí Chủ Tịch Huyện cũng dịu dàng lễ phép không kém cô thư kí Phó Thủ Tịch Văn Xã, dù anh hơn Ly Ly cả chục tuổi. Thế là họ lánh mặt, con bài "đã vào tỉnh họp" có thể được thông qua trong thường vụ huyện ủy. Nếu có gõ cửa phòng bí thư, phó Bí Thư Huyện Ủy trước sau gì thư kí của họ cũng dịu dàng lịch sự chìa con bài đó ra.
Đôi co với đám quan quê chẳng được gì, chỉ tổ thêm bực mình. Ly Ly quay gót.
o O o
Ly Ly bỏ về khu nhà nghỉ tính đánh một giấc đợi Hoàng về. Hoàng vẫn không về. Nằm lăn lóc xoay trỏ mãi vẫn không thấy Hoàng đâu, sốt ruột Ly Ly chạy ra nghĩa địa làng Pháp. Rừng trâm bầu vắng vẻ, nghĩa địa không một bóng người. mới hơn tám giờ sáng nắng bắt đầu đổ lửa. Hãi quá "khúc ruột miền Trung".
Ly Ly chui vào cây trâm bầu to lớn gần đấy, cô ngồi tựa gốc cây thiếp đi lúc nào không biết.
Chiêm bao và chiêm bao. Những chiêm bao thường nhật giờ đây bỗng dồn cả lại, dòng chảy những mảnh vụn ký ức chồng mò lên nhau. Những kí ức đắng cay chua ngọt lẫn lộn linh tinh. Cũng có khi chỉ là những mơ tưởng hão, thứ mơ tưởng ngày nào Ly Ly cũng có. Thật giả lung tung, lộn tùng phèo. Chẳng biết chiêm bao nào là ký ức cô đã trải, chiêm bao nào là những mơ tưởng hão. Hoặc những tưởng tượng phù phiếm bất chợt xuất hiện rồi biến mất hệt một giấc chiêm bao.
Đêm không trăng tuổi hai mươi Ly Ly bị một thằng ẩn vào gốc cây ở sân trường sờ mó. Thay vì mặt thằng ranh con chó chết đó lại là mặt Phó Chủ Tịch Văn Xã, khỉ thế chứ. Cặp mắt rắn bốn diop của hắn đang dí vào mặt cô. Ly Ly không kêu cứu, cô ra sức chống cự. Thế cùng cô thúc đầu gối vào hạ bộ của hắn, thúc thật mạnh. Hắn ôm hạ bộ quằn quại. Mặt Phó Chủ Tịch Văn Xã biến mất, hiện nguyên hình mặt thằng ranh con. Thoáng chốc thằng ranh con khô quắt hóa thành bộ xương người. Bộ xương người rùng mình rã ra từng khúc, đổ sụm xuống thành đống xương khô.
Kinh.
Lại chiêm bao...
Đỏ tươi giọt trinh tiết tuổi mười sáu trên tấm nệm trắng toát. Mối tình sét đánh chàng ca sĩ đẹp trai vạm vỡ Ly Ly đắm đuối si mê. Cô núp sau hậu đài quyết phục gặp cho bằng được chàng. Tặng chàng một bông hồng. Chàng âu yếm cảm ơn. Lại một bông hồng nữa. Chúng mình đi chơi nhé? Vâng. Chúng mình ăn kem nhé? Vâng. Chúng mình vào khách sạn nhé? Vâng...
Tuổi mười sáu biết gì đâu. Bị ẩn xuống tấm nệm trắng vẫn chỉ biết vâng và vâng. Bông hồng nát vụn dưới lưng. Chàng lặn một hơi không sủi bọt, để lại giọt trinh tiết đỏ tươi. Ly Ly ngồi ngắm giọt trinh tiết, mắt ướt nhòe. Giọt trinh tiết nở phình to, to mãi... đùn lên từ dưới tấm nệm trắng một đống xương khô.
Ly Ly bới đống xương khô. Bới làm gì đống xương khô này nhỉ? Chả biết, cứ bới. Một bọc vải bé tí đựng bộ áo quần bé tí, cái vòng nhựa xanh bé tí, đôi dép nhựa bé tí. Mẹ ơi cái này của ai đây? Của mày chứ của ai! Lúc đó con mấy tuổi hả mẹ? Hai, ba tuổi gì đây. Mẹ không nhớ à? Chả nhớ. Sao áo quần con quê thế này, đôi dép cũng quê? Mày cứ hỏi linh tinh, ai chẳng từ quê ra Hà Nội. Thế nhà mình từ quê ra Hà Nội à? Chứ sao. Bố bảo nhà mình năm đời ở Hà Nội cơ mà? Hỏi bố mày ấy, tao không biết.
Mẹ thoắt hiện thoắt biến. Lên ba thấy mẹ xinh đẹp vô cùng, lúm đồng tiền hồng tươi, tới tuổi mười sáu thấy mẹ chả xinh, bự bự beo béo, nước da trắng bợt. Lão Bốn nói gọi là "nước da hoang hóa", thâm canh càng nhiều hoang hóa càng nhanh. Chả thấy lúm đồng tiền mẹ đâu nữa, mỗi nốt ruồi đỏ to tướng đầu đuôi mày, chán chết.
BỐ yêu và chiều mẹ đến thế mà mẹ vẫn liên miên ngoại tình? Tuổi mười ba bắt gặp mẹ đang rúc vào nách thằng già trong phòng ngủ bố mẹ. Khi đó sợ không dám kêu, đứng khóc thút thít sau hồi nhà. Tuổi mười bảy bắt gặp mẹ đang vít cổ một thằng già khác. Ly Ly lấy chổi quật vào lung thằng già này, quật thật mạnh. Thằng già ngã vật, sùi bọt mép. Mẹ hầm hầm nhảy xuống giường, bà chẳng cần che đậy, trần truồng lượn quanh cô. Mẹ không biết xấu hổ à? Mày cút đi cho tao nhờ! Bà đuổi Ly Ly thật, vừa nói vừa đẩy cô ra khỏi nhà chẳng khác gì đuổi con ở.
Mẹ có còn coi con là con nữa không? Cút đi! Hai tiếng "cút đi" chưa nói hết bà bỗng rùng mình, toàn thân khô quắt. Thằng già cũng rùng mình khô quắt. Họ biến thành hai bộ xương đổ sụm xuống thành hai đống xương khô, không phải, nhiều đống xương khô như những bộ hài cốt người ta vừa bốc mả ở nghĩa địa làng Pháp.
Ôi giời... chiêm bao toàn những chuyện gớm chết.
Giá chiêm bao chuyện gì vui vui chút nhỉ? Khổ, cứ nhắm mắt là thấy những đống xương người. Ngủ đi ngủ đi. Lạy trời đừng thấy xương người nữa. vẫn thấy, khổ thế chứ. Cái gì vàng vàng trong đống xương người? A cái lắc vàng. Mình đang chiêm bao hay đang thức?
Cái lắc vàng của Poprock, nhạc sĩ cực hot tặng Ly Ly trong cơn say nắng ngu xuẩn nhất đời cô. Poprock giống hệt tay Phó Chủ Tịch Văn Xã về khoản ba hoa. Tất nhiên Poprock béo trắng đẹp trai, không còm nhom như Phó Chủ Tịch Văn Xã. Ly Ly là một fan trong số triệu fan có dư của lão. Chưa gặp đã mê, gặp rồi càng mê, choáng ngợp thì đúng hơn.
Cái cách lão ngồi thong dong nhẩn nha nhấm nháp hết món văn hóa này đến món văn hóa khác nhìn sướng mê đi. Núi Thái Son chất đầy bể học. Từ triết học của Nietzsche, nhân học của Rousseau đến phân bố "gen" của Hunt Morgan, kiểu kiến trúc Prairie của Wright; từ chủ nghĩa vị lai của Marinetti, tượng trưng của Verlaire đến siêu thực Octavio Paz, đa đa của Tazara... có hết trong núi Thái Sơn lừng lững kia. Mấy em nhà báo nửa mùa văn hóa tiểu thị dân như Ly Ly thoạt nghe phát khiếp.
Khá khen Poprock một nửa tiếng Tây bẻ đôi không biết lại có thể nhớ vanh vách hàng trăm tên nước ngoài, có khi hàng nghìn, phát âm cực chuẩn. Khiếu âm nhạc đã hỗ trợ lão. Chỉ cần nghe ai nói ra một cái tên tây khó đến mấy Poprock cũng nhắc lại được y xì, với cách đánh trọng âm chuẩn không chê vào đâu được. Chỉ vậy thôi, văn hóa nghe lỏm chỉ giúp lão đến vậy. Khi cái vỏ văn hóa ba xu đã bị tước bỏ, lão ngồi ngẩn tò te không biết nói gì thêm nữa.
Đúng là Ly Ly choáng ngợp trước Poprock. Ngồi với lão một giờ cô đã ngây ngất tuởng mình đã gặp được ý trung nhân. Phút chốc quên béng Hoàng, cô rơi vào cuộc tình bốn mươi ngày rực lửa rồi tắt ngấm như là Chưa bao giờ có nó. Một sai lầm khủng khiếp, mỗi lần nghĩ đến là cô thấy buồn nôn.
Người tình cũ nào gặp lại Ly Ly cũng thấy bình thường, đôi khi còn thấy rưng rưng, Poprock thì không. Hễ nhìn thấy lão là Ly Ly nổi cả da gà. Một tháng đôi lần lão ló mặt lên ti vi bán mãi không hết lời khiêm tốn, nghe mà phát ốm. Thỉnh thoảng Ly Ly có gặp Poprock, ngồi nghe lão nhấm nháp mấy món văn hóa lòe gái cứ ngứa ngáy rất khó chịu, như bị một con rận bò qua bò lại nơi chỗ kín.
Poprock kia rồi. Vừa thấy báo đưa tin lão đem băng nhạc Lá cỏ vào miền Trung giờ thấy lão vác mặt tới đây rồi. Chào anh! Em đi đâu thế này? Vào đây xem băng nhạc Lá cỏ. Thôi đi... anh biết rồi. Đây là quê ông Hoàng. Anh nghĩ là em về thăm quê chồng à? Anh biết đâu đấy. Có cho em cặp vé không thì bảo. Tất nhiên tất nhiên. Many thanks! Cái tên Lá cỏ hay nhỉ, khiêm tốn phết. Lại giễu người ta rồi. Em biết vì sao anh đặt tên Lá cỏ không mà giễu? Biết chứ, Walt Whitman là thần tượng của em mà. Tôi ca tụng mình, tôi hát ve mình... rất chi là khiêm tốn! Thôi thôi... không dám đấu hót với em nữa, anh đi đây!
Người đàn bà ăn mặc diêm dúa quê một cục đứng sau lưng Poprock. Bà cắp tay lão lôi đi. Ơ kìa mẹ, mẹ ơi... Ly Ly đâm bổ tới. Mẹ cặp bồ với anh này sao? Mày làm gì mà ầm lên thế. Cặp bồ thì sao nào? Mẹ điên rồi! Mẹ biết con từng yêu lão ta mà. Thì sao nào? Con cấm mẹ đây! Mày yêu bồ mẹ mày ai cấm hả con ranh? Mẹ nói gì thế hả, con yêu bồ mẹ khi nào? Mẹ cô thản nhiên khoác tay lão nhạc sĩ lôi đi, không thèm đáp. Ly Ly vật vã khóc... ối mẹ ơi là mẹ!
Kinh. Chiêm bao toàn chuyện gớm chết. Lại còn khóc nữa chứ. Điên thế không biết.
Thôi chết 12 giờ trưa rồi, tưởng chợp mắt một tí ai dè ngủ gần ba tiếng. Có khi Hoàng đã về nhà nghỉ. Mau, Hoàng đang đợi.
o O o
Hoàng chưa về nhà nghỉ, anh vẫn đứng như trời trồng giữa trảng cát nắng chang chang. Anh đã lút chìm vào con mê sau tiếng cú kêu lúc rạng sáng.
Bây giờ Hoàng đang đi tìm mẹ con Thủy Linh. Phải tìm cho bằng được trước khi tháo chạy khỏi Xóm Cát, ý nghĩ ấy nung nấu Hoàng những ngày cuối cùng của mùa hạ cay đắng. Chạy trốn khỏi Xóm Cát không khó, chạy làm sao để mẹ con Thùy Linh ở lại Xóm Cát có thể ngẩng mặt sống cùng mọi người mới là việc khó.
Sách hay nhất là cố tìm cho được mẹ con Thùy Linh, rồi cùng nhau về một phương trời nào đó, sống bình an ở vùng đất mới không ai biết họ là ai. Hoàng tin Thùy Linh sẽ theo anh, với cô ở đâu có Hoàng ở đó có hạnh phúc. Hoàng cũng vậy, chỉ cần có Thùy Linh dù ở sao Hỏa hay sao Kim, đói no sướng khổ thế nào anh không cần phải đo đếm.
Hoàng quyết tìm mẹ con Thùy Linh theo đúng con đường anh đã đi và đã thất bại. Chỉ khác là lần này anh đi chậm hơn, kĩ hơn. ở cái nơi thông tin rơi vào đấy như rơi vào lỗ đen, cuộc tìm kiếm nhờ trời. Hoàng cứ đi vậy và nhờ trời cho gặp mẹ con Thùy Linh, vậy thôi, anh không còn cách nào khác.
Sa mạc cát trắng mênh mông tưởng cái gì cũng trông thấy kì thực đấy là nơi khó tìm nhất. Không biết lấy gì làm vật chuẩn, lối nào cũng có thể thành đường vì thế không lối nào được coi là đường. Đi trên sa mạc cát tưởng giản đơn như đi trên trang giấy trắng thênh thang nhưng đó là trang giấy đa chiều, rơi vào đây khác gì rơi vào mê lộ, mịt mù những cảm giác giản đơn.
Hoàng nhớ một cuốn sách của một ông Mohamed nào đó có ghi chú rất rõ về những cảm giác này. Đại khái những cảm giác giản đơn làm ta không phải nghĩ ngợi lo lắng gì và khiến ta gục chết giữa mênh mông vì không phải nghĩ ngợi lo lắng gì. Ấy là năm 1970 tình cờ nhặt được mảnh báo trên đường rừng kể chuyện một mục sư đi tìm chân lý trên sa mạc cát, Hoàng mới đọc được lời chú giải thần bí ấy. Không ngờ cuộc kiếm tìm tuyệt vọng đầy ma quái của anh trên trảng cát này đây chẳng khác gì vị mục sư kia.
Từ Xóm Cát cứ nhắm hướng núi Ngậm Ngùi mà đi, Hoàng vừa đi vừa lạy trời bất ngờ gặp được Thủy Linh. Thẳng một mạch mười sáu cây số đường chim bay, đến chân núi Ngậm Ngùi vừa lúc mặt trời đứng bóng. Hoàng chui vào khóm sim già cằn cỗi tránh nắng. Anh nằm nghĩ xem nên quay về biển Củ Từ hay đến làng Yên Khê, từ đó tìm về làng Mắm. Liệu mẹ con Thùy Linh tới ba nơi đó hay về Thị Trấn Ninh Giang? Không biết nữa.
Hoàng không tin bé Thủy Dương trốn nhà ra đi khi trong trí nhớ nó không hề có một địa chỉ khác. Đứa bé chưa đầy ba tuổi nếu có giận mẹ trốn khỏi nhà thì cũng chỉ quanh quẩn nơi Xóm Cát, làm sao có thể vượt qua sa mạc cát mênh mông để đến một nơi nào. Có thể con bé đã bị bom vùi trong cát trong khi chạy trốn mẹ nó. nhưng ngày nó bỏ nhà ra đi đâu thấy bom đạn trên trảng cát này?
Thế thì chỉ còn một nguyên do: con bé đã bị cha nó bắt cóc. Cha con bé là Bí Thư Huyện Đoàn, người mà Thủy Linh quyết không cho Hoàng biết đó là ai và Hoàng cũng quyết không muốn biết hắn là ai. Có thể hắn đã tìm ra chỗ trú ngụ của mẹ con Thủy Linh. Hắn đã tìm về Xóm Cát bí mật đem bé Thùy Dương đi. Chuyện này rất dễ xảy ra khi mà Xóm Cát chỉ cách Thị Trấn Ninh Giang không đầy bảy cây số.
Bí Thư Huyện Đoàn đưa bé Thùy Dương đi đâu là câu hỏi không dễ trả lời. Chẳng ngu gì hắn lại đem giấu con gái ở Văn phòng huyện đoàn hay nhà riêng của hắn ở Thị Trấn Ninh Giang. Thùy Linh có tìm gặp Bí Thư Huyện Đoàn không? Không. Không bao giờ. Gặp cũng vô ích. Trong khi hắn chua bao giờ công khai thừa nhận bé Thùy Dương là con hắn thì việc tìm hắn để hỏi bé Thùy Dương ở đâu là chuyện phi lý và nực cười trước mắt thiên hạ.
Đang nằm trong bụi sim cằn Hoàng lật đật chui ra. Khỏi cần phải đi đâu, chỉ cần về Thị Trấn Ninh Giang túm cổ thằng Bí Thư Huyện Đoàn thế nào cũng ra một nhẽ gì đó. Đi được một quãng xa Hoàng khựng lại. Không được, không thể được. Lệnh truy nã anh rất có thể đã về huyện. Chui về đó khác gì chui vào cùm.
Hoàng đứng phân vân dưới chân núi Ngậm Ngùi chừng nửa giờ. Anh quay lui, đi đúng con đường anh đã tới đây, cứ hướng về biển Củ Từ lầm lũi bước, vừa đi vừa lạy trời bất ngờ gặp được Thùy Linh. tới được biển Củ Từ vừa lúc trời tối mịt. Bờ biển đen mềm mát rượi. Hoàng nằm lăn ra trên bờ biển, đói và mệt rã rời.
Vừa nghĩ phải kiếm cái gì ăn Hoàng đã chìm vào giấc ngủ sâu kéo dài chín tiếng.
o O o
Nắng nóng đánh thức Hoàng, anh ngạc nhiên thấy mình đã sang ngày mới dường như trong nháy mắt. Mùi gì Thơm Thơm giống mùi cơm nếp? Chẳng có mùi gì cả ở bờ biển hoang này. Khi nào quá đói Hoàng đều ngửi thấy mùi đó, từ bé đến giờ vẫn vậy. Chắc ai cũng vậy chứ chẳng riêng gì Hoàng.
Mấy anh "trí thức tiểu đoàn" giảng giải cho Hoàng: Khi dạ dày rỗng, phần kết tủa thức ăn dưới đáy đã bốc lên một mùi cực kì quyến rũ gọi là mùi đòi bữa. Mỗi người khi đói sẽ ngửi thấy một mùi khác nhau. Chả biết trúng trật thế nào, Hoàng chỉ thấy mùi cơm nếp đúng là mùi đòi bữa của anh.
Có mùi cơm nếp thật, không phải mùi đòi bữa. Mùi Thơm thật nhẹ thoảng trong gió mai. Hoàng ngồi dậy định hướng. Mùi Thơm đến từ rất gần, chỉ cách chỗ Hoàng nằm chừng hai chục mét. Hoàng lần dò theo mùi Thơm, tới rặng phi lao cùn trước mặt. Một ngôi mộ cát vừa được cất lên có lẽ từ chiều qua nằm giữa rặng phi lao bị bom và gió Lào đánh cho xơ xác. Trên ngôi mộ còn nguyên đĩa cơm nếp và hai quả trứng gà luộc đã bóc vỏ.
Đây là mộ dân vãng lai, mấy hòn đá và thanh gỗ nhúng vôi trắng cho biết điều đó. Nguời dân ở đây khi chết đều được đưa vào nghĩa địa, có bia mộ đàng hoàng, dù là ghi chép nguệch ngoạc cẩu thả nhưng đều có bia mộ, không ai đánh dấu mộ phần bằng đá gỗ thế này.
Hoàng bốc hai quả trứng bỏ mồm ngay lập tức. Định bụng chỉ "xin" hai quả trừng thôi còn đĩa cơm nếp thì để lại, nuốt trôi hai quả trứng anh bỗng thấy đói cồn cào. Chịu không nổi anh cho hết cả đĩa cơm nếp vào bụng rồi chạy như ma đuổi. Bị bắt quả tang thật chẳng biết có lỗ nẻ nào để mà chui.
Có kẻ túm cổ áo Hoàng kéo giật lại. Anh tái mặt ngoái lui. Cành phi lao khô ngoắc vào cổ áo, níu chặt đến nỗi nếu Hoàng bước dấn thêm vài bước nó sẽ xé rách cổ áo. Gõ được cành phi lao khỏi cổ áo Hoàng thấy ngay dưới chân anh một búi tóc to. Đấy là búi tóc của đàn bà to dày đen mịn như búi tóc của Lý mà Hoàng đã tìm thấy ở suối Voang sau trận B52.
Búi tóc còn mới như vừa bị cắt rời từ hôm qua. Có thể là búi tóc của người đàn bà dưới nấm mộ kia.
trong khi vội vàng người ta đã không thu gom đủ thân xác chị. Hoàng quyết định đem búi tóc tới chôn cạnh nấm mộ. Khi anh cầm búi tóc lên, một sợ tóc dài của búi tóc còn vướng vào gốc cây phi lao. cẩn thận lần gõ sợi tóc, Hoàng phát hiện không phải chỉ một sợi tóc mà nhiều sợ tóc níu rối nối lấy nhau kéo dài hơn chục mét, chui sâu vào một đụn cát nhỏ. Sợ đứt sợi tóc Hoàng không dám kéo mạnh, anh cẩn thận bới cát xem sợi tóc chui đến tận đâu. Bới sâu chừng hơn một gang Hoàng chạm phải một nhúm tóc rối.
Nhấc nhúm tóc lên Hoàng giật bắn thấy nhúm tóc dính với cái sọ trọc lóc, trắng nhõn hệt mặt Lý bị vạc đi một nửa nơi suối Voang. Hoàng xây xẩm mặt mày, bủn rủn chân tay. Đây là có thể là Thùy Linh, dái tai còn đeo lủng lẳng vòng khuyên nhỏ. Hoàng ôm lấy mảng sọ run lên. Anh lẩy bẩy đi về phía nấm mộ.
Thủy Linh... có phải em đây không?
Hoàng sụp xuống trước nấm mộ lòng đau như cắt. Anh Hoàng! Tiếng Thùy Linh lảnh lót sau gáy, gần lắm. Hoàng quay lại. Thùy Linh! Thùy Linh đó kìa. Ở đâu ra thế này? Hay là Thùy Linh đã tìm được bé Thùy Dương và chạy ra đây tìm anh?
Hoàng chạy tới ôm chầm lấy Thùy Linh. Tìm được con chưa em?... Tìm được chưa? Hoàng bế xốc Thủy Linh như vẫn bế xốc cô lên. Mọi lần khi Hoàng bế xốc lên Thùy Linh lập tức quàng riết lấy cổ anh, cô đu lên níu lấy môi anh. Bây giờ thì không. Hai tay Thùy Linh buông thõng, cái mặt lành lạnh hò hững đón lấy chiếc hôn dài chạy hết gương mặt cô.
Bốp! Một cái tát cực mạnh. Hoàng giật mình, đổ xiêu. Anh thấy mình đang ngồi giữa trảng cát trống không. Nắng như thiêu đổ tràn trảng cát.
Em xin lỗi... anh có đau không? Thì ra là Ly Ly, chỉ có Ly Ly. Không có Thùy Linh, không có nấm mộ mới cất, không có búi tóc và mảng đầu. Tất cả chỉ là những ảo giác mê lầm đã đẩy Hoàng đến chốn này, vẫn là chốn này, nơi ngày xưa là Xóm Cát.
Hoàng không biết mình đã vào con mê từ lúc nào. Buổi sáng chạy khỏi nghĩa địa làng Pháp, Hoàng nhớ anh định bụng nằm nghỉ ngơi chút đỉnh rồi ôm cái máy ảnh về nhà nghỉ Ủy ban. Chỉ thế thôi, sau đó thế nào anh không thể nhớ.
o O o
Ở nhà nghỉ Ly Ly đứng ngồi không yên. cô không biết hỏi ai cũng chẳng biết tìm anh ở đâu. Đến ba giờ chiều Ly Ly hết chịu nổi cô nằm lăn lóc lầm bầm rủa sả Hoàng.
Cộc cộc cộc!
Ai?
Chị Giặt Chiếu xuất hiện. Ly Ly không biết đó là ai. Cô nhà báo ra mau đi! Có khi cậu Hoàng chết đứng! Chị Giặt Chiếu mặt mày xám ngắt, nói líu cả lưỡi.
Ly Ly hớt hãi chạy theo Chị Giặt Chiếu. Sao chị biết anh Hoàng? Dạ tui cùng xóm Trầu với cậu Hoàng. Là em hỏi sao chị biết anh Hoàng đứng ngoài trảng cát? Dạ tui đi tìm cậu Hoàng. Chị Giặt Chiếu vừa chạy vừa kể. Chồng tui thả cho cậu Hoàng chạy từ lúc bốn giờ sáng, mãi vẫn không thấy cậu về. Biết cậu Hoàng có tật hoang mê ảnh bắt tui đi kiếm cậu cho được. Chồng chị à ai? Dạ người bắt cô nhà báo hồi sáng đó. Ly Ly giật thột, cô đứng lại thở. Có cái gì là lạ ở đây?
Bắt gặp cái nhìn cảnh giác của Ly Ly, Chị Giặt Chiếu lúng túng. Dạ nói thiệt chồng tui ngày xưa cùng đơn vị với cậu Hoàng, anh em thân nhau lắm. À, hiểu rồi. Bây giờ Ly Ly mới hiểu kẻ bắt cô lại cố gắng không làm cô đau khi trói và bịt miệng 'Thủ phạm". Có vẻ như ông không cố tình bắt Hoàng và Ly Ly, ông đang tìm cách bảo vệ họ một cách có lý nhất, êm thấm nhất.
Vậy là cái máy ảnh được bảo toàn. Lạy Chúa!
Ui. Bây giờ em mới biết. Cảm ơn chị nhiều nhiều. Ly Ly cầm tay Chị Giặt Chiếu nắm chặt, không mấy khi Ly Ly có cử chỉ này. Chị Giặt Chiếu giật tay, hốt hoảng nhìn bốn xung quanh. Hình như chị sợ có ai nhìn thấy. Thôi tui về đây... tui về đây. Chị Giặt Chiếu lật đật tạt qua lối nhỏ. Chị núp vào gốc cây. Cô nhà báo cứ ra thẳng đó đi. Chỗ Xóm Cát... Xóm Cát, nơi chiều bữa trước cô cậu ra đó đó.
Chị Giặt Chiếu thụt nhanh vào sau gốc cây, lát sau nhô đầu ra. Đừng nói ai chuyện tui kể nghe cô nhà báo!
Chị Giặt Chiếu le te chạy trong lối nhỏ, vừa chạy vừa ngó lui trông thật thương.
Ly Ly chạy thẳng một mạch ra Xóm Cát. Hoàng đứng như một khúc cây khô cắm chắc trên trảng cát. Ly Ly gọi rồi lay, Hoàng vẫn ngây như phỗng. Nắng dội thẳng như có chảo lửa đổ lên đầu, khí nóng bốc lên ngùn ngụt. Thật kinh quá đi mất. Ở trong lò bát quái có khi còn dễ chịu hơn. Vậy mà Hoàng đứng im không biết mấy giờ liền giữa trắng rợn và nóng rực. Anh đứng vậy cho thịt da chín cháy, bốc lên mùi khét lẹt.
Ai? Kẻ nào? Điều gì? Ma quỉ hay thần thánh đã bắt Hoàng phải hành xác đến vậy? Hoàng ơi, cái gì đã đày đọa anh đến thế? Ly Ly ôm lấy Hoàng, cô giật bắn như phải bỏng. Toàn thân Hoàng đang bốc lửa.
Về! Về thôi! Về ngay thôi!... Ly Ly cuống cuồng vừa lôi vừa đẩy Hoàng. Theo Ly Ly chỉ được vài mươi bước, Hoàng đổ sập xuống bất tỉnh trên cát bỏng.
o O o
Cơn sốt kịch phát làm Hoàng không thể gượng dậy nổi. Lúc này trước mắt Hoàng chỉ là những khoảng sáng vàng dợn lên rồi tắt ngấm, lại dợn lên rồi tắt ngấm. Rất buồn nôn. Thỉnh thoảng Hoàng nghe có ai đó nhắc đến tên mình và tiếng người xì xầm. Tiếng xì xầm gấp gáp, rào rạo tiếng chân người gánh nặng chạy như ma đuổi, lát sau chìm hắn xuống chậm rãi, rinh rinh tiếng chân rón rén trên cát ướt.
Một bàn tay đặt nhẹ lên trán Hoàng, bàn tay ướt mềm, mát rượi. Tay con gái, không phải tay đàn bà. Tay con gái mới có mồ hôi lạnh ở gan bàn tay. Xê Trưởng gọi đó là nước thanh tân, khi có chồng tự nhiên mất hút. Chẳng biết Xê Trưởng nói thật hay bịa nhưng Hoàng tin, dù Xê Trưởng chẳng biết cô gái nào khác ngoài vợ ông. vẫn luôn mồm ba hoa chuyện ông tằng tịu với đủ loại gái, nhưng đó là ông ba hoa. Gái chẳng mê ông, ông cũng không thèm gái.
Bàn tay trượt dần từ trán xuống hai thái dương, xuống má, xuống cổ, chui vào ngực Hoàng và nằm yên ở đó. Bàn tay đang chườm lên ngực trái, như chiếc lá ướt đẫm sương đêm đắp lên trái tim bỏng rát đang đập khẽ. Hoàng cầm nhẹ cổ tay tròn lẳn kéo dần ra. Dậy thôi! Mười giờ trưa rồi!
Rất gần mặt anh là gương mặt của Thùy Linh, đôi mắt đen nhánh đẫm nước.
Rõ ràng là Thùy Linh, không ai khác. Để xem nào, có phải Thùy Linh hay vẫn là Ly Ly? Đúng rồi, chắc chắn rồi. Không có ai ngoài Thùy Linh trong căn nhà tranh vách đất. Ngoài sân là cát, không, cát bọc tứ bề căn nhà nhỏ. Đúng là nhà Thùy Linh nằm ở phía tây Xóm Cát. Thế là thế nào? Không phải mình đang ốm sao? Không phải người ta khiêng mình về nhà khách Ủy ban trong khi Ly Ly la hét cuống cuồng hay sao?
Sao em khóc? Hoàng nâng cằm Thủy Linh. Em mất con rồi. Ba nó về đây ăn cắp con của em? Em không biết. Sao không tới huyện đoàn hỏi xem. Em tới rồi, Bí Thư Huyện Đoàn ra Hà Nội họp. Im lặng. Nghe rõ tiếng nấc rất khẽ của Thùy Linh. Em mất con đau lắm, nhưng nếu con em sống với ba nó càng đau hơn. Sao thế? Vì nó là thằng khốn nạn. Quên nó đi em, đừng khóc. Em khóc vì sợ... Sợ gì? Sợ anh lại bỏ em mà đi...
Hoàng kéo Thùy Linh hôn riết róng. Không đâu, anh ở mãi với em, làm chồng của em luôn. Anh nói cái chi rứa? Anh cưới em không được sao? Không. Sao? Em là đàn bà có con rồi. giời ơi tuởng chuyện gì. Hoàng vục mặt vào ngực Thủy Linh day day.
Cạch! Cánh cửa tre bất ngờ kéo lên. Nắng ùa vào chói mắt. Anh Rắc hiện ra sừng sững, chằm chằm nhìn hai người. Chuyện gì anh Rắc? Thủy Linh đẩy Hoàng rời ra, cô tụt xuống chõng tre đi ra cửa. Rắc vẫn chằm nhìn Thùy Linh, đoạn buông tay cho cửa sập phụt trước mắt cô. Ai đó em? Anh Rắc. Người trong xóm.
Thủy Linh mỉm cười đón lấy cái nhìn nghi ngờ của Hoàng. Tính anh Rắc rứa đó, suốt ngày không mở mồm lấy một câu. Người cục rứa mà tốt. Hoàng nhìn Thùy Linh tủm tỉm cười. Sao cười? Sao cười... nói đi, nói! Ô hay, không cười thì ngồi khóc à? Anh ghen phải không? Đây nha, em tự vạch áo cho anh xem lưng... nhớ đấy kẻo lại chối đây đẩy! Điêu! Sao điêu? Ba năm sống một mình trong xóm, không có thằng nào có họa điên. Hả hả, anh nói chi rứa hả? Điêu nì, điêu nì!
Thủy Linh nhào tới cù nách Hoàng, anh ngã ra cười ngất. Buông ra! Có buông ra không. Hoàng giẫy giụa. Thùy Linh không chịu buông, cô đè Hoàng ra chõng tre, ra sức ngoáy nách anh. Thôi thôi, anh xin anh xin, anh thua rồi. A ha ha... Rầm! Hoàng ngã lăn xuống đất, đau điếng.
Quái lạ, nền cát sao cứng nức như nền xi măng thế này?
Mau mau! Khiêng lên mau! Một người nhấc đầu Hoàng lên. Ba bốn người xúm lại bốc Hoàng lên giường. Sao lắm người thế này... Có ai đâu nhỉ, chỉ mình Hoàng với Thùy Linh thôi chứ có ai đâu?
Bao nhiêu? Ba chín độ tám. sốt ba ngày không cắt cơn, thế này thì nguy quá...
Thôi đúng rồi, hình như mình đang sốt. Hèn gì cứ thấy rét buốt ở sống lưng. Đây là đâu? Không phải nhà khách ủy ban. À hiểu rồi, Ly Ly đua mình đến bệnh viện từ lúc nào.
o O o
Ly Ly tính thế nào? Hay là đưa anh Hoàng vào tỉnh? Bệnh viện tỉnh dù sao cũng đàng hoàng hơn.
Rất nhiều người, cả lạ lẫn quen hơn chục người, họ đang thì thầm bàn tán. Ly Ly ngồi co bên anh, cạnh cô là một nữ bác sĩ, cạnh nữ bác sĩ là Phó Chủ Tịch Văn Xã, cạnh Phó Chủ Tịch Văn Xã là một người rất quen nhưng không thể nhớ tên.
Khát nước quá...
Cho anh xin ngụm nước! Ly Ly nhấc đầu Hoàng đặt lên đùi, bón nước cam cho anh. Ánh mắt của Phó Chủ Tịch Văn Xã trượt qua cặp đùi tròn lẳn trắng muốt của Ly Ly, nơi Hoàng áp má mình lên đấy. Ly Ly thây kệ, mặc cho cái váy khốn kiếp cứ kéo tuột lên quá giới hạn cho phép, cô dúi đầu Hoàng sát vách bụng, thong thả rót hết cốc nước cam cho Hoàng. Lúc này đây Ly Ly tự thấy có bổn phận một người vợ chăm sóc cho Hoàng, bất chấp những cái nhìn dị nghị của đám đàn bà con gái háo hức buôn dưa.
Hoàng ngụm từng ngụm nước cam đá, ngước lên ngó ngơ bốn xung quanh. Anh vào viện lúc nào? Ba ngày. Ly Ly chờm khăn bọc đá lạnh lên trán Hoàng. Anh vừa làm gì? Anh sốt cao quá, mê sảng nữa. Kiểu này có khi phải đưa anh vào bệnh viện tỉnh. Anh vừa làm gì? Mê sảng. Thôi anh nghỉ đi, đừng nói nữa mà mệt,,,
Mát quá, nước cam có đá, khăn cũng có đá... mát quá. Hoàng nắm tay Ly Ly, kéo cô lại gần. Mặt Ly Ly hốc hác hẳn. Hình như ba đêm cô thức trắng cả ba. Anh có làm tầm bậy gì không? Không, chỉ cười thôi. Khiếp, cười quá là cười. Cười lăn lộn, rơi xuống nền nhà vẫn còn cười... Cười rồi hát. Hát bài gì? Chả biết, nghe lạ hoắc nhưng mà hay.
Anh khóa ơi! Em tiễn chân anh xuống tận bến tàu Đôi tay em đỡ cái khăn trầu, em lấy đưa anh...
Anh hát bài đó phải không? Thôi đi ông dở hơi, hỏi hoài như con nít. Ly Ly đẩy lưng Hoàng cho úp mặt vào tường. Nằm yên đấy để em đi mua cháo. Cháo lươn nhé. ừ cháo lươn. Cay vào nhé. Vâng, tất nhiên, không cay không phải cháo lươn...
Cánh cửa phòng đóng sập, Hoàng rơi vào khoảng không yên ắng buồn buồn chờn chợn.
Hình như có người đang ở sau lưng, xói cái nhìn buốt lạnh từ gáy trượt xuống tận gót chân. Có tay ai đang ôm lưng anh. Hoàng lật mình nằm ngửa, chẳng thấy gì. À có, một cô gái không rõ là cô nào. Không phải là Lý, chưa khi nào Lý nằm ôm lưng Hoàng, khi nào Lý cũng muốn lọt thỏm vào lòng anh. Không phải chị Nụ, chị chỉ ôm Hoàng trong hốc đá. Hay là Lương? Càng không phải.
Mùi trầu không phả vào gáy Hoàng. Anh cố quay lại. ôi chị Rá. Chị làm gì thế này? Hoàng luống cuống đẩy nhẹ chị ra. Tui muốn có con... tui xin cậu. Chị Rá ôm chặt lấy Hoàng. Không không... chị đừng... có mà. Hoàng cố bứt ra khỏi vòng tay chị Rá. Tui muốn có đứa con. Chị ơi... em xin chị. Chị Rá buông Hoàng, đẩy mạnh, mắt trợn trừng như muốn xé xác anh. Cậu chê tui à... chê tui phải không? Chị ơi... em xin chị. Hoàng chắp tay vái, vừa vái vừa đi lùi.
Chị Rá túm chặt lấy tay Hoàng kéo hất trở lại, ôm cứng lấy anh. Cái ôm rên xiết một nỗi gì. Cả xóm ni ai cũng chê tui hết... vì tui là con điên. Tui không điên. Tui xấu quá... không ai lấy mới giả điên cho khỏi xấu hổ đó thôi cậu ơi... Hoàng sửng sốt. Lần đầu tiên anh nghe chị Rá nói một câu dài đến vậy, tỉnh táo đến vậy. Chị Rá không điên thật sao?
Hoàng không biết nói gì làm gì, bỏ đi không được đứng lại không xong. Anh đứng ngây như phỗng. Chị Rá ngước nhìn Hoàng tha thiết. Cậu ơi cho tui đi... tui lạy cậu đó. Hoàng sợ. Anh cố bứt khỏi vòng tay của chị Rá. Em rất thông cảm... nhưng em thì không được... Không được đâu. Chị nên xin bác Rúm. Chị Rá bật cười rồi bật khóc. Sao chị? Xin rồi... Chị Rác mếu máo. ồng Rúm không cho được... ổng thương tui lắm nhưng không cho được...
Chị Rá bưng mặt khóc. Tiếng khóc nghe rờn rợn. Mới đầu hư hư tiếng trẻ khóc, về sau hừ hừ tiếng rên người ốm, rồi ư ử giận dữ tiếng chó gằn, cuối cùng với lên éo eo gắt gỏng tiếng mèo kêu. Đêm trảng cát rỗng không, trăng suông mờ ảo dập dềnh trong sương mù, tiếng khóc âm u nghe như hồn ma đang nức nở.
Hoàng khụy xuống ôm chặt hai chân chị Rá, chị ngã bật ngửa rơi xuống cát. Trăng bỗng bừng sáng lạ thường. Tòa thiên nhiên của chị Rá cũng bừng sáng lạ thường, đẹp lịm người. Cho đến tận bây giờ khi đã ôm ấp hơn bốn chục phụ nữ, Hoàng vẫn tin không có ai có được một thân hình như chị Rá. Một thân hình đẹp như mơ được gắn với bộ mặt đen đúa, méo mó và bệnh hoạn, quả là trò đùa ác độc của tạo hóa.
Hoàng xé toạc chị Rá, thân hình đẹp mê tơi phơi ra lồ lộ dưới trăng. Chị sợ hãi chân tay khua khoang. Hoàng dúi vào thật sâu, thúc mạnh. Chị Rá kêu thất thanh, tiếng kêu đau đớn rụng rời. Tiếng kêu làm Hoàng thêm phấn khích, anh giật từng cơn, rực lên cơn khát chiếm đoạt. Chị Rá ngất đi trong cơn đau xé ruột. Hoàng đổ xuống sau khi trút hết những gì chị Rá xin, anh vục mặt trên bộ ngực non đang phồng lên sáng ngời trắng lịm dưới trăng, mê đi giữa mơn man gió cát trong đêm khuya khoắt.
Trăng sáng quá. Chị Rá ngồi dậy chăm chăm nhìn cát, nơi giọt trinh tiết của chị vừa rơi xuống. Run run bụm cát bứng lên giọt trinh tiết, chị nhìn và cười. Nhìn mãi. Cười mãi. Tui mất trinh rồi. Mất trinh thiệt rồi. Chị Rá bứng lấy giọt trinh tiết lui cui đi về Xóm Cát. Tui mất trinh rồi nì... mất thiệt rồi nì... ơ hơ hơ... trong trăm thứ trinh có trinh mô là trinh không mất... Chị Rá hân hoan hát cười ngả nghiêng trên trảng cát.
Ôi chị Rá ơi... sao bảo chị không điên!
o O o
Nằm yên đấy. Ly Ly ngồi sau lưng Hoàng từ lúc nào. Anh có lảm nhảm gì không? Hoàng hỏi. Ly Ly vỗ vỗ lưng anh. Nằm yên nằm yên... để em thay quần cho. Cái gì? Thay quần phải gió ạ! Ly Ly ra sức kéo tuột quần Hoàng. Cô cúi mặt cười thầm, ngước lên làm bộ khó chịu. Nhấc đít lên để em kéo nào, khổ lắm! Hoàng mặc kệ cho Ly Ly muốn làm gì thì làm. Anh trần như nhộng trước mắt Ly Ly. Có gì đâu mà ngượng, đám nước nhờn ướt sũng anh lỡ phóng trong mê man với chị Rá đã tố cáo anh...
Mặc. Anh là ai, là thế nào giờ đây Ly Ly đã biết tỏng rồi, việc gì phải ngượng. Hết sốt hay sao mà Hoàng không thấy mệt, thậm chí còn thấy khoan khoái mỗi lần Ly Ly chạm khăn nhúng nước ấm vào phần kín, kĩ lưõng lau cho anh. Hoàng biết giờ đây anh vô cùng thảm hại trước mắt Ly Ly. Mặc mẹ nó. Mình bây giờ coi như đã xong rồi một kiếp sống.
Ừ, xong mẹ một kiếp rồi.