There is a temperate zone in the mind, between luxurious indolence and exacting work; and it is to this region, just between laziness and labor, that summer reading belongs.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: Không rõ...
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 26 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 293 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:20:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
ạo lại phải ở nhà anh??? - Joe hỏi
- Chứ giờ các cô nói đi nên đưa mí người đi đâu bí giờ? Nhà thì hem chịu về hỏi đi đâu thì hem biết. Đầu óc cô có vấn đền chắc?? CHo cô ở nhà là may lắm òi đó - Matt đốp chát
- Hứ!! Thà ở ngoài đường còn hơn - Joe kênh kiệu nói
Matt nóng mũi, nhưng hem sao, anh ko tức muh lại nở một nụ hết sức nham hiểm nhìn Joe nói:
- Được thôi có tính cách lém! Nhưng tui quên nói cho cô biết, dọa nì trị an ngoài đường hem được tốt choa lắm à nghen. Cô chịu được nhưng chưa chắc hai người bệnh kia lại có thể chịu được sự đã kích lần hai đâu
Lời Matt nói quả thật như nhát dao chí mạng, hạ gục Joe ko thương tiếc. Cô quay sang nhìn Rannie và Ariel, hai con bạn cô giờ trông xỉu xìu như con mèo mướp. Nhìn bạn muh cô cảm thấy chạnh lòng. Dù ghét tên Matt thiệt nhưng cô lại vô cùng thương bạn.
Đang mệt mỏi, giờ nghe Matt và Joe đấu khẩu làm cho Rannie và Ariel ngán ngẩm. Ariel mới lên tiếng nói:
- Joe à!! Xem như bà thương tui bà nhịn Matt một lần đi ha?? - giọng Ariel yếu ớt, cô ngừng lại một tí để suy nghĩ rùi nói tiếp - Matt nói đúng đó. Chúng ta ở đây đường xá lại ko rành mà cũng chẳng quen ai, rủi đi có chuyện gì lại khổ nữa.Thui thì đành ở nhờ nhà Matt một đêm đi
Nana và Joe quả thật bị lời nói của Ariel thuyết phục, nhưng các cô còn đang phân vân hem biết có nên tin tưởng bốn tường này được hem. Như đọc được những suy nghĩ trong đôi mắt của hai cô bạn. Rannie mới lên tiếng nói thêm:
- Arie nói đúng đó. Bây giờ bộ dạng te tua của chúng ta như thế này chắc hù chết mọi người trong nhà quá. Nhất là anh Ken và chị Beatrice đó, họ muh biết được thế nào cũng làm ầm lên cho coi. Đến lúc đó làm kinh động đến mí ông mí bà thì khổ nữa
Suy nghĩ một hồi, Nana và Joe đành thở dài muh nói:
- Được òi! Vậy chúng ta cứ làm như vậy đi - Nana nói
- Nhưng các anh phải hứa với chúng tôi là ko được để ai biết bọn tui ở nhà mí anh đóa. Nếu ko thì tụi tui... - Joe vừa nói vừa đưa tay lên cổ như điệu bộ giết người nhìn Matt
- Biết òi!! Có cho tui cũng hem dám nói. Mắc công sau nì bị mang tiếng hem lấy vợ được thì chết thân tui - Matt giáng một đòn phủ đầu Joe
Cô nàng quảy đít bỏ đi nhưng ko quên ném cho Matt cái nhìn cay cú nhất. Còn anh thì sung sướng phải biết vì đã hạ gục cô một triet để. Vậy mới phải chứ - Matt thầm nói ( anh lầm òi anh ơi tại ss hứa với Ariel rùi, nên mới nhịn anh đóa )
Các anh đưa bốn cô về nhà mình muh trong lòng các cô ấm ức vô cùng. Nếu hem phải sợ Ken và Beatrice thì các cô đố về nhà mí anh. Đành nhịn mí người trước đi, nếu ko lại hư việc lớn thì khổ - các cô thầm nhủ. Còn bốn anh thì vui phải biết òi, anh cũng hí hửng hết á. Nhưng ngoài mặt phải đóng kịch một tí để hem thui mí cô lên mặt.
Lại nói về Ken và Beatrice, hôm nay Ken dậy đi làm rất sớm vì anh có một cuộc họp rất quan trọng nên ko thể đến trễ được. Nhưng trước khi đi, anh dặn dò người yêu cẩn thận rùi mới đi:
- Em ở nhà cẩn thận nha!! Có muốn đi đâu thì nói tài xế đưa đi biết ko?
- Biết òi! Biết òi!! Anh đi đi kẻo trễ đó - Beatrice vừa nói vừa đẩy Ken ra cửa
- Ok! Bye em!! - Ken nói rùi thừa lúc Beatrice ko để ý liền hôn nhanh lên má cô một cái rùi vù chạy ra ngoài
Beatrice thì đứng đó ngẩn ngơ trước cái hôn bất ngờ của anh. Cô đứng đó đợi đến khi Ken đi thì mới đi vào nhà. Cô thả mình xuống ghế Sofa, lấy tay sờ lên đôi má đang đỏ gay của mình và cười tủm tỉm. Trong lòng cô hạnh phúc vô cùng. Cô mong ngày nào cũng được sống trong hạnh phúc như vậy thì còn gì bằng. Đang mãi mê hồi tưởng lại nụ hôn của Ken thì chuông điện thoại vang lên. Cô vội vàng bắt lên, thì ra đó là điện thoại của Rannie. Cô bé nói hôm nay ở nhà bạn ko về nên bảo Beatrice đừng chờ cửa mình.Nghe xong điện thoại, Beatrice cũng đứng dậy, lên lâu thay đồ để chuẩn bị đi đến một nơi. Tại một tòa nhà đồ sộ, với mấy chục tầng lầu cao chọc trời. Tại đại sảnh, nơi có nhiều người ra vào nhất, có bóng một cô gái hết sức xinh đẹp, dáng vẻ quý phái đang rảo từng bước chân tự tin đi thẳng đến quầy tiếp tân. Cô gái nhỏ nhẹ hỏi nhưng trong giọng nói thì có một chút nghiêm nghị làm cho người tiếp tân thấy lúng túng:
- Xin cho hỏi phòng Tổng giám đốc tầng mấy vậy???
- Dạ. dạ tầng mười lăm ( má ơi sao cao thía ) - cô tiếp viên nhìn cô gái ko chớp mắt nói
- Cám ơn - cô gái nở một nụ cười nhẹ rùi quay lưng tiến về phía thang máy.
Đằng này, mí cô tiếp viên kia vẫn còn choáng ngợp trước nụ cười của cô gái trẻ. Họ bắt đầu bàn tán:
- Cô ta là ai vậy??? Ở đâu đến muh đẹp thế???
- Tui hem biết!! Chắc là nhân viên mới hay là khách hàng gì đóa - cô thứ hai nói
- Tui là nữ muh còn mê nữa là... - cô thứ ba nói và tiếc rẽ nhìn theo
Người còn gái gây xôn xao đó hem ai khác ngoài Beatrice xinh đẹp nhà ta òi. Cô đi xăm xăm đến thang máy nhưng cô quên để ý rằng thang máy máy ở đây được chia tới hai loại phân biệt. Một bên dành cho VIP, một bên dành cho nhân viên bình thường. Do ko biết nên Beatrice đi thẳng vào thang máy dành cho VIP, nhưng cũng đúng thui cô đã là VIP rùi muh. Nhưng khổ nổi mới đến cửa chư kịp vào, cô đã bị bảo vệ thang máy chặn lại và nói:
- Xin lỗi! Đây là thang máy dành cho khách VIP
- Hả???? - Beatrice chưa biết đầu đuôi ất giáp gì thì đã nghe tên bảo vệ nói tiếp.
- Cô ko phải là VIP muh cũng ko có thẻ nhân viên của công ty nên xin cô qua thang máy kia đi - hắn nói rùi chỉ qua phái thang máy dành cho nhân viên bình thường và khách cho cô
Cô theo hướng chỉ tay của người bảo vệ, nhìn sang thang máy bên kia thì thấy một hàng người đứng xếp hàng ở đó muh đợi thang máy. Còn bên này thì trống trơn, hem ai đi. Điều này làm cho cô thắc mắc:
- Sao ko cho bớt những người bên kia qua bên đây. Ở đây thì ko ai đi, còn bên kia thì phải chen lấn xô đẩy nhau như thế mà coi được à??? - Beatrice nói muh mắt vẫn ko rời đám người đang khổ sở xếp hàng
Còn tên bả vệ thì bối rối ko biết phải trả lời sao trước câu hỏi của Beatrice. Đang còn tìm cách trả lời thì Beatrice quay sang nhìn như chờ đợi câu trả lời. Càng làm cho hắn lúng túng, vì vậy hắn nói bừa:
- Tui ko biết tui chỉ biết làm theo lệnh mà thôi!!
- Lệnh của ai?? - Cô nghiêm mặt nhìn càng làm cho hắn lúng túng hơn
- Của.. của Tổng giám đốc! - hắn đáp càng
- Tổng giám đốc? - Beatrice nhíu mày lặp lại lời của tên bảo vệ mà ko khỏi ngạc nhiên. Vì cô thừa biết hắn nói bừa, vì Tổng giám đốc của công ty đã nghĩ hưu các đây nửa năm òi thì làm gì có chuyện muh ra lệnh cơ chứ. Thấy vẻ mặt nhăn nhó của người bả vệ mà cô ko khỏi tội nghiệp. Cô gật gù nói:
- Cũng đúng thôi! Anh ko thể biết nhiều hơn nửa vì dù sao anh cũng chỉ là một bảo vệ nghe theo lệnh cấp trên muh thôi.
Nói rồi cô đi về phía thang máy ban đầu người bảo vệ đã chỉ muh đứng xếp hàng đợi như bao nhiêu người khác. Nhưng cô ko hề tức giạn hay bực bội vì chuyện đó. Ngước lại cô càng thấy mình nên tìm hiểu kỹ hơn nữa.Còn ngưởi bảo vệ thì lắc đầu khó hiểu trước những lời nói của Beatrice. Vào thang máy, cô chọn một góc khuất nhất mà đứng. Nhờ vậy muh cô đã vô tình nghe được một số chuyện:
- Nghe nói công ty chúng ta sắp sửa có Tổng giám đốc mới đến đó - một người trong họ nói
- Vậy sao?? Ai vậy??? - người bạn bên cạnh thích thú hỏi
- Tao ko biết! Nhưng nghe nói hình như là từ Mỹ trở về đó. Còn lí lịch thì hầu như bí mật- người đó nói
- Gì mà thần bí thế?? Chắc cũng chỉ là được cái tiếng thôi chứ gì??? - người kia nói
- Chuyện đó thì ko thể xác định ngay bây giờ được. Phải để lâu ngày mới biết - người thứ nhất phản bát ngay ý nghĩ của bạn mình - Có biết là nam hay nữ ko? Chừng nào đến?? - người bạn của anh ta lại hỏi tiếp
- Sao tao biết được. Ngay cả giớ tính, giờ giấc đến bây giờ còn là bí mật nữa kìa. Tao chỉ nghe sếp tao nói là có Tổng giám đốc mới thui chứ có biết gì thêm đâu - người ban nãy bực mình nói
Cậu bạn kia có vẻ định hỏi thêm cái gì đây nhưng thang máy đã đến nới. Họ đành ngắt ngang câu chuyện đang nói dở dang của mình. Còn Beatrice thì nghe tất cả, cô khẽ mỉm cười bước ra khỏi thang máy.
Beatrice chưa vội đến nơi muh cô cần đến cho lắm. Nên cô quyết địng đi dọa một vòng khắp công ty xem xem mà sao ba cô muốn cô về đây làm đến vậy.
Beatrice đi dạo khắp nơi. Đi từ phòng kế hoạch, phòng thiết kế đến các phòng nhỏ nhất trong công ty. Đang lui cui cô va vào một người lao công trong dọn dẹp, làm đổ hết mọi thứ ra sàn nhà. Nào là chai xà phòng, chổi, thùng rác nằm lăn lóc. Cô ái ngại vội cuối xuống nhặt lên dùm bà ấy. Cứ ngỡ bà ta sẽ mắng mình vì tội vô ý nhưng ko ngờ, bà ấy lại ko giận mà nhẹ nhàng nói:
- Ko sao đâu!! Cô đi đi để đó tôi làm cho
- Ko được đâu ạ!! Tại cháu vô ý làm đổ đồ của bác mà bác ko trách cháu là cháu mừng lắm rồi. Thôi để cháu phụ bác nha!! - Beatrice càng ái náy hơn nói với giọng thành khẩn
Dường như sự chân thành của cô đã làm cho bà ấy cảm động, bà khẽ mỉm cười với cô và nói:
- Tại tui thấy cô mắc đẹp như vậy mà lỡ làm dơ thì uổng lắm!! Với lại đây là công việc của nhân viên vệ sinh chúng tôi, đâu dám làm phiền tới cô
- Ko sao đâu! Vật chất, quần áo chỉ là vẻ bề ngoài của một con người thôi. Nó ko làm nên nhân cách của ta đâu. Với lại cháu cũng rảnh mà!!- cô vui vẻ nói còn tay thì vẫn gom đồng giấy vương vãi trên sàn bỏ vào sọt
- Cô thật tốt! Vừa đẹp người lại đẹp tính nữa - bà ấy nhìn cô nhận xét ( điều đó là đương nhiên òi )
- Hì hì hì bác khen cháu quá cháu phỗng mũi bây giờ!! Mà nếu ai gặp trường hợp này thì cũng làm như cháu mà thôi mà - cô nghiên nghiên đầu nói, một cử chỉ hết sức trẻ con làm bà lao công phì cười
Bây giờ cô mới nhận thấy bà ấy tuy là lao công thật nhưng bà lại có nét rất đẹp. Cô tưởng tượng nếu quay trở lại 10 lúc mà bà con trẻ ắc hẳn phải là một mỹ nhân. Đang mãi mê ngắm bà, chợt bà ấy lên tiếng làm cô giật mình trở về thực tại. Bà buồn buồn nói với cô:
- Nếu ai cũng giống như cô thì còn gì bằng
- Bà nói vậy là sao? - Beatrice khó hiểu hỏi
Bà có vẻ đắn đo suy nghĩ một tí rùi nói nhỏ với cô:
- Cô là nhân viên ở đây hả?
- Dạ. - Beatrice gật đầu nhưng đôi mắt cô đang nhìn bà nét tò mò hiện rỏ trong đôi mắt
- Thấy cô là một người tốt nên tui mới nói cho cô biết để mà cô tránh nhé!! - nói tới đây bà chợt ghé sát tai cô nói - giám đốc phòng kế hoạch ko phải là một người tốt đâu, tốt nhất là cô đừng đụng đến cô ta
- Tại sao??? - Beatrice mỉm cười hỏi
- Cô ta là cháu gái của Phó tổng giám đốc. Là một người có tài nhưng rất kênh kiệu. CÔ ta rất ghét những người tái giỏi hơn mình và xinh đẹp hơn mình. Nên cô có gặp cô ta thì nhớ là đừng có đụng chạm đến nếu ko...... - bà nhìn cô lo lắng nói - nếu ko cô sẽ bị cô ta đá văng ra khỏi công ty đấy. Mà thời buổi bây giờ công việc rất khó tìm, nên cô đừng để mất việc nha!!
- Có chuyện như vậy nữa sao??? Vậy chứ Phó tổng ko biết à??? - Beatrice khó chịu hỏi
- Sao lại ko biết nhưng họ là chú cháu với nhau lẽ nào lại ko bênh vực nhau chứ!! - bà ấy nói với vẻ bất bình
- Thật đúng là chẳng coi ai ra gì mà - cô thật sự tức giận
- Tháng trước có một cô gái cũng trẻ cỡ cô, ko biết đã đắc tội gì với cô ta muh đã bị cô ta cho thôi việc ngay sau đó - bà ta kể mà ko thấy mặt Beatrice đang chuyển sang xanh -..........- Beatrice thầm nghĩ - hừ! cô tài giỏi thế à?? Vậy tôi cũng muốn " diện kiến " một lần đó! Để xem cô ngon hay tui ngon hơn nhé!!!
Thấy cô nảy giờ vẫn ko trả lời. Bà ấy mới gọi giật cô lại:
- Nè! Cô ko sao chứ??? Tui chỉ nói vậy thôi. Tại thấy cô tốt quá tui ko muốn cô gặp rắc rối thôi
- Cám ơn bà nha!! Cháu biết phải làm sao rồi. Nhưng cháu cũng muốn biết cô ta dữ tới mức độ nào - nói tới đây mắt cô nhìn ra một khoảng trống không gian xa xăm mà đôi mắt như đanh lại
- Cháu.. - bà ta hoảng lên khi thấy Beatrice khiêu khích cô nàng giám đốc của công ty. Bà định nói gì đó nhưng bị cô chặn lại
- Bà yên tâm đi! Cô ta ko làm gì được cháu đâu!! Thôi cháu đi nha! Bye bye!- nói rồi cô quay lưng đi mà trong lòng ngọn sóng tức giận dâng lên cuồn cuồn. Rồi như chợt nhớ gì cô vội quay lại hỏi to:
- Bà ơi!! Cháu phải gọi bà là gì đây???
- Gọi ta là bà Sáu đi! Ai cũng gọi ta như vậy hết!! - Bà sáu mỉm cười nhìn cô nói
Đến khi bóng cô khuất hẳn thì bà mới tiếp tục công việc của mình. Bà đang rất thắc mắc ko biết cô gái vừa rồi là ai tại sao lại ngang nhiên chống đối với giám đốc của bà muh ko hề có một chút khiếp sợ. Còn nữa cô ấy từ đâu tới? Bà chưa bao giờ nhìn thấy cô ở công ty.... Hàng đống, hàng đống câu hỏi bà muốn hỏi nhưng bà biết bây giờ ko đúng lúc. Nhưng cô gái đó nói là nhân viên của công ty thì chắc chắn thế nào rồi bà cũng gặp lại thôi.
Còn Beatrice sau khi chai tay bà sáu xong, cô quyết định về nhà để chuẩn bị cho cuộc xuất hiện đầy ấn tượng trong ngày đầu tiên đi làm của mình. Nhưng khi cửa thang máy vừa mở ra, cô đã há hốc mồm mà nhìn..
Một cặp trai gái đang ôm hôn nhau trong đó. Mà cô đứng sờ sờ ra đó từ nảy đến giờ muh vẫn hem hay. Cô đưa tay lên miệng tằng hắng một tiếng. Đôi nam nữ mới giật mình buông nhau ra nhìn cô bằng ánh mắt ngượng ngùng một tí
Bước vào thang máy, cô vẫn ko hề nói tiếng nào.Cô âm thầm quan sát hai người sau lưng mình. Bây giờ cô mới nhìn kỹ thấy người thanh niên sau lưng cô có một khuôn mặt rất điển trai. Đoán chừng cách ăn mặc và phong thái thì giống như một ông sếp hơn là một nhân viên tầm thường.
Quả như Beatrice suy đoán, cô thật sự sửng sốt khi vô tình nhìn thấy tấm thẻ nhân viên đeo lủng lẳng trên cổ anh ta chình ìn mí chữ màu đậm " Giám đốc bộ phận Thiết kế". Cô khẽ mỉm cười cho sự phát hiện lí thú của mình. Còn hai người kia, họ vẫn tiếp tục công việc dỡ dang ban nãy của họ. Mà ko thèm để ý đến thái độ của Beatrice. Cô cũng rất là tỉnh, làm như mình hem hề thấy gì cả. Đến khi thang máy dừng lại ở đại sảnh, Beatrice đi ra nhưng cô chợt quay đầu vào trong nói
- Lần sao có muốn " đóng phim tình cảm " thì nhớ tắt camera đi nhá Giám đốc!!
Nói rồi cô mỉm cười bỏ đi. Để lại cho hai người kia sự khinh ngạc lẫn ngượng ngùng, khó hiểu.
Beatrice về nhà liền phòng thẳng về phòng mình và bắt đầu cuộc điều tra nhân sự. Năm phút sau, một loạt danh sách nhân viên trong công ty hiện lên trên màng hình của chiếc máy tính xách tay siêu hiện đại. Cô bắt đầu gõ lách cáh trên bàn phím và tìm thông tin cần thiết cho buổi ra mắt ngày mai của mình. Với cương vị là một Tổng giám đốc mới và cũng là con gái của người đã sáng lập ra tập đoàn thời trang Dương thị hùng mạnh thì trách nhiệm của Beatrice càng nặng nề hơn. Vì vậy cô ko thể làm một cách qua loa, cẩu thả, cô ko thề làm mất mặt cha mình đặt biệt là ko cô ko muốn người ta nghĩ rằng mình ỷ thế mới được ngồi lên chức vị này. Beatrice phải dùng chính thực lực của mình để dập tắt những lời đồn thổi về mình. Đôi mắt đen huyền của Beatrice lướt nhanh những thông tin đang hiển thị trước mắt cô. Cô khẽ mỉm cười cho phát hiện của mình:
- An Tử Hạo tên tiếng anh Dylan Kuo ( đổi tên gọi tí xíu ), tốt nghiệp đại học bên Mỹ,loại ưu khoa thiết kế
Hiện là Giám đốc bộ phận thiết kế của tập đoàn Dương thị. Năng lực làm việc thì miễn chê, có tài trong việc kinh doanh lẫn giao tiếp. Nhưng mắc phải một cái tội là rất thích những cô gái đẹp và có cá tính. Trong công ty đã có rất nhiều tin đồn tình củm. Quan niệm là " con gái đẹp hem phải để yêu muh là để thử sức chinh phục " ( má ơi cứu con )
Trên đây là thông tin về chàng trai đã " đóng phim " tình củm muh Beatrice đã thấy trong thang máy. Thật ra đối với cô, những chuyện như thế là rất bình thường đối với những thanh thiếu niên tại Mỹ. Đó chỉ là sự bộc lộ tình cảm của bản thân mà thôi, chứ ko có gì lấy làm ghê gớm cả. Nhưng điều quan trọng cô muốn biết là người nhiều tin đồn như anh ta tại sao lại có thể tồn tại trong công ty mà lại giữ một cương vị quan trọng như vậy thì thật sự anh ta phải có tài gì đó. Quả đúng như cô đoán, Dylan thật là một chàng trai trẻ có tài muh cô cần tìm kiếm về cho công ty.
- Cốc.. cốc...
Tiếng gõ cửa phòng làm cho Beatrice giật mình. Cô chạy ra mở cửa thì thấy Ken đang đứng trước mặt mình, trên tay là một bó hồng màu tím. Loài hoa mà Beatrice rất thích, cô ko ngờ sở thích quái dị của mình mà anh vẫn còn nhớ. Vì thông thường thì người ta thường thích những loại hoa như Lyly, tylip,.. hoặc giả là hoa hồng đỏ thắm nhưng riêng Beatrice thì cô lại thích hoa hồng tím hơn. Bởi màu tím tuy nhìn ban đầu có vẻ buồn thật nhưng nó lại là màu của hạnh phúc. Cô bất ngờ lẫn xúc động ko biết nói thế nào, liền nghe KEn lên tiếng nói trước:
- Em có thích ko hả??? Anh tìm lâu lắm mới có đó!!
- Thích.! Em thích lắm! Cám ơn anh!! - nói rồi cô ôm bó hoa vào lòng mình và ngửi
- Anh thích cái này hơn là lời cảm ơn của em đấy!!
Nói rồi Ken thình lình ôm Beatrice vào lòng vào đặt vào đôi môi của cô một nụ hôn cháy bỏng. Cô cũng nhón chân lên đáp trả anh một cách cuồng nhiệt. Phút giây đó như ngưng đọng lại, thế giới chỉ còn có hai người. Họ như muốn quên đi thời gian, quên đi tất cả, trong mắt họ chỉ có hình bóng của đối phương, chỉ có những nụ hôn đê mê, ngọt ngào đến tê dại cả người. Được một lúc thì cả hai buông nhau ra nhưng đôi tay Ken vẫn còn vòng ra sau lưng Beatrice. Anh nhìn sâu vào đôi mắt của người yêu, nói giọng ngọt lịm:
- Beatrice à!! Anh chợt phát hiện ra càng ngày anh càng yêu em rồi đó!!!
Những lời nói của anh tưởng chừng như nhẹ bỗng nhưng nó cũng đủ làm cho cô ngây ngất, cô cũng áp mặt vào vòm ngực ấm áp của anh thỏ thẻ nói:
- Em cũng vậy!!!
Rồi cả hai cũng phá ra cười. Họ nhìn nhau, hai trái tim như hòa làm một nhịp, như cùng chung nhau cất lên khúc ca hạnh phúc của tình yêu. Chợt Ken hỏi:
- Ủa??? Sao hôm nay em ở nhà có một mình vậy??? Mí đứa nhóc kia đâu òi??
- Hồi sáng lúc anh đi làm ko được bao lâu thì Rannie có điện về nói là hôm nay tụi nó ở lại nhà của Joe chơi một đêm - cô nói
- À! - Ken ko hỏi nữa, rồi anh nhìn cô lém lĩnh nói - vậy hum nay chỉ cóa hai chúng ta muh thui!!!
- Anh. anh muốn giở trò gì đây??? - Beatrice nhìn anh nghi ngờ
- Cóa gì đâu! Chỉ muốn có không gian riêng tư với em thui muh - anh chu mỏ nói
Rùi hai anh chị kéo nhau xuống phòng ăn. Họ cùng dùng bữa tối với nhau trong ánh nến lung linh huyền ảo. Tiếng va chạm keng keng của những chiếc ly thủy tinh đang xóng xánh ánh rượu vang đỏ. Nhạc cất lên nhè nhẹ tạo ra một không gian lãng mạn nhưng cũng rất huyền bí cho đôi tình nhân đang yêu nhau này.
Còn những đứa em yêu quái của họ thì sao??? Dĩ nhiên là đang sung sướng phải biết òi! Sau khi được đưa đến nhà Matt. Mí cô được tắm rửa, thay đồ sạch sẽ.. Bốn anh thì bận phải chạy đây, chạy đó để mí nàng sai vặt.
- Trời ơi! Ông ngó xuống muh xem nè!! Cóa ai muh đáng thương tụi con hem???? - Mike than vãn
- Khổ thân con!! Xong kiếp ôsin nì chắc con chỉ còn cái bộ xương khô thui quá!! - Matt ca cẩm
Nảy giờ mí cô đang vừa xem TV vừa nghe mí anh la lối, than thân muh phát điên tiết lên. Joe nhíu mày nói:
Tiểu Thư Ngổ Ngáo Tiểu Thư Ngổ Ngáo - Không rõ...