Số lần đọc/download: 858 / 22
Cập nhật: 2018-10-03 16:21:16 +0700
Chương 11
Từ lúc Trường Uyên tặng Nhĩ Sanh cây kiếm, mỗi ngày nàng đều lôi nó ra, mặc kệ có chuyện gì hay không cũng đều phải vuốt ve mấy cái mới an lòng.
Trường Uyên thấy nàng thích nó như vậy, ngay khi nội thương được điều tức tốt lên chút ít, hắn liền dạy nàng một ít kiếm pháp. Mà nàng bình thường cũng nhàm chán chẳng có gì làm, chỉ thường ngồi ngắm hắn, với tính khí hiếu động của nàng, mấy ngày này sớm đã khiến nàng cảm thấy chán muốn chết. Có thể học được chút kỹ năng tự bảo vệ bản thân tiện đem ra chơi đùa nàng dĩ nhiên là vô cùng vui vẻ.
Nếu nhóm tiên trưởng Vô Phương còn ở đây hẳn sẽ kinh ngạc không thôi vì tu vi tiến triển thần tốc của Nhĩ Sanh. Nhưng chính Nhĩ Sanh cũng không cảm giác được cơ thể mình biến hóa ra sao, nàng học kiếm chẳng qua là bởi vì Trường Uyên không có nhiều thời gian để ý đến nàng, nàng đành phải tự chơi giết thời gian thôi.
Ở cái chỗ như chữ phiến [片] này chơi chán, Nhĩ Sanh liền đánh bạo chạy tới Long trủng bên dưới đi dạo. Trường Uyên cũng không cản nàng lại, dần dần nàng cũng can đảm hơn, dám vươn tay ra sờ sờ những con rồng rất sống động kia.
Một ngày nọ, Trường Uyên còn đang bế khí điều tức, Nhĩ Sanh cầm kiếm khoa tay múa chân vẽ mấy đường trên mặt đất. Trường Uyên vừa mở mắt nhìn thấy chữ nàng vẽ ra trên mặt đất, trợn mắt run sợ hỏi: “Nàng học được chữ này từ đâu?”
“Chữ?” Nhĩ Sanh nghi hoặc hỏi lại. “Đây là chữ sao? Là chữ gì?”
“Oán, oán trong oán hận.”
Nhĩ Sanh khẽ lẩm nhẩm trong miệng, không ngừng khoa tay múa chân vẻ trên mặt đất, muốn đem chữ này nhớ kĩ.
“Nhĩ Sanh muốn học chữ?” Trường Uyên hỏi, “Nếu muốn học, ta sẽ dạy nàng.”
“Muốn, ta muốn học.” Hai mắt Nhĩ Sanh chợt sáng lên. “Trường Uyên thật lợi hại, cái gì chàng cũng biết! Mắt chọn tướng công của ta sao mà tốt như vậy ….”
Khóe môi Trường Uyên khẽ cong lên, mấy ngày nay, vẻ mặt hắn đã không còn cứng ngắc yên lặng cùng lãnh mạc ngàn dặm như ban đầu. Mỗi khi Nhĩ Sanh dùng sai từ, hắn sẽ không tự chủ được mà cười, phần lớn là cười mỉm, ngẫu nhiên cũng sẽ cười đến híp mắt lại. Nếu Nhĩ Sanh phá hỏng thứ gì đó, hắn sẽ nhíu mày, môi cong lên, ngẫu nhiên còn động thủ chỉnh đốn nàng. Nhưng hắn không nỡ nặng tay với nàng, nhiều lắm thì tạo một kết giới quanh người khiến nàng không lại gần được, qua một lúc, Nhĩ Sanh cuối cùng cũng sẽ ngoan ngoãn cúi đầu nhận sai.
Nhĩ Sanh đến bên người Trường Uyên, rất tích cực nói: “Trước hết ta muốn học cách viết tên Trường Uyên.”
Trường Uyên cầm cái que nhỏ, vạch vạch tên hắn xuống đất, Nhĩ Sanh đứng bên cũng nhanh chóng bắt chước từng nét. Nhĩ Sanh trời sinh thông minh lanh lẹ, chỉ cần nhìn một lần là có thể bắt chước không sai chút nào, không đầy một khắc đã nhớ kỹ trong đầu.
Trường Uyên lại viết xuống tên Nhĩ Sanh, Nhĩ Sanh viết lại hai lần, trong lòng đem bốn chữ này nhớ kỹ.
Thật lâu sau khi nhớ lại chuyện này, Nhĩ Sanh giật mình phát hiện, kỳ thật Trường Uyên cũng chỉ dạy nàng bốn chữ này mà thôi, thế nhưng khi ấy nàng lại nghĩ Trường Uyên có thể dạy nàng biết hết các chữ. Vì vậy nên nhiều năm về sau lúc nàng có thể hiểu thông viết thạo, xem rất nhiều sách nàng vẫn cho rằng người dạy nàng tập viết chính là Trường Uyên.
Đương nhiên những chuyện này về sau hãy nói, hiện tại Nhĩ Sanh học xong bốn chữ này, trong lòng thập phần cao hứng, tinh thần học tập mãnh liệt dâng lên, lại đem chữ “oán” kia viết lại một lần sau đó quay sang hỏi Trường Uyên: “Chữ hận đằng sau chữ này viết như thế nào?”
Trường Uyên lúc này mới nhớ lại mục đích ban đầu, lập tức hỏi Nhĩ Sanh những chữ này nàng từ đâu mà học được. Nhĩ Sanh chỉ thẳng vào tấm bia đá nói: “Là ở trên tấm bia đá.”
Trường Uyên kinh ngạc vội vàng đứng dậy đi về phía bia đá, đi quanh nó một vòng, lúc sau trở lại thần sắc thập phần nghi hoặc: “Lúc đầu đến đây cũng không thấy chữ nào trên này cả, hiện giờ lại bất tri bất giác xuất hiện …”
Nhĩ Sanh thấy thần sắc ngưng trọng của Trường Uyên, trong lòng có điểm hoảng hốt: “Đây là điềm báo có chuyện gì không tốt sao?”
Trường Uyên yên lặng đảo mắt nhìn về phía Nhĩ Sanh: “Chưa biết tốt xấu thế nào, nàng lại ở đây chờ ta mấy ngày, ta trở lại bên trong long trủng xem thế nào.”
Nhĩ Sanh ngoan ngoãn nghe lời.
Chờ Trường Uyên vào bên trong Long trủng, Nhĩ Sanh lại ngồi xổm xuống tập viết bốn chữ “Trường Uyên Nhĩ Sanh”, cứ viết đi viết lại như vậy trong lòng nàng cũng có điểm thoải mái hơn. Ngồi chán nàng lại lấy kiếm ra múa mấy đường, lúc mệt lại ngồi xuống viết chữ, không biết cứ lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, sắc trời dần dần đen kịt.
Nhĩ Sanh dựa vào đống cây cỏ dưới đất, nhìn tấm bia đá đến ngẩn người. Bỗng bên tai vẳng đến những tiếng đinh đinh đang đang thanh thúy, phảng phất như là từ bên trên truyền đến, phi thường dễ nghe. Nhìn về nơi phát ra âm thanh, chợt thấy chân trời xẹt qua một tia dị sắc, nàng đang chăm chú đánh giá chợt một mạt thân ảnh bỗng lọt vào trong mắt Nhĩ Sanh.
Nam tử mặc một thân trường bào kim sắc, tóc búi cao, gọn gàng, nhẹ nhàng cưỡi mây bay tới, thoạt nhìn chỉ giống như mới bước vài bước, kỳ thực trong nháy mắt đã vượt qua vạn dặm tới trước mặt Nhĩ Sanh.
Namtử trước mặt thoạt nhìn có vẻ rất uy nghiêm, từ đáy lòng Nhĩ Sanh không khỏi sinh ra một tia kính sợ, ngoài ra còn có kích động. Nhưng kích động vì cái gì thì nàng cũng không rõ.
Người đó nhìn nàng một cái, mở mồm gọi: “Ti Mệnh.”
Nhĩ Sanh ngẩn người, đây là lần thứ ba nàng nghe thấy cái tên này. Một lần là từ miệng Trường Uyên, lần khác là từ miệng tên yêu quái Trường An, và lần này đây là lần thứ ba. Chẳng lẽ trong mắt bọn họ, nàng giống với người tên Ti Mệnh đến thế sao?
“Ta tên là Nhĩ Sanh.” Nàng ưỡn ngực, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mặt nam tử, kiên định nói.
“Thế nào cũng được.” Người nọ đi tới bên người Nhĩ Sanh, cao thấp đánh giá nàng một lượt, hừ nhẹ một tiếng: “Ngươi đúng là người đã nói là làm, quả thực giúp đỡ hắn.”
Nhĩ Sanh mặc dù không hiểu hắn đang nói cái gì nhưng trong lòng đột nhiên lại sinh ra cảm giác chột dạ khiến nàng không tự chủ được mà lùi về phía sau mấy bước. “Ngươi là ai?”
“Thượng ti của ngươi, Thiên Đế.” Hắn lạnh lùng nói, mắt thấy biểu tình mờ mịt trên khuôn mặt Nhĩ Sanh, hắn nhỏ giọng lẩm bẩm: “ ….Mạnh bà thang thực là hiệu nghiệm.”
“Ta không biết ngươi.”
“Ngươi biết.” Hắn bá đạo nói xong, hạ tay cởi xuống chiếc chuông đeo bên hông. Tiếng chuông êm tai mà Nhĩ Sanh mới nghe được chính là từ vật này phát ra. Thiên đế đem chiếc chuông nhỏ cột vào tay Nhĩ Sanh, không để ý tới Nhĩ Sanh có đồng ý hay không, tác phong rất ra dáng một vị thượng cấp. Hắn nói: “Ta đến đây không vì mục đích gì khác, chỉ là muốn thông báo với ngươi một tiếng, nếu ngươi tiếp tục muốn giúp hắn, ta sẽ cản lại. Ngươi có thể giúp hắn phá vỡ phong ấn Vạn Thiên Chi Khư ta cũng có thể đem hắn nhốt trở lại.”
Ánh mắt của thiên đế lạnh lùng liếc qua tấm bia đá cao chọc trời kia, mâu quang sắc bén chú mục tại một đám chữ “oán” khắc trên đó.
“Nếu ngươi vẫn khăng khăng muốn hắn được tự do, ta sẽ khiến hắn hồn phi phách tán, hoàn toàn được tự do.”
Nhĩ Sanh nghe được những lời này đầu óc càng thêm mờ mịt, bất an trong lòng cũng theo đó mà dần lớn lên.
“Ngươi nói hắn là ai? Trường Uyên? Ngươi không được phép hại chàng! Ai cũng không được phép tổn thương Trường Uyên!”
Thiên Đế cười nhẹ. Bỗng đầu Nhĩ Sanh đau như búa bổ, nàng ôm lấy đầu lăn lộn trên mặt đất, đau đến hít thở không thông.
Trong mắt thiên đế hiện lên một tia không đành lòng: “Ti Mệnh, ngươi không thể thay đổi vận mệnh. Ở nhân giới, ngươi che dấu hành tung rất khá, nhưng lưới trời lồng lộng, ngươi không thể nào tránh khỏi hình phạt.”
Nhĩ Sanh đột nhiên cảm thấy vô cùng chán ghét cái người đứng trước mặt mình. Hắn trừ bỏ bộ dáng dễ nhìn một chút, còn lại chẳng có chút ưu điểm nào. Lời nói thì khiến người ta nửa hiểu nửa không, còn khiến đầu nàng đau như búa bổ mà bản thân thì đứng một bên, dáng vẻ “ta rất muốn cứu ngươi nhưng là ta không có cách nào”.
Trên đời sao lại có kẻ vặn vẹo như vậy ….
Kỳ thật Nhĩ Sanh không biết, nàng là Ti Mệnh chuyển thế. Ti Mệnh phạm phải đại tội, dù đầu thai chuyển thế cũng không tránh được xử phạt của Thiên Đình, một là cả đời tàn phế hoặc thân mang trọng bệnh không cách nào cứu chữa. Nhưng lúc trước thiên giới không tìm được bóng dáng Ti Mệnh chuyển kiếp, mãi đến hôm nay Thiên Đế mới tìm được nàng.
Thiên Đế nhìn Nhĩ Sanh giãy dụa trên mặt đất, nói: “Con rồng kia nếu quả thật lo lắng cho ngươi thấy chuông này, hắn sẽ tự biết phải làm thế nào.”
“Ngươi …. Đồ khốn nạn!”
Nhĩ Sanh đã đau đến thần trí mơ hồ, Thiên Đế trong mắt nàng lúc ẩn lúc hiện, trong nháy mắt phân làm ba, lại nháy mắt biến thành bốn.
“Những lời ta nói hôm nay có thể ngươi không hiểu được, nhưng chờ đến một ngày lúc ngươi quay trở lại vị trí cũ, ta hy vọng ngươi có thể buông xuống chấp niệm, không tiến nhập ma chướng.” Thiên Đế xoay người rời đi, trước mắt Nhĩ Sanh dần biến thành những mảng đen kịt. Trong hoảng hốt, nàng nghe được người nọ bỏ lại một câu như vậy:
“Ta xưa nay không thích cầm tù kẻ nào nhưng ta lại là Thiên Đế. Ta không dám đem muôn dân đánh cuộc với lời tiên đoán thượng cổ kia.”
Cái gì mà lời tiên đoán thượng cổ, cái gì mà thiên mệnh? Tất cả đều thối lắm. Trong đầu Nhĩ Sanh không hiểu sao lại xuất hiện câu nói ấy, đầu mỗi lúc một đau hơn, thần trí dần trở nên mơ hồ cuối cùng cũng thiếp đi mất.
Lúc Nhĩ Sanh mở mắt ra liền nhìn thấy Trường Uyên. Lúc này nàng đang gối đầu lên đùi Trường Uyên, những lọn tóc đen như mực của hắn tùy ý buông xuống, mấy sợi tóc cọ cọ bên má khiến cho Nhĩ Sanh cảm thấy có chút ngứa.
“Nhĩ Sanh, tỉnh.” Trường Uyên cúi đầu, xoa xoa đầu Nhĩ Sanh, lại như xuyên qua nàng nhìn đến bóng dáng một người khác. Hắn trầm mặc không nói, dù là người chậm chạp như Nhĩ Sanh cũng đã nhìn ra, Trường Uyên lúc này có điểm kỳ lạ.
“Trường Uyên.” Nhĩ Sanh túm lấy lọn tóc đen của hắn rủ xuống bên mặt, mang theo ba phần sợ hãi bảy phần uy hiếp, nói: “Không cho phép chàng được rời đi. Chàng muốn đến chỗ nào cũng phải mang ta theo cùng.”
Tóc bị túm chặt khiến cho Trường Uyên không ngẩng đầu lên được, tâm tư nặng nề cũng bị quấy rối, yên lặng nhìn Nhĩ Sanh trong chốc lát mới nói: “Nhĩ Sanh, đau.”
Sao có thể không đau, nàng túm tóc của hắn rất chặt, lại hơi dụng lực, da đầu hắn chỉ còn thiếu nước bị nàng nắm mà tróc hết ra.
Nhĩ Sanh buông tay, trong lòng sợ hãi Trường Uyên sẽ bỏ đi, nhìn sang hai bên cũng không biết phải nắm ở chỗ nào, dứt khoát ngồi hẳn dậy, nắm chặt lấy góc áo Trường Uyên, kéo hắn đến trước mặt, chăm chú nhìn hắn. “Chỉ cần chàng không bỏ ta, ta sẽ không túm chàng.”
Nhìn bộ dáng uy hiếp đó của Nhĩ Sanh, Trường Uyên có chút dở khóc dở cười nói: “Được, ta không đi.”
Nhĩ Sanh lúc này mới tạm yên lòng, góc áo bị nắm được nơi lỏng ra, Nàng thay Trường Uyên chỉnh lại vạt áo bị nàng nắm cho nhăn nhúm, chiếc chuông nhỏ trên cổ tay cũng theo hành động của nàng mà cất lên những tiếng đinh đinh đang đang. Ánh mắt Trường Uyên hạ xuống nhìn chằm chằm vào chuông nhỏ trên cổ tay Nhĩ Sanh, khóe môi mấp máy như muốn nói gì đó.
“Nhĩ Sanh….”
Hắn vừa mở miệng, Nhĩ Sanh bỗng túm lấy chiếc chuông trên cổ tay, sống chết muốn giật ra. Nhưng phàm là đồ vật do Thiên Đế tự mình buộc lên, há có thể để nàng dụng chút lực là tháo ra được. Da cổ tay cũng bị mài rụng một tầng, Chuông nhỏ kia vẫn nằm gọn trên cổ tay nàng.
Trường Uyên thở dài một tiếng, cầm lấy tay nàng: “Không cần phải làm thế!”
Nhĩ Sanh cắn môi nói: “Người kia bảo, chỉ cần nhìn thấy cái chuông này, chàng sẽ lập tức bỏ đi …”
“Nhĩ Sanh, nàng cũng biết ta từng bị giam cầm trong một nơi vô cùng tối tăm mù mịt.” Trường Uyên cầm tay Nhĩ Sanh, chạm nhẹ lên chiếc chuông trên cổ tay nàng. “Nơi đó gọi là Vạn Thiên Chi Khư, là nơi tĩnh mịch nhất trong trời đất. Nằm ở bên kia thế giới, dưới một vách núi rất …. rất sâu. Chiếc chuông này được treo bên trên vách dốc, bất kể là có người ngoài tiến vào hay từ bên trong tiến ra, cũng sẽ đụng đến chuông này, truyền thẳng lên thiên thính, lúc ấy Thiên binh Thiên tướng sẽ đến ngăn cản ngoại nhân tiến vào cũng như cản ta bước ra ngoài. Bọn họ buộc chuông lên tay nàng như vậy chính là muốn thị uy mà thôi, để ta nhìn thấy nó thì biết khó mà lui, ngoan ngoãn trở về Vạn Thiên Chi Khư.”
Nhĩ Sanh khó hiểu nói: “Nhưng chàng cũng đã ra ngoài được đó thôi.”
“Cho nên Thiên binh Thiên tướng sẽ tới bắt ta.”
Nhĩ Sanh hét lớn: “Chàng không phạm phải tội lỗi gì, không được phép giam chàng ở nơi đó.”
“Ta là rồng.” Thanh âm Trường Uyên mang theo mấy phần mờ mịt không cách nào kể rõ. “Từ thượng cổ đã có một lời tiên đoán, thế gian này sẽ bị hủy dưới móng vuốt sắc nhọn của Thần Long …. Hủy đi tam giới, tàn sát muôn dân.”
“Trường Uyên sẽ không bao giờ làm như vậy.” Nhĩ Sanh lập tức phản bác: “Tuy chàng không hay cười nhưng lại là một tên ngốc dịu dàng điềm đạm, sao lại có thể làm ra những chuyện như vậy!”
Trường Uyên nghe xong những lời này sửng sốt hồi lâu cuối cùng mới có phản ứng lại. Nhĩ Sanh là đang an ủi hắn …. Nhưng tại sao những lời này thoạt nghe như là để mắng người vậy.
Viền môi khẽ nhếch lên mang theo mấy phần chua sót: “Vốn ta cũng nghĩ như vậy.”
Trường Uyên ngẩng đầu nhìn về phía bia đá, chữ “Oán” trên đó dường như đã lan tràn xuất hiện khắp thân bia. Hắn nói: “Nhĩ Sanh, hiện tại ngay đến bản thân ta cũng không biết chính mình phải làm sao nữa.”
Nhĩ Sanh cuối cùng cũng nghe ra điểm không thích hợp từ câu nói của Trường Uyên, nàng lo lắng hỏi: “Trường Uyên, ở trong bia đá đó chàng đã thấy gì? Tổ tiên chàng hiện thân tìm chàng nói chuyện sao?”
Trường Uyên lại sửng sốt, chần chừ trong chốc lát cuối cùng gật đầu, nói: “Ừm …. Cứ xem như đúng là vậy đi.”
Nhĩ Sanh đã hiểu tại sao lúc nàng chỉ cho Trường Uyên mấy chữ đột ngột xuất hiện kia, trong mắt hắn lại có chút hồn bay phách lạc như vậy.
Nàng vỗ vỗ vai Trường Uyên, an ủi: “Chỉ cần bọn họ không dọa dẫm muốn dẫn chàng đi, những chuyện khác đều chẳng phải là chuyện gì lớn. Nếu bọn họ muốn dẫn chàng đi …. Ừm, chàng cứ nói, hiện giờ chàng đã là người của ta, bản thân không phải chỉ do chàng làm chủ, bảo họ tới tìm ta, ta sẽ giúp chàng đối phó với họ.”
Tâm trạng nặng nề bị dáng vẻ lõi đời này của Nhĩ Sanh chọc cho tiêu biến hết, hắn vuốt nhẹ mấy sợi tóc lòa xòa trước trán Nhĩ Sanh: “Nàng nói đúng, ngoài chuyện sinh tử ra, cái gì cũng không phải là chuyện lớn. Lo lắng, nôn nóng cũng chẳng thể thay đổi được gì.”
Nhĩ Sanh vui tươi hớn hở ôm lấy cánh tay Trường Uyên: “Vậy thì còn gì phải lo lắng, chàng ở đây, ta cũng ở đây; chàng không đi ta cũng không đi.” Nhĩ Sanh không hỏi Trường Uyên bên trong bia đá đã xảy ra chuyện gì, cũng không kể cho hắn nghe việc mình đã gặp phải thiên đế, dĩ nhiên ngay cả cơn đau mơ hồ từ trong óc truyền tới lúc này cũng không.
Không có gì sợ hãi hơn sự cô đơn. Chỉ cần Trường Uyên còn ở đây, những chuyện khác đều chỉ là thứ yếu.
Trường Uyên tùy ý để Nhĩ Sanh ôm lấy cánh tay hắn cọ cọ, làm nũng. Nghe thanh âm đinh đinh đang đang từ cổ tay nàng truyền lại, nhẹ rủ mắt xuống.
Hắn nghĩ, lời tiên đoán từ thời thượng cổ kia là một chuyện, che chở nàng vượt qua kiếp này an ổn lại là một chuyện khác. Hiện tại lời tiên đoán kia có thể tạm gác sang một bên, việc khẩn cấp trước mắt chính là giải quyết đám người Thiên giới phái đến bắt hắn.
Thứ Trường Uyên muốn rất đơn giản. Hắn muốn được ở bên Nhĩ Sanh, cùng nàng dạo chơi khắp năm châu bốn bể, nhìn ngắm những điều tốt đẹp trên thế gian này cũng như trải qua nhân tình ấm lạnh. Nhưng ước muốn đó của hắn lại bị những người khác ngăn cản ….. Vậy thì, chỉ cần đem những kẻ này đánh ột trận, đánh tới lúc họ không còn có ý định bắt hắn trở về.
Đương nhiên tư tưởng thổ phỉ này cũng là xuất phát từ Ti Mệnh ….
Hồi Long cốc đã lâu không có dấu vết con người, trong không khí chỉ có hơi thở của hắn, Nhĩ Sanh và của những kẻ “truy binh” kia. Trường Uyên ở trong không khí tìm kiếm dấu vết kẻ nọ, chờ đến tối, lúc Nhĩ Sanh đã ngủ say, Trường Uyên liền đuổi theo khí tức đó, lặng lẽ rời đi.
Trường Uyên vốn tưởng đến trước hừng đông, hắn sẽ có thể quay lại bên Nhĩ Sanh, hắn nghĩ kẻ tìm đến chỉ là những Thiên binh nho nhỏ nơi Thiên giới.
Chờ đến sáng hôm sau lúc Nhĩ Sanh tỉnh lại, lúc ngồi dậy, ngoài trừ bãi cỏ mênh mông trải rộng đến chân trời, nàng không nhìn thấy bóng dáng Trường Uyên đâu.
“Trường Uyên….”
Nhĩ Sanh gọi tên hắn, mới mở miệng cổ họng đã đau như bị xé rách. Nhưng lúc này, lòng nàng chỉ có mỗi sợ hãi cùng kinh hoàng, vậy nên nàng bất chấp đau đớn nơi cuống họng, không ngừng gọi tên Trường Uyên. Nàng chạy tới chạy lui xung quanh bia đá, không ngừng gọi Trường Uyên, chịu đựng cơn đau như búa bổ từ đỉnh đầu truyền lại, không ngừng tìm kiếm. Cuối cùng rốt cuộc nàng cũng nhìn rõ một sự thật.
Hắn đi rồi.
Trường Uyên đi rồi ….
Thân hình mềm nhũn ngồi sụp trên đất, đờ đẫn nhìn bia đá lạnh lùng, trơ trọi trước mắt. Mặt trên vẫn là hình ảnh con rồng oai nghiêm sống động như lần đầu họ trông thấy.
Trường Uyên …. Ta đau đầu.
Rất đau ….
Nhĩ Sanh trở lại Long cốc, ba ngày ba đêm không chợp mắt trông ngóng bóng dáng Trường Uyên. Đến lúc rễ cây lúc trước Trường Uyên đào cho nàng đã ăn hết, nàng lẳng lặng thu thập hành trang, nắm chặt Nhất Lân kiếm Trường Uyên tặng trong tay, tiêu sái bước qua những đầm lầy và thảo nguyên rộng lớn trong Hồi Long cốc.
Nàng nhớ rõ trước đây Trường Uyên từng nói, cứ đi theo hướng mặt trời mọc có thể gặp được kết giới của Hồi Long cốc, dùng Nhất Lân kiếm chém một nhát là có thể phá vỡ kết giới, ra ngoài.
Tìm được tới phong ấn, trước khi bước ra khỏi cốc, Nhĩ Sanh quay đầu lại nhìn, Long bia vẫn sừng sững đứng đó, cả Hồi Long cốc chìm trong một mảnh tĩnh mịch …
Làn gió nhẹ nhàng lay động tựa như thì thầm bên tai Nhĩ Sanh: “Hồi Long cốc không còn Rồng quay về.”
Nhĩ Sanh bịt tai lại, trong khoảnh khắc đó, đầu nàng đột nhiên đau muốn nứt ra.