Số lần đọc/download: 998 / 10
Cập nhật: 2017-09-25 02:46:29 +0700
Chương 11 - Hô Hấp Nhân Tạo
A
Lăng đứng trước bàn, cầm chai rượu kia lên công bố kết quả. Vạn tiểu thư tiu nghỉu lên tiếng, " em vốn đã định viết đáp án đó rồi. "
Tưởng Viễn Chu đẩy tờ giấy kia qua một bên, " không cần để người khác xem em viết cái gì nữa
chứ? "
Vạn Dục Ninh một tay chống cằm, nhấc ly lên định thưởng thức ngụm thứ hai. Phương Thịnh ngồi bên cạnh giơ một tay ra chặn lại miệng ly, vẻ mặt nghiêm túc hướng cô ta lắc đầu.
Vạn tiểu thư mặc dù không cam lòng, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời, thu tay lại.
Hứa Tình Thâm có cảm giác bản thân mình chính là một kẻ dư thừa. Người đàn ông ngồi đối diện, mặt mũi của anh, thân hình của anh, rõ ràng một chút cũng không hề thay đổi nha. Mái tóc so với lần trước lúc cô gặp hình như có ngắn hơn một chút, màu đen bóng mượt nổi bật trên da thịt màu đồng cổ. Phương Thịnh từ đầu đến cuối không hề liếc mắt nhìn cô một cái nghiêm túc, chỉ là ánh sáng nơi khoé mắt của anh ta, lại tràn đầy lạnh nhạt.
Người hầu bước tới rót ly thứ hai. Tưởng Viễn Chu thong thả ung dung nâng ly lên. Hứa Tình Thâm dời đi tầm mắt từ trên khuôn mặt của Phương Thịnh.
Lúc Tưởng Viễn Chu viết đáp án ra giấy, Hứa Tình Thâm cũng không thèm nhìn. Câu trả lời đơn giản chính là như vậy, dù sao là đúng hay sai cô cũng không biết.
" đưa cho Phương tiên sinh. " Tưởng Viễn Chu kẹp tờ giấy kia bằng hai ngón tay.
Người hầu mang tờ giấy kia đưa cho Phương Thịnh. Anh mở ra một góc giấy liếc nhìn. Ánh mắt Hứa Tình Thâm vừa khéo lướt qua, hình như thấy sắc mặt người đàn ông trở nên căng thẳng, ngay cả ánh mắt cũng sắc bén lên không ít.
Vạn tiểu thư cười híp mắt tiến sát tới, " cho em xem thử câu trả lời đi. "
Bàn tay trái của Phương Thịnh đè chặt lên tờ giấy kia, " không có gì để xem cả. "
Cả người Tưởng Viễn Chu lui về phía sau dựa vào lưng ghế, một tay thoải mái cầm ly rượu, khóe miệng anh cong lên nét cười như không cười, chờ đợi công bố đáp án.
A Lăng đọc lên số năm và nơi sản xuất chính xác, sau đó hỏi Phương Thịnh, " đúng không? "
Vẻ mặt Phương Thịnh không chút biểu cảm, gật đầu, " đúng. "
" thật sự lợi hại như vậy à? " Vạn tiểu thư hơi bĩu môi, vươn tay về phía tờ giấy mà Phương Thịnh đang đè lại, " em muốn xem thử. "
Phương Thịnh nắm chặt tờ giấy trong tay đặt trên đùi, " anh còn có thể lừa em sao? Anh nhận thua. "
Nơi lồng ngực Tưởng Viễn Chu phập phồng mấy cái, quay mặt sang một bên hướng Hứa Tình Thâm nói, " muốn uống rượu gì? Đừng ngại nhé, hôm nay có người mời khách. "
" ồ, vậy thì cứ lấy mấy chai đắt tiền nhất đi. "
Vạn tiểu thư rõ ràng có chút mất hứng. Phương Thịnh siết chặt bàn tay rồi đứng dậy, " mọi người cứ ngồi chơi trước đi, tôi vào toilet một chuyến. "
Hứa Tình Thâm thấy anh vẫn đứng ở đó chưa lập tức rời đi. Cô nâng tầm mắt lên, lại thấy sắc mặt người đàn ông trắng bệch, đôi môi mím lại thật chặt. Anh xoay người đi mấy bước, chỉ là cách nhau chưa được mấy mét, cả người liền nặng nề ngã xuống đất.
" Phương Thịnh! " Hứa Tình Thâm đứng bật dậy đầu tiên.
Vạn tiểu thư quay đầu nhìn lại, bị dọa sợ đến mức mặt cắt không còn một chút máu, " Phương Thịnh, Phương Thịnh! "
Phòng khách trong nháy mắt liền trở nên rối loạn. Hứa Tình Thâm đạp giày cao gót bước nhanh về phía trước. Cô ngồi xổm người xuống, lật Phương Thịnh nằm ngửa ra. Người đàn ông hai mắt nhắm nghiền, nằm ở đó không hề nhúc nhích.
"120, mau...... mau gọi 120. " Lời nói của Vạn tiểu thư đã không còn lưu loát nữa, đẩy đẩy bả vai Phương Thịnh gọi, " anh đừng làm em sợ, anh tỉnh dậy đi mà. "
Hứa Tình Thâm đứng dậy đá văng đôi giày cao gót kia, quỳ xuống bên cạnh Phương Thịnh. Cô kiểm tra sơ bộ, sau đó nắm mũi của anh.
Tưởng Viễn Chu bước tới trước mặt, ánh mắt lướt qua đôi giày đang nằm chỏng chơ kia. Anh thấy Hứa Tình Thâm hít sâu một cái, sau đó cúi người xuống.
Người đàn ông đột ngột dứt khoát giữ chặt cánh tay của cô, " cô làm gì vậy? "
Giọng nói của anh rất hung dữ, cả người cũng ngồi xổm xuống theo.
Vạn tiểu thư cũng đã phản ứng kịp, " đúng vậy, cô...... Cô muốn làm gì? "
Hứa Tình Thâm tránh né sự kiềm chế của anh, " tôi phải cứu anh ấy! "
" cô muốn dùng cách này để cứu à? "
" không còn kịp nữa rồi, " Trên khuôn mặt của Hứa Tình Thâm đã toát ra một lớp mồ hôi mịn, "120 chạy tới đây ít nhất cũng phải mất hai mươi phút, đến lúc đó anh ấy coi như khỏi cứu. "
" cô dám! "
Cô có cái gì không dám? Cô là bác sĩ.
Hứa Tình Thâm mở miệng của Phương Thịnh ra, cô cúi người xuống chặn lại, đem khí thổi vào. Vạn Dục Ninh cũng không dám nhào tới ngăn lại, chỉ có thể ngồi phịch trên mặt đất nhìn cô lặp đi lặp lại động tác này.
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu trở nên xanh mét, anh đứng dậy đưa lưng về phía đám người đang đứng ở cách đó không xa. Cũng không lâu lắm, xe cứu thương liền chạy tới nơi.
May mắn, Phương Thịnh cũng nhanh chóng khôi phục lại ý thức. Hứa Tình Thâm kéo một cái tay của anh, " Phương Thịnh? "
Người đàn ông nói không nên lời. Hứa Tình Thâm chú ý tới bàn tay trái của anh vẫn đang nắm chặt, cô dùng sức thế nào cũng không cạy ra được. Ngón tay Hứa Tình Thâm vỗ nhẹ mấy cái lên mu bàn tay của anh, " không sao, không sao, anh cứ thả lỏng đi. "
Ngón tay của Phương Thịnh lúc này mới từ từ buông lỏng, tờ giấy bị vo thành một cục kia rơi xuống đất. Vạn tiểu thư đang lo lắng dẫn nhân viên y tế chạy tới đây. Hứa Tình Thâm nhặt tờ giấy kia lên.
Phương Thịnh rất nhanh được đỡ lên băng ca. Hứa Tình Thâm cầm giày đứng ở bên cạnh. Cô đem tờ giấy nhăn nheo kia mở ra, thấy trên đó viết mấy chữ, " người phụ nữ của cậu bị tôi ngủ. "
Nét chữ rồng bay phượng múa, ngược lại rất đẹp mắt, thong thả mà cứng cáp.
Hứa Tình Thâm lại đem tờ giấy kia vo lại lần nữa. Cô xỏ giày vào, sau đó đi ra ngoài.
Tưởng Viễn Chu đang dựa vào sườn xe. Xe cứu thương đã chạy đi càng lúc càng xa, âm thanh còi xe kia quả thực rất chói tai.
Gió chiều thật lạnh, nó đang không màng tất cả tùy ý luồn lách khắp nơi. Hứa Tình Thâm túm chặt áo khoác. Tưởng Viễn Chu thấy cô đến gần một chút, ánh mắt của anh rơi trên miệng của cô, sau đó vươn tay ra dứt khoát vồ lấy cằm của cô.
Ngón cái dùng sức lau chùi cánh môi của cô. Ban đầu Hứa Tình Thâm không động đậy, nhưng người đàn ông cứ lặp đi lặp lại động tác này không biết bao nhiêu lần, cô nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn sang một bên, " đau quá. "
Anh dùng sức giữ chặt gò má của cô bằng hai ngón tay. Hứa Tình Thâm bị kéo về phía trước hai bước, một bóng đen trước mặt nhanh chóng ập tới. Tưởng Viễn Chu không phải chỉ hôn không thôi, mà là dùng sức cắn miệng của cô.
Cô đau đến mức hít một hớp khí lạnh. Tay còn lại của người đàn ông vòng qua hông của cô, xoay người đè cô lên xe, sau đó nụ hôn của anh gần như ngăn chặn hô hấp của cô.
Xung quanh, mọi người đang tốp năm tốp ba từ biệt thự bước ra. Tưởng Viễn Chu mở cửa xe, đem nhét cô vào trong.
Hứa Tình Thâm thật vất vả ngồi vào chỗ của mình. Trông thấy Tưởng Viễn Chu lại muốn xáp tới gần, cô giơ tay ra đặt trước người anh, " anh làm gì thế? "
" cô còn có thể hôn anh ta, tôi không phải càng có tư cách làm chuyện này hơn sao? "
Đôi lông mày thanh tú của Hứa Tình Thâm cau lại, cảm thấy lời này của Tưởng Viễn Chu cực kỳ không có lý lẽ, " anh biết cái gì gọi là hô hấp nhân tạo không? "
" biết, không phải là môi chạm môi sao? " Ánh mắt Tưởng Viễn Chu rơi vào cánh môi sưng đỏ của cô.
" tôi đây là cứu người. Tưởng tiên sinh, chẳng lẽ bác sĩ của Tinh Cảng đều không được phép làm hô hấp nhân tạo cho người ta sao? "
" chuyện này tôi không rõ lắm, " Tưởng Viễn Chu nói vô cùng nghiêm túc, " nhưng tôi thấy cô hôn anh ta. "
" hôn và hô hấp nhân tạo không giống nhau. "
" ồ? " Tưởng Viễn Chu kéo dài ngữ điệu, đột ngột tiến tới trước mặt Hứa Tình Thâm, giọng nói phảng phất mang theo mùi rượu đỏ nồng nàn rồi khàn khàn lên tiếng, " không giống nhau chỗ nào? "