A home without books is a body without soul.

Marcus Tullius Cicero

 
 
 
 
 
Tác giả: Cẩu Bào Tử
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 3653 - chưa đầy đủ
Phí download: 39 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1414 / 8
Cập nhật: 2017-09-24 23:09:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12: Vừa Đến Thôn Đã Phải Ra Quyền.
uan Thuật
Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 12: Vừa đến thôn đã phải ra quyền.
Nhóm dịch black
Nguồn: Vipvandan.vn
Nhìn toàn thôn dường như đã có xu thế hình thành một thị trấn, tuy nhiên những con đường đá bốn thước vẫn đang còn thay thế cho đường quốc lộ rộng rãi, những bức tường đất, nhà gỗ vẫn còn thay thế cho bê tông cốt thép. Trong thôn có mấy ngôi nhà gạch trông rất nổi bật, bộ dạng như hạc đứng giữa bầy gà.
Chiếc xe lam vốn định lại thẳng vào đại đội bộ, tuy nhiên bị một đám đông trên đường chặn lại. Bên trong giống như đang có người diễn trò gì đó, mấy trăm người đang vòng trong vòng ngoài đứng xem. Diệp Đại Trụ nhấn mấy tiếng còi nhưng không ai để ý nên không thể làm gì khác hơn là dừng xe lại.
Xe mới dừng lại thì nghe rõ tiếng “ bạch, bạch “ như tiếng roi mây quất vào da lợn, xen lẫn tiếng người kêu rên khiến người khác cảm thấy hơi sợ hãi.
- Chẳng lẽ có người ở đây thi hành hình phạt?
Diệp Phàm cảm thấy có chút khó tin, dứt khoát chen vào trong đám người thì thấy một cảnh tượng làm hắn khẽ ngẩn ra.
Một người đàn ông cường tráng như đồ tể giết heo cầm một cây gậy gỗ to bằng đầu ngón tay, quất thật lực vào một đứa trẻ quần áo rách nát, đầu tóc rối bù, toàn thân vô cùng bẩn thỉu.
Tên đồ tể kia vừa quất roi vừa liếc nhìn xung quanh vẻ đắc ý, hét lớn một tiếng. Cùng với tiếng cây gậy gỗ vụt xuống bôm bốp, quần áo đứa trẻ chừng mười ba tuổi kia càng lúc càng rách nát. Quan những chỗ rách, Diệp Phàm có thể nhìn thấy rất rõ vô số vết roi chằng chịt trên lưng nó.
Máu tươi trên lưng đứa trẻ đã bắt đầu ứa ra, tuy nhiên điều kỳ lạ là đứa trẻ không hề kêu lên đau đớn, quả thực vô cùng quật cường. Mỗi lần bị đánh nó chỉ nhíu mày rên lên một tiếng, trong mắt lóe lên tia nhìn hung dữ. Tên đồ tể kia cũng không hề sợ hãi ánh mắt của nó, đắc ý quát:
- Còn dám hung hăng với ông mày à, ông mày quất chết tên oắt con mày giờ.
Hơn một trăm người đứng vây xem nhưng không một ai ra mặt xin cho đứa trẻ kia, thậm chí ánh mắt phần lớn còn có chút đồng tình lẫn bất đắc dĩ.
- Dừng tay! Tại sao đánh người.
Diệp Phàm không nhịn không được nữa xông lên phía trước tóm lấy tay tên đồ tể, còn Lý Xuân Thủy cũng vội vàng chen vào đỡ đứa trẻ dậy.
- Mẹ kiếp! Mày là thằng sâu bọ ở đâu đến, chưa đủ lông đủ cánh còn dám tới quản chuyện của Đức Quý này. Cút ngay! Nếu không ngay cả mày tao cũng đánh.
Tên đồ tể kia giật mấy cái mới phát hiện ra tay của Diệp Phàm giống như một cái kìm bóp chặt lấy cánh tay to tướng của hắn không thể thoát ra ngoài, trong lòng thầm kinh ngạc không biết tại sao tay của tên thư sinh này lại có khí lực như vậy.
- Lý Đức Quý! Đây là tổ trưởng Diệp dẫn đầu đội công tác của thị trấn Lâm Tuyền mới vừa phái đến thôn chúng ta đấy, ngươi đừng có mà làm loạn.
Diệp Đại Trụ vừa chui ra khỏi xe lam vốn không muốn xen vào chuyện phiền toái này nhưng thấy tổ trưởng Diệp ra mặt thì cũng buộc phải hô lớn.
- Diệp tổ trưởng cái cục XXX! Cũng không nghe ngóng xem ông Lý Đức Quý mày đây ở thị trấn Lâm Tuyền đã sợ người nào chưa. Ngay cả chủ tịch Ngô thấy ông mày còn phải cúi đầu chào nữa là.
Lý Đức Quý thấy Diệp Phàm đã buông tay ra thì lại vung vẩy, căn bản không để cho Diệp Đại Trụ chút mặt mũi, hô xong còn giương roi lên ra vẻ muốn đánh tiếp. Kỳ thực thì gã cũng khoác loác mà thôi, nhìn thấy chủ tịch Ngô thì người khom lưng cúi chào đương nhiên phải là gã rồi.
- Hừ! Anh thử đánh lần nữa xem. Trời cao đất rộng, đập Thiên Thủy này có thể lớn hơn sự lãnh đạo của Đảng Cộng Sản sao? Tôi không tin quả đấm Đức Quý nhà anh có thể vượt qua được họng súng của cảnh sát vũ trang huyện.
Diệp Phàm lạnh như băng nhìn trừng trừng vào Lý Đức Quý, thuật dưỡng sinh tự nhiên vận lên làm khí thế tăng vọt, hai người mà phát, khí thế nổi, hai người cứ thế gầm gè nhau.
- Mày giỏi lắm, chắc ăn phải tim gấu gan báo rồi, ông cứ đánh cho mày xem.
Lý Đức Quý hoành hành ở trong thôn quen, nào coi một tên trẻ ranh chưa ráo máu đầu ra gì. Cho dù là ở bất cứ xó xỉnh nào của thị trấn Lâm Tuyền, cứ nói đến tên của Đức Quý ở Đập Thiên Thủy là đám du đãng đều phải e ngại.
Gã được gọi là “ Lâm Tuyền tam bá”, thường ngày đều ở trong thị trấn Lâm Tuyền, rất ít về nhà ở đập Thiên Thủy, cũng có một đám đàn em lau nhau. Hôm nay gã cảm thấy cực kỳ mất mặt nên nhịn không được, thừa dịp Diệp Phàm không chú ý liền động thủ.
Vốn gã định quất xuống người đứa trẻ bẩn thỉu kia nhưng không cẩn thận lại quất trượt vào người Lý Xuân Thủy làm cô đau điếng kêu lên một tiếng, ứa cả nước mắt.
- Dừng tay!
Diệp Phàm nổi giận, động vật giống đực nhìn thấy giống cái xinh đẹp chịu khổ mà vẫn im lặng thì sao gọi là anh hùng, người như vậy đoán chừng cũng bị bất lực, vì thế hắn lập tức huơ một quyền đánh tới.
- Bịch!-
Lý Đức Quý thấy quyền đầu ập tới thì cười một tiếng âm hiểm rồi cũng vung cánh tay to tướng đánh trả. Gã tin tưởng vào thiết quyền của mình vì cũng được một tên thuật sĩ giang hồ lừa đảo kiếm cơm ăn dạy cho mấy miếng mèo quoài.
Nghe nói tên thuật sĩ giang hồ đó dụ gã dùng quả đấm đánh vào một thân cây, bị thương thì bôi vào một ít thuốc lá, qua mấy năm thì cái cây đó bị đánh lõm xuống, còn quả đấm của Lý Đức Quý cũng bị biến dạng, thiếu chút nữa thì bỏ đi.
Bây giờ gã đánh ra một quyền cũng đã nghe tiếng gió, rất có phong thái của một vị đại hiệp quyền đánh mãnh hổ Nam Sơn, chân đá giao long Bắc Hải.
Gã tuyệt đối không tin quả đấm trắng trẻo của Diệp Phàm lại có thể chịu được quả đấm to tướng đen đúa của mình, trong lòng đang chờ nghe tiếng xương gãy của đối phương.
Tuy nhiên gã ngay lập tức trợn tròn mắt nhìn Diệp Phàm vẫn bình thản đứng yên một chỗ, còn mình thì loạng choạng lùi lại ba, bốn bước, suýt nữa thì khụy xuống. Đầu nắm tay gã đau đớn như bị kim châm, hoảng sợ nhìn nụ cười lạnh băng của Diệp Phàm. Lần đầu tiên trong đời, Đức Quý cảm thấy sống lưng lạnh toát, không biết có phải là do mồ hôi toát ra hay không.
Gã thầm nghĩ thằng nhãi này chẳng lẽ cũng là người luyện võ, đoán chừng là thuộc về hàng ngũ cao thủ võ lâm rồi, nói không chừng là xuất thân từ bộ đội đặc chủng......
Song phương đang lúc giằng co thì chợt nghe một giọng nói khàn khàn:
- Lý Đức Quý, cái tên hỗn láo này lại gây chuyện rồi, chạy về thị trấn Lâm Tuyền của mày đi, không dễ dàng gì mới trở về một chuyến thì lại làm cho ta thêm phiền toái.
Giọng nói vừa dứt một chút thì một ông lão có chòm râu nhỏ tiến vào. Ông lão này có gương mặt tròn, vành tai rộng, mặc một bộ quần áo hơi giống áo choàng thời nhà Thanh, bộ dạng rất lỗi thời.
- Là chú ba ạ! Chú đã tới rồi, cháu…cháu có việc phải đi trước đây ạ.
Lý Đức Quý xem ra rất sợ ông già kia, rụt cổ cút thẳng nhưng vẫn kịp hung hăng liếc xéo Diệp Phàm, nhứ nhứ quả đấm thị uy rồi mới chạy đi.
- Đứng lại! Đã đánh người thì đừng bỏ chạy.
Diệp Phàm không hề e sợ quát lớn, nhào về phía trước ngăn Lí Đức Quý lại.
- Mẹ kiếp! Thật muốn đánh hay sao? Đã vậy hôm nay ông bóp nát trứng mày.
Lý Đức Quý ra vẻ hùng hổ, thật ra vừa rồi đối cứng một đấm với Diệp Phàm trong lòng đang lo lắng, hiện giờ chẳng qua muốn vớt lại chút thể diện mà thôi.
Nếu không quát tháo được một, hai câu thì mọi người đều biết gã vậy mà bị một tên trẻ ranh chặn đường cũng phải im thít, sau này làm sao lăn lộn ở thị trấn Lâm Tuyền nữa.
- Ha ha! Thử một chút cũng được, cũng đã lâu tôi chưa thư giãn gân cốt rồi, vừa lúc có anh để luyện tay.
Diệp Phàm cười nhạt.
- Tổ trưởng Diệp, tôi là Lý Kinh Đống, bí thư đương nhiệm của thôn đập Thiên Thủy. Hôm nay Đức Quý đúng là sai rồi, để tôi nghiêm khắc dạy dỗ nó. Không cần nói thêm nữa, thương thế của Nhị Nha Tử tôi sẽ lo liệu, còn cậu thì......
Ông già nói một tràng giới thiệu, cặp mắt có vẻ mờ đục bỗng nhiên lóe lên một tia khó hiểu.
Quan Thuật Quan Thuật - Cẩu Bào Tử