Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2021-01-09 16:33:53 +0700
Chương 11:Gặp May Cũng Là Một Ưu Thế
Liên tiếp ba ngày, Lý Thượng đi theo Hàn Đông ngồi mòn háng trước cửa trường quay Bắc Ảnh cũng chưa nhận được một công việc.
Mỗi sáng, hơn năm giờ liền thức dậy, sợ ảnh hưởng hình tượng nên không dám mặc nhiều đồ, tiết trời có ba, bốn độ lạnh muốn sun vòi. Thân thể như bị tra tấn, nhưng đó chưa là gì, cái chính là tâm lý bị dày vò. Hết thảy đều chỉ có một chữ “chờ”, vĩnh viễn không biết cơ hội khi nào mới tới, vĩnh viễn nhìn không thấy tương lai.
Cho dù được chọn, bất quá cũng chỉ nhận được 60 đồng và phần cơm trưa. Đương nhiên, không có ai đang ấm no mà đến chỗ này, Lý Thượng nhìn thấy trên mặt mỗi người chờ trong này đều viết lên ba chữ —— mơ mộng hão huyền.
Hàn Đông đã ôm giấc mộng này năm năm.
“Xem ra hôm nay không có vai diễn rồi.” Hàn Đông vỗ vỗ vai Lý Thượng: “Đi thôi.”
Hai người đang muốn rẽ vào một con hẻm, đột nhiên từ phía đối diện chạy ra một chiếc xe sang trọng, chạy thẳng đến cửa trường quay Bắc Ảnh.
“Chậc, xe Bentley.” Hai mắt Lý Thượng đều dựng lên.
Hàn Đông kéo hắn quay đầu đi, giọng điệu hết sức lông bông: “Có gì hay mà nhìn? Chờ anh nổi rồi tặng cậu một chiếc!”
“Ha ha ha… Để tôi chờ coi…” Lý Thượng ôm lấy bả vai Hàn Đông nhanh rời đi.
Cảm giác được tốc độ xe chậm dần, Lương Cảnh mới lười biếng cạy mí mắt ra: “Tới rồi?”
Tài xế ừ một tiếng, lái xe vào.
“Giám chế Lương, ngài cần diễn viên quần chúng thì trực tiếp gọi điện thoại là xong, còn đích thân tới đây một chuyến.”
Trước khi công ty chính thức công bố về bộ phim lần này, Lương Cảnh không thể để lộ ra thông tin về bộ phim, chỉ đơn giản nói với người phụ trách: “Lần này diễn viên quần chúng có chút đặc biệt, vẻ ngoài và tuổi không có yêu cầu cao, điều kiện duy nhất là chân dài. Từ hôm nay trở đi, trấn thủ hai mươi bốn giờ cho tôi, nhìn thấy chân dài thì mời vào.”
“Chậc! Vậy để tôi tìm người lo liệu!”
Sau khi Lương Cảnh ra ngoài, trợ lý Tiểu Văn nhịn không được hỏi: “Ngài xác định người kia là diễn viên quần chúng sao?”
“Nếu xuất hiện ở đây, sẽ có khả năng này, tôi cũng chỉ có thể thử vận may mà thôi.”
Buổi chiều, Lý Thượng theo thường lệ giúp Hàn Đông dọn dẹp phòng ốc, ráng giảm bớt tội nghiệt ‘không giao tiền thuê nhà’.
Hàn Đông đi ra ngoài hơn một giờ, lúc trở lại bên cạnh nhiều thêm một người.
“Đây là bạn gái của tôi, Nam Trinh.” Hàn Đông giới thiệu cho Lý Thượng.
Lý Thượng có chút sửng sốt, cô bé này đẹp quá, ngũ quan thanh tú, tươi cười ngọt ngào, hơn nữa đứng cạnh một tên cặn bã du côn như Hàn Đông, rất có cảm giác phung phí của giời.
“Em nghỉ một lát trước đi, anh đi mua thức ăn.” Hàn Đông nói với Nam Trinh.
Lý Thượng vội vàng đứng dậy: “Tôi đi mua cho, hai ngươi ngồi với nhau đi.”
“Không cần.” Hàn Đông bày đặt bá đạo, tặng cho Nam Trinh một ánh mắt ôn nhu: “Cậu có biết em ấy thích ăn gì đâu.”
Nam Trinh nở nụ cười ngốc nghếch kinh điển của mấy cô gái mới rơi vào bể tình.
Hàn Đông không mặc thêm áo, ra khỏi cửa vẫn không quên nựng mặt Nam Trinh mấy cái: “Ai ya, chờ anh về nha.” Nụ cười cưng chiều phối với một cái xoay người tiêu sái, liền hóa thân thành một gã ngầu lòi đẹp trai bá đạo mà đi.
Lý Thượng cũng dễ nói chuyện, Nam Trinh cũng không hướng nội, hai người rất nhanh liền trò chuyện vui vẻ. Lý Thượng biết được Nam Trinh là người Bắc Kinh, hơn nữa còn là nghiên cứu sinh, trong lòng hắn có chút nghi hoặc.
“Hẳn là có không ít người theo đuổi em đi?” Ý ở ngoài lời, thế quái nào em lại nhìn trúng Hàn Đông vậy?
Nam Trinh cười cười: “Có thì cũng có, nhưng bọn họ cũng chỉ có hình thức bên ngoài, Hàn Đông không giống vậy. Lúc tụi em mới quen, ảnh đã biết rõ em thích gì, ghét gì, thậm chí ngay cả chuyện em từng trải qua ảnh cũng biết, lúc ấy em sẽ cảm thấy người này có một tấm lòng rất đặc biệt.”
Lý Thượng đỡ trán, thì ra đàn ông biết coi bói cũng là một ưu thế trong chuyện yêu đương.