Nguyên tác: The Snow Spider Trilogy
Số lần đọc/download: 1838 / 25
Cập nhật: 2016-03-01 22:25:04 +0700
Chương 12: Sự Trở Về
K
hi Gwyn quay về nhà, mẹ cậu đang đứng chờ trước cổng. Mẹ trách:
- Sao con ra ngoài mà không chịu đóng cửa? Mà con làm gì ngoài đó vậy? Alun đâu?
Gwyn không thể nói cho mẹ biết sự thật. Cái bẫy đã được giăng, và giờ đây, không ai có thể làm được gì cho đến khi Arianwen giải quyết xong mọi chuyện. Mà biết đâu Alun đã về nhà rồi? Không có dấu vết gì chứng tỏ là Alun lên núi cả. Gwyn nói với mẹ:
- Con nghĩ là cậu ấy đã về nhà rồi!
Nhưng chiều hôm đó, ông bà Lloyd dắt theo Iolo đến nhà Gwyn tìm Alun. Gwyn thừa nhận:
- Vâng! Alun có đến đây. Có thể cậu ấy đã lên núi. Nhưng cháu không biết. Cháu không biết có chắc không nữa!
Giận dự và sợ hãi, bà Lloyd hét lên đầy trách móc:
- Nó là bạn của cháu mà. Nó đến tìm cháu! Tại sao cháu không đi theo nó? Tại sao cháu không nói gì hết? Chẳng lẽ cháu không nhớ gia đình cháu đã lo lắng như thế nào khi Bethan mất tích sao? Alun nó đã mất ích bốn tiếng rồi! Cháu không quan tâm gì sao? Bộ cháu không quan tâm gì đến người khác sao, Gwyn Griffiths? Cháu đúng là một đứa trẻ quái dị! Quá quái dị!
Iolo bắt đầu khóc ầm lên. Những ngón tay của Gwyn bắt đầu ngứa ngáy như muốn làm một điều gì đó. Nhưng cậu không thể nào sử dụng phép thuật của mình vì cậu biết bà Lloyd đang rất hoảng loạn và sợ hãi. Bà không thể nào biết được cậu cũng đang khổ sở giống như bà. Cậu lặng lẽ rời nhà bếp và đi lên phòng.
Gwyn không thể thấy gì bên ngoài cửa sổ ngoài một màn sương mù dày đặc. Cậu biết mình phải bảo vệ Alun, nhưng bằng cách nào chứ? Và rồi cậu nhớ ra một điều mà Nain đã từng kể về những phù thủy cổ đại:
- Họ có thể biến con người thành đại bàng!
Tại sao cậu không biến Alun thành một con chim, nhỏ thôi, và màu trắng để không bị phát hiện trong tuyết?
Gwyn đảo mắt nhìn quanh phòng tìm kiếm một thứ gì đó thuộc về Alun. Và cậu phát hiện ra một cuốn sách cũ kỹ mà Alun đã cho cậu mượn nằm im lìm trên kệ sách. Có vẻ nó không phải là một món đồ thích hợp lắm, tuy nhine6 nó lại là tất cả những gì cậu có được trong lúc cấp bách thế này. Gwyn mang cuốn sách đến bên cửa sổ và giữ chặt nó. Cậu nhắm mắt lại và cố nghĩ về Alun, cố hình dung ra những đặc điểm của bạn: đôi mắt xanh, các đốm tàng nhan, và những ngón tay ngắn ngủn đỏ au thường xuyên bị Alun gặm trụi móng. Rồi cậu nghĩ về chim, một con chim nhỏ màu trắng tinh, và cố gắng lồng hình ảnh con chim trong tâm trí mình vào đôi mắt xanh, cái mũi đầy tàng nhan cùng mái tóc dày cộm của bạn, cho đến khi hình ảnh con chim và Alun trở thành một.
Gwyn không biết mình đã đứng bên cửa sổ bao lâu. Cậu không nhận thức được điều gì, không nghe thấy tiếng động gì, cho đến khi những người tham gia tìm kiếm đến nhà. tin tức ở Pendiwi thường lan đi rất nhanh, đôi khi người ta có thể cảm thấy nó trước khi được nghe nó. Mười người đàn ông đã tình nguyện tham gia tìm kiếm Alun. Sau đó cả bà Griffiths và bà Lloyd cũng tham gia đội tìm kiếm.
Cuộc tìm kiếm không kéo dài. Gwyn nghe tiếng họ trở về: những bước chân thất bại nặng nề bước đi trong tuyết, tiếng bàn tán đầy lo lắng, bi quan, và tiếng ấm nước cứ sôi mãi, sôi mãi và sôi mãi!
Vừa đói vừa tò mò, Gwyn rón rén đi xuống nhà. nhà bếp chật ních người, đến nỗi cậu không thể kiếm được một cái ghế trống nào, cũng như không thể với tay tới giỏ đựng bánh mì. Phải cố gắng lắm cậu mới có thể thó được một đĩa bánh quy trên bàn và mang nó ra cửa. Dựa người vào cửa, Gwyn chăm chú lắng nghe. Cậu chờ đợi một ai đó sẽ nhắc đến ngọn núi và thứ mà Arianwen đã tạo ra trên núi.
Mọi người tranh nhau nói cùng một lúc, tuy nhiên lại tránh nhắc đến điều mà họ muốn nói nhất. Là những người trưởng thành, họ không biết phải nói gì về một thứ không tưởng, một thứ ngoài tầm hiểu biết của họ.
Sàn nhà dưới bếp đầy nước, vụn bánh quy và tàn thuốc. Bên dưới bàn ăn, Iolo ngồi khóc tỉ tê, nhưng mọi người, như đã quen với âm thanh đó, đều không chú ý đến nó. Và Gwyn nhớ về một cuộc tìm kiếm khác vào bốn năm trước. Lúc đó, cậu cũng ngồi khóc dưới gầm bàn vì chị Bethan đã mất tích.
Và rồi những lời cậu muốn nghe cuối cùng cũng được nói ra.
- Ông có sờ thử nó không?
- Đúng là một thứ quái gở!
- Giống một cái mạng ấy!
- Hay là một đám mây?
- Không, không phải!
- Băng đá!
- Một đám mây đóng băng?
- Giống một bức tường hơn!
- Tôi chưa bao giờ nghe về thứ kỳ lạ như thế!
- Gọi cảnh sát đi!
- Họ thì làm được gì chứ?
- Chẳng thể thấy được gì ngoài đó!
- Dùng đèn pha rọi được không?
Gwyn lách ra ngoài nhà bếp và mang đĩa bánh lên phòng. Cậu nghe tiếng cảnh sát đến và tiếng Eirlys, vì là người cuối cùng nhìn thấy Alun, nói chuyện với họ.
Mọi người dừng nói hẳn khi Eirlys bước vào phòng. Họ lùi lại và nhìn chằm chằm vào cô bé gầy go với khuôn mặt trắng bệch. Nhìn cô mỏng manh hơn và nét gì đó không thực trong bộ váy ngủ màu trắng và chiếc khăn choàng được cho mượn màu xám. Họ đều nghĩ về một thời điểm khác, cũng trong căn nhà này, khi họ đến để đi kiếm một cô bé cũng giống như cô bé này. Rất giống cô bé này. Chỉ khác là Bethan có làn da rám nắng và đôi má đỏ hồng, và họ đã không bao giờ tìm thấy cô. Họ cúi đầu và cố nghe những lời nói nhỏ nhẹ của Eirlys. Và khi cô nói xong, họ thở dài và lầm bầm về sương mù và ngọn núi, trong khi cảnh sát Perkins phải xóa đi phân nửa bản ghi chú của mình. Là người thành phố, ông Perkins chỉ vừa mới đến nhận công tác tại thị trấn này không bao lâu. Ông cảm thấy mình như một người xa lạ giữa những người nông dân mê tín đang phấn khích trò chuyện với nhau. Và giọng nói vùng nông thôn của họ không mang lại cho ông thông tin bổ ích nào ngoài sự bối rối.
Cùng với đồng nghiệp của mình, cảnh sát Price, ông Perkins đi ngược lên con đường để tìm kiếm bất cứ dấu vết nào còn sót lại. Rồi họ quay lại và lái xe đi mà không hề nói gì.
Gwyn nghĩ thầm:
- Báo chí sẽ đưa tin về chuyện này. Họ sẽ gọi nó là một hiện tượng kỳ lạ, và rồi họ sẽ quên nó!
Từng người trong nhóm tìm kiếm chào tạm biệt, họ hứa:
- Sáng mai chúng ta sẽ tiếp tục. Thế nào cũng tìm ra cậu bé thôi!
Gia đình Lloyd là những người ra về cuối cùng. Khóc mệt quá, Iolo lăn ra ngủ. Ông Lloyd buồn bã bế nó về, trong khi vợ ông giờ đã thút thít khóc.
Đêm hôm đó thật dài. Gwyn không thê nào ngủ được. Cậu ngồi im trên mép giường, mắt nhìn chằm chằm ra cửa sổ. Eirlys đến phòng cậu sau đó. tuy không nói gì với nhau, nhưng sự hiện diện của cô giúp trấn an Gwyn. Ngay khi vừa định về phòng, một âm thanh vọng về từ phía núi: một tiếng kêu rền rĩ kéo dài!
Gwyn thì thầm hỏi:
- Chị nghe thấy tiếng gì không?
Eirlys hỏi lại:
- Hay đó là tiếng gió?
- Không, không phải là tiếng gió!
Tiếng kêu lại vang lên, lần này lớn hơn. Một tiếng gào rú bi thảm. Nó làm Gwyn lạnh cả xương sống. Eirlys nói:
- Giống như tiếng của một con thú hoang!
Gwyn thêm vào:
- Một con thú hoang bị sa bẫy.
Tiếng kêu nhỏ dần rồi mất hẳn, và Eirlys trở về phòng. Nhưng đến khuya hôm đó, nó lại vang lên, lớn hơn và khủng khiếp hơn, tuy nhiên chỉ mình Gwyn nghe được nó. Nó thúc từng hồi ta thán trong đầu cậu, và cậu phải lắc người qua lại tự dỗ mình và ráng chịu đựng nó. Dĩ nhiên cậu biết nó là tiếng của ai, và cậu đau khổ khi nghĩ đến hắn sẽ làm gì Alun nếu bắt được cậu bé.
Và rồi cậu nhận ra âm thanh đó phát ra từ trong phòng. Từ cái ống tiêu bạc nằm trên chiếc bàn cạnh giường.
Gwyn nhảy xổ ra khỏi giường và giật lấy cái ống tiêu. Chạy đến bên tủ, cậu quăng nó vào trong và đóng chặt cửa lại. Nhưng việc đó chỉ vô ích. Đáng kinh hoàng hơn, âm thanh đó không những không mất đi mà còn ngày càng lớn hơn. Lớn hơn, lớn hơn nữa, cho đến khi cả cái tủ rung lên bần bật vì tiếng động.
Đưa hai tay lên bịt chặt tai lại, Gwyn loạng choạng đi ngược về giường. Cậu nghĩ:
- Hắn biết về cái ống tiêu. Hắn đang dùng nó để chống lại mình. Nhưng hắn sẽ không thoát được! Hắn sẽ không thể! Không thể! Arianwen và mình mạnh hơn hắn!
Cuối cùng thì âm thanh cũng ngừng lại hẳn. Mệt đừ người, Gwyn nằm vật ra giường và ngủ thiếp đi ngay trên bộ áo ngủ chưa kịp mặc.
Cậu bị đánh thức bởi một âm thanh khác: một tiếng gõ nhỏ ngắt quãng trên cửa sổ. Ai đó đang ném banh tuyết vào kính.
Cậu đi đến bên cửa sổ, mở cửa và nhìn ra ngoài. Một ai đó đang đứng bên cạnh cây táo gai, nhưng cậu không nhìn rõ mặt. Cậu hỏi:
- Ai đó?
Và tiếng trả lời vọng lên:
- Alun!
Gwyn phóng xuống lầu và mở tung cửa trước.
Alun đang đứng trên hè. Nhìn cậu xanh xao, nhưng không có vẻ gì là bị đông cứng. Cậu đang cầm một thứ gì đó màu đen và nhỏ xíu trên tay. Đôi mắt cậu có vẻ trống rỗng, như thể cậu không biết rõ tại sao và bằng cách nào cậu có mặt ở đây. Cậu bước vào trong nhà và khi cánh cửa đóng lại đằng sau lưng, cậu im lặng đi theo Gwyn vào trong nhà bếp. ở đó, cậu đặt thứ mà cậu vẫn cầm mãi trên tay xuống bàn ăn. Đó là con ngựa gỗ dị dạng!
Gwyn nhìn trừng trừng vào con ngựa gỗ. Rồi cậu nhẹ nhàng hỏi Alun:
- Cậu đã ở đâu vậy?
Alun hất đầu về phía cửa sổ:
- Ngoài kia!
- Tớ biết là ở ngoài kia. Nhưng là ở đâu?
Alun quệt mũi trên tay áo khoác. Có vẻ cậu không muốn trả lời thêm một cau hỏi nào nữa. Nhìn áo khoác ướt sũng nước của bạn, Gwyn bảo:
- Cậu nên cởi nó ra cho ấm.
Alun cởi áo khoác ngoài, giày và vớ ra. Rồi cậu ngồi bệt xuống ghế và lại đưa tay quệt mũi, lần này là trên tay áo sơ mi. Gwyn cắn môi nhìn bạn. Cậu biết giờ có ép Alun nói cũng không ích gì. Cậu sẽ phải chờ đến khi bạn mình sẵn sàng để nói. Cậu bảo:
- Ước gì cậu có thể nói với tớ.
Alun gãi đầu. Cậu nói:
- Khỉ thật! Chính tớ cũng không hiểu nổi chuyện gì đã xảy ra. Nó quá kỳ lạ! Tớ đã đi theo dấu chân của cậu trong cơn bão tuyết, và tớ đã đi lạc. Khi tớ quay đầu lại để đi về thì tớ... tớ không thể. Có một cái gì đó ở đó, giống như những song sắt, rất cứng nhưng lạnh như đá. Ban đầu mây phủ đầy khắp nơi nên tớ không thể thấy gì. Nhưng rồi mọi thứ sáng dần lên, và tớ nhìn thấy được cái gì giam cầm mình. Nó là một cái lồng, với nhiều song cửa xen kẽ nhau theo một họa tiết nào đó, giống như là một... một...
Gwyn hỏi thử:
- Một cái mạng nhện?
Alun quay sang nhìn bạn. Cậu nói:
- Đúng! Cậu biết về nó, đúng không? Mà cũng buồn cười thật. Tất cả những chuyện mà cậu kể, chúng đều là sự thật, đúng không?
- ừ, chúng đều có thật.
- Vậy thì chắc câu cũng biết về người đàn ông đó?
Gwyn bước lại gần:
- Người đàn ông nào? Có một người ở trong đó với cậu à?
- ừ, có một người đàn ông ở trong đó với tớ. Ông ấy làm tớ sợ.ông ấy có mái tóc màu đỏ, và mặc rất nhiều thứ bóng loáng: đồ trang sức, với một cái áo choàng và một cái dây thắt lưng bằng vàng có treo lửng lẳng một thanh gươm rất to. Và ông tay dùng nắm tay đập ầm ầm vào những song cửa, cào cấu chúng, rồi đập đầu bôm bốp và la hét ầm ĩ. Cậu biết không, thật sự tớ đã rất sợ hãi. Nhưng ông ấy lại không thấy tớ. Nghe thì có vẻ buồn cười, nhưng tớ cảm thấy mình rất nhỏ bé, và hình như có một... một thứ gì đó ấm và mềm bao quanh người. Dù sao thì ông ấy vẫn cứ tiếp tục la hét và đập phá suốt mấy tiếng. Tớ đã ngủ thiếp đi, và khi tớ thức dậy, ông ấy vẫn chưa chịu ngừng lại, vẫn rên rỉ và than khóc mãi. Và rồi một chuyện kinh khủng xảy ra!
Gwyn chờ đợi. Khó khăn lắm cậu mới có thể kiềm nén được sự hồi hộp của mình. Nhưng cậu không ám hỏi gì.
Alun tiếp tục kể:
- Ông ây bắt đầu biến mất. Người ông ấy co rút lại và mờ dần đi. Những song sắt bằng băng cũng vậy. Cuối cùng không còn gì nữa ngoại trừ...
- Ngoại trừ cái gì?
Alun chỉ vào con ngựa gỗ:
- Cái này!
Gwyn nhìn con ngựa gỗ nằm chỏng chơ trên bàn, đen đủi và dị dạng. Cậu nghĩ thầm:
- Con vật tội nghiệp! Tao biết mày rất, rất muốn được thoát ra ngoài, nhưng tao không bao giờ có thể thả mày ra.
Mọi chuyện đã kết thúc. Bỗng nhiên, cậu cảm thấy rất mệt mỏi.
Có âm thanh vọng xuống từ đằng trước nhà. gwyn bảo:
- Họ đã tìm cậu suốt: cha cậu và cha tớ.
Alun trả lời:
- Tớ biết!
- Cả ông Davis, và cha của Gary Prichard, ông Ellis, và cả ông Jones nữa. Và bà Prichard cũng đến cùng mẹ tớ đi kiếm. Mẹ cậu nữa. Dẫn theo cả Iolo. Tớ thật sự không hiểu sao mẹ cậu lại dẫn nó theo. Nó làm ồn quá trời.
Alun gật đầu tỏ vẻ thông cảm.
- Nó thì lúc nào cũng vậy.
Bà Griffiths bước vào bếp. Bà kinh ngạc khi nhìn thấy Alun ngồi đó, vui vẻ và hồng hào. Nhưng chuông cửa reo lên trước khi bà kịp nói gì. Gia đình nhà Lloyd đã đến để tếp tục cuộc tìm kiếm.
Bà Griffiths chạy ào ra mở cửa. Bà la lớn:
- Nó về rồi. Cháu Alun nhà ông bà an toàn rồi. Cháu nó chẳng có vẻ gì bị thương cả.
- Đâu? Nó đâu?
Bà Lloyd chạy vào bếp và vòng tay ôm chặt con trai. Alun cố gắng trấn an mẹ, giọng cậu bị nghẹt lại do bị mẹ ôm quá chặt:
- Kìa mẹ, con ổn mà!
- Chuyện gì xảy ra vậy? Con đã ở đâu? Mọi người đã đi tìm con. Ba mẹ cứ sợ con bị chết cóng đâu đó!
Alun vặn vẹo trong vòng tay mẹ và nói:
- Con chỉ ở nguyên một chỗ thôi. Con đâu có muốn bị lạc, cho nên con đã nấp sau mấy tảng đá – trong mộtcái hang. Trong đó cũng rất ấm, thật đấy!
Bà Lloyd bắt đầu quấn Alun kín mit trong khăn và áo như thể cậu là một đứa trẻ con ẳm ngửa. Rồi bà đỡ cậu ra hành lang, vừa đi vừa lo lắng nói liên tục với chồng bà và ông Griffiths. Trong khi bà nói, Alun ngoảnh lại nhìn Gwyn và bảo:
- Tớ cũng tìm thấy cái này ở ngoài đó.
Và cậu đặt vào lòng bàn tay bạn một thứ gì đó lành lạnh – con nhện tuyết!
Gwyn nắm tay lại xung quanh con nhện. Alun thầm thì bằng giọng nói khàn khàn:
- Đừng nói với ai về... về những gì tớ vừa kể nhé!
Gwyn nhe răng cười:
- Tớ không nói đâu! Một người dở hơi là đủ lắm rồi!
Alun toét miệng cười lại và kịp giơ tay ra dấu đồng ý trước khi mẹ cậu kéo cậu ra khỏi cửa.
Mọi chuyện đã diễn ra theo ý ông Griffiths. Eirlys đến nhà Gwyn ở trong mùa giáng sinh. Đó là một mùa giáng sinh đáng nhớ. Cây cối phủ đầy tuyết trắng, và ánh mặt trời làm cả ngọn núi sáng bừng lên lấp lánh. Một cây thông giáng sinh to đùng, to nhất so với các cây giáng sinh những năm trước, đã được đặt trang trọng tai phòng khách. Nó được trang trí với những bóng đèn hình nến, những ngôi sao bạc và những bánh kẹo nhà làm được gói trong giấy bóng đủ màu sắc.
Lò sưởi được đốt lên và họ cùng nhau chơi trò Monopoly, trò Scrabble, và cả những trò chơi tự chế khác để kéo dài cuộc vui. Và Griffiths chơi những bản nhạc giáng sinh trên cây đàn piano cũ kỹ lâu ngày không chỉnh phím với cái đầu cần ẩm ướt. Và khi lâu ngày không chơi đàn, nên đôi lúc bà cũng đánh trật nhịp. Tuy nhiên, không vì thế mà mọi người mất vui. Gwyn và Eirlys được phép uống rượu Pân ( rượu pha nước nóng, đường, sữa, chanh và gia vị). Hơi ngà say, cả hai ngó nhìn Nain cười khúc khích. Nhìn bà cũng giống một cây thông giáng sinh với vô số chuỗi hạt đeo cổ và vòng đeo tay, chân sặc sỡ màu sắc.
Ngay trước khi họ đi ngủ, Eirlys nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô dõi mắt lên ngọn núi trắng xóa đang sáng rực dưới ánh trăng và thầm thì nói:
- Nó làm chị nhớ nhà!
Chỉ mình Gwyn nghe cô nói. Cậu biết Eirlys không nói về xứ Wales. Lần đầu tiên cậu nhận ra rằng có lẽ cô bé sẽ không ở lại với gia đình cậu vĩnh viễn.
Ngày đầu năm mới, cả hai đi dạo ngoài cánh đồng. Đó là một ngày trời se lạnh. Trong khi Eirlys chờ ở ngoài vườn, Gwyn chạy lên lầu lấy đôi găng tay mà cha cậu tặng hôm giáng sinh. Chúng có màu xanh và bạc với lớp lông thú viền ngoài, và Gwyn quý chúng hơn cả cái đồng hồ màu đen của mình.
Mở ngăn tủ ra, Gwyn nhìn thấy Arianwen và cái ống tiêu bạc bên trong. Nhìn chúng vô hại thế này, ai có thể biết được chúng thực sự có thể làm gì? Một thứ vượt hàng triệu dặm đường hay hơn thế để đến đây, trong khi thứ còn lại đến ttu72 đâu dó trong quá khứ xa xôi. Và Gwyn biết rằng, chúng sẽ luôn ở bên cạnh cậu. Khi cậu quay lưng lại, cái ống tiêu thầm thì một điều gì đó. như thể nó muốn nói:
- Đừng đi!
Gwyn cười và mang găng tay vào. Cậu hứa:
- Tao sẽ không đi đâu cả!
Cha mẹ cậu đang ở ngoài vườn với Eirlys. Đứng bên cạnh cổng, họ vừa thầm thì nói chuyện với nhau vừa đưa mắt nhìn lên núi. Họ không thấy Gwyn đi ra, và cũng không nghe thấy được tiếng cậu đóng cửa trước.
Rồi cậu nghe Eirlys nói:
- Cháu sắp phải đi rồi. Cháu phải trở về nhà của cháu hiện nay.
Cha mẹ Gwyn không nói gì ngay lúc đó. dường như họ quá sững sờ trước thông báo của Eirlys. Rồi bà Griffiths đưa tay ra nhẹ nhàng vén tóc cô bé vào gọn trong mũ và hỏi:
- Cháu nhất định phải đi sao, Eirlys? Cháu không thể ở lại à?
Eirlys lắc đầu.
Ông Griffiths hỏi:
- ở đó cháu có hạnh phúc không?
- Vâng! Cháu rất hạnh phúc ở đó!
Họ không hỏi cô sống ở đâu. Dường như họ không muốn biết. Và rồi Gwyn lo ó phá tan sự im lặng:
- Chúng ta đi thôi! Tớ với cậu thi chạy đua đến chỗ những hàng cây đằng kia đi!
Và Gwyn chạy vụt qua họ, ra ngoài thông qua cánh cửa mở rộng.
Eirlys đuổi theo cậu đến hàng cây táo gai. Tại đó, Gwyn thả Ariwanwen ra. Tuyết đã tan, để lộ lớp cỏ xanh mượt. Không còn vết tích gì cho thấy mặt đất đã từng rung chuyển và những tảng băng nhỏ a94 bay vụt lên từ lòng đất như những ngôi sao lấp lánh.
Gwyn nói lớn suy nghĩ của mình:
- Tại sao Arianwen lại không tự thoát đươc nhỉ? Nó cũng có sức mạnh riêng mà.
Eirlys trả lời:
- Nó không là gì cả nếu không có em. Nó cần suy nghĩ của em để giúp nó.
- Vậy không lẽ nó chỉ là con nhện bình thường thôi sao?
- Ồ không! Không có sinh vật nào ở thế giới chị là bình thường cả!
Thế giới của chị? Eirlys lại nhắc đến nó. Gwyn rụt rè hỏi:
- Bao giờ chị đi?
- Hôm nay!
- Hả? Sao sớm vậy? Đừng đi!
Eirlys nhìn lên bầu trời. Cô nói:
- Họ đang đến đón chị. Ngay cả với sức mạnh của em, chị cũng chỉ có thể ở lại đến hôm nay thôi.
- Chị có muốn đi không?
Eirlys thở dài một cách thõa mãn.
- Rất muốn!
- Nhưng còn cha mẹ thì sao?
- Họ hiểu mà. Chị đã nói sẽ quay lại nhà của chị hiên nay mà.
Gwyn gật đầu và nói:
- Họ không muốn biết sự thật đâu!
- Chị nghĩ họ biết. Nhưng họ đã quá lớn để có thể nói về nó.
- Và họ không phiền lòng chuyện chị lại đi sao?
Eirlys lắc đầu và cười với cậu:
- Giờ thì chuyện giữa em và cha đã ổn cả rồi. Cha đã biết chị vẫn an toàn. Đó là tât cả những gì ông muốn biết.
- Còn ông bà Herbert thì sao?
- Chị chỉ là một trong những đứa trẻ đến ở nhờ nhà ông bà một thời gian thôi. Hiên giờ họ nghĩ chị đã đi rồi đấy chứ.
Gwyn không nhận ra họ đã bắt đầu đi ngược lên núi. Khi họ vượt qua ngã quẹo đầu tiên và trang trại đã biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt, cậu đột ngột dừng lại và nhìn chằm chằm vào con chim cắt bất động giữa trời. Bên dưới con chim, những bóng mây đua nhau bay qua đỉnh núi phủ tuyết. Một chiếc xe tải chở đầy cỏ khô vàng óng đang từ từ chạy qua những cánh đồng xanh rờn bên dưới chân núi.
Gwyn hỏi chị:
- Chị sẽ không nhớ tất cả những thứ này sao?
- Không! Chị thích nơi chị sống.
Gwyn nhận ra cái lạnh trước khi cậu nhìn thấ gì. Cậu nói:
- Có lẽ em sẽ ngừng ở đây thôi.
- Đi với chị thêm một đoạn nữa đi mà!
Eirlys nắm tay cậu. Bàn tay cô lạnh hơn bình thường, nhưng cậu để nguyên cho cô kéo đi ra khỏi con đường mòn và xuyên qua đàn cừu trên đồng. Và rồi cậu thấy ánh sáng lấp lánh xuyên qua những đám mây xám khổng lồ, và cảm thấy hơi gió lạnh ngắt phả lên mặt. Cậu bảo chị:
- Chị đi đi! Em ở đây thôi!
Cậu cố gắng keo tay lại, nhưng Eirlys không thẻ tay cậu ra. Họ đang đi đến cánh đồng bằng phẳng, nơi mà bốn năm trước, nơi mà Bethan đã đến tìm con cừu đen.
Gwyn la lớn:
- Bỏ tay em ra!
Những ngón tay của Eirlys nắm chặt lấy cánh tay cậu. Cậu vùng vẫy, nhưng nắm tay của cô cứng như thép với một sức mạnh không chống cự lại được. Giờ đây cậu đã thấy con thuyền. Nó đang từ từ hạ xuống qua những đám mây với những cánh buồm lộng gió và những sinh vật nhảy múa trên thân tàu. Những miếng băng vụn rơi xuống mặt đất như mưa, và lũ cừu sợ hãi chạy tán loạn qua hai đứa trẻ và ra khỏi cánh đồng.
Gwyn van nài:
- Thả em ra!
Tiếng Eirlys thầm thì trên tiếng rên rỉ của gió:
- Đi với chị! Đi!
Gwyn hét lên:
- Không! Em muốn ở đây! Không! Không! Không! Để em yên!
Eirlys quay lại nhìn Gwyn và cười, nhưng những ngón tay Gwyn bấu chặt hơn vào cổ tay cậu.
- Đi!
Cô thở dài nói:
- Đi với chị đi mà em! Chị cần em, Gwyn! Tụi chị cần em - ở đó!
- Không!
Người Gwyn bắt đầu run lên bần bật. Qua làn nước mắt, cậu đã thấy con thuyền đã đứng sứng sững phía sau lưng Eirlys như một đám mây khổng lồ sáng lấp lánh. Thình lình một giọng nói bên trong người cậu vang lên:
- Gwyndion sống Ở ĐÂY!
Và cậu giật tay ra khỏi nắm tay của Eirlys và quăng mình xuống đất.
Cậu nằm đó với đôi mắt nhắm nghiền, ôm chặt đôi tay đau nhức vào lòng. Khi cái lạnh cắt da và những âm thanh đầy đe dọa biến mất, cậu ngồi dậy và mở mắt ra nhìn, tại nơi mà Eirlys vừa đứng trước đó, cậu thấy cái khăn choàng màu vàng và miếng tảo biển nằm lăn lóc trên tuyết. Cậu nhặt chúng lên và cho miếng tảo biển vào túi áo, nhưng cái khăn choàng đã đông cứng lại, nhìn y như là một cây gậy kì dị.
Gwyn đi lang thang xuyên qua những cánh đồng cho đến khi cậu về lại con đường mòn. Và ở đó, tại ngã quẹo cuối cùng, cậu thấy Alun đang đứng cạnh bức tường đá. Alun hỏi:
- Cái gì thế?
- Khăn choàng của ai đó. Nhìn nè, nó vẫn còn đông cứng!
- Cô ấy đâu rồi?
- Đi rồi!
- Vậy à?
Họ cùng nhau đi về trang trại trong im lặng. Ông Griffiths đang đứng ngoài hé khi hai đứa trẻ về đến nơi. Ông hỏi:
- Cô bé đi rồi phải không?
Gwyn trả lời:
- Vâng ạ!
Và trước khi cha cậu quay vào trong, cậu nói:
- Con sẽ không đi đâu đâu! Con sẽ không bỏ đi đâu cả, cha ạ!
Ông Griffiths mỉm cười:
- Cha biết! Và cha mừng vì điều đó, Gwyn. Rất mừng!
Họ cùng nhau vào nhà. Một căn nhà không còn trống rỗng nữa.