Số lần đọc/download: 2643 / 178
Cập nhật: 2015-07-09 06:10:16 +0700
Phần 10
C
hủ Nhật, ngày 16 tháng 4, 1944
Hãy nhớ đến ngày hôm qua, bởi vì đó là ngày đặc biệt đối với mình. Khi một người con gái nhận được cái hôn đầu tiên, đó luôn là ngày quan trọng. Đêm qua, khi mình ngồi cùng Peter trên ghế dài anh ấy đã choàng tay qua ôm mình. Mình cũng đưa tay qua ôm anh ấy và chúng tôi ngồi sát bên nhau.Trước đây chúng tôi đã ngồi như thế, nhưng chưa sát đến thế bao giờ như trong đêm qua. Anh muốn mình đặt đầu lên vai anh và đầu anh ngả sát đầu mình. Ôi thật là tuyệt diệu! Anh vuốt ve má, tay và tóc mình.9 giờ 30, chúng tôi phải đứng dậy để đi. Peter phải đi tuần tra ngôi nhà. Mình đứng kề bên anh ấy. Mình không biết phải làm sao, hành động thế nào bởi vì anh ấy đã hôn mình. Đó là cái hôn xuyên qua tóc mình, nửa trên má trái, nửa trên lỗ tai. Mình chạy vội xuống dưới và không nhìn trở lại.
Thứ Sáu, ngày 28 tháng 4, 1944
Đêm qua, mình và Peter ngồi trên ghế dài như thường lệ, tay choàng qua nhau. Tình lình, cô gái Anne bình thường biến mất. Cô gái Anne tự tin, ồn ào - và một cô Anne khác vào thay thế. Cô Anne thứ hai này chỉ muốn sự dịu dàng và muốn yêu. Lệ trào trên mắt mình. Anh có nhận thấy chăng? Anh không cử động. Anh có cảm thấy như mình cảm thấy không? Anh nói rất ít. Không có câu trả lời cho câu hỏi của mình.
Lúc 8 giờ 30, mình đứng dậy và đi lại nơi cửa sổ, nơi mà chúng mình luôn nói lời từ giã. Mình vẫn là cô Anne thứ hai. ANh đến bên mình và mình đưa tay choàng qua cổ anh và hôn anh lên má trái, mình định hôm lên má kia nhưng môi mình gặp môi anh và chúng mình hôn nhau, hôn nhau.
Đêm qua là đêm trái tim mình xúc động mạnh. Cô Anne dịu dàng không luôn xuất hiện và cô cũng không ra đi nhanh chóng. Ôi Peter, anh đã làm gì cho em? Anh muốn gì ở em?
Nếu mình lớn hơn và anh muốn cưới mình, mình sẽ nói làm sao? Anne, hãy thành thật với mình! Mình chưa thể lấy anh ấy. Peter chưa phải là một người đàn ông. Anh ấy còn là một đứa trẻ.
Thứ Ba, ngày 2 tháng 5, 1944
Vào tối thứ Bảy, mình hỏi Peter có nên nói cho Bố biết chuyện của chúng mình. Anh bảo mình nên nói. Mình sung sướng vì điều đó có nghĩa anh mẫn cảm. Ngay khi đi xuống, mình đi với Bố để lấy một ít nước.
Khi Bố và mình trở lên, mình nói:"Bố ơi, khi anh Peter và con ngồi với nhau, thực sự chúng con không ngồi hai đầu phòng đối diện với nhau. Nhưng chắc Bố cũng có thể đoán ra điều ấy. Bố nghĩ chúng con có gì sai trái không?".
Bố nghĩ một lát, đoạn nói: "Không, Bố nghĩ không có gì sai trái. Nhưng Anne này, khi chúng con ngồi sát như thế, con phải cẩn thận."
Sau này, vào một buổi sáng chủ nhật, Bố nói rõ hơn về vấn đề ấy: "Con phải là người phải giữ mình - vì người đàn ông luôn muốn đi xa hơn thế. Sống ở ngoài kia, thì khác. Con tự do, con thấy những đứa con trai và những đứa con gái khác, con có thể chơi thể thao và làm một số việc khác nhau. Nhưng ở đây, con và Peter gặp gỡ nhau luôn. Nên con phải cẩn thận, Anne ạ, và đừng để nó thành nghiêm trọng!".
Bố bảo mình không nên lên trên thường xuyên, nhưng mình vẫn muốn đi. Đúng vậy, mình đang đi lên đây!
Thứ Tư, ngày 3 tháng 5, 1944
Đã hai tuần qua, vào ngày thứ Bảy, chúng tôi ăn buổi tối vào lúc 7 giờ 30. Từ ngày mai, mỗi ngày sẽ như thế. Nghĩa là mỗi ngày ăn bớt đi một nửa. Vẫn rất khó khăn tìm ra rau cải. Trưa nay, chúng tôi ăn một ít rau dấp héo nấu chín.Thêm vào một ít khoai tây hư, và bạn có một bữa ăn đủ ngon cho một vị vua!
Mình đã mất kinh hơn hai tháng, nhưng sau cùng chủ nhật tuần trước lại có lại.Mặc dù điều ấy làm mình bối rối, hoảng loạn, mình thấy sung sướng.
Bạn có thể tưởng tượng chúng tôi luôn hỏi: "Tại sao lại có chiến tranh? Tại sao, và tại sao, tại sao con người không thể sống với nhau một cách hoà bình?
Không một ai cho một câu trả lời thuyết phục. tại sao Anh Quốc chế tạo máy bay và bom to hơn và tố hơn, cùng lúc lại xây những ngôi nhà mới. tại sao các chính phủ bỏ ra triệu triệu đồng cho chiến tranh lại không chi cả cho y tế hoặc cho người nghèo. tại sao ở nơi này người ta không co thức ăn, còn ở những nơi kia của thế giới cả núi thực phẩm đang hư thối? Tại sao con người lại điên khùng như vậy?
Không phải chỉ chính quyền làm chiến tranh. Không, con người bình thường cũng phạm tội.Chúng ta đã cho các chính phủ quyền hành để làm thế. Có cái gì trong quần chúng đã cho chính quyền giết và giết. Trừ phi tính cách của con người thay đổi, nếu không vẫn còn có chiến tranh.
Mình luôn sầu não ở nơi đây, nhưng vẫn còn nhìn thấy cuộc sống trong "Ngôi nhà bí mật" như là một cuộc phiêu lưu. Thật nguy hiểm nhưng sôi động. Mình quyết định mình sẽ sống một cuộc sống khác, không giống các cô gái khác và không là một người nội trợ bình thường. Sống ở đây là sự mở đầu thú vị cho cuộc sống và do vậy mình cười vui với nó, mặc dù có khi nguy hiểm.
Mình còn trẻ, còn khoẻ, sung sướng và vui vẻ. Mình cảm thấy mỗi ngày mình trưởng thành hơn lên và sự kết thúc chiến tranh sẽ không còn xa. Thiên nhiên vẫn đẹp và những người chung quanh mình là những người tốt Mỗi ngày đấy là một cuộc phêu lưu thú vị, mình nghĩ thế! Vậy tại sao mình lại buồn và sợ hãi?
Thứ Bảy, ngày 6 tháng 5, 1944
Thật khó thể tưởng khi Jan, ông Kukler và ông Kleiman kể cho chúng tôi nghe về giá cả thực phẩm ở bên ngoài. Mọi thứ đều rất đắt đỏ, người ta mua và bán ở chợ đen. Một người nào đó có thể bán cho bạn một miếng len nhỏ, người khác vài phiếu khẩu phần, người khác nữa vài miếng phó mát. Trộm cắp và giết người xảy ra mỗi ngày. Ngay cả cảnh sát và tuần đêm cũng làm y như thế, và họ không tìm đủ tiền để ăn.
Thứ Hai, ngày 8 tháng 5, 1944
Mình đã nói cho bạn nghe về gia đình mình chưa? Mình không nghĩ mình đã nói, giờ mình xin bắt đầu. Bố sinh tại Franjurt -am-Main và cha mẹ Bố rất giàu. Khi Bố còn trẻ, mỗi tuần đều có tiệc tùng và khiêu vũ, và họ sống trong một ngôi nhà khổng lồ. Nhưng khi ông nội mất, tiền bạc gần như mất hết và sau trên Đại Chiến và các chuyện xảy ra ở Đức thì không còn gì cả.
Gia đình của Mẹ không quá giàu, nhưng cũng có tiền, và Mẹ đã kể cho chúng tôi nghe những chiyện tiệc tùng và khiêu vũ tại nhà với 250 khách mời.
Giờ đây chúng tôi không còn giàu nữa, nhưng tôi hy vọng mọi điều sẽ tốt đẹp sau chiến tranh. Mình thích có được một năm ở Paris và London, được học ngoại ngữ và lịch sử nghệ thuật. Như mình đã nói với bạn trước đây, mình muốn thăm thú khắp thế giới và làm mọi điều thích thú! Một chút đỉnh tiền rất có ích.
Thứ Sáu, ngày 19 tháng 5, 1944
Hôm qua mình cảm thấy khốn khổ. Mình bị bệnh, bị nhức đầu. Hôm nay mình cảm thấy khá hơn. Mình rất đói nhưng mình sẽ không ăn đậu trong bữa ăn tối.
Giữa mình và Peter, mọi việc đều tốt đẹp. Mỗi tối chúng mình hôn nhau khi giã biệt và anh luôn đòi hôn thêm. Anh rất hạnh phúc khi biết có người yêu anh.
Mình không đứng quá sát anh như lúc trước. Tình yêu của mình không phải là đã lạnh nhạt. Peter là một chàng trai dễ thương, nhưng mình đã đóng cánh cửa cho cô Anne sâu thẳm vào bên trong. nếu anh lại muốn gặp, anh phải phá vỡ cánh cửa đi.
Thứ Hai, ngày 22 tháng 5, 1944
Chúng tôi nghe vài điều đáng buồn và đáng sợ. Giờ đây dường như có một số người nghĩ khác về người Do Thái chúng tôi. Họ chống lại chúng tôi tuy rằng có lúc họ hoàn toàn đứng về phía chúng tôi. Vài người Thiên Chúa giáo bảo rằng người Do Thái khai báo cho bọn Đức. Họ nói người Do Thái báo cho chính quyền những người giúp đỡ họ, và những người này đã bị Đức bắt. Và sau đó, dĩ nhiên họ bị trừng phạt khủng khiếp. Đúng, quả đúng như vậy. Nhưng họ nên tự hỏi: nếu người Thiên Chúa giáo đứng ở địa vị chúng tôi, họ có thể làm khác đi chăng? Ai có thể - người Do Thái hay là người Thiên Chúa giáo - có thể giữ im lặng khi bọn Đức cố làm cho họ nói? Mọi người đều biết điều ấy hầu như không thể, vậy sao họ lại bảo chúng tôi - những người Do Thái - làm điều không thể ấy?
Tôi chỉ hy vọng một điều: người Hà Lan không chống lại chúng tôi lâu. Họ nên nghe ở trái tim họ điều gì phải bởi vì sự giận hờn chúng tôi không có gì đúng cả.
Thứ Ba, ngày 23 tháng 5, 1944
Giờ thì mỗi ngày đều có chuyện xảy ra. Sáng nay chúng bắt ông Van Hoeven, người đã mang khoai tây đến bán. Ông đã giúp đỡ người Do Thái,họ đã trốn trong nhà ông. Thế giới bị đảo lộn. Nhựng người tốt nhất đều vào trại tập trung và tù ngục, trong lúc những kẻ tệ hại nhất lại là người đưa quyết định đưa họ vào đó. Thật khủng khiếp cho ông Van Hoeven và những người Do Thái khốn khổ đó và cũng rất khó khăn cho chúng tôi. Bep không thể mang tất cả đống khoai tây nặng nề, do vậy chúng tôi phải ăn ít khoai tây hơn. Mẹ bảo chúng tôi sẽ không ăn sáng nữa, ăn trưa với bánh mỳ và với vái gì đơn giản và ăn tối với khoai tây. Có thể mỗi tuần, chúng tôi ăn rau cải hay rau diếp một hay hai lần. tất cả chỉ có thế.
Thứ Hai, ngày 5 tháng 6, 1944
Giờ đây, trong gian nhà bí mật này, đã xảy ra nhiều chuyện. Có chuyện tranh cãi giữa ông Dussel và gia đình mình. Chúng tôi không đồng ý về chuyện chia bơ.
Sau đó gia đình Van Daan không đồng ý chuyện chúng tôi làm bánh sinh nhật cho ông Kugler khi ngay cả chúng tôi cũng không có. Tính cách của người tầng trên: tệ. Bà Van Daan bị lạnh.
Thời tiết khủng khiếp. Đồng Minh bị dội bom ở Pas de Calais và bờ biển phía Tây nước Pháp. Không ai mua đồng đôla Mỹ trong lúc này và họ cũng không quan tâm đến vàng nữa. Chúng tôi sắp cạn túi. Làm sao chúng tôi có đủ tiền để sống tháng sau.
Thứ Ba, ngày 6 tháng 6, 1944
"Đây là ngày D" - đài BBC báo lúc 12 giờ. "Đây là ngày cuộc đổ bộ bắt đầu".
Tin tức người Đức cho biết lính Anh đã đến bờ biển nước Pháp và đang đánh với bọn Đức nơi đây.
Đến 1 giờ, đài BBC loan tin 11000 máy bay đã hổ trợ cuộc đổ bộ. Máy bay chở lính và thả bom. 4000 tàu chiến đang đến bờ biển giữa Cherbourg và Le Havre. Quân đội Anh và Mỹ sẵn sàng chiến đấu tại đây.
Chúng tôi không tin được điề đó! Đấy phải chăng là sự mở đầu cho việc kết thúc chiến tranh. Chúng tôi bàn tán sôi nổi - nhưng việc đó có vẻ tốt lành hơn là sự thật. Đồnh Minh sẽ chiến thắng trong năm nay, năm 1944? Chúng tôi chưa biết. Nhưng đó là hy vọng, đó là cuộc sống. Nó lại làm cho chúng tôi can đảm và cương nghị hơn.
Giờ đây thì cuộc đổ bộ đã bắt đầu. Mình cảm thấy bạn bè đang đến! Margot nói: "Có lẽ mình sẽ trở lại trường vào tháng 9 hoặc tháng 10.
Thứ Sáu, ngày 9 tháng 6, 1944
Tin tuyệt vời về cuộc đổ bộ! Đồng Minh đã chiếm Bayeuse, một làng trên bờ biển nước Pháp. Giờ Đồng Minh đang chiến đấu ở thàng phố Caen.