Những lần thất bại chính là hạt giống gieo mầm cho thành công sau này. Bạn có thể buồn nhưng đừng tuyệt vọng.

Khuyết danh

 
 
 
 
 
Tác giả: Không rõ...
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Pham Thao
Số chương: 20 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 675 / 2
Cập nhật: 2023-03-26 21:51:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
GÀY KÌ LẠ
Chiều hôm sau,trên cầu
Tuấn đang ngồi vắt vẻo trên thành tàu và nó đứng bên cạnh
-Thế nào,anh tìm ra gì chưa?-nó hỏi
-Thật kì lạ phải không, hai tên kia có thể dễ dàng tìm ra em trong số những người con gái ấy còn tôi thì lại không thể nhận ra em như trước đây tôi luôn tìm thấy Nguyên.-hắn nhìn xa xăm và nói như tự nói với chính mình
-Vậy là…
-OH.Darling,you’re not my darling anymore.
Nó cười
-Buồn nhỉ?
-Uhm.buồn chết đi được ấy
Cả hai cùng cười
-Ngày mai tôi quay lại Anh-hắn nói tiếp
-Sao gấp thế?-nó hỏi
Bỗng nhiên hắn lấy từ trong túi ra một cái nhẫn
-Gì đây,nếu muốn cầu hôn tôi thì phải quì xuống đó-nó đùa
-Vậy tôi quì nhé.
-ĐỪNG….
-Đùa thôi,cái nhẫn này tôi sẽ cầu hôn người yêu của tôi
Và hắn quì xuống thật
-Vậy….em sẽ giữ hộ tôi nó đên khi tôi thực sự gặp được người ấy chứ….vì cho đến bây giờ người chủ của nó vẫn là em
…..
-Được thôi,tôi sẽ cầm hộ anh đến khi anh muốn lấy lại nó.
………Hôm sau,ở sân bay………
-Anh đi bình an nhé-nó ôm nhẹ người bạn tốt.
-Được rồi,nếu tên này bắt nạt em-chỉ Bảo Quân-thì goi tôi nhé,tôi thế chỗ hắn cho
-Trước đó,anh nhớ chuẩn bị quan tài đi nhé-Bảo Quân bình thản
-Được rồi,hai người.
“Mời các hành khách của chuyến bay mang mã hiệu VE 118 khởi hành từ Hà Nội đến Luân Đôn mau đến phòng làm thủ tục,chuyến bay sẽ khởi hành trong 1h nữa… chúng tôi xin nhắc lại…..”
-Đến giờ tôi phải đi rồi,tạm biệt nhé
-UHM
Tuấn kéo chiếc va li đi,được mấy bước,hắn quay lại:
-Nhớ giữ cẩn thận hộ tôi nhé.
-Biết rồi mà.-nó gật đầu
Sauk hi hắn vào phòng check in,Bảo Quân hỏi
-Hắn nhờ em giữ gì vậy?
-Không có gì,về thôi-thấy nó không nói,cậu cũng không hỏi
Đang định quay về thì nó nhận được điên thoại:
-Alo
-CHỊ À-giọng hét lảnh lót oanh vàng của em gái nó vang lên đầy kiêu hãnh.
-Uh,sao thế?
-Em mới về nước,đang ở sân bay,chị đang ở đâu thế,đón em?
-Sao về gấp thế mà không báo chị?
-Em sorry mà,tại papa bắt về có việc quan trọng.Chị ở đâu vậy?
-Cũng đang ở sân bay này,em ở cửa sổ mấy để chị đón?
-Good.Số 3,em chờ đó
Bảo Quân nhìn nó
-Em gái à?
-Uh.nó vừa xuống máy bay,mình đi đón nó luôn đi.
-Em có em gái sao?-cậu hỏi,hồ sơ của nó nói mẹ nó mất ngay sau khi sinh nó mà
-Em gái cùng khác mẹ.là con của papa và dì,kém tôi 1 tuổi.
Nó giải thích nhanh và kéo Bảo Quân đi….đến nơi đang chen lấn để tìm em gái thì nó va phải ai đó
-Xin lỗi-nó cúi đầu
-Bảo Anh…cậu làm gì ở đây vậy?-Nhật Huy ngạc nhiên
-Nhật Huy? Tôi tiễn một người bạn,còn cậu?
-Đón một người.-Nhật Huy có vẻ không hứng thú chỉ vào cái biển tên
“We e Trần Tuyết Ly”
Trần Khánh Ly trùng tên em gái nó….chắc không phải chứ?
Đúng lúc ấy,tiếng lanh lảnh lại vang lên
-CHỊ!
Một cô gái da trắng với mái tóc uốn nhẹ màu nâu ôm lấy gương mặt như búp bê mặc bộ đồ bó sành điệu vẫy tay loạn xạ với nó và chạy lại phía họ…. nhìn cái biển tên
-Chị.chị biết em về sao mà đón,em nói cha không bảo chị mà-cô nàng phụng phịu
-À-nó vội xua tay đính chính-không phải chị tới đón em mà là bạn chị Nhật Huy,cậu ấy tới đón 1 người bạn có lẽ tên giống em.
-Nhật Huy?Hoàng Nhật Huy là bạn chị sao?
-Phải,em biết cậu ấy?-liếc nhân vật chính và nhận được cái nhún vai tỏ vẻ tôi không hề biết cô ta.
-Không hẳn,cha nói em về để gặp cậu ấy mà,và hình như hôm nay cậu ta đón em thì phải-ngó nghiêng.
-Thực ra…-nó đang định giới thiệu thì…
-Đây là bạn chị sao?-chỉ hai tên con trai đang đứng phía sau.
-Ừ.-nó gật đầu xác nhận
-Chào hai anh,em là Tuyết Ly.
-Hi,em-Nhật Huy cười
Bảo Quân thì chỉ gật đầu chào lại nhưng cả hai thì cùng chung suy nghĩ “cũng xinh đấy như không bằng cô chị” còn cô nhóc thì có chút bực mình và thích thú vì lần đầu tiên có kẻ không đổ trước nụ cười thiên thần tái thế của mình,lạnh lùng,đúng kiểu cô thích.
-Ly này,Nhật Huy là…
Nhảy vào chặn họng
-Một trong hai người phía sau phải không ạ?
Gật gật
-Cậu ấy là…
-Đừng chị,để em tự đoán đi
Cô nhóc khoanh tay đi xung quanh hải anh chàng ngắm nghía một thôi một hồi và dừng lại trước mặt Bảo Quân
-Anh là Nhật Huy phải không?-và hồn nhiên ôm chầm lấy cậu
3 con người shock toàn tập-1 kẻ đắc chí nhận nhầm
* * *
* * *
Tuyết Ly đánh đu trên người Bảo Quân như vậy gần 3’ mới nhận ra bầu không khí đang trở nên kì lạ xung quanh mình,miễn cưỡng buông cậu ra,cô nàng hua hua tay trước mặt nó:
-Hey,hey…mọi người sao vậy?
Sực tỉnh…nó hung hắng mấy cái rồi đi tới bên cạnh cô em
-Ly à,thực ra-chỉ về phía sau-cậu ấy mới là Nhật Huy,còn đó-chỉ về phía trước-là Bảo Quân,bạn chị
Cô nàng bắt đầu ngơ ngác nhìn hai anh chàng,Nhật Huy thì ngó lơ còn Bảo Quân thì chẳng phản ứng gì,chỉ tay đúc túi quần,đáp trả ánh mắt của nó bằng vẻ cao ngạo cố hữu của mình như muốn nói “Đâu phải lỗi của anh,là cô ta chủ động ôm anh đấy chứ”
Tuyết Ly sau 1 vài giây ngơ ngác,gương mặt xinh xắn như có chút hồng lên vì ngượng,lập tức nở 1 nụ cười marketing cực kì hoàn hảo:
-Vậy sao? Thế là nhận nhầm rồi,ngại quá,xin lỗi hai anh nha.
Câu nói làm gián đoạn màn đấu mắt nảy lửa giữa hai con người,dời ánh mắt nhìn của mình sang cô em dễ thương,nó xoa đầu Ly
-Không sao đâu,người quen cả mà,nhưng lần sau thì đừng có lanh chanh nữa nha,em chẳng thay đổi gì cả-liếc nhìn Bảo Quân-tên đó mắc bệnh truyền nhiễm giai đoạn cuối đấy,đừng có đụng vào.
Bảo Quân sững người nhìn cô bạn gái của mình,có đời thủa nhà ai lại đi nói người yêu mình mắc bệnh truyền nhiễm sắp chết không,chơi hắn hả? Được lắm,…. Cứ đợi đấy xem hắn trả đũa thế nào….và đáp trả ánh nhìn đầy nguy hiểm của Bảo Quân là một khuôn mặt theo kiểu “Thế nào,muốn gì? Xem anh làm gì được tôi?” làm hắn càng thêm lộn ruột
Giỏi,giỏi lắm,xem ra gần đây hắn chiều nó quá nên muốn nổi loạn phải không?
Hừ
Tiếng cười của Nhật Huy và Tuyết Ly vang lên một lần nữa đã thành công trong việc làm ngừng tạm thời cuộc chiến ngầm giữa hai người này,nó còn kịp lè lưỡi làm mặt ma với Bảo Quân trước khi quay đi,để lại một khuôn mặt nhăn nhó đầy khó chịu.
Nhật Huy cố nín cười,lên tiếng
-Thôi,không đùa nữa,bây giờ cũng muộn rồi,hay chúng ta đi ăn gì đi,coi như ăn mừng Ly về nước luôm,oke,tôi biết một nhà hàng Ý rất ngon.
-Phải đó,mình đi ăn đi,em cũng đói rồi,đồ ăn trên máy bay tệ quá-Ly đồng tình
Hai người kia nhìn nhau rồi cũng không có ý kiến gì.
-Vậy…. Bảo Quân,cậu đưa Bảo Anh và Ly về nhà cất đồ nhé,để tôi qua nhà hàng trước.
-Vậy cũng được.-Bảo Quân gật đầu
Ra đến xe,sau khi cất đồ vào cốp xe,nó đang định trèo lên xe thì bỗng cô em cản nó lại
-Sao vậy?-nó khó hiểu
-Chị…để em ngồi trên nha,em bị say xe mà.-kèm theo một ánh ngây thơ,trong sáng,nụ cười quen thuộc
Nó chưng hửng,cô em của nó bị say xe hồi nào vậy trời? dù khó hiểu nhưng nó vẫn nhường chỗ cho cô em mình mà không nhận ra rằng trong ánh mắt của Tuyết Ly khi đó phản chiếu một hình ảnh duy nhất đó là Vương.Bảo.Quân
Người Yêu Của Ác Ma Người Yêu Của Ác Ma - Không rõ... Người Yêu Của Ác Ma