"We humans have lost the wisdom of genuinely resting and relaxing. We worry too much. We don't allow our bodies to heal, and we don't allow our minds and hearts to heal.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Ba Nữu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 75 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 480 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 00:25:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
gày hôm nay Lại Văn vẫn đi học, lúc đi vào trường vì chuyện ngày hôm qua,tuy trong lòng vẫn còn sợ hãi, nhưng cô vẫn động viên tinh thần bản thân, an ủi chính mình chuyện lần này chỉ là một rắc rối nhỏ trong cuộc sống, không cần để ở trong lòng.
Lúc giữa trưa, Tứ Phương gọi điện hỏi cô có uống thuốc chưa, cô đang nghỉ ngơi ở trong ký túc xá, vốn đã quên, liền vội vàng đứng lên lấy nước uống thuốc, rồi Tứ Phương hỏi, đang ở đâu, đã ăn chưa
Buổi chiều học xong, buổi tối đáng lẽ phải đến tiệm cà phê làm thêm, nhưng cô lại không muốn đi. Ngày hôm qua Tứ Phương gọi điện giúp cô, chị Trần và ông chủ cũng không gọi điện thoại tới hỏi, hôm nay vốn phải đi làm, nhưng bây giờ cô lại không muốn đi.
Chuyện sảy ra ngày hôm qua,cô đã suy nghĩ cả ngày, cô cảm thấy bản thân đã bình tâm lại. Tình yêu đã đến, cô lại đẩy nó đi, tổn thương không chỉ bản thân cô, mà còn tổn thương đến người khác, huống hồ lại là một người tốt, biết quan tâm cô như vậy.
Lại Văn, cô có đức gì chứ, có thể có một người đàn ông yêu thương cô đến như vậy, có thể thay đổi cuộc sống nhạt nhẽo của cô. Vì người đàn ông này, vì tình yêu này, cô còn gì không thể hy sinh, cô còn gì không chịu đựng được? Vì tình yêu dù trả giá gì cũng không hối tiếc, không phải sao?
Cho dù sự ấm áp này là do người khác cho cô, đến cuối cùng có thể tan biến mất nhưng ít nhất cô đã có nó, đúng không? Cuộc sống thiếu thốn tình cảm của cô cuối cùng cũng đã có chút ấm áp,không phải sao?
Vậy thì cứ theo lẽ tự nhiên thôi, thật tốt yêu đi. Tự do và lý tưởng cô khao khát hãy để ở quá khứ,cất giấu đi thật sâu.
****
Đến phút cuối Lại Văn lại muốn đi tới tiệm cà phê, ít nhất phải thông báo với ông chủ cô không muốn làm nữa. Giờ làm việc ở đây quá dài, ban ngày Tứ Phương lại phải đi làm, như vậy sẽ không có thời gian ở chung, bây giờ cô đã quyết định, thì cũng nên từ bỏ. Chờ đến sang năm cố gằng tìm một công việc gia sư để làm, dù sao tiền gởi trong ngân hàng cũng đủ để trả học phí cùng phí sinh hoạt năm sau.
Hôm nay, 11 giờ tan ca, Lại Văn thông báo cho ông chủ, ông chủ kêu cô làm thêm vài ngày, đợi có người mới, cô có thể nghỉ.
Lại Văn thay quần áo đi ra, quả nhiên thấy Tứ Phương đang chờ ở bên đường. Cô trộm nở nụ cười.
Không đợi Tứ Phương đi đến, Lại Văn đã bước tới, mỉm cười hỏi anh, “Tới khi nào vậy?”
Tứ Phương mở cửa xe cho cô, “Vừa mới, vừa mới tới thôi.” sau đó vòng qua ngồi vào tay lái, khởi động xe.
“Hôm nay đi ăn khuya đi.” Lại Văn đột nhiên nói, “Ăn cái gì đây?” Nhất thời không nghĩa ra
“Em đói bụng sao? Đi ăn cháo đi, cơ thể em còn chưa tốt?” Tứ Phương nói.
“Em khỏe rồi nhưng mà thế cũng tốt, chúng ta đi ăn cháo đi.”
Hai người đi đến quán cháo Quảng Đông nổi tiếng. Một bên ăn cháo, một bên trộm nhìn Tứ Phương, một lát sau, cô lấy một cái gói to từ trong túi ra để ở trên bàn, đẩy đến trước mặt Tứ Phương “Cho anh” Lại Văn nói, Tứ Phương buông thìa, đang chuẩn bị nhận lấy, Lại Văn lại tiếp thêm một câu, “Chúng ta quen nhau đi.”
“Khụ khụ khụ” Tứ Phương sặc cháo nóng trong miệng, anh cúi đầu lấy tay che,khụ khụ một lát, mới ngẩn đầu nhìn Lại Văn,khuôn mặt còn đang đỏ bừng.
Lại Văn mặt dày đưa ly trà lúa mạch đến trước mặt anh, “Anh bị sặc, mau uống nước”.
Tứ Phương nhận ly trà lúa mạch uống hai hớp, hơi thở mới ổn, nhìn Lại Văn nói, “Được.” Anh đưa tay mở gói, bên trong là một chậu mã đề *, anh nhìn Lại Văn không hiểu.
“Đây là chậu mã đề được trồng ở trong ký túc xá, khả năng không có ngươi nuôi dưỡng tốt nhưng em muốn chăm sóc nó thật tốt. Anh không được nghịch nó đấy? giờ em muốn tặng cho anh.” Lại Văn cười hì hì.
Tứ Phương nhìn cô cười, “Đáng tiếc, anh không chẩn bị quà.”
“Anh chính là món quà tốt nhất ” Lại Văn mặt dày nói.
Tứ Phương nhướng mày, anh vì sao trước kia không phát hiện, Lại Văn lại có vẻ mặt đáng yêu như vậy.
Anh năm bàn tay nhỏ bé của Lại Văn, hôn lên mu bàn tay của cô, trên mặt tuy rằng không có gì, nhưng trong lòng anh rất vui.
Lại Văn ngây ngốc nhìn anh, cũng cười.
*****
Trưa hôm sau, Lại Văn cùng bọn Mai Mai vừa trở về ký túc xá, mấy nữ sinh ở ký túc xá đối diện câm một cái hộp lớn gọi Lại Văn, “Hách Lại Văn, có người đưa cho cậu.”
Lại Văn một mặt nhận, một mặt càu nhàu, “Không biết là ai.” lúc nhìn thấy gói quà, đã nghĩ tới là ai đưa.
“Này? Có gian tình nha, Lại Văn, cậu một kẻ chỉ biết kiếm tiền, từ khi nào lại có người cho đồ sa xỉ như vậy?” Mai Mai bước qua đoạt lấy, “A, đây có phải là cháo hải sản không? Ai có thể hiểu biết như vậy, biết hai ngày này Lại Văn không được khỏe a?”
Lại Văn mặt đỏ cả lên, Giai Giai đi tới nhéo cô, “Hách Lại Văn, cậu cho bọn mình một lời giải thích đi, có phải ăn trộm của ai đó không?”
“Sao nói khó nghe như vậy a.” Lại Văn đẩy Giai Giai ra, không trả lời. Giai Giai không dễ dàng buông tha như vậy, “Nói nhanh, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị phạt.”
Lại Văn mặt dày cò kè mặc cả, “Vậy tôi có được về nhà ăn tết không.”
Thẳng thắn sẽ khoan hồng, kháng cự sẽ phạt, có thể về nhà ăn tết.
Mai Mai ở bên đã thèm nhỏ nước miếng, “Này, cháo hải sản này có ăn được không.”
Lại Văn trợn mắt, Giai Giai không buông tay, còn nhéo thêm một chút, “Để tớ xem cậu có nói hay không.”
Lại Văn chỉ còn cách kêu cha gọi mẹ, “Tôi nói, tôi nói.” Giai Giai đi theo cô ngồi xuống giường,chớ cô nói.
Lại Văn nhếch miệng, “Tôi nói, nhưng mấy cậu đừng đánh tôi.” Giai Giai nổi giận, “Cậu không nói mình mới đánh cậu.”
Lại Văn thẳng thắn, “Chính là Hạ Tứ Phương a.”
“A…” “A…” Trong ký túc xá tiếng hét truyền đến không dứt
“Tốt, Lại Văn, cậu lại có thể dấu bọn mình.” Mai Mai hô.
Lại Văn: ” Tôi vì sao lại dấu chứ?”
Giai Giai: “Đợi chút, Hạ Tứ Phương không là đồng tính luyến ái sao?”
Lại Văn: ” Đây là nói xấu “
Cuối cùng tổng kết chính là:
“Tốt, Hách Lại Văn, cậu dĩ nhiên dấu diếm bọn mình, phạt lấy nước sôi một tháng.”
“Ăn cơm ăn cơm, gọi Hạ Tứ Phương tức tốc mời chị em mình bữa cơm.”
Lại Văn mặt mũi xám xịt gửi tin nhắn cho Tứ Phương: “Cám ơn cháo của anh, bị các bạn em phát hiện, anh cũng bị phát hiện, các cậu ấy muốn anh mời cơm.”
“Không sao, để anh mời.” Hạ Tứ Phương đáp lại
Địa điểm do Mai Mai chọn, là quán lẩu dê. Giai Giai bất mãn, “Sao lại chọn nơi này,chả có không khí gì, nên đi ăn cơmTây mới được.”
Mai Mai đi qua vỗ vai cô, “Cùng đại băng sơn* đi ăn cơm Tây, không lạnh chết mới lạ.”
*( đại băng sơn: người lạnh lùng, cứng nhắc )
Giai Giai cân nhắc, cảm thấy ý này rất đúng.
Buổi chiều tan học về ký túc xá, Mai Mai Giai Giai cũng bắt đầu náo loạn, mở hết tất cả tủ quần áo, một lát thử cái này,lát sau lại thử cái kia, còn không ngừng xoi mói lẫn nhau. Chọn quần áo xong lại chọn kiểu tóc, trang điểm, giày dép …bận rộn là vậy nhưng rất vui.
Chờ các cậu ấy chẩn bị xong cũng đến 5 giờ, Mai Mai với Giai Giai ở một bên xịt keo, một bên hối Lại Văn đi.
Chờ các cô đến quán lẩu dê, thì Tứ Phương đã đến từ lâu, anh đã đặt xong chỗ, chỉ còn chờ các cô. Mai Mai cùng Giai Giai vừa thấy anh liền vứt bỏ Lại Văn, chạy đến mục tiêu, để lại Lại Văn cùng tiểu Linh hai người chỉ có thể trợn mắt há hốc mồm.
Mai Mai cùng Giai Giai ngồi ngay hai bên trái phải của Tứ Phương, Lại Văn cùng tiểu Linh chỉ còn cách tự mình tim chỗ ngồi xuống.
“Giới thiệu một chút, Hạ Tứ Phương, bạn trai tôi ” Lại Văn nhìn hai bên giời thiệu qua một chút “Mai Mai, Giai Giai, tiểu Linh, chị em cùng ký túc xá của em.”
Mai Mai nhìn Tứ Phương cười tủm tỉm vươn tay, “Thật vui được quen biết anh, soái ca.” Tứ Phương cười cũng nắm lại tay cô.
“Vậy chọn đồ ăn thôi ” Tứ Phương cầm thực đơn trong tay đưa ọi người, hôm nay mục đích của Mai Mai tới đây không phải vì ăn, cô đem thực đơn đưa cho Lại Văn “Cậu chọn đi, khách theo chủ.”
Lại Văn liếc cô một cái, Mai Mai không thèm quan tâm, đặt toàn bộ sự chú ý trên người soái ca. Mai Mai nhanh chóng lộ ra bản tính, vẻ mặt bát quái nhìn Tứ Phương hỏi “Soái ca, trước kia nghe nói anh là đồng tính luyến ái?
Lại Văn ở đối diện liền đá cô một cái, cô gái này sao cái gì cũng có thể nói như vậy. Mai Mai ôm chân, ồn ào, “Sao cậu đá chân mình.” Xong rồi còn nháy mắt với cô nữa, Lại Văn thật hết chỗ nói
“Không phải” Tứ Phương lại cười cười như không sao cả.
“Vậy anh có phải có rất nhiều tiền không?” Mai Mai vẫn không ngừng cố gắng, Lại Văn nhìn thực đơn, khồng chừng cậu ấy cón muốn hỏi Tứ Phương có phải anh được bão dưỡng hay không cũng nên.
Lại Văn lúc trước có nghe Mai Mai nói, Tứ Phương được một người đàn ông hơn năm mươi tuổi bao dưỡng, hắc hắc, bây giờ nghĩ lại thật buồn cười, người đàn ông hơn năm mươi tuổi kia không phải là Vương thúc sao, Vương thúc nếu biết chuyện này không biết sẽ sốc đến cỡ nào.
Lại Văn ném thực đơn lên bàn tuyên bố “Tôi trịnh trọng tuyên bố, bạn trai tôi không phải là đồng tính luyến ái, cũng không bị ai bao dưỡng, người đón anh ấy vốn là người nhà, that’ s all, cám ơn.”
Lại Văn nói xong, mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn cô, ngay cả bàn bên cạnh cũng không tránh khỏi. Lại Văn xấu hổ đến chết, mặt đỏ đến mang tai nhìn Tứ Phương, thấp giọng nói, “Thực xin lỗi, các cậu ấy trước kia hiểu làm anh, nên mới truyền ra linh tinh.”
Mai Mai mặc kệ, hô to gọi nhỏ, “Lại Văn, cậu bị choáng váng hả? Sao có thể nói lung tung như thế,bọn mình rất thích em rể mà.” Nói giỡn chứ, vất vả lắm mới có thể tiếp xúc thân mật với soái ca, nếu soái ca biết các cô lúc trước nói anh như vậy, không phải sẽ hỏng hết sao?
Lại Văn hung hăng liếc Mai Mai một cái, ân, còn không phải tại cậu ấy. Tứ Phương đặt một ly trà bưởi đến trước mặt Lại Văn, ánh mắt trấn an nhìn cô, “Không sao.”
Lại Văn mặt đỏ cả lên, ngượng ngùng cúi đầu gọi thức ăn.
Ăn xong nồi lẩu cũng hơn tám giờ, Mai Mai cùng Giai Giai nói muốn đi hát karaoke, mọi người lại đi đên KTV hát karaoke.Chỗ này cách trường học không xa,lại đang lúc đông khách,nên không có phòng.
Mai Mai kêu rên, “Không thể nào, vất vả lắm mới có người mời, lại không có phòng ” cô chớp chớp mắt nhìn phục vụ cười tủm tỉm nói, “Tìm một lần nữa đi, biết đâu còn có” Phục vụ chỉ cười cười nói, “Thực xin lỗi, đã hết rồi.”
Tứ Phương cùng Lại Văn đứng ở phía sau, Tứ Phương nhìn Lại Văn nói, “Để anh hỏi một chút, ở đây anh có người quen.” Sau đó lấy điền thoại gọi cho ai đó.
Tắt điện thoại Tứ Phương nói, “Còn một phóng lớn, em muốn đi không? “
Mai Mai ở phía trước cũng nghe thấy, hai mắt sáng lên, “Đi, đương nhiên đi.” Dù sao không phải cô trả tiền, hắc hắc.
Vào phòng, mới phát hiện phòng này không phải là phòng bình thường, là siêu cấp lớn, có thể chứa đến ba mươi mấy người, chắc là phòng VIP, Lại Văn nghĩ.
Mai Mai cùng Giai Giai đều là trùm ca hát, đã nhanh chóng chọn bài.
Lúc này có một người mặc tây trang, đi giày da, tay cầm bộ đàm đang đi đến gần phòng, Tứ Phương đã đứng lên đi ra ngoài, người kia cũng vội vã đi theo. Lại Văn nghi ngờ, đó là người mà Tứ Phương quen biết sao?
Lát sau, phục vụ đem rượu, thịt nguội, các món thức ăn, Mai Mai cũng đã biểu diễn mệt, không khí cũng đã vui vẻ hẳn lên.
Tứ Phương đi đến, ngồi xuống bên cạnh, lúc này mới nhìn rõ Lại Văn, đêm nay thật náo nhiệt, bị tra hỏi dồn dập, Tứ Phương cũng chưa cùng Lại Văn nói chuyện gì.”Đã hết ốm chưa?” Tứ Phương sờ gáy cô.
“Ừ, hết rồi. Anh nhìn em vui vẻ như vậy, là biết em đã rất khỏe.”
“Vậy là tốt rồi.”
Đang nói, Giai Giai cầm bia đi tới kính rượu, Lại Văn nhận lấy, “Để tôi uống,Tứ Phương anh ấy không uống rượu.” Lúc trước nói chuyện phiếm, biết Tứ Phương chỉ có thể uống một chút hồng rượu, cái khác rất ít uống.
Giai Giai mặc kệ, “Này, Hách Lại Văn, cậu nhìn mình không vừa mắt hả, lại không ình uống với anh ấy.”
“Tứ Phương không uống được, để tôi uống dùm không được sao?”
“Dựa vào cái gì chứ?”
“Dựa vào việc tôi là bạn gái của anh ấy.”
Giai Giai tức giận nhìn cô, rồi lại nhìn Tứ Phương, Tứ Phương nhìn Lại Văn, nhàn nhàn nói, “Cô ấy được toàn quyền.”
” Hách Lại Văn, xem mình hôm nay trừng trị cậu như thế nào.” Giai Giai nổi giận
Năm Mươi Thước Thâm Lam Năm Mươi Thước Thâm Lam - Ba Nữu