Số lần đọc/download: 471 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 00:57:06 +0700
Học Viện Hoàng Gia – Chương 12
C
HƯƠNG XII: SINH NHẬT MÀU TRẮNG
- Bạn ổn chứ?
Hàn Tuyết cùng Lưu Ngữ Yên lo lắng nhìn người bạn thân mới ra viện của mình nhưng Thái Sinh vẫn tươi cười:
- Mình không sao hết.Mọi người đừng lo lắng.Chúng ta đi xem ca nhạc thôi.
Nói rồi cô lôi 2 người đi về phía hội trường.Hôm nay chính là ngày sinh nhật 18 tuổi của Hàn Tuyết. Mọi người tổ chức một chương trình ca nhạc nhằm chúc mừng cô tuy bề ngoài lại lấy danh nghĩa là một buổi gây quỹ từ thiện giúp đỡ những học sinh nghèo hiếu học.Đó chính là ý của Hàn Tuyết.Lúc này hội trường đã chật kín người khiến cho 3 cô nàng không cách gì chen lọt.Sức hút của các vị minh tinh thật lớn nha.Hôm nay là ngày quy tụ những ngôi sao vô cùng nổi tiếng: tứ đại minh tinh, cặp đôi song sinh nhà họ Băng, Yên Chi, rockband Sunny, Apple girls,boy band KHJ < bật mí chút xíu là HKJ lấy từ các chữ cái đầu của oppa Kim hyun Joong ý>…Tất cả đều là những nhân vật vô cùng lợi hại.Hàn Tuyết cùng 2 người bạn chen hoài không được.Thái Sinh mất kiên nhẫn hét lên:
- Tất cả tránh ra cho ta.
Mọi người giật mình quay lại nhìn Thái Sinh đầy bất mãn nhưng nhìn thấy cái trừng mắt của cô khiến họ bất giác rùng mình.Vài tên nam sinh đảo mắt nhìn 3 đại mỹ nhân trước mặt không cam lòng nuốt nước miếng vào trong.Hôm nay họ thật xinh đẹp nha.Nhận thấy những ánh mắt khiếm nhã đó Hàn Tuyết phải cố gắng nhẫn nhịn không thì có lẽ cô đã móc mắt những tên đó cho chó ăn rồi.Thái Sinh một lần nữa mất kiên nhẫn gằn giọng:
- Tránh ra.
Mọi người ngơ ngác chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy tiếng thét chói tai của những tên đứng gần đó.Cô đang cầm trên tay 1 chiếc roi da màu đen, vết máu chảy dọc theo thân dây khiến người khác phải rùng mình.Mọi người vội vàng nép sát vào nhau nhường lối cho 3 đại mỹ nhân đáng sợ kia bước vào.Tuy là Thái Sinh có hơi quá tay nhưng Hàn Tuyết vẫn không can dự vì những tên cô ấy đả thương đều là đại sắc lang mà lúc nãy Hàn Tuyết muốn móc mắt.Haizz, cứ coi như là trả thù thay cho cô đi.Đang trong tâm trạng cực kỳ tồi tệ, sau khi vung roi động thủ khiến Thái Sinh thoải mái ít nhiều.Vừa bước vào hàng ghế đầu ngồi xuống bên cạnh Long Thiếu Hạo thì Yên Chi từ phía sau cánh gà chạy ào ra ôm cổ Hàn Tuyết hoàn toàn không chú ý một chút gì đến hình tượng đại minh tinh của mình* Tung hoa chào đón người mới nào clap..clap…clap*.Cô cảm thán với Hàn Tuyết:
- Nhớ người quá đi.
Hàn Tuyết mỉm cười với Yên Chi.Cô bé này ra nước ngoài 5 năm rồi mới trở về.Năm nay cũng đã 15 nhưng tính tình trẻ con vẫn không thay đổi.Thật đáng yêu.Sau một lúc,cuối cùng Yên Chi cũng buông Hàn Tuyết ra quay mặt nhìn mọi người gật đầu chào.Bỗng ánh mắt cô rơi trên người Thiếu Hạo, phút chốc mặt cô đại biến cúi đầu yếu ớt:
- Long Thiếu chủ tha lỗi.Do em phấn khích quá nên trở nên vô phép vô tắc.
Thiếu Hạo lạnh nhạt trả lời:
- Không sao.Hôm nay là ngày vui vì vậy cứ tự nhiên đi.
Yên Chi tròn mắt ngạc nhiên một hồi.Sao hôm nay Thiếu chủ lại dễ như vậy nhỉ nhưng được lệnh ân xá của lão đại khiến Yên Chi vui vẻ tíu tít hàn huyên cùng mọi người.Bỗng cô lên tiếng hỏi:
- Hàn Phong đại công tử của chúng ta đâu mất rồi?
Mọi người hít một ngụm khí lạnh đưa mắt nhìn Thái Sinh nhưng cô tỏ vẻ vô cùng thản nhiên không hề qua tâm đến.Phương Thế Gia thấy vậy liền đổi đề tài:
- Vậy là nhóm của chúng ta lại có thêm một đại minh tinh nữa nha.Nghe nói ở New York em học tập rất tốt sao lại đột ngột quay trở về.
Yên Chi nhấp nháy đôi mắt mơ mộng:
- Em về là để chúc mừng sinh nhật 18 của Vũ Cơ đại tỷ và phát triển sự nghiệp ở đây.
Nói rồi cô quay sang Thái Sinh cười tươi tắn:
- Tiểu thư, người khỏe chứ?
Thái Sinh làm mặt dỗi:
- Giờ mới nhớ đến chị sao? Không phải cứ mải quấn quýt với Vũ Cơ à.
Yên Chi cười lấy lòng:
- Hắc..Hắc nào có.Vũ Cơ tỷ là Idol của em, còn Thái Sinh tiểu thư là chủ tử.Ai dám quên người.
Thái Sinh liếc nhẹ cô rồi cũng nở nụ cười.Hàn Tuyết nắm lấy đôi tay của Yên Chi la lên:
-Tiểu quỷ, em sơn móng tay màu đen nhìn ghê quá.
Yên Chi cười hì hì giải thích:
-Model mà.
Lưu Ngữ Yên nãy giờ đứng yên lặng bất đầu kéo tay Yên Chi trách móc:
- Ê, nhóc con.Ngươi có lương tâm hay không h? Đi biệt tận 5 năm mới quay về mà chỉ biết đến Vũ Cơ và Thái Sinh.Vậy người tỷ tỷ này ngươi để ở đâu hả?
Yên Chi dẻo miệng nịnh nọt:
- Không phải, Tỷ hiểu lầm rồi.Tại lâu về thấy tỷ đẹp quá không nhận ra nữa.Em còn đang tự hỏi không biết tỷ tỷ thân yêu của mình có đến không? Hóa ra đại mỹ nhân đứng bên cạnh là tỷ.Xin thứ lỗi, thứ lỗi cho tại hạ có mắt không tròng.
Mọi người bật cười nhìn Yên Chi lắc đầu.Đúng là tiểu quỷ hồn nhiên cùng tinh nghịch.Cái gì cũng nói được hết.Riêng tứ đại minh tinh…à không..phải là tam đại minh tinh nhìn Thái Sinh thở dài.Lúc xưa bảo bối của họ cũng đáng yêu như thế, hồn nhiên như thế nhưng bây giờ chỉ nhận được một nụ cười trống rỗng không có cảm xúc của cô.Hàn Phong thật là đáng chết mà.Buổi biểu diễn chính thức được bắt đầu, không khí vô cùng sôi động.Phóng viên, báo chí đều tập trung đến nơi đây.Lần đầu tiên một buổi từ thiện lại quy tụ một dàn ngôi sao vô cùng nổi tiếng như vậy nhưng chỉ những người trong cuộc mới biết nguyên nhân thật sự.Tuy Vũ Cơ được mệnh danh là ‘cơn ác mộng’ nhưng bạn bè cô không phải là ít mà tất cả lại toàn là nhân vật đặc biệt, có địa vị trong xã hội.Hàn Tuyết lặng lẽ bước vào phía trong cánh gà sân khấu khi tới màn biểu diễn của Khương Bảo Tâm.Qủa thật Hàn Tuyết cảm thấy không thoải mái khi nhìn thấy kẻ thù đứng giữa ánh hào quang sáng lạn chút nào.Rồi sẽ có một ngày cô ta không còn tươi cười đứng trên sân khấu như vậy đâu.Vừa thấy Hàn Tuyết bước vào phòng trang điểm 5 cô nàng của Apple girls band đã ào đến chúc mừng sinh nhật.Cô vui vẻ trò chuyện cùng mọi người.Họ tuy là ngôi sao nổi tiếng nhưng không kiêu ngạo, siểm nịnh.Điều đó chính là nguyên nhân khiến Hàn Tuyết cùng những ngôi sao này kết bạn cùng nhau.Trong phòng được bảo vệ khá nghiêm ngặt nên mọi người có thể thoải m
ái nói chuyện mà không sợ bị lộ thân phận.Trưởng nhóm của Rockband Suny là Tony vỗ vai Hàn Tuyết rồi đưa lên một sợi dây chuyền rubi màu đỏ lên trước mặt cô kèm theo câu nói:
- Happy birthday.Màu đỏ cao quý của Rubi rất thích hợp với em.
Hàn Tuyết mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu cảm ơn nhận lấy món quà sinh nhật đặc biệt giá trị kia.Các người khác thấy vậy cũng vội vàng lôi quà của mình ra.Băng Băng tặng Hàn Tuyết một đôi găng tay bằng lông hồ ly < cáo> cực phẩm.Băng Trinh tặng chiếc váy sang trọng do chính cô thiết kế hoàn toàn không có trong thị trường.Lee Hana_trưởng nhóm Apple girls band đem nguyên bộ sưu tập băng đô tặng cho thần tượng Vũ Cơ của mình.Nói ra cũng buồn cười, một siêu mẫu, ca sĩ nổi tiếng như cô lại cảm thấy rất hâm mộ Hàn Tuyết, cô thích sự lạnh lùng pha lẫn tính trầm mặc và tài năng của cô ấy.Các thành viên khác thì mỗi người một món đồ khiến Hàn Tuyết chóng cả mặt.Những món quà đó hoàn toàn có giá trị bằng cả một gia sản của người bình thường.Hàn Tuyết cảm thấy hơi khó xử nhưng vẫn nhận lấy tấm lòng của mọi người.Cô nhìn quanh phòng hỏi:
- Sao không thấy oppa kim đâu cả vậy?
Mọi người lắc đầu:
- Anh ấy chưa đến.
Vừa lúc đó cánh cửa phong bật mở, Kim Hyun Joong < hehe.Đạo tên của Oppa Kim nào. > bước vào phòng khiến người khác phải hướng tầm mắt về phía anh.Hàn Tuyết mỉm cười nhìn người anh kết nghĩa đẹp trai, nho nhã của mình lên tiếng hỏi:
- Sao lại muộn như vậy.
Kim Hyun Joong lắc đầu:
- Anh bị kẹt xe.Đã tới ai hát rồi.
Lee Hana đáp lời:
- Rockband Suny vừa ra sân khấu.Tiết mục tiếp theo là của nhóm oppa Kim đấy.
Hàn Tuyết nhìn Kim Hyun Joong một lượt rồi nhận xét:
- Anh gầy đi không ít nhỉ? Có phải làm việc rất vất vả không?
Kim Hyun Joong không phủ nhận mà gật đầu khiến Hàn Tuyết cảm thấy áy náy.Năm đó cô sang Hàn Quốc để ám sát một quan chức cấp cao đúng lúc Kim Hyun Joong tận mắt nhìn thấy.Chẳng những anh không báo cảnh sát ngược lại còn giúp đỡ cô thoát ra ngoài.Từ đó Hàn Tuyết cùng anh trở thành bạn thân của nhau.Cô cũng quen thêm được năm cô gái chân dài xinh đẹp của nhóm Apple Girls và một số ca sĩ, diễn viên của Hàn Quốc.Hôm nay chỉ vì một buổi sinh nhật của mình đã phải khiến mọi người vất vả bay sang đây khiến Hàn Tuyết rất cảm động.Cô hướng mọi người cúi đầu cảm ơn.Kim Hyun Joong nhìn thấy đống quà trên bàn không khỏi nhíu mày than vãn:
- Anh thật không dám đem món quà của mình tặng cho em rồi.Sợ nó quá tầm thường.
Nói xong anh làm bộ mặt ai oán quay sang các đồng nghiệp của mình chỉ trích:
- Mọi người toàn tặng những thứ quý giá như thế này thì món quà của tôi xem như vứt sọt rác rồi.
Tất cả thành viên trong phòng đều ngẩng người nhìn anh.Kim Hyun Joong thường ngày rất là nghiêm túc mà ngày hôm nay lại nói đùa như vậy.Anh khiến mọi người thật sự cảm thấy hơi bất ngờ.Kim Hyun Joong bỏ qua thái độ của mọi người kéo Hàn Tuyết ra ngoài.Lee Hana nhìn theo nghi hoặc phán đoán:
- Có phải anh ấy thích Vũ Cơ không nhỉ?
Mọi người trong phòng lắc đầu nhún vai tỏ vẻ không biết gì hết.Điều gì khiến anh chàng nghiêm túc kia đổi tính có trời mới biết được.< hehe.mấy anh chị ấy hiểu lầm hết cả oy.Nếu có điều kiện mình sẽ làm luôn chuyện tình của anh chàng KHJ và ai kia ọi người thỏa chí tò mò.Nhưng mà thôi, đó là chuyện sau này.Bây giờ mình quay lại với diễn biến của truyện nào.Nãy giờ nói lan man quá.>Kim Hyun Joong kéo Hàn Tuyết ra ngoài chỗ khuất rồi chìa cho cô một chùm chìa khóa:
- Qùa sinh nhật của em đây.
Hàn Tuyết nhìn chùm chìa khóa với vẻ mặt không hiểu cho lắm nên oppa Kim đành phải giải thích:
- Đây là chìa khóa ngôi biệt thự tại đảo Jeju.Phong cảnh vô cùng xinh đẹp.Bên cạnh là một vườn quýt sai trĩu quả.Em nhất định sẽ rất thích.Sau khi hoàn thành xong những việc muốn làm.Hãy đến đó và hưởng thụ một cuộc sống thật hạnh phúc nhé.
Hàn Tuyết xúc động ôm lấy Kim Hyun Joong thì thầm:
- Cảm ơn anh nhiều lắm.
Kim Hyun Joong bật cười xoa đầu cô:
- Tiểu nha đầu ngốc.Nếu muốn đền ơn anh thì giới thiệu một người cho anh đi.
Hàn Tuyết ngạc nhiên lập tức hỏi:
- Anh muốn làm quen với ai? Nữ nhân sao?
Kim Hyun Joong tựa tiếu phi tiếu gật đầu:
- Cô ấy là…
Chưa nói dứt câu một lực đạo vô cùng mạnh đã đẩy anh ra xa khỏi Hàn Tuyết.Kim Hyun Joong nhìn lại thì thấy một người với dáng vẻ vô cùng tuấn mỹ, tà mị đang phừng phừng lửa giận nhìn anh tựa như muốn ăn tươi nuốt sống Kim Hyun Joong vào bụng.Hàn Tuyết cũng bị bất ngờ nhưng một giây sau cô kêu khẽ:
- Long Thiếu Hạo,anh làm gì vậy hả?
Nói rồi cô lo lắng quay sang Kim Hyun Joong hỏi:
- Anh có sao không vậy?
Kim Hyun Joong lắc đầu nhưng đáy mắt lại ẩn chứa nét cười nhìn Thiếu Hạo.Anh chắc chắn rằng tên đang nổi xung thiên lên kia chính là New Leader.Chẳng trách trên người lại toát ra khí thế bức người như vậy.Kim Hyun Joong cố ý ghé sát vào tai Hàn Tuyết thì thầm nhưng ánh mắt lại chăm chăm nhìn vào Thiếu Hạo như thách thức:
- Lão công tương lai quả không tệ chút nào.
Hàn Tuyết đỏ mặt ai oán nhìn Kim Hyun Joong:
- Không được nói bậy.
Kim Hyun Joong bật cười xoay người rời đi.Thiếu Hạo nãy giờ đã mất hết kiên nhẫn định đưa tay ra đánh anh ta liền bị Hàn Tuyết ngăn lại.Cô trừng mắt gắt:
- Sao lại vô lí đã thương người chứ?Anh ta là bằng hữu của em mà.
Long Thiếu Hạo hừ lạnh, giọng vô cùng gay gắt:
- Là bằng hữu sao lại ôm ôm ấp ấp như vậy chứ?
Hàn Tuyết lắc đầu im lặng.Cô không cần phải giải thích cho người không hiểu lí lẽ như anh ta hiểu mối quan hệ của cô và Kim Hyun Joong.Thiếu Hạo nắm chặt đôi tay nhìn sự im lặng của Hàn Tuyết.Anh lúc này thật sự muốn giết người kinh khủng. Hàn Tuyết vào trong quá lâu khiến anh lo lắng nên đi tìm không ngờ lại thấy cảnh cô cùng nam nhân khác ôm ấp.Lúc đó một cỗ tức giận cùng ghen tuông như chiếm lấy Thiếu Hạo như muốn nghiền nát anh.Từ xưa đến nay, đây là lần đầu tiên Thiếu Hạo có ý chiếm hữu một người mạnh mẽ như vậy.Tại sao cô lại luôn luôn làm anh dễ dàng dao động?Nhắm mắt cố gắng trấn tĩnh lại, Thiếu Hạo nắm tay Hàn Tuyết hỏi:
- Anh ta là gì của em?
Hàn Tuyết quay mặt làm ngơ bước đi khiến Thiếu Hạo hụt hẫng.Anh đã rất mong cô lên tiếng phủ nhận mối quan hệ với tên kia nhưng đổi lại chỉ là một thái độ hờ hững.Thiếu Hạo thở dài nhìn theo bóng lưng của Hàn Tuyết rồi xoay người đi ra ngoài.Nếu cô đã không phủ nhận thì có gặng hỏi cũng như vậy thôi.Sau khi Long Thiếu Hạo biến mất, Hàn Tuyết thở dài, đôi mắt lộ rõ vẻ đau thương.Tình cảm của anh dành cho cô sao Hàn Tuyết lại không hiểu.Cô cũng chấp nhận chính mình vô cùng mong đợi được ở bên cạnh anh nhưng …đời người có những thứ không nằm trong tầm với của bản thân.Có những chuyện không nên cưỡng cầu.Nén đau thương, Hàn Tuyết trở lại hàng ghế Vip để tiếp tục xem ca nhạc.Hàn Tuyết quay lại chỗ ngồi thì phát hiện Thái Sinh lặng lẽ đứng lên bước ra ngoài.Gương mặt cô ấy mang vẻ buồn man mác khiến người khác không khỏi cảm thấy thương tiếc.Hàn Tuyết không yên tâm nên cũng đứng lên đi theo Thái Sinh lên sân thượng của học viện.Hai cô gái nhìn xuống con đường vắng phía dưới.Mỗi người đều theo đuổi những ý nghĩ riêng của mình khiến không khí trầm lặng một cách quỷ dị.Tuyết bắt đầu rơi mạnh,vương trên mái tóc đen của Thái Sinh và Hàn Tuyết trông thật đẹp.Người lên tiếng phá vỡ sự yên lặng rợn người kia chính là Hàn Tuyết:
- Bạn thật sự chấp nhận từ bỏ Hàn Phong sao?
Thái Sinh cười khổ lắc đầu:
- Từ trước đến nay anh ta chưa bao giờ thuộc về mình cả.Vậy thì sao gọi là từ bỏ.Đến lúc cả 2 nên chấm dứt quan hệ mập mờ mệt mỏi này rồi.
Hàn Tuyết vỗ vai an ủi người bạn thân của mình.Cô hiểu lòng tự trọng của Thái Sinh vô cùng cao.Cũng khó trách.Thôi thì xem như 2 người họ không có duyên, cứ để quá khứ trôi qua như vậy, đừng bao giờ tái diễn lại một mối tình tay tư đầy đau khổ như 3 năm về trước.Thái Sinh nhìn những bông tuyết trắng muốt mà lòng trở nên lạnh lẽo,giọng cô trở nên bình tĩnh khi nhắc lại chuyện xưa như thể đó là chuyện tình của người khác vậy:
- Thật buồn cười, đường đường là đại tiểu thư của Ceo_Leader mà phải chịu ủy khuất đi theo bên cạnh anh ta.Vứt bỏ tự tôn lẫn nhân phẩm.Rốt cuộc nhận được cái gì? Là lời khinh miệt, chửi mắng của Uyển Nghi, cái tát không lưu tình của Hàn Phong.Cuối cùng mình cũng hiểu ra thứ gì đáng và không đáng để chúng ta hi sinh rồi.
Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi dài trên khuôn mặt thanh tú trắng nõn của Thái Sinh.3 năm nay cô chịu bao nhiêu ủy khuất mà không thể giải tỏa cùng ai.Chỉ biết trốn tránh.Có lẽ sau khi nói ra hết có lẽ Thái Sinh sẽ mãi mãi chôn vùi hình ảnh vị thanh mai trúc mã đã mang đến bao nhiêu đau khổ cho cô.Hàn Tuyết chỉ biêt đứng bên cạnh lắc đầu chua xót nghe Thái Sinh kể lại chuyện cũ.3 năm nay cô cũng thấy sợ.Mỗi lần gọi điện thoại cho Thái Sinh, cô ấy đều cười nói vui vẻ như không có chuyện gì xảy ra nhưng Hàn Tuyết hiểu rõ nỗi đau trong lòng của Thái Sinh lớn như thế nào.Thà cô cứ khóc toáng lên, chửi mắng thật nhiều có lẽ sẽ khiến Hàn Tuyết yên tâm hơn chứ cứ lưu cái bộ dạng vui vẻ trống rỗng kia thật sự rất đáng sợ.Rút khăn giấy đưa cho Thái Sinh, Hàn Tuyết cất tiếng an ủi:
- Khóc đi.Khóc xong rồi thì hãy quên hết.Làm lại từ đầu nhé.Mọi người luôn ở bên cạnh bạn mà.Dạo này sư phụ không khỏe cho lắm.Bạn phải phấn chấn lên để cho người vui vẻ sống tiếp quãng đời còn lại.
Thái Sinh như tỉnh ra, cô nhớ rằng mình còn một người papa hết mực thương yêu, che chở ình.Vậy mà cô lại nỡ khiến cho ông lo lắng rất nhiều.Thật sự là đáng chết mà.Thái Sinh ôm chầm lấy Hàn Tuyết thì thầm:
- Mình hiểu rồi.Cám ơn tiểu Cơ nhiều lắm.Chúng ta mãi mãi là tỉ muội tốt.
Hàn Tuyết gật đầu.Thái Sinh quay người chạy xuống dưới.Hàn Tuyết nhìn theo nhẹ nở nụ cười hài lòng.Thái Sinh chắc chắn là chạy về bên sư phụ.Ông vẫn mong muốn uống một chén trà do con gái pha mặc dù nó rất khó nuốt.Lãnh Hàn tuyết quay người nhìn xuống thành phố sôi động, náo nhiệt bây giờ đang chìm trong màu trắng của băng tuyết tạo cho người ta có cảm giác thê lương, lạnh lẽo.Cô hít một hơi thật sâu cố ngăn cảm giác cô đơn.Ngày sinh nhật năm nào của Hàn Tuyết cũng vào ngày tuyết rơi mạnh nhất trong năm, khắp nơi đều trắng xóa một màu.Lúc mẹ q
ua đời cũng chính vào ngày mùa đông tuyết rơi lạnh lẽo.Tất nhiên ngày Hàn Tuyết thanh toán món nợ cùng lão cha và tình nhân của ông ta cũng rơi vào ngày giỗ tuyết trắng của mẹ.1 năm trước, chính nơi đây vào ngày cuối đông, Hàn Doanh bị bắt nạt đến nỗi phải chọn cách nhảy lầu tự tử.Cư nhiên tên của cô cũng rất hợp với hoàn cảnh của bản thân.Lãnh của lãnh đạm, Hàn = khí lạnh, Tuyết của băng tuyết.Hàn Tuyết bỗng dưng bật cười mình sao dạo này lại thường hay nghĩ những chuyện hết sức vớ vẩn < Yêu rồi đấy chị ạ>.Bóng lưng cô đơn, mỏng manh đứng trong gió tuyết kia khiến Thiếu Hạo vô cùng đau lòng.Lúc nãy cãi nhau anh đã bỏ ra xe định quay về nhưng lại không nỡ.Dù sao anh cũng đã yêu cô hơn 8 năm qua chẳng lẽ lại bỏ cuộc nhanh như vậy.’Không, không thể’_trái tim của Thiếu Hạo lên tiếng phản đối việc anh bỏ lại cô vào ngày sinh nhật để trở về nhà.Bất cứ thứ gì thiếu Hạo cũng có thể bỏ nhưng lão bà tương lai thì mãi mãi anh cũng không buông tay.Khi thấy Hàn Tuyết trong vòng tay của kẻ khác Thiếu Hạo mới nhận ra mình yêu cô đến mức nào.Lúc này đây, cô đứng nơi đó một mình gặm nhắm nỗi đau khiến anh vô cùng không thoải mái.Bước nhanh lại cởi áo khoác ngoài choàng qua người Hàn Tuyết, Thiếu Hạo lên tiếng trách mắng:
- Sao lại đứng ngoài trời mưa tuyết như thế này? Muốn đông cứng lại sao?
Hàn Tuyết giật mình quay lại nhìn Thiếu Hạo.Ánh cô hiện lên tia kinh hỉ nhưng ngoài mặt vẫn đạm mạc trả lời:
- Chẳng phải anh đã đi rồi sao?
Long Thiếu Hạo nhìn đôi môi tím tái vì lạnh của Hàn Tuyết cảm thấy vừa tức giận vừa đau lòng:
- Đồ ngốc.Sao lại đứng ngoài tuyết lâu như vậy.Muốn tự sát hả?
Nói rồi không chờ cô trả lời Thiếu Hạo đãvòng tay ôm trọn lấy thân hình mảnh mai của cô để sưởi ấm.Hàn Tuyết bối rối giãy dụa nhưng chỉ khiến Anh siết chặt hơn mà thôi.Thiếu Hạo nhìn cô lắc đầu cười:
- Nhìn em anh liên tưởng đến một con vật nha.
Hàn Tuyết tò mò ngước đầu lên hỏi:
- Con gì?
Thiếu Hạo tựa cằm vào hõm vai của Hàn Tuyết trả lời:
- Là nhím con đó.Khi có thứ gì tác động vào nó đều bất giác nhận định đó là kẻ thù rồi xù bộ lông sắc nhọn ra để chống đỡ.Em không cảm thấy như vậy rất mệt mỏi sao?
Hàn Tuyết thích thú đứng im cảm nhận hơi ấm cùng mùi hương thơm mát trên người anh.Thật sự rất dễ chịu.Một lúc sau cô mới mở miệng trả lời:
- Nếu như em không cảnh giác thì có lẽ sẽ không thể sông nổi trong thế giới đầy gian trá này.Con người là loài động vật bậc cao ích kỷ nhất, độc ác và đáng sợ nhất.Trên đời này không có ai đáng tin cả.
Thiếu Hạo nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Hàn Tuyết hỏi:
- Thật sự em không tin người nào sao? Hãy thử mở lòng ra được không, người em có thể tin trên đời này còn rất nhiều mà.
Hàn Tuyết nghe hiểu ý tứ của anh nhưng cô lại lảng sang chuyện khác:
- Qùa sinh nhật em đâu hả sư huynh?
Thiếu Hạo bật cười thì thầm vào tai cô:
- Anh có thể được coi là một món quà không hả sư muội?
Hàn Tuyết bĩu môi:
- Em không có dư cơm để nuôi anh.
Long Thiếu Hạo bật cười:
- Vậy thì anh sẽ nuôi em, suốt đời luôn.
Hai thân ảnh đứng trên sân thượng dựa sát vào nhau, mỗi người một câu nói huyên thuyên từ chuyện ngày xưa đến chuyện ngày nay trong thật vui vẻ.Tuy cũng là một sinh nhật màu trắng nhưng Hàn Tuyết lại cảm nhận nó rất khác.Có lẽ đây là sinh nhật hạnh phúc nhất của cô trong 18 năm qua vì có…Thiếu Hạo bên cạnh.
Đọc tiếp Học viện hoàng gia – Chương 13