We have more possibilities available in each moment than we realize.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Mộc Dung
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 27 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 713 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:23:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương Chap 12: Kiêm Đủ Thứ!
ơi tầng cao nhất của tập đoàn Nghiêm Doanh, có một bóng dáng nữ đang ôm một chòng tài liệu to đùng, quẹo qua trái, xiên qua phải, cô gái đó có phải đã quá tham lam không, cô gái đó có thể chia làm hai đợt bưng kia mà. Viên Viên là nhân vật đó đấy, ôm một đống đồ thế này không phải là điều Viên Viên muốn nhưng mà tên ác ma kia đã bắt cô làm như vậy đó.
Từ ngày Viên Viên đến công ty lần đầu tiên, sau khi hắn ta tra hỏi cô lí lịch, tuổi tác, học vấn, thì giờ đây cô là " Trợ Lý đặc quyền " của hắn, cô là một tay chạy vặt của hắn, hắn hành hạ cô không thương tiếc, thích thì đụng chạm vào người cô, thích thì hun cô, thích thì bốp lấy những nơi nhạy cảm của cô, thích thì sai vặt cô, thích thì bắt cô đi gặp đối tác cùng hắn. Tất cả đều nằm trong việc hành hạ cô mà hắn đã nghĩ ra.
Viên Viên mặt mếu máo, đầy uất ức ôm đống tài liệu chạy khắp 14 tầng lầu giao cho 14 ban ngày trong công ty hắn.
Tới giờ ăn trưa, Viên Viên đứng trước cửa phòng của Nghiêm Khanh, tâm trí đấu tranh kịch liệt " Không vào, vào, không vào, vào, không vào, vào "..... đôi môi đỏ mọng kia mếu rõ hơn khi nói " Vào ", nếu cô không " Vào " chắc chắn tối nay hắn sẽ không tha cho cô đâu. đường nào cũng chết, chết quang minh chính đại còn hơn kẻ rụt rè. Đôi tay nhỏ kia dùng hết sức đẩy cánh cửa lớn mà bước vào.
Một bàn ăn đã được đặc sẳn trên bàn, Nghiêm Khanh cũng đang ngồi ngay vị trí chủ, khoanh tay lại như đang đợi người. Viên Viên đi lại, mặt cuối xuống không dám nhìn lên, Nghiêm Khanh liết nhìn dáng đi hèn hạ kia của cô gái nhỏ lòng thật vui nhưng lại cố kềm nén chờ con thỏ kia lếch đến chỗ anh.
Viên Viên vừa chỉ cách hắn ta 50 cm liền bị cánh tay của hắn kéo cô vào làm cô ngã thẳng vào lòng của hắn, ngồi ngay trên đùi rắn chắc kia, mặt Viên Viên đỏ hết lên vì điều này, xem ra hôm nay hắn tính giở trò biến thái gì nữa rồi.
_ Còn đợi gì nữa, gắp đồ ăn cho tôi - Nghiêm Khanh không thay đổi nét mặt, câu nói vô sỉ lại thốt ra.
_ Sao... Sao.... Sao anh không tự ăn thế này khó mà gắp đồ cho anh - Tiếng nói phản kháng của cô cũng rụt rè như người cô lúc này, cô căn bản không giám nói lớn tiếng, chỉ giám nhỏ thật nhỏ nói ra.
_ Không nhìu lời - Lỗ tai Nghiêm Khanh thật thính nha, cô nói nhỏ như thế cũng nghe.
Tay phải trắng nõn của viên viên gắp lấy miếng thịt bò, tay trái múc muỗng cơm, sau đó để thịt bò lên cơm, quay qua đút vào miệng cho Nghiêm Khanh.
Tên vô sỉ kia chẳng ngại gì mà mở to miệng ra ăn từng muỗng, Viên Viên cảm thấy mình như đang chăm sóc một đưa trẻ vậy, chỉ là đứa trẻ này già quá già và là một đứa trẻ biến thái cực đỉnh.
Miệng thì ăn, tay thì giở trò, vô sỉ hết sức vô sỉ, Viên Viên bị bàn tay kia chọc cho cực kì khó chịu, dù đã rất bình tỉnh để ngồi yên nhưng lại không thể ngồi yên được, cứ phải nhích qua, nhích lại, Nghiêm Khamh sắc mặt rất giang manh, hắn lại tỏ vẻ rất hài lòng về điều nay. có lẽ thú vui của hắn là hành hạ Viên Viên thế này.
Giám Đốc, Anh Đã Sai Giám Đốc, Anh Đã Sai - Mộc Dung