Số lần đọc/download: 924 / 10
Cập nhật: 2017-05-09 22:20:55 +0700
Chương 12
L
ần này Freddy không hề có kế hoạch đi cắm trại. Chú đang vào Rừng Lớn kiếm Mặt Mịt. Chú không biết liệu mình sẽ nói chuyện với hắn, đánh nhau với hắn, hay là bỏ chạy. Chú không hề cảm thấy can đảm, chỉ có quyết tâm, mặc dù vậy chú vẫn sợ muốn chết. Đó mới là loại can đảm nhất. Không sợ mà can đảm thì có gì là tài! Và Freddy thì sợ quá đi rồi. Đuôi chú duỗi đuột hết cả ra. Nhưng chú cứ đi.
Khi ra tới đường cái, chú tìm đống rau củ mà đủ loại súc vật đã để lại cho Mặt Mịt. Dĩ nhiên đống rau củ đã biến mất. Rõ ràng là Mặt Mịt đã thu gom hết. Freddy băng qua đường, đi sâu vào Rừng Lớn. Trời tối và đáng sợ, nhưng chú vẫn cứ thế lê bước, và trong khi lê bước, chú đã làm một bài hát nho nhỏ để lên tinh thần. Bài hát thế này:
Trời tối đen trong rừng
Đáng sợ, sợ vô cùng
Heo vẫn lê chân bước
Luôn đề phòng cảnh giác
Heo vẫn cố lê chân
Rồi làm một bài ca
(tính chú vốn văn hoa)
Và chao ôi thật lạ
Khi hát bài hát ấy
Giọng chú khỏe và trong
Dù cho theo thói thường
Nếu rơi vào gian khó
Trong rừng đêm đáng sợ
Âm u có một mình
Giống heo thường nín thinh
Lấm lét mà chui nhủi
Chẳng thể can đảm nổi
Xử sự chất nhà binh.
Nhưng chú, chú can trường
Gan dạ như sư tử
Bước xuyên qua đường rừng
Không khóc la, hét rú...
Vừa hát tới đoạn này trong bài hát, và quả thực đang cảm thấy khá là can đảm, thì Freddy bỗng hét lên một tiếng và phóng lên không ba bộ. Chà, có thể không phải ba bộ mà là sáu thước, bởi có cái gì ấy vừa phóng thẳng từ bụi cây vào người chú.
“Cái gì ấy” chỉ là Theodore, may mà Freddy kịp nhìn ra trước khi co giò phóng chạy. Con ếch ngồi chồm hổm trên hai chân sau và chào, “Chó săn trung thành của ngài đây,” nó nói.
“Dọa tôi sợ đến chết thế thì có gì mà trung thành,” Freddy gầm gừ.
“Đáng lẽ tôi có thể dọa cậu còn kinh hơn nếu cứ ở trong bụi mà kêu gư gư, ý tôi là gừ gừ nho nhỏ. Tôi chỉ nghĩ nếu cậu đang đi kiếm cây sú... sú... súng ấy thì tôi cũng muốn đi cùng cậu.”
“Nào thì đi,” Freddy nói. “Có điều thôi cà lăm đi có được không? Giờ tôi đã biết vì sao anh làm thế, tôi biết anh chỉ câu giờ để nghĩ ra những điều thông thái mà nói, và tôi hiện không có tâm trạng cho mấy trò đàm thoại thông thái ấy đâu.”
Thế là hai đứa hướng về ngôi nhà Grimby. Chẳng có chuyện gì cho đến khi ngôi nhà hiện ra. Chúng bèn dừng phắt lại.
“Cửa trước đóng,” Freddy nói.
“Lần trước chúng mình ở đây cửa mở mà,” Theodore nói.
Freddy hít một hơi thật sâu, và đuôi chú, nãy giờ duỗi đuột vì quá sợ, giờ cuộn lại xoăn tít đầy quyết tâm. “Đi thôi,” chú nói qua hàm răng nghiến chặt, và bước về phía ngôi nhà.
Nhưng lần này Theodore không đi theo chú. “Có cái gì thò ra dưới ô cửa sổ bên cạnh cửa chính kìa,” con ếch nói. “Chúng mình đi tới đâu thì cái ấy cũng đi theo, cứ thế nhắm vào chúng mình.”
Freddy bước thêm một hai bước, và rồi lại dừng, vì chú cũng đã thấy cái vật kia. Chú di chuyển sang phải, cái vật kia sang phải và nhắm vào chú. Rồi chú nhảy sang trái, cái vật kia lắc lư sang trái, vẫn nhắm vào chú. “Tức cười thật,” chú bảo. “Mình không tưởng tượng nổi...” Và rồi chú kêu, “Ối trời ơi!” xong cuống cuồng nhào trở lại giữa những thân cây. Bởi chú đã thấy hai cái lỗ ở đầu cái vật kia, và nhận ra ngay lập tức đó là khẩu súng của ông Bean.
Mà đó là một khẩu súng săn hai nòng mang hai viên đạn, cùng hai cái cò súng, mỗi cái cho một nòng. Có chết Freddy cũng không nhớ được là lần bắn khẩu súng ấy mình đã kéo cả hai cò hay chỉ một. Nếu kéo cả hai cò thì khẩu súng sẽ vô hại ngang một cái que, bởi chẳng còn viên đạn nào thừa nữa cả. Nhưng nếu chỉ kéo một cò rồi vẫn còn một viên trong nòng bên kia, thì Kẻ Mặt Mịt, hay bất kỳ kẻ nào đang nhắm vào chú kia, sẽ dễ dàng kéo cái cò còn lại và hậu quả sẽ không dễ chịu chút nào.
Chú giải thích hết điều này cho Theodore, nhưng con ếch dường như cảm thấy chẳng đến nỗi nguy hiểm cho lắm. “Ồ, đi thôi, Freddy,” nó bảo. “Cậu nói dù có gì thì cậu cũng sẽ chui vào căn nhà ấy. Cậu nói cậu sẽ đương đầu với Mặt Mịt tận ổ của hắn mà.”
“Ồ, tôi nói, tôi nói thế!” Freddy cáu kỉnh đáp. “Nhưng tôi có nói sẽ cứ bước tới để cho ai đó bắn hạ tôi đâu!”
“Hắn không thể bắn hạ cậu nếu trong khẩu súng không có gì. Và nếu khẩu súng còn đạn, nhiều khả năng hắn sẽ kéo sai cò. Và nếu hắn kéo trúng cò, có khả năng hắn không phải là một tay thiện xạ, và hắn sẽ bắn trượt. Và nếu hắn bắn trúng cậu...”
“Này, ếch,” Freddy cắt lời. “Tôi sẽ không đi đâu. Thế nên khỏi tranh cãi. Tuy nhiên, tôi có một ý. Tôi sẽ đến tìm Randolph.”
Thế là chúng lại quay về. Thật tức cười, Freddy nghĩ trong lúc lon ton bước, sao bao giờ vào Rừng Lớn cũng đi chậm thật là chậm, còn trở ra lại bao giờ cũng gần như chạy. Thí dụ Theodore, trên đường vào rừng chỉ nhảy những bước tí teo, nhưng giờ rõ ràng là đang vọt đi bằng những cú nhảy vĩ đại khiến chẳng mấy chốc đã mất tăm mất tích. “Mình thấy,” Freddy nghĩ, “lúc nào cũng sợ hãi thì sẽ hoàn tất được khối việc.” Và chú đang thử nghĩ ra một âm mưu để hù dọa những kẻ làm việc trong các nhà máy và cửa hiệu, như thế họ sẽ hoàn tất mọi việc nội trong buổi sáng và có thể có cả buổi chiều tự do mà chơi trò chơi... Đang nghĩ thế thì Theodore phóng ngược trở lại, ngang một bụi cây và đáp xuống. “Suỵt,” con ếch thì thầm. “Trên đường đang có chuyện gì ấy. Rón rén thật êm nào.”
Thế là chúng lặng lẽ lần từ cây này sang cây kia cho tới khi thấy được con đường, ngay chỗ cắt ngang cây cầu nhỏ. Phía sau một trong những mố trụ đỡ lan can cầu, một con vật đang cúi lom khom. Đó là một con vật nhỏ thó, nhưng là một trong những con kỳ quái nhất, chưa từng thấy bao giờ. Bởi đuôi nó có vẻ là một túm lông vũ, và râu nó - chà, là loại râu bạn hiếm khi nào thấy ở động vật, mà nói cho đúng, hiếm khi nào thấy ở đâu. Tôi chưa bao giờ thấy chúng, ngoại trừ ở ông Bean, ông có hàm râu quai nón dày và rậm, phủ lên tới tận mắt. Hàm râu của con vật này có thể đã nhái theo kiểu ông Bean, bởi mặt nó đúng là một nạm bông trắng, trên đó là một cặp mắt đen lay láy săm soi đầy nghi ngờ.
“Đó chính là cái con luẩn quẩn quanh nhà băng buổi sáng sau vụ trộm,” Freddy thầm thì. “Mà cặp mắt ấy cũng có cái gì đấy quen lắm,” chú thêm. “Có vẻ thế lắm... Chà, Theodore, anh gọi y là loại thú vật gì đây?”
Con ếch bảo, “Nếu một cái chổi lông gà có bốn chân cưới một nùi bông phấn, tôi đoán rằng con cái chúng trông sẽ giống thế. Úi trời, có phải Mặt Mịt không đây?”
Freddy không trả lời, vì ngay lúc đó một con gà mái tơ rụt rè bước ra từ đám bụi cây phía bên kia đường. Quanh cổ nàng là một cái làn nhỏ trong đó đựng mấy quả trứng. Nàng đặt cái làn xuống bãi cỏ một bên cầu, và sau khi rút đầu ra khỏi quai làn, đang sắp chạy biến vào lại trong rừng, thì mấy bụi cây được vẹt qua một bên và Charles bước ra, mặt đối mặt.
“Vừa đúng lúc nhé, Chirpita,” y nghiêm khắc nói. “Con nghĩ con trốn cha mà được hả? Chà, cha đã thấy con chuồn đi với mấy quả trứng đó sáng nay, và thế là cha bám theo. Lẻn khỏi chuồng gà thông minh gớm nhỉ! Con nghĩ con khôn ngoan lắm rồi chắc! Nhưng sao mà khôn ngoan bằng ông bố già nua của con được; chưa đâu con à. Cha biết con tính chuồn đi đâu rồi. Đi gặp cái tên gà trống choai bên kia đồi chứ gì? Cái thằng ăn không ngồi rồi vô tích sự ấy! Cha nói con biết, Chirpita, cha sẽ không để... cha sẽ không cho phép con làm bất kỳ cái gì với cái thằng lỏi ấy, thằng nhâng nháo ấy, thằng oắt đần độn cứng đầu ấy.”
“Anh ấy không thế!” Chirpita nức nở giận dữ. “Mà má nghĩ anh ấy cũng tốt mà.”
“Má con là một gà mái cực hay,” Charles nói nghiêm trang. “Nhưng chính vì mang quá nhiều phẩm chất thượng thặng nên má không hiểu dân tình như cha đâu. Má có nhìn được bên dưới cái vẻ bề ngoài láng lẩy ấy đâu. Nhìn cái thằng ấy là cha biết tỏng nó ngay. Lông lá quá nhiều, dáng vẻ khệnh khạng: chỉ được có chừng đấy. Và nếu có lấy chồng, con gái của cha ạ, thì sẽ phải lấy cái gì đó hơn đứt cái ngữ đó kìa. Giờ nhặt cái giỏ lên và về nhà với cha.”
"Đừng lại!" nó gọi
“Nhưng thưa cha, con đến đây có để gặp Benjy đâu,” nàng gà nói. “Con đến đây bởi vì con... chà, má biết chuyện này đấy. Nhưng con không được phép nói với cha hay bất kỳ ai.”
“Ha!” Charles nói. “Cha tin con. Nhưng trông vậy thôi chứ cha của con thông minh hơn đấy...”
“Ồ vâng, thưa cha,” nàng gà cắt lời. “Má luôn luôn nói với tụi con điều đó.”
“Cái gì!” Charles cật vấn. “Con nói thế ám chỉ gì?” Và rồi, hình như đã quyết định rằng sẽ chẳng có câu trả lời thật dễ chịu cho một câu hỏi như vậy, y nói, “Thôi, chúng ta sẽ bàn chuyện này với má con.”
Nhưng khi con gà mái khom mình xuống để chui đầu qua cái quai làn, con vật đứng trên cầu kia bước ra. “Dừng lại!” nó gọi. “Mớ trứng đó là tài sản của Mặt Mịt. Khôn hồn thì để lại ngay.”
Charles quay lại và kiêu căng ngó tên kia từ đầu tới chân. “Chà, ngạc nhiên chưa!” y nói. “Mi từ đâu tới? Tao đoán là mới thoát khỏi đoàn xiếc nào hả. Cút đi anh bạn,” y thêm vào với một cái phẩy cánh.
Nhưng Chirpita nói, “Thật vậy cha à, anh ta nói đúng đấy. Con nghĩ tốt hơn để con kể cha nghe. Sáng nay má thấy có một mẩu tin nhắn của Mặt Mịt, nói rằng chúng ta phải mang nửa tá trứng tới đây, còn không hắn sẽ tới làm thịt cả nhà ta. Con... con nghĩ tốt hơn là cha con mình để trứng lại.”
“Tao cho rằng mày nên để lại,” con vật lạ mặt nói. “Đừng xía vào việc của Mặt Mịt, gà trống à, nếu không mày sẽ chẳng còn gì ngoài một nắm lông bay khắp rừng đêm nay.”
“Ồ,” Charles nói yếu ớt. “Chà... trong trường hợp này...” Y dừng lại. Thế rồi y ngó con vật kia lần nữa và nói. “Nhưng mi... mi không phải là Mặt Mịt chứ, phải không... thưa ngài?”
“Tao là quản gia của ông ấy,” con vật kia nói.
“Nhưng tôi tưởng Mặt M... ừm, tha lỗi cho tôi, nhưng tôi không muốn gọi tên ông ta. Tôi tưởng ông ta sống mỗi một mình.”
“Hồi trước thì thế,” con kia đáp. “Ông ấy sống một mình đã nhiều năm. Nhưng ông ấy mệt mỏi vì phải tự phục dịch, tự nấu ăn, tự dọn giường, vân vân. Ông ấy nghĩ đến việc thuê người hầu, nhưng trông ông ấy khiếp quá đến nỗi không kiếm được ai làm việc cho. Súc vật nào mới trông thấy ông ấy lần đầu cũng khóc thét chạy cho xa. Thế rồi ông ấy nghe nói về tao và gia đình tao, và ông ấy cho mời bọn tao ở châu Phi. Bọn tao là những con vật duy nhất trên thế giới không biết sợ cái gì. Bọn tao gần như là bất khả sợ hãi.”
“Vậy ư...” Charles nói một cách lịch sự. “Và liệu tôi có thể hỏi... ồ, chúng tôi sẽ để lại trứng, nhưng liệu tôi có thể hỏi... anh là loài động vật nào ạ?”
“Ngươi có thể hỏi,” con vật kia đáp, “nhưng ta không phải trả lời, và ta sẽ không trả lời. Chúng ta đợi đã quá lâu rồi, và Mặt Mịt đã dậy, đang kêu đòi bữa sáng. Cho nên nếu ngươi cứ để trứng đấy và đi lo việc của ngươi...”
Freddy và Theodore nãy giờ chứng kiến và nghe thấy tất cả. Freddy chỉ muốn tóm con vật lạ mặt kia, nhưng chú biết chắc sinh vật đó sẽ chạy xa trước khi chú kịp tóm nó. Và rồi chú có một ý sáng suốt. Chú nhớ hồi đó Charles từng giận điên lên thế nào với người lái xe tải, và với Jinx, khi họ gọi y là một con gà con, thế là khi con vật kia vừa dứt lời, Freddy giả giọng nó, gọi, “Mi, đồ gà con to xác!”
Charles quay ngoắt lại ngay. Lông cánh y, nãy giờ càng lúc càng rũ xuống, bất thình lình xù cả ra, mắt rừng rực lửa. “Mi nói gì?” y hỏi.
Con vật kia, vì nghe thấy một giọng nói sau lưng nên đã kịp liếc ra sau, nhưng rồi quay lại với Charles, “Ta nói đi mà lo việc của ngươi đi,” hắn lặp lại.
“Mi, đồ gà con to xác!” từ chỗ núp Freddy lặp lại.
Charles khệnh khạng bước lên cầu. “Cứ nói lần nữa xem,” y yêu cầu. “Cứ nói lần nữa xem.”
“Ngươi bị sao vậy?” Con vật kia bảo. “Ta chẳng nói gì, chỉ bảo mi đặt mớ trứng xuống.”
“Mi, đồ gà con to xác!” Freddy lặp lại, một lần nữa.
“Nào ngó đây, bạn ta,” Charles nói vẻ dọa nạt. “Mày gọi tao là gà con quá nhiều lần đấy. Giương móng lên, cái đồ bất khả sợ hãi râu quai nón trắng bắt chước một con kỳ quái nhồi bông kia!” Và y sải cánh, chúi mỏ xuống.
“Nhưng tao có gọi mày cái gì đâu,” con kia phản đối. “Đó là đứa nào trong rừng ấy chứ. Tao nghe chúng nó...”
“Ồ, thế à? Mà đứa nào trong Rừng Lớn chứ? Xua chúng ra nào, đuôi trắng, coi tao đây.” Và Charles bay vèo đến con kia.
Freddy và Theodore kinh ngạc xiết bao trước độ hung tợn của Charles khi tấn công, đến nỗi mất gần một phút chúng không cử động nổi. Freddy mắt cũng lồi ra ngang con ếch. Cuộc chiến diễn ra ác liệt tới lui dọc trên cầu, trong không trung đầy những lông mao trắng tinh và lông vũ, bởi mặc dầu con vật bất khả sợ hãi tuy đã trình diễn một trận rất hăng, hàm răng của hắn vẫn không địch nổi với mỏ cùng móng của gà Charles, vậy là đuôi hắn với râu quai nón hắn nhanh chóng hóa thành một trận hệt như bão tuyết. Thế rồi, Freddy chưa kịp trấn tĩnh mà chạy tới trợ giúp Charles thì trận chiến đã kết thúc, và con vật kia bị vật ngửa với bộ vuốt của Charles tì trên cổ; liền khi Freddy vội vã chui ra, con gà trống đã vỗ cánh phành phạch, cất một tiếng gáy rõ to, tuy có hơi hổn hển.
Và rồi Freddy ngạc nhiên chưa từng thấy. Bởi khi ngó xuống con vật bị hạ gục đang thở hổn hển và gầm gừ yếu ớt, thấy hắn đã bị tuột mất bộ râu quai nón trắng và mớ lông đuôi, chú nhận ra hắn ngay. “Ối, là Ezra!” chú kêu lên. “Cải trang hoàn toàn với lông vũ cột vào đuôi bằng dây thun, và râu quai nón bằng bông ngậm trong miệng. Trời ạ, Charles, thế mà tôi chẳng bao giờ nghĩ anh hạ được một con chuột cống cơ đấy. Bọn ấy đánh đấm ác liệt lắm.”
“Xời,” Charles nói. “Có gì đâu. Cậu lúc nào chẳng đánh giá thấp tôi, Freddy. Cậu và cả đám súc vật kia. Nhưng tôi chắc rằng vụ này đã cho cậu thấy. Tôi chắc sẽ không đứa nào nữa nói rằng...” Y dừng lại đột ngột, khi ý chính của cái câu Freddy vừa nói lóe lên trong đầu y. “Một con chuột cống!” y ré lên, và vội rút móng ra khỏi cổ Ezra. Và mặc dù đã thắng trận, trông y lại khác hoang mang, có phần sợ hãi, bởi trong trí óc tỉnh táo của y, sẽ không con gà trống nào dám ngáng đường một con chuột cống. “Thực sự,” y vừa nói vừa thụt lùi, “tôi không nhận ra... tôi không có ý...”
Nếu trong Ezra còn chút tinh thần chiến đấu nào, hẳn hắn đã vùng dậy và cho Charles một trận. Nhưng hắn thấy thế đã đủ lắm rồi. “Thôi, câm đi!” hắn yếu ớt bảo, và nhắm nghiền mắt lại.
Freddy cúi xuống con chuột. “Đáng lẽ ta phải biết chứ nhỉ,” chú nói, “lão Simon lởn vởn quanh đây thì đám gia đình còn lại của lão làm sao ở xa được. Nhưng cả đám bọn mi lâu nay ở đâu thì ta chịu. Bọn mi lâu nay không thể sống trong Rừng Lớn được, và...”
“Ai bảo bọn này không sống được?” Ezra quạt lại. “Bọn tao làm việc cho Mặt Mịt, như tao đã nói mày rồi đó. Và... ôi trời... nếu nghe được chuyện này, gà trống ơi, ông ấy sẽ cho mày lên bờ xuống ruộng!”
“Chà, thực vậy,” Charles nói giọng hối lỗi, “phải như tôi biết...”
“Im nào, Charles,” Freddy cắt ngang. “Anh đã thắng Ezra trong một trận đấu không gian lận. Giờ đừng có thụt lui lại thế chứ. Thêm nữa, tôi không tin là có Mặt Mịt nào đâu. Tôi cho rằng Simon và bè đảng của lão đứng đằng sau tất cả những vụ trộm cướp này. Chắc chắn chúng có một nơi ẩn náu bí mật đâu đó quanh đây... bởi vì chúng sẽ không dám sống thử trong Rừng Lớn...”
“Ồ, chúng tao không dám á!” Ezra xen vào. “Và mày không tin có một Mặt Mịt hả? Chứ đêm qua mày bỏ chạy vì cái gì vậy, lúc ông ấy từ trên cây lạng xuống rượt theo mày ấy?”
“Chà,” Freddy nói giọng nghi ngờ, “hắn không làm ta bị thương gì mấy. Nhưng giả sử có một Kẻ Mặt Mịt, và giả sử mi làm việc cho hắn, như mi nói ấy... Chà, dĩ nhiên rồi,” chú kêu lên, “nét chữ viết trên những cái thư kia là của mi, Ezra. Ta nhớ ta từng dạy mi viết, mi luôn luôn viết chữ d có một cái ngoặc tức cười. Ta cứ thắc mắc đã từng thấy ở đâu. Thì ra chính mi đã viết những cái thư dọa nạt đó.”
“Dĩ nhiên, ta viết,” con chuột cống cứng cỏi đáp lại. “Ông chủ - ý ta là Mặt Mịt ấy - ông ấy viết chữ đẹp, nhưng rắc rối là chữ ông đẹp quá đến nỗi chẳng ai đọc ra. Thế là khi ông ấy muốn viết những bức thư làm sao để những đứa ông ấy gửi phải đọc được, ta đã viết cho ông ấy.”
“Thư dĩ nhiên là để đọc được,” Freddy nói.
“Cũng không hẳn thế. Thư của Mặt Mịt chẳng phải thế. Giả sử ông ấy muốn viết một bức thư để dọa một con nào đó đi, ông ấy viết bằng nét chữ đẹp của ông ấy, và ký ‘Mặt Mịt’. Con vật kia nhận thư, và cố đọc mà không đọc được. ‘Ối trời ơi,’ con ấy nói, ‘làm sao bây giờ?’ Nó biết chắc lá thư chứa một lời đe dọa, nhưng nó không tìm ra được đó là dọa gì, và nó càng lúc càng sợ hơn. Trong khi đó, nếu để ta viết bức thư ấy cho Mặt Mịt, và nói, ‘Ta sẽ tới thịt cả đám chúng mày vào lúc năm giờ thứ Sáu,’ con vật kia thể nào cũng trốn biệt vào năm giờ thứ Sáu, và nỗi sợ cũng giảm đi một nửa. Cũng y như vậy khi ông ấy cảm ơn ai tặng ông ấy quà Giáng sinh. Giả sử ngươi tặng ông ấy đôi dép lê Giáng sinh đi. Ông ấy sẽ viết một cái thư cảm ơn, nhưng ngươi không thể đọc nổi. Ngươi sẽ không chắc liệu ông ấy có thích đôi dép lê hay là không. Thế là năm sau ngươi sẽ tiêu nhiều tiền hơn cho ông ấy, như thế là chắc ăn đã gửi được cho ông ấy cái gì đấy ông ấy thích hơn là dép lê.”
“Ta hiểu,” Freddy nói. “Nếu hắn chỉ sai mi viết, ‘Cảm ơn vì đôi dép lê đẹp,’ thì biết đâu năm sau ta sẽ nghĩ rằng chẳng cần gửi hắn cái gì ngoài một tấm thiệp Giáng sinh. Thư hắn cũng kiểu kiểu những bài nói của Charles: chừng nào chưa hiểu chúng có nghĩa gì thì còn thấy hay. Chà, Ezra, ta cho rằng tụi ta sẽ mang mi về trang trại và nhốt mi lại. Để ta xem, có một cái chuồng vẹt cũ trên gác mái dùng được tốt. Nhưng đầu tiên ta muốn mi trả lời vài câu hỏi. Có phải mi và gia đình mi cướp nhà băng?”
Ezra đã bắt đầu cảm thấy khá hơn. Hắn ngồi dậy, rón rén sờ chỗ này chỗ kia đau buốt, vê hàm râu quai nón bằng một bàn chân, và nhìn Freddy một cái quỷ quyệt, hắn nói, “Chắc rồi. Chúng ta trộm đấy, và Mặt Mịt đứng gác. Ông ấy ngồi trên cái ghế băng và coi bọn tao đào. Phải nói cái nhà băng ấy xây khá chắc, chứ không bọn tao đã nghiền cho phẳng rồi. Mày biết ông chủ cân nặng bao nhiêu không? Hai ngàn tám trăm bảy mươi tư pound. Mà đấy là ông ấy ăn kiêng rồi đấy. Nhưng bây giờ cả đám súc vật cứ đem quà biếu hiếu hỉ rau củ với đủ thứ thế này, lại thêm thỉnh thoảng vài con ếch con gà trống, có lẽ cả một con heo vào Chủ nhật, tao đoán rằng ông ấy lại phì ra mất thôi... Ối, ông ấy kìa!” nó kêu to, nhảy bắn lên, ngó trừng trừng vào rừng và giơ chân vẫy vẫy. “Ây, ông chủ!” nó hét to.
Mấy con kia quay lại và căng mắt nhìn về cùng hướng. Nhưng chẳng có gì ở đó - chẳng có gì ngoài những thân cây khổng lồ bất động và triệu triệu lá xanh. Và khi chúng quay lại ngó Ezra lần nữa thì cũng chẳng còn con chuột. Hắn đã lặng lẽ chuồn đi mất.