Số lần đọc/download: 2195 / 12
Cập nhật: 2016-10-26 16:56:08 +0700
Chương 12
[Học sinh xuất sắc của đại học C, trụy lạc làm tiểu tam, rốt cuộc là thế nào?]
Trong thời đại được gọi là thời đại thông tin liên lạc, một tin tức như thế xuất hiện trên diễn đàn trường đại học C thì nháy mắt như một quả bom nguyên tử, có sức phá hủy rất mạnh, dùng ưu thế vượt trội để giẫm hết mọi tin đồn khác trong trường dưới chân.
Weibo đăng lại, bạn bè đăng lại, QQzone đăng lại, người người đăng lại, trong trường đăng lại… chỉ có lúc bị cuốn vào chiến tranh tin tức thế này, bạn mới thật sự hiểu được sự đáng sợ của ‘cư dân mạng’ là thế nào.
Chuyện xảy ra sau khi Vưu Khả Ý nghỉ bệnh lần hai, chủ nhiệm khoa gọi điện tới báo cho cô biết rằng La San San đã bị hủy bỏ tư cách đánh giá loại ưu, vì đã ra tay làm người bị thương và gây náo loạn giữa nơi công cộng nên đã bị ghi lỗi nặng.
Lúc đó, Vưu Khả Ý không có quá vui như trong tưởng tượng, thậm chí còn có phần không tập trung, vì hôm qua Lục Đồng đi không về.
Chẳng những không về nhà mà điện thoại cũng không liên lạc được. Vưu Khả Ý cực kì sốt ruột.
Vội vàng cảm ơn chủ nhiệm khoa đã báo tin cho cô, Vưu Khả Ý đang chuẩn bị cúp điện thoại thì bỗng nhiên nghe chủ nhiệm do dự hỏi: “Khả Ý, Lục Đồng đang ở với em à?”
Cô khựng lại một chút, qua giọng nói, nhận ra có gì đó không phù hợp, “Chẳng phải bây giờ Lục Đồng đang đi học à? Sao lại đang ở với em được ạ?”
Những lời nói ít ỏi sau đó của chủ nhiệm khoa khiến Vưu Khả Ý không thốt nên lời, sau khi tắt điện thoại, cô vội vàng mở QQzone, sau đó là WeChat, sau đó vào trang của mọi người, cả trong trường… hầu như mọi trang thông tin đều có tin tức mới, rất nhiều người quen ở trường hoặc trong viện đều đăng lại tin này.
Học sinh xuất sắc của đại học C, trụy lạc làm tiểu tam, rốt cuộc là thế nào?
Hình minh họa là một tấm ảnh chụp rất rõ, nữ chính trong câu chuyện bị người ta tát một cái ngay trước đám đông, ảnh chụp ngay chính lúc đó, cô ấy đang bụm mặt, tóc xõa xuống rối bời, che mất một phần khuôn mặt.
Tay Vưu Khả Ý bắt đầu phát run.
Vì cho dù không lộ mặt hoàn toàn thì cô vẫn nhận ra Lục Đồng một cách dễ dàng.
Học sinh xuất sắc, trụy lạc, tiểu tam…. Những chữ ấy đập vào mắt, như tiếng sấm đang đập nặng về lòng cô.
Người đăng tin là một học sinh của đại học C, nghe đâu vợ của gã chó má này tìm tới trường, hơn nữa còn tự mình đến trước cửa giảng đường, khách khí lễ phép gõ cửa, sau khi được giáo viên đồng ý thì mới gọi tiểu tam ra ngoài.
Kẻ ‘Nhà báo tạm thời’ này đã mô tả cách xử sự của tiểu tam lúc đó: Cô ta mờ mịt không biết gì đứng dậy, xem ra vốn không hề biết người vợ cả kia – cũng đứng dậy. Mà dù sao quen chồng người ta là được, sao phải biết mặt vợ cả làm gì? Cứ thế, bạn tiểu tam băng qua bàn học rồi đến ngay cửa, sau đó bị vợ cả tức giận tát cho một cú ngay trước mắt mọi người.
Bài viết còn giới thiệu kĩ càng về hoàn cảnh gia đình của Lục Đồng và bên đàng trai, lúc này Vưu Khả Ý mới hiểu rõ, thì ra người đàn ông kia chẳng những là người làm trong ngân hàng mà còn là ngân hàng cao cấp, là ông chủ trẻ của tập đoàn nổi tiếng trong thành phố.
…
Vưu Khả Ý cứ nhìn tấm ảnh kia, không nhúc nhích.
Đó là giảng đường để học những tiết đại cương mà cô rất quen thuộc, có thể chứa hơn hai trăm năm mươi người, bình thường sẽ có bốn lớp cùng học. Mà Lục Đồng đứng ngay trước cửa giảng đường, bị người ta tát mạnh một cái ngay trước mặt mọi người, sau đó phải gánh cái danh tiểu tam.
Mấy hôm trước diễn đàn của trường đại học C vẫn còn treo thông báo xử phạt của La San San, mà nay khi chuyện tiểu tam vừa nổ ra, chẳng còn ai chú ý tới chuyện xử phạt nhỏ nhoi đó nữa.
Chuyện xảy ra vào lúc bốn giờ ba mươi bảy phút chiều hôm qua, vậy mà đúng năm giờ thì tin tức này đã xuất hiện trong diễn đàn. Người đăng bài đã ẩn danh, nhưng hệ thống của cô báo người dùng sử dụng SamSung Note 2.
Rất nhiều người dùng loại di động này, nhưng người mà Vưu Khả Ý nhớ được, chỉ có mỗi La San San.
Bởi vì mọi người đều chửi bới tiểu tam, thế nên đa số những người có quen biết Lục Đồng đều lấy câu ‘Biết người biết mặt không biết lòng’ để đánh giá về chuyện này, cứ như thể nếu không bỏ đá xuống giếng thì không thể chứng minh sự trong sạch của mình.
Vưu Khả Ý không thể nhìn nổi một chữ, run rẩy gọi điện thoại cho Lục Đồng, thế nhưng ngay cả điện thoại cũng cầm không xong.
Vậy mà trả lời cô vẫn như cũ chỉ là giọng nữ lạnh như băng: ‘Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau.’
Cứ nhấn nút gọi một lần thì lại nghe được câu trả lời như thế một lần.
Trong lòng Vưu Khả Ý cảm thấy hoang mang, có một sự luống cuống trước nay chưa từng xuất hiện.
Cô quen biết Lục Đồng ba năm, cô bạn này tùy tiện, không tim không phổi, kiên cường đến mức chưa bao giờ rơi nước mắt trước mặt người khác. Cho dù gia cảnh phổ thông, cha mẹ đều chỉ là những công nhân bình thường, nhưng cậu ấy làm gì cũng rất cố gắng, nào là trong học tập, nào là tập múa, nào là cuối tuần đi khắp nơi để làm thêm hòng giảm bớt gánh nặng cho cha mẹ.
Cô không tin Lục Đồng sẽ làm chuyện này!
Nhưng cuộc đối thoại cách đó vài ngày vẫn còn sờ sờ ngay trước mắt, cô gần như có thể nhớ lại những lời Lục Đồng nói rất rõ ràng: ‘Anh ấy à, là người trong ngân hàng. Cách đây nửa năm khi tớ đến ngân hàng gửi tiền thì gặp được, anh ấy giúp tớ một chút, không ngờ hai tháng trước lại gặp nhau trong quán ăn. Lúc ấy tớ không mang ví, ông chủ tưởng tớ ăn quỵt, cũng may anh ấy kịp thời đứng ra giải vây cho…’
‘Khả Ý, tìm một người thích hợp để yêu đương đi, tình yêu như vậy mới có kết quả.’
Cô ấy vừa vuốt tóc mình, vừa nói, ‘Thật ra tớ chẳng ám chỉ gì Nghiêm Khuynh cả, cho dù sau này muốn yêu đương gì, nhất định phải tìm một người thích hợp… Đừng như thiêu thân lao đầu vào lửa, biết không thể mà cứ làm.’
Vưu Khả Ý cố gắng nhớ lại lúc nói những lời này, Lục Đồng có vẻ mặt thế nào, nhưng càng nhớ càng hoảng hốt. Đến bây giờ cô mới nhận ra mình đã hờ hững thế nào, đến bây giờ vẫn không thể phát hiện ra nỗi cô đơn và bất an ẩn giấu trong những câu chữ kia, đó đều là những tín hiệu rất rõ ràng.
Chẳng thấy một cô nữ sinh tùy tiện cẩu thả đâu nữa, mà thay vào đó là một người xa lạ với khuôn mặt đượm buồn, mỗi một ánh mắt đều đang truyền đạt một vài bí mật có thể tìm hiểu căn nguyên.
Có lẽ Lục Đồng luôn chờ cô phát hiện gì đó, sau ấy mới biết nên mở lời thế nào.
Vưu Khả Ý tự hỏi chính bản thân: Nếu Lục Đồng là tiểu tam thật, cô nên làm thế nào?
Ủng hộ cô ấy, tin rằng tình yêu vô tội; Hay là cùng đứng về cùng một chí tuyến với mọi người, lấy ngòi bút làm vũ khí để lên án Lục Đồng, hóa thân thành sứ giả chính nghĩa mà bất chấp tình bạn?
Cô nhớ tới câu mà mình từng nói với Lục Đồng: ‘Dù có xảy ra chuyện gì, tớ đều đứng về phía cậu.’
Thì ra con người quả đúng là một loại động vật rất mâu thuẫn, lúc nói thì chỉ thấy thoải mái thôi, sau khi xảy ra chuyện thì mới phát hiện, rất có thể lời mình nói chỉ là lời nói suông rỗng tuếch.
Thế nhưng hiện tại Lục Đồng không đến trường, cũng không về nhà, cô không yên tâm, phải tự đi tìm. Cho dù sự thật có như thế nào, cô vẫn hi vọng chính miệng Lục Đồng nói cho cô biết, cho dù có làm sai chuyện gì, cũng sẽ cùng gánh vác.
Vưu Khả Ý khập khiễng đi thang máy xuống lầu, lúc cửa thang máy mở thì bước chân vừa dợm của cô liền khựng lại.
Mẹ của cô đang đứng ngoài thang máy, lúc nhìn thấy cô cũng hơi ngẩn ra, nhìn cô một vòng từ trên xuống, sau đó mặt không chút thay đổi hỏi: “Con đi đâu đó?”
Vì lo cho Lục Đồng nên Vưu Khả Ý chỉ choàng tạm một cái áo khoác nhung, tóc xõa trên vai, thậm chí còn chưa lau khô lớp khoáng xịt trên mặt. Buồn cười hơn nữa là, do chân phải đang được băng, cô chỉ có thể mang đôi dép khổng lồ để ra ngoài, đây chính là ‘Giày chuyên dụng dành cho người tàn phế’ mà Lục Đồng mua cho cô tháng trước – nghĩ đến đây, Vưu Khả Ý thật sự ước sao có thể lập tức bay tới bên cạnh Lục Đồng.
Mà bộ dạng của cô là điều mà Chúc Ngữ luôn có yêu cầu nghiêm khắc với con gái chưa bao giờ cho phép xảy ra.
Vưu Khả Ý há hốc miệng, chầm chậm gọi một tiếng: “Mẹ…”
Mẹ không nói một lời về cái chân bị thương của cô, chỉ lãnh đạm hỏi một câu: “Ăn mặc thế này, muốn đi đâu để làm mất mặt mẹ đây?”
Vưu Khả Ý im lặng một lát.
Thật ra cũng nên đoán từ sớm, từ trước đến nay, điều mà bà quan tâm chưa bao giờ là sức khỏe hay tâm trạng của mình, thứ bà muốn là một con rối có thể thực hiện tâm nguyện cho bà, có thể khâu lại giấc mộng đã từng bể nát, thành toàn cho bà và cả sự kiêu ngạo bẩm sinh.
Cô đáp: “Con đi tìm Lục Đồng.”
“Lục Đồng?” Giọng điệu của mẹ không mặn không nhạt, ánh mắt cứ nhìn thẳng vào cô, có mấy phần không bình thường.
Trong lòng Vưu Khả Ý căng thẳng, cảm thấy có lẽ bà đã biết gì đó, khi ý niệm trong đầu còn đang treo giữa không trung thì nghe thấy bà tiếp: “Vưu Khả Ý, một tháng qua mẹ cảm thấy con đã khác trước kia rất nhiều, giống như đọc sách thay đổi một con người, hiểu thế nào là bất hiếu không nghe lời cha mẹ, cũng biết thế nào là làm chuyện không ra gì nhưng chỉ cần được vui vẻ nhất thời là sao? Mẹ đang bực bội thì bỗng nghe nói, thì ra bạn cùng phòng của con là một tiểu tam.”
Lưng Vưu Khả Ý cứng đờ. Quả thật là bà đã biết.
Mẹ đứng bên ngoài thang máy nhìn cô, gằn từng tiếng: “Nói cho con tiểu tam kia dọn ra ngoài đi, con tạm thời theo mẹ về nhà ở.” Hình như bà cũng ý thức rằng con gái luôn dùng thái độ cương quyết với mình, thế nên đổi phương pháp, dùng cách tấn công mềm dẻo, giọng nói dịu dàng hẳn, “Khả Ý, mẹ biết rõ con vốn là đứa trẻ ngoan, chẳng qua bị người khác ảnh hưởng mới nhầm đường nhất thời vậy thôi, có gì chúng ta về nhà rồi nói tiếp. Bây giờ Lục Đồng gặp chuyện như vậy cũng sẽ có ảnh hưởng không nhỏ với con, nếu con tiếp tục ở với nó chung một nhà thì sẽ bị người ta chỉ trỏ đâm chọt nói xấu sau lưng mà thôi, người không biết còn tưởng người của nhà mình cũng có cái đức hạnh như nó–”
“Con không về.” Vưu Khả Ý thấp giọng cắt ngang lời bà, sự nhát gan xuất hiện từ bản năng khi bất thình lình nhìn thấy mẹ bị những lời nói ấy xóa mất hoàn toàn.
Cô ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trước mặt, bình tĩnh nói: “Mẹ, Lục Đồng là người bạn tốt nhất với con, những thứ trên mạng chỉ có thể lừa những người không biết cậu ấy mà thôi. Nhưng với người đã hiểu cậu ấy, con biết cậu ấy không phải là người như vậy.”
Lục Đồng không là người làm tiểu tam vì ham hư vinh, vì tiền đâu. Vì cô ấy là một nữ sinh có thể không chớp mắt mà mang hết tiền đi làm cực khổ suốt một tháng trời cho một cô bé mắc bệnh nan y vừa quen lúc nằm viện vì phát sốt.
Vưu Khả Ý không biết rốt cuộc chuyện là thế nào, Lục Đồng có thật sự làm sai chuyện gì không, nhưng giờ khắc này, những gì mẹ nói đã khiến cô ý thức rõ ràng một việc rằng: Lục Đồng mà cô biết tuyệt đối không phải người trong topic kia.
Phương pháp tấn công mềm dẻo của mẹ bị thái độ cương quyết của cô hóa giải, lập tức thay đổi sắc mặt.
“Vưu Khả Ý, tại sao con lại biến thành cái bộ này? Con tiểu tam kia đã chuốc thuốc mê bùa ngải gì mà con từ một đứa luôn nghe lời thành một kẻ nước đổ đầu vịt vậy hả? Có phải con muốn làm mẹ tức chết mới vui phải không?”
Lớp trang điểm và cách ăn vận của bà rất hoàn mỹ, là người phụ nữ mà Vưu Khả Ý rất quen thuộc, thế nhưng nay bà lại tức giận đến xanh mặt, lúc chân mày nhíu lại, vết chân chim nơi khóe mắt cũng xuất hiện.
Mẹ già rồi.
Đây là lần đầu tiên Vưu Khả Ý ý thức được chuyện này, người phụ nữ ngang ngược mạnh mẽ đến không ai bì nổi cũng chẳng thể trốn khỏi dấu vết của tháng năm. Nhưng tại sao mãi đến ngày mẹ đã già rồi, bà vẫn không hiểu con gái của mình?
Giọng nói của Vưu Khả Ý rất thấp, thấp như muốn tiến vào hạt bụi, chui xuống dưới bề mặt trái đất, như tưởng rằng vậy sẽ có thể che giấu những tâm tình dư thừa không cần thiết đang tuôn ra ngoài. Cô nói: “Mẹ, chẳng lẽ mẹ chưa từng nghĩ tới? Thật ra con chính là thế này đây, con cũng chỉ là một cá nhân riêng biệt, con có góc cạnh, có suy nghĩ, còn có cuộc sống của chính mình. Con muốn sống cuộc sống không phải do mẹ sắp xếp tất thảy, con muốn tự do, muốn được làm chuyện mình thích…”
Nhưng tới bây giờ mẹ vẫn không hề hay biết.
Vì tới bây giờ mẹ vẫn không hề để ý.