The oldest books are still only just out to those who have not read them.

Samuel Butler

 
 
 
 
 
Tác giả: Sebastian Fitzek
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Die Therapie
Dịch giả: Phan Ba
Biên tập: Lê Huy Vũ
Số chương: 63 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1521 / 15
Cập nhật: 2017-05-20 09:13:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11 - Parkum, Ba Ngày Trước Sự Thật
: Bên cạnh gia đình ông, ai đã là người giúp đỡ ông nhiều nhất trong thời gian đấy?
Viktor cười to. ông đang chờ Anna đến để tiếp tục điều trị trong vòng vài phút tới đây. Ông không chắc chắn là cô ấy sẽ đến. Hôm qua, cô ấy vẫn không nói rõ trong lúc từ biệt, và bây giờ ông đang cố không nghĩ đến chuyện ấy bằng cách làm việc cho cuộc phỏng vấn. Để có thể có được một ý nghĩ nào khác hơn là nghĩ về Charlotte (hay Josy?) ông đã chọn câu đơn giản nhất của tất cả những câu hỏi.
Giúp đỡ nhiều nhất?
Ở câu này thì ông không cần phải suy nghĩ nhiều. Câu trả lời chỉ bao gồm một từ duy nhất: rượu.
Josy mất tích càng lâu thì ông càng phải uống nhiều hơn, để xoa dịu nỗi đau. Nếu như trong năm đầu tiên chỉ là một ngụm thì cho đến mới đây cả một ly cho một ý nghĩ đen tối cũng chẳng còn đủ nữa. Và rượu không chỉ xua đuổi đi. Nó có nhiều câu trả lời. Còn tốt hơn nữa, nó là câu trả lời.
Hỏi: Nếu tôi trông nom tốt hơn thì con tôi có còn sống không?
Trả lời: Vốtka.
Hỏi: Tại sao tôi lại ngồi không mà chờ đợi lâu đến như thế trong phòng chờ?
Trả lời: Hiệu nào cũng được, cái chính là nhiều.
Viktor ngửa đầu ra sau và mong được tiếp tục câu chuyện của ngày hôm qua. Kai vẫn còn chưa gọi để báo xem anh ấy có tìm ra được điều gì về vụ tai nạn hay không. Nhưng Viktor không muốn chờ lâu đến như thế. Ông phải biết câu chuyện của Anna tiếp tục như thế nào, cần những chỉ dẫn mới mà ông có thể kiểm định một mối liên quan, ngay cả khi nó mang tính ảo tưởng đến đâu đi chăng nữa. Và ông cần một ngụm.
Viktor lại bật cười. Tất nhiên, ông có thể tự nhủ rằng một ít rượu Rum trong trà của ông là cần thiết về mặt y học vì cơn cảm lạnh ngày càng trầm trọng hơn. Và có lẽ nó cũng còn giúp đỡ ông được nữa. Nhưng may mắn là ông đã sáng suốt để người bạn và người giúp đỡ ông ở lại trên đất liền. Ông không mang theo đến một giọt lên Parkum. Có lý do tốt. Ông Jim Beam và người anh em Jack Daniel chính là các bệnh nhân duy nhất mà ông đã tâm sự với họ trong những năm vừa qua. Nhiều đến mức có những ngày ông chỉ mang duy nhất một ý nghĩ rõ ràng: bao giờ thì đến lúc uống thêm một ngụm nữa từ cái chai.
Lúc ban đầu, Isabell còn cố lôi kéo ông ra khỏi rượu chè. Đã khuyên nhủ ông, chăm sóc cho ông, thương hại và ngày càng hay van xin hơn.
Rồi sau đấy, saư thời kỳ la mắng, cô đã làm việc mà những nhóm giúp đỡ cho thân nhân người nghiện rượu khuyên nhủ: cứ mặc kệ. Cô dọn vào khách sạn ở mà không hề cảnh báo trước và không tiếp xúc với ông nữa. Ông chỉ nhận ra sự trống rỗng trong ngôi biệt thự khi hết được cung cấp và ông không còn đủ sức để đi một mình cả đoạn đường cạnh bãi tắm xuyên qua hòn đảo đến trạm xăng.
Và đến cùng với sự hất lực là nỗi đau đớn. Và đến cùng với nỗi đau đớn là những kỷ niệm.
Những cái răng đầu tiên của Josy.
Lần đầu tiên đến trường.
Chiếc xe đạp quà Giáng Sinh.
Những chuyến đi chơi chung bằng ô-tô.
Và Albert.
Albert.
Viktor nhìn biển đen tối qua cửa kính và chìm đắm trong suy nghĩ đến mức không nhận ra được những bước chân nhẹ nhàng ở phía sau ông.
Albert.
Nếu như ông phải nêu ra một lý do, thì đó là một người đàn ông già nua nhỏ bé đã khiến ông ngưng uống rượu.
Lúc trước, khi ông còn có một cuộc sống, cứ mỗi buổi chiều vào lúc khoảng 17 giờ, ông lái xe trên đường cao tốc trong thành phố theo hướng Đại lộ Tây Ban Nha để về nhà. Ngay sau Ngã ba Funkturm, ngang khán đài Avus cũ kỹ xiêu vẹo mà ngày xưa người xem đã từ ở trên đó theo dõi những cuộc đua ô-tô trong mùa hè, thường xuyên có một người đàn ông già đứng ở đấy và quan sát xe cộ đang nhộn nhịp lúc tan tầm. Ông ấy đứng đợi bên cạnh một chiếc xe đạp nữ cũ mèm mà ông ấy đã dùng để đạp đến, bên cạnh một lỗ hổng của hàng chắn cạnh đường Messedamm. Đó là nơi duy nhất giữa Wedding và Potsdam mà người ta không dựng hàng rào chống ồn hay tường che. Cứ mỗi lần khi Viktor lao ngang qua ông ấy với tốc độ 100 km/h, ông lại tự hỏi không hiểu điều gì xui khiến người đàn ông đó cứ nhìn theo đèn chiếu hậu của vô số những chiếc ô-tô. Viktor bao giờ cũng lái chiếc xe Volvo chạy ngang qua đó quá nhanh. Nhanh đến mức trong hàng trăm ngày đấy ông không bao giờ có thể quan sát được nét mặt của người đàn ông đó. Tuy nhìn thấy ông ấy gần như hàng ngày, nhưng ông sẽ không thể nhận ra được ông ấy khi gặp mặt.
Vào một ngày nào đấy Josy cũng nhìn thấy ông ấy khi cùng với Isabell đi về nhà sau buổi lễ hội quần chúng Đức-Pháp.
“Sao ông ấy lại đứng ở đấy?”, cô bé hỏi và quay người lại phía sau trong lúc chạy ngang qua.
“Ông ấy hơi điên điên một chút”, Isabell chẩn đoán một cách khô khan, nhưng Josy lại hoàn toàn không đồng ý.
“Con nghĩ ông ấy tên là Albert”, cô bé lầm bầm nhỏ cho chính mình; nhưng Viktor vẫn nghe được.
“Tại sao lại là Albert?”
“Vì ông ấy là một người già và cô đơn”.
“À, người già cô đơn có tên là thế đấy?”
“Vâng”, là câu trả lời đơn giản của cô bé và cùng với nó, câu chuyện chấm dứt. Từ đó, con người xa lạ ở ven đường có một cái tên, và Viktor thỉnh thoảng lại còn bắt gặp chính mình gật đầu chào ông ấy khi chạy ngang qua đó vào những ngày trong tuần.
“Xin chào, Albert!”
Mãi rất lâu sau đó, khi ông tỉnh cơn say trên sàn đá hoa cương của phòng tắm vào một ngày nào đấy, ông mới biết rằng Abert cũng tìm một cái gì đó. Một cái gì đó mà ông ấy đã đánh mất nó ở đâu đấy và tin rằng sẽ lại tìm thấy nó trong những chiếc ô-tô đang lao nhanh qua. Albert phải là một người có tâm hôn giống như ông. Vừa có được ý nghĩ này là ông đã ngồi ở phía sau tay lái của chiếc Volvo và chạy đến Messedamm cạnh sân vận động Đức. Nhưng ngay từ xa ông đã có thể nhận ra rằng ngày hôm đấy Albert không đứng ở chỗ của ông ấy. Và trong những ngày sau đó, trong những ngày mà Viktor tìm ông ấy, người đàn ông cô độc này cũng không muốn xuất hiện.
Viktor rất muốn hỏi ông ấy: “Xin lỗi ông, nhưng mà ông tìm gì? Ông cũng mất một người nào đó à?”
Nhưng Albert biến mất. Ông ấy không bao giờ xuất hiện nữa.
Như Josy.
Khi Viktor thất bại lái xe trở về nhà vào ngày thứ 18, để mở một chai mới, Isabell chờ ông trước cửa nhà với một lá thư. Đó là lời đề nghị phỏng vấn của tờ Bunte.
“Bác sĩ Larenz?”
Câu hỏi đột ngột kéo Viktor ra khỏi giấc mơ ngày. Ông đứng phắt dậy đến mức va đầu gối phải vào bàn. Đồng thời ông lại bị sặc và bắt đầu ho.
“Tôi chắc lại phải xin lỗi ông rồi”, Anna nói, đứng ngay sát phía sau ông, nhưng không tỏ vẻ bước đến hay giúp ông.
“Tôi không muốn lại làm cho ông giật mình, nhưng tôi đã gõ cửa nhiều lần và nó tự mở ra trong lúc đó”.
Viktor gật đầu ra vẻ rất thông cảm mặc dù ông chắc chắn rằng đã khóa cửa nhà. Ông ôm lấy đầu và nhận ra mình có mồ hôi trên trán.
“Ông trông còn tệ hơn cả ngày hôm qua nữa, bác sĩ ạ. Thôi chắc tôi đi khỏi đây thì tốt hơn”.
Viktor nhận thấy Anna nhìn mình chằm chằm và đồng thời ông cũng biết rằng do giật mình mà ông còn chưa nói điều gì cả.
“Không”, ông nói hơi to hơn có chủ ý.
Anna nghiêng nghiêng đầu, giống như cô không hiểu rõ ông vừa nói gì.
“Không”, Viktor nhắc lại, “không cần thiết như thế đâu. Xin mời cô ngồi xuống. Cô có ở đây thật là tốt. Tôi có nhiều câu hỏi lắm”.
Đảo Trị Liệu Bíẩn Đảo Trị Liệu Bíẩn - Sebastian Fitzek Đảo Trị Liệu Bíẩn