Nguyên tác: One Heart To Win
Số lần đọc/download: 0 / 1
Cập nhật: 2023-06-19 09:36:07 +0700
Chương 11
T
iffany hầu như không để ý mình đang ngồi run rẩy trong bồn nước lạnh. Nàng vẫn đang nghĩ đến anh chàng đã trêu ghẹo nàng về chuyện khóa cửa phòng tắm. Anh ta vẫn còn ngoài đó, chờ đợi nàng “gột rửa”, theo cách nói của anh ta hay không? Nàng lấy làm phiền vì ý nghĩ đó làm nàng vui – không, làm nàng hồi hộp thì đúng hơn.
Nàng ước gì anh ta nói với nàng anh ta là ai... ôi lạy Chúa, anh ta có thể là Hunter Callahan không nhỉ? Không, tất nhiên không rồi, không thể với đôi mắt xanh lơ đó, hai anh em nàng gặp hôm nay có đôi mắt nâu. Mà, Hunter cũng đã ra khỏi trang trại rồi. Chính mắt nàng trông thấy anh cưỡi ngựa đi.
Spoiler
Nàng chậc lưỡi và bước ra khỏi bồn, nhưng rồi rên rỉ nhận ra nàng không mang cái gì sạch sẽ để mặc vào. Nàng đã quá quen với việc có một người hầu biết trước nàng cần gì nên nàng không cần phải chuẩn bị gì hết. Nhưng giờ nàng cũng sẽ không mặc lại mớ váy bẩn thỉu kia vào đâu. Nàng choàng khăn tắm và mở hé cửa để gọi người giúp thì thấy rương của mình nằm ngay đó. Cole, Chúa phù hộ anh ta. Anh ta chu đáo đến mức nhận ra nàng thật sự cần có nó.
Một lát sau nàng liếc vào chiếc gương hình oval ở trên bệ rửa để chắc chắn nàng đã chỉnh tề. Sạch sẽ, có, nhưng còn lâu mới được là chỉnh tề, ít nhất là theo tiêu chuẩn của nàng. Nàng không có thời gian để tìm kỹ đống quần áo trong rương vì sợ ai đó có thể bước vào bếp bất cứ lúc nào, nên nàng đã chộp ngay chiếc váy ban ngày màu vàng nằm ngay trong tầm mắt nàng. Nàng cũng không chắc nàng đã cài hết cúc áo ở phía sau lưng chưa, nhưng dù sao thì cũng chẳng quay lại để nhìn được. Và điều tốt nhất nàng có thể làm với mái tóc ướt là búi nó ra sau. Nàng chợt nhận ra mình đã phụ thuộc vào hầu gái đến mức không thể tự mình kẹp tóc lại.
Thở dài, nàng mở cửa và thấy Cole đứng đó, đang định gõ cửa. Anh ta chỉ đứng đó nhìn nàng chằm chằm mà không cất nên lời nên nàng phải lên tiếng, “Vâng, tôi đã dùng xong bồn tắm đẹp đẽ của nhà anh rồi đấy.”
Cole xoay sở để rời mắt khỏi khuôn mặt sạch sẽ tươi tỉnh của nàng và liếc về cái bồn. “Mẹ đặt cái đồ kỳ cục đó từ một tạp chí thời thượng mẹ thấy ở St.Louis. Cô phải thấy cảnh mọi người cười rũ ra khi nó được chuyển đến, nhưng phải thú thật là, cái bồn không làm cô có cảm giác bị vỡ ra khi đặt mông ngồi xuống.”
Nàng không bình luận gì về ngôn từ không phù hợp của anh ta vì những gì nàng nghe mẹ nàng nói còn tệ hơn nữa. Rose đã bổ sung được một vốn từ đa sắc màu từ những năm ở miền Tây.
“Cảm ơn anh vì đã mang cái rương đến đây. Tôi sẽ chọn một cái phòng luôn đây nên có thể mang nó—“
“Tôi không mang nó đến. Và cha tôi—“
Đó là những gì anh ta có thể nói trước khi ngước lên nhìn nàng lần nữa. Đó không phải là một phản ứng xa lạ với nàng. Nàng đã thấy nhiều đàn ông nhìn chằm chằm vào nàng như thế trước đây, nhưng chỉ với những người gặp nàng lần đầu tiên thôi. Nàng rất muốn nói anh ta ngậm miệng lại, nhưng điều đó, tất nhiên là sẽ làm anh ta xấu hổ, nên nàng đành thôi. Mặc dù đó là lỗi của anh ta, nên bụi bẩn mới làm cho nàng bị mất hình ảnh đến thế.
Tiffany cố nín cười, giục anh ta nói tiếp, “Cha anh làm sao?”
“Muốn được—“ anh ta bắt đầu, nhưng rõ ràng vẫn ngỡ ngàng khi nhìn thấy nàng, “Chưa thấy cô gái nào xinh xắn như cô.” Rồi anh ta đỏ mặt, rối rít xin lỗi. “Xin lỗi cô. Cha muốn gặp cô luôn. Ông bảo tôi đến đón cô.”
“Vâng, tất nhiên rồi. Vui lòng dẫn đường cho tôi.”
Cole gật, má vẫn đỏ bừng.
Tiffany không cố bắt kịp những bước chân sải dài của anh ta. Nhưng anh ta cũng không đi trước nàng xa lắm và dừng lại ở cửa trước, mở cửa và đứng chờ nàng. Anh ta đang dẫn nàng ra ngoài sao? Nàng mới cau có thì anh ta chỉ về phía cuối hiên, một cao bồi lớn tuổi đang ngồi, có thể không phải là người chăn bò, nhưng ông ta ăn mặc giống hệt họ. Đây có thể là chủ trang trại, cha của hôn phu nàng.
“Vừa mới về đến nhà,” ông ta nói với Tiffany khi nàng chầm chậm bước đến. “Vô cùng ngạc nhiên khi biết các con trai ta đã thành công. Tên là Zachary Callahan. Còn cô?”
Nàng bỗng lo lắng đến mức không nhớ được cái tên nàng muốn dùng! Đây là kẻ thù không đợi trời chung của cha nàng, và, nàng nhận ta, cũng là kẻ thù của nàng. Nàng có thể không yêu cha, nhưng nàng yêu những người còn lại trong gia đình. Và người đàn ông này thật sự đã có thể kết thúc oán thù nếu ông ta muốn. Ông ta hẳn phải đồng ý với khả năng đó, nếu không thì đã không bao giờ đồng ý hóa giải mối thù thông qua cuộc hôn nhân của nàng, phải không? Tên người quản gia là gì trời?
“Jennifer Fleming,” cuối cùng nàng cũng thốt lên được.
Ông ta có vẻ không để ý thấy là nàng đang căng thẳng. Ông ta chỉ cho nàng ngồi xuống cạnh ông ta mà không đứng lên. Có lẽ ông ta sẽ đứng dậy để chào một quý cô, nhưng rõ ràng là với một người làm thuê thì không. Tiffany lờ đi lời mời của ông ta vì cái ghế đầy bụi mà Zachary lại còn đang hút thuốc, làm khói bay đến tận cái ghế bên cạnh.
Ông ta khoảng trên 40 tuổi, nhưng tóc ông ta vẫn đen nhánh. Mắt ông ta có màu nâu sẫm, và hằn nhiều nếp nhăn ở khóe mắt. Rose gọi đó là những khóe cười. Và chúng thường là dấu hiệu của một tính khí tốt bụng. Không lấy làm lạ là ông ta khá đẹp trai. Rose đã cho nàng biết từ trước rồi. Và Tiffany cũng đã kiểm chứng qua hai người con trai của ông ta.
Nàng rũ ra khỏi sự khó chịu, tự nhắc mình phải diễn cho tròn vai. “Tại sao người giữ nhà trước của ông lại nghỉ việc, ông cho tôi biết nếu không phiền?”
“Chưa bao giờ có quản gia, và mới vừa đây nhà này cũng vừa mất đầu bếp, nên nhà ta mừng như bắt được vàng vì có cô ở đây. Cô không định ngồi sao?”
Nàng tâm niệm sẽ phải làm rõ điều ông ta mặc định, rằng nàng sẽ là đầu bếp của gia đình, nhưng chưa đủ dũng khí, nên nàng chỉ nói, “Không có ý gì đâu thưa ngài, nhưng tôi không chịu được mùi khói thuốc.”
“Không sao. Vợ ta cũng không cho hút thuốc trong nhà. Ta phải thực hiện theo nguyên tắc dù bà ấy cũng không xuống nhà nữa.”
Tiffany ngờ vực. Ông ta có vợ sao? Với tình trạng nhà cửa thế này, nàng mặc nhiên nghĩ rằng vợ ông ta đã mất.
“Tại sao tôi không đi nói chuyện với bà Callahan nhỉ? Công việc của tôi có vẻ nằm dưới sự quản lý của bà ấy.”
“Nhà ta không muốn làm phiền bà ấy với mấy chuyện nhỏ nhặt đó. Vài tháng trước vợ ta bị ngã gãy xương nên phải nằm một chỗ. Nếu cần hoặc muốn hỏi gì thì cô cứ gặp ta hoặc con trai lớn của ta, Hunter.”
Nhờ hôn phu giúp đỡ cho công việc của nàng ư? Nàng tưởng tượng cảnh nàng và chàng quỳ trên sàn và hì hụi lau rửa, và vội vã nín cười. Phải mất một thời gian dài để dọn dẹp cái nhà to thế này nếu chỉ có hai người. Thực tế là phải có cả một đội quân để mà làm cho chỗ này gọn gàng lại.
Và nàng không vòng vo chút nào về chuyệnđó. “Nhà cửa vô cùng khủng khiếp. Tôi được biết nhà ông có người hầu nhưng không có vẻ gì như thế.”
Zachary bắt đầu nhíu mày. Nàng chắc đã làm ông ta mếch lòng. Nàng đứng im chờ ông ta sửa lưng nàng, và sợ nàng có thể mất bình tĩnh rồi bỏ cuộc trước cả khi nàng bắt đầu.
Nhưng bất chợt ông ta phá lên cười. “Nên rất cần có một người giúp việc, đúng không?” Điều đó lạ lắm sao? Ông ta thêm, “Không biết cô nói khủng khiếp nghĩa là gì, nhưng ta biết là nó không được ngăn nắp lắm. Ta có mắt đấy, cô gái. Ta biết ngôi nhà khá bừa bộn, nhưng nhà ta chỉ thiếu người làm vài ngày gần đây thôi. Lão Ed bỏ đi không báo trước và đem theo cả phụ bếp của lão. Pearl dọn dẹp ở nhà dưới, nhưng chị cô ta mới ốm nên cô ta xin phép nghỉ một tuần để chăm con hộ chị. Còn Luella thì phụ trách ở tầng trên, nhưng cô ta nói sẽ bỏ việc nếu phải làm cả phần của Pearl. Không thể để việc đó xảy ra khi đang ở tình trạng thiếu người như thế này. Nhưng giờ đã có cô ở đây rồi, và cô sẽ giúp nhà ta thu xếp lại tất cả.” Ông ta nhe ra cười và kết luận.
Tiffany còn thấy kinh hãi hơn. Thật quá tệ khi chỉ có một người giúp việc trong nhà, mặc dù chỉ tạm thời, nhưng nếu có đến bốn người hầu thì cũng không quán xuyến được căn nhà rộng thế này, và chắc chắn là không đủ nhiều để cần phải có một quản gia để trông chừng họ.
“Ông có biết công việc mà một quản gia phải làm là gì không, thưa ông?”
“Chưa bao giờ có quản gia, cũng chưa từng biết đến có một công việc như thế cho đến khi ta biết tin Frank thuê cô từ Chicago đến đây. Và ta nảy ra ý tưởng cướp một người được việc từ lão ta, không cần biết cô giỏi về những chuyện gì.”
Ông ta cười khùng khục khi nói cho nàng biết. Rõ ràng ông ta coi đó là một bàn thắng trước nhà Warren. Không lẽ cả hai gia đình luôn tìm cách chơi khăm nhau như thế này trong suốt những năm qua ư? Bất cứ chiêu gì, miễn là trêu tức được đối phương? Nhưng nàng không muốn để tâm chuyện đó. Suy cho cùng, như thế cũng còn tốt hơn là đổ máu.
“Như đúng bản chất tên công việc, tôi giữ cho nhà cửa được ngăn nắp,” Tiffany giải thích. “Tuy nhiên, tôi không tự tay lau dọn nhà. Có thể coi như tôi là người làm thay công việc của người vợ trong gia đình, để bà có thể dành thời gian chăm sóc con cái hoặc làm những việc khác. Tôi đảm bảo mọi công việc trong nhà được suôn sẻ, tươm tất, và mọi người làm trong nhà đều làm đúng công việc của mình. Thường người ta không cần đến một quản gia nếu không có nhiều người hầu, vì công việc của tôi là quản lý họ. Tôi cũng đích thân trông chừng những đồ vật có giá trị trong nhà như đồ gốm, đồ bạc, bất cứ thứ gì không thể tin tưởng để giao cho người hầu.”
Zachary ngẫm nghĩ một lúc rồi nói. “Thực ra trong nhà ta không có đồ gốm quý. Mary đã từng có một bộ dao dĩa sang trọng, nhưng bà ấy nghĩ rằng chúng quá đẹp để sử dụng nên chúng đang rỉ sét trên kho rồi. Không có cả một dàn người hầu để cô quản lý đâu, nhưng vì cô sẽ phải làm công việc bếp núc nên ta cho rằng cô sẽ đủ bận rộn đấy.”
“Tôi không nấu nướng,” nàng kiên quyết nói.
“À, ta đã chú ý thấy. Nó không được đề cập đến khi cô mô tả công việc. Nhưng vì ta trả gấp đôi, và cô cũng không định mó tay cầm chổi, nên cô cũng sẽ là đầu bếp của nhà ta luôn.”
“Ông hiểu l—“
“Hơn nữa, Frank Warren cũng không có nhiều người hầu đâu. Hắn cũng sẽ điều cô làm một việc khác thôi, chỉ có điều không trả cho cô gấp đôi như ta. Vậy sao ta không thấy cô có chút cảm kích nào thế hả?”
Hai má Tiffany nóng bừng. Nàng sắp bị sa thải sao? Nhưng làm sao nàng có thể làm một việc nàng không biết phải làm thế nào? Không thể làm nổi. Nàng phải mất trí thì mới nghĩ là có thể giải quyết chuyện này, Công việc của một quản gia không khó đến mức nàng không thể làm nổi trong một vài tháng. Nhưng nấu nướng cần phải động tay động chân nhiều, và đòi hỏi những kiến thức mà nàng không hề biết. Nàng không cần hết số ngón trên một bàn tay để đếm số lần nàng bước vào bếp tính đến ngày hôm nay. Mẹ nàng thuê hơn một đầu bếp và có đến nửa tá phụ bếp giúp họ. Những món ăn của họ rất tinh tế, luôn luôn thú vị, nhưng nàng chưa bao giờ đủ tò mò để bước vào địa phận của họ, căn phòng nóng nực và bừa bộn nhất trong nhà, và tìm hiểu xem họ làm việc như thế nào.
Nàng đoán là nàng có thể học nấu ăn, nhưng phải có một người hướng dẫn hoặc – một cuốn sách dạy nấu ăn! Nàng còn không biết cửa hàng tạp hóa có bán sách không, chứ đừng nói đến loại sách chuyên biệt đó, hay thậm chí nếu có thì người bán nó có từng đọc chưa. Hơn nữa, nếu nhờ phép màu nào đó mà nàng có thể tìm thấy một cuốn sách nấu ăn ở cái thị trấn Nashart nhỏ bé này, thì nó cũng không thể giúp nàng ngay và luôn nếu họ muốn nàng nấu bữa tối nay. Mà giờ thì cũng đã là chiều muộn rồi. Bữa tối đáng lẽ ra đã đang phải bắt đầu rồi cơ!
“Tại sao cô chưa kết hôn nhỉ, cô xinh xắn thế kia cơ mà?”
Câu hỏi cắt dòng suy nghĩ của nàng và khiến nàng chú ý nhìn vào Zachar. Nàng gần như mỉm cười khi đáp lại, “Tôi đã đính hôn.” Chỉ bởi vì nàng nhận ra điều đó thật lạ, vì nó đúng cho cả Jennifer và nàng, Tiffany.
Nhưng ông ta cau mày, rõ ràng không thích câu trả lời của nàng và lập tức hỏi lý do. “Cô không định bỏ việc ở nhà ta ngay sau khi kết hôn đấy chứ?”
“Tôi-tôi đã đồng ý thử việc hai tháng ở đây. Nếu tôi thích công việc và thấy hợp với vùng đất này, chồng chưa cưới của tôi đồng ý là chúng tôi sẽ kết hôn ở đây, dù anh ấy thích California hơn.”
“Anh ta thật sự để cô đến đây một mình sao?”
Nàng nói với ông ta những gì Tiffany có thể nói. “Việc đó là cần thiết. Chúng tôi đều phải làm việc để tiết kiệm tiền mua nhà sau khi kết hôn.”
Ông ta cười khùng khục. “Vậy ra ta thật sự giúp cô cưới chồng nhanh hơn đúng không? Được thôi, đừng lo, cô sẽ kiếm đủ tiền. Nhà ta cũng đang chờ một vị khách từ miền Đông đến đây mùa hè này, nên Mary cũng đang lo lắng làm sao để có đồ ăn ngon và mành mới cho phòng ngủ của khách, nhưng cô sẽ có đủ thời gian để thu xếp những chuyện đó thôi.”
Tiffany rên thầm trong bụng, sợ rằng người khách ông ta đang nhắc đến chính là nàng. Ông ta thật tâm muốn gây ấn tượng với hôn thê của Hunter à? Hay đó chỉ là ý muốn của vợ ông ta thôi?
Nàng quyết tìm hiểu cho ra, nên thận trọng hỏi, “Nhà ông có thường xuyên có khách tới thăm không?”
“Chuyến thăm này chả có tí bình thường gì hết,” ông ta gắt gỏng.
Nàng biết nàng đang đi quá giới hạn, vì một quản gia thì không được phép quá tọc mạch, nhưng nàng không thể kiềm chế. “Vị khách đó là ai vậy ạ?”
“Chủ đề này khó chơi đấy, cô gái. Không tiêu hóa nổi nó,” ông ta nhăn nhó. Nhưng khi thấy nàng mở to mắt nhìn, ông ta nói lảng đi, “Chỉ là một người có liên quan đến chuyện làm ăn thôi. Cô chỉ cần lo làm sao để giữ cho nhà cửa sạch sẽ trở lại.”
Ông ta đang nhắc đến nàng. Nàng chắc chắn. Và rõ ràng ông ta cũng thấy chán ghét vụ kết hôn này như nàng. Ông ta có đang hối hận vì trước đây đã đồng ý chuyện này không? Nếu vậy tại sao ông ta không hủy nó luôn đi? Có phải vì danh dự không? Hay những người nhà Callahan đã mong nàng không sống nổi đến ngày cưới người thừa kế nhà họ? Nàng ước gì có thể hỏi, nhưng vì Zachary không thật sự nhắc đến tên nàng hay chuyện đính ước nên nàng không thể. Quả thật chuyện thiếu người làm vẫn là vấn đề lớn nhất và nàng nhất định phải bàn chuyện đó.
“Khi đi ngang căn nhà tôi thấy có rất nhiều bụi bẩn tích tụ lại dù một người hầu nghỉ làm vài ngày. Rõ ràng cô hầu ở tầng dưới đã không làm tròn công việc của mình.”
Zachary nhíu mày. “Đừng nghĩ đến chuyện tống cổ cô ta, cô gái. Không phải cứ quơ tay ra là tìm được người làm đâu.”
“Sa thải hay thuê người là quyền của ông. Tôi chỉ đưa ra đề nghị thôi.”
“Và mong ta đồng ý với cô à?”
Ông ta có vẻ không hài lòng. Nhưng ít nhất ông ta cũng không nổi giận. Bối rối thì đúng hơn. Ông ta là một chủ trang trại, và không quen với việc quản lý người làm. Cứ nhìn đến số giúp việc ít ỏi được thuê trong nhà thì điều đó cũng không phải là lạ.
“Chúng ta có thể xem xét lại chuyện này sau khi tôi gặp cô hầu phòng và tìm hiểu xem cô ta thật sự lười hay chưa biết việc. Nhưng có vẻ cô ấy sẽ không quay trở lại đủ sớm để lo liệu những công việc cần kíp này, tôi muốn nhờ vài người làm công của ông giúp tôi làm cho ngôi nhà được ngăn nắp trở lại.”
Zachary phá lên cười. “Họ sẽ không lau nhà đâu! Họ là những người chăn bò, không phải hầu gái. Nhưng thật ra, có thể đấy, nếu cô đi mà nhờ họ.” Ông ta lại phá ra cười.
“Ông không thuyết phục họ giúp tôi được sao?”
“Còn lâu. Ta không mạo hiểm để mất người làm công giỏi khi khiến họ bỏ đi chỉ vì cô không biết cách vung cán chổi.”
Nàng lại đỏ mặt lần nữa. Vấn đề không phải ở chỗ nàng không biết làm, nàng ngán ngẩm nghĩ, mà vấn đề là không thể đẩy chuyện này xa hơn nữa, đó là ranh giới của nàng. Nàng có thể tự tìm thuê người làm, nhưng có vẻ ở đây chẳng có ai để mà thuê cả. Rõ ràng ông ta không ngại chuyện ông ta có thể mạo hiểm để nàng bỏ việc. Nàng gần như đã quyết định như thế. Thật không chấp nhận được. Nhà ông ta như một cái chuồng lợn vậy!
Nàng sắp thốt lên thú nhận mình là ai và yêu cầu được đưa về thị trấn thì ông ta nhìn qua vai nàng và gọi, “Hunter, đưa cô quản gia xinh đẹp của chúng ta đến khu người làm đi. Để cô ấy thử tìm xem có cách nào để nhờ mấy gã cao bồi giúp cô ta cọ sàn nhà không.”