"We will be more successful in all our endeavors if we can let go of the habit of running all the time, and take little pauses to relax and re-center ourselves. And we'll also have a lot more joy in living.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Gió lạnh
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 125 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 753 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 07:19:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
ột ngày học kết thúc, nó và hắn lại lên chuyến xe buýt quay về nhà. Nó lên phòng thay đồ, bước xuống cầu thang lại là một thiên thần nhưng chỉ khi ở nhà. Nó vào phòng ăn, căn biệt thự rộng lớn chỉ có hai người thật buồn tẻ, bàn ăn vẫn trống trơn. Nó chán nản: - Anh còn ung dung gớm. Ai nấu bữa trưa đây. Ra tiệm ăn thôi.
- Không - hắn đáp
- Vậy thì nhịn chắc! - nó miễn cưỡng bước vô bếp
- Tất nhiên là không? Em nấu đi
- Không. Tại sao tôi phải nấu chứ - nó phản đối
- Tôi cho em một giờ để nấu. Nếu không đừng trách tại sao cái bụng của em lại to ra - hắn xuất chiêu đe doạ cuối cùng với nó rồi đi ra khỏi phòng.
Nó tất nhiên không thể nói được gì, chỉ biết kìm nén tức giận:
- Ăn sao. Tôi cho anh ăn. Nói rồi, nó bắt tay vào bếp. Hắn bước xuống nhà mái tóc đen bồng bềnh còn vương một ít nước khẽ rủ xuống gương mặt mĩ nam. Hắn bước vào bếp, một bàn ăn với vô số món ăn ngon đến buồn nôn. Một đĩa trứng rán nguyên vỏ không lành lạnh nát bét. Bát canh có mấy quả cà chua nổi lềnh bềnh. Rau luộc còn chưa hái, luộc nguyên hẳn cả bó, thịt thì cháy đen như những hòn than..... Nó nhìn hắn tiếc rẻ:
- Trình độ của tôi chỉ có như vậy thôi!
Hắn hừ lạnh một tiếng cất giọng: -
Tốt - rồi quay người bỏ đi.
Nụ cười trên môi nó càng sâu hơn, nó tiến lại gần bàn, cầm đĩa trứng lên:
- OH. GOOD - cheng. Nó vứt đĩa trứng không thương tiếc rồi lần lượt cách đĩa khác. Chiếc bàn lại trơ trọi và trống không vắng. Hắn sau khi đi lên phòng thay đồ, định xuống kêu nó đi ăn thì thấy nó đang lại tủ lấy sữa, hắn ngồi xuống bàn. Vk đang chuẩn bị bữa trưa cho vk, đơn giản là một ít mì nấu ngồi bên bàn ăn, bày một số đĩa, một ít kim chi, một đĩa thịt bò cay được làm sẵn. Hắn lấy đũa chuẩn bị thưởng thức thì nó bất ngờ quay lại với ly sữa đang cầm trên tay ánh mắt thoáng vẻ tức giận:
- Anh làm cái quái gì thế
Hắn không nói gì, chỉ chú tâm vào những món ăn đơn giản trước mắt. Lửa hỏa diệm sơn đang cháy phừng phực lấy một đôi đũa khác, kéo bát mì về phía mình nhưng bàn tay hắn đã sớm giữ lấy. Trừng đôi mắt " long lanh " nhìn hắn nhưng hắn không có ý định buông tha cho nó. Hắn thản nhiên ăn. Nó sắp sọc máu đến nỗi nếu không phải có sức khỏe tốt thì nó đã phải vào bệnh viện cấp cứu vì mất máu
- Sao anh lại ăn hả - nó hét lên
Hắn vẫn ăn nó cũng ăn. Hai kẻ ngồi ăn đang dành giật nhau. Hai người chỉ ăn ăn ăn đến khi không còn một sợi mì nào, chỉ còn mỗi một sợi nối hai khuôn mặt, 4 mắt nhìn nhau. Nhưng chẳng có gì là lãng mạn cả. Nó nhìn hắn. Xoạt. Nó cắt đứt sợi mì bằng bàn tay lạnh lùng dứt khoát. Rồi nó lấy tay vơ đại cốc sữa và tua một hơi. Còn gần nửa li, nó đặt xuống nhìn hắn như thách thức, hắn cầm li sữa nhẹ nhàng uống trước cặp mắt to tròn ngạc nhiên của nó. Tất cả mọi việc xong nó lên phòng, đánh một giấc ngon lành cành đào đến chiều tối, nó tỉnh dậy, quốc bộ đi ra cửa hàng tạp hóa mua ít đồ và tiện thể ghé qua quán ăn nhanh mua một ít đồ ăn cho bữa tối. Nó hai tay hai túi đồ xách vào nhà, lướt qua hắn một cái thờ ơ. Đặt túi đồ xuống bàn, nó bắt đầu sắp đặt đồ. Nó rửa hoa quả bỏ vào tủ lạnh, tiếp đó là sữa tươi, kem, bánh kẹo..... vào tủ lạnh, lấy bột giặt, nước lau nhà vào một góc. Bánh hamburger, sanwich, sữa được nó khéo léo đặt vào khay bưng ra phòng khách ngồi đối diện hắn. Nó chậm rãi thưởng thức bữa tối với ý định trêu ngươi hắn.Hắn đứng dậy, nó nghĩ rằng hắn tức giận nên bỏ đi nhưng không ngờ hắn lại tiến lại phía nó, ngồi xuống bên cạnh nó, vòng tay qua vai nó rồi siết nó lại. Nó thì không cần phải diễn đạt. Trên cả sự tức giận. Muốn đá hắn cũng không được vì sức lực quá yếu muốn đấm hắn cũng không xong vì hắn đẹp trai. Sáng hôm sau, nó bước xuống nhà lôi bánh quy và sữa ra thì hắn lại tận dụng. Ôi. Nó tức muốn sọc máu đi được. Nó làm việc nhà, lau nhà, hút bụi,.... Trong khi đó hắn đang vui vẻ ngồi ở phòng khách, bắc chân lên ghế. Dáng vẻ hưởng thụ. Nó vẫn cắn răng chịu đựng, lau dọn sạch sẽ. Xong công việc tổng vệ sinh khu biệt thự, nó về phòng, lôi ngay cái ga trải giường đi giặt, nó lật tung khu biệt thự mới tìm được một cái chậu sót lại. Vội vã đem ra ngoài vườn, cho chăn vào trong chậu rồi xả nước. Nhìn đống hỗn độn trước mắt làm nó đau hết cả đầu. Cầm gói bột giặt trên tay, nó ngẫm nghĩ:
- Ruốt cuộc là cần bao nhiêu. Một muỗng. Hai muỗng. Ba muỗng........ Thôi đổ tất cho sạch - nói xong nó đổ luôn cả gói bột giặt vào trong chậu đồ.
Sau đó đứng vào trong chậu dậm dậm như trong mấy bộ phim. Giặt đồ nhưng ít nước, bột giặt thì vô số do đó nên nhìn cái chậu toàn là bọt. Nó thích thú nhảy nhảy. Hắn đi ra ngoài vườn thì đập ngay vào võng mạc là nó đang giặt đồ rất ư là pro nhìn mà không nhịn cười được. Chẳng khác con kanguru là mấy. Nghe tiếng động, nó lập tức quay lại bắt gặp ánh mắt của hắn đang nhìn mình -
LHT. ANH MAU GIẶT ĐI.
Hắn sắn quần, bước vô chậu. Hai người một nam một nữ dưới ánh nắng ban mai đang cùng nhau giặt đồ với một phong cách rất điên khùng. Nó bước ra ngoài sau khi đầu hàng cái chăn cứng đầu. Đi trên nền gạch bóng loáng nhưng do chân quá trơn. Nó " Rầm " một tiếng lún cỏ và nằm chẹp bẹp trên mấy em cỏ tội nghiệp. Hắn nhịn cười đi lại đỡ nó song cũng " RẦM " một tiếng rõ lớn hơn rồi an tọa trên thân hình bé bỏng của nó. Môi chạm môi. Cho đến khi nó không thể chịu nổi sức nặng của hắn thì hắn mới miễn cưỡng đứng dậy / lợi dụng /
- Mua cái mới đi - hắn nói
- Hả - nó đơ đơ
Hắn quay lại, nó đi, đi trong vô thức. " RẦM " nó đâm vào người hắn
- Anh đi đứng kiểu gì thế hả? - nó quát lên
- Em còn chưa tỉnh sau nụ hôn đó sao? - hắn nheo mày
- Anh điên àh! - nó đỏ mặt rồi bỏ đi trước
Cuộc chiến lại tiếp tục khi nó và hắn đi mua ga trải giường mới. Nó thì khăng khăng lấy màu trắng còn nó thì ôm khư khư lấy màu đen. Sau một cãi nhau chí choé, hắn phải giơ cờ trắng đầu hàng. Buổi trưa đi ăn, nó gọi một loạt đồ mà không thèm để ý đến hắn, hơi xế chiều nó bắt hắn chở đi mua bánh ngọt và đồ ăn vặt
Bảo Bối Thiên Tài Anh Nhớ Em! Bảo Bối Thiên Tài Anh Nhớ Em! - Gió lạnh