Làm việc cật lực mà không có tài thì đáng xấu hổ, nhưng có tài mà không làm việc cật lực thì thật là bi kịch.

Robert Half

 
 
 
 
 
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Buusan Nguyen
Upload bìa: Buusan Nguyen
Số chương: 13 - chưa đầy đủ
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2591 / 45
Cập nhật: 2018-03-07 14:34:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11: Một Cuộc Đấu Trí Hào Hứng
êm ấy, một phi cơ chiến đấu Mig17 hạ cánh xuống căn cứ 123. Hành khách của phi cơ chỉ có một người đàn ông cao lớn, mặc thường phục: Rômanốp. Hắn vừa được triệu tập gấp về Mạc Tư Khoa, và một giờ sau khi đến thủ đô là phải lên máy bay riêng bay về phía đông bắc.
Kôrênin đón viên đại tá mật vụ tại trường bay. Hai người lên xe về căn cứ. Dọc đường, Rômanốp ngồi thu hình trong góc, gương mặt trầm ngâm, lông mày nhíu lại. Nhận được mật điện từ chiều, biết Rômanốp là đặc phái viên do bộ Công an gởi tới về một công vụ quan trọng, và bí mật nên Kôrênin ngậm thinh, không nói một tiếng, ngoại trừ những tiếng chào hỏi thường lệ. Về đến phòng riêng, chưa kịp cởi áo, Rômanốp đã hỏi Kôrênin:
- Chắc đại tá đã biết tôi đến đây về việc gì rồi. Vậy tôi cần hỏi đại tá vài điều quan trọng. Theo đại tá, vì lẽ gì 2 người lính của ta bị tai nạn xe hơi?
Kôrênin ngạc nhiên. Lệ thường, hắn là ông vua nhỏ ở căn cứ 123, trọn quyền sinh sát và tiền trảm hậu tấu đối với Trung ương. Chưa bao giờ Mạc Tư Khoa để mắt vào những việc nhỏ nhặt xảy ra trong căn cứ. Lần này, một đại tá mật vụ về tận nơi điều tra về vụ xe hơi chết người, ắt hẳn bên trong phải có uẩn khúc. Kôrênin bèn đáp:
- Tôi đã cho điều tra kỹ lưỡng. Hai người này bị nạn vì uống rượu quá say.
Rômanốp lạnh lùng:
- Trung úy Svéclốp cũng uống rượu say nên biệt tích, phải không?
- Svéclốp mất tích chứ có phải gặp tai nạn đâu?
- Nếu là mất tích, tại sao không có dấu vết để lại?
- Vụ này, điều tra chưa xong. Chính tôi, tôi cũng chưa tin là Svéclốp mất tích vì căn cứ 123 được phòng thủ rất cẩn mật. Mọi sự xuất nhập đều bị những hàng rào điện tử khám phá. Đêm Svéclốp mất tích, máy điện tử không ghi thấy hắn ra khỏi chu vi căn cứ.
- Nghĩa là Svéclốp mất tích bên trong căn cứ?
- Chính thế.
- Không đúng. Theo tôi, Svéclốp đã chết.
- Tôi cũng nghĩ như vậy nên đang cho lục soát tất cả mọi nơi trong căn cứ.
- Đại tá có nghi cho ai không
- Không.
- Vợ chồng Lý Dĩ?
Kôrênin cười ngất:
- Vụ Svéclốp không thể dính dáng tới vợ chồng nhà bác học Lý Dĩ. Vả lại, căn nhà của Lý Dĩ ngày đêm đều có người canh gác. Lý Dĩ mới đến, còn được liệt vào danh sách những phần tử khả nghi. Nhất cử nhất động đều bị tôi theo dõi. Ông ta làm gì mà tôi không biết? Trung ương đã có chứng cớ nào tỏ ra vợ chồng Lý Dĩ dính dấp vào vụ đó?
- Không, tôi chỉ hỏi cho biết đấy thôi.
Kôrênin thở phào ra một cái. Nếu vợ chồng Lý Dĩ bị Trung ương ghi vào sổ đen thì hắn sẽ mất Katy, và biết đâu lại chẳng mất luôn cả chức tư lệnh căn cứ 123. Rômanốp nốc cạn ly rượu vốt ka, đoạn nói:
- Tôi muốn gặp Catơrin.
- Thưa đêm đã khuya, gặp bây giờ sợ không tiện.
- Không, tôi muốn gặp nàng ngay bây giờ.
- Nàng không dính dấp gì tới những việc xảy ra ở đây.
Rômanốp cười khảy:
- Đồng chí ở đây mà có thể bảo đảm cho người ở tận bên Mỹ được ư?
- Vì Catơrin hiện là thư ký trong văn phòng tôi. Nàng lại là đồng chí trung thành. Tôi đương giúp nàng tiến bộ.
Rômanốp vỗ vai Kôrênin:
- Đồng chí có duyên quá. Có duyên hơn tôi nữa kia. Tôi đưa nàng từ Mỹ qua đây, vậy mà chưa được hân hạnh được nàng để ý tới.
Kôrênin nhìn chằm chằm vào mặt Rômanốp:
- À, té ra đại tá là người đưa vợ chồng Lý Dĩ sang Liên Xô?
Rômanốp cười ý nhị:
- Vì thế tôi mới thèm muốn địa vị của đồng chí.
Kôrênin cảm thấy không vui. Hắn bỗng có linh tính Rômanốp sẽ cướp mất Catơrin yêu quí của hắn. Ngẫm nghĩ một phút, Kôrênin nói:
- Đồng chí có thể đợi đến sáng được không? Lý Dĩ khó tính lắm. Giờ hắn đương ngủ, đánh thức dậy không phải là dễ. Chỉ thị của Trung ương dặn tôi phải hết sức gượng nhẹ đối với hắn.
Rômanốp gắt:
- Tôi đã nói cần lắm. Tôi cần gặp Catơrin ngay bây giờ, và đưa nàng về Mạc Tư Khoa ngay bây giờ.
Lời nói của Rômanốp như gáo nước lạnh dội vào tim của Kôrênin. Hắn đứng sững một giây đồng hồ, đoạn nuốt nước miếng đáp:
- Về nội đêm nay?
Rômanốp gật đầu. Kôrênin hẹn:
- Xin đại tá đợi tôi một lát tại đây. Tôi sẽ thân chinh đến đánh thức vợ chồng Lý Dĩ.
Rômanốp đứng dậy, đội mũ phớt lên đầu:
- Khỏi lo, tôi sẽ cùng đi tới đó với đồng chí.
Miễn cưỡng, Kôrênin phải mời Rômanốp ra xe. Kôrênin ấn hồi lâu vào chuông điện thoại ngoài cổng biệt thự. Văn Bình đương ngủ, tung chăn ngồi dậy. Katy níu lấy chàng:
- Gì thế anh?
Văn Bình dụi mắt:
- Có chuông điện thoại ngoài cổng.
Katy nhỏm dậy theo:
- Ai cũng mặc họ, anh ạ. Ra ngoài bây giờ lạnh chết.
Văn Bình kéo chăn đắp cho Katy, rồi cả 2 rúc vào nhau mặc cho tiếng chuông réo vang trong đêm lạnh. Bên ngoài, Kôrênin nói nhỏ với Rômanốp:
- Tôi đã bảo mà. Giờ này Lý Dĩ không chịu dậy đâu. Hắn lười lắm.
- Đồng chí quay về văn phòng gọi điện thoại cho hắn.
Xe hơi chở 2 người trở lại văn phòng. Nghe chuông điện thoại reo một hồi lâu, Văn Bình mới chịu cầm máy điện thoại lên, giọng gắt gỏng:
- Đại tá không biết là hơn 1 giờ sáng rồi hay sao?
Kôrênin xin lỗi, giọng nói ngọt ngào:
- Nhưng có việc rất quan trọng. Tôi muốn được giáp mặt với bà nhà.
Văn Bình nheo mắt nhìn Katy qua ánh sáng mờ của ngọn đèn đêm. Chàng đáp:
- Xin khất đại tá đến sáng mai. Nhà tôi đương ngủ. Tôi cũng còn mệt lắm. Vì sao mệt chắc đại tá thừa biết. Thôi, chúc đại tá ngủ ngon nhé.
Văn Bình đặt máy nói xuống giá đánh rầm một tiếng. Ở đầu giây, Kôrênin chưng hửng. Đúng ra hắn cũng mong được Lý Dĩ đón tiếp như thế. Hắn chưa muốn từ biệt Katy một cách hấp tấp, và muốn rềnh rang để được trao đổi những lời tình từ với nàng. Rômanốp đành đấu dịu. Hắn muốn gặp Katy ngay vì nhiều lý do, mà lý do nào cũng đều quan trọng, xác đáng. Trong khi Rômanốp thay quần áo nghỉ, Kôrênin sang phòng bên, lén gọi điện thoại lần nữa cho Lý Dĩ. Văn Bình gắt:
- Đại tá không cho vợ chồng chúng tôi ngủ yên đêm nay được ư?
Kôrênin thành khẩn:
- Cần lắm. Nếu có thể, xin bác sĩ cho tôi nói chuyện với bà nhà một chút.
Katy chống cùi tay xuống nệm, nghe Kôrênin nói. Nhận ra tiếng nàng, hắn mừng rú trong ống nói:
- Catơrin, Catơrin đấy ư? Có đại tá Rômanốp ở Mạc Tư Khoa mới tới, hắn mời Catơrin về thủ đô.
Katy lạnh toát cả người, tuy giọng nói Kôrênin vẫn thân mật:
- Đáng lẽ Rômanốp bắt em đi ngay, nhưng tôi phản đối mãi, hắn mới hẹn đến mai.
- Có việc gì mà em phải về Mạc Tư Khoa hở anh?
- Anh không biết.
Thấy Rômanốp từ phòng bên đi sang, Kôrênin hạ máy nói vào chỗ cũ.
Katy nhìn Văn Bình, không nói. Từ nãy đến giờ, chàng đã nghe hết câu chuyện tâm tình giữa nàng với Kôrênin. Rômanốp? Rômanốp? Không lẽ Rômanốp đến căn cứ 123 vì một chuyện vô nghĩa. Văn Bình không ngủ thêm được nữa. Chàng cần thức thâu đêm để nghĩ ngợi. Katy hỏi chàng:
- Em đi chứ?
Văn Bình gật đầu:
- Cứ đi. Lên đó, em càng hoạt động được dễ hơn. Em đã biết rõ vị trí căn cứ 123 này chưa?
- Ở phía cực bắc của quần đảo Tai Mia, gần Bắc cực, giữa biển Kara và biển Láp Tếp.
- Đúng, lên đó em hãy tùy cơ hoạt động. Đừng lo ngại cho anh ở đây. Như chúng mình đã bàn với nhau trước, sau khi đến Mạc Tư Khoa, em hãy bắt liên lạc với nhân viên của Sở ở đó.
- Còn tài liệu?
- Anh sẽ trao ngay bây giờ cho em. Được Rômanốp hộ vệ về Mạc Tư Khoa, còn vinh dự nào bằng.
- Nếu họ nghi em thì sao?
- Chưa hề gì đâu. Em cứ cất tài liệu vào túi áo, đừng giấu gì cả. Đến Mạc Tư Khoa hẵng hay.
Nói xong, Văn Bình tiến ra phía sau tủ áo. Cuộn phim mà chàng chụp được trong hầm đá, chàng đã đút vào cái ống nhỏ bằng chì, dán sau tủ áo, bằng chất nhựa dính. Katy cầm lấy, bỏ vào xắc tay ở đầu giường.
Trời dần dần sáng rõ. Gần sáng, lại một hồi chuông điện thoại nữa. Rômanốp và Kôrênin hẹn đến. Katy vào phòng trong sửa soạn. Nàng mặc áo màu đen, quần ngắn đến đầu gối, mỗi khi nàng cất bước, ai cũng phải ngó theo cặp chân thon thon độc nhất vô nhị của nàng. Áo nàng bó chặt lấy người, khiến đàn ông có cảm tưởng là khỏa thân. Hơn nữa, cổ áo lại mở xuống thật sâu, thành hình chữ V. Khi nàng muốn thu hồn ai chỉ cần giả vờ đánh rơi khăn mù soa xuống đất, và cúi xuống nhặt. Thiên hạ tha hồ nhìn nổ tròng con mắt. Văn Bình ôm Katy hôn lấy hôn để:
- Thảo nào, Lý Dĩ chả chết mất xác?
Katy nhoẻn miệng cười. Văn Bình cảm thấy tiếc nuối một cái gì sắp mất. Chàng nhìn ra ngoài. Bầu trời ở quần đảo Tai Mia luôn luôn đùng đục, buồn rầu. Katy đi, chàng bắt đầu thấy trống trải. Rômanốp mở cửa vào trước. Katy giả vờ mừng rú:
- Kìa, không ngờ được gặp đại tá!
Rômanốp bắt tay Katy:
- Quả đất tròn, thưa bà! Gớm bà đẹp quá! Cả đất Nga này có lẽ chưa có người nào đẹp bằng bà.
Bắt tay Kôrênin, nàng cười xòa:
- Đại tá Rômanốp có tài ăn nói không ai bằng.
Văn Bình chêm vào:
- Ấy, cũng vì đại tá có tài ăn nói nên nhà tôi mới thuyết phục nổi tôi sang bên quý quốc đấy.
Kôrênin nghiêm trang:
- Thôi, xin trở lại câu chuyện. Hôm nay tôi xin báo cáo cho bác sĩ một tin quan trọng. Như bà đã muốn từ khi tới đây, bà sẽ được về Mạc Tư Khoa thăm viếng trong một tuần lễ.
Katy reo lên:
- Một tuần đi không phải làm việc à? Thế thì thú quá? Bao giờ đi, hả đại tá?
- Ngay bây giờ.
Văn Bình tỏ vẻ không tán thành:
- Đi ngay bây giờ sao tiện. Nếu là đi chơi thì cần cho Katy sửa soạn hành trang nữa chứ. Chả lẽ lên Mạc Tư Khoa với những bộ quần áo chưa được giặt dũ và là ủi ư?
Katy chợt nhớ ra:
- À phải, suýt nữa em quên mất. Quần áo của em chưa thu xếp được bộ nào cả.
Rômanốp đánh diêm cho Katy hút thuốc thơm, rồi nói:
- Xin bà đừng ngại. Mạc Tư Khoa thiếu gì y phục đẹp.
Katy nhún vai đáp:
- Không lẽ ở đây tôi đã có quần áo, rồi lại lên Mạc Tư Khoa mua đồ khác? Vả lại, tiền đâu mà mua?
Vẫn giọng Rômanốp:
- Tôi đã bảo bà đừng ngại mà. Chính phủ đã quyết định mua y phục, và đồ trang sức mới để biếu bà nhân dịp bà lên thăm Mạc Tư Khoa. Bà bằng lòng chưa? Bác sĩ Lý Dĩ không lấy làm gì trở ngại chứ?
Văn Bình lắc đầu:
- Không, tôi chỉ hơi băn khoăn là phải xa nhà tôi mà thôi.
Katy ôm cổ chàng, hôn hít:
- Chỉ mấy ngày thôi mà. Anh bằng lòng cho em đi nhá?
Văn Bình gật đầu. Rômanốp nói:
- Mời bà đi ngay cho. Phi cơ đang chờ bà ở trường bay.
Văn Bình quay lại hỏi:
- Tôi có thể tiễn nhà tôi được không?
Kôrênin đáp:
- Thôi, không cần bác sĩ ạ. Vả lại, lát nữa nghe nói bác sĩ có nhiều công việc cần giải quyết ở văn phòng kia mà?
Văn Bình nhăn mặt:
- Vâng, đại tá có nhắc tôi mới nhớ. Lát nữa tôi có một vài việc gấp tại phòng thí nghiệm. Thôi trăm sự nhờ quý vị.
Ngoảnh mặt sang phía Katy, chàng ôm lấy nàng. Một giọt lệ rưng rưng trong khóe mắt Katy. Nàng rúc vào vai chàng, không biết nàng khóc vì cần đóng trò vợ chồng ly biệt, hay chính nàng cảm động vì sắp phải xa chàng nữa? Cánh cửa xe Zim của Rômanốp mở rộng cho Katy lên. Nàng ngoái lại, giơ tay vẫy chàng, đồng thời quăng cái xắc vào bên trong xe. Văn Bình thấy nhói ở trái tim. Trong cái xắc bằng da của nàng có cái ống chì nhỏ, đựng cuốn phim bí mật mà chàng cần chuyển về cho ông Sì Mít. Nếu nó lọt vào tay Rômanốp?
*
* *
Buổi tối, Văn Bình ở luôn trong phòng thí nghiệm với nhà nữ bác học trẻ đẹp, và đầy nhựa yêu đương Lôra. Nàng có vẻ ngạc nhiên vì suốt tuần chàng chỉ nghe chán rồi lấy giấy bút ra hí hoáy viết xóa, chứ chưa chịu dịch nghĩa những cuộn băng nhựa như chàng đã hứa. Mỗi lần nàng hỏi thì Văn Bình lại vít đầu nàng xuống hôn vào môi. Hôn xong, chàng cười nói:
- Gần em rồi chả muốn làm gì nữa!
Lôra phản đối:
- Nhưng Kôrênin lại yêu cầu em giục anh dịch cho thật nhanh.
Văn Bình tỏ vẻ khó chịu:
- Hắn cứ tưởng dịch băng nhựa của Sơn thần Út Tun Tắc cũng dễ dàng như dịch mật mã trong phòng giấy. Ít nhất phải mất một thời gian khá dài cho việc tìm ra «chìa khóa» nữa chứ? Nhờ Lôra nói giùm với hắn là nếu còn thúc giục, anh sẽ không làm nữa.
Lôra đấu dịu:
- Không, em sợ bị khiển trách nên mới giục anh đấy thôi.
Văn Bình cười xòa:
- À, nếu thế thì anh xin lỗi.
Uống cà phê xong với Lôra, chàng quay lại bàn giấy nghe nốt cuộn băng bỏ dở hồi chiều.
Hàng ngày, vào giờ này ban liên lạc cơ quan đã mang đến tận bàn giấy của chàng một bản tin tức in bằng rô nê ô về tình hình sinh hoạt trong căn cứ. Văn Bình uể oải cầm lấy đọc. Cũng như mọi ngày, bản tin hôm nay chỉ gồm 2 phần: phần nhận định tình hình thắng lợi của phe xã hội chủ nghĩa trên toàn thế giới, và phần tái đăng những bài bình luận thời sự của báo Sự thật, Sao Đỏ và đài phát thanh Mạc Tư Khoa trong ngày hôm qua. Riêng đối với đài Mạc Tư Khoa, bản tin đã ghi giờ giấc chương trình phát thanh và nội dung từng bài bình luận.
Văn Bình giật mình đánh thót.
Ở góc bản tin, chàng vừa đọc thấy những giòng tóm tắt về một bài xã luận trên đài phát thanh Mạc Tư Khoa đêm qua về nhà thơ cách mạng Ilya Êrenbua.
Ilya Êrenbua! Chàng còn nhớ rõ ràng như mới được nghe hồi nãy. Ông Sì Mít đã dặn là trong trường hợp vai trò của chàng bị lộ thì CIA sẽ tìm cách báo tin cho chàng. Do đó, hàng ngày chàng phải nghe đài Mạc Tư Khoa vào lúc 8 giờ tối. Đúng 8 giờ tối, trên làn sóng dành cho phần phát thanh quốc nội.
Văn Bình lặng người đi một lát. Trong đời, không phải lần đầu chàng đùa với cái chết bên trong hang cọp, nhưng chưa lần nào chàng cảm thấy cái chết đến gần như lần này. Mọi lần trước, chàng chỉ có một mình. Lần này, chàng có bổn phận bao bọc cho Katy. Thế mà hồi sáng, Katy lên đường, chàng lại cả quyết với nàng là vai trò của 2 người chưa bị lộ. Bài về Êrenbua phát thanh đêm qua, nghĩa là trước khi phi cơ Rômanốp rời Mạc Tư Khoa. Như vậy có nghĩa là trong khi trịnh trọng mời Katy về Mạc Tư Khoa, Rômanốp đã khám phá ra chân tướng của Văn Bình. Hắn đã khám phá ra Lý Dĩ giả mạo.
Chàng thấy ớn lạnh dọc xương sống.
Ngay khi ấy, cửa phòng mở toang ra. Một người đàn ông vạm vỡ bước vào.
Đại tá tư lệnh Kôrênin…
*
* *
Từ khi lên máy bay đến giờ, Rômanốp vẫn giữ thái độ đứng đắn. Đột nhiên hắn mất dáng điệu sàm sỡ của những ngày đầu tiên trên tiềm thủy đĩnh rời bờ biển Mỹ châu. Máy bay lên cao, tuy bộ phận điều hòa khí hậu rất tối tân, Katy vẫn cảm thấy lành lạnh. Bắt đầu từ nay, nàng phải tùy cơ ứng biến một mình. Nàng không có biệt tài nhu đạo, bắn súng, ném dao như Văn Bình nhưng tạo hóa đã ban cho nàng một võ khí tuyệt luân: sắc đẹp. Võ khí này đã được Sở Mật vụ của ông Sì Mít rèn cho sắc thêm, đụng vào ai là kẻ đó phải thác. Nàng biết hàng trăm mánh khóe ru hồn đối thủ trong cơn nguy biến. Nào cách đi ưỡn ẹo, cách nằm khêu gợi, cách ăn mặc thật kín nhưng thật hở, và những mánh khóe làm đàn ông bủn rủn tay chân.
Nàng còn nhớ mãi thời kỳ huấn luyện trong một trường điệp viên phụ nữ ở tiểu bang Minnesota. Riêng khoản liếc tình và cười duyên, nàng phải học mất gần một tháng mới được huấn luyện viên cho điểm tốt. Nghĩa là nếu nàng không học, nàng khó thể chiếm ưu hạng về khoa quyến rũ đàn ông. Vậy mà hồi chưa dự lớp huấn luyện, còn lang thang hết tiệm nhảy này đến sân khấu khác ở Nữu Ước, Katy đã được chúng bạn khen là có mắt nhìn đẹp và miệng cười đổ quán siêu đình. Tình cờ nàng được kết nạp vào CIA, ban Phản gián. Tốt nghiệp xong, nàng được trả về cuộc sống cầm ca như hồi trước. Nàng đi hát đêm trong những câu lạc bộ mà đặc điểm tiêu khiển là màn vũ của những cô gái có thân hình tuyệt đẹp, đêm đêm mặc thật nhiều quần áo để cởi lần lần trước mặt khách, cho đến khi không còn gì nữa, trong lùm sáng tò mò của ngọn đèn một ngàn nến.
Do CIA bố trí, nàng được một đảng viên cộng sản chi bộ bến tàu Nữu Ước chú ý tới, và đưa vào tổ chức. Katy hoạt động khá đắc lực, dĩ nhiên với sự đồng tình của ông Sì Mít trong thời gian làm đảng viên dự bị. Nàng được nâng lên làm đảng viên chính thức. Thế rồi… lại do bàn tay ông Sì Mít nàng gặp nhà bác học Lý Dĩ. Rồi sau đó gặp chàng thanh niên điển trai Văn Bình…
Phi cơ giảm bớt sức máy. Katy hỏi Rômanốp:
- Đến nơi chưa, thưa đồng chí?
Rômanốp xốc lại cổ áo, đáp:
- Vâng, đến nơi rồi.
Katy hỏi:
- Đêm nay, tôi lưu lại ở đâu, thưa đồng chí?
- Tôi cũng chưa biết.
Nàng định hỏi nữa nhưng phi cơ đã đáp xuống. Cửa phi cơ mở hé, Rômanốp đỡ nàng xuống, miệng nói:
- Mạc Tư Khoa rồi đó. Đồng chí mãn nguyện nhá?
- Vâng, xin vạn tạ đồng chí đại tá.
Một chiếc Pobieda sơn đen đợi nàng dưới chân máy bay. Trời đã tối hẳn. Trường bay quân sự sáng như ban ngày. Xe chạy, Katy hỏi:
- Bây giờ mình về đâu, thưa đồng chí?
- Về văn phòng đồng chí thiếu tướng Maximôvích.
- Thiếu tướng là ai?
- Là một trong những sĩ quan cấp trên của tôi.
- Về đấy làm gì?
- Tôi cũng không biết nữa. Thiếu tướng chỉ dặn tôi đến Tai Mia đón đồng chí về Mạc Tư Khoa có chuyện quan trọng mà thôi.
- Nghĩa là tôi về đây vì công việc chứ không phải vì được phép dưỡng sức
- Cũng là đi dưỡng sức, nhưng công việc là chính, dưỡng sức là phụ.
- Ồ, vậy mà đồng chí nói…
- Đồng chí đừng vội phàn nàn. Đồng chí là đảng viên cộng sản, phải đặt sự sống của mình dưới quyền lợi của Đảng. Đáng lẽ tôi nói thẳng cho đồng chí biết là đồng chí phải về thủ đô theo lệnh trên, nhưng vì có nhà bác học một bên nên đành phải nói khác. Xin đồng chí hiểu cho.
Katy ngồi im trong góc chiếc xe Pobieda. Rômanốp không giải thích, nàng cũng đã chớm hiểu. Nàng bị công an gọi về vì có chuyện cần kíp. Căn cứ vào cách đối xử của Rômanốp, nàng đoán là chưa bị lộ. Nhưng biết đâu Rômanốp chưa am hiểu tự sự? Và còn Văn Bình nữa? Biết đâu họ tách nàng ra khỏi chàng để dễ bắt chàng quả tang? Chiếc Pobieda đưa 2 người đến văn phòng cơ quan Smerch của thiếu tướng Maximôvích. Vào đến phòng đợi, nàng bị một quân nhân bồng súng tiểu liên cản lại, hỏi chứng minh thư. Rômanốp tỏ vẻ không bằng lòng:
- Trực nhật chưa báo cho đồng chí ư? Tôi là đại tá Rômanốp.
Người lính cung kính:
- Thưa đồng chí đại tá, chúng tôi không dám lục xét đại tá, nhưng còn người đàn bà này.
Rômanốp đáp:
- Tôi đứng ra bảo lãnh. Bà này là khách của thiếu tướng Maximôvích.
Tên lính từ chối:
- Lệnh trên đã dạy, xin đại tá tha lỗi. Nhiều lần bà Maximôvích tới đây quên mang theo giấy phép của thiếu tướng mà còn bị khám xét phiền phức nữa là.
Katy hỏi:
- Ông muốn khám cái gì?
Hắn đáp:
- Khám cái ví cầm tay của bà.
Nàng cười gượng:
- Tưởng gì chứ cái xắc tay thì tôi sẵn sàng. Tuy nhiên, ai lại lục soát đồ đoàn của phụ nữ bao giờ?
Rômanốp nói theo:
- Tôi cũng nghĩ thế. Đâu, văn phòng của đại úy trực nhật đâu? Anh cho tôi biết, tôi nói chuyện.
Tên lính đáp:
- Thưa, đây là lệnh trên.
Rồi không đợi Katy cho phép, hắn giật lấy cái ví nằm trong tay nàng, đặt lên bàn, mở ra. Rômanốp bực mình, đi đi lại lại trong phòng. Sự xung đột giữa các cơ quan điệp báo thường xảy ra ở Nga Xô. Hắn là đại tá mà nhiều khi không sai bảo được tên lính quèn. Tên lính lần lượt dốc các đồ vật trong xắc da của Katy xuống bàn. Xắc da này rất lớn, lớn bằng túi vải mà các công ty hàng không thường biếu cho du khách, bên trong nàng đựng đủ thứ: từ nửa tá mù soa thơm mùi nước hoa đắt tiền, đến hộp đồ phấn sáp, thuốc lá, quẹt máy, và sau cùng là ống đựng phim tài liệu quan trọng. Cả thảy có 3 ống sáp môi khác nhau. Hai ống đầy ắp. Ống thứ ba cũng chứa sáp nhưng phía dưới sáp là lỗ hổng trong có cuộn phim tí hon. Tên lính rút ống sáp ra xem. Nàng không phân biệt được ống này có phải là ống đựng phim hay không, vì nàng ở bên này bàn, cách tên lính gần 2 nước. Ống đựng phim chỉ khác 2 ống kia ở chỗ phía dưới có một vết răng cưa nhỏ làm dấu mà thôi. Tên lính chắt lưỡi, mở ống son môi đắt tiền, hương thơm tỏa ra bát ngát trong phòng:
- Gớm, sáp môi mà có những 3 ống. Chả bù với vợ tôi ở nhà, đến một ống cũng không có!
Rômanốp gắt:
- Anh chỉ có quyền khám chứ không có quyền chỉ trích tân khách của tướng Maximôvích. Anh có biết như vậy là trái với điều lệ không?
Tên lính dịu giọng:
- Em xin lỗi đồng chí đại tá.
Nói rồi hắn cứ mở ống son ra coi. Tim Katy nhảy lên thình thịch trong lồng ngực. May thay! Chưa phải là ống chứa phim. Tuy trong lòng lo sợ, bề ngoài nàng vẫn gắng sức trấn tĩnh. Kinh nghiệm dạy nàng đã có nhiều người ở trong hoàn cảnh tương tự bị lộ tung tích, vì để lộ lo sợ ra nét mặt. Katy cố gắng nhoẻn một nụ cười tươi trước khi Rômanốp quay lại nhìn nàng. Tên lính bắt đầu xét tới ống sáp môi thứ hai. Tuy đứng xa, nàng vẫn nhìn thấy ngón tay của hắn chạm vào đáy thỏi son. Ruột nàng se hẳn lại. Trong chớp mắt, nàng nhớ tới ông Sì Mít và căn phòng của ông trong Ngũ Giác Dài, nhìn ra con sông Potomac uốn khúc quanh co. Nàng nhớ tới Văn Bình ở bán đảo Tai Mia xa xôi, với trách nhiệm chưa hoàn thành. Và nàng nhớ rõ cái răng vàng trong miệng. Nàng đã tập đi tập lại cho thành thuộc từ lâu, cái cử chỉ tối hậu này. Vạn nhất không còn lối thoát, nàng chỉ phải đưa ngón tay vào miệng, rút cái bọc vàng ra khỏi răng, đoạn cắn «phập» một cái, hàm răng trên đè mạnh xuống răng hàm dưới: chất độc xy a nuya chứa trong lỗ hổng của răng sẽ tiết ra, kết liễu đời nàng trong khoảnh khắc.
Thấy tên lính vặn thỏi son ra, Katy có cảm giác như phổi nàng ngưng lại, không thở nữa. Nàng để ngón tay trỏ bên phải lên gần miệng, giả vờ lau vết phấn đánh không đều trên mũi, để chuẩn bị rút bọc răng vàng. Lòng nàng run lên một niềm tê tái vô tận. Nàng đã sẵn sàng đợi chết.
Chợt… Tiếng hô «nghiêm» vang lên, kèm theo tiếng bồng súng chào lách cách, tên lính mở thỏi son được một nửa đã vội vã bỏ xuống bàn, đứng vụt lên, nâng bàn tay lên ngang mày chào. Thiếu tướng Maximôvích bước qua hành lang vào phòng. Tên lính đóng thỏi son lại, ngừng khám và nói với Katy:
- Xong rồi, xin cám ơn bà.
Hú vía! Katy buông tay xuống và nói:
- Gớm khám kỹ thế, đồng chí!
Tên lính đáp:
- Thưa, lệnh trên…
Nàng cười:
- Từ nãy đến giờ, hễ hỏi đồng chí, đồng chí chỉ nói đến lệnh trên. Tôi không tin là cấp trên cho phép khám xét phấn son của phụ nữ.
Tên lính nghiêm trang đáp:
- Có lần không khám kỹ nên xảy ra chuyện đấy! Bà nghĩ rằng thỏi son quá nhỏ, không giấu khí giới chăng? Cách đây không lâu đã có một nữ gián điệp giấu chất nổ cực mạnh trong cái bật lửa. Cái bật lửa còn nhỏ hơn thỏi son của bà nhiều…
Vừa nói, hắn vừa cầm thỏi son đựng phim đưa lên cao.
Có tiếng chuông kêu reng reng… Maximôvích sai nhân viên ra mời Katy. Nàng bước vào một văn phòng rộng thênh thang, có máy sưởi ấm, 4 bức tường đều bọc nỉ xanh, trước mặt nàng, sau bàn giấy đồ sộ của Maximôvích, được treo tấm ảnh to tướng của lãnh tụ Cút Xếp khoe khoang cái đầu hói trắng hếu. Maximôvích nhìn nàng chằm chằm như người lái buôn ra chợ mua trâu bò. Đoạn hắn đưa tay ra bắt tay nàng, miệng đon đả:
- Chào đồng chí Catơrin.
Katy:
- Hân hạnh, xin chào thiếu tướng.
Maximôvích mời nàng hút thuốc rồi nói:
- Tôi thành thật ngợi khen đồng chí. Vì nhờ đồng chí, Liên Xô mới thu dụng được anh tài Lý Dĩ.
Katy mừng thầm. Thế là nàng khỏi lo rồi. Nàng đã nghi oan cho Rômanốp, tội nghiệp. Maximôvích hỏi nàng:
- Vì bà ngỏ ý muốn về Mạc Tư Khoa chơi ít lâu, nên nay có dịp thuận tiện, tôi cho đại tá Rômanốp xuống tận nơi đón bà về để thưởng công bà. Chỉ có thế thôi. Rômanốp đã dành trong khách sạn Métropole cho bà một căn phòng rất tốt. Bà được phép nghỉ ở đây một tuần. Tiền nong do chính phủ đài thọ. Trong thời gian ở đây, Rômanốp sẽ hướng dẫn bà, vì bà không biết đường. Chúc bà khỏe mạnh để tiếp tục phụng sự.
Maximôvích dắt tay Katy đưa ra tận cửa. Không thấy Rômanốp đâu, nàng bèn hỏi tên lính khám ví lúc nãy thì hắn đáp:
- Đại tá dặn tôi nói với bà cứ về khách sạn Métropole đi, vì đã có phòng lấy trước cho bà rồi. Có cái xe Pobieda đang đợi bà ngoài cổng, mời bà cứ tiện dụng.
Tên lính đưa nàng ra xe.
Xe vừa chạy khỏi cổng thì ở trong văn phòng Maximôvích, Rômanốp đã báo cáo xong. Maximôvích gạt tàn thuốc lá, giọng băn khoăn:
- Đại tá có chắc Catơrin thành thật không? Tôi thì không tin. Vì không tin, nên mới bố trí cho cô ta về đây. Và cử đại tá phụ trách cô ta. Nếu quả Catơrin một mặt hai lòng thì trong thời gian ở đây, ta sẽ dựa vào những đầu mối này để khám phá xem vụ Philốp bị giết có dính líu tới vụ đánh tráo Lý Dĩ hay không.
Nói dứt, Maximôvích phá lên cười khoái trá. Nửa giờ sau, Rômanốp đến khách sạn Métropole đón Katy đi dùng cơm. Rômanốp không quên mang cho nàng một va li đầy ắp quần áo mới, đúng cỡ nàng mặc. Quả là công an Xô Viết không quên một chi tiết cỏn con nào. Trong bữa cơm, Katy cười nói luôn miệng. Mãi đến khuya, Rômanốp mới đưa nàng về khách sạn. Nàng rũ người ra vì mệt. Lúc Rômanốp dìu nàng vào thang máy, nàng đã bước không vững, phần vì ngồi máy bay suốt ngày, phần khác vì uống nhiều rượu mạnh. Về đến phòng, nàng chào Rômanốp rồi tỉnh lại như sáo sậu. Nàng thầm nghĩ nếu muốn hoạt động thì phải hoạt động nội đêm nay. Nàng lý luận như vậy vì tin rằng nếu công an theo dõi thì cũng phải đợi đến hôm sau. Lệ thường xuất kỳ bất ý là yếu tố thành công của nghề gián điệp. Nhưng nàng sẽ làm gì ngay bây giờ? Métropole là khách sạn lớn bậc nhất của thủ đô Mạc Tư Khoa, dành cho khách khứa ngoại quốc sang trọng. Nàng thừa biết phòng nào cũng gắn máy thu thanh bí mật, nghe trộm lời trò truyện của khách trọ, và nhân viên khách sạn đều là mật báo viên công an thành thạo. Vào giờ này, taxi đã hiếm, nàng xuống nhà dưới chắc chắn là bị theo ngay. Dầu là ban ngày, nàng đi đâu nửa bước cũng khó thoát khỏi cặp mắt vô hình của nhân viên R.U, Smerch và KGB. Văn Bình chỉ dặn nàng một đầu mối liên lạc duy nhất. Nếu nàng chần chừ, rồi đây sẽ không còn cơ hội tốt đẹp nữa. Nhưng mà…
Nàng tự nhủ thầm:
- Nhưng mà liên lạc đêm nay cũng không dễ chút nào. Họa là ngu đần nàng mới không nhận thấy sự khác nhau giữa thái độ của Rômanốp và Maximôvích. Tại sao Rômanốp lại nói rằng nàng về Mạc Tư Khoa vì công việc quan trọng, còn Maximôvích lại nói rằng nàng về để nghỉ dưỡng sức trong một thời gian ngắn? Rômanốp là con cáo già do thám. Maximôvích cũng là tay trùm điệp báo lão thành. Không lẽ trong một vụ hệ trọng như vậy, họ lại mắc phải khuyết điểm non nớt: ông nói gà, bà nói vịt? Có thể đó là mưu sâu của họ. Họ cố tình úp úp mở mở như vậy để dò lòng mình đây. Nếu mình chột dạ, mình phải hành động ngay, kiếm kế thoát cũi sổ lồng… À, ra đây là một cuộc đấu trí! Nghĩ thế, nàng liền mở cửa nhìn ra hành lang khách sạn. Như nàng đoán trước, tứ phía vắng tanh. Nàng định lén sang phòng bên, giấu cuộn phim vào một nơi kín đáo, nhưng lại sợ họ dò thấy nên nàng trù trừ một giây trước cửa, rồi bình thản khóa lại, trèo lên giường nằm. Nàng ném cái xắc da lên đầu giường, tắt đèn, đoạn kéo chăn trùm kín mít. Hình ảnh đầu tiên khi nàng vừa nhắm 2 mắt lại, cố tìm giấc ngủ, là hình ảnh của một thanh niên khác giống nhưng có vẻ đẹp lực sĩ, và có một luồng nhãn tuyến mê hồn. Rồi Katy ngủ thiếp đi đến sáng…
Sáng hôm sau, Rômanốp lại khách sạn đón nàng trên một chiếc xe hơi tuyệt đẹp. Đây cũng là xe Pobieda, nhưng lại sơn màu vàng chói lọi và trẻ trung. Rômanốp chỉ xe hơi, nói với nàng:
- Màu vàng này, chắc bà thích lắm?
Nàng gật đầu:
- Tôi vẫn ưa màu trắng nhất, nhưng nếu có màu vàng đậm như thế này thì cũng đáng ưa hơn màu đen.
Rômanốp lái xe cho nàng đi chơi trong thành phố Mạc Tư Khoa. Chỉ mấy phút sau, nàng hiểu tại sao hôm nay họ lại đổi xe màu vàng cho nàng. Vì ở Mạc Tư Khoa, phần lớn đều sơn màu đen, màu tối. Sơn màu vàng chói lọi này phải chăng để biến nàng thành mục phiêu rõ ràng cho nhân viên KGB theo dõi khỏi lầm lẫn trong đám đông? Trưa tới, Rômanốp mời nàng ăn cơm. Katy nhận lời. Xe đưa nàng đến một tiệm ăn lớn, gần Hồng trường. Nàng liền nghĩ ra một kế. Xe đậu lại, Rômanốp mở cửa mời nàng xuống, đoạn dặn tài xế đợi ở ngoài. Katy đề nghị:
- Mình ăn cơm cả tiếng đồng hồ, đại tá cho họ về, lát nữa lại đón có lẽ tiện hơn.
Nghe Katy nói có lý, Rômanốp bèn cho tài xế về. Katy ngoan ngoãn theo Rômanốp vào tiệm ăn. Nhưng vừa đến cửa, nàng bỗng dưng dừng lại, vẻ mặt nhăn nhó:
- Tiệm ăn tây phương, hả đại tá? Không, em không thích thực đơn này. «Anh» dẫn em đến tiệm ăn khác được không?
Tiếng «anh» êm ái mà Katy ban cho, làm Rômanốp sững sờ. Tuy vậy, hắn chỉ hơi ngạc nhiên vì hắn vốn biết Katy đổi tính bất ngờ:
- Tại sao hồi nãy bà lại bằng lòng dùng cơm ở đây?
Katy nhoẻn miệng cười, bàn tay luồn dưới tay Rômanốp:
- Em cứ tưởng ở đây có thực đơn tàu.
Ngẫm nghĩ một lát, Rômanốp nói:
- Phiền quá nhỉ. Xe về mất rồi.
- Thì chúng mình đi taxi.
Dường như Rômanốp không muốn đi taxi. Katy cũng biết trước như thế. Nàng thừa hiểu xe Pobieda được trang bị máy móc để thâu thanh những câu nói hớ hênh của nàng. Tuy Văn Bình tiên đoán nàng chưa bị lộ, nhưng biết đâu? Biết đâu chàng nói vậy để khích lệ nàng?
Rômanốp dặn taxi lái tới một tiệm ăn Trung Hoa. Katy biết rằng nếu quả thật Rômanốp nghi ngờ nàng, nếu quả thật mật vụ theo dõi nàng từng bước thì khi vào tiệm ăn Rômanốp sẽ cáo từ ra sau một vài phút. Ra sau để gọi điện thoại về Trung ương xin nhân viên tới theo dõi, hoặc phòng hờ nàng có gọi điện thoại cho ai không. Quả nhiên ngồi chưa ấm chỗ, Rômanốp đứng lên, xin phép nàng ra sau. Katy cười thầm trong bụng. Có lẽ cáo già Rômanốp khó ngờ được rằng con bé Katy nhí nhảnh lại được CIA dạy trước những kinh nghiệm «vỏ quít dày, móng tay nhọn» như thế? Rômanốp mới ngồi xuống, thì đến lượt Katy vào phòng tắm. Rômanốp nghi hay không, nàng bất cần. Nếu Rômanốp đã gọi giây nói cho công an thì cũng mất đến 5 phút đồng hồ, Trung ương mới đặt xong hệ thống kiểm soát số điện thoại tiệm ăn. Chi bằng hành động trong khoảng thời gian trống đó. Vào phòng tắm, nàng không đánh phấn lại mà chỉ thoa son, rồi bước vào phòng điện thoại bên cạnh. Con số điện thoại ấy đã được nàng ghi kỹ trong óc, nên nàng quay nhanh như máy. 30 giây đồng hồ sau, đầu giây có tiếng người đàn ông trả lời. Nàng hỏi nhanh:
- Xin lỗi, có phải văn phòng Intourist không? Tôi muốn hỏi ban chỉ dẫn vì muốn tổ chức một cuộc đi chơi ở Hắc Hải.
Tiếng người đàn ông đáp ngay:
- Thưa đây là nhà riêng, không phải Intourist. Vả lại, nếu là ban chỉ dẫn nữa, tôi cũng sẽ khuyên bà đừng đi Hắc Hải vì dạo này đã chớm lạnh.
Nàng cười nói:
- Cám ơn ông, và xin lỗi ông. Nghe ông nói, ai cũng cảm thấy lạnh, vậy mà tôi ở khách sạn Métropole bị nóng đến nỗi không tài nào ngủ được.
Katy đặt máy nói xuống giá. Nàng thở phào ra một cái. May thay mà gặp người đó. Dẫu công an ghi âm câu chuyện của nàng, cũng không thể nghi nàng nổi. Nàng không có quyền nhờ Intourist tổ chức đi thăm Hắc Hải được sao? Cuộc điện đàm lại quá ngắn, dầu Ban Đo góc của công an hoạt động đắc lực, họ cũng khó tìm ra tung tích của người đàn ông mà nàng gọi. Vả lại,…
Katy cười thầm, ngồi xuống bên cạnh Rômanốp. Rômanốp rót rượu vốt ka mời nàng, rồi nói:
- Gớm, đợi bà lâu quá, tưởng người đẹp bỏ tôi mà trốn đi đâu rồi.
Katy đáp:
- Làm thế nào bỏ được đồng chí Rômanốp? Tuy nhiên, nếu đồng chí giúp cho việc này thì em hàm ơn nhiều nữa.
Rômanốp cười:
- Hàm ơn à? Bao giờ trả? Và trả như thế nào chứ?
- Anh muốn bắt bao giờ trả cũng được, và trả bằng cách nào cũng được.
Rômanốp híp mắt:
- Đồng chí muốn tôi làm việc gì?
- Em muốn đi thăm bờ biển Hắc Hải độ 2, 3 ngày. Anh nhờ Intourist lo hộ được không?
- Tưởng gì, chứ cái đó thì được.
Bữa cơm hôm đó, Rômanốp vui vẻ lạ thường. Katy cũng vui vẻ không kém. Mãi đến chiều nàng mới về phòng. Rômanốp hẹn:
- Cứ đợi tôi ở khách sạn, khuya tôi đến…
Vào khoảng nửa khuya, Rômanốp đến thật. Hắn uống khá nhiều rượu mạnh nhưng vẫn tỉnh táo. Katy lấy làm lo ngại. Nếu Rômanốp không say mèm thì người liên lạc của CIA sẽ khó thể hành động. Nàng rót hết ly này đến ly khác cho Rômanốp, và mỗi lần chuốc rượu, nàng không quên vuốt ve và hứa hẹn tắm biển với hắn. Nhưng càng uống, hắn lại càng sáng suốt. Bồ hôi ướt đẫm áo nàng, không khéo đêm nay Rômanốp sẽ dày vò thân thể nàng, điều mà nàng không muốn, tuy đó chỉ là một trong những cái chẳng may của nghề nghiệp mà nàng biết trước. Uống cạn chai vốt ka, Rômanốp ngồi sát lại bên nàng, bắt đầu cầm lấy tay nàng, và thỉnh thoảng hôn cổ, hôn tóc. Nàng thừa biết từ hôn hít đến ái ân không còn bao xa, nhưng còn nước còn tát, đến khi không còn hy vọng nữa nàng cũng đành nhắm mắt đưa chân, mặc cho con tạo xoay vần, chứ sao? Rômanốp vật nàng xuống đi văng. Katy cưỡng lại mạnh mẽ. Rômanốp tắt đèn. Nàng vùng dậy, chạy ra cửa. Bên ngoài bỗng có tiếng chân người chạy rầm rập, rồi tiếng hô to:
- Công an! Mọi người phải ở trong phòng đợi lệnh.
Katy tái mặt. Có lẽ Rômanốp bắt đầu ngấm say nên cứ nằm lì trên đi văng, không chịu mở đèn. Nghe tiếng khóa mở cửa phòng bên cạnh, Rômanốp đứng dậy. Đèn bật sáng trưng. Tiếng người gõ cửa phòng:
- Công an! Mở cửa.
Katy mở cửa. Nàng suýt thét lên một tiếng. Người tự xưng công an chẳng phải ai xa lạ. Chính là UM.186, một nhân viên đắc lực của CIA hoạt động trong hậu tuyến địch. Katy đã quen biết UM.186 từ hồi còn học lớp gián điệp ở Mỹ mà chàng là huấn luyện viên. Tuy nét mặt có thay đổi, nhưng cái nhìn ấy, cái dáng đi ấy, nàng không thể lầm được, và cho đến bao năm nữa, nàng vẫn còn nhớ. UM.186 cầm trong tay một khẩu súng Nagan to tướng, và mặc bộ binh phục Hồng quân thẳng nếp. Chĩa khẩu súng vào người nàng, UM.186 hất hàm:
- Tôi là đại úy Bi Lôi Ang của cơ quan phản gián Smerch. Bà còn đợi gì mà chưa đứng xê ra cho tôi vào khám xét.
Katy hỏi gặng:
- Thưa, đại úy tên là gì?
- Bi Lôi Ang, Nicôlát Bi Lôi Ang của cơ quan phản gián Smerch…
*
* *
Ở Tai Mia. Cửa phòng thí nghiệm mở toang… một người vạm vỡ bước vào. Đó là đại tá tư lệnh Kôrênin. Văn Bình đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt Kôrênin. Vẻ mặt viên đại tá hồng quân đăm chiêu, phiền muộn. Tuy nhiên, không hung hăng. Cho nên Văn Bình suy đoán Kôrênin đến vì một việc khác, chứ không phải để bắt chàng. Chàng nhoẻn miệng chào:
- Hân hạnh được tiếp đại tá trong phòng thí nghiệm.
Kôrênin bắt tay Văn Bình:
- Cảm ơn bác sĩ. Công việc tiến hành đến đâu rồi?
Chàng liền đáp:
- Tôi mới bắt đầu. «Chìa khóa» vẫn chưa khám phá ra được. Có lẽ phải đợi một tuần nữa.
Kôrênin nhún vai, nói với Lôra:
- Đồng chí nhớ săn sóc bác sĩ cho tận tình. Đừng để thiếu thốn cái gì nghe.
Mặt thiếu phụ đỏ ửng. Lôra tì tay xuống bàn, không đáp. Kôrênin không để ý đến sự thay đổi vẻ mặt của Lôra, thản nhiên nói tiếp:
- Không đầy đủ tất công việc phải chậm lại. Chắc đồng chí thừa rõ hơn tôi về việc đó.
Đoạn quay sang phía Văn Bình:
- Tôi xin báo bác sĩ một tin mừng. Từ nay bác sĩ sẽ được cấp một căn nhà ở khu trong, chứ không phải ở khu A như trước nữa. Đó là ân huệ dành cho những người được chính phủ tin cậy, và nâng đỡ. Tôi mong bác sĩ sẽ cố gắng làm việc để xứng với ân huệ ấy. Riêng về công việc thì còn tin mừng nữa. Muốn giúp bác sĩ tiến hành công việc nhanh chóng, Mạc Tư Khoa vừa ra lệnh cho tôi cung cấp cho bác sĩ một phụ tá nữa, rất đắc lực, và hoạt động tích cực. Người này hiện đương làm việc cùng một khu vực với bác sĩ Vôn Liệt mà bác sĩ đã biết. Thế nào, ý kiến của bác sĩ ra sao?
Văn Bình tỏ vẻ vui mừng:
- Ồ! Thế còn gì bằng? Chỉ có Lôra và tôi công việc chậm lắm. Bao giờ thì người ấy tới?
Kôrênin đáp:
- Ngay bây giờ. Tôi đã ký sự vụ lệnh cho ông ta đổi xuống đây. Tên ông ta là Cô Nắc, kỹ sư hỏa tiễn. Sành về ngữ học.
Kôrênin gọi viên sĩ quan tùy viên. 5 phút sau, người này dẫn Cô Nắc tới. Cô Nắc là một thanh niên trên 40, khuôn mặt dễ thương, có bộ râu mép lún phún và đeo cặp kính trắng dày cộm. Văn Bình tiến lên, chìa tay. Cô Nắc nghiêng mình, thân mật:
- Thân ái chào bác sĩ Lý Dĩ.
Kôrênin đi ra. Lôra mời Cô Nắc một ly cà phê. Vừa nhắp cà phê, Cô Nắc vừa nói:
- Không khí trong phòng này ấm cúng quá nhỉ!
Văn Bình cười:
- Nhờ Lôra đấy.
Cô Nắc cũng cười:
- Tôi cũng tin vậy.
Cả 3 cùng cười. Mới quen nhau mà giữa Cô Nắc và Văn Bình đã có sự thân mật. Cô Nắc cũng độc thân, và cũng được ở trong khu như Văn Bình và Lôra. Đêm ấy, Văn Bình qua căn nhà mới mà Kôrênin vừa cho trang trí lại, và di chuyển hành lý của chàng tới. Căn nhà của chàng ở sát nách nhà Cô Nắc. Chàng sang chơi với Cô Nắc. Hai người trò chuyện với nhau rất lâu. Văn Bình thuật lại cuộc đời của nhà bác học Cao Ly, theo những tài liệu tỉ mỉ mà CIA đã dặn chàng học thuộc lòng. Còn Cô Nắc cũng gợi lại những kỷ niệm của đời chàng hồi còn đi học ở quê nhà Uycờren cho đến khi sang Đức, rồi đậu bằng kỹ sư, về Nga làm việc. Cô Nắc, cũng như nhiều thanh niên có cảm tình với Tây phương sau những năm được sống trong cảnh tự do ở ngoại quốc. Văn Bình gợi chuyện một hồi, rồi lân la qua chuyện Vôn Liệt:
- Vôn Liệt là bạn của tôi từ lâu. Gặp nhau ở đây thật may mắn.
Cô Nắc đáp:
- Vôn Liệt cũng biết bác sĩ đến đây. Và ông tỏ vẻ mến phục bác sĩ lắm.
- Tôi định đến thăm Vôn Liệt mà chưa có dịp.
- Được. Nếu bác sĩ muốn gặp Vôn Liệt thì mai tôi sẽ nói lại với ông ta. Vả lại, muốn gặp nào có gì? Ông ta cũng ở gần nhà chúng mình đấy. Bác sĩ biết chỗ ông ta ở chưa?
Văn Bình nói dối:
- Chưa. Thôi nhờ anh sáng mai nói lại với bác sĩ Vôn Liệt vậy.
Chàng đứng dậy cáo từ Cô Nắc. Về đến nhà, chàng khóa cửa trong lẫn cửa ngoài cẩn thận, rồi để nguyên quần áo, trèo lên giường nằm nghỉ. Tuy có lò sưởi, chàng vẫn cảm thấy lạnh. Một phần có lẽ cũng vì trong những ngày qua, da thịt của Katy đã mang lại cho chàng một hơi ấm đặc biệt. Văn Bình bâng khuân tưởng nhớ tới Katy. Nhìn đồng hồ thấy 2 giờ đêm, chàng mới nhỏm dậy. Chàng đến nhà Vôn Liệt.
Địa hình, địa vật trong khu vực chàng đã nhớ kỹ không thiếu một chỗ nào nên chàng tránh các vọng gác và toán tuần tra được dễ dàng. Chàng đi vòng ra phía sau biệt thự để khỏi đụng đầu với tên lính gác. Chàng co chân nhảy qua tường vào bên trong mà không nghe tiếng động. Bên trong cửa đóng im lìm, không một ánh đèn lọt ra ngoài. Văn Bình rón rén vặn nắm cửa. Cửa khóa. Chàng liền dùng thủ đoạn nhà nghề mở khóa. Hai phút sau, cửa chớp mở toang ra, cửa kính bên trong theo lối đẩy lên, đẩy xuống nên chàng mở ra không khó khăn. Chàng bèn nhè nhẹ bước vào phòng khách. Hai con mắt của chàng đã quen với bóng tối dày đặc nên chàng không vướng đồ đạc trong phòng. Vả lại, chàng đã thuộc lòng vị trí từng cái bàn, cái ghế sau chuyến tới thăm lần trước…
Đến cửa phòng ngủ, Văn Bình đứng lại nghe. Hơi thở của Vôn Liệt đều đặn, có vẻ đã ngủ say. Chàng đứng nguyên một chỗ rất lâu trước khi bước lại gần giường của Vôn Liệt. Chàng nhận thấy Vôn Liệt trùm chăn đến cổ, mặt ngoảnh vào trong. Ba phút sau, Văn Bình vặn ngọn đèn đêm cạnh giường. Dưới ánh đèn xanh xanh, phòng ngủ trông có vẻ huyền ảo. Chàng kéo ghế ngồi xuống, rồi bình thản rút thuốc trong túi ra, đánh diêm hút. Vôn Liệt cựa mình, quay về phía chàng. Tia sáng làm cho nhà bác học tỉnh ngủ. Vôn Liệt mở mắt nhìn lên. Thấy đèn sáng, và nhất là thấy Văn Bình, Vôn Liệt tỏ vẻ kinh ngạc lạ lùng. Đoạn Vôn Liệt chống tay lên đệm, ngồi dậy, miệng há hốc ra định kêu. Văn Bình tươi cười nói trước:
- Chào anh.
Vôn Liệt không chào lại, mắt cứ nhìn chằm chằm vào Văn Bình. Một phút sau, một tia mừng thay thế cho vẻ kinh hoàng trong ánh mắt. Vôn Liệt thốt ra:
- Trời ơi, anh Lý Dĩ!
Văn Bình nắm lấy bàn tay trái của Vôn Liệt. Dĩ nhiên đây là một cử chỉ để bày tỏ thiện cảm, nhưng mục đích của Văn Bình không hẳn để tỏ thiện cảm mà để kiểm soát xem có đúng nhà bác học người Đức, Vôn Liệt, hay không. Nắm bàn tay trái của Vôn Liệt lắc lắc một cái, Văn Bình nhận thấy một vết sẹo dài độ 5 phân, rộng độ 2 phân nằm dưới chạc ngón tay cái, kỷ niệm một cuộc thí nghiệm hóa chất nguy hiểm. Văn Bình không thể hoài nghi được nữa. Người đối diện chàng đúng là Vôn Liệt, bạn đồng nghiệp của nhà bác học Lý Dĩ. Chàng nhìn lên chân tóc. Một cái sẹo khác nữa.
Vôn Liệt bước xuống giường, miệng nói:
- Tưởng không được gặp lại anh. Được tin anh về đây, tôi xin Kôrênin cho gặp, nhưng hắn không chịu. Anh làm cách nào mà tới được nhà tôi?
Văn Bình đáp chậm rãi:
- Thật ra vì anh mà tôi nhận lời đến căn cứ 123 này.
Nói xong câu đó, Văn Bình hút một hơi dài thuốc lá, cốt cho kết quả của nó ăn sâu vào trí suy xét của Vôn Liệt. Chàng cảm thấy không được phép dài giòng nữa, đi thẳng vào vấn đề mới là thượng sách trong hoàn cảnh này. Vôn Liệt nhíu đôi lông mày:
- Vì tôi ư? Anh nói tôi không hiểu gì cả.
Văn Bình nói:
- Vâng, vì anh đó. Tôi biết anh bị họ cưỡng bách mang đi, chứ không phải tự ý như họ tuyên bố, nên mới đến đây đề nghị với anh.
Vôn Liệt đột nhiên tỏ vẻ sợ hãi. Nhà bác học Đức chỉ tay chung quanh nhà, hỏi:
- Anh không sợ Kôrênin nghe hết hay sao?
Văn Bình thở khói thuốc lên trần nhà, thái độ thản nhiên lạ thường:
- Nghe sao được? Tôi đã cắt giây thu thanh của hắn.
Vôn Liệt thở ra một cái:
- May quá, tôi biết Kôrênin thu thanh mà không tìm ra ở đâu. Anh giỏi quá. Bây giờ trở lại câu nói lúc nãy. Anh đến thăm tôi hôm nay vì lâu ngày không gặp, hay vì một chuyện nào khác?
- Vì chuyện riêng.
- Chuyện riêng ra sao?
Ngừng một phút, Văn Bình ngước lên nhìn tận mắt Vôn Liệt, nói:
- Mời anh trở về.
Nghe Văn Bình nói, Vôn Liệt sững sờ đánh rơi điếu thuốc trên tay xuống đệm, làm cháy một khoảng nhỏ:
- Về ư? Về thế nào được?
Văn Bình nói:
- Tôi đã có cách. Nhưng tôi xin hỏi: anh có bằng lòng không nếu anh bằng lòng, tôi sẽ lo liệu chu đáo cho anh. Nhược bằng anh từ chối thì xin giữ bí mật.
Vôn Liệt nói:
- Đột ngột anh hỏi tôi như thế, tôi không biết trả lời sao cho ổn cả. Nhưng chắc anh đã hiểu tôi từ lâu, nên mới đặt câu hỏi này với tôi. Tôi cũng như anh là những người không thể sống nổi với chế độ cộng sản. Tuy nhiên, tôi cần nhắc thêm với anh rằng đi khỏi khu vực này không phải là dễ. Hai tháng trước, một viên kỹ sư Ba Tây làm việc về tên lửa xuyên lục địa đã bỏ trốn, nhưng bị bắt lại, và đem xử tử ngay, không ra tòa án xét xử gì hết. Kôrênin có quyền lớn lắm. Tôi sợ rằng chúng mình cũng như viên kỹ sư bất hạnh kia thôi.
- Tôi có cách, anh đừng lo. Miễn hồ anh thỏa thuận là đủ.
Vôn Liệt đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng một hồi lâu, đạn Vôn Liệt hỏi:
- Liệu có ai biết anh tới đây không?
- Không.
- Thế thì may lắm. Anh cho phép tôi suy nghĩ lại một ngày trước khi trả lời dứt khoát. Và tôi tưởng cần nói trước với anh rằng nếu tôi không bằng lòng, tôi vẫn giữ kín đề nghị của anh.
- Nghĩa là anh chưa chắc có thể nhận lời hay không?
- Cũng gần như thế. Tôi cũng như anh, chỉ là nhà bác học chuyên môn, không dính líu tới chính trị. Làm việc ở đâu cũng được, miễn hồ không bị trói cuộc. Tôi ghét cộng sản nhưng lại sợ chết. Nếu không có bảo đảm chắc chắn tránh khỏi cái chết thì tôi sẽ không dám theo anh.
- Tôi xin bảo đảm việc đó.
- Vậy tôi bằng lòng.
Văn Bình đưa tay ra bắt Vôn Liệt thật chặt. Chàng không ngờ lại thuyết phục được Vôn Liệt nhanh chóng đến thế. Vôn Liệt về với những tấm hình hang đá, với những tài liệu của căn cứ 123, và những cuộn băng nhựa thu tiếng Sơn thần Út Tun Tắc, sẽ là món quà lớn lao, khiến ông Sì Mít phải kiêng nể Sở Mật vụ Việt Nam trẻ trung, nhỏ bé nhưng có tài năng. Vôn Liệt hỏi thêm:
- Anh định đến bao giờ?
- Chưa định.
- Có bên ngoài giúp không?
- Dĩ nhiên.
Vôn Liệt thở phào ra. Văn Bình tắt đèn, lẩn trong bóng tối ra cửa. Gió lạnh ban đêm hắt vào mặt chàng. Không hiểu sao chàng lại nhớ tới Katy đầy nhựa tình, và ấm áp.
*
* *
Qua một giây đồng hồ ngạc nhiên, Katy đã lấy lại được bình tĩnh. Lòng nàng ấm hẳn lên. Nàng có bao giờ ngờ được rằng con người nghe điện thoại để đến tiếp xúc với nàng lại là UM.186, và nàng cũng không ngờ UM.186 nảy ra sáng kiến tiếp xúc táo bạo như thế. Bi Lôi Ăng đút khẩu Nagan vào vỏ da, đoạn nghiêng mình nhắc lại:
- Tôi là đại úy của sở Smerch, xin bà vui lòng cho tôi khám xét hành lý.
Phía sau Bi Lôi Ăng, người đứng lố nhố, toàn là quân đội. Rômanốp lảo đảo đứng dậy, bàn tay đưa lên che mắt, dưới ánh đèn mới bật sáng chói. Hắn quát một giọng hách dịch nhưng lè nhè:
- Các anh muốn gì?
Bi Lôi Ăng quay lại hỏi viên quản lý khách sạn:
- Người này là ai?
Viên quản lý sợ hãi lắc đầu. Katy vội nói:
- Thưa, ông ta là một sĩ quan cao cấp.
Bi Lôi Ăng nhún vai, ra lệnh cho thuộc viên:
- Cao cấp mà vào phòng kín với phụ nữ à? Các đồng chí cứ khám mình hắn cho tôi.
Rômanốp khoa tay phản đối:
- Tôi là đại tá. Đại tá Rômanốp của R.U. Các anh không có quyền khám người tôi.
Bi lôi ăng giả vờ giật mình:
- Đại tá Rômanốp ư? Tôi có thể xem giấy tờ chứng minh được không
Cực chẳng đã, Rômanốp phải trình chứng minh thư. Xem song, Bi Lôi Ăng gật gù:
- Chúng tôi không biết, xin đồng chí đại tá thể tình cho. Hiện đại tá đương say, tôi xin cho người đưa đại tá về.
Rômanốp dề môi:
- Say đâu mà say?
Bi Lôi Ăng cười trịch thượng:
- Say lắm! Nhưng đại tá không nhận ra đấy thôi.
Bi Lôi Ăng lừ mắt nhìn viên thiếu úy đứng bên. Tuân lệnh Bi Lôi Ăng, hắn lễ phép nắm cánh tay Rômanốp kéo ra ngoài. Rượu ngấm nhiều. Rômanốp chỉ kháng cự lấy lệ rồi ngoan ngoãn đi ra ngoài hành lang. Bi Lôi Ăng dằn từng tiếng một với Katy:
- Xin bà cho tôi khám xét hành lý.
Trước khi trả lời, Katy suy nghĩ kỹ lưỡng. Làm cách nào nói mật hiệu trước đám đông cho Bi Lôi Ăng nghe được? Vẫn biết 186 là nhân viên biệt phái của Sở, nhưng có phải chàng là kẻ đối thoại với mình trong cuộc điện đàm hồi trưa không? Thì may, Bi Lôi Ăng giải vây trước bằng cách nhìn tận mắt nàng, nói chậm từng tiếng một:
- Bà là người ngoại quốc tới đâu du lịch, phải không?
Katy đáp:
- Thưa vâng.
- Bà đã giao dịch của cơ quan Intourist chưa?
Katy vụt hiểu:
- Thưa chưa.
Bi Lôi Ăng nói thêm:
-Yêu cầu bà xuất trình giấy thông hành.
Katy lắc đầu:
- Tôi không để ở đây.
Bi lôi ăng trợn mắt:
- Không được. Mời bà theo tôi.
Katy chỉ mong có thế. Nàng chộp lấy cái ví để trên bàn đêm, lặng lẽ theo chân Bi Lôi Ăng ra thang máy. Nàng được đưa lên xe díp chở về trụ sở cơ quan phản gián Smerch. Bi Lôi Ăng dẫn Katy đến ngay văn phòng của chàng. Chàng đóng cửa, và nhìn Katy bằng cặp mắt đầy ý nghĩa. Nàng mở xắc cho chàng thấy ống sáp môi. Bi Lôi Ăng cầm ngay lấy, bỏ vào túi quần, miệng nói:
- Cô thừa biết rằng cuộc gặp gỡ như thế này rất bất lợi cho tôi. Nhưng tôi không thể làm khác hơn, vì cô và anh ấy đã bị lộ. Theo lệnh ông Sì Mít, phải trốn thoát tức khắc.
Vừa khi ấy có tiếng rè rè trong điện thoại. Tiếng gắt gỏng của thiếu tướng Maximôvích:
- Tại sao anh vào khách sạn Métropole khám phòng đại tá Rômanốp?
Bi lôi ăng ấn nút đáp:
- Tôi không ngờ gặp Rômanốp trong khách sạn Métropole. Sở dĩ tôi đến đó vì được mật báo có một nữ du khách khả nghi, không có giấy thông hành.
Ở đầu giây, Maximôvích chép miệng:
- Người đàn bà này được R.U bảo lãnh, anh không biết ư?
- Thưa tôi không biết. R.U không thông báo cho ta biết. Đó là lỗi của R.U, không phải của tôi. Xin thiếu tướng minh xét.
- Anh đã thả thiếu phụ này ra chưa?
- Thưa chưa. Tôi đương giữ lại đây, đợi lệnh thiếu tướng rồi mới hỏi cung.
Maximôvích thở dài đánh sượt:
- Thôi, anh tha cho người ta.
- Tuân lệnh.
Bi Lôi Ang đặt ống nói xuống giá. Chàng biết mình vừa thực hiện một công tác táo bạo nhất trong cuộc đời gián điệp. Bi Lôi Ang dẫn Katy ra tận ngoài đường. Nàng gọi taxi, và dặn lái ra ngoại ô Mạc Tư Khoa. Đến một con đường vắng, nàng ra hiệu ngừng lại, xuống xe rồi đi vội vào hẻm.
Z.28 Núi Đá Tiên Tri Z.28 Núi Đá Tiên Tri - Người Thứ Tám Z.28 Núi Đá Tiên Tri