He fed his spirit with the bread of books.

Edwin Markham

 
 
 
 
 
Biên tập: Phuong Uyen Pham
Upload bìa: Phuong Uyen Pham
Số chương: 13 - chưa đầy đủ
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2796 / 16
Cập nhật: 2017-08-28 20:17:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Môi Anh Ngon Vị Anh Đào
. Hơn tám giờ tối. Chỉ còn duy nhất một ngọn đèn thắp sáng trong tòa văn phòng mini trên con phố nhỏ gần trung tâm Sài Gòn. Phòng làm việc màu ngọc bích ở góc tầng bảy.
Max gục đầu xuống bàn, mắt nhắm nghiền, tưởng đang chìm dần vào giấc ngủ. Thi thoảng ngón tay anh gõ nhẹ lên bàn, báo cho cô thư ký biết mình vẫn lắng nghe.
“Chris Đỗ, tên tiếng Việt là Đỗ Đình Trí, thạc sĩ Kinh doanh Đại học Kinh tế London. Sang Anh du học năm mười chín tuổi, ra trường ở lại làm việc cho tập đoàn Angel Beauty, vừa biệt phái lên giám đốc vùng Đông Nam Á, chuyển đến Singapore ba tháng trước.”
“Tuổi trẻ tài cao, mười một năm ở nước ngoài...” - Max chẳng mấy hào hứng.
“Là một play gay [1] khét tiếng.” - Cô thư ký tiếp tục đều đều - Chỉ cặp trai đẹp, chí ít cũng người mẫu hạng B nhưng toàn chơi cho vui.
[1] “Play gay” là cách chơi chữ từ “play boy”.
“Ra-đa của tôi đúng phóc!” - Max bật người, ngẩng đầu dậy, nhếch mép ranh mãnh. - “Gặp lần đầu, tôi đã biết anh ta là người trong giới mà.”
“Đỗ Đình Trí là bạn học cũ của tôi.” - Cô thư ký mỉm cười đắc thắng. - “Lớp trưởng suốt ba năm cấp ba, học sinh giỏi quốc gia và có cô bạn gái thanh mai trúc mã rất xinh đẹp.”
“Play gay mà từng yêu con gái?” - Mặt Max méo mó như vừa ngửi phải một mùi kinh tởm.
“Một trong những mối tình đẹp nhất trường. Lúc nào cũng quấn quýt bên nhau.” - Nụ cười cô thư ký mơ màng vào hồi ức. - “Trong mắt cô ấy chỉ có người yêu, chưa từng rời nửa bước, cứ như sợ sểnh ra sẽ có ai khác cướp mất. Còn hôn anh ta trước để khẳng định chủ quyền nữa chứ!”
“Gay cấn nhỉ! Thế sao giờ anh ta hóa gay?”
“Tôi cũng hơi ngạc nhiên khi hay chuyện này. Cô ấy... Cô ấy chết rồi, ngay khi anh ta đi du học.”
“Sao chết?” - Max nhướn mày, có ve khẩn trương do cơn hiếu kỳ thúc đẩy.
“Nghe đồn là tự tử nhưng không ai biết tường tận. Có thể do anh ta đòi chia tay để tìm chân trời mới nên nàng nghĩ quẩn. Rồi anh ta hối hận, tự đày đọa mình bằng cách yêu trai.” - Cô thư ký thở dài, liếc mắt xách mé về Max.
“Cám ơn chị, thông tin hữu ích lắm.” - Max mát mẻ.
Ngồi vắt vẻo trên tầng trống của kệ sách, Bảo Lan chứng kiến trọn vẹn cuộc đối thoại. Cô nhíu mày quan sát chị thư ký, mãi một lúc mới nhận ra người bạn học năm xưa ngồi sau mình ba bàn.
“Cậu chắc không có tôi mọi chuyện vẫn...” - Cô thư ký thu dọn đống tài liệu ngổn ngang trên bàn.
“Chị cứ đi nghỉ với nhà, chuyến này đã sắp xếp cả nửa năm rồi mà. Gia đình là quan trọng!” - Max cười trấn an, giọng ân cần. - “Việc đối phó với chi nhánh vùng và gã Chris tôi lo được, lại có em họ chị giúp đỡ. Lần trước cậu ta thực tập ở đây cực ngon lành đấy thôi.”
“Và nó rất xinh trai nữa!” - Cô thư ký nhướn mày mai mỉa - “Đừng dắt em tôi vào đường tà đạo!”
Max cười ha hả thay câu trả lời, rồi mở cửa đuổi cô thư ký về. Bảo Lan khinh khỉnh nhìn anh, bĩu môi chán ghét. Cô phóng xuống đất, đến bên cửa sổ tìm bầu trời, tìm những vì sao, nhưng chỉ có hàng cây cao lớn đã bị cưa gọn nhành lá chòng chọc đâm vào mắt.
2. Hai giờ chiều. Làn nắng nhức mắt tràn vào văn phòng màu ngọc bích qua khe hở của tấm lưới chắn cửa sổ, vắt những vệ dài sáng lóa lên thảm. Bảo Lan nhảy lò cò tìm vui trên đám nắng miệng ngân nga một bài dân ca thiếu nhi. Bên bàn làm việc, Max soi mình vào màn máy tính đã tắt tối đen, vuốt keo chải lại tóc, thoa son dưỡng rồi bập hai môi vào nhau một tiếng rõ to. Anh đá lông nheo với chính mình, mỉm cười mãn nguyện.
“Có tỉa tót thế nào, anh vẫn xấu hơn Chris.” - Bảo Lan bất ngờ lên tiếng, khiến Max bổ nhào khỏi ghế.
Lồm cồm bò dậy, Max mở mắt to như cái chén, trân trối nhìn cô nhóc chẳng hiểu từ đâu lù lù trong phòng mình: giày đế bằng cột dây màu xanh dương, đầm trắng ngang gối, tóc bím lệch một bên vắt trước ngực, da trắng như trứng gà bóc, mắt long lanh to tròn, mũi cao thon, môi hồng tự nhiên, khuôn mặt trái xoan thanh tú. Cô giống như bước ra từ những bức ảnh “thời niên thiếu của mỹ nhân”, mà các nhan sắc tuổi trung niên vẫn hay khoe để đánh bóng tên tuổi, nhung nhớ về thời thanh xuân. Một vẻ đẹp cuốn hút vì độ chân thật, mộc mạc và trong sáng.
“Tôi đến làm thư ký cho anh trong ba tuần tới.” - Bảo Lan nhã nhặn. Giọng Hà Nội trầm ấm, chậm chắc tròn vành rõ chữ, không lên giọng cuối câu. Chất giọng thơm thơm như hương cốm non. Chất giọng sang trọng, quý phái của người Tràng An chính hiệu, chứng tỏ gia đình cô gốc gác lâu đời và rất nề nếp, khắt khe dạy con.
“Này cô bé, nhầm chỗ rồi!” - Max bị giọng nói nhu nhã, thanh thoát nhất thời mê hoặc, nên những suy nghĩ logic chưa kịp hoạt động. Phải đến khi nhìn ra ánh mắt cô đang trêu dáng bộ sững sờ và ngù ngờ của mình, anh mới tỉnh trí. - “Bằng cách nào cô vào được đây?”
“Chàng trai anh chờ đang trên đường đến bệnh viện. Lúc anh ta gửi xe lên đây, tôi đã đẩy một chiếc xe máy đè lên chân, ít nhất cũng rạn xương.” - Bảo Lan nghiêng đầu, thích thú nhớ về trò ác của mình.
“Cô...” - Hàng lô thắc mắc diễu hành trong đầu Max, nhưng anh không biết phải chọn cái nào để mở miệng. Kỳ lạ hơn, cổ họng anh cứ tê căng như có cục băng ướp lên.
“Tôi tên Bảo Lan, mười chín tuổi, không bằng cấp, nhưng tôi là người hữu dụng nhất cho anh lúc này.”
“Vì sao?” - Max buột miệng. Anh nhìn sâu vào mắt cô gái. Đôi mắt long lanh sống động ban nãy đã đổi sang đen đặc. Đen đến mức không thể nhận thấy sự thay đổi độ co giãn nào của đồng tử. Đen đến che lấp tất thảy mọi xúc cảm của chủ nhân. Tự nhiên có luồng khí lạnh ngắt lướt dọc lưng anh, khiến tất cả chân lông rợn lên.
“Vì tôi là bạn gái của Chris.” - Khóe môi cô giãn ra nhẹ nhàng, yêu kiều mà ma quái.
“Hơ...” - Lồng ngực Max đột nhiên ép chặt. Anh soi cô mấy lượt từ đầu đến chân - “Tôi đếm đến ba cho cô rời khỏi đây.”
“Một, hai, ba.” Bảo Lan thách thức, rồi lướt nhẹ về phía Max. Đến đối diện anh, cô nhếch cười một cái, bước xuyên qua người anh.
Bảo Lan bước xuyên qua người Max, từ phía chính diện. Và khi cô nhìn lại, anh đã ngã vật bất tỉnh.
“A, dậy rồi! Anh ngất gần nửa tiếng đấy!” - Bảo Lan ngồi trên ghế của Max, vỗ tay bốp bốp. Hai cổ chân cô vắt lên nhau, đong đưa vô cùng nhí nhảnh.
“Cô... Cô không phải đến đây để bắt tôi chứ?” - Max vẫn nằm bẹp, lấm lét nhìn Bảo Lan, giọng run run sợ sệt.
“Nếu anh không đồng ý một chuyện, tôi sẽ bắt anh!” -  Bảo Lan trừng mắt dọa nạt - “Nhận tôi làm thư ký. Tôi đã ở bên Chris từ thuở nhỏ, cùng anh ấy lớn lên, nhìn anh ấy vấp ngã rồi đứng dậy bao lần, dần dần cứng cáp cho đến tận hai ngày trước, tôi hiểu anh ấy nghĩ gì và muốn gì. Tôi dễ dàng giúp anh thành đại diện phân phối chính thức của Angel Beauty.”
“Rồi tôi phải trả gì cho cô? Không phải mạng tôi chứ?”
“Hì!” - Bảo Lan mím môi cười nham hiểm. - “Thời gian của một nụ hôn.”
“Hôn?”
“Cho tôi nhập vào xác anh để hôn anh ấy, chỉ trong thời gian một nụ hôn thôi. Ma không có cảm giác...”
“Okay! Gì chứ hơn một nụ hôn cũng được!” - Max nháy mắt lả lơi, tâm trạng đã thoải mái hơn.
>
3. Khuất sâu trong hẻm nhỏ trên con đường cổ từ thời Pháp, căn hộ của Max nằm ở tầng trên cùng một ngôi biệt thự cổ. Cửa nhà, cửa sổ đều bằng gỗ sơn màu ngọc bích, ốp kinh mờ vân hoa. Sàn gạch bông kiểu cổ cũng lấy sắc xanh ngọc bích làm chủ đạo. Đồ vật trong nhà đa phần đều màu trắng hoặc màu ngọc bích.
Đứng tựa bên cửa sổ nhìn khoảnh trời đêm bé nhỏ, Bảo Lan nhẹ nhàng bắt chuyện với Max. - “Vì sao anh cuồng màu ngọc bích đến thế?”
“Cô không thấy nó rất đẹp ư? Ngọt ngào, cổ điển và sang trọng. Nó là màu của đá quý, vừa có chất tự nhiên, vừa có chất nhân tạo. Sự hòa quyện hoàn hảo của tĩnh và động, của thật và giả.” - Max vẫn không rời màn hình máy tính, tường tận lý giải bằng giọng bực-mình-mà-kìm-nén.
“Vậy sao nó không xoa dịu được tâm trạng anh? Hai ngày nay anh cứ nhấp nhổm như ngồi trên đống lửa.”
“Cô làm thư ký cho tôi năm hôm rồi mà mọi chuyện vẫn bình chân như vại. Cuối tuần sau tôi phải thuyết trình kế hoạch kinh doanh cho đám vùng và gã Chris chết tiệt của cô!”
“Không yên tĩnh không thể nhìn xa. Anh cứ rối lên thì được gì? Bình thản mà tận hưởng từng giây phút, tự nhiên não sẽ thông suốt” - Bảo Lan đến ngồi trước Max, nhắm mắt thư thái, hai tay chắp trước ngực, ra bộ hít thở đều đặn.
“Này, khi nào cô định bắt tay làm việc đấy?”
“Khi nào tôi có ý tưởng. Thật tình tôi chưa biết phải giúp anh thế nào, nhưng sẽ luôn có đường nếu ta muốn đi.” - Bảo Lan vẫn chơi trò luyện yoga.
Max lườm Bảo Lan ngán ngẩm rồi quay lại với những biểu đồ đủ màu đang hiện trên màn hình. Được một phút, Bảo Lan lại quấy anh:
“Lên sân thượng ngắm sao đi.”
“Bầu trời đô thị thì đào đâu ra sao?”
“Nhìn đèn của mấy tòa nhà lấp lánh cũng đẹp mà!” - Bảo Lan chớp chớp mắt, nét mặt rất dễ thương, hệứa trẻ đang vòi kẹo.
“Tôi đang làm việc!!!” - Max gào ầm lên.
“Lên sân thượng ngắm sao điiii!!!” - Bảo Lan thét lên bằng âm vực vô cùng chói tai, rồi cô lại chuyển giọng nhũn nhặn. - “Biết đâu hít thở chút khí trời trong lành sẽ giúp đầu óc tôi minh bạch, nghĩ ra ý tưởng giúp anh.”
“Ma đâu có thở!”
Hai bàn tay Max quấn chặt quanh cốc cà phê bốc khói, truyền hơi ấm vào thân thể, chống chọi cái rét kỳ quặc mà cơn gió đêm hè vốn-phải-dịu-nhẹ mang đến. Anh đưa cốc gần miệng, thổi phù phù vào làn cà phê nâu đặc, phả hơi nóng lên mặt. Bảo Lan ngồi bên cạnh, chăm chú nhìn anh.
“Cô tập trung ngắm sao của mình ấy!” - Max cáu kỉnh.
“Anh... giống hệt Chris.” - Bảo Lan cười âu yếm - “Khi uống thứ gì nóng, anh ấy cũng ủ tay quanh cốc rồi thổi thổi cho hơi nóng táp vào mặt. Thường người cô đơn hay có thói quen này. Tay lạnh, muốn tìm hơi ấm, nhưng không có bàn tay khác để sưởi cho.”
“Cô đã chết như thế nào?”
“Tôi tự tử. Ngay lúc Chris lên máy bay, tôi đã uống thuốc diệt cỏ. Cắt cổ tay, nốc thuốc ngủ, nhảy lầu, mấy trò đó đều có chút xác suất cứu sống, còn thuốc diệt cỏ là chắc chết. Nó ngang ngửa chất độc màu da cam ngày xưa Mỹ rải ấy, và tôi đã nuốt một đống vào người.”
“Eo!” - Max nhăn mặt. - “Chắc cô đau lắm.”
“Tôi quên rồi!” - Bảo Lan cười nhạt. - “Tôi chỉ nhớ sau khi mình đưa cái chai lên miệng là… Tôi thấy mình đứng ở đường băng nhìn máy bay đưa Chris lên cao. Rồi tôi bay đuổi theo máy bay theo anh ấy suốt chặng hành trình, theo anh ấy suốt ngần ấy năm...”
“Bay đuổi theo máy bay! Cool!” - Max gật gù thú vị. -  “Nhưng tôi chưa muốn thử cảm giác ấy bây giờ đâu, đừng bắt tôi theo cô nhé.”
“Người như anh khó thành thiên thần biết bay được!” - Bảo Lan hất cao đầu, giọng kiêu ngạo.”
“TỰ TỬ mà cũng thành thiên thần ư? Thượng đế thật bất công!”
“Anh không có quyền phán xét tôi. Không ai có quyền phán xét cuộc đời người khác, vì họ đâu sống cuộc đời đó.”
Max ừ hử cho qua chuyện, biết nếu kéo dài chủ đề này thế nào cũng lâm vào trận võ mồm dai dẳng. Anh nhắm mắt nuốt ngụm cà phê đắng nghét, mong nó lay dậy mớ tế bào thần kinh mê ngủ, ban tặng mình chút ý tưởng cho cái kế hoạch kinh doanh treo trước mặt.
“Hôn một chàng gay chắc thích nhỉ! Tôi để ý, gay rất chăm dùng son dưỡng, có khi còn dùng loại thơm mùi hoa quả nữa. Môi hẳn vừa mềm vừa ngon ngọt, hôn sướng! Con trai bình thường ngại bị chê pê-đê, ít khi đem son dưỡng bên người. Son thơm, son ánh nhũ lại càng không. Hôn họ nếu không khô ráp thì cũng vô vị.”
“Wò, cô tinh ý phết! Có lý lắm!” - Max thật tình khen. - “Môi tôi có vị mật ong. Tôi không dùng son dưỡng mà luôn đem theo tuýp mật ong nhỏ. Mật ong giúp môi mềm và hồng tự nhiên, lại ngọt thanh nữa, rất sexy!”
“Môi anh ấy sẽ ngon vị anh đào.” - Bảo Lan ngẩng mặt nhìn trời khẽ mỉm cười cùng trí tưởng tượng. Ánh đèn đường vô tình đậu lên đôi gò má cô căng láng, thành hai đốm sáng rực rỡ.
“Hay là đánh mạnh vào thị trường gay? Làm người đi đầu luôn chắc thắng!” - Max bẻ ngoặt sang đề tài công việc.
“Cứ theo ý anh, tôi cam đoan Angel Beauty sẽ bị đá khỏi Việt Nam trong nháy mắt. Thị trường gay chỉ màu mỡ và phát triển đâu đâu thôi. Ở đây, nó còn một chặng đường rất dài.”
“Vậy cô hẳn có chủ kiến gì rồi?” - Lòng Max dâng một dự cảm khả quan.
“Đánh vào teen. Mỹ phẩm teen bây giờ vẫn còn nghèo nàn dù đây là cái tuổi háo hức và thèm khát làm điệu nhất. Sản phẩm cho teen hầu hết có màu hồng, nhưng đâu phải teen nào cũng ủy mị và mơ mộng. Teen ngày nay cá tính lắm! Mùi thì toàn hoa quả ngọt nức. Công dụng thì nhấn vào làm trắng, chỉ gây tủi thân cho gái da ngăm. Rám chút nắng mới là con gái nhiệt đới, nên tự hào vì vùng đất mình sinh ra. Angel Beauty những dòng sản phẩm lạ, mùi dưa hấu, cam quít, mùi mưa, mùi cà phê sữa, màu thì bảy sắc cầu vồng, đem về chắc chắn hút hàng.”
“Cái này tôi cũng có nghĩ qua.” - Max chăm chú lắng nghe.
“Nhưng để lâu dài, cần vun dưỡng cho tâm hồn khách hàng.” - Bảo Lan hào hứng tiếp tục. - “Thương hiệu không chỉ bán hàng mà còn tác động vào phát triển xã hội. Ta cần một thông điệp tiếp thị xuyên suốt, lớn lên cùng teen. Làm sao cho vài năm nữa trưởng thành, họ vẫn trung thành với sản phẩm khác của Angel Beauty.”
“Một thông điệp xuyên suốt…” - Max bóp trán.
“Con gái phải mạnh mẽ! Có thể dùng từ ngữ khác cho hay hơn, nhưng đấy chính là điều Chris muốn thực hiện. Một cô gái dám thử thách, chấp nhận và từ bỏ, rồi ngẩng cao đầu bước tiếp. Một cô gái yêu và tin cuộc sống trong bất cứ hoàn cảnh nào. Một cô gái có bộ não đi trước trái tim. Những tố chất này nghe thì dễ, nhưng phải rèn rất lâu, rất từ tốn mới được.” - Bảo Lan hướng mắt xuống con hẻm nhỏ, cái nhìn mông lung chạy trong không gian tĩnh mịch của đêm.
“Con gái phải mạnh mẽ.’” - Max lẩm nhẩm, xuôi theo dòng chảy của những nghĩ suy. Chợt anh nhận ra...
“Con gái phải mạnh mẽ, phải chăng là vì cô?”
“Tôi không biết anh ấy thấy gì trong mơ, nhưng bao năm nay, Chris thường xuyên ác mộng, gọi tên tôi và tỉnh giấc trong đầm đìa mồ hôi. Rồi anh ấy thức đến sáng, trầm lặng ngắm bức ảnh hai chúng tôi để trên bàn làm việc, ánh mắt cứ buồn bã.”
“Xin lỗi nếu tôi vô duyên nhưng thật sự tôi rất tò mò, cô có thể không trả lời nếu bất tiện...”
“Cảm giác khó diễn tả lắm, lúc chứng kiến anh ấy sau khi không còn mình lại đi cặp với trai. Ban đầu là kinh dị, sợ sệt, gai người, nhưng dần tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Có lẽ thần kinh tôi bất thường, nhưng thật sự tôi vui mừng khi nghĩ rằng mình vĩnh viễn là cô gái duy nhất trong cuộc đời anh ấy.” - Bảo Lan cười biết tuốt - “Đây là chuyện anh tò mò đúng không?”
“Thật là một ca rối rắm! Cứ cho anh ta hóa gay vì cô, vì không thể có cảm xúc với bất cứ cô gái nào, đã yêu cô như vậy sao ban đầu bỏ đi, để cô nghĩ quẩn?”
“Nếu tôi không chết, Chris sẽ chẳng cho tôi được theo sát từng bước chân anh ấy. Chris muốn tôi sống cuộc đời mà anh ấy nghĩ là dành cho tôi. Cuộc đời không có anh ấy.”
“Chỉ vì vậy mà cô tự tử? Không một giây nghĩ cho cha mẹ?”
“Tôi nhắc lại: anh không có quyền phán xét tôi. Đằng sau mỗi quyết định đều có lý do, có cân nhắc, chọn cái này, bỏ cái kia. Có những lúc phải dứt khoát chọn một, không thể đi nước đôi.” - Bảo Lan cúi mặt, giọng nói hóa một làn hơi. - “Tôi đã ân hận.” - Cô sịt mũi, mắt óng ánh như có nước. - “Khi ấy tôi chỉ nghĩ, yêu mà không thể bên cạnh người mình yêu thì sống vô nghĩa, làm gì cũng nhạt nhẽo. Và tôi nghĩ nếu mình tàng hình, sẽ có thể kề cận anh ấy mà không lo bị ruồng rẫy.” - Cô kết thúc bằng một cái cười tinh quái.
“Nếu cô không bốc đồng làm chuyện ngu xuẩn, thế giới đã có thêm một bánh xe để tiến về phía trước. Cô rất thông minh!”
“Tôi không bằng cấp chứ có kiến thức.” - Bảo Lan hếch múi kiêu ngạo. - “Tôi theo Chris đi học, chăm làm bài còn hơn anh ấy. Không học thì cuộc sống của một con ma rất tẻ nhạt!”
4. Sau hai vòng thuyết trình vất vả, công ty Max giành được quyền phân phối chính thức sản phẩm Angel Beauty. Ngay khi Max vừa dứt bút ký vào hợp đồng, Bảo Lan đến sau lưng thầm thì vào tai: “Đến lúc anh trả nợ tôi rồi.”
Max bao nhà hàng năm sao trọn buổi tối, chuẩn bị cho màn cưỡng hôn của Bảo Lan - trong thân xác anh - với Chris. Hai người con trai hôn nhau phải tìm chốn kín bưng, nếu không muốn bị xua đuổi, thậm chí điều tiếng kéo dài khi lỡ ai đó nhận ra một trong hai. Nhưng Bảo Lan kiên quyết đòi hôn trong khôn gian lãng mạn này, buộc Max phung phí một khoản.
“Nếu cô không xen vào, có khi tôi cũng đã tán tỉnh Chris. Sáng láng, tài giỏi, giàu có. Quá chuẩn!” - Môi Max mấp máy âm lượng cực nhỏ, sợ phục vụ nhà hàng tưởng mình bị hâm... chuyện với không khí.
“Hoan nghênh lắm! Chris đã một thân một mình lâu rồi, tôi không muốn anh ấy cô độc mãi.” - Bảo Lan ngóng nhìn đồng hộ trên tay Max, nét mặt điềm nhiên nhưng dáng bộ không yên.
“Cô có thể mượn xác bất cứ ai để hôn anh ta cơ mà, sao lại chờ những ngần ấy năm? Sao lại chọn tôi? Tôi thấy cô, nghĩa là Chris cũng có thể thấy cô nếu cô muốn, đúng không?”
“Tôi chỉ có thể cho một người thấy mình và nhờ giúp chuyện. Khi xong việc chính là lúc tôi phải rũ bỏ mọi vương vấn, đi tiếp con đường luân hồi sự sống.” - Bảo Lan nhìn hai bàn tay mình đan vào nhau trên đùi. - “Tôi không thể để Chris biết mình vẫn luôn đi theo. Tôi không thể khiến anh ấy thêm bất an, thêm dày vò.”
“Tôi rất muốn biết anh ta có gì mà cô yêu sống yêu chết đến vậy. Tới kìa!” - Max đá mắt về phía cửa, nơi Chris vừa bước vào, đang nhìn một vòng dò xét nhà hàng vắng ngắt.
Qua màn chào hỏi và những câu chuyện xã giao của dân làm ăn, Chris nhìn sang chiếc ghé trống ở giữa anh và Max:
“Chúng ta còn chờ ai nữa à?”
“Ngồi đấy là một cô gái mặc đầm trắng, mang giày đế bằng cột dây màu xanh dương, tóc bím lệch bên vắt trước ngực, da trắng, mắt to, mũi cao, mặt trái xoan.” - Max châm chọc nhìn đôi mắt giương tròn của Bảo Lan, rồi xoáy thẳng vào biểu cảm rất khó hiểu trên mặt Chris. - “Tên cô ấy là Bảo Lan.”
“Anh đang làm cái quái gì thế?” - Bảo Lan gào ầm lên.
“Cô yên nào!” - Max giơ ngửa bàn tay về phía Bảo Lan. - “Cô bắt tôi cưỡng hôn anh ta rồi cô bỏ đi, để mặc tôi sau này nhận trù dập à? Tôi phải cứu mình chứ. Nào cô bé, tối nay tôi cho cô mượn miệng nói hết những gì mà mười một năm qua cô nén chặt. Con gái phải mạnh mẽ! Nếu cô thật sự yêu anh ta thì ít nhất hãy một lần cho anh ta yên lòng đi.”
“Anh có thể cho tôi biết anh đang diễn trò gì không?” - Giọng Chris lãnh đạm, kiềm chế tất cả xúc cảm.
“Chuyện là thế này, Bảo Lan, cô bạn gái đã mất của anh ép tôi giúp cô ấy hẹn anh ra để cưỡng hôn. Cô ấy muốn nếm vị môi anh nhưng ma không có cảm giác, cần mượn xác tôi. Anh không tin thì có thể hỏi về chuyện cũ của hai người, cô ấy sẽ giúp tôi trả lời.”
Chris nheo mắt rà soát từng cử động cơ mặt của Max, kỹ lưỡng và xuyên thấu như máy dò hành lý ở sân bay. Rồi anh nhìn chằm chằm vào chiếc ghế trống, ánh mắt pha lẫn hồ nghi và hy vọng. Nhìn ánh mắt ấy, lòng dạ Bảo Lan phút chốc hóa sụt sùi.
“Để tỏ tình mà không lắp bắp thì cứ nhằm môi mà hôn. Kẻ bị cưỡng hôn tự khắc sẽ hiểu, trừ khi óc bã đậu.” - Max nói nhanh, lặp lại lời Bảo Lan khi thấy Chris vừa khó chịu đẩy ghế đứng dậỵ.
Chris bàng hoàng nhìn Max không chớp mắt. Được một lát, anh ngồi lại xuống, chậm rãi hỏi những chuyện chỉ có hai người biết, hòng chắc rằng Bảo Lan đang thật sự ở đây.
“Bảo Lan, sinh nhật tớ mười bảy tuổi, cậu đã tặng gì?”
“Cô ấy tự tay làm bánh cho anh, hình trái tim, còn có những, trái tim nhỏ bằng bông kem rải khắp thân bánh. Hôm ấy trời to gió lớn và cô ấy còn gây chuyện lùm xùm.”
“Bảo Lan, cậu bằng cách nào phá hỏng lời chia tay tớ ước vào đêm sinh nhật ấy?”
“Cô ấy năn nỉ anh, rồi cô ấy dọa mách bố mẹ anh, rồi ngầm viện đến bố mẹ mình. Cô ấy cố tình cãi nhau với bố mẹ, làm đứa con bất trị, nhưng lại ngoan ngoãn hiền thục khi ở bên anh. Thế là mẹ cô ấy đành nhờ cậy anh ở bên chăm sóc.” - Max vừa nhắc lời Bảo Lan, vừa gật gù khen hay.
“Bảo Lan, vì sao không thể quên tớ đi? Vì sao cứ bám lấy tớ?” - Hai nắm tay Chris ghì trên bàn, hàm răng anh siết chặt nén tiếng nấc, giọng gằn mạnh.
“Này, tôi thấy câu trả lời hơi ngu ngốc...” - Max do dự nhìn Bảo Lan, chờ cái gật đầu xác nhận một lần nữa của cô, rồi mới quay sang Chris. - “Vì anh đã quỳ xuống cột dây giày cho cô ấy.”
Chris nhắm chặt mắt, trán cau lại, tiếng hít thở vang rất mạnh. Anh cố gắng trấn tĩnh, nhưng đám suy nghĩ trong đầu cứ rối mù, kết nối lộn xộn.
Bảo Lan đan chặt hai bàn tay trên đùi, mặt cúi gằm thổn thức. Thân người cô rung lên theo những tràng khóc, nhưng ngặt chẳng một giọt nước mắt tung ra. Cô đã không còn có thể sản xuất n
Max hết nhìn Chris, lại nhìn Bảo Lan, khâm phục, chạnh lòng và ngán ngẩm hòa làm một: sao những người này lại yêu khổ sở đến thế, đày đọa nhau ngay cả khi đã hết khả năng trông thấy nhau. Tự dưng anh vừa ngưỡng mộ, vừa kinh hãi tình yêu.
“Cô ấy không còn muốn hôn anh nữa!” - Max tiếc nuối nhìn cái lắc đầu của Bảo Lan.
“Tớ muốn hôn cậu!” - Chris cứng rắn.
Chris bước đến sát ghế của Max, gần như nín thở và nhắm mắt chờ đợi.
Max đứng dậy, đối diện Chris. Anh quay sang Bảo Lan, ánh nhìn hối thúc.
Bảo Lan rụt rè nhích từng bước đến gần Max. Cô bất động vài giây, rồi cắn chặt môi, lao vào trong thân người Max.
Hôn, ba đôi môi chạm nhẹ vào nhau. Một làn môi thoang thoảng hương bình dị và mơn mởn của những trái anh đào chín mọng đượm sương sớm. Một làn môi lịm vì mật ong thanh ngọt. Một làn môi vô vị tựa không khí... Và ngay giữa nụ hôn nồng nàn, Bảo Lan nhảy khỏi thân thể Max. Trong khoảnh khắc, cô hé môi cười, nhìn hai chàng trai đang mải miết cùng nụ hôn, rồi vút khỏi nhà hàng bằng lối cửa sổ.
“Cô ấy đã đi rồi!” - Max nháy mắt cợt nhả, có ý trêu đùa để làm nhẹ bớt tâm trạng đang sắp căng đứt của Chris. - “Cô ấy nói đúng, môi anh ngon vị anh đào.”
“Cô ấy chưa đi đâu...” - Chris thầm thì với chính mình, chất chứa một niềm tin chắc nịch. Anh hướng đôi mắt rối ren tâm tình ra bầu trời trĩu nặng.
5. Đêm Sài Gòn giữa tháng bảy lặng gió, nhưng da trời đỏ lựng báo hiệu thời tiết sẽ nổi trận xung thiên trong nay mai.
Trên tầng 25 của khách sạn giữa trung tâm thành phố, Chris mở cửa sổ phòng, đón khí trời. Máy đĩa bật mãi bài hát “Forever” của Stratovarius. Giai điệu tha thiết và thẫn thờ rót không thôi những cung bậc man mác vào lòng anh. Và vào lòng Bảo Lan. Cô linh cảm, anh cố ý bật bản này cho mình nghe. Từng lời hát như dệt ra từ tiếng lòng cô. Những lời tha thiết về quãng thời gian non trẻ và xinh đẹp đã tan vào nắng và cuốn theo gió...
Chúng ta, thế hệ teen những năm chín mươi lớn lên cùng phim “Mối Tình Đầu” [2] luôn xao lòng khi nghe bài hát này, nhỉ?” - Chris nói chuyện với Bảo Lan, tay vẫn thoăn thoắt sắp xếp hành lý ngày mai về Singapore.
[2] Mối Tình Đầu (1996) là một trong những phim truyền hình kinh điển và nổi tiếng nhất Hàn Quốc.
“Cậu biết tớ ở đây sao?” - Bảo Lan ngồi trên giường, nhìn Chris khéo léo sắp quần áo vào valy. Chỉ cách ba bước chân, nhưng anh không thể nghe cô đáp trả.
“Cậu biết không, lúc nào tớ cũng linh cảm rằng cậu rất gần. Nhất là sau khi tớ chia tay cái tình yêu đầu khốn kiếp của mình linh cảm ấy càng mạnh. Nhiều đêm tớ mở căng mắt trong bóng tối, hy vọng thấy dáng hình cậu lờ mờ nhưng... Tớ đoán giờ đây cậu trong suốt hơn cả khí nữa!”
Bảo Lan tiến sát đến Chris. Cô run run đưa ngón tay búng nhẹ lên đỉnh mũi anh, ve vuốt đôi bờ mi, mân mê dấu môi... - bao năm qua, cô luôn làm thế mỗi đêm ngắm anh lắng sâu trong giấc ngủ, dù khi đó nằm bên anh có là một chàng trai khác. Cô lỡ run một nhịp, ngón tay chệch vào trong đầu anh. Cô chua chát cười…
“Chắc cậu biết tớ thường xuyên mơ thấy cậu. Tớ hay nói mớ, gọi tên câu mà.” - Chris cười đắng nghét. - “Những giấc mơ đều cùng một chuyện. Nếu hôm cậu tự tử, cứu được thì sao? Cậu được cứu, rồi cả đời tớ không dám rời bỏ cậu một lần nào nữa, ngoan ngoãn làm con rối cho cậu dắt. Tớ thấy những ngày tháng ấy mình không vui. Tớ sống giả tạo, vừa thương hại vừa phỉ báng bản thân. Cuối cùng tớ tự giải thoát bằng cách mà cậu đã làm, rồi tớ vùng tỉnh. Luôn luôn ngay đoạn đó. Khi nghe tìm mình loạn nhịp vì dư chấn cơn mơ, tớ thật mừng vì mình vẫn sống. Và... Tớ đã ác độc nghĩ rằng cậu mất đi có khi là cái kết có hậu. Cho tớ!” - Một giọt khóc chầm chậm thành hình trên mi mắt anh, rồi bung thân xuống bò má. - “Bên cậu, tớ rất vô lý. Tớ chẳng dám quyết một chuyện gì, chẳng dám tổn thương cậu, chỉ biết bạc nhược mà sống. Có lẽ do tớ bạc nhược quen rồi, nên một lần bất ngờ gồng lên đã đâm cậu một nhát không lành được.”
Chris ngã quỵ, bưng mặt nức nở. Bảo Lan vòng ôm lấy anh, tựa đầu vào lưng anh. Mười một năm qua, đây không phải lần đầu cô thấy anh khóc, không phải lần đầu cô chửi mình ngu ngốc. Nếu c vẫn sống, thì bây giờ anh đâu phải khóc một mình. Nhìn người mình yêu cười sẽ rất hạnh phúc. Nhìn người mình yêu khóc càng hạnh phúc bội phần. Bởi nước mắt đàn ông chỉ thật thà chảy ra trước người được tin tưởng. Được tin tưởng đã phúc phần rồi, được yêu hay không nào có quan trọng - nếu cô sớm thấu chuyện này...
“Thỏi son đầu tiên tớ mua... Khi vào siêu thị, trước đống son, tớ đã chọn ngay mùi anh đào. Cậu nhớ có lần chúng ta cùng đọc tạp chí, vừa thấy tấm hình trái anh đào, cậu đã xuýt xoa, rồi yêu thích những quả tròn căng, dễ thương ấy dù chưa từng biết vị.” - Chris đã thôi khóc, ngồi tựa vào chân giường, đùa chơi cùng tuýp son anh đào màu đỏ nhạt trong veo. Dạt dào nhung nhớ cứ sóng sánh trong mắt anh. - “Tớ nghĩ nếu là cậu, cậu cũng sẽ chọn nó.”
“Cám ơn cậu!” - Nhiều phút suy nghĩ của Bảo Lan chỉ vặn ra được ba từ ấy. Lòng cô, sau những lời của anh, cứ phình nở ra, to và hun hút, ngổn ngang mọi loại xúc cảm, nhưng lại như rỗng tuếch.
“Con gái phải mạnh mẽ! Nếu cậu thật sự yêu tớ thì ít nhất hãy một lần cho tớ yên lòng.” - Chris ngẩng mặt, rảo nhìn khắp phòng, để Bảo Lan dù có đang ở góc nào cũng nhận ra cái kiên quyết trong mắt anh. - “Cậu đã hôn tớ rồi, đã mãn nguyện rồi, giờ hãy tiếp tục hành trình của cậu. Cậu không cho phép tớ bước khỏi cuộc đời cậu, vậy cậu hãy chủ động bước khỏi cuộc đời tớ đi.”
Bảo Lan nín lặng. Cô nhìn sâu vào mắt Chris. Những ký ức xa xưa ùa về trong đôi ngươi anh, chiếu cho cô xem: hai đứa trẻ gặp nhau trong lớp học, cùng nhau quay bài kiểm tra và bị bắt phạt, một buổi sớm đua xe đạp đến trường, những chiều dạo phố cổ ăn vặt, cái hôn trật cô trao anh giữa lớp học, đêm sinh nhật mưa gió, chiếc máy bay rẽ thân qua đám mây mùa đông khổng lồ...
Bước chậm đến bên cửa sổ, Bảo Lan quay lại hôn gió vĩnh biệt anh.
“Kiếp sau, hãy tìm người nào yêu cậu đến mức cam tâm tình nguyện làm nô lệ cho cậu. Hãy nhận nhiều vào, cậu đã cho quá nhiều rồi...”
Không nghe hết những lời của Chris, Bảo Lan phóng thân vào không khí, lòng le lói một nỗi sợ. Cô chẳng biết phía trước có gì đang chờ mình, chẳng biết phải trải qua bao nhiêu sự kiện để đến được cuộc sống hữu hình tiếp theo. Cô chỉ biết lao về phía trước với niềm tin rằng mọi chuyện rồi sẽ tốt dẹp. Con gái phải mạnh mẽ! - Cô đã tích cóp can đảm suốt mười một năm qua, để làm điều cuối cùng này anh.
Cuốn mỗi lúc một nhanh và chặt vào lốc xoay vô hình, Bảo Lan tận hưởng cảm xúc cuối cùng của chặng đường này: mãn nguyện. Dù sống, cô đã khoét nhiều vết thương cho bản thân và những người cô yêu quý. Dù sống, cô đã gây một sai lầm không thể hối hận. Nhưng sống, cô đã yêu, yêu thật nhiều. Yêu anh - chỉ vậy thôi cũng đủ khỏa lấp hết những vết thương, những sai lầm của cô.
Chris vẫn độc thoại. Anh không biết Bảo Lan đã đi chưa, chỉ muốn tận dụng từng giây phút để trò chuyện với cô. Có điều gì mách bảo anh rằng đây là lần cuối cô gần bên, nên anh muốn cô ghi nhớ thật kỹ giọng nói mình. Anh nói, hy vọng kỳ dị rằng một ngày của vài trăm năm nữa, nhờ giọng nói hằn sâu trong tiềm thức, cô sẽ nhận ra anh - một người hoàn toàn khác và xứng đáng với cô. Anh nói rất nhiều lời không thật.
Khi choàng tỉnh khỏi những giấc mơ, khi nghe tim mình loạn nhịp, anh đã luôn suy sụp. Nếu cô được cứu, anh nguyện làm con rối cho cô dắt. Những ngày tháng ấy anh sẽ lấn cấn, sẽ đôi chút phiền lòng vì không được hoàn toàn là mình, nhưng tâm tư anh sẽ êm ấm. Thế gian này có gì mà không đánh đổi. Tìm được một người yêu mình rất khó. Tìm được một người thương mình thì phải hỏi thần may mắn. Anh đã có, và anh đã quăng đi...
Tạo hóa trêu ngươi. Tạo hóa trêu người.
Ký Ức Hôn
- PLOY -
1. Giờ chơi náo động như tổ ong trong đám lửa. Bên hành lang nhìn xuống sân trường, đôi bạn lặng lẽ đứng tì vai nhau, như tách khỏi không gian đặc âm thanh và hơi người.
“Này, đường đột hẹn một người ra nói yêu thì có vô duyên không?” - Cậu trai lí nhí.
“Có. Nhưng là vô duyên dũng cảm.” - Cô gái nói giọng đầy tự tin, tác phong có chút bướng bỉnh.
“Nếu người ta từ chối thì sao?”
“Thì đào ngay một cá hố mà rúc đầu xuống. Bởi thế người lớn mới hay mò vào chỗ kín đáo để tỏ tình.”
“Đối diện người ấy, tim đập thình thịch, mồ hôi rịn đầy, làm sao bày tỏ mà không lắp bắp?”
“Hôn, nhằm môi mà hôn. Kẻ bị cưỡng hôn tự khắc sẽ hiểu, trừ khi óc bã đậu.”
“Hôn…” - Giọng cậy trai thoảng nhẹ như gió may.
Cái nhìn của Trí vô định rơi xuống sân trường ngợp người. Bảo Lan nhìn anh bạn thân, mắt cười lém lỉnh, gò má căng ra vì máu dồn lên ửng hồng. Bờ môi cô khẽ run, nơm nớp lo cậu sẽ bất thình lình quay sang hôn mình giữa thanh thiên bạch nhật.
2. Hai ngày sau.
Chuông reo ra về chưa kịp tan, Bảo Lan quay xuống bàn dưới định rủ Trí về nhà mình ăn trưa, thì thấy bóng cậu vừa lỉnh khỏi cửa sau. Hơn chín năm chung trường chung lớp, chưa bao giờ cậu không cùng đi cùng về với cô. Đây là lần đầu. Tim cô vô cớ bật lên một nhịp rất chói. Quơ vội sách vở vào cặp, cô chen đẩy đám bạn hòng đuổi kịp cậu.
Sân trường giờ nghỉ trưa chỉ lác đác vài cụm học sinh trên ghế đá dưới các tán cây, trên những hành lang. Nhóm do nhà xa, nán lại vạ vật chờ tiết học trái giờ buổi chiều. Nhóm đến sớm, tranh thủ gạo bài kiểm tra. Chiếc xe đạp của Trí vẫn chỏng chơ chờ chủ, cau có căm hận vì bị bắt oằn thân hong nắng. Chờ mãi bên hiên mái tôn của bãi xe mà không thấy Trí, Bảo Lan nóng ruột quay lại sân trường, phóng như bay qua các hành lang, ló đầu vào tất cả phòng học tìm cậu. Tim cô cứ dồn dập, dọa về một chuyện chẳng lành.
“Cả nửa tiếng rồi mà cậu cứ vòng vo thế?” - Một giọng con trai mất kiên nhẫn. - “Hẹn tớ ra đây có chuyện quan trọng mà nãy giờ toàn nói mấy thứ vô thưởng vô phạt!”
“Tớ… Tớ muốn…” - Một giọng con trai khác đang kỳ vỡ tiếng rụt rè đáp trả.
“Hử! Này cậu định làm gì?” - Giọng cậu trai đầu tiên có chút phòng bị, khi thấy anh chàng kia đột ngột tiến sát
Hôn. Chính xác là một đôi môi chủ động ghì ép vào một đôi môi. Hai đôi mắt mở trừng trừng. Tay của cậu trai nãy giờ chỉ biết lắp bắp cứ bấu chặt phần giữa cổ và vai chàng kia, cho đến khi bị xô mạnh ra. Hôn, chỉ nhỉnh hơn một giây.
“Đồ khốn!” - Cậu trai vừa bị cưỡng hôn phun phèo phèo nước bọt với vẻ kinh hãi, dùng mu bàn tay chà qua chà lại môi mình. Cậu lao như ma đuổi khỏi khoảng sân con sau dãy nhà thì nhiệm.
Bảo Lan nép kín hốc tường, không ai nhận biết sự hiện diện của cô. Cô nhắm nghiền mắt, môi cắn chặt, mũi nín lặng. Cô dừng mọi tiếng động do sự sống cơ thể mình gây ra – tiếng chớp mắt, tiếng môi mấp máy, tiếng thở. Tim cô chỉ dám rón rén những nhịp ngắt quãng.
Bảo Lan đau. Trí đau. Cậu ngồi gục xuống giữa khoảng sân nhỏ xíu luôn yên tĩnh và xanh cỏ, nơi hai người họ đã cùng khám phá trong ngày đầu tiên nhập trường cấp ba.
Những dòng suy nghĩ cứ rong ruổi khắp tâm trí Bảo Lan. Nhập nhằng, rối rắm, chắp vá, lạ kỳ. Tuy không biết mình đang thật sự nghĩ gì, nhưng cô biết – rõ ràng và chắc chắn – mình muốn gì.
“Đứng dậy đi. Chỗ này tuy vắng nhưng cũng sắp đến giờ vào lớp rồi, nhỡ có người trông thấy cậu ngồi thiểu não phơi nắng, lại tưởng học nhiều quá hóa hâm.” – Bảo Lan dõng dạc, bên cạnh Trí đang ngồi bệt dưới đất, đầu gục lên gối. Nghe tiếng cô, cậu giật mình ngước lên, mắt đỏ hoe dù không dính nước.
“Cậu đã thấy hết ư?” – Trí thều thào, âm điệu phảng phất chút lo sợ.
“Đứng dậy!” – Đôi ngươi Bảo Lan ngập tràn những tình cảm đáng yêu và dễ chịu. Cô chìa tay, có ý kéo Trí đứng dậy. Rồi cô nhất quyết không buông tay, khi cậu đã đứng vững trên mặt đất. Siết chặt tay cậu, thần thái cô đột ngột đanh lại, ánh mắt sắc lạnh. – “Cậu là của tớ!”
3. “Nghe thằng Hải lớp D3 bảo hôm trước Trí hẹn nó ra rồi cưỡng hôn đấy!”
“Gìiiiii???”
“Ọe!! Thật không? Cao ráo xinh trai thế mà bóng à?”
Từ cuộc họp cán bộ lớp định kỳ về, Trí và Bảo Lan nghe ai đó đang phao tin, biến phòng học thành cái chợ. Đứng ngoài cửa, mặt Trí trắng bệch rồi chuyển sang xanh lá chuối, chân tay mềm nhũn tưởng mớ bún thiu cắm vào thân mình. Còn mặt Bảo Lan từ trắng chuyển sang đỏ lựng như ngọn lửa no củi. Cô hít một hơi gấp gáp, nắm chặt tay cậu lôi vào lớp.
“Chính miệng Hải D3 nói vậy sao?” – Mắt Bảo Lan sáng quắc và nheo gằn lại, dữ dằn lia một vòng quanh lớp. Không ai dám ho he. Lũ phần tử khí như tăng cân, đè xuống những con người mới phút trước hãy còn nhốn nháo. Ngột ngạt kéo dài mấy giây. Rồi Bảo Lan hấp háy mắt, phì cười. Cô nói bằng giọng dở-hơi-à. – “Hài hước quá đi! Trí là bạn trai tớ mà!”
Mọi người và Trí còn chưa kịp định thần trước câu nói của Bảo Lan, cô đã quay sang cậu, nhón chân rướn người lên hôn. Hôn trật, môi cô chỉ chạm vào mép cậu. Nụ hôn hỏng ấy đã lột mất của cô chức bí thư chi đoàn, vì hành động thiếu đứng đắn. Nó cũng mở đầu cho một mối “yêu đương” được dung dưỡng bằng những vết thương.
4. Hai tuần sau.
Lang thang cả buổi trong nhà sách, Bảo Lan và Trí tuy luôn gần nhau nhưng gần như chẳng nói câu nào. Thỉnh thoàng cậu lén nhìn cô, cái nhìn cứ dài thượt. Cô biết cậu có chuyện muốn nói, cũng đoán chuyện đó không lọt tai mình nên chẳng chủ động gợi.
“Chúng mình đừng vờ yêu nhau nữa!” – Trí đến đằng sau Bảo Lan, nói khẽ.
“Tớ từ chối.” – Mặt Bảo Lan không đổi sắc, giọng lãnh đạm.
“Cậu thừa biết tớ… Như thế này không đúng. Cậu còn…”
“Sau này cậu yêu ai, tớ chẳng cấm. Tớ không thèm trái tim cậu. Tớ thừa hiểu có cầu cúng thế nào nó cũng mãi chẳng thuộc về mình. Tớ chỉ cần cậu vĩnh viễn bên cạnh tớ, trong tầm mắt tớ.” – Bảo Lan nhìn sâu vào mắt Tr, đôi hàng mi cô ướt rượt. Giọng nói cô chậm rãi, mượt mà và da diết như dòng nước nhỏ đang chảy quanh, ôm ấp một hòn đá to. – “Tớ yêu cậu nhiều lắm, sắp tròn mười năm rồi…”
“Tớ không nỡ…”
“Đừng trẻ con thế! Hãy nghĩ cho bản thân cậu ấy. Năm mười năm nữa, cậu chắc chắn sẽ thành đạt và có địa vị. Cậu cần tớ để hòa nhập vào xã hội, để thăng tiến. Phía sau người đàn ông thành công không thể thiếu một thằng đàn ông khác! Ở đời mấy ai thật sự chấp nhận chuyện dị biệt! Tớ không chịu được kẻ nào đàm tiếu sau lưng, gọi cậu là …” – Bảo Lan ngừng lời. Thanh quản cô cứng đơ, chẳng thể phát âm ra từ đang hiện trong đầu. Cô đảo mắt, bẻ chuyện sang hướng khác. – “Hôm ngoài cửa lớp nghe người ta dè bỉu chuyện mình hôn thằng Hải, cảm giác đó cậu nuốt có trôi không?”
Bảo Lan nhìn Trí chòng chọc, nhưng ánh mắt cậu cứ hướng xuống đất, cố ý tránh cô. Cô thở hắt một cái, dợm bước đi thì cậu níu lại. – “Dây giày cậu bung rồi!” – Vừa nói, anh vừa quỳ xuống, cột lại giày cho cô. Thấp thoáng từ những kệ sách gần đấy, mấy ánh mắt nữ sinh nhìn họ đầy ngưỡng mộ và thèm thuồng. Đôi má Bảo Lan hây hây…
Được chàng trai mình yêu thích quỳ xuống cột dây giày – chuyện này tuyệt đối bắn rụng trái tim các cô gái. Và trái tim người được cột dây giày thì gần như vô phương hồi tỉnh.
5. Hơn một năm sau. Sinh nhật Trí. Một ngày đầu đông bị ảnh hưởng áp thấp nhiệt đới.
Bảo Lan tự mình làm bánh kem mừng sinh nhật cậu. Chiếc bánh hình trái tim, trang trí với những trái tim đỏ bằng bông kem, nhỏ li ti và xinh xắn. Cặp nến “17” tỏa bừng một góc phòng quán cà phê. Bữa tối sinh nhật lãng mạn và đầm ấm, dù bị thời tiết mưa to gió cóng phá bĩnh đôi chút.
“Ước đi…” – Bảo Lan vỗ tay, hối Trí thổi nến. Cô cười yêu như hoa, mắt háo hức, sáng tựa đèn pha.
“Tớ ước… Chúng ta chia tay!”
Bảo Lan phỗng người. Tất cả mọi xúc cảm trong cô đều du theo lời nói của Trí tan tành vào không khí. Cô trân trân nhìn cậu rồi nhìn chiếc bánh mình đã dày công chuẩn bị. Gắng mãi cô mới phà ra được một luồng hơi. – “Nếu cậu đã ước vậy…”
Chín giờ tối, Trí đón taxi cho Bảo Lan về nhà, sau bữa tiệc sinh nhật lặng im đến ngộp thở.
Mười một giờ đêm, bố mẹ Bảo Lan gọi điện đến nhà Trí, hỏi con gái mình có ở đấy không. Sau trận cự cãi lớn với bố mẹ, cô đã lẻn khỏi nhà từ lúc nào.
Quá nửa đêm, có những hòn sỏi liên tiếp bị ném lên cửa sổ phòng Trí. Tiếng lộp cộp do sỏi chạm vào mặt kính lọt thỏm giữa tiếng mưa gầm gió rít, nên dù vẫn thức, mãi lâu sau cậu mới nhận ra. Cậu thở dài đầy bất lực khi nhìn ra ngoài, thấy Bảo Lan rúm ró trong áo mưa xốp mỏng dính cứ bị gió tạt phần phật, nép bên tường rào nhà mình, tay thoăn thoắt ném sỏi lên.
“Tớ vừa gọi cho bố mẹ cậu, xin hai bác để cậu ngủ đây đêm nay, sáng mai tớ sẽ đưa cậu về. Đang mưa bão lớn, không nên để hai bác ra đường giờ này.” – Trí dọn chăn gối sang phòng em trai ngủ, sau khi ném cái nhìn đầy thắc mắc, xen chút ngán ngẩm dành cho Bảo Lan. – “Tớ cũng hứa với hai bác… sẽ không đến gần cậu.”
“Ha! Tầm nhìn người lớn thật hạn hẹp. Cậu có đến gần thì phép màu cũng chẳng xảy ra.” – Bảo Lan vờ cười ngặt nghẽo trên giường Trí, rồi tiếp tục vò khô tóc bằng khăn tắm. – “Sau đêm nay, bố mẹ tớ sẽ xem cậu là con rể lý tưởng, rất đàn ông, rất biết cách xử sự. Còn bố mẹ cậu sẽ không ham nhận loại con gái đổ đốn, bất trị là tớ làm con dâu.”
Trí thở dài nhìn Bảo Lan. Cậu thừa biết cô đang tìm cách phá lời ước sinh nhật của mình. Im lặng một lúc, cậu bước đi, không cả chúc cô ngủ ngon.
“Đừng bỏ tớ…” – Bảo Lan tha thiết, nước mắt thấm ướt vào giọng nói, khi Trí vừa chạm vào tay nắm cửa. – “Không có cậu, tớ biết phải làm sao?”
Trí quay lại, nhìn sâu vào Bảo Lan. Hàng mi cô ngấn lệ, ánh mắt cứ rối tròn như vòng xoắn trên vỏ ốc. Hệt một con mèo bị bỏ rơi bên vệ đường, chẳng biết số phận sẽ ra sao nhưng chắc rằng nó sẽ không tốt đẹp. Lòng cậu lung lay.
“Nếu cậu dám bỏ tớ, tớ sẽ nói cho bố mẹ cậu biết.” – Bảo Lan thình lìnhbất cần và đe dọa. Cô liếc nhìn Trí, đôi ngươi sắc lạnh hơn cả kim cương. – “Cậu tàn nhẫn với tớ, thì tớ đành tàn nhẫn nhìn bố mẹ cậu suy sụp. Nghĩ xem, khi biết anh con trai bảo bối mình dốc hết kỳ vọng…”
“Rầm!” – Cánh cửa đóng sập.
Bên ngoài phòng, Trí đứng như tượng, tay siết lấy cái nắm cửa, cơ mặt cứng căng trong vô vàn cảm xúc và suy tính. Bên trong, Bảo Lan ngồi phỗng trên giường, ngẩn ngơ nhìn những hạt bụi phe phẩy. Tim cô vừa nãy đập rất nhanh, nay như đã bị tiếng sập cửa hù cho nín lặng.
Sáu giờ sáng, bố mẹ Bảo Lan đến xin lỗi bố mẹ Trí vì đã làm phiền. Cả bốn vị phụ huynh đều nhợt nhạt và rã rời, sau một đêm gần như không chợp mắt. Nhìn Bảo Lan – đôi mi rưng rưng, khép nép cúi đầu, thỏ thẻ xin lỗi người lớn – Trí chợt gai người. Anh nhận thấy nụ cười tinh quái trong tâm trí cô. Anh nhìn thấy một Bảo Lan rất khác, ngược hẳn hình ảnh ngoan hiền phản chiếu trong mình.
Vài ngày sau, bố mẹ Bảo Lan – vốn trở nên khắt khe với mối quan hệ của hai người khi nghe loáng thoáng rằng họ cặp kè ở trường – đã gặp riêng Trí.
“Con bé đang dậy thì, có chút ngang bướng và khó bảo. Cháu tuy rằng bằng tuổi nhưng lại chín chắn hơn nó, xin cháu hãy giúp chăm sóc Bảo Lan. Hai đứa lớn lên bên nhau, tình cảm rất thân thiết. Có cháu bên cạnh nó. Bác yên tâm.” – Với lời gửi gắm này của bố mẹ, Bảo Lan lại mặc nhiên quấn quít bên Trí. Ước nguyện chia tay của đêm sinh nhật xem như chưa từng được thốt ra.
6. Hai năm sau. Lại đúng ngày sinh nhật Trí. Mùa đông đem cái rét đến muộn, thời tiết ban đêm cứ rượi mát rất tuyệt.
Bên hai cốc chocolate nóng và rổ bánh quy, Bảo Lan cùng Trí ngồi trên sân thượng ngắm sao. Đây là lần thứ hai sinh nhật cậu vắng bóng bánh kem. Cô cố tình không tạo cơ hội cho cậu thổi nến ước chuyện chia tay một lần nữa.
“Đầu năm sau tớ sang Anh, người ta vừa mới gửi thư chấp thuận nhập học.” – Trí bám mắt và bầu trời, không dám đoán xem phản ứng của Bảo Lan sẽ như thế nào. Hai năm qua bên cô, cậu lúc nào cũng nơm nớp như tay đang cầm quả lựu đạn cháy ngòi. Cậu luôn nâng niu cô, mọi lời nói và hành động đều dè chừng, e sợ chỉ một tíc tắc mình bất cẩn sẽ lại đẩy cô gây chuyện tổn thương bản thân. Nhưng những vết thương do nỗi mệt mỏi và dằn vặt đâm chém xuống lòng cậu cũng ngày một lở loét. Mỗi sáng thức giấc, không bao giờ cậu thấy dễ chịu. Luôn luôn có một khối vô hình rất nặng chèn chặt lồng ngực cậu. Lần lừa mãi, cậu mới có thể buộc mình một lần dứt khoát, thật mạnh mẽ và lý trí.
“Tớ biết rồi!” – Bảo Lan hớp một ngụm chocolate nóng, bình thản chớp mắt. – “Bao năm nay, cậu luôn ân thầm tìm một cơ hội đi thật xa tớ. Những lần cậu nộp đơn xin học bổng, tớ đều biết. Nhưng tớ sẽ chờ.”
“Đừng chờ. Tớ không chỉ muốn đi thật xa cậu. Tớ muốn bước khỏi cuộc đời cậu.” – Trí thu hết can đảm, bơm thật đầy chất tàn nhẫn vào từng lời nói.
“Tớ đáng ghét nhiều thế ư? Cậu muốn rũ bỏ tớ nhiều thế ư?” – Bảo Lan mỉm cười. Một nụ cười xa xăm và nhợt nhạt, như vì tinh tú đang neo đậu trong khoảng không rất xa trên đầu hai người.
“Cả đời này tớ thương cậu. Cả đời này có khi tớ sẽ không tìm được ai yêu tớ, quan tâm tớ, thấu hiểu tớ như cậu. Ngược lại, tớ cũng hiểu cậu. Tớ biết nếu mình vẫn còn có chút vương vấn với cuộc sống cậu, dù chỉ là vài dòng email, cậu sẽ không bao giờ từ bỏ. Buộc cậu sống với cái cảm giác vĩnh viễn không có được tình yêu… Tớ đã làm đau cậu đủ rồi.” – Rất khó khăn Trí mới có thể gằn bản thân lại, không cho sự muốn khóc ám những âm hơi sụt sịt vào giọng nói.
“Hiểu và quan tâm, như vậy đã đủ để hạnh phúc bên nhau suốt đời rồi. Yêu hay không nào quan trọng. Tớ sẽ chia sẻ cậu với chàng trai mà cậu yêu, không ghen tuông. Tớ chỉ cần có cậu bên cạnh.” – Bảo Lan cố chấp và mềm mỏng níu kéo Trí. Từ lâu, cô đã đầu hàng ý nguyện thay đổi xu hướng tình dục của cậu, sau bao đêm miệt mài sách vở vào khối thông tin khổng lồ về người đồng tính trên mạng. Từ lâu nay bên cậu, cô lúc nào cũng nơm nớp như đang cầm quả lựu đạn cháy ngòi. Cô luôn dự cảm về một ngày cậu quyết tâm chấm dứt.
“Chúng ta không đáng bị đau thêm nữa. Bên tớ, cậu sẽ hy sinh và chịu đựng nhiều. Có những chuyện cậu nghĩ đơn giản, nghĩ mình làm được, nhưng khi nó đến thì cậu mới nhận ra là quá sức. Còn khi bên cậu, tớ sẽ luôn mặc cảm. Nó đang gặm nhấm tớ từng ng đây này!!!” – Trí đột ngột gào lên, nước mặt bật tung khỏi vầng mắt.
“Thôi được rồi!” – Bảo Lan mỉm cười dịu dàng, giọng nói êm ngọt tưởng vừa nhúng vào hũ mật ong. – “Cái ngày cậu lên máy bay, tớ sẽ bước khỏi cuộc sống của cậu. Tớ hứa.”
Yên lặng bao trùm. Hai đôi mắt dõi lên trời, mong đào bới ra vài ngôi sao lẫn trong những dải mây mỏng, nhưng chẳng thể tập trung đón ánh lắp lánh nào.
“Cậu có thể làm cho tớ một điều cuối cùng được không?” – Bảo Lan âu yêm nhìn Trí, giọng buồn bã. Cô nhìn sâu vào mắt cậu, mà chẳng thể tìm được hình ảnh mình trong ấy. – “Hôn… Hôn trán tớ một cái, như trong phim ấy.”
Trí nhẹ nhàng vén tóc mái Bảo Lan sang bên, rồi đặt môi mình lên trán cô. Trong cái hôn của cậu, cô nhắm mắt, tiễn hai giọt nước mắt chảy dài xuống má. Trong cái hôn của cậu, cô mắng bản thân đã trơ trẽn và quá quắt bấu chặt cậu ngần ấy năm, đến cuối cùng lại không đủ dũng cảm xin điều mình thèm khát nhất: nụ hôn môi nồng nàn, như nụ hôn ngày xưa Trí cưỡng bức từ cậu bạn. Trong cái hôn của cậu, cô mỉm cười lặng lẽ. Trong cái hôn của cậu, tim và não cô lạnh ngắt.
7. Máy bay chuyển bánh…
Bảo Lan ngẩng đầu nhìn máy bay cất cánh, dần mất hút trong rặng mây khổng lồ và u ám, che rợp bầu trời giữa đông. Cô mỉm cười, nhún nhẹ chân bật lên. Cô bay dần cao, dần cao, chẳng mấy chốc đã theo kịp và đậu trên cánh máy bay. Cô thướt tha từng bước sát đến ô cửa sổ chỗ Trí ngồi. Cô hôn lên cửa kính một cái đánh chụt gửi đến cậu, còn cậu vẫn chăm chú đọc sách.
Suốt hành trình xuyên lục địa, không lúc nào Bảo Lan thôi say sưa ngắm Trí. Cậu ăn, Cậu đọc sách. Cậu ngủ. Cậu nghe nhạc. Đây là lần đầu tiên sau rất nhiều năm cô được thỏa thích ngắm cậu gần đến thế, mà không sợ khiến cậu kém tự nhiên. Ánh cười mãn nguyện phấp phới trên môi cô.
Chặng bay dài nửa vòng Trái Đất. Ở phi trường gọi về nhà báo hạ cánh bình an, Trí khuỵu ngã khi hay tin Bảo Lan qua đời. Cô tự tử, ngay thời khắc máy bay cậu">
Trái Đất Tròn Không Gì Là Không Thể Trái Đất Tròn Không Gì Là Không Thể - Trần Lê Ngọc Bích Trái Đất Tròn Không Gì Là Không Thể