Số lần đọc/download: 603 / 5
Cập nhật: 2017-09-24 23:59:38 +0700
Chương 11
N
gang hơn cua == Part 3.2 ==
Một lúc sau, Hà Thu Nhiên quả nhiên bưng lên năm ly la hán quả đỏ rực đẹp mê ly, mọi người tò mò nhìn cô nói cám ơn, cô buột miệng hỏi, “Xin hỏi mấy vị có ở đây ăn trưa không?”
Nếu có thì cô sẽ nấu nhiều đồ ăn một chút.
Nghe vậy, đám trưởng phòng tuy rằng rất muốn tận dụng cơ hội này thám thính xem cô và tổng giám đốc nhà mình rốt cuộc có quan hệ gì, nhưng….. sắc mặt sếp tổng bọn họ đang đen còn hơn lọ nghẹ…
Hay là thôi đi!
Tò mò đương nhiên luôn là tốt, nhiều chuyện cung cấp thêm thông tin, hai thứ này được đánh giá cao, nhưng mà vì bảo toàn tính mạng, có cao cách mấy cũng phải ném sang một bên!
Mấy năm gần đây kiếm việc không phải dễ, mà sếp tổng bọn họ cũng chẳng phải người ôn hòa nhã nhặn gì, nếu thật ở lại ăn trưa thì đừng nói là ăn không vô, chỉ sợ là tới lúc đó có người giơ hai càng cua đầy nọc độc kẹp loạn xạ, người vô tội như bọn họ chẳng phải là chết oan uổng lắm sao?
Bọn họ leo lên được cái ghế này đã trần ai lắm rồi, hơn nữa ai nấy đều được huấn luyện chuyên nghiệp đấy, bản năng thích hên tránh xấu đạt level cao ngất, không cần ai nói gì mọi người cùng lúc lắc đầu.
Kẻ ngốc cũng biết được suy nghĩ của mấy lão hồ ly này, Bàng Sĩ Bân hừ lạnh một tiếng, “Bọn họ không ở lại ăn trưa đâu, không cần chuẩn bị cho bọn họ.”
Cũng không suy nghĩ nhiều, Hà Thu Nhiên nhẹ gật đầu, lịch sự mỉm cười sau đó liền đi vào phòng bếp nấu cơm.
Trong phòng khách, mọi người tiếp tục họp, uống hết mấy ly la hán quả, công việc cũng đã bàn thảo xong, vì vậy đám trưởng phòng cũng lần lượt đứng lên ra về.
Còn về phần Bàng Sĩ Bân, anh chống nạng đi đến phòng bếp, nhìn bóng lưng cô bận rộn trong bếp, anh đột nhiên mở miệng —–
“Sao đi lâu vậy?” Lời vừa mới nói ra, anh sửng sốt không hiểu sao mình lại hỏi như vậy, giọng điệu anh tuy là chất vấn nhưng lại ẩn chứa sự trách móc.
May mà Hà Thu Nhiên cũng không để ý mấy, quay đầu kinh ngạc không biết anh đã đứng ngoài phòng bếp từ khi nào, lập tức nhún vai cười, “Lâu lắm à? Tôi nghĩ là nhanh đó chứ! »
Cực kỳ lâu!
Bàng Sĩ Bân thầm nghĩ trong bụng, cũng chẳng định trả lời như vậy với cô, nếu anh mà nói thế, giống như là làm nũng oán trách gì đó, vì vậy anh lảng sang chuyện khác ngay, “Tôi đói bụng!”
“Đợi một lát, tôi nấu sắp xong rồi!” Khuấy nồi thịt bò hầm rượu vang đỏ, cô lo lắng nói, “Anh ngồi xuống trước đi, đừng đứng ở đó nữa, coi chừng đứng lâu thì lại đau đấy…”
Lời nói vô ý thức này tựa như lời quan tâm, khiến cho Bàng Sĩ Bân nghe xong tâm trạng vui hẳn lên, miệng bất chợt mỉm cười, anh chống nạng đi đến bàn ăn ngồi xuống, quả nhiên không để anh đợi lâu, cô lập tức bưng lên một chén thịt bò trộn cơm.
“Ăn thử đi, coi thử hợp khẩu vị không.” Tiên phong gắp một miếng thịt lớn bỏ trong chén mình bỏ vào miệng, Hà Thu Nhiên cười thỏa mãn, hài lòng thưởng thức tài nghệ của mình, nhịn không được thầm khen mình quá giỏi, nhưng mà cô cũng không quên tối qua có ai đó bắt bẻ đồ ăn cô nấu, vì vậy liền lườm kẻ-mà-ai-cũng-biết-đó-là-ai.
Bàng Sĩ Bân cũng chẳng cam chịu, trừng mắt lại nhìn cô, ăn hết một miếng thịt, anh giả vờ miễn cưỡng, nói, “Tạm được.”
Thấy anh tỏ vẻ khinh thường, Hà Thu Nhiên ngược lại còn nở nụ cười, “Ăn ngon là được rồi, khen một câu có chết đâu?”
Stop! Đàn ông gì mà tính tình cổ quái, đã ngang ngược mà lại khó chịu nữa, đúng thật là khó hầu hạ mà.
“Tôi có nói ngon sao?” Có chết anh cũng không thừa nhận, Bàng Sĩ Bân thẹn quá hóa điên, lớn tiếng nói, “Tôi chỉ nói là tạm được thôi! Chỉ là tạm được!”
“Được được, tùy ý anh!” Cô xua tay ra vẻ không để ý, cô cũng chẳng muốn cãi nhau với hạng người này. Một lúc sau thấy anh ăn lấy ăn để, toàn bộ đồ ăn chỉ trong giây lát đã sạch loáng, cô hỏi dò, “Ăn nữa không?”
“Đương nhiên!” Không nói hai lời, anh lập tức đưa cô cái chén không, nhìn vẻ mặt cười chế nhạo mình, anh hùng hồn nói, “Tôi thấy cô nấu cả một nồi lớn, không ăn thì rất uổng phí, chẳng phải vì cô nấu ngon đâu.”
Người này quả thật có chết cũng vẫn mạnh miệng mà!
Vừa bực mình vừa buồn cười, Hà Thu Nhiên âm thầm liếc anh, đứng dậy múc thêm cơm và thịt bò cho anh.
Nào biết lúc này Bàng Sĩ Bân không vội vã ăn, ngược lại đợi cô ngồi xuống đối diện mình, anh bất ngờ nói, “Tôi không có ngược đại công nhân háo sắc.”
“Hả? Anh nói cái gì?”
Hà Thu Nhiên lớ ngớ nhìn anh, chẳng biết là anh đang nói cái quái gì nữa, “Cho xin đi! Tôi không theo kịp trí thông minh siêu việt của anh đâu, làm ơn giải thích rõ dùm một chút?”
“Tôi nói là lúc sáng!” Dùng bộ mặt “con nít lên ba cũng hiểu mình nói gì” nhìn chằm chằm cô, Bàng Sĩ Bân bực tức mắng mỏ, “Cô không cần phải bỏ bữa sáng vội vã đi mua đồ ăn như vậy, tôi không phải loại người hà khắc.”
Ý là —– ăn no rồi mới đi ra ngoài.
Ah—- thì ra là như vậy!
Rốt cuộc bừng tỉnh đại ngộ, Hà Thu Nhiên mỉm cười với anh.