Số lần đọc/download: 460 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 00:03:24 +0700
Chương 6.1
- N
hất định trực giác của mình là có vấn đề, nhất định là như vậy! Nhất định là như vậy….
Nắm chặt hai tay lại, Chân Như Ý nghiêm túc dùng sức làm chính mình tỉnh táo.
Đột nhiên từ phòng tắm truyền đến tiếng nói:
- Như Ý, em có thể tới đây một lát không?
- Đến, đến đây!
Hoàn hồn trở lại, cô vọi vàng hô to đáp lại, nhanh chóng đi tới phòng tắm, vừa đi vừa cảm thấy có gì đó quái lạ… A! Cô có biết nó lạ ở đâu đâu mà!?
Nhớ lại giọng điệu lúc trước hắn gọi mình, không biết vì sao trong nháy mắt, tất cả lông tơ trên người Chân Như Ý dựng đứng, có dự cảm không ổn, nhưng da đầu vẫn cứng rắn đi về phía trước.
- Tôi không gội đầu được.
Đứng ở trước cửa phòng tắm, Nghiêm Sĩ Tuyển vừa thấy bóng dáng cô, lập tức giơ tay phải bó bột lên, tiếng nói không nhanh không chậm phát ra một cách tao nhã.
Ô…. Cô chỉ biết là dự cảm của cô đã chính xác!
Nghẹn họng nhìn cơ thể trần trước mắt, toàn thân chỉ dùng một cái khăn tắm quấn ở nửa người dưới, nhưng vẻ mặt lại giống như mặc quần áo sang trọng đi dự tiệc chính thức, gương mặt Chân Như Ý đầy chấn động, cả thị giác lẫn tâm lý đều đồng thời bị đánh mạnh một cái, trong nháy mắt mất đi khả năng nói chuyện.
Hiện, hiện tại đang xảy ra chuyện gì?
Định chụp ảnh mãnh nam cấp ba sao?
Cô nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tên hồ ly này lại lột hết da và lông, chỉ dùng một cái khăn tắm quấn quanh chỗ “quan trọng” đó, gần như là trần trụi đứng trước mặt cô!
Ô… Ngày mai xin hắn trợ cấp tai họa được không nhỉ?
Nhìn thấy mình bán khỏa thân tạo ảnh hưởng với cô, Nghiêm Sĩ Tuyển không khỏi cười thầm trong lòng, trên mặt lại giả vờ không có gì, cố ý nói:
- Phát ngốc cái gì thế?
- A?
Cô đột nhiên hoàn hồn, Chân Như Ý khống chế đỏ mặt, kêu lên liên tục:
- Không, không có nha! Tôi….. Tôi nào có phát, ngẩn người?
Đáng tiếc, ngữ điệu lắp bắp của cô lại phủ nhận hoàn toàn điều đó, một chút thuyết phục cũng không có, làm cô không kìm được, ảo não như mình bị bắn chết.
Ô…. Cô lắp bắp cái gì mới được?
Nghe qua như chột dạ, rất vô dụng!
Nghe vậy, Nghiêm Sĩ Tuyển nhướn mày lên, nửa cười nửa không nhắc nhở:
- Tôi không gội đầu được.
Nhìn cánh tay bó bột, Chân Như Ý đương nhiên hiểu ý hắn nói gì, lập tức không nói gì, ba giây sau giống như đã nhận thua, xoa xoa mặt, mở miệng chán nản:
- Tôi giúp anh gội!
Ô…. Năm nay thư ký cũng cần phải có tài lẻ là gội đầu à?
Mục đích đã đạt được, Nghiêm Sĩ Tuyển cười nói cảm ơn, lập tức xoay người trở vào phòng tắm, thái độ giống như chuyện cô giúp hắn gội đầu là rất bình thường.
Chuyện gì đây?
Hai người độc thân một nam một nữ chen chúc trong phòng tắm, hơn nữa người đàn ông gần như là hở toàn bộ, này này này…. Có phải là có điểm mờ ám không? Nếu truyền ra ngoài không biết họ sẽ nói gì, quan hệ không “trong sáng” à?!
Nhìn cái khăn tắm quấn quanh người hắn, Chân Như Ý xúc động muốn khóc, nhưng chỉ có thể bất đắc dĩ theo vào phòng tắm, nhìn hồ ly thoát cả bộ da và lông, ngồi tự nhiên một cách an nhàn trên cái ghế, cười meo meo chờ cô phục vụ.
- Phiền em rồi!
Cười cười, Nghiêm Sĩ Tuyển không hề biểu thị chút xấu hổ nào.
- Không sao!
Khóe miệng run rẩy, cô giả cười đáp lại khách sáo, quyết định đêm người đàn ông gần như khỏa thân trước mắt mình thành bức tượng David, nhanh chóng làm ẩm tóc hắn, sau đó đổ chút dầu gội lên, nhanh chóng giúp hắn gội sạch.
*
Thoáng chốc, trong phòng tắm chật chội, ngoài hơi nước và ánh đèn ra, chỉ có hơi thở khác thường vang lên rất nhỏ, bầu không khí mờ ám.
Trong bầu không khí im lặng này, người đàn ông vốn đang ngồi yên trên ghế đột nhiên cử động chậm rãi, hai chân đột nhiên duỗi thẳng ra, mặc dù khắn tắm đã quấn quanh “chỗ đó”, không thấy được nhưng lại như ẩn như hiện, đủ để có thể làm cho người ta xịt máu mũi ra.
Đoàng!
Chân Như Ý không phải người mù, hình ảnh này làm máu trong người cô chảy nhanh hơn, “đoàng” một tiếng ở trong đầu, nháy mắt lực ở tay đã tăng thêm.
- Em làm mạnh quá!
Tiếng cười đầy hàm ý bỗng nhiên vang lên, Nghiêm Sĩ Tuyển cố ý, nhưng lại giống như vô tình nhắc nhở.
A…. Cuối cùng cô cũng có phản ứng, biết động tác của mình sai ở đâu!
- Anh đừng có lộn xộn!
Nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo, khuôn mặt Chân Như Ý đỏ như Quan Công, hận không thể xông ra khỏi cửa ngay lập tức.
Ô….. Cô sai lầm rồi!
Cái gì mà coi hắn là bức tượng David? Cái này căn bản là sai lầm tày trời! Pho tượng David của người ta cũng không động đậy thế này, càng đừng nói đến tư thế của hắn bây giờ, mạch máu nổi rõ.
Phần khăn tắm ở eo hắn lung lay như sắp rơi, trông rất nguy hiểm, nếu nó đột nhiên rơi xuống, ánh mắt của cô nên nhìn đi đâu đây?
Tuy rằng cô từng nói mình vô cảm với “giai” đẹp, nhưng một thân thể sống tràn đầy sắc xuân ở trước mắt thế này, cái gì cũng không ngăn cản được!!!
Cúi đầu nở nụ cười, xác định cơ thể mình quả thật ảnh hưởng rất lớn tới cô, Nghiêm Sĩ Tuyển rất thích, cực kỳ vui thích, vui thích đến nỗi khóe miệng ngoác tới tận sau mang tai.
Nhưng “người bị hại” rất sợ hắn có hành động gì đó không kịp trở tay, căn bản là không chú ý đến vẻ mặt của “kẻ hại người”, hai tay vội vàng vò qua vò lại, sau đó dội nước sạch lên tóc hắn, sau đó vứt bừa cái khăn mặt cho hắn tự mình lau, xoay người muốn thoát khỏi chỗ có bầu không khí mờ ám này.
Nhưng giây cuối cùng trước khi ra khỏi phòng tắm, ánh mắt không may đảo qua chỗ băng gạc băng vết thương ở sườn thắt lưng của hắn, bước chân không khỏi chậm lại…
- Khi tắm anh nên chú ý, cẩn thận đừng để nước rơi vào vết thương ở hông.
Rốt cuộc cô cũng không nhịn được nhắc nhở một cách thân thiết, không muốn miệng vết thương của hắn bị nhiễm trùng.
Cúi đầu xem vết thương ở sườn thắt lưng, Nghiêm Sĩ Tuyển cười cười, nói:
- Dùng một tay tắm rửa cũng không tiện, miệng vết thương không tránh khỏi việc bị dính nước vào, trừ khi… (Anh định nói chị ý tắm cho anh nốt á???)
- Như thế nào?
Cô hỏi lại theo bản năng.
- Trừ khi em giúp tôi.
Tiếng nói trầm thấp mang theo khiêu khích, tươi cười nhã nhặn trong nháy mắt có vẻ tà ác.
Giúp hắn?
Giúp hắn như thế nào?
Chân Như Ý đầu tiên là sửng sốt, lập tức phản lại ý hắn, trong nháy mắt máu nóng bốc lên vùn vụt, lùi ra sau ba bước, mặt đỏ lên nói một câu:
- Tắm rửa xong tôi giúp anh thay thuốc.
Sau khi nói xong thì chạy thật nhanh ra khỏi đó, bên trong chỉ vang lên những tiếng cười to như pháo nổ.
- Ha ha ha ha ha….
Nghiêm Sĩ Tuyển khó có thể cười vui sướng như vậy, hơn nữa mỗi lần dừng cười là nghĩ đến vẻ mặt lúc đó của cô, hắn liền không thể ngăn nổi mà tiếp tục cười to.
Thật sự là không xong, cô gái ngày thường bình tĩnh này thật lợi hại, làm hắn thay đổi thói quen, trên thực tế…. Được rồi! Hắn thành thật thừa nhận, hắn cũng muốn thay đổi thói quen!
A…. biến chuyện này thành thói quen mới trong cuộc sống tương lai của hắn đi!
Trong phòng tắm, Nghiêm Sĩ Tuyển sung sướng tưởng tượng ra đủ thứ, ngoài phòng tắm, Chân Như Ý vừa chạy vừa nghe thấy tiếng cười, vô lực ngồi trên ghế ôm mặt gào thét….. A…. Trực giác của cô thật sự không nhầm sao?
Vì sao….. Vì sao cô cảm thấy tên hồ ly kia trong khoảng thời gian ngắn ngủi đã nhảy cóc từ phóng điện thành quyến rũ?
Đúng vậy! Nghĩ vậy làm thấy hình như mình không biết xấu hổ, nhưng cô không kìm được mà nghi ngờ…. Tên hồ ly kia căn bản là đang dùng “sắc” dụ dỗ cô!!!
*
- Ngu xuẩn!
Bóng đèn mờ ảo trong phòng khách sạn giá rẻ, một người đàn ông cuồng bạo tỏa ra luồng không khí tức giận, hai mắt như có ngọn lửa giận dữ trừng mắt nhìn hai người đàn ông dáng người không cao lớn ở trước mặt, diện mạo bình thường, trong lòng đầy bất mãn.
Cho dù người đàn ông kia tức giận nhưng hai gã vẫn kiên nhân, chà chà hai bàn tay nịnh bợ, cười nói:
- Thưa ông, còn tiền kia….
- Chúng mày còn dám đòi tao tiền?
Lớn tiếng gầm lên, người đàn ông đó lại tức giận.
- Lúc trước chúng ta đã giao hẹn, nếu như chuyện làm tốt mới đưa tiền, nay chúng mày tự mình nói xem, chuyện làm có tốt không?
- Như thế nào là làm không tốt?
Gã đàn ông hơi béo nóng nảy, kêu lên:
- Ông có lý một chút, chuyện này chúng tôi quả thật đã làm….
- Chúng mày còn dám nói?
Không kiên nhẫn cắt lời, người đàn ông bắt đầu bước đi trong phòng, trên mặt không nén được nôn nóng:
- Tao muốn chúng mày giải quyết tên kia nhanh gọn, nhưng chuyện hôm nay thì sao? Đừng nói tên kia chẳng những không chết, mà cảnh sát cũng tham gia vào điều tra.
Đáng chết! Lúc trước thật không nên thuê hai kẻ ngu xuẩn không được việc này, nay bọn nó đã làm thành như vậy, nếu cảnh sát tra ra hắn chủ mưu thì phải thế nào cho phải đây?
- Thì tính sao?
Một gã khác tương đối nhỏ gầy gấp giọng kêu lên:
- Cho dù hắn không chết, nhưng cũng nửa chết nửa sống, ông đừng có tưởng đổi ý không trả tiền!
Hừ! Đừng tưởng rằng bọn họ không xem TV, tin tức trên báo đều viết, tình trạng của tên họ Nghiêm kia rất nghiêm trọng, đến nay còn chưa xuất đầu lộ diện!
- Nếu chúng mày làm chuyện này sạch sẽ, gọn gàng thì còn sợ tao không trả tiền à?
Giận dữ cực độ.
- Vậy ý ông là?
Gã béo cẩn thận hỏi lại.
Liếc mắt giận dữ một cái, người đàn ông cười vô cùng lạnh lùng:
- Giải quyết hoàn toàn ngay bây giờ.
Thời gian của hắn rất cấp bách, không thể kéo dài thêm nữa.
Nghe vậy, ha gã kia liếc mắt nhìn nhau, một người do dự, lập tức nói:
- Nhưng hiện tại hành tung của hắn không rõ, chỉ sợ tìm hắn không dễ như vậy.
- Chuyện này không thành vấn đề, chỉ cần…
Trong mắt hiện lên tia sáng lạnh lẽo, người đàn ông ra hiệu cho hai gã tiến lại gần, nhỏ giọng bắt đầu ra lệnh.
Chưa được bao lâu thì đôi mắt của hai gã kia sáng lên, liên tục gật đầu nở nụ cười.
*
Sáng sớm, giọt sương còn đọng trên kẽ lá phản chiếu ánh mặt trời rực rỡ, gió nhẹ từ từ thổi đến mang theo hơi thở tươi mát của rừng cây, xa xa là dãy núi, đồng cỏ bằng phẳng, côn trùng kêu vang, hoa dại mọc khắp nơi, cảnh sắc đẹp đẽ tự nhiên làm người ta vui vẻ, cả người đều thoải mái hẳn lên.
Chân Như Ý đang đứng trước nhà, nhắm mắt thật chặt hưởng thụ cảm giác bầu không khí mới mẻ, cả người vô cùng sảng khoái, nếu nói hơn, cô còn cảm thấy mình khỏe hơn một tuần trước rất nhiều.
Đúng vậy, đúng vậy! Cô và Nghiêm Sĩ Tuyển đã ở chỗ này khoảng được một tuần.
Lúc đầu cô nghĩ cuộc sống với tên hồ ly kia sẽ không dễ chịu, thoải mái gì, trong lòng vốn đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, không nghĩ rằng sau một tuần hai người lại bình yên thế này…
y! Không, nói bình yên thì cũng không đúng, nói đúng hơn, phải là hòa hợp mới phải.
Đúng! Là hòa hợp mới chính xác!
Lúc ở công ty phải làm trâu làm ngựa, bị hắn nô dịch, cô không thể ngờ, rời khỏi công ty, hai người lại có thể “ẩn cư” cùng nhau ở quê mình, sống cuộc sống an nhàn thoải mái.
Trước kia mặc dù bọn họ công tác cùng nhau đã lâu nhưng chưa bao giờ đề cập đến chuyện cá nhân, mà lúc này vì bất đắc dĩ mới về quê thì quan hệ giữa hai người lại thân thiết hơn, cô phát hiện nếu Nghiêm Sĩ Tuyển bỏ đi thân phận Tổng tài của Tập đoàn Hồng Lâm thì cũng chỉ đơn giản là một “Nghiêm Sĩ Tuyển”, bất luận là nghĩ kiểu gì thì cô cũng cảm thấy hắn và cô hợp nhau đến kỳ lạ. Nói như vậy, không phải là bọn họ chỉ ăn nói hợp nhau, hoặc là ai hợp ai, mà là hiểu biết rất ăn ý, so với thường ngày là rất tốt, cô nghĩ lại những hình ảnh bình thường mà không nhịn được cười, người bên ngoài có thể cảm thấy cô kỳ lạ, hắn có thể hiểu được cô đang cười điều gì, hơn nữa cả hai đều cùng cười khẽ.
Ví dụ như khi hắn lật tạp chí xem, đột nhiên giơ một trang quảng cáo đồ văn ra cho cô xem, cô chỉ cần liếc mắt một cái là có thể hiểu được hắn đang nghĩ cái gì, lúc hắn còn nghiên cứu mẩu quảng cáo thú vị đó thì ở phía sau đầu cô vang lên một câu nói thầm kín: “Nhập châu rất đau, đừng dễ dàng nếm thử” (đại ý là làm “chuyện- mà- ai- cũng- biết- là- chuyện- gì” đấy ~^^~), sau đó, hắn nhìn thấy cô như vậy lập tức thanh minh: