"We will be more successful in all our endeavors if we can let go of the habit of running all the time, and take little pauses to relax and re-center ourselves. And we'll also have a lot more joy in living.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: cobe14nt
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 11 - chưa đầy đủ
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 391 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:52:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
ỏ tôi ra_Tiếng hét của H.N vang lên trong phòng kho
Nó nhẹ nhàng bước tới, Hoàng Anh và Lâm Anh ngồi ở phòng VIP gần đó và nhìn
-Bọn mày làm gì nó chưa?_Nó hỏi giọng lạnh như băng
-Dạ, bọn em mới đánh thôi ạ_1 tên trong đám đàn em lên tiếng
-Tốt_Quay sang Hà Nguyệt, nó nâng cằm ả_Tao cho mày biết đụng vào tao không tốt đâu,à mà mày có biết tao là ai đâu nhỉ, hahaha_Nó cười man rợ
-Mày…Mày là ai?Tao đâu có thù oán gì với mày?_Ả hỏi giọng run sợ nhìn nó
Nó nhìn thẳng vào mắt ả nói
-Tao là Phạm_Vũ_Ân_Di_cái đứa mà mày đánh hồi sáng ấy_Nó nhấn mạnh
-Tao không tin!!! Mày không phải nó_Ả hét lên
Nó giả vờ không nghe thấy quay lưng lại ngoắc tay gọi 1 thằng trong đám đàn em nói nhỏ.Tên đó “Dạ”_1 tiếng rồi nó vẫy tay chào “vĩnh”biệt Hà Nguyệt.Nó bước đi để lại trong nhà kho là tiếng la hét thất thanh của Hà Nguyệt vì sự đánh đập tàn ác của lũ đàn em nó.
________________PHÒNG VIP__________________________
-Nè sao mày không tự tay giết nó_Lâm Anh thắc mắc
-Uhm.Em tha cho nó dễ vậy ư?_Hoàng Anh chen vào
Nó nhâm nhi ly rượu trên tay rồi đặt xuống
-Em không tha cho nó dễ vậy đâu
Hoàng Anh và L.Anh bất ngờ
-Vậy sao mày không Ra tay luôn?_L.A
-Ra tay cho nó đi sớm thì dễ quá, phải cho nó nếm mùi đau đớn đã, mà mày nghĩ bọn đàn em của tụi mình “bỏ qua”cho con nhỏ đó sao?_Nó cười nhếch mép
H.Anh và L.Anh chợt hiểu ra ẩn ý trong câu nói của nó gật gù rồi uống tiếp
_______________________________________________________________________
Ánh nắng rọi qua khung cửa sổ, chiếu thẳng vào mắt nó làm cho nó tỉnh giấc.Khẽ mở dôi mắt của mình, nó quờ quạng tìm đồng hồ
-HẢ??????????????6h30…huhu Trời ơi, trễ học mất_Nó hét lên, bật dậy đi nhanh vào phòng làm VSCN trong vòng 2’(Ko bt sạch không nhỉ?)vội mặc đồng phục, nó chạy xuống nhà
-Bác Long, mau chở cháu đi học
-Dạ thưa..c..
-Không có cô chủ gì hết, nhanh lên!!_Nó hét, làm cho quản gia Long và người làm hốt hoảng và ram ráp làm theo.
Trên xe nó vừa đi vừa thầm nguyền rủa 2 cái con người kia”Hôm qua đi bar mãi 2h sáng mới về mà hôm nay không thèm gọi cuộc điện thoại gọi mình dậy, tức quá!!!”
Két!!!!!!!!
Học sinh trong trường ai cũng hướng về phía cổng trường nơi có 1 chiếc Limo đen bóng loáng đang”ngự trị”.Nhưng mọi người lại càng ngạc nhiên khi từ chiếc xe đó bước ra là 1 cô gái có mái tóc đen dài mượt mà được xỏa xuống gọn gàng, làn da trắng không tì vết, khuôn mặt nhỏ thì khỏi nói không chê vào đâu được, cả đám nam sinh trố mắt nhìn mà miệng thì nước dãi cứ”tuôn”ra, lũ con gái thì vừa hâm mộ vừa ghen tị
-“Phù! Hên thật, chưa trễ…Í…Sao mọi người lại nhìn mình vậy cà, mặt mình đâu cóa dính gì”_Nó tự nghĩ khi thấy mọi người cứ nhìn nó
Reng reng reng
Đúng lúc ấy, tiếng chuông báo học vang lên, nó chạy thật nhanh đén lớp…
Tiết đầu là tiết Sử của cô Lan dễ thương, cô vừa vào lớp và để bàn trên cặp thì
“Rầm”Cánh cử lớp 10A Vip bật mở, nó thở hổn hển
-Cô..Cô, Xin lỗi vì em đến muộn
Cả lớp và cô Lan im lặng nhìn nó, nó cũng bất ngờ vì chuyện đó
-Sao mọi người nhìn mình kỳ vậy_Nó khó chịu nhìn cả lớp và khi tơi bàn Lâm Anh thì chỉ thấy cái lắc đầu nhẹ của nhỏ và cái tay của nhỏ thì chỉ vào mặt.Nó vẫn không hiểu, bỗng
-Em là Ai?_Cô Lan hỏi làm nó ngạc nhiên
-Ơ cô, em là Phạm..V…_đang địnhnói thêm thì nó nhìn lại mình và hốt hoảng
AAAAAAAAAAAAA!!!!!!
Cả lớp bịt tai lại bởi tiếng hét của nó
_DẠ, EM NHẦM LỚP_Nó nói rồi nhanh chóng chạy đi, để lại trong lớp là sự nuối tiếc của cả lớp
-Người đẹp, trời ơi!Người đẹp của lòng anh_Nam sinh 1
-Oh!!My love_Nam sinh2
-Bạn ấy dễ thương nhỉ_Nữ sinh 1
-.... Riêng nó, chạy thật nhanh vào phòng vệ sinh nữ và bắt đầu công việc hóa trang của mình.
5’sau nó trở lại với con người của nó lúc ở trường. Mái tóc được búi lên hơi xù, khuôn mặt trắng hồng đã được “thay thế” bằng 1 làn da đen đen kèm với cặp kính bản to bự….Nó chạy thật nhanh về lớp
-Chào cô, em xin lỗi vì đã đến muộn_Nó nói hơi cúi đầu
Cô Lan không nói gì, chỉ gật đầu cho nó vào lớp.
-Bạn hồi nảy đâu?_Nam sinh1
-Hix…hix..xxxx_Nam sinh2
-….
Nó nghe thấy mà lòng chợt thấy vui vui trong lòng”Keke..không ngờ ta có sức quyến rũ đến vậy…keke”
Cả buổi học diễn ra rất nhanh đối với nó..Bỗng chốc tiếng chuông báo hiệu vang lên, nó liền kéo tay Quân chạy xuống căn tin trước sự ngỡ ngàng của nhiều người, còn Thiên Kim thì đã đi đâu đó.Mãi kéo Quân đi, nó không nhìn đường nên
“Bịch”
Nó ngã xuống
-Cái gì vậy nè?Ui..đau chết đi được_Nó than thở xoa xoa cái đầu.Quân chạy lại đở nó
Dần dần mở mắt, nó nhận ra nạn nhân là…hắn. Hắn đứng lên phủi phủi quần áo
-Nè, em đi thì nhìn đường đi chứ?_Hắn nói nó vẻ khó chịu
-Ơ hay…Rõ ràng anh không nhìn đường mà giờ nói tui…Mà nè ai là “em” của anh hả?_Nó tức giận
-Tôi thích gọi thế đấy,EM làm gì được tôi_Hắn vênh mặt và nhấn manh từ “em” chọc nó
Đứng lúc ấy Hoàng Anh và Thanh Bảo từ đâu chạy tới. Hoàng Anh chạy đến cầm tay nó
-Ân Di, em sao vậy?không sao chứ?
-Em không sao đâu anh_Nó nói và nhìn về hắn_Chờ đấy
Rồi lại kéo Quân đi.
Hoàng Anh nhìn theo nó mà chẳng hiểu gì cả, xoay qua nhìn hắn thì chỉ nhận được cái lắc đầu đầy kiêu ngạo.Không quan tâm nữa, cậu đuổi theo nó.Còn hắn đứng đó với 1 dòng suy nghĩ “Hoàng Anh, cậu thích nhỏ này ư?” Chọn cho mình 1 cái bàn tại căn tin nó hậm hực ngồi xuống làm cho Quân và Hoàng Anh cảm thấy hơi sợ.
-Mày làm sao vậy?_Quân hỏi nhỏ nhưng Hoàng Anh cũng nghe thấy(ngồi cùng bàn)
-.....*hầm hầm*
Hoàng Anh thấy lạ lạ "Là người yêu sao lại gọi mày tao nhỉ?"
Cả bữa ăn, nó không nói không rằng chỉ cắm đầu vào ăn còn hắn thì nghĩ đến cái chuyện hồi sáng là lại tự cười 1 mình.Càng thấy điệu cười đó, nó lại càng tức, mặt đỏ bừng bừng
"RẦM"
Cái bàn ăn của nó bị đổ xuống, cả căn tin ngạc nhiên_kể cả hắn_Nó phủi phủi đồ và bỏ về lớp trong cơn tức giận
"chết tiệt!!!Suốt ngày gặp chuyện không may với hắn không à...hix"
Mãi trong dòng suy nghĩ
"Bụp"
Nó va phải ai đó
-Trời ạ.. Sao hôm nay xui vậy?"_Nó bực tức
-Em không sao chứ_người kia lên tiếng.
Nó ngước lên và đứng hình trước vẻ đẹp của người ấy, tên này đẹp trai không thua gì hắn, dáng người cao ráo, mái tóc màu vàng tự nhiên, ánh mắt màu hổ phách nhìn rất đẹp...
-Em không sao chứ_Người đó lại hỏi nó, tay vẫn chìa ra
-Tôi..tôi không sao_Nó ấp úng là nắm lấy tay tên đó_Cảm ơn
Nó nói rồi quay lưng đi tiếp làm cho người đó thoáng bất ngờ và rồi tụ nở 1 nụ cười
"Em hóa trang giỏi thật,Ân Di"
Reng reng reng
Tiếng chuông báo lại vang lên, nó vẫn học với tâm trạng bình thường nhưng còn lớp của hắn
_______LỚP 11A1_______
Thầy giáo chủ nhiệm bước vào lớp vẫn im lặng(Lớp này đều là những học sinh gọi là ngoan ngoãn nên cuối năm luôn luôn đứng nhất)
-Cả lớp, hôm nay lớp ta có 1 bạn mới_Ngó ra ngoài_Em vào đi
Mọi ánh mắt hướng ra cửa và 1 tên con trai bước vào nhìn vô cùng đẹp trai không thua gì hắn và Hoàng Anh.Hắn thì không quan tâm, tai vẫn nghe headphone.Hoàng Anh thì kặng lẽ đắm chìm trong mớ suy nghĩ của mình về quan hệ đặt giữa nó và Quân
-Xin chào, mình là Nguyễn Minh Khánh. Rất vui được làm quen_Anh chàng nói không quên kèm theo 1 nụ cười làm lũ nữ sinh bị xịt máu mũi hàng loạt.
_Em là học sinh mới nên tôi cho em tự chọn chỗ cho mình_Ông thầy nói
Anh liếc 1 lần rồi dừng lại ở bàn hắn và đằng sau là Thanh Bảo.Không nói gì hết, anh nhanh chóng chiếc cặp lên bàn hắn và ngồi xuống. Hắn hơi khò chịu nhưng vẫn nép sang 1 bên cho anh
CUỐI GIỜ
Quân đang trên đường về thì một đám người mặc áo đen bước ra chặn đường,1 người con trai bước đến trước mặt Quân và không ai khác đó là Hoàng Anh
-Tôi muốn gặp cậu_Hoàng Anh lên tiếng
Quân hơi bất ngờ nhưng vẫn nói
-Tôi có chuyện bận, để lần sau_Đẩy cậu sang 1 bên Quân đi tiếp nhưng đã bị Hoàng Anh nắm tay lại
-Cậu và Ân Di...khôn..không phải là người yêu của nhau?_Hoàng Anh hơi e dè
"Chà!Nghĩ sao vậy Hoàng Anh, anh nghĩ em bị les chắc"_Quân tự nghĩ và quay lưng lại nhìn thẳng vào mắt Hoàng Anh.Hoàng Anh không thể tránh khỏi cái nhìn ấy và càng nhìn cậu càng thấy quen..."Ánh mắt này...."
5sau
-Sao? Giờ anh biết tôi là ai rồi chứ_Quân hỏi mắt vẫn nhìn cậu
-Cậu...cậu...cậu là....LÂM ANH_Hoàng Anh reo lên
-Suỵt, muốn bị lộ à_Quân hơi tức giận
Hoàng Anh ợm ờ rồi lại hỏi
-Sao em lại cải trang thành con trai? Mà còn nói là người yêu của Ân Di nữa?
-Thôi!chuyện ấy khi nào rảnh rồi kể....Mà em khuyên anh_*ghe sát vào tai Hoàng Anh*_Nếu không nhanh tỏ tình với Di, càng ngày anh sẽ càng có thêm tình địch đấy_Rồi bỏ đi
Hoàng Anh ngơ ngác nhìn Quân"Sao...sao..sao nó biết?"
Nhưng ai biết rằng, cuộc trò chuyện của hai người đã có người thứ ba nhìn thấy (chứ không nghe thấy) đó là Thanh Bảo.Lúc đi ra khỏi cổng trường thấy Quân, cậu định chạy lại thì thấy Hoàng Anh chạy tới và kéo tay Quân, Quân còn nói nhỏ vào tai H.A như rất thân thiết, thoáng trong trái tim cậu nhói lên như có ngàn mũi kim chọc vào"Trái tim mình...cảm giác đau này....chẳng lẽ nào mình thích Quân...?"_Thanh Bảo tự nghĩ và lấy tay cốc vào đầu mình để bỏ qua dòng suy nghĩ đó.
Lúc này nó cũng vừa đi ra khỏi cổng trường.Vừa thấy nó Hoàng Anh đã nhảy tưng tưng như bắt được vàng làm bao nhiêu cặp mắt nhìn mà cứ tưởng thần tượng của họ bị gì đó mà không ai biết.Cậu vội nắm tay nó
-Ân Di, đi theo anh
Đang định kéo nó đi, bỗng Hoàng Anh khựng lại khi cảm thấy có cái gì đó "vướng"vào, cậu quay người lại
-Cậu bỏ tay ra _Hắn nói giọng lạnh lùng
Hoàng Anh nhìn hắn khó hiểu
-Tại sao?
Vẫn cái giọng ấy
-Cô ấy phải đi với tôi
Bây giờ mọi ánh mắt đều dồn về 3 đứa nó.Tại sao ư? Vì bây giờ 2 chàng hoàng tử của họ đang dằng co tranh chấp nhau vì nó-một cô gái xấu xí.Vừ bị Hoàng Anh kéo vừa bị hắn cản lại thật khó chịu...
Trời thương thay, 1 giọng nóicủa 1 con người khác lại vang lên
-Cô ấy không đi với ai cả
Nó và mọi người nhìn theo hướng phát ra, mọi người được 1 phen hú hồn vì người đó là Minh Khánh
"Hóa ra là anh ta, mình được cứu rồi"Nó nghĩ, nhưng câu nói sau đó lại làm cho nó càng choáng váng hơn
-Mà cô ấy sẽ đi với tôi
-Cậu chủ tập đoàn Ruby đây sao?Thật vinh hạnh_H.A nói giọng mỉa mai_Nhưng cô ấy là bạn gái tôi và cô ấy sẽ không đi với ai hết ngoài tôi
HẢ???????????Cả trường hét lên, đám con gái dần ngất xỉu, 2 chàng hoàng tử còn lại tức giận ánh mắt tóe lên vẻ giận dữ
Bỗng chốc cổng trường trở thành 1 cánh cổng của địa ngục, 6 con mắt của 3 anh hoàng tử nhìn nhau chằm chằm và có lẽ nó chính là món đồ mà họ đang muốn có
"Kỳ lạ thật, mình có là gì của họ đâu cơ chứ?Tại sao lại nhìn nhau như vậy nhỉ?Chẵng lẽ tại mình thật ư?Không được...."nghĩ đến đó nó lấy bình tĩnh hét lên
-3 người làm gì mà nhìn nhau như thế, tui là con người chứ đâu phải là đồ vật đâu mà nhìn các anh như muốn ăn tươi nuốt sống thế hả_Nó tuôn ra 1 tràng làm cho 3 chàng tỉnh mộng. 3 chàng quay lại nhìn nó hết sức "thân thiện"
Thấy thế, nó hơi ngượng, ngoắc tay Hoàng Anh và nói
-Tui đi với Hoàng Anh còn 2 anh đi với nhau đi_Nó nói rồi kéo tay cậu chạy đi.Trước khi nó kéo cậu, cậu cũng không quên để lại cái ngoắc đầu kiêu ngạo cho 2 chàng. 2trái tim đau nhói và đau nhất chính là hắn và chính hắn cũng không biết vì sao lại hành xử và cảm thấy như vậy, khi nãy hắn định về nhưng lại thấy H.A kéo tay nó thì tự dưng nhảy vào như là H.A đang cướp của hắn cái gì đó rất quan trọng.Còn Khánh, anh nhếch mép"Mày giỏi lắm Hoàng Anh"
Sau khi thoát khỏi cánh cổng đó, nó thở phào nhẹ nhỏm
-Phù!!!cuối cùng cũng thoát, anh Hoàng Anh_Nó nhìn sang cậu, còn cậu thìđang lơ lửng trên 9 tầng mây vì được nó chọn, thấy vậy nó bỗng phì cười
-hahahaha....anh..hahaha
Bịch_Hoàng Anh như bị ngã từ trển xuống
-Cái gì mà em cười giữ vậy_cậu nhìn nó
-hahahaha...anh đứng như hồi nảy đi.. haha trong giống con...haha
-Con gì?_Cậu hơi nhíu mày
-Hahaha...giống con khỉ...hahaha_Nó vừa cười vừa bỏ chạy
-Cái gì???????????????PHẠM VŨ ÂN DI ĐỨNG LẠI ĐÓ CHO ANH_Cậu hét lên và chạy theo nó.
__________ĐẾN NHÀ________________
Mỗi nhà, mỗi người một dòng suy nghĩ khác nhau
Hắn vừa về đến nhà thì nằm ngay xuống giường
-Tại sao mình lại nhảy vào căn Hoàng Anh dắt cô ta đi nhỉ?Tại sao mình lại cảm thấy nhói trong tim khi cô ta chọn Hoàng Anh nhỉ?Phải chăng mình đã......._Nghĩ đến đây hắn thở dài lắc đầu ngao ngán_Không, cô ta vừa xấu xí vừa nhà nghèo, mình không thể thích cô ta được, không thể nào..._Rồi lấy gối đập vào đầu mình.Thiên Kim lúc ra về cũng đã thấy được cảnh đó, khẽ mỉm cười Thiên /kim bước vào phòng anh trai mình
-Anh hai, làm gì mà tự đập đầu mình vậy?
Hắn giật mình, hơi lúng túng
-À...Ờ...Sao mày vào được phòng anh_Giọng hơi run
-Có khóa cửa đâu mà em không vào được._Thiên Kim ngây thơ
Mà anh nè, anh2 thích Ân Di đúng không?
Giật mình, đỏ mặt, hắn ấp úng nhìn Kim
-E...em...em đừng nói b..bậy, cô ta vừa xấu vừa nghèo làm sao anh..thi...thích cô ta được
Thấy anh mình như vậy, TK liền lấn tới
-Nếu không thì thôi, làm gì mà anh phải ấp úng như vậy...hay là.............
Thiên Kim lấp lửng làm hắn hơi sợ
-Hay..hay là sao?
-Điều đó anh hai chắc tự biết, nhưng nè....thich người ta thì nói thích đi néu không thì 2 anh kia sẽ cướp trước đấy...lúc đó anh đừng có mà ngồi khóc như con nít đấy nhé_Thiên Kim vừa nói vừa lấy tay cốc vào đầu hắn làm cho hắn kêu lên đau đớn
-Ơ!ANH ĐÃ NÓI LÀ KHÔNG THÍCH NHỎ ĐÓ MÀ_hắn hét lên nhưng Thiên Kim đac đi khỏi phòng.
Bước khỏi cánh cửa phòng, TK lắc đầu ngao ngán về cái tính con nít của anh mình.Còn hắn thì bỏ qua suy nghĩ ấy, lấy điện thoại ra, hắn bấm số gọi Thanh Bảo
-Bảo, đi đâu chơi đi
-"Tao cũng định gọi mày đi này, chán quá"_Bảo giọng ỉu xìu
-Vậy qua nhà tao đi rồi riu thêm máy em kia nữa nha(ghê wá)
-"5"_Thanh Bảo nói cụt ngũn rồi tắt máy
Nhăc đến Thanh /bảo thì chắc chắn cũng không hơn thua gì hắn, nhưng cộng thêm cái là Bảo nghĩ mình bị...... GAY vì đã thầm thương Quân(L.A đó, đúng là hết thuốc chữa).
Còn nó, sau khi đuổi bắt với Hoàng Anh nó một mạch chạy về nhà và quyết định sẽ đi mua sắm cùng Lâm Anh.
Và tại đây, 2 tụi nó sẽ gặp ai?Tụi nó sẽ như thế nào khi gặp trường hợp ấy?
Các bạn hãy đón đọc nhé!!!
Tôi yêu em! Cô bé ngốc nghếch Tôi yêu em! Cô bé ngốc nghếch - cobe14nt