Số lần đọc/download: 554 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:32:33 +0700
Chương 11
S
áng hôm sau nó tỉnh dậy với tâm trạng không khá hơn là mấy, cánh ta nó nhức buốt, chắc nó phải xuống phòng y tế một lần nữa ngày hôm nay. Thay đồng phục, nó bôi thuốc rồi băng bó kĩ lại những vết thương của mình xong xuôi nó bước xuống nhà.
- Hôm qua con đã không đến trung tâm học _ mẹ nó ngồi trong bếp nói
- Hôm nay mẹ ở nhà sao _ nó hỏi
- Con trả lời câu hỏi của ta đi _ mẹ nó bắt đầu lớn tiếng _ mẹ đã phải bỏ bao nhiêu tiền và công sức mới xin cho con được học ở đó mà tại sao lại không đi học hả
- Con đi học đây _ nó chẳng thèm để ý tới câu nói của mẹ nó
Với nó mọi chuyện luôn uôn được sắp đặt sẵn rồi, có như thế nào kết quả vẫn như vậy thôi, dù tương lai là điều không ai đoán và biết trước nhưng nó thì đang mường tựa ra khung cảnh của mình sau một năm nữa. Sinh viên năm nhất của trường đại học y lớn nhất nước, phấn đấu dành được học bổng để đi du học trong năm thứ 2, sau 4 năm học tập bên kia rồi quay về ngồi vào cái ghế giám đốc của mẹ nó. Dự đại nhạc hội trong năm nay nó phải là người đạt giải, như thế mới hoàn thành ước nguyện của ba nó, biến nó thành một tay violin nổi tiếng nhỏ tuổi nhất thế giới từ trước tới nay. Còn cái gì có thể xen ngang vào tương lai của nó nữa chứ.
- Lệ Băng _ Ân gọi nó khi nó mới bước tới cổng trường
- … _ nó dừng lại nghe anh nói
- Em không sao chứ _ Ân nhìn bộ dạng dán băng cá nhân lung tung trên mặt trên tay nó lo lắng
- Chưa chết được _ nó trả lời cộc lốc
- Chuyện hôm qua….anh không cố ý nói em như vậy đâu
- Em hiểu, em đang tự hỏi anh có phải là Lý Hoài Ân mà em biết
- Em nói vậy là ý gì
- Con người mà, ai mà không thay đổi….kể cả những người anh thân thiết
- Em nói gì anh không hiểu
- Em đi đây _ nó quay gót bước đi vào trường mà không nói thêm lời nào nữa
Cả đêm hôm qua nó đã nằm suy nghĩ rất nhiều, có nên bỏ qua cho Thiên Anh không, cứ vờ như không biết gì là được mà. Nhưng nếu bỏ qua cô ta sẽ gây ra cho nó bao nhiêu rắc rối nữa cơ chứ. Đang ngồi nhìn ra cửa sổ suy nghĩ vu vơ thì tiếng động lạ làm nó quay lại. Đó là tiếng giậm chân lên ghế, cái ghế bên cạnh nó, và người gây ra tiếng động đó không ai khác là Thiên Anh. Cô ta đang ngồi trên bàn nó đặt chân lên ghế mà giậm, nó ghét nhất đứa nào ngồi lên bàn nó, chẳng khác đang xem thường nó vậy.
- Xuống đi _ nó nhìn Thiên Anh
- Nghe nói cô bị đánh hội đồng sao _ Thiên Anh bỏ qua câu nói của nó
- Cảm ơn đã quan tâm _ nó nói
- Lệ Băng bị đánh sao _ hs1
- Ôi trời ơi, ai giám làm chuyện này vậy _ hs2
- Nếu biết đứa đó là ai thì chắc nó không sống được rồi _ hs3
- Ăn ở như thế nào mà lại bị đánh hội đồng chứ _ Thiên Anh thổi thổi mấy ngón tay của mình
- Tôi không thích nói một câu hai lần đâu, vì vậy mau xuống đi _ nó nói
- Nếu không thì sao, mày nghĩ mày đang uy hiếp ai vậy _ Thiên Anh đổi giọng ngay tức khắc
- Là cô bắt đầu cuộc chơi mà, phải không _ nó nơ nụ cười đẹp như thiên thần
Đứng dậy dùng hai tay xô mạnh Thiên Anh xuống làm cô ta té bật ngửa ra sau, cả lớp được một phen cười âm ĩ, trước giờ nó chưa đụng tới ai Thiên Anh là trường hợp đầu tiên. Bị cả lớp cười Thiên Anh tức đến đỏ mặt, mọi người còn có thể thấy hai má ửng hồng của cô ta sau lớp phấn dày cộm nữa mà.
- Sao mày dám _ Thiên Anh vội đứng dậy chụp tóc nó
- Đừng đánh nhau theo kiểu mèo cào như vậy chứ _ nó né được cánh tay đó
- Tao sẽ không để yên ày đâu _ Thiên Anh lao tới nó
- Rồi sao _ nó cũng không chịu thua mà lao tới
- Đánh đi…đánh đi….đánh đi _ tiếng cổ vũ của học sinh trong lớp
- Cái loại chỉ biết làm lãng phí tài nguyên như cô thì có tư cách gì mà đe dọa tôi, nói cho cô biết, lớp phần dày này không làm cô có thêm tư cách đâu _ nó nói khi hai đứa đang đứng ném cho nhau những ánh nhìn xoẹt lửa
- … _ Thiên Anh bị nó xỉ nhục trước nhiều người nên không còn gì để nói
- À…quên mất một chuyện quan trọng, là cô đã sai người đánh tôi trong nhà vệ sinh đúng không, lớn rồi sao chơi kì vậy _ nó tiến lại gần Anh
- Tôi…tôi…làm…gì có chứ…ai nói với mày là tao thuê người đánh mày chứ _ Anh vội chối khi nhận được những cái nhìn và chỉ chỏ không tôn trọng của học sinh cùng lớp
- Vậy chẳng tôi nghe lầm, “ con bé du học sinh “ …chẳng nhầm ta _ nó ra bộ đang suy nghĩ trước mặt Thiên Anh
- Mày không có chứng cứ gì thì đừng có đổ tội cho tao _ Thiên Anh hét lớn
- Vậy muốn có chứng cứ không _ nó chồm tới
- “ Chát “ _ Thiên Anh sợ hãi mà tát thẳng vào mặt nó
- Là cô bắt đầu trước, tôi không phải đứa hiền lành mà để mấy người bắt nạt đâu
Nó vừa dứt lời thì liền xông tới đưa thẳng tay ra tát Thiên Anh một cái còn đau hơn cái tát Thiên Anh tát nó, mắt nó nhìn Thiên Anh vô hồn vẻ mặt toát ra sự lạnh lùng khiến mọi người xung quanh hoảng sợ. Hắn vừa bước vào thì thấy nó tát Thiên Anh liền chạy tới can ngăn, mặc dù không biết chuyện gì nhưng nó là người đánh Thiên Anh không có chuyện gì lại động tay động chân thế cả.
- Cô làm gì vậy _ hắn kéo Thiên Anh ra sau lưng mình
- Anh…nó đánh em _ Thiên Anh nhõng nhẽo
- Cô không thấy mình hơi quá sao, sao phải đánh người kia chứ tôi biết giữa hai người có quan hệ không được tốt nhưng có cần thiết ra tay như vậy không _ hắn quát lớn vào mặt nó
- Cậu tò mò lắm sao _ nó nhìn hắn _ vậy hỏi thử cô ta đã làm gì đi
- Cô nói vậy là ý gì… _ hắn nhìn Thiên Anh nhưng cô ta lắc đầu như không biết gì
- Mấy người giống nhau cả thôi _ nó nói rồi quay lưng bỏ đi
- Chuyện gì vậy _ hắn quay lại hỏi Thiên Anh
- Em không biết, cô ta hung dữ rồi lao tới đánh em vậy đó
- Xì xầm…xì xầm… _ học sinh trong lớp nói nhỏ với nhau càng khiến hắn tò mò hơn
- Anh phải bắt cô ta xin lỗi em, em đâu làm gì mà bị đánh chứ, còn bị đánh trước bao nhiêu người, mất thể diện quá _ Anh nhõng nhẽo
Nó đã không quay lại lớp vào tiết học đó, hắn có chút lo lắng nhưng lại tức giận nhiều hơn. Gây chuyện với người khác còn vô duyên vô cớ đánh người sao phải bỏ đi, đáng lẽ người bỏ đi phải là hắn hay Thiên Anh mới đúng, làm như mình vô can vậy. Hắn nghĩ thế nên liền gạt nó ra khỏi bộ óc của mình chăm chú nghe giáo viên giảng bài.
- Cúp tiết sao _ Ân hỏi nó khi anh thấy nó đang ngồi trên cầu thang đường lên sân thượng
- Ừ _ nó trả lời cộc lốc
- Có chuyện gì sao _ anh hỏi
- Một chút _ nó nói nhưng không nhìn anh
- Kể anh nghe được không _ anh ngồi xuống cạnh nó
- Em nói anh có tin không _ nó nhìn anh, và nhận được cái nhún vai của anh
- Nếu em nói Thiên Anh chính là người thuê bọn học sinh nữ đánh em trong nhà vệ sinh thì anh tin không _ nó nói
- Làm sao có thể, con bé không phải người như vậy, với lại nó mới về việt nam quen biết ai đâu mà thuê người kia chứ, chắc em giận quá nên nghĩ con bé làm à….anh dám chắc không phải con bé đâu _ Ân nói một lèo nhìn nó cười
- Anh đâu có tin _ nó đứng dậy _ nếu không tin thì ngay từ đầu đừng có hỏi, điều đó làm người kể thất vọng đấy _ nói rồi nó bước đi xuống cầu thang
Ở nhà ăn
Nó vẫn ngồi ở cái bàn quen thuộc với Vương, hôm nay anh xuống sớm nên có thể ngồi với nó được một lát trước khi đám người kia tới. Nó một tai đeo headphone một tai nghe anh nói chuyện, anh với nó đang bàn về bài diễn tấu sắp diễn ra, thì bỗng anh đổi chủ đề.
- Mẹ biết bộ dạng của em như vầy chưa _ anh hỏi
- Chưa
- Những cái đó _ anh chỉ tay lên mặt anh vẽ vẽ theo vị trí vết thương của nó _ chắc sẽ không có thẹo chứ
- Chắc có _ nó nhìn anh
- Hajzzzzzzz _ anh thở dài _ rốt cuộc là chuyện gì vậy
- Thiên Anh là người đứng sau chuyện này, cô ta đã thuê đám học sinh nữ đó đánh em, chính miệng những cô gái đó nói…họ bảo con nhỏ du học sinh, mà du học sinh của học viện mình chỉ có mình cô ta thôi _ nó nói chắc nịch
- Ôi trời, chuyện gì khiến con bé làm vậy chứ _ anh hỏi nó
- … _ nó chỉ lắc đầu và anh xem đó như câu trả lời
- Cô hãy xin lỗi Thiên Anh đi _ hắn tiến lại gần bàn nó
Nó quay lại nhìn hắn, sau lưng hắn là Thiên Anh và Duyên, trên môi hai người đang hiện diện hai nụ cười đầy thỏa mãn. Ân cũng vừa mới tới khi thấy hắn lớn tiếng với nó.
- Vậy ai sẽ xin lỗi tôi đây, cậu sẽ làm thay cô ta chứ _ nó chỉ tay về Thiên Anh
- Tôi làm gì cô mà phải xin lỗi, người phải xin lỗi là cô mới đúng _ Anh hét lớn
- Mau xin lỗi đi, không phải cô đã tát con bé sao _ hắn nói
Mặc dù hắn không muốn nhưng hắn phải làm, Thiên Anh không khác gì em gái của hắn, anh có trách nhiệm phải bảo vệ con bé. Vả lại chính mắt hắn đã thấy nó tát Thiên Anh mà không có sự chống cự nào xuất phát từ con bé càng làm hắn tin Thiên Anh hơn.
- Bồi thường danh dự cho tôi thì tôi sẽ nghĩ đến chuyện xin lỗi cô _ nó nói
- Danh dự gì chứ…tôi làm gì mà cô nói như vậy _ Thiên Anh nói
- Không phải cô là người đã nói tôi với cậu ta hôn nhau trên sân thượng làm mọi người nhìn tôi với con mắt khác sao….cô biết cảm giác bị hiểu lầm là gì không
- Chuyện đó…nếu….chuyện đó…hai người không làm thì thôi, tôi không cần bồi thường gì hết
- Vậy sao _ nó cười đểu rồi bỏ đi
- Xin lỗi rồi hẵng đi _ hắn giữ tay nó lại
- Tôi đã nói rồi, bồi thường thì sẽ xin lỗi _ nó nói
Ân tiến lại gần nó rồi nhẹ nhàng nhanh chóng đưa một tay ra sau đầu nó mà ép chặt đầu nó vào anh, anh cúi xuống hôn lên môi nó. Nhắm mắt lại, anh cố gắng ghi nhớ cái khoảng khắc này. Anh không biết anh có còn cơ hội để ở cạnh nó như vầy nữa không, vì vậy anh phải ghi nhớ tất cả những lúc ở cạnh nó. Nó mở to mắt nhìn anh đầy ngạc nhiên, ai cũng ngạc nhiên khi anh làm như vậy chỉ có Duyên với Vương là thấy khó chịu. Cánh tay hắn đang giữ nó lại dần dần được buông ra. Ân từ từ đứng thẳng người nhìn nó cười âu yếm.
- Từ nay sẽ không có lời đồn nào nữa đâu, Chu Lệ Băng em là của Lý Hoài Ân anh _ anh nói nhưng nó vẫn chưa khỏi bàng hoàng
- Mày làm cái trò gì vậy _ Vương nhăn nhó nói
- Hai người đang diễn tuồng sao _ Duyên thả chiếc đĩa đang cầm xuống rồi quay gót bỏ đi
- Chị…chị Duyên _ Thiên Anh chạy tới đặt chiếc đĩa lên bàn rồi chạy theo Duyên
- Hết chịu nổi _ Vương nói
- Vậy để anh xin lỗi Thiên Anh thay con bé nhá _ Ân nhìn hắn
- Thôi bỏ đi _ hắn nói rồi ngồi xuống bàn
- Em đi đây _ nó nói rồi bỏ đi thật nhanh
Duyên đi thẳng một mạch ra tới sân sau trường thì dừng lại hét lớn, còn khóc nức nở, Thiên Anh vỗ vai an ủi Duyên.
- Chị sao vậy _ Thiên Anh hỏi
- Sao anh Ân có thể làm như vậy trước mặt chị chứ….anh ấy biết rõ chị yêu anh ấy mà….chưa bao giờ anh chịu nhìn về phía chị dù chỉ một lần….tất cả là tại con nhỏ đáng ghét đó….aaaaaaaaaaaaaaaa ……chị ghét nó, hức…chị ghét nó
- Chị bình tĩnh đi….em cũng ghét nó như chị thôi
- Chị ghét nó….chị ghét nó…huh u _ Duyên khóc nức nở
Đọc tiếp Tôi lỡ thích cô rồi…sao đây? – Chương 12