Nếu bạn cứ chằm chằm nhìn vào mặt xấu của một ai đó sẽ làm anh ta càng trở nên tồi tệ hơn. Nhưng nếu khuyến khích anh ta vươn tới những điều hay mà anh ta có thể, chắc chắn anh ta sẽ làm được.

Johann Goethe

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 111 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1489 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 03:59:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11: Gạt Người Là Con Chó Nhỏ
hưng vì sao nàng lại cảm thấy sống mũi cay cay, hai mắt cũng nhòa đi. Chết tiệt, mới sáng tinh mơ nói những lời này làm gì. Tịch Nhan lấy tay che mắt, vỗ vỗ bả vai Hạ Dạ Bạch: “Tiểu Bạch, nói cho ta biết, những lời này là ai dạy ngươi?”
“Không có”
Hạ Dạ Bạch buông tay Tịch Nhan, tương đối bất mãn với sự hoài nghi của nàng. Hắn mím môi, hai mắt nhìn nàng chằm chặp, khẩu khí cực kì nghiêm túc: “Đây là ta suy nghĩ thật lâu mới nghĩ ra được.”
“Phì – “
Tịch Nhan bị bộ dáng nghiêm túc kia làm cho buồn cười, nhịn không được bật cười thành tiếng.
“Được rồi, được rồi, ta tin ngươi được chưa?” Kỳ thực, nàng rất hy vọng những lời này xuất phát từ suy nghĩ thật lòng của hắn, dù là để gạt mình cũng không sao.
“Tương Tư và Hồng Đậu đâu?”
Tuy rằng Vương phủ không có trưởng bối nên không cần kính trà, nhưng lúc nàng ngủ, chí ít cũng phải có người bên cạnh trông chừng. Hạ Dạ Bạch thành ra bộ dạng này mà hai người họ cũng không biết thay hắn rửa mặt chải đầu, chẳng lẽ là xem lời nàng như gió thoảng bên tai?
“Bọn họ mới vừa tới nhưng bị ta đuổi ra ngoài.”
Hạ Dạ Bạch cười cười có chút ngượng ngùng: “Ta muốn tự mình hầu hạ Nhan Nhan.”
Hai mắt Tịch Nhan mở to, đôi đồng tử ngập tràn vui sướng ý cười, nàng đưa tay nhéo nhéo mặt hắn. Tiểu Bạch nhà nàng làm sao có thể đáng yêu như vậy.
“Được rồi, sau này ngươi sẽ hầu hạ ta rửa mặt, về phần những chuyện khác, ngươi không làm cũng không sao. Ngươi là vương gia, áo đến vươn tay cơm tới há mồm là đặc quyền, sẽ không ai dám ý kiến.”
“Nhưng mà… nhưng mà…” Hạ Dạ Bạch cúi đầu, hai tay xoắn xoắn vạt áo, nói chuyện ấp a ấp úng.
Tịch Nhan không chút nghĩ ngợi đi đến trước mặt Hạ Dạ Bạch, đưa tay nâng cằm hắn lên, trực tiếp nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo kia. Thoáng chốc, nhịp tim bỗng trở nên rộn rã, nàng cố gắng dùng cường lực đè nén xuống nội tâm đang kích động: “Ngươi là chủ tử, là Vương gia, nói chuyện không cần cúi đầu ấp a ấp úng, phải ngẩng đầu ưỡn ngực, cái mũi hếch lên trời. Ngươi không kém cỏi so với bấy kỳ ai, cho dù nói chuyện cùng Thái tử cũng không cần sợ hãi, hắn sẽ không dám làm gì ngươi. Nếu như Thái tử tính toán chi li với một kẻ đần độn, người ta sẽ cho rằng hắn không độ lượng. Những huynh đệ của ngươi đều giống nhau, sau này nếu cảm thấy bọn họ không vừa mắt, cứ việc xông lên, nhắm chuẩn xác cổ bọn họ hung hăng cắn xuống, xảy ra chuyện ta thay ngươi gánh vác, nhất là những hạ nhân kia, nếu chúng dám khi dễ ngươi, cứ việc đánh chết cho ta, đánh chết ta thay ngươi giải quyết hậu quả. Chết một người thử xem sau này còn ai dám khi dễ ngươi.”
Lúc này đây, gương mặt Tịch Nhan phản chiếu rõ nét lên ngân bạch mặt nạ, hai mắt nàng trừng lớn phát ra hàn khí sắc bén. Người đối diện nhịn không được rụt cổ, đôi đồng tử rưng rưng chực khóc.
“Nhưng mà – - “
Hạ Dạ Bạch mím môi, bộ dáng mếu máo: “Ta đánh không lại những người đó thì làm thế nào?”
Hai tay hắn gắt gao xoắn chặt góc áo, lời vừa nói xong, đôi mắt trong veo như nai con không ngừng rơi nước mắt. Tịch Nhan thiếu chút nữa bị làm cho tức hộc máu.
Đánh không lại những người đó? Thân thủ của nàng tốt như vậy mà hắn cũng tránh được, còn nữa, cái vẻ hung hăng cắn người đêm qua chạy đi đâu rồi. A, chẳng lẽ vì nàng đối tốt với hắn nên hắn cho rằng nàng là người dễ bắt nạt. Người hiền hay bị ức hiếp, ngựa hiền hay bị người cưỡi, những lời này quả thật rất kinh điển.
Tịch Nhan đang định trách mắng Hạ Dạ Bạch nhưng nhìn đến ngân bạch mặt nạ mang theo hai hàng lệ, đôi mắt hắn tựa chú thỏ non bị dọa cho hoảng sợ, lại nghĩ đến vừa rồi hắn nói những lời kia, nàng nhất thời không thể tức giận. Haiz, gả thì cũng đã gả, nàng còn biện pháp nào, hơn nữa tức giận với một người đần độn làm gì, cứ coi hắn như tiểu hài tử là được, tiểu hài tử khóc nhè là chuyện bình thường.
Tịch Nhan nhìn ngân bạch mặt nạ bị nước mắt làm cho lấm lem, trong lòng nhất thời sinh ra cảm giác khóc không ra nước mắt. Rốt cuộc là ai chăm sóc ai đây?
“Được rồi được rồi, đừng khóc.” Tịch Nhan day day trán, có chút bất đắc dĩ nói.
“Vậy ngươi còn hung dữ với ta không?”
Tên nam nhân nào đó khịt mũi một cái. Trong lòng Tịch Nhan lập tức thắc mắc, hắn chảy nước mũi mà vẫn đội mặt nạ, không cảm thấy khó chịu ư?
Ô ô, một đại nam nhân ở trước mặt nàng khóc lóc như tiểu hài tử, nếu như là trước đây, nàng nhất định sẽ giải quyết theo khuynh hướng bạo lực, một quyền đánh ngất coi như xong. Nhưng mà nam nhân kia có một đôi mắt giống tiểu hài tử, còn dùng ánh mắt đáng thương tội nghiệp nhìn nàng, hơn nữa hắn lại là lão công của mình, thử hỏi nàng còn có thể xuống tay được sao? Ngoài việc tự nhận mình xui xẻo thì có thể thế nào. Tịch Nhan thật sự hoài nghi, phải chăng kiếp trước nàng không những quen biết hắn mà còn nợ hắn?
“Ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ không hung dữ với ngươi.”
Không thể đầu hàng vô điều kiện, như vậy có vẻ rất nhu nhược.
“Ha ha – “
Hạ Dạ Bạch lau khô nước mắt, đột nhiên cười thành tiếng. Tịch Nhan nhìn khóe miệng hắn cong lên, nhất thời sinh ra cảm giác bị lừa gạt.
“Ngươi nói sau này sẽ không hung dữ với ta, gạt người là con chó nhỏ.”
Tịch Nhan xin thề, nàng thật sự muốn tát một cái vào mặt mình để kìm nén cơn tức này.
“Ngươi – “
Tịch Nhan chỉ vào khuôn mặt kia, trong lòng không ngừng tự nhủ: không cần kích động, đó là tên đần, là tướng công ngốc nghếch của ngươi, vừa rồi chẳng phải ngươi còn bị người ta làm cho cảm động ư? Hắn là một người đần độn, những lời lúc nãy nhất định là hắn suy nghĩ thật lâu, vừa rồi hắn thành tâm như thế, được rồi, quên đi, quên đi- -
Tịch Nhan hít sâu mấy hơi, hung hăng trừng Hạ Dạ Bạch, giận dữ thu hồi tay về.
“Rửa mặt chưa?”
“Rửa mặt rồi, điểm tâm cũng đã ăn, là cháo trắng thơm phức nha.”
Hạ Dạ Bạch cười liếm liếm môi, dường như cháo trắng kia là mĩ vị không bằng.
Tịch Nhan thích ăn thịt, mỗi bữa ăn đều phải có thịt để bổ sung dinh dưỡng. Cho dù cháo trắng có ngon đến nỗi kích thích người ta thèm ăn, nàng cũng không hứng thú.
“Còn nói muốn chiếu cố ta thật tốt, ngươi xem, quần áo của mình cũng không biết mặc, ta thật sự bị ngươi làm tức chết rồi.”
Tịch Nhan nhịn không được đi đến trước mặt Hạ Dạ Bạch, nhanh chóng sửa sang quần áo của hắn thật chỉnh tề.
“Chẳng phải ngươi nói ta là Vương gia, áo đến vươn tay cơm tới há mồm là đặc quyền, không làm cũng không có vấn đề gì sao?”
Tay Tịch Nhan khựng lại, cảm giác khóc không ra nước mắt, giống như tự nâng cục đá đập chân mình, muốn mắng chửi cũng không xong, nếu hung dữ hắn sẽ khóc. Hết lần này đến lần khác, với nước mắt của hắn, nàng không thể sinh ra bất kỳ khả năng miễn dịch nào.
“Ngồi xuống.”
Cẩn thận giúp Hạ Dạ Bạch ăn mặc chỉnh tề, Tịch Nhan dùng sức kéo hắn ngồi trước bàn trang điểm, bàn tay nhẹ nhàng giúp hắn chải những sợi tóc buông xõa trên vai, cuối cùng là đội mũ ngọc lên.
“Nhan Nhan, ngươi thật tốt nha.”
Hạ Dạ Bạch đột nhiên đứng dậy, gương mặt lộ ra nụ cười ngại ngùng.
“Tốt chỗ nào?”
Tịch Nhan bực mình hỏi vặn lại. Vừa rồi lúc nàng tức giận, hận không để đánh nát hàm răng hắn.
“Chải đầu a, ngươi không dùng sức. Ngoài Băng Sơ ra, những người đó chải đầu đều dùng sức rất đau, nhưng mà Băng Sơ hình như có việc phải rời đi.”
Hạ Dạ Bạch cau mày, khuôn mặt tuấn tú thoáng chốc trở nên nhăn nhó, bộ dáng thật thống khổ.
“Phải không?” Đáy mắt Tịch Nhan nhanh chóng hiện lên một trận hàn quang, chỉ là một nha hoàn hầu hạ chủ tử chải đầu mà cũng dám phát cáu.
“Được rồi, sau này chỉ cần ngươi ngoan ngoãn ta sẽ chải đầu cho ngươi. Thời gian không còn sớm, ta đi đổi bộ quần áo sau đó chúng ta cùng nhau ăn cơm.”
Thứ Nữ Cuồng Phi Thứ Nữ Cuồng Phi - Tiểu Yêu Trọng Sinh