Số lần đọc/download: 730 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:08 +0700
, Chương 025- 026
Chạng vạng Đại phu nhân về phủ, lúc này đã mệt mỏi không chịu nổi.
Người mệt, lòng càng mệt.
Trang Tín Xuyên đi rồi, quản sự phòng thu chi Giang Mộ Vân đến báo cho bà, lúc trước Trang Tín Xuyên đến nói cần lấy 50 lạng bạc để mời khách nhân ăn cơm.
Ở Dương thành, một bàn tiệc rượu thịnh soạn chỉ cần 2 lạng bạc là đủ, hắn đòi lấy những 50 lạng bạc chỉ sợ lại dùng để ăn chơi đàng điếm với đám bạn bè du thủ du thực. Trước kia hắn còn không làm càn như thế nhưng càng lớn, lá gan cũng lớn theo. Nhưng sao có thể để mặc hắn như vậy?
Lập tức Đại phu nhân dặn dò Giang quản sự, về sau phòng thu chi mà chi hơn 20 lạng bạc thì phải báo cho bà.
Giang quản sự Giang Mộ Vân là người hầu hồi môn của bà, khi còn ở nhà đi theo phụ thân bà làm ăn, biết chữ lại có kiến thức, là trợ thủ đắc lực của bà. Gả đến Trang phủ không lâu, bà gả Nguyệt Nương cho hắn. Hai phu thê đều rất tận tâm và trung thành với bà cho nên bà mới giao phòng thu chi cho hắn quản lý.
Cũng chỉ có hắn mới có thể trung thành nghe lệnh bà, nếu không đổi làm người khác, ai mà dám đắc tội với đương gia tương lai?
Chỉ là cứ như vậy, nhị phòng sẽ lại gây sóng gió.
Nghĩ đến đây, Đại phu nhân chỉ cảm thấy phiền lòng bực dọc, xoay người dặn Nguyệt Nương hủy việc thỉnh an tối nay.
Nguyệt Nương biết Đại phu nhân có chút không khoẻ, một bên dặn người đi các phòng thông báo, một bên lại bảo hai nha hoàn hạng hai là Xuân Lan, Xuân Thảo vào hầu hạ phu nhân nghỉ ngơi thay quần áo.
Trong Cúc hương viện, Lý di nương nghe Đại phu nhân truyền lời thì cười nhạt một tiếng, quay đầu bảo nha hoàn:
- Thay quần áo cho ta, ta muốn đến Thanh Âm viện.
Thanh Âm viện đó là sân của Đại phu nhân.
Bên người có Phùng ma ma hơn 40 tuổi đi tới giúp Lý di nương ngồi vào bàn trang điểm, vừa gọi Linh Nhi, Lan Hương lấy quần áo đến, vừa giúp Lý di nương sửa sang lại tóc.
Bà cài lên đầu Lý di nương cây trâm phỉ thúy đính minh châu lộng lẫy, miệng nói:
- Di nương, có phải phu nhân không khỏe nên miễn thỉnh an tối không? Di nương định…
Phùng ma ma là ma ma theo Lý di nương đến Trang phủ, là người đắc lực nhất bên người Lý di nương.
Nghe Phùng ma ma nói vậy, Lý di nương nhìn mình trong gương cười:
- Bà ta không thoải mái, muốn nghỉ ngơi thì ta càng gây rối quấy nhiễu. Muốn lúc bà ta không thoải mái nhất phải quyết định.
Phùng ma ma vừa nghĩ đã hiểu ý Lý di nương. Bà cười cười, nói:
- Kế của di nương thật hay.
Nói xong đón lấy đôi giày màu xanh cẩm tú Lan Hương đưa cho Lý di nương thay.
Đoàn người chậm rãi đi về phía Thanh Âm viện.
Bên này, Tần Thiên biết phu nhân đã nghi ngờ mình, chưa biết chừng bây giờ đã luôn chú ý mình. Nàng thầm cảnh tỉnh mình, càng thêm chú ý ngôn hành cử chỉ của mình, không dám lỗ mãng để cho phu nhân xem thường mình, cho rằng mình là người thiếu kiên nhẫn.
Sau khi trở về, nàng nên làm gì vẫn làm cái đó, không nhắc đến chuyện hôm nay với bất kì ai, vẫn cẩn thận như bình thường, vẫnlà tiểu nha hoàn tươi cười khả ái.
Đang lúc nàng và Đan Nhi cùng nhau quét sân thì thấy đoàn người Lý di nương từ xa tiến đến.
Tần Thiên biết hôm nay phu nhân đã hủy việc thỉnh an tối, cũng biết phu nhân không khỏe, thấy thế không khỏi nhíu mày vội báo cho Thúy Vi để nàng nói cho Nguyệt Nương.
Nguyệt Nương nhận được tin thì Lý di nương vừa vặn mang theo đoàn người đi vào trong viện.
Nguyệt Nương bước lên đón, chắn trước Lý di nương, hành lễ với bà rồi mỉm cười nói:
- Lý di nương chẳng lẽ còn không nhận được nô tỳ truyền tin sao, hôm nay phu nhân mệt mỏi, hủy bỏ thỉnh an.
Lý di nương liếc Nguyệt Nương một cái, cố bước lên một bước:
- Hôm nay ta có chuyện quan trọng cần bàn với tỷ tỷ, không thể chậm trễ. Nguyệt Nương, ngươi mau đi báo một tiếng, bàn xong sớm thì phu nhân cũng được nghỉ sớm.
Bình thường thì cũng thôi nhưng hôm nay phu nhân không khỏe, sao có thể để bà lại làm phu nhân tức giận. Nguyệt Nương không lùi bước, chắn giữa đường, vẻ mặt vẫn tươi cười:
- Lý di nương có chuyện gì mai lại đến đi, phu nhân đã nghỉ ngơi rồi.
Thúy Vi ở bên mà một nha hoàn hạng nhất Ngọc Hoàn cùng hai nha hoàn hạng hai là Bích Ti, Bích Hà thấy thế thì đều bước lên đứng sau Nguyệt Nương, chắn đường chật như nêm cối. Một số tiểu nha hoàn còn lại trong viện ngại Lý di nương không dám động. Có một số người có vẻ khó xử, các nàng không phải là người đắc lực bên cạnh Đại phu nhân như Nguyệt Nương, Thúy Vi, Lý di nương muốn động cũng không được. Các nàng chỉ là tiểu nha hoàn, Lý di nương muốn xử lý các nàng thì quá dễ dàng.
Thật ra Tần Thiên cũng rất đồng tình với tình cảnh của Đại phu nhân, không thích Lý di nương kiêu ngạo cả vú lấp miệng em. Nhưng thấy các tiểu nha hoàn khác không động đậy, lại thấy chỗ Nguyệt Nương thêm nàng không nhiểu nên cũng không muốn là tiểu nha hoàn duy nhất đứng chặn đường nên cùng Đan Nhi cẩm chổi đứng đó.
Lý di nương nhìn Phùng ma ma bên cạnh một cái, Phùng ma ma cùng Linh Nhi dẫn mấy nha hoàn cùng tiến lên, kéo đám Nguyệt Nương ra rồi xoay người mở đường cho Lý di nương.
Nguyệt Nương không địch lại các nàng, tức giận không nhịn được quát lên:
- Các ngươi làm cái gì, muốn tự tiện xông vào sao? Trong mắt các ngươi còn có phu nhân sao?
Lý di nương cười nhạt một tiếng:
- Xem Nguyệt Nương nói gì kia, ta nói rồi, ta có việc rất quan trọng muốn thương lượng với tỷ tỷ. Chủ nhân chúng ta bàn chuyện, người hầu như ngươi cũng có gan chen vào, thật buồn cười, không biết tỷ tỷ dạy người hầu thế nào.
Vừa nói vừa nắm khăn đi vào trong.
Nguyệt Nương cùng Thúy Vi định ngăn lại nhưng lại bị thân hình nục nịch của Phùng ma ma cản đường, dưới tình thế cấp bách, Nguyệt Nương quay đầu sai đám tiểu nha hoàn:
- Các ngươi chết rồi sao? Còn không ngăn các nàng lại.
Đám tiểu nha hoàn nghe vậy mới đồng loạt tiến lên nhưng đám nha hoàn của Lý di nương cũng không ngồi không, nhanh chóng loạn thành một đoàn.
Tần Thiên không vội đi lên làm việc vô dụng này, mắt thấy Lý di nương sẽ xông vào phòng, bỗng động linh cơ, tiến lên vài bước, vung chổi trong tay lên. Mấy ngày nay thời tiết khô ráo, bụi đất rất nhiều, Tần Thiên vừa quét lên, nhất thời bụi tung sân, bay kín xung quanh bọn Lý di nương.
Đan Nhi bên cạnh như được chỉ điểm cũng vung bụi tràn lan, mọi người không nhịn được bưng miệng ho, sao còn thời gian giằng co. Nhất thời ai nấy lấy khăn, quạt che miệng ho khan, lau mắt, hắt xì, mắng kêu, vô cùng hỗn loạn.
Nhưng như vậy cũng thành công ngăn cản Lý di nương. Bởi vì Tần Thiên nhằm về phía Lý di nương nên nàng gặp tai họa nhiều nhất, cả người bụi bẩn, nước mắt giàn dụa, ho không thở nổi.
- Quay về, quay về.
Lý di nương vất vả lắm mới nói được câu này, còn chưa nói xong lại bắt đầu ho. Phùng ma ma đỡ bà, dẫn theo đám người chạy trối chết, cả đám người vừa ho vừa về.
Nguyệt Nương nhìn bóng dáng chật vật của bọn họ, nhớ tới mấy năm qua, đây vẫn là lần đầu tiên thắng thống khoái như vậy, cũng mặc kệ cả sân bụi bẩn mà ôm bụng cười. Thúy Vi Ngọc Hoàn các nàng cũng cười theo.
Nguyệt Nương cười một trận mới nhớ Đại phu nhân còn đang nghỉ ngơi, vội dặn mọi người yên lặng.
- Chỉ sợ phu nhân đã bị đánh thức. Thúy Vi nhỏ giọng nói.
Nguyệt Nương nhớ tới vừa rồi ầm ỹ như vậy hẳn đã đánh thức phu nhân. Bà vỗ bụi trên người, xoay người đi vào trong phòng, đi được hai bước lại nhớ tới đại công thần, xoay người đi đến bên Tần Thiên, vỗ vai nàng khen:
- Nha đầu ngoan, khá lắm!
Thúy Vi, Ngọc Hoàn cũng vui mừng vuốt tóc Tần Thiên, Đan Nhi, đám nha hoàn bên cạnh khi nãy bị Lý di nương chèn ép, lúc này có Tần Thiên giúp họ xả giận nên chẳng có ai ghen tỵ ai cũng thật tình khen Tần Thiên.
Bọn nha hoàn đều vây lại một chỗ, vừa vỗ bụi cho nhau vừa kể lại chuyện vui vẻ khi nãy.
Mà Nguyệt Nương lo cho phu nhân, lặng lẽ vào phòng. Đi vào đã thấy phu nhân nằm trên giường, ngủ thật say.
Nguyệt Nương hỏi Xuân Thảo, Xuân Hương hầu hạ ở bên:
- Phu nhân có tỉnh lại lần nào không?
Xuân Thảo nhìn phu nhân rồi thấp giọng nói:
- Không có, chúng ta còn đang lo lắng, nào biết phu nhân ngủ thật sự quá say, căn bản là không bị đánh thức.
Nguyệt Nương đi đến bên giường phu nhân, nhìn phu nhân ngủ say mà vẫn nhíu mày, trong lòng có chút đau lòng, bà thở dài:
- Phu nhân là quá mệt mỏi rồi…
CHƯƠNG 26. TỪ HÔN
Sáng sớm hôm sau, Nguyệt Nương vẫn như cũ sắp xếp cho Tần Thiên đi theo Đại phu nhân. Nhưng bất kể là Nguyệt Nương hay Đại phu nhân đều vẫn đối xử với nàng như trước. Phu nhân vẫn như bình thường đến Trà Hành xử lý công việc, Tần Thiên thì ngoan ngoãn cùng Thúy Vi canh ngoài cửa giống như ở Trang phủ, làm tốt bổn phận của mình.
Một ngày qua đi cũng không có việc gì đặc biệt xảy ra.
Giờ Dậu, Đại phu nhân như ngày thường về phủ, đoàn người vừa mới tiến vào sân đã thấy Ngọc Hoàn tiến lên bẩm báo Lý di nương đang ở trong phòng chờ Đại phu nhân.
Đại phu nhân cùng Nguyệt Nương nhìn nhau một cái, vẻ mặt ngạc nhiên.
Đại phu nhân đã nghe Nguyệt Nương kể chuyện hôm qua Lý di nương muốn xông vào gặp bà lại bị Tần Thiên dùng kế ép đi. Tuy rằng rất vui mừng vì sự lanh lợi của Tần Thiên nhưng cũng không muốn thưởng riêng cho nàng, chỉ coi như những nha hoàn khác, lúc cơm chiều được thưởng thêm chân gà. Là vì không muốn nàng lại khiến Lý di nương chú ý mà gặp rắc rối.
Nhưng mà hôm qua, hôm nay Lý di nương đều vội vã gặp mình như vậy, hẳn có chuyện quan trọng?
Nhớ tới điều này, Đại phu nhân không khỏi có chút đau đầu, phàm là chuyện Lý di nương muốn bàn với bà mà nói nhất định là chuyện phiền toái!
Nhưng là mặc kệ như thế nào, toàn bộ Trang phủ có thể trấn áp được nhị phòng cũng chỉ có mình, vì cả Trang phủ, cũng vì bình an của mẹ con bà, dù phiền toái cỡ nào bà cũng phải gánh vác. Cho dù không gánh nổi cũng phải cố mà chống đỡ.
Nếu không có quyết tâm ấy, một nữ nhân như bà sao có thể chống chọi được những sóng gió mấy năm qua?
Đại phu nhân được Nguyệt Nương đỡ đi vào phòng.
Tần Thiên phía sau thì quay về phòng, rửa mặt rửa tay rồi cùng tiểu nha hoàn trong viện làm việc.
Tần Thiên làm xong việc thì cùng Đan Nhi, Tiểu Hồng, Tiểu Cảnh ngồi nghỉ tạm bên hành lang, bỗng nhiên nghe trong phòng tiếng Đại phu nhân hét chói tai.
- Lý Tú Mai, đây là hôn nhân lúc lão gia lúc còn sống tự tay chỉ định! Ngươi lại chỉ vì bản thân tư lợi mà đẩy lão gia mang tiếng bất nghĩa, sau này ngươi còn mặt mũi nào gặp lão gia nơi chín suối.
Giọng Đại phu nhân run run, hiển nhiên vô cùng tức giận.
Nha hoàn trong viện, bao gồm cả nha hoàn của Thanh Âm viện hay Cúc Hương viện nghe Đại phu nhân nói vậy đều giật mình. Rất nhanh, Thúy Vi đi ra đuổi các nha hoàn đi.
Nhưng một câu này đã nói lên nhiều chuyện, lúc rời đi, Tần Thiên thở dài, Đại phu nhân lại không được thoải mái.
Trong lòng vô cùng đồng tình với Đại phu nhân.
Trong đại sảnh.
Đại phu nhân ngồi ở ghế bành khắc hoa cúc tại chính vị, vẻ mặt giận giữ nhìn Lý di nương đang thảnh thơi uống trà phía dưới.
Nguyệt Nương đứng bên Đại phu nhân xoa ngực cho bà, vừa lo lắng nhỏ giọng nhắc:
- Phu nhân, giận hại gan, cẩn thận thân thể mình.
Đại phu nhân nghe lời Nguyệt Nương thì mới bình tĩnh lại một chút.
Bên kia, Lý di nương buông chung trà, quay đầu nhìn Đại phu nhân, không nhanh không chậm cười nói:
- Tỷ tỷ, cái gì mà không để ý tín nghĩa, lời này của tỷ quá nặng nề rồi. Lúc trước lão gia định hôn nào biết rằng Phương gia sẽ suy tàn như vậy. Nếu biết, lão gia nhất định sẽ tán thành với cách làm của ta. Tín Xuyên nhà ta sao có thể lấy nữ nhân nghèo khó như vậy?
- Lão gia không bao giờ là loại người thấy lợi quên nghĩa như vậy.
Đại phu nhân cười nhạt một tiếng, giận tái mặt:
- Làm người phải có tín nghĩa, mặc kệ Phương gia thế nào, nếu là hôn sự lão gia đã định mà đối phương không làm gì tổn hại đến đức hạnh thì Trang phủ chúng ta không thể từ hôn.
Bà nhìn Lý di nương, chém đinh chặt sắt:
- Tín Xuyên phải cưới Phương cô nương!
Nụ cười của Lý di nương cứng đờ, sắc mặt lập tức trầm xuống. Bà cười nhạt hai tiếng, nói:
- Không kịp rồi, ta đã ước định với Lưu gia Tô thành rồi, tỷ tỷ ta còn tự mình đến gặp nữ nhi Lưu gia, khen nàng không ngớt lời.
Tỷ tỷ trong miệng Lý di nương chính là chị ruột bà, là chính thất phu nhân của Tri châu Hồ đại nhân ở đây. Đại phu nhân biết bà dùng điều này để áp chế mình, nếu bà cứ phản đối việc này thì chẳng phải là vỗ mặt Tri châu đại nhân?
Làm thương nhân, nịnh bợ quan lại còn không kịp, ai dám đắc tội?
Lý Tú Mai sau lưng phu nhân lặng lẽ thu xếp mọi thứ, ép bà phải nhận.
Tuy rằng biết bà không nên tức giận nhưng lửa giận không thể khống chế bốc thẳng lên não. Đại phu nhân không khỏi nghiến răng.
Lý di nương lúc này tuy nhìn như trấn tĩnh nhưng thật ra trong lòng cũng bất an, bởi vì bà sở dĩ có thể kéo tỷ tỷ vào là vì đã nói với tỷ tỷ rằng mình đã xử lý tốt hôn ước lúc trước của Tín Xuyên. Nếu không, chuyện bất nghĩa này sao tỷ tỷ bà chịu ra mặt, bà chẳng sợ ảnh hưởng đến danh dự của phu quân sao?
Giờ chỉ sợ Đại phu nhân cứng rắn, nếu bà bất chấp tất cả mà làm lớn chuyện thì rắc rối to.
Bà cũng từng nghĩ làm vấy bẩn danh tiết của Phương cô nương nhưng Phương cô nương ở trong Trang phủ, mình quản lí hậu viện, danh tiết của nàng bị bôi nhọ thì mình cũng không thoát khỏi liên quan.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có cách tiền trảm hậu tấu, mới có thể đạt được mục đích, tuy quá mạo hiểm nhưng cũng là cách duy nhất.
Chỉ cần có thể thuyết phục Đại phu nhân.
Nghĩ vậy, Lý di nương lại dịu mặt, nhìn Đại phu nhân nói:
- Tỷ tỷ, mối hôn sự tốt với một người nam nhi mà nói quan trọng biết bao tỷ tỷ không phải là không biết. Chúng ta đều là người làm mẹ, chung thân đại sự của con cái bao giờ cũng là việc khiến chúng ta lo lắng nhất. Nếu không tỷ tỷ đã chẳng định ra hôn sự cho Tín Ngạn rồi. Còn chẳng phải vì tỷ tỷ không muốn Tín Ngạn chịu thiệt? Ai cũng như vậy, ta muốn tìm cho con mình một hôn sự môn đăng hộ đối có gì sao? Tín Xuyên lúc nào cũng nghe lời tỷ, chưa bao giờ chống đối, tỷ tỷ cũng nên nghĩ cho nó một chút.
Lời Lý di nương nói như kim châm vào nơi mềm yếu nhất trong lòng Đại phu nhân.
Đại phu nhân trong lòng đau xót, buồn bã.
Con mình đã 21 tuổi, nhiều năm qua bà không phải chưa từng nhờ cậy bà mối để ý việc hôn sự của hắn, Tuy rằng Tín Ngạn có tật nhưng trong lòng bà, hắn vẫn là người tốt nhất. Bà cũng muốn cho con có được mối lương duyên tốt, thân gia có thực lực, tương lai sau này bà qua đời cũng có thể chăm sóc cho hắn.
Bà lấy ra chữ của Tín Ngạn, tranh của Tín Ngạn để bà mối cho đối phương xem nhưng lần nào cũng thất vọng mà về.
Bà cũng hiểu, tranh chữ thì có tác dụng gì? Trưởng tử của Trang phủ cũng có tác dụng gì? Chữ đẹp cũng không thi khoa cử được, thân là con trai trưởng lại không thể làm đương gia thì có nhà nào điều kiện tốt muốn gả con cho hắn? Cho dù là thứ nữ cũng muốn gả cho người hữu dụng.
Nhưng nữ tử nhà bình thường lấy vào sau này sao có thể bảo vệ con?
Cứ như vậy, hôn sự dần chậm lại.
Lại nói, Lưu gia Tô thành mà Lý di nương nhắc đến, trước đó bà cũng nhờ bà mối hỏi han nhưng họ khéo léo từ chối, không ngờ còn chưa đến nửa năm đối phương lại đáp ứng Tín Xuyên.
Không phải là vì thấy Tín Xuyên về sau sẽ trở thành đương gia?
Đại phu nhân khổ sở vô cùng.
- Nhưng nếu như vậy mà hủy hôn với Phương gia, ngươi bảo ta ăn nói thế nào với lão gia. Đây chính là hủy danh tiết cả đời lão gia. Không được, chuyện này không thể làm như vậy! Chuyện ngươi làm ngươi nghĩ cách mà giải quyết.
Đại phu nhân ôm ngực nói:
- Ta thân là đương gia chủ mẫu, sẽ không đồng ý từ hôn!
Lý di nương hung hăng lườm Đại phu nhân một cái rồi lại rũ mắt, âm trầm nói:
- Tỷ tỷ, cũng không cần từ hôn, trước lão gia và Phương gia ước định chỉ nói là con của thiếp của Trang phủ, nay lão gia và Phương lão gia đã mất, rốt cuộc là ước định con của thiếp nào chúng ta cũng khó mà nói. Hơn nữa…
Lý di nương cười cười.
- Con của thiếp của Trang phủ cũng nào chỉ có mình Tín Xuyên.
Vừa dứt lời, ngoài cửa có nha hoàn thông báo:
- Trần di nương cùng Tam thiếu gia đến!
Lý di nương cười lớn, đôi mắt đẹp lưu chuyển, xoay người nhìn về phía cửa:
- Thật đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến!