You will know that forgiveness has begun when you recall those who hurt you and feel the power to wish them well.

Lewis B. Smedes

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 345 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 736 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:40:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10: Là Ai?
uốc Vương Vạn Tuế
Tác Giả: Loạn Thế Cuồng Đao
Quyển 1: Ta là quốc vương.
Chương 10: Là ai?
Dịch: Shita.
Biên tập: Quanghuy_2212
Nhóm dịch: Độc Cô Vô Lại [Độc Cô Thôn]
Nguồn: Tàng Thư Viện
Thanh tế kiếm kỵ sĩ trong tay hắc y nhân trong nháy mắt vỡ thành từng mảnh. Thậm chí, dưới sức mạnh khủng khiếp của Tôn Phi một số mảnh còn bay ngược trở lại đâm vào thân thể hắn, máu tươi phún ra.
“Mau trốn!”
Hắc y nhân liều mạng chạy trốn.
Hắn căn bản không phải là đối thủ của tên “quái vật kim loại” này. Tuy mới tiếp xúc nhưng đủ để hắn hiểu kĩ xảo của tên sử dụng cự phủ, thậm chí sức mạnh của tên này so với hắn càng kinh khủng hơn. Dưới tình huống như thế, hắn căn bản không có cơ hội chiến thắng.
“Vèo!”
Tên áo đen ném ra một vật hình bàn tay đầy móng vuốt chộp vào tường thành (móc câu), rồi phi thân nhảy xuống, cố chạy nhanh khỏi chiến trường, thoát khỏi sự đuổi giết của Tôn Phi.
Nhưng lúc này
“Nếu đã tới thì đừng đi nữa, ở lại đi!”
Tôn Phi nào cho hắn cơ hội chạy trốn, cười lạnh một tiếng, đá vào thanh cự kiếm trên mặt đất gần đó.
“Ông oang!”
Thanh kiếm bắn vọt ra, thế kiếm như tia chớp, hóa thành một đạo ánh sáng màu hồng. Cự kiếm phá không mà tới, đâm xuyên qua lưng Hắc y nhân đang lơ lửng trong không trung, sau đó cắm thẳng vào mặt đất dưới chân tường thành.
“Ta khinh! Đồ chó hoang, chiến tiện nghi của ông rồi còn muốn chạy hả? Tự cho mày là quản thành sao?”
Tôn Phi thấy Hắc y nhân đã chết, khinh thường phun ra một câu rồi xoay người chìm vào trong biển người toàn địch nhân. Đúng lúc này bỗng….
“Ừ ùm ừ ùm!”
Bên ngoài thành trì đột nhiên vài tiếng kèn kì quái từ hắc doanh trại vang lên, từ xa nhìn lại chỉ nhỏ bằng cái chấm đen, lan truyền khắp cả chiến trường.
Dưới chân thành, hắc y nhân đang vốn công thành bỗng rút lui nhanh như thủy triều.
“Địch nhân đã rút lui!”
Binh linh Hương Ba thành thấy cảnh này không khỏi hoan hô reo mừng.
Còn địch quân lại hoàn toàn ngược lại, nhìn thấy phe mình rút lựa chọn rút lui, đám áo đen còn lại trên tường thành nhất thời xây xẩm mặt mày, cuống quít quỳ gối, nâng cao vũ khí trên đầu, cầu xin đầu hàng. Binh lính Hương Ba thành nhanh chóng khống chế toàn bộ chiến trường.
Tại nơi cách cửa thành hai trăm mét chiến đấu vẫn chưa kết thúc.
Quốc vương thị vệ trưởng, tam tinh võ sĩ Phất Lan Khắc Lan Mạt Đức đang cùng một tên kiếm sĩ điên cuồng chém giết. Đấu khí trên thân hai người nổ tung, không khí xung quanh hỗn loạn, một hồng một xanh, những nơi đi qua núi đá sụp đổ, vỡ nát tứ tung, trông rất kinh khủng.
Mười mét xung quanh nơi hai người đánh nhau, kình khí bức người, tựa như đao kiếm, vô kiến bất tồi, sắc bén vô cùng, không ai dám tiến lại gần.
Tôn Phi một đường chém giết mấy tên hắc y nhân đang chống cự, rất nhanh tăng tốc. Chỉ mấy giây sau đã nhẹ nhàng xuất hiện ở gần, hắn híp mát tính toán khoảng cách để trợ giúp Bố Lỗ Khắc, muốn bất thình lình bổ ra một phủ chém chết tên kiếm sĩ kia.
Một trận chém giết trước đó làm cho lòng tin của hắn tăng mạnh. Nhưng Tôn Phi rất nhanh phát hiện, cuộc chiến này đã nằm ngoài dự tính của hắn.
Tiến tới khu vực hai người giao chiến, tuy Tôn Phi chưa đến quá gần nhưng đã cảm thấy áp lực rất lớn phả vào mặt, đấu khí màu xanh đỏ bay toán loạn, sắc bén vô cùng, thậm chí còn lưu lại một dấu vết kinh người trên tường thành bằng thạch nham, khiến Tôn Phi thấy cực kỳ nguy hiểm.
“Hai người này thật lợi hại!”
Ở trong hắc ám thế giới, chém giết vô số quái vật đã giúp hắn tích lũy nhiều kinh nghiệm, tính toán rất nhanh, trong nháy mắt hắn phán đoán được, dù Bố Lỗ Khắc hay tên kiếm sĩ kia, thực lực đểu gấp hai lần hắn trở lên, hắn tuyệt đối không phải đối thủ của họ.
Tôn Phi đang nghĩ ngợi thì một tiếng quát trong vòng chiến truyền tới:
“Ha ha ha, chủ nhân đã hạ lệnh thu binh. Hôm nay tạm cho lũ giòi bọ các ngươi hít thở thêm vài ngày, đợi đến ngày phá thành, chắc chắn sẽ huyết tẩy toàn bộ, chó gà không tha!”
Dứt lời, đấu khí màu đỏ trên người tên kiếm sĩ tăng vọt. Cả người giống như chìm trong ngọn lửa đang cháy hừng hực, khí thế tăng cao, chỉ một kiếm đã đẩy Bố Lỗ Khắc ra. Hắn xoay xoay phóng ra mấy kiếm, tức thì hàn quang bắt ra như mưa, đấu khí như bão táp chém mấy tên lính Hương Ba Thành trực tiếp thành hai nửa. Dưới tiếng gào thét thê thảm, hắn đắc ý cười lớn trong rồi lăng không nhảy ra ngoài thành, khí thế cực kỳ hung hăng cản quấy.
Tôn Phi nhịn không nổi:
“Đồ chó hoang, chẳng những giết người của ông, trước mặt ông còn dám giảo miệng, tính giành vinh quang của ông sao? Chó hoang, xem một chiêu của ông!”
Hắn lập lại chiêu cũ, đưa chân đá một cái.
“Vèo!”
Một cây trường thương đầu bọc sắt giống như cự nỗ phá thành, xé không bắn ra, vạch trên trời một đường rõ nét kèm theo tiếng gió rít chói tai, giống như tia chớp bắn thẳng vào đầu tên kiếm sĩ.
“Muốn chết!”
Đang lơ lửng trên không, Lãng Đức cực kỳ tức giận. Ngoài trừ tam tinh võ sĩ Lan Mạt Đức là đối thủ của hắn, lại có con kiến hôi nào lại dám hướng mình tấn công?
Hắn gầm lên, thân thể trong không trung xoay tròn một cách khó tin, tung chân dậm nát trường thương sau đó giống như con chim khổng lồ vỗ cánh quay ngược trở lại.
“Chết cho ta, Bạo Viêm trảm!”
Một đạo đấu khí màu đỏ giống như dung nham nóng chảy nổ tung, mang theo hơi thở tử vong nóng bỏng vọt tới trước mặt Tôn Phi.
“Cẩn thận!”
Lan Mạt Đức kinh hoảng vội hô lên nhắc nhở. Hắn muốn trợ giúp tên “quái vật kim loại” cứu tinh này một kích, nhưng không ngờ tới ý nghĩ vừa mới vận chuyển đấy khí thì vết thương trong trận chiến ác liệt mười năm trước lại tái phát, hắn phun ra một ngụm máu tươi, sau đó không thể nhúc nhích thêm được nữa.
Lan Mạt Đức kinh hãi tới thất sắc.
“Xem ông đây!”
Đối mặt với một tên mạnh hơn mình nhiều đã khơi dậy sự háo thắng trong Tôn Phi, sự kiêu ngạo của Dã nhân đã lặng lẽ thấm vào tính cách hắn. Hắn gặp khó không ngại, còn cười lên một tiếng ha ha thật lớn
Tôn Phi tiến tới, hắc ám cự phủ trong tay xoay tít, hóa thành một đoàn ô quang mang theo lực lượng kinh khủng va chahm vào đấu khí màu đỏ kia.
“Ầm!”
Một tiếng vang lớn nổ ra, tia lửa bắn ra tung tóe khắp bốn phía.
Tôn Phi liên tiếp lùi lại mấy chục bước thân thể mới dừng lại được.
“Phốc!”
Một ngụm máu tươi phun ra nhiễm hồng một góc mặt nạ giáp sắt, thân thể Tôn Phi khẽ lung lay. Bọn lính xung quanh cũng kêu lên.
Một chiêu này đã phân định rõ ràng, dù trước đấy ‘kim loại dũng sĩ’ dũng mãnh vô địch, nhưng bây giờ cũng cam chịu hạ phong.
Tuy không biết khuôn mặt dưới chiếc mặt nạ sắt kị sĩ kia, nhưng người này đã thực sự lấy được được lòng tôn kính của đám lính, cự hán tóc đen Bố Lỗ Khắc cùng mấy tên thị vệ quốc vương. Thậm chí vài người còn muốn xông ra để bảo vệ cho hắn.
Tam tinh võ sĩ Lãng Đức rất rõ ràng chính hắn cũng không chiếm được bao nhiêu tiện nghi cả, đối thủ giống như cự long vậy, bộc phát ra thần lực kinh khủng. Đang lơ lửng trên không trung, không còn điểm tựa nào để mượn lực nên hắn bị phản chấn một chiêu này đẩy bay ra ngoài, điều này khiến hắn cực kỳ bực bội.
“Chết đi cho ta!”
Lãng Đức vẫn không chịu dừng tay, hắn đưa tay phải lên, phóng ra móc câu giống như bàn tay đầy móng vuốt chụp vào tưởng thành, dùng sức mà kéo mạnh một cái, hắn bay vọt trở lên như một con chim khổng lồ rồi từ từ hạ thân xuống tường thành, đấu khí trên thân lại tiếp tục tăng vọt.
Bố Lỗ Khắc và các binh sĩ muốn giúp hắn một tay nhưng dưới uy áp mạnh mẽ như vậy không ai có thể tiến tới được.
Trường kiếm trong tay Lãng Đức lượn lờ làn khí màu đỏ, chuẩn bị nghênh đón Tôn Phi. Hắn quyết định phải cấp cho kẻ không biết sống chết này một bài học trí mang. “Thật ngu xuẩn, dám khiêu khích tôn nghiêm của tam tinh kiếm sĩ sao?”
Mọi người xung quanh thất kinh, ai cũng nghĩ rằng Tôn Phi sẽ phải chết. Thế nhưng…
“Ha ha ha, tạp chủng, ngươi chỉ có chút xíu bản lãnh đó thôi ư?”
Tôn Phi chẳng qua chỉ nghiêng người một chút, không hề tránh né, để mặc cho trường kiếm của Lãng Đức đâm vào vai. Sau đó hắn cười như điên, kèm theo sau đó là một tiếng gầm kinh khủng.
“Hống!”
Kĩ năng “Cuồng hào” của Dã nhân.
Cỗ lực lượng thần bí lúc trước theo tiếng gầm lại lần nữa hiện ra.
Lãng Đức sửng sốt. Chỉ trong chớp mắt tiếp theo, trong lòng hắn chợt cảm thấy sợ hãi vô hạn, cảm giác đó khiến cho đấu khí trong cơ thể vận chuyển hỗn loạn, bị trì hoãn chậm dần.
Lẵng Đức nhìn qua khe hở của mặt nạ sắt, tại đây hắn thấy được một đôi mắt điên cuồng, một ánh mắt sắc nhọn như dao.
“Chó hoang, đi chết đi!”
Tôn Phi nhân cơ hội này đánh ra một quyền, sức mạnh toàn thân được dồn hết vào một quyền này.
Bị “Cuồng hào” nhiễu loạn tân thần trong phút chốc, tuy ngắn ngủi nhưng khiến Lãng Đức không thể kịp né tránh, bị quyền kia nện mạnh vào ngực. Trước sức mạnh khổng lồ như vậy, hắn không thể phản ứng gì hơn là chịu đòn, miệng phun ra một ngụm máu lớn, cả thân hình bị nện ngược về phía sau, rơi thẳng xuống tường thành.
“Ầm!”
Thân thể Lãng Đức ngã vật trên đống tường thành sụp đổ, mà kiếm của hắn còn cắm trên vai Tôn Phi, vẫn chưa có rút ra.
Bị một đòn nghiêm trọng trí mạng, cho dù là tam tinh võ sĩ có đấu khí hộ thể thì Lãng Đức cũng bị thương không hề nhẹ. Hắn vẫn liên tục hộc máu tươi ra ngoài, ánh mắt rung động, hiện lên đầy vẻ khó tin. Vào lúc sắp ngã, hắn đã kịp phóng ra móc câu bám vào tường thành để giảm lực rơi xuống, sau đó ngã chật vật trên mặt đất!
Bị thương như vậy, rớt từ cao như vậy, nhưng bấy nhiêu vẫn không đủ lấy mạng hắn. Dưới tường thành, ánh mắt của Lãng Đức nhìn lên đầy phức tạp, do dự mấy lần hắn mới chịu rời đi.
Mới vừa rồi một khác, hắn rõ rang cảm thấy tử thần đang gọi mình, cái tên khôi giáp che kín toàn thâ kian tuy thực lực không bằng hắn nhưng loại ý chí điên cuồng đó đủ làm hắn đánh mất dũng khí muốn đánh nhau lần thứ hai.
Trên tường thành.
Bọn lính nhìn Tôn Phi trên vai cắm thanh kiếm đã thay dổi toàn bộ. Kính nể, không thể tin, điên cuồng, nhiệt huyết, sùng bài…Ánh mắt nóng bỏng nhìn hắn giống một vị thần.
Ngay cả tam tinh võ sĩ Bố Lỗ Khắc đang bị nội thương cũng nhìn Tôn Phi với ánh mắt tràn đầy kính nể.
Loạt chiến đấu kinh tâm động phách vừa rồi diễn ra rất mau lẹ, nhanh như chớp, chỉ có một mình Lan Mạt Đức thấy rõ, hắn hoàn toàn rõ ràng cái tên dũng sĩ trước mặt này biến thái như thế nào.
Quốc Vương Vạn Tuế Quốc Vương Vạn Tuế - Loạn Thế Cuồng Đao​​