Fear keeps us focused on the past or worried about the future. If we can acknowledge our fear, we can realize that right now we are okay. Right now, today, we are still alive, and our bodies are working marvelously. Our eyes can still see the beautiful sky. Our ears can still hear the voices of our loved ones.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Jenny Nimmo
Thể loại: Phiêu Lưu
Nguyên tác: The Snow Spider Trilogy
Dịch giả: Đảo San Hô
Biên tập: Lý Mai An
Upload bìa: Hải Trần
Số chương: 12
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1838 / 25
Cập nhật: 2016-03-01 22:25:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11: Cái Bẫy
ác sĩ Vaughan đến muộn. Ông phải đến thăm khám cho nhiều nhà tối hôm đó. một số tai nạn kỳ lạ đã xảy ra: té ngã, bọ phỏng và gần chết đuối.
Sau khi dùng ống nghe khám bệnh, ông cầm tay Eirlys lên xem mạch một lúc lâu. Có một cái gì đó làm ông bối rối. Cô bé gợi cho ông nhớ về một người khác mà ông đã từng lham1 tại ngôi nhà này, ngay trong căn phòng này, chỉ lhac1 người đó có làn da rám nắng chứ không phải trắng bệch như cô bé đang ngồi trước mặt này.
Bác sĩ Vaughan nói:
- Có vẻ cô bé đã hồi phục rồi đó. tuy nhiên, cô bé cũng nên nghỉ ngơi chừng một hai ngày.
Trước khi ra về, ông dặn dò bà Griffiths:
- Nhớ trông chừng cô bé! Tuy đã khỏe, nhưng mạch của cô bé còn yếu lắm. Yếu đến mức tôi gần như không cảm thấy nó. Cứ y như... không có mạch gì cả.
Gwyn được phép vào thăm Eirlys sáng hôm sau. Bên ngoài trời vẫn còn tối. Ngọn đèn ở bên giường vẫn còn bật sáng. Eirlys đang ngồi trên giường trong bộ váy ngủ cũ của Bethan. Mái tóc của cô đã được gội sạch và nhìn bạc màu hơn bình thường, Gwyn thầm nghĩ thật là la5khi chị không lớn thêm chút nào cả. Giờ đây cả hai đã lớn bằng nhau.
Eirlys đang nhìn ngắm mọi đồ vật trong phòng – những thứ giúp nói lên đây là phòng của Bethan: vài con búp bê trong những váy áo làm bằng vải cotton bạc màu ngồi im trên bàn trang điểm, một vài bức tranh cây hoa chuông treo trên tường, một cái áo đầm vàng bọc trong lớp ni lon chống bụi vẫn mắc đằng sau cửa, và những tấm rèm in hoa lưu ly xanh và hồng mà Bethan đã chọn.
Họ không ngay lập tức nhắc về quá khứ. Họ nói về một thứ đã đến cùng với con bão và xô ngã Eirlys xuống vũng bùn, về sự hoảng sợ của các con vật, về căn phòng bị tàn phá của Nain, và về con mèo John – chân – dài tội nghiệp.
Gwyn kết luận:
- Tất cả là lỗi của tớ. Tớ biết đó là lỗi của tớ. Tớ đã đưa cho ngọn gió một thứ mà đáng lẽ tớ không nên đưa. Một con ngữa gỗ dị dạng cũ kĩ. Bà đã dặn tớ phải giữ kỹ nó, đừng bao giờ thả nó ra, nhưng tớ đã không nghe lời. Tớ muốn mang Arianwen về, và tớ đã nghĩ đó là cách duy nhất.
Eirlys nói:
- Theo mình nghĩ, nế cậu muốn ngăn chặn thứ đó lại, cậu cần phải biết tên nó, cũng như biết nó là gì.
Gwyn nói:
- Tên của nó? Làm sao tớ biết được? Có đến hàng triệu khả năng, như Rumpelstiltskin chẳng hạn. Và chúng ta không có nhiều thời gian. Ai mà biết nó có thể gây ra thiệt hại gì trong khi chúng ta mải mê tìm tên nó.
Eirlys chống tay lên cằm, giống như Bethan vẫn thường làm, và chậm rãi nói:
- Nếu cậu là người đúng như tên gọi của cậu, nếu cậu là Gwyndion, phù thủy trong truyền thuyết, thì có lẽ con ngựa gỗ đó cũng là nhân vật trong truyền thuyết. Có thể là con quái vật từ một câu chuyện có thật đã bị ai đó dùng ma thuật nhốt vào trong con ngựa gỗ dị dạng để nó không ra ngoài gây hại cho mọi người.
Gwyn chau mày. Eirlys nói rất có lý. Đúng là con ngựa gỗ rất cũ kỹ.
Eirlys đột nhiên rướn người về phía trước và thầm thì hỏi:
- Vẫn còn một món quà khác, phải không? Nain tặng cậu năm món quà, nhưng cậu chỉ kể cho mình nghe về bốn món.
Gwyn nhìn thật kỹ cô bé đang ngồi trên giường của Bethan. Rồi cậu nói:
- Một cái khăn choàng màu vàng: cái khăn của chị, để mang chị về.
Cả hai nhoẻn miệng cười với nhau, và Gwyn bổng cảm thấy nhẹ cà người. Tựa như tất cả không khí nặng nề chôn chặt trong lòng cậu đã được giải thoát và cậu đã có thể thở được. Cậu có rất nhiều điều muốn hỏi, nhiều đến nỗi cậu không biết phải bắt đầu từ đâu.
Cuối cùng cậu hỏi:
- Chị đã ở vậy Bethan?
Cô bé trả lời:
- Chị không phải là Bethan. Có thể trước đây chị đã từng là Bethan, nhưng bây giờ tên của chị là Eirlys. Chị không thể nào làm Bethan trở lại được nữa. Chị đã ở bên ngoài kia.
Eirlys gật đầu chỉ về một mảng đen phân chia hai tấm rèm cửa.
- ở trên núi à?
- Không phải.
Eirlys có vẻ do dự không muốn nói. Rồi cô trả lời:
- ở ngoài kia, xa hơn những ngọn núi! Xa hơn bầu trời!
- Bằng cách nào?
- Em sẽ không tin đâu.
- Chị cứ nói đi. Em biết cảm giác thế nào khi người khác không tin mình. Hãy nói cho em nghe về cái đêm chị đi kiếm con cừu đen đi.
Mất mấy phút Eirlys mới bắt đầu câu chuyện. Gwyn kiên nhẫn chờ đợi trong khi Eirlys tìm cách để kể cho cậu nghe điều mà ít người sẽ chịu tin.
Cô chậm rãi nói:
- Chị không hề sợ hãi gì. Ngược lại chị cảm thấy rất phấn khích khi ở bên ngoài với ánh đèn rọi sáng trong mưa. Chị có cảm giác một chuyện gì đó có thể xảy ra. Một chuyện mà chị luôn muốn xảy ra, nhưng không bao giờ hiểu được đó là gì. Chị không tìm thấy con cừu đen. Chị đã gọi nó mãi. Nhớ không, em đã đặt cho nó một cái tên? Berry! Bởi vì nó có bộ lông đen ánh đỏ tía, giống màu trái cây chín mọng. Chị đã leo lên núi, cao và cao hơn nữa, để tìm nó, và trời bắt đầu lạnh. Chị đã quên mang găng tay, cho nên những ngón tay của chị bị lạnh cóng, đến nỗi phải khó khăn lắm chị mới cầm được đèn. Chị muốn dừng lại nghỉ và cho tay vào túi áo để sưởi ấm, nhưng chị không thể làm được vì phải cầm ngọn đèn. Và rồi chị thấy Berry. Nó đang đúng cạnh tảng đá lớn ngay phía cuối cánh đồng bằng phẳng. Chị gọi nó và giơ tay ra vẫy – và chị đã làm rớt cái đèn. Mọi thứ trở nên tối mù. Chị cố gắng đi trong bóng tối, nhưng chị bị té ngã và lăn xuống núi. Chị cứ lăn mãi, lăn mãi, không biết đã lăn đi bao xa, cho đến khi chị nắm được một búi cỏ.
Eirlys ngừng kể và đưa tay vuốt ve những miếng vá trên tấm chăn bông. Cô xóe rộng bàn tay ra như muốn quay trở lại nơi mà cô đã một thời từng thuộc về nó. Rồi cô mơ màng nói tiếp:
- Chị nghĩ mình sắp chết rồi. Hoặc là do cái lạnh, do trượt ngã, hay do sự ẩm ướt. Nhưng rồi chị thấy một ánh sáng từ rất xa. Đó không phải là ánh sáng của một ngôi sao. Ánh sáng tiến lại gần hơn, và xung quanh nó cơn bão sáng lấp lánh như cầu vồng. Chị thấy một cánh buồm lớn và những sinh vật nhảy múa trên một con thuyền bạc, cũng như em đã thấy. Và chị muốn chạm vào nó. Chị đã rất, rất muốn được ở cùng nó.
Gwyn nài nỉ chị nói tiếp:
- Rồi sao nữa hả chị?
- Họ đã đón nhận chị!
- Ai cơ?
- Những đứa trẻ. Chỉ có điều họ không thực sự là trẻ con. Họ rất nhiều tuổi, và rất thông thái. Nhưng họ không bao giờ lớn lên – như chị. Họ đã mang chị đến một thế giới khác. Thế giới mà em đã thấy trong mạng nhện ấy!
- Còn Berry thì sao?
- Berry cũng ở đó. nó cũng nhớ tên của mình, nhưng bộ lông của nó màu xám bạc chứ không đen tuyền. Và mái tóc cũng như làn da của chị cũng nhạt màu hơn. Và chị cũng không bao giờ lớn lên, cũng như nó.
- Nơi đó có tốt không chị?
- Tốt.
- Vậy tại sao chị quay lại?
- Em gọi chị mà, nhớ không? Lúc đầu, tiếng gọi của em rất nhỏ, nhưng sau đó, khi Nain đưa em năm món quà, tiếng gọi của em lớn đến mức tụi chị không thể lờ đi được. Mọi người đã gửi cho em con nhện tuyết vì em đã nhìn thấy chị. Nó là tất cả những gì tụi chị có. Đó cũng là cách chị có thể nhìn thấy em từ đó – bên trong mạng nhện!
Gwyn hỏi:
- Mạng nhện? Ý chị là có nhiều con nhện khác như Arianwen ở đó à? Chị sử dụng chúng như... TV à?
Eirlys nhìn cậu tội nghiệp:
- Không phải TV. Những cái mạng nhện của tụi chị tuyệt vời hơn như thế nhiều.
- Kể cho em nghe thêm về nơi đó đi! Em có thể đến đó không?
Lần này Eirlys lờ đi câu hỏi của Gwyn. Cô bảo:
- Hãy tìm Arianwen!
- Nhưng bằng cách nào? Mẹ đã nhét nó xuống ống thoát nước. Nó ở ngoài kia, đây đó dưới mặt đất. Em không còn món quà gì để đổi nó về được cả. Và em cũng không biết từ để nói.
Eirlys nhìn cậu, rồi nói:
- Em là một phù thủy. Em là Gwyndion Gwyn. Em có thể mang nó về. Hãy cố gắng đi!
Gwyn cảm thấy xấu hổ. Nưng như được tiếp thêm lòng tự tin dưới ánh mắt xanh biêng biếc của Eirlys, cậu đứng dậy khỏi ghế v im lặng đi ra khỏi phòng.
Cậu xuống lầu và mang ủng vào. Trời đã ngừng mưa nên cậu không cần mang áo khoác ngoài. Cậu mở cửa trước, bước ra ngoài rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại sao cho không gây ra tiếng động nào. Chỉ vài giây sau, cậu đã đứng cạnh hàng cây táo gai. Có một cái gì đó nặng nề trong bầu không khí. Nó bắt những nhánh cây xám xịt oằn mình xuống mặt đất che kín mọi lối đi chính giữa.
Gwyn do dự. Có thể nào ngay cả những cái cây cũng bị quỷ ám? Vội vã bước vào bên trong, Gwyn thở gấp như một cái gai trên thân cây đâm vào vai cậu.
Nền đất ẩm ướt bắt đầu đông cứng lại trong cái lạnh. Một màn sương trắng giăng mờ mờ trên mặt cỏ. Có ai đó hay một cái gì đó ở bên trong những hàng cây. Gwyn cảm thấy có cái gì đó kéo cậu ngược về phía những thân cây tua tủa gai nhọn. Để chống lại sức kéo đó, cậu phải nhào xuống đất và bò vào chính giữa.
Một khi đa đến nơi, Gwyn không biết phải làm gì. Cậu cố nhớ lại mình đã ảm thấy như thế nào khi đánh Dewi Davis, nhưng cảm giác lần này thật khác. Một cái gì đó đang cố đánh lạc hướng cậu, kéo tâm trí Gwyn ra khỏi điều mà cậu muốn làm. Cậu kê đầu xuống mặt đất lạnh cóng và lắng nghe thử, nhưng tất cả những gì cậu nghe được chỉ là tiếng không khí bên trên kêu lên răng rắc như tiếng nổ đầy giận dữ của pháo bông. Và rồi chính cậu cũng bắt đầu nổi giận. Một nỗi căm ghét tột độ cái thứ đã giết chết John-chân-dài sôi sục trong lòng cậu. Gwyn đẩy nó đi bằng sức mạnh tâm trí mình, đẩy mãi, đẩy mãi, cho đến khi cậu cảm thấy nó biến mất khỏi đầu cậu. Bây giờ thì cậu đã có thể suy nghĩ. Gwyn nhắm mắt lại và nghĩ về những viên gạch ở bên dưới mặt đất, về dòng nước tù ống thoát nươc nhà bếp đang chảy giữa những viên gạch, và về con nhên bên trong dòng nước ấy. Cậu nhấc tay lên để cạnh đầu rồi thụt mạnh xuống. Và mình cảm thấy mình đang rơi xuyên qua lòng đất, càng ngày càng xuống sâu hơn.
Bà Griffiths đi vào phòng với ly sữa trên tay. Bà đưa nó cho Eirlys uống rồi bước về phía cửa sổ. Bà nhận xét:
- Tuyết lại rơi nữa rồi. Mùa đông năm nay dên sớm thật.
Eirlys nói:
- Cháu rất thích tuyết.
- Cô biết.
Bà Griffiths mỉm cười. Rồi đột ngột bà trông thấy một điều gì đó ngoài cửa sổ.
- Có ai đó ngoài kia. Ai đó nằm trên mặt đất, giữa tuyết trắng. Hình như là Gwyn?
Bà mở cửa sộ định gọi con,nhưng thình lình một cột ánh sáng chiếu xuyên qua tuyết và với một tiếng nổ chói tai, nó chiếu thẳng vào chỗ Gwyn nằm. Bà Griffiths kêu lên thất thanh và ngất xỉu trên sàn. Eirlys chạy đến bên bà, và cô là người duy nhất thấy được điều gì xảy ra giữa những hàng cây táo gai.
Eirllys thấy mặt đất sáng lấp lóa và bắt đầu rung chuyển, trong khi Gwyn, ới hai bàn tay giang rộng, bị hất tung trong gió như một chú chim nhỏ. Cô thấy tay Gwyn phát sáng trong tuyết, rồi mặt đất bên dưới cậu nứt ra. Vôsố miếng băng nhỏ li ti từ vết nưt bay lên cao, tô điểm cho những tán cây xung quanh như những tràng hoa kim tuyến. Và giữa một trong số những cái cây đó, một cái gì đó lóe sáng rực rỡ hơn cả ánh sao. Eirlys biết rằng Arianwen đã an toàn.
Đén khi đó, Eirlys mới chạy đi lấy một cái khăn lạnh. Cô đặt nó lên trán bà Griffiths rồi nhẹ nhàng vuốt tóc bà.
Bà Griffiths tỉnh táo lại. Bà nắm tay cô bé và hỏi:
- Là cháu à? Chuyện gì xảy ra vậy? Cô đã thấy một chuyện rất lạ. Cô sợ lắm.
Eirlys trấn an bà:
- Chỉ là tuyết thôi. Đôi lúc, màu tuyết trắng xóa làm chúng ta thấy những thứ không thật.
Vẫn giữ chặt tay cô bé, bà Griffiths ngồi dậy. Bà nói:
- Thật tốt là có cháu ở đây.
Họ ngồi im trong vài giây: cô gái quỳ bên cạnh người phụ nữ, bình tĩnh và im lặng, cho đến khi bà Griffiths đột ngột đứng dậy và nói:
- Cô tệ thật, lại để cháu chăm sóc cho cô. Cháu là người bệnh, đáng lẽ phải ngược lại mới đúng. Cháu về giường nghỉ đi, không bác sĩ sẽ trách mắng cô mất.
Gwyn bước vào trong phòng khi mẹ vừa đắp chăn lại cho Eirlys. Người cậu đầy tuyết ẩm, nhưng cậu đang cười tươi một cách đắc thắng.
Mẹ hỏi:
- Gwyn, là con ở ngoài đó à? Sao lại nằm trong tuyết thế? Con điên à?
Cậu vui vẻ trả lời:
- Không, không điên. Con là phù thủy!
Bà Griffiths chặc lưỡi tỏ vẻ không hài lòng:
- Hết biết! Thỉnh thoảng mẹ cũng không biết những gì bà Davis nói về con có thật sự là sai không nữa.
- Con có thể nói chuyện với Eirlys một chut được không?
- Đáng lẽ giờ này con phải lo đến trường chứ. Nhưng nếu con còn ở đây thì, được, các con có thể nói chuyện với nhau. Nhưng nhớ là phải thay đồ và lau khô tóc trước đấy!
Gwyn về phòng mình. Khi cậu quay trở lại với quần áo và đầu tóc khô ráo, cậu có mang theo quyển sách bìa đen của Nain. Cậu nói:
- Em kiếm được Arianwen rồi!
Rồi cậu giơ tay ra để con nhện bạc bò lên cái chăn.
- Em phải đánh nhau một chặp mới giành lại được nó. Có cái gì đó cứ cố ngăn cản em.
Eirlys bảo:
- Chị có thấy. Em đúng là một phù thủy đó Gwyn!
Gwyn cảm thấy rất hãnh diện, và cũng có chút mắc cỡ trước lời khen của chị. Cậu nói tiếp:
- Em đã đọc qua sách của bà. Chị tin không, em có thể đọc được nó đấy! Trước giờ em cứ nghĩ em không đọc được.
- Vậy em đọc nó cho chị nghe đi. Chúng ta sẽ thử tìm xem cái gì ẩn nấp trong con ngựa gỗ.
Gwyn ngồi lên giường và bắt đầu đọc to những truyền thuyết xứ Wales cổ. Vừa đọc, cậu vừa dịch lại cho Eirlys nghe. Đó không phải là một công việc dễ dàng, tuy nhiên càng đọc, cậu càng dịch thuần thục hơn. Và Eirlys một lần nữa được nghe lại những câu chuyện mà trước đây, Nain đã ngồi vào đúng Gwyn đang ngồi và kể cho cô nghe đến khi cô ngủ thiếp đi.
Cô nghe cậu chuyện về ông vua và các vị hoàng tử, phù thủy và những người khổng lồ, nghe cả câu chuyện về vua Arthur, nhưng Gwyn vẫn không tìm thấy ở đâu có nhắc đến con ngựa gỗ dị dạng.
Eirlys gợi ý:
- Đọc thử câu chuyện về công chúa Branwen xem! Chị nhớ có những con ngựa trong câu chuyện ấy. Chị không nhớ rõ chuyện như thế nào, nhưng chị nhớ câu chuyện thường làm chị khóc.
Gwyn bắt đầu đọc truyện về Branwen. Tuy nhiên chưa đọc hết hai trang, cậu đột ngột ngừng lại và nói nhỏ:
- Em tìm ra nó rồi. Nhưng câu chuyện thảm lắm, em không đọc nó đâu.
- Đọc cho chị nghe đi!
- Em không thể!
Gwyn nhìn trừng trừng vào trang sách. Mặt cậu ngấn lệ.
Eirlys khăng khăng nói:
- Cứ đọc đi!
Gwyn nói:
- Chị sẽ ghét câu chuyện này cho coi.
Và rồi cậu đọc:
- Efniesen, anh trai của Branwen, đi ngang qua những con ngựa của vua Ireland. Ông nói, “những con ngựa này của ai đây?” Những người lính trả lời, “chúng thuộc về vua Ireland. Ngài ấy đến đây để cưới em gái của ngài, công chúa Branwen.” Và Efsisien hét lên, “không ai nói với ta về chuyện này cả. Không ai hỏi ý kiến của ta. Em ta sẽ không cưới vua Ireland!” Trong cơn tức giận, ông rút kiếm ra cắt tai và đuôi, lông mày và môi của những con ngựa, cho đến khi chúng hét lên vì đau đớn và không ai có thể chạm vào chúng!
Sự im lặng bao trùm căn phòng. Gwyn nói:
- Em đã nói rồi mà, nghe xong thể nào chị cũng buồn.
Eirlys kéo chặt cái chăn quấn quanh cổ. Cô kiên quyết nói:
- Không! Chúng ta buộc phải biết. Có thể là vị hoàng tử điên dại đó không bao giờ chết, mà bị nhốt vào trong con ngựa gỗ dị dạng vĩnh viễn vì những gì ông ta đã làm.
Gwyn nhớ lại:
- Nain bảo đã thử đốt con ngựa gỗ nhưng làm không được.
Eirlys gợi ý:
- Nó không thể bị hủy diệt, cho nên người ta đã đưa nó cho những thầy phù thủy để bảo quản. Họ là những người mạnh nhất vào thời điểm đó!
Cô ngừng lại một lát rồi nói:
- Giờ thì em đã biết em phải bắt ai lại rồi!
- Em biết tên, nhưng em không thấy được ông ấy. Làm sao em biết ông ấy ở đâu?
- Chắc chắn ông ấy vẫn ở trên núi. Em sẽ tìm được thôi. Em còn có Arianwen giúp em nữa mà!
Gwyn đi đến bên cửa sổ và kéo rộng tấm rèm ra. Trời đã sáng. Những bông tuyết bay ngang qua cửa sổ; một số nấn ná lại, nhảy múa nhẹ nhàng trên khung cửa trước khi lướt xuống cây táo bên dưới.
Thấy tuyết rơi, Eirlys bảo:
- Có lẽ em nên đợi. Sẽ có bão tuyết trên núi đấy.
- Không! Em không được phép đợi. Chuyện gì đó sẽ xảy ra nếu em không chặn ông ấy ngay lại. Em sẽ không đi xa đâu. Em biết mình phải làm gì mà. Chị nói mẹ là em đến nhà Nain nhé.
Bà Griffiths đang lúi húi trong bếp khi Gwyn nhẹ nhàng xuống lầu, mặc áo khoác rồi mang ủng vào, rồi, lần thứ hai trong sáng hôm đó, lẻn ra khỏi nhà.
Ngay khi vừa ra khỏi cửa, cậu nhận ra sẽ không thể đi xa được. Eirlys đã nói đúng. Đang có một cơn bão tuyết trên núi. Gió và tuyết nện vào mặt Gwyn, khiến cậu phải nheo mắt lại và nhìn xuống chân mới có thể thấy đường. Nhưng cậu biết đường đi, và biết mình phải làm gì.
Khi đến chỗ bức tường đá mà cậu đã mất con ngựa gỗ cho ngọn gió, Gwyn ngấc Arianwen ra khỏi túi áo và giơ nó lên trong tuyết. Nó bám chặt vào tay cậu một lúc, cố gắng giữ mình trong gió mạnh.
Gwyn thì thầm:
- Đi đi!
Và rồi những từ lạ lẫm phát ra từ miệng cậu, những từ mà cậu chưa bao giờ biết và không hiểu ý nghĩa. Cậu bắt đầu đọc thần chú.
Con nhện lăn ra khỏi tay Gwyn và cuốn vào trong tuyết. Cậu dõi theo nó, một màu sáng bạc giữa những bông tuyết trắng, rồi cậu phải nhắm nghiền mắt lại vì bão tuyết. Đến khi cậu mở mắt ra, con nhện đã biến mất và gió đã bắt đầu dịu đi. Một sự yên tĩnh đột ngột bao trùm khắp nơi, như thể cả ngọn núi đang nín thở hồi hộp chờ đợi. Những đám mây tuyết bắt đầu tụ lại quanh đỉnh núi. Ngày càng dày đặc hơn, chúng lăn xuống dưới trong một đợt khí lạnh khổng lồ. Trong vài giây, Gwyn gần như không thấy được tay mình. Cậu lần mò tìm bức tường đá. Nhưng thứ mà cậu tìm thấy là một cái gì đó mượt và cao – một cột băng!
Và rồi Gwyn ù té chạy. Trong màn tuyết trắng xóa che hết mọi tầm nhìn, cậu loạng choạng chạy xuống núi và tránh xa câu thần chú của mình. Arianwen đã bắt đầu dệt sợi!
Cũng vào lúc đó, có một người gõ cửa nhà Griffiths. Bà Griffiths ra,ở cửa và nhận ra Alun Lloyd đang đứng trên bậc cửa nhà mình.
- Phải Alun đó không?
Bà hỏi vì cậu bé choàng một cái khăn đỏ kín mặt đến tận mắt. Alun lí nhí trả lời qua lớp khăn choàng dày cộm.
- Vâng.
- Cháu cũng không đến trường hôm nay à?
Phải khó khăn lắm bà Griffiths mới nghe được câu trả lời.
- Không ạ, không có xe buýt – bão tuyết – có Gwyn ở nhà không ạ?
- Cháu giũ tuyết khỏi ủng rồi vào nhà đi.
Bà đỡ lấy cái khoác của Alun, giũ nó ở bên ngoài rồi đóng cửa lại. Bà bảo:
- Gwyn ở trên lầu với Eirlys đó. tội nghiệp, tối qua cô bé gặp tai nạn đến giờ vẫn còn nghỉ trên giường.
Alun nói:
- Cháu có nghe nói chuyện ấy. Cháu lên lầu được không?
- Dĩ nhiên là được rồi. Cánh cửa đầu tiên bên tay trái đấy. Nhưng nhớ đừng ở lâu. Cô bé vẫn chưa...
Alun đã phóng lên lầu trước khi bà Griffiths kịp nói hết câu. Mở cửa ra, cậu chỉ thấy một mình Eirlys.
Cô đang ngồi trên giường và đọc một cuốn sách.
Alun hỏi:
- Gwyn đâu rồi?
Cô bé trả lời:
- Cậu ấy ở nhà bà.
- Không có. Tớ vừa từ đó qua.
Hai đứa trẻ nhìn nhau qua tấm chăn bông.
Alun quyết định hỏi theo một cách khác:
- Cậu ấy có nhà không? Tại sao cậu ấy không gặp tớ?
Cô bé im lặng nhìn Alun, và cậu phải nhìn lảng đi chỗ khác để tránh ánh mắt xanh kỳ lạ của cô. Cậu không thích ánh mắt của Eirlys, nó làm cậu cảm thấy lạnh.
- OK, cậu không muốn nói với tớ chứ gì? Tớ xin lỗi về... về chuyện cậu bị tai nạn, và tớ... tớ đến đây để nói điều đó.
Alun liếc nhìn gương mặt trắng bệch của Eirlys, nhưng rồi nhanh chóng quay mặt đi. Cậu nói:
- Nhưng tớ muốn nói với Gwyn về chuyện đó. Tớ thực sự muốn nói chuyện với cậu ấy. Và nhất định tớ sẽ tìm ra cậu ấy. Tớ không quan tâm nếu nó tốn nhiều thời gian – cho dù phải vĩnh viễn đi tìm!
Alun quay ngoắt người lại và chạy ào ra khỏi phòng.
Vài giây sau, bà Griffiths nghe thấy tiếng cửa trước đóng sầm lại. Bà gọi hỏi:
- Alun về rồi à? Sao cậu ấy không ở lại chơi một lát?
Không nghe tiếng trả lời, bà quay trở lại công việc giặt giũ. Bà vẫn không biết Gwyn không có ở nhà.
Bên ngoài, Alun thấy dấu chân trong tuyết. Cậu bắt đầu đi lần theo chúng.
Vài phút sau, Gwyn trở về nhà. Thật im lặng, cậu cởi bộ đồ đầu tuyết và đi chân không lên lầu. Cậu bảo Eirlys:
- Xong rồi! Câu thần chú đã bắt đầu!
Cô nói:
- Bạn của em đã đến đây.
- Alun à? Cậu ấy muốn gì?
- Muốn gặp em. Cậu ấy có vẻ rất giận!
Gwyn bắt đầu cảm thấy bất an. Co điều gì đó khủng khiếp đang xảy ra, cậu hỏi:
- Cậu ấy đi đâu rồi?
Eirlys cũng lo sợ không kém. Cô trả lời:
- Chị nghĩ cậu ấy đi lên núi.
- Nhưng em không thấy Alun. Chắc là cậu ấy đã không thấy đường trong tuyết.
- Cậu ấy sẽ đi lạc mất!
Gwyn hét lên:
- Bị mắc kẹt! Bị mắc kẹt và bị đóng băng!
Cậu phóng nhanh xuống lầu và chay ra ngoài. Quá hoảng, cậu quên cả việc mặc áo khoác và ủng vào, cũng như quên đóng cửa trước. Vừa chạy, cậu gọi to tên bạn, gọi đến khản cả cổ. Tuyết đã trở thành một lớp sương mù dày đặc, và giống như một tấm chăn, vùi đi mọi âm thanh.
Khó khăn lắm Gwyn mới tìm được đường trở lại nơi cậu chạm vào cột băng. Giờ đây đã có một cột băng khác bên cạnh nó. Và thêm một cột băng, và một cột băng nữa. Chúng nhô lên quá cao để Gwyn có thể chạm tới, và quá sát để Gwyn có thể lách qua. Một bức tường băng! Gwyn đập vào bức tường, đá nó, cào xé nó bằng những ngón tay của cậu. Dù đã khản cả cổ, cậu vẫn không ngừng gọi tên Alun. Và rồi cậu ngồi phịch xuống đất. Cậu đã bị hạ gục bởi chính câu thần chú của mình.
Nhện Tuyết Nhện Tuyết - Jenny Nimmo Nhện Tuyết