Love, like a mountain-wind upon an oak, falling upon me, shakes me leaf and bough.

Sappho

 
 
 
 
 
Tác giả: Athur Hailey
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: “The Money Changers”
Dịch giả: Vũ Đình Phòng
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 58 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 266 / 9
Cập nhật: 2020-06-28 13:34:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
ếu Alex Vandervoort chỉ phải cô đơn có một phần thời gian trong đêm đó, thì Roscoe Heyward lại phải vò võ một mình suốt cả đêm. Ông ta ở nhà, trong toà biệt thự hai tầng sang trọng ở khu Shaker Heights, ngồi trong ghế bành, sau bàn giấy bọc da bừa bộn giấy tờ và các loại hồ sơ. Phòng làm việc riêng tại nhà của Roscoe nhỏ nhưng được trang bị tỷ mẩn.
Vợ ông, Beatrice, trước đó hai tiếng đã lên gác ngủ và khoá trái cửa lại. Đã mười hai năm nay Beatrice ngủ riêng và khoá trái cửa lại như thế. Thái độ thô bạo và quyết liệt đó, tuy vậy, không hề làm Roscoe Heyward tự ái. Hai vợ chồng sống ly thân như vậy được cả hai tán thành. Trước đó quan hệ tình dục của họ trong một thời gian dài đã thưa dần và cuối cùng chấm dứt hẳn.
Ông đều quy lỗi cho vợ. Ngay khi mới cưới nhau, Beatrice đã không dấu diếm mà nói toạc ra rằng bà ta ghê tởm những động tác trơ trẽn khi làm tình, mặc dù thỉnh thoảng bà ta cũng có nhu cầu. Bà ta thổ lộ ra với chồng là sẽ dùng toàn bộ nghị lực của bà, để kiềm chế thứ nhu cầu “súc vật" đó.
Thỉnh thoảng, Roscoe Heyward chợt thấy đứa con trai duy nhất của họ tên là Elmer cũng giống hệt mẹ. Cậu ta cũng ghê tởm các động tác tình cảm đó. Năm nay gần ba mươi tuổi, là một chuyên gia về kiểm toán, Elmer lộ vẻ chán chường mọi thứ. Cậu ta ghê tởm cuộc sống, và cử chỉ quen thuộc của cậu ta là đưa hai ngón tay lên bịt mũi, tỏ vẻ không muốn ngủi thấy mùi thối tha xung quanh cậu. Còn Roscoe Heyward thì ông chấp nhận việc nhịn sinh hoạt tình dục không một lời phàn nàn, phần vì việc ngủ với vợ không còn đem lại cho ông niềm thích thú, phần vì tham vọng công danh của ông quá lớn, át đi mọi nhu cầu khác. Do nhịn lâu, cuối cùng Roscoe mất hẳn nhu cầu tình dục. Thỉnh thoảng lắm ông mới chợt thấy le lói chút thèm muốn, nhưng nó lại tắt đi ngay.
Roscoe Heyward công nhận là về các mặt khác, quan điểm của Beatrice rất hợp với ông. Sinh ra trong một gía đình quý tộc lâu đời ở Boston, bà ta đạt được thành công rực rỡ ngay từ khi rất trẻ. Gia đình luôn tổ chức lễ hội tưng bừng và chính trong một đêm dạ hội đó hai người quen nhau. Roscoe, khi đó còn rất trẻ, mặc bộ lễ phục nghiêm chỉnh và cứng nhắc, tay đi găng trắng, được long trọng giới thiệu với Beatrice.
Sau đấy hai người thường xuyên gặp nhau dưới sự chứng giám của bà vú già. Thời kỳ "tìm hiểu” kéo dài tới hai năm rồi họ mới tổ chức hôn lễ. Hầu như toàn thể giới thượng lưu thành phố Boston đến dự đám cưới, và Roscoe Heyward rất tự hào về điều này.
Từ ngày đó cho đến hôm nay, Beatrice vẫn nhất trí với chồng về sự cần thiết của danh giá. Một thời gian dài bà tham gia tích cực trong tổ chức "Phụ nữ Cách mạng Hoa Kỳ", làm chân phụ trách hồ sơ tư liệu lịch sử của Hội. Tổ chức này tập hợp những phụ nữ quý tộc và Roscoe Heyward đánh giá cao vai trò danh giá của vợ trong giới thượng lưu.
Điều duy nhất gia đình Beatrice thiếu là tiền bạc. Nhiều lúc Roscoe Heyward tiếc rẻ là vợ ông không được thừa kế một gia tài kếch xù. Ông ta phải duy trì cả một gia đình chỉ bằng số lương của quan chức nhà băng. Năm nay số chi vượt xa số thu khiến Roscoe Heyward rất lo lắng. Tháng Tư ông phải vay tiền để trả thuế đánh trên thu nhập. Năm trước và cả năm trước nữa, tình trạng này cũng đã xảy ra. Chỉ có vài năm Roscoe không phải vay, nhờ vào một số vụ làm ăn lén lút. Rất nhiều viên chức lương thấp nhún vai khi thấy một Phó tổng giám đốc nhà băng, lương sáu mươi lăm ngàn đô la mỗi năm mà không đủ tiêu, phải vay mượn. Nhưng sự thật lại đúng là như thế.
Thử làm một con tính nhỏ là đủ thấy. Thuế đánh vào thu nhập chiếm một phần ba lương. Tiền góp trả dần cho và biệt thự chiếm mỗi năm mười sáu ngàn. Các thứ thuế vặt vãnh khác chiếm hai ngàn rưởi đô la. Cuối cùng còn lại khoảng hai mươi tư ngàn đô la, nghĩa là mỗi tuần chỉ có hơn bốn trám sáu mươi đô la để chi tiêu vào tất cả các khoản: bảo dưỡng nhà cửa, xe cộ, đóng bảo hiểm, các bữa ăn, may mặc, một chiếc xe cho Beatrice (Roscoe thì dùng chiếc limousine của nhà băng), một chị nấu bếp, và đủ các khoản tiền xã giao khác.
Mỗi khi nghĩ đến tình trạng tài chính trong gia đình Roscoe Heyward lại nhận thấy ông ở quá sang. Ngay khi mới dọn đến đây ông đã thấy không cần diện tích lớn như thế, ngay cả khi Elmer còn ở nhà với bố mẹ. Hiện giờ thì cậu đã ở riêng. Alex Vandervoort lương cũng ngang với Roscoe Heyward, vậy mà chỉ sống trong một căn hộ thuê, cho dù căn hộ đầy đủ tiện nghi. Nhưng Beatrice rất kiêu hãnh về toà biệt thự của họ, nhất quyết không chịu "đi ở thuê”. Bản thân Roscoe cũng không chịu. Hai vợ chồng Heyward đành chịu vay nợ vậy. Beatrice không quen sống gò bó. Khăn ăn là không bao giờ sử dụng hai lần. Có rây bẩn hay không, dứt khoát cứ phải đưa đi giặt toàn bộ. Bà ta suốt ngày gọi điện dường đài, đi khắp mọi nơi xa xăm để "xã giao”. Tất cả các tác phong đài các đó, ngốn hết toàn bộ lương của vị phó tổng giám đốc Ngân hàng Thương mại số Một.
Roscoe Heyward xuống nhà uống một ly sữa trong tủ lạnh dưới bếp. Mặc dù Beatrice đã lên phòng trước đó hai tiếng để ngủ, nhưng tất cả các bóng đèn dưới tầng một đều vẫn sáng trưng. Roscoe bực tức lần lượt tắt chúng. Dù sao Beatrice cũng buộc phải tuân theo thực tế và gia đình Heyward đã phải nhịn một số khoản chi tiêu, trước hết là khoản nghỉ hè hàng năm. Đã hai năm nay họ không đi nghỉ mát. Năm ngoái Roscoe Heyward nói với các đồng sự ở nhà băng:
- Vợ chồng tôi đã tính thuê một du thuyền dạo chơi trên biển Địa Trung Hải mươi ngày, nhưng cuối cùng kế hoạch thay đổi, chúng tôi quyết định không đi nữa.
Điều nguy hiểm nhất là Roscoe Heyward không có khoản tiết kiệm vào để dự trữ. Ông ta chỉ có một số nhỏ cổ phần nhờ chỗ cố gắng không bán đi để giữ ghế. Phần lợi nhuận do số cổ phần đó đem lại, không đủ bù khoản thiếu trong chi tiêu gia đình.
Tối hôm nay Roscoe Heyward triền miên suy nghĩ, có lẽ đành phải vay một khoản tương đối lớn vậy. Và ông nghĩ, tình hình sẽ yên ổn, nếu như ông lên được chức Tổng giám đốc, thay chân Ben Rosselli. Giống mọi nhà băng khác, ở Ngân hàng Thương mại số Một này giữa lương của Tổng giám đốc và của các cộng tác viên thân cận có khoảng cách khá xa. Ben Rosselli hưởng mỗi năm một trăm ba mươi ngàn đô la, chưa kể tiền lãi do các cổ phần đem lại. Nếu như mình lọt vào cái ghế ấy?
Roscoe thầm nghĩ. Thu nhập sẽ lập tức tăng gấp đôi. Dù có phải trả tiền thuế đánh vào thu nhập cao hơn mình vẫn dư thừa để chi mọi khoản trong gia cảnh. Thu dọn các giấy tờ, hồ sơ trên bàn xong, Roscoe Heyward vẫn chưa đứng lên đi ngủ. Ông còn suy nghĩ miên man, thử đề ra những biện pháp để đoạt được cái ghế Tổng giám đốc.
Nhà Băng Nhà Băng - Athur Hailey Nhà Băng