Số lần đọc/download: 1263 / 12
Cập nhật: 2015-11-13 18:13:17 +0700
Chương 9
V
ũ Nhi không rõ mình tỉnh dậy khi nào, cô chỉ nhớ, khi cô mở mắt, bên ngoài cửa sổ vẫn truyền lại tiếng mưa rào rào. Đúng lúc đó, cô lại nghe thấy tiếng trẻ em khóc.
Cô không đánh thức Đồng Niên đang say giấc bên cạnh mà tự mình lặng lẽ bước xuống giường, đi lần theo âm thanh đó, mở cửa phòng. Tiếng khóc đó nghe rành rọt trong đêm tối. Nhưng Vũ Nhi biết không thể gọi Đồng Niên dậy, vì nếu anh tỉnh dậy, anh cũng vẫn không nghe thấy gì giống như lần trước. Cô không biết mình lấy dũng khí từ đâu, từ từ đi qua hành lang u tối. Cô đi đến chân cầu thang và nhìn lên tầng trên, nhưng không nhìn thấy con mèo trắng đó. Bỗng có cảm nhận thấy có một bóng người ở sau lưng, cô rùng mình run rẩy, rồi vụt quay đầu lại.
Đó là một bóng người bé nhỏ, có vẻ như rất thấp, có lẽ là một đứa trẻ. Rồi bóng người đó bước xuống cầu thang. Vũ Nhi nhìn theo, cái bóng đó dường như đang vẫy gọi cô. Và Vũ Nhi thận trọng đi xuống tầng dưới. Khi cô đi đến phòng khách, nhờ vào ánh sáng lờ mờ từ ngoài cửa sổ chiếu vào, cô mới nhìn thấy khuôn mặt của bóng người đó. Quả đúng là một đứa trẻ, khoảng 10 tuổi, mặc một chiếc áo trắng đã cũ.
Vũ Nhi kinh ngạc hỏi: "Em là ai? Em từ đâu đến?"
Đứa trẻ trả lời: "Em là Trương Minh Minh."
"Trương Minh Minh?" Vũ Nhi cảm thấy cái tên này khá quen, cô chợt nhớ lại, cô đã nhìn thấy cái tên này trên tường trong gian phòng ở tầng một hôm nào.
"Trương Minh Minh là một kẻ xấu. Trương Minh Minh là một đặc vụ. Trương Minh Minh lấy mất hộp bút chì của tôi. Trương Minh Minh giết mẹ cậu ấy. Trương Minh Minh bị tôi giết chết."
Vũ Nhi hỏi cậu bằng giọng nói run rẩy: "Em, em giết chết mẹ em sao?"
Đứa trẻ có tên gọi Trương Minh Minh ngẩn người nhìn cô, rồi thoáng gật đầu. Nước mưa ngoài cửa sổ nhòe nhoẹt, ánh sáng chiếu qua cửa kính ngưng tụ lại trên mặt cậu bé trở nên cong queo biến dạng.
"Em, em cũng bị…." Vũ Nhi không nói tiếp được mấy chữ cuối cùng, cô sợ phải nghe thấy đáp án hãi hùng từ miệng cậu bé này.
Trương Minh Minh bước lại gần cô thêm một bước. Phía sau Vũ Nhi là chiếc bàn nên không thể lùi lại được, nhờ vào chút ánh sáng yếu ớt cô có thể nhìn rõ gương mặt cậu bé. Cô bỗng cảm thấy cậu bé trông rất đáng yêu, đặt biệt là cái mũi hơi hếch.
"Đừng, em đừng lại gần chị." Cuối cùng Vũ Nhi cũng hơi hoảng sợ.
"Em mau về nhà đi, muộn rồi, mẹ em, à không, người nhà em sẽ lo lắng đấy." Cô chợt nhớ ra đứa bé này không còn mẹ nữa.
Trương Minh Minh bỗng mỉm cười với cô, cậu bé cười trông thật đáng yêu, nó nói với cô bằng giọng nói ngọt ngào. "Chị ơi, chị xinh thật đấy!"
Trước lời khen ngợi, Vũ Nhi không biết nên làm thế nào. Cô dừng lại giây lát rồi nói: "Trương Minh Minh, em cũng rất đáng yêu, chị cũng yêu quý em. Nghe lời chị, mau về nhà đi."
"Đây là nhà chị, cũng là nhà của em." Nói xong, Trương Minh Minh không rõ lôi từ đâu ra một sợi dây chuyền, trong ánh sáng lờ mờ, mặt dây chuyền phát ra ánh sáng lạ thường. Đứa bé đung đưa sợi dây chuyền, nói với Vũ Nhi, "Chị ơi, em tặng chị sợi dây chuyền."
Vũ Nhi kinh ngạc nhìn cậu bé, hỏi: "Vì sao?"
"Vì chị rất xinh, nên chị xứng đáng đeo nó."
Mặt Vũ Nhi thoáng ửng hồng, cô lắc đầu: "Không, chị không thể tùy tiện nhận quà của người khác."
"Chị ơi, thực ra sợi dây chuyền này vốn phải thuộc về chị." Rồi Trương Minh Minh nhét sợi dây chuyền vào tay Vũ Nhi. Vũ Nhi không muốn nhận, cô ngửa người về phía sau, ngã nhào, cái bàn cũng bị lật đổ xuống đất, gương mặt Trương Minh Minh ngày càng sát lại gần cô, cô kêu lên.
Cuối cùng Vũ Nhi cũng tỉnh dậy.
Cô mở mắt, không thấy đứa trẻ đó nữa, trong phòng tối om, chẳng có ai ngoài cô và Đồng Niên. Sống lưng cô chợt lạnh toát, lắc đầu thật mạnh, cô mới nhận ra, thì ra vừa rồi chỉ là một giấc mơ.
"Một giấc mơ kỳ lạ."
Vũ Nhi tự nói với mình, chẳng có cậu bé Trương Minh Minh kỳ lạ nào cả, có lẽ chỉ là do mấy dòng chữ trong căn phòng ở tầng một đã để lại ấn tượng sâu sắc trong não bộ, ngày nghĩ đêm mơ mà thôi. Bây giờ là 5h30 phút, bầu trời bên ngoài cửa sổ đã sắp sáng tỏ, giọt mưa vẫn cứ va vào cửa sổ kính. Cô quay đầu lại nhìn Đồng Niên đang say giấc, cô thoáng chút ngưỡng mộ anh.
Bỗng cô thấy tay mình hơi đau. Cô xòe bàn tay phải đang nắm chặt, cô kinh hãi khi cô nhìn thấy một sợi dây chuyền.
Một sợi dây chuyền!
Không nhầm được, trong tay cô đang nắm một sợi dây chuyền, mà cô đã nhìn thấy trong giấc mơ. Trương Minh Minh đã tặng cho cô sợi dây chuyền này. Giờ đây, sợi dây chuyền này đang nằm trong lòng bàn tay cô. Tim Vũ Nhi đập mạnh, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, lẽ nào mình thực sự gặp đứa trẻ đó ư? Hay là trong lúc mình không hay biết đã tìm thấy sợi dây chuyền ở một góc nào đó trong ngôi nhà. Nhưng cô thực sự không nhớ được mình đã tìm thấy sợi dây chuyền này ở đâu, chỉ có giấc mơ ban nãy là cô nhớ rõ mồn một.
Cô nắm sợi dây chuyền trong tay, bước xuống giường, đi đến bên cửa sổ. Mặc dù vẫn còn mưa, nhưng bầu trời ngày càng sáng tỏ. Nhờ vào ánh sáng bầu trời, cô ngắm nghía sợi dây chuyền, nó không có gì đặc biệt cả, chắc là một sản phẩm mỹ kỷ bình thường, không hề mạ vàng hay bọc vàng. Thứ thực sự khiến cô thích thú chính là mặt của sợi dây chuyền - là một hạt đá quý.
Viên đá quý lấp lánh hiện lên màu mật ong trong suốt, không nhận ra được là loại nào. Vũ Nhi ngắm nghía thật kỹ, trong lòng có một thứ cảm giác đặc biệt, không rõ là vui mừng hay lo lắng. Nhìn sợi dây chuyền mặt đá quý này, tất cả mọi phụ nữ đều ham muốn được đeo nó. Vũ Nhi bước đến trước bàn nữ trang, soi mình trong gương, trông hơi mờ. Sau đó, cô đeo sợi dây chuyền vào cổ.
Vũ Nhi nhìn mình đang đeo sợi dây chuyền. Mặt đá quý trước ngực trông thật rực rỡ. Cô bỗng cảm giác hình như mình trong gương đã biến thành một người khác, khác hẳn con người cũ của cô. Trước đây, cô chưa bao giờ đeo dây chuyền. Đồng Niên có mua cho cô ít đồ trang sức rẻ tiền, nhưng cô cũng chưa hề động tới, bởi cô luôn cảm thấy đeo những đồ kim loại trên người có gì đó mất tự nhiên. Nhưng lúc này đây, cô chợt cảm thấy mình hơi thích sợi dây chuyền này. Viên đá trước ngực lạnh băng băng, luồng hơi lạnh thẩm thấu vào trong ngực.
"Em đang làm gì vậy?" đằng sau bỗng vang lên tiếng nói của Đồng Niên làm Vũ Nhi giật mình, cô hơi hoảng, muốn tháo sợi dây chuyền ra khỏi cổ, nhưng đã không kịp nữa, "thật kỳ lạ", cô tự nói với mình như vậy. Đồng Niên đến phía sau cô, vuốt ve đôi vai cô. Anh nhìn hình Vũ Nhi trong gương và phát hiện ra sợi dây chuyền trên cổ Vũ Nhi.
"Trời ơi, đây là gì vậy?" anh vô cùng kinh ngạc, giơ tay ra cầm lấy mặt đá. Sau đó nhìn thật kỹ, Vũ Nhi nhận thấy dường như anh đang run rẩy, miệng còn lẩm bẩm, rồi anh đặt viên ngọc đó lên môi hôn nhẹ. Một lúc sau, Vũ Nhi mới nghe rõ giọng anh, "Em tìm thấy sợi dây chuyền này ở đâu vậy?"
Vũ Nhi không biết nên trả lời ra sao, cô biết Đồng Niên sẽ không tin vào giấc mơ đó của cô, nhưng cô vẫn kể lại nguyên vẹn giấc mơ đó cho Đồng Niên nghe. Sau khi nghe xong, Đồng Niên ngẩn người hồi lâu. Vũ Nhi chủ động nói: "Đồng Niên, em biết anh sẽ không tin đâu."
Đồng Niên lắc đầu: "Anh không biết", rồi anh ngẩng đầu, nói: "Em có biết sợi dây chuyền em đang đeo là của ai không?"
"Anh đã từng nhìn thấy sợi dây chuyền này sao?" Vũ Nhi hỏi.
"Đương nhiên rồi, bởi vì đây là sợi dây chuyền của mẹ anh." Đồng Niên chậm rãi nói.
"Anh có thể khẳng định được không?"
Đồng Niên gật đầu, nói: "Từ khi anh bắt đầu ghi nhớ được, anh đã nhìn thấy sợi dây chuyền và mặt đá này, nó luôn treo trên cổ mẹ anh, đến khi mẹ anh mất tích, sợi dây chuyền này cũng mất tích theo."
"Và giờ đây em lại có được nó, thật là một kỳ tích. Có lẽ, khi mẹ anh mất tích đã không đeo nó, mà để lại trong ngôi nhà này." Vũ Nhi vừa nói vừa vuốt ve ngọc đá, tay cảm giác lành lạnh, rất kỳ lạ. Những Vũ Nhi lại tháo sợi dây chuyền ra khỏi cổ.
"Em làm gì vậy?"
"Đây là sợi dây chuyền của mẹ anh, không phải của em, trả lại cho anh." Vũ Nhi đặt sợi dây chuyền vào lòng bàn tay Đồng Niên.
"Không, bây giờ sợi dây chuyền này thuộc về em. Sợi dây chuyền này là của cụ nội anh để lại, ngoài ngôi nhà này, có lẽ sợi dây chuyền này là di sản duy nhất cụ để lại cho người đời sau. Sợi dây chuyền này là để cho những người phụ nữ được gả vào nhà họ Đồng đeo, ông nội anh tặng nó cho bà nội anh, bố anh tặng nó cho mẹ anh, giờ đây, anh tặng nó cho em. "Nói xong, Đồng Niên đeo lại sợi dây chuyền lên cổ Vũ Nhi.
"Đồng Niên, cảm ơn anh! Nhưng không biết em có đủ tư cách xứng đáng đeo nó hay không." Vũ Nhi bỗng hơi căng thẳng.
"Đương nhiên là em đủ tư cách, ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy em, anh đã biết em xứng đáng đeo nó!" Câu nói của Đồng Niên mang đầy ý vị sâu xa.
"Ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy em?"
"Đúng thế, chính giây phút đó, số phận đã nói cho anh biết - em sẽ đeo sợi dây chuyền này. Hãy tin anh, sợi dây chuyền này chỉ thuộc về em!"
Lúc này đây, Vũ Nhi mới cảm thấy hạnh phúc, cô mỉm cười, nâng mặt đá lên và nhìn Đồng Niên.
Đồng Niên nhìn mặt đá nói: "Em biết nó tên là gì không?"
"Mau nói cho em biết đi!"
Đồng Niên nhìn trong giây lát, sau đó thốt ra hai tiếng - "Mắt Mèo."
"Mắt Mèo?"
"Đúng vậy, đây chính là ngọc đá mắt mèo được nhắc đến trong truyền thuyết." Nói xong, anh lấy một chiếc đèn pin trong ngăn kéo ra, bật đèn pin, chiếu thẳng vào mặt đá mắt mèo. Dưới ánh đèn, mặt đá mắt mèo lập tức phát ra một luồng ánh sáng phản quang sáng trong và mảnh, lúc này, trông nó giống như một con mắt mèo thật, ánh sáng thần bí đó giống như từ đồng tử mắt mèo vừa dài vừa nhỏ.
"Đẹp quá!" Vũ Nhi thốt lên. Đồng Niên tắt đèn pin, ngọc đá mắt mèo lại trở về màu sắc ban đầu. Vũ Nhi hơi kích động, "Em thật không ngờ ngọc đá mắt mèo vô giá lại được đeo trước ngực mình."
"Cũng chẳng đến độ vô giá, nhưng quả thực loại mắt mèo vàng lục này rất hiếm. Vũ Nhi, em hãy đeo nó cẩn thận nhé!"
"Em sẽ bảo vệ nó giống như bảo vệ tính mạng của mình vậy!"
Đồng Niên gật đầu, trịnh trọng nói: "Cảm ơn em! Bởi vì đối với anh, giá trị của viên đá mắt mèo này không nằm ở giá trị của bản thân nó, mà là nó khiến anh nhớ đến mẹ anh, ngoài điều đó ra, tất cả đều vô nghĩa."
"Anh yên tâm, em hiểu ý anh." Vũ Nhi nắm lấy tay anh.
Ngoài trời lúc này đã sáng tỏ, nhưng nước mưa vẫn khiến ta cảm thấy âm u khó chịu. Vũ Nhi chợt nhớ ra điều gì, vội vàng nói: "Em xuống tầng dưới xem đã."
Cô đi xuống tầng dưới, vào phòng khách, vẫn may, chiếc bàn vẫn còn nguyên vị trí cũ, không bị lật đổ giống như trong giấc mơ, Vũ Nhi hít thở một hơi thật sâu, giờ đây cô muốn được hít thở bầu không khí trong lành, nên cô mở cửa.
Mưa đã không còn nặng hạt như trước, cô chạy ra ngoài sân, ngẩng mặt lên trời để những hạt mưa lất phất rơi xuống mặt cô, làn mưa nhẹ nhàng vuốt ve làn da cô, cảm giác thật tuyệt. Cô cảm thấy không khí bên ngoài dễ chịu hơn hẳn không khí trong ngôi nhà đen, cô tham lam hít thở thật sâu, tinh thần sảng khoái hơn nhiều.
Đúng lúc đó, cô nghe thấy tiếng động ở thùng thư bên ngoài cổng, cô biết lại có người nhét đầy các giấy tờ quảng cáo vớ vẩn vào trong thùng thư. Những người đó sáng nào cũng nhét đầy mớ giấy lộn vào thùng thư của mọi gia đình, làm cô sáng nào cũng phải dọn dẹp, để chúng khỏi chiếm chỗ trong thùng thư vốn đã chật hẹp.
Vũ Nhi mở cánh cổng sắt, quả nhiên trong hòm thư đã chật kín những thứ quảng cáo linh tinh, cô tiện tay quẳng tất cả vào trong thùng rác. Bất chợt, ánh mắt cô lướt qua mấy chữ "tuyển dụng", Vũ Nhi lập tức phát hiện ra một tờ quảng cáo trong số những tờ quảng cáo linh tinh đó. Với cô, đây không phải là thứ bỏ đi, cô cầm tờ quảng cáo lên xem, thật không ngờ là nó lại phù hợp với cô.
Tên công ty là "Công ty quảng cáo Đối Song", thật là một cái tên kỳ lạ. Quảng cáo tuyển dụng vài người, không giới hạn giới tính, yêu cầu về độ tuổi cũng vừa vặn, cần phải tốt nghiệp Học Viện Mỹ thuật chính quy, có một năm kinh nghiệm trở lên, tất cả những yêu cầu này đều phù hợp với điều kiện của Vũ Nhi. Có khi lại có hy vọng, cô thầm nói với mình, sau đó, cầm tờ quảng cáo này đi vào nhà.
Viên ngọc đá mắt mèo đang đung đưa trước ngực cô.