Nguồn gốc của thiên tài là nguồn gốc của nhiệt huyết.

Benjamin Disraeli

 
 
 
 
 
Tác giả: 32++
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 160 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 765 / 4
Cập nhật: 2017-09-24 23:14:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12: Tôn Vũ Thăng Quan Phát Tài
ưu Ngu.
Công Tôn Toản lớn tiếng nói:
- Ngươi biết cách tổ chức nhân sự, thủ thành vững chắc, hơn nữa lại vì thủ thành mà chịu trọng thương. Bản tướng quân rất xúc động, thưởng ngươi năm cân hoàng kim.-
Lưu Ngu vừa được cáng khiêng lên điện, liền tạ ơn Công Tôn Toản ban cho.
- Điền Dự, Nghiêm Cương, hai người các ngươi trong trận chiến với Ô Hoàn đã xung phong liều chết đi tiên phong, giết được rất nhiều quân địch, thưởng cho các ngươi mười cân hoàng kim.
- Tôn Vũ.
Công Tôn Toản lại nói:
- Ngươi giúp đỡ Lưu Ngu tổ chức đội hình, sau khi Lưu Ngu bị thương lại gánh trách nhiệm thủ thành, bắn bị thương chủ tướng của quân địch, hơn nữa lại dùng tên thần cứu bản tướng một mạng, thưởng người mười lăm cân hoàng kim, thăng chức cho ngươi làm …
Nàng nói liền một mạch, nhưng đến khi muốn thăng chức lại do dự, Tôn Vũ này có mấy loại võ tướng kỹtướng kỹ, có văn có võ, nên sắp xếp cho hắn chức quan nào? Trước mắt, đối với Công Tôn gia ngoài mình ra chỉ có Tôn Vũ là lợi hại nhất.
Công Tôn Toản giữ chức Trung Lang tướng trong triều đình, nếu đã như vậy, phong Tôn Vũ làm đốc quân giáo úy, Công Tôn Toản nghĩ một lúc, ngẩng đầu nói:
- Phong ngươi làm đốc quân giáo úy.
Lời này vừa nói ra khiến mọi người giật mình, chức quan này đối với Công tôn gia chẳng phải dưới một người, trên vạn người hay sao?
Điền Dự và Nghiêm Cương hai đại tướng nhìn nhau một cái, các nàng là hai người đi theo Công Tôn Toản, tất nhiên biết Chúa công mau chóng phải lập gia đình, nếu đã đưa Tôn Vũ tới địa vị cao như vậy, phỏng chừng không lâu sẽ chọn hắn ở rể.
Hai người đều có ý nghĩ như vậy, tuy rằng cảm thấy chức quan mới của Tôn Vũ cao hơn bản thân mình cũng cảm thấy thực khó chịu, nhưng cũng không thể tranh giành với nam nhân của Chúa công, vì thế cùng nhau trầm mặc, giả bộ không hiểu gì.
Không biết ở đâu một tên nam nhân đứng dậy, nam nhân này mặc thiết khải, khoác áo choàng trắng, thoạt nhìn như một bạch mã tướng quân. Nam nhân này lớn tiếng nói:
- Chúa công, làm như vậy chỉ sợ không ổn. Tôn Vũ tuy rằng có võ tướng kỹtướng kỹ, nhưng hắn cũng chỉ có võ tướng kỹ trung cấp màu đỏ, làm sao có thể mạnh hơn hai đại tướng quân Điền Dự và Nghiêm Cương. Huống chi người này mới đến, chúng ta chưa hiểu nhiều về hắn, vạn nhất … thuộc hạ nói là vạn nhất, nếu chẳng may hắn là gian tế thì sao?
Lại còn nói ta là gian tế, con bà nó. Tôn Vũ trong lòng giận dữ, nhưng bên ngoài hắn vẫn bình tĩnh, tuyết đối không để lộ vẻ mặt hỉ nộ ra ngoài. Hắn đứng dậy, chắp tay nói với nam nhân kia:
- Không biết nên xưng hô thế nào với vị huynh đài này?
Nam nhân kia dường như hơi sợ võ tướng kỹ của hắn, lúng túng một chút, nhưng rốt cuộc vẫn cứng rắn nói:
- Ta là Vương Môn, là đội trưởng đội quân Bạch Mã Ngĩa Tòng.
NM01 lập tức nói bên tai Tôn Vũ:
- Vương Môn, tên không rõ, trong Diễn Nghĩa không có nhân vật này, trong lịch sử hắn phản bội Công Tôn Toản đầu hàng Viên Thiệu, mang theo phản quân công kích Công Tôn Toản, bị Điền Dự đánh lui.
Tôn Vũ trong lòng chấn động, xem ra tam quốc võ tướng cũng không phải tất cả đều là nữ nhân, Vương Môn vẫn là nam, dựa theo quy tắc của thế giới này, nam nhân không có võ tướng kỹ, khó trách hắn không thể làm võ tướng, chỉ có thể làm đội trưởng đội bạch mã. Đối phương nếu không có võ tướng kỹ, thực lực nhất định kém hơn mình, vậy không cần sợ.
Tôn Vũ ho nhẹ một tiếng, lạnh lùng thốt lên:
- Vị đội trưởng này, ngươi luôn miệng nói ta là gian tế, có bằng chứng gì không?
Vương Môn bị thái độ lạnh lùng của hắn làm hoảng sợ, sợ hắn dùng võ tướng kỹ đả thương mình, hắn lui ra sau vài bước, lớn tiếng nói:
- Ta vừa rồi nói vạn nhất, không nhất định ngươi chính là gian tế..
Tôn Vũ cười lạnh nói:
- Vậy chính là nói hươu nói vượn? Ngươi cư nhiên dựa vào những lời nói hươu nói vượn để làm hỏng hình tượng của ta trước mặt Chúa công, dường như hơi quá đáng đó.-
Tôn Vũ bởi vì mắc bệnh nan y chỉ có thể sống mười năm, hắn phải tranh thủ kiếm ít tiền để tìm phương pháp quay trở về. Ai ngăn cản con đường thăng quan phát tài của hắn, thì tính mạng người đó phải coi chừng. Sắc mặt hắn đen xám xịt, sát khí lộ ra rõ ràng.
Vương Môn hoảng sợ, lại lui hai bước, cố ý vô tình trốn phía sau Nghiêm Cương, hắn biết “Phá Lỗ” của Điền Dự chỉ khi đối phó với các dân tộc thiểu số mới hữu dụng. Bình thường khi chiến đấu, “Thương Tướng” của Nghiêm Cương có vẻ lợi hại hơn một chút, lúc này hắn trốn phía sau lưng Nghiêm Cương, miệng còn cứng rắn nói:
- Ta cũng chỉ vì muốn chia sẻ nỗi lo với Chúa công, người không hiểu rõ, đợi điều tra rõ ràng rồi trọng dụng, nếu ngươi không phải gian tế, lúc đó tự nhiên sẽ trả lại công bằng cho ngươi.
Nghiêm Cương đứng phía trước làm lá chắn sống nhất thời cảm giác dở khóc dở cười, nàng năm nay đã gần bốn mươi tuổi, nhân tình thế thái đều đã nhìn thấy nhiều, nàng làm sao không biết Vương Môn đang tính toán cái gì. Công Tôn Toản muốn tìm nam nhân để kế thừa Công tôn gia, mọi người ở U Châu đều biết, lại nói tiếp nếu không có Tôn Vũ, vậy thì Vương Môn có cơ hội lớn nhất, hắn là đội trưởng năm ngàn bạch mã, trong số các nam nhân xem như lợi hại nhất.
Nếu Công Tôn Toản chậm trễ không gả được cho ai thì cơ hội lựa chọn Vương Môn là rất lớn. Không nghĩ tới Tôn Vũ xuất hiện, khiến toàn bộ hy vọng của Vương Môn đều thất bại, không riêng gì việc võ tướng kỹ không so được với Tôn Vũ, ngay cả tướng mạo, tuổi tác đều không thể xuất sắc như Tôn Vũ.
Nghiêm Cương cười khổ trong lòng một chút, nam nhân tranh phong lại lấy ta làm lá chắn, thực kỳ cục. Quên đi, làm một trưởng bối, ta nên đứng ra thu xếp tình hình, bằng không để trên đại điện ầm ĩ như vậy, sẽ ảnh hưởng tới thể diện Công Tôn gia. Huống chi việc tranh giành tình nhân này cũng không phải đại sự gì, vì loại việc này mà giết người đổ máu, thực không đáng.
Thân ảnh Nghiêm Cương chợt hiện lên tia sáng màu hồng, khiến cho Vương Môn sợ tới mức phải lui vài bước, hắn thối lui khỏi sau người nàng. Sau đó nàng thu hồi hồng quang, đi tới trước điện, chắp tay nói với Công Tôn Toản:
- Chúa công, theo như miêu tả về gian tế của Vương Môn quả thực không xác đáng. Ta thấy Tôn Vũ vẻ mặt chính khí, nhìn qua không thể là người xấu, hơn nữa hắn thủ thành có công, lại cứu Chúa công một mạng, nếu là gian tế sao có thể ra sức cố gắng như vậy? Thuộc hạ cảm thấy người này có thể trọng dụng.
Nàng thực hiểu tâm tư Công Tôn Toản, vừa mở miệng nói Tôn Vũ vẻ mặt chính khí, thoạt nhìn không phải người xấu, những điều này thực vừa ý Công Tôn Toản, những phân tích phía sau lại toàn hợp ý Công Tôn Toản.
Tuy nhiên nàng vừa nói xong, lại thở dài:
- Tuy nhiên Tôn Vũ tiên sinh mới ra nhập bản quân, quả thật chưa có thanh danh nhiều. Nếu hiện tại phong hắn chức đốc quân giáo úy, sẽ khiến mọi người khó phục. Nếu có người đối với hắn bằng mặt mà không bằng lòng, như vậy sẽ làm hỏng đại sự.
Công Tôn Toản vừa nghe, cũng cảm thấy có lý, mặt nàng đỏ lên, hỏi:
- Vậy theo người Tôn Vũ tiên sinh nên phong chức quan nào?
Nghiêm Cương ho khan một tiếng, dùng ánh mắt ra dấu nhắc nhở Công Tôn Toản nên uy nghiêm một chút, không cần lộ vẻ thẹn thùng như vậy, rồi lớn tiếng nói:
- Ta nghĩ nên phong chức quân nghị giáo úy, tham nghị quân sự, so với đốc quân giáo úy nhỏ hơn một chút, nhưng đều có thể ra sức vì Chúa công.
Tôn Vũ vừa nghe, đổ mồ hôi, giữ chức quan thấp hơn sao, hơi quá đáng, ta không muốn mất tiền đâu. Hắn tiến lên từng bước, tò mò hỏi:
- Xin hỏi … quân nghị giáo úy so với đốc quân giáo úy bổng lộc … kém bao nhiêu?-
Nghiêm Cương bị hắn hỏi liền đổ mồ hôi lạnh, theo bản năng đáp:
- Đốc quân giáo úy là 2000 thạch, quân nghị giáo úy là 500 thạch.
Phi, kém nhiều như vậy? Thực không cho người ta sống. Tôn Vũ trong lòng buồn thảm, hắn chạy nhanh ra trước mặt Công Tôn Toản nói:
- Chúa công, đừng nghe bọn họ, ta hoàn toàn có thể tin cậy, quân nghị giáo úy bổng lộc quả thực rất kém. Nếu không … Chúa công cho ta chức quan quân nghị giáo úy, bổng lộc của đốc quân giáo úy, hắc hắc, được không?-
Tất cả mọi người trong phòng đều cười ngất, Điền Dự và Nghiêm Cương trong lòng đều nén cười, người này làm sao lại tính toán như vậy? Chúa công chiêu người ở rể, sau này tiền của Công Tôn gia chẳng phải của ngươi sao, ngươi còn so sánh 2000 thạch với 500 thạch làm gì, chút tiền đó sau này ngươi cũng không thiếu.
Công Tôn Toản cũng đỏ mặt, nghĩ lại, lần trước Tôn Vũ mở miệng đầu tiên cũng là yêu cầu bổng lộc, ai dà, con người quả thực không sai, chỉ có hơi yêu tiền quá, về sau tiền của ta còn không phải của ngươi sao? Nàng thở dài một hơi, ôn nhu nói:
- Nếu vậy, liền theo lời Tôn Vũ tiên sinh lúc trước, tính từ hôm đó, Tôn Vũ tiên sinh sẽ thăng nhiệm làm quân nghị giáo úy, bổng lộc hàng năm … 2000 thạch.
Tôn Vũ mừng rỡ, bổng lộc một năm tăng từ 100 thạch lên 2000 thạch, quả thực là bay vọt, chỉ cần qua nửa năm, đợi khi vụ thu hoạch phát ra một năm bổng lộc, bản thân sẽ đem bổng lộc chạy trốn, đi khắp thiên hạ du hành tìm phương pháp trở lại thế giới trước kia.
Việc này nếu đã định, các tướng lĩnh không còn việc gì khác, Công Tôn Toản phất phất tay nói:
- Chư tướng quân mau đi nghỉ ngơi, để cho năm ngàn bạch mã ăn uống no đủ, cho ngựa ăn cỏ khô tốt nhất. Giờ Thìn ngày mai ra quân truy kích Ô Hoàn, đánh đuổi hoàn toàn bọn chúng ra khỏi U Châu.
Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa - 32++