Số lần đọc/download: 3062 / 65
Cập nhật: 2016-10-21 10:27:11 +0700
Chương 11 Huấn Luyện
B
uổi học bắt đầu bằng việc khái quát một số lý thuyết về sự lan truyền của sóng âm. Không quá phức tạp để Lâm nhớ lại các định nghĩa về bước sóng cùng những cái tên cách đây chưa lâu cậu từng uể oải chép vào tập học, từ Heinrich Hertz đến Gugliemo Marconi, từ các bức tương cách âm đến môi trường chân không. Lim mang sách theo cho cậu. Những trang đánh dấu sẵn. Cậu đọc kỹ từng chương, sửng sốt trước các so sánh kỳ dị nhưng chính xác. Về cột ăng-ten thu phát sóng âm và các đỉnh chóp nhà thơ Gothic vươn đến thiên đường. về khoảng cách không còn tồn tại, khi các bức xạ nhẹ lâng lâng chuyển đổi trở lại thành âm thanh, ở phần viết về Minkowski, khi nhà khoa học phát hiện không gian và thời gian hòa kết vào nhau thành một thể thống nhất qua cái trục kết nối bằng ánh sáng thuần khiết, Lâm bắt đầu hiểu vì sao cô bạn muốn cậu nắm vững lý thuyết về sóng âm. Cậu đã từng biết qua tất cả các kiến thức này, đã làm bài tập lấy điểm kiểm tra, đã gạo thuộc hàng lô hàng lốc công thức để thi cử. Nhưng cậu lại lãng quên lý thuyết căn bản, rằng âm thanh là một dạng thức đặc biệt của ánh sáng. Với một người không thể nhìn thấy chung quanh như Lim, thế giới được cô cảm nhận và ước lượng thông qua âm thanh cùng năng lượng bức xạ. Khi nhìn nhận không gian theo một phương thức chính xác đến từng phân tử, cô ấy đã di chuyển, hành động hệt như mọi người chung quanh. Cô lẫn vào họ. Những kẻ lạ không nhận ra khiếm khuyết nơi cô. Ngay cả người ngồi cạnh bên, nếu cô không hé lộ, cũng không thể đoán biết có gì bất thường. Ở lẽ nào đó, Lâm thừa nhận, việc thiếu hụt một giác quan quan trọng bậc nhất không biến Lim thành kẻ yếu thế.
Ngược lại, cô tìm thấy sức mạnh ở các năng lực bù trừ, nhân chứng lên, chiếm lĩnh chúng, biến chúng thành một quầng sáng khiến cô đượm một vẻ mê hoặc riêng biệt. Và lúc nay đây, ngồi bên mặt bàn rộng, trong sự yên tĩnh của căn phòng, cô ấy đang chỉ dẫn, chia sẻ cho cậu một phần năng lực mà cô sở hữu: Khả năng phân tích âm thanh. Từ âm thanh, cô dẫn dắt cậu đi qua vùng đất của âm nhạc. Khi cô đề cập đến các chiều không gian trong các hợp âm, việc lắng nghe để xuyên qua các lớp không gian được cài đặt trong các giai điệu, cậu liên hệ đến các bản nhạc vẫn nghe mỗi sáng trên bộ đĩa than bốn mươi lăm vòng, cả những bản nhạc rock cậu vẫn yêu thích, và hiểu những gì Lim nói, trọn vẹn.
Họ gấp trang sách vừa đọc xong. Lim chống tay dưới cằm, hướng đôi mắt trong suốt về người đối diện, mỉm cười. Bằng giọng nói nhè nhẹ, cô kể về các buổi đi nghe hòa nhạc cách đây nhiều năm. Đó là một khoang nhỏ ở tầng ba nhà hát, nơi chỗ ngồi được mua nguyên lô nhưng chỉ có mình cô. Dàn nhạc chơi một overture của Bach. Âm nhạc truyền đi theo cách cổ xưa nhất, bằng con đường không khí. Các phân tử và nguyên tử bé xíu dao động trong sóng âm. Rồi những đợt sóng ấy tiêu tán đi rất nhanh sau các khoảng cách ngắn. "Chính xác là bước sóng, phải không?", Lâm xen ngang. Người kể chuyện gật đầu, tiếp tục mạch ký ức dang dở. Vì chọn ngồi ở tầng ba, nơi xa nhất và cao nhất của khán phòng, cô đã cảm nhận trọn vẹn làn không khí dần mệt thỉu đi, và âm nhạc mà nó mang theo cũng trở nên suy yếu, vĩnh viễn bị lấp chìm trong tiếng va đập của muôn vàn phân tử tạo nên bầu khí quyển. "Đó là khi tôi nhận ra thế giới mà tôi đang hiện diện không có gì bền vững cả. Ngay cả những thứ đẹp đẽ nhất như các thanh âm tạo nên các giai điệu mê hoặc. Nhưng tôi không từ bỏ. Bởi khi níu giữ vào những điều sáng suốt, chính xác và đẹp đẽ, thì tôi thấy thế giới này vẫn thật sáng suốt và đẹp đẽ...”
Khi cô nói, Lâm lắng nghe, chìm vào thế giới được cô phục dựng bằng thứ ngôn từ sáng rõ cùng một ngữ điệu êm ả trìu mến. Hiện trước mắt cậu những quầng sáng nhẹ mà trong đó, âm nhạc đã tan lẫn vào. Không gian co lại như chiếc phong cầm. Một màng lưới sóng âm vô hình, mênh mông đã lặng lẽ trùm lên các khoảng không nơi cậu đang ở bên trong. Bất cứ nơi nào mà cậu bước đến, bất cứ chỗ nào mà cậu có mặt, cậu sẽ đều ngập trong lớp màn mỏng manh không thể thấy, chạm, ngửi hay nếm được. Các bước sóng thoải mái đi xuyên qua da xương, sọ óc cậu. Và chúng làm cậu sáng suốt hay u tối không phải bởi những gì chúng truyền tải, mà chỉ phụ thuộc vào cách cậu nhìn nhận và cảm nhận về thế giới do chúng tạo nên mà thôi.
Giá như lúc khác, phát hiện này đã làm Lâm vui vui, gia cố chút ít cho lòng tự tin vốn dĩ thiếu hụt. Nhưng thời điểm này, trong bối cảnh này, nó như một điềm báo, tiên liệu chặng tương lai nhiều lựa chọn khó khăn, nhiều thử thách chông gai và nhiều thời khắc đon độc đang chờ đợi cậu.
Cô gái đã ngưng lại từ bao giờ. Từ lưng ghế êm ái, cậu vươn người về phía trưóc:
- Để rèn tập kỹ năng lắng nghe và phân tích âm thanh, từ khi nào Lim được Mr. Q luyện cho thói quen đến dự các buổi hòa nhạc?
- Ý anh muốn biết, chính xác từ khi nào, tôi không còn nhìn thấy?
Lâm gật nhẹ. Rồi chợt nhớ ra cô ấy không thể nhìn thấy cái cử chỉ của mình, cậu nói thành tiếng:
- Tôi không nghĩ Lim bị mù bẩm sinh.
Vẫn trong dáng vẻ thanh nhã của người chống cằm, cô gái gần như bất động. Duy nhất một vệt co giật nhẹ nơi gò má, bên dưới làn da, thoáng qua nhanh. Nhưng đôi mắt Lâm đủ tinh nhạy để ghi nhận nó. Để cậu nhận biết có nỗi cay đắng bí mật mà người đối diện không muốn ai khác chạm vào. Khi cậu sắp đổi hướng để thoát ra khỏi đề tài nặng nề, người đối diện bỗng lên tiếng:
- Năm năm trước, tôi có thể nhìn thấy sự vật chung quanh như mọi người bình thường. Cho đến một ngày, tôi bỗng cảm thấy có gì đó bất ổn. Tôi bắt đầu nghe thấy những âm thanh cào xước trong thành ống tai. Dần dần, các thanh âm trở nên sắc nét. Mọi tiếng động đều khuếch đại lên hàng trăm lần. Một tiếng va chạm bình thường giữa các đồ vật cũng lớn đến mức làm tôi ngất đi. Những tiếng thì thầm từ xa thì vang rõ mồn một như ở sát cạnh bên. Khi biết rằng không thể trốn mãi trong căn phòng đóng kín, tôi cho Mr. Q biết tình trạng của mình. Một nhà trị liệu được đưa đến, kiểm tra và điều trị cho tôi. Một thời gian dài, tôi học cách điều chỉnh các sóng âm tiếp nhận, theo cường độ mà tôi có thể chịu được. Đồng thời, cha nuôi đề nghị tôi tập luyện để phân biệt, nghe được âm thanh cần thiết giữa hàng ngàn âm thanh khác nhau. Nhưng hẳn việc này là một sai lầm. Bởi đó cùng trong thời điểm ấy, thị lực của tôi dần dần suy yếu. Một vị bác sĩ nhãn khoa tuyên bố tình trạng của tôi không thể cứu chữa.
- Có lẽ Lim dã rất buồn... rất sợ nữa? - Lâm ghét chính mình lúc này, một kẻ vụng về trong việc bày tỏ xúc cảm. Cậu thấu hiểu những gì cô ấy cảm nhận. Bởi nó cũng chính là những gì cậu đã cảm nhận, trong mấy ngày vừa qua. Nhưng rốt cuộc, cậu chỉ có thể đặt ra một câu hỏi rụt rè, như một kẻ ngoài cuộc xa lạ.
Người đối diện chậm rãi xoay đầu từ trái sang phải, và từ phải sang trái:
- Không, không có thời gian cho tất cả các cảm xúc tương tự. Anh biết ý nghĩ những người đi trên sợi dây chăng qua vực núi? Nếu đắm chìm vào cảm giác mà chung quanh mang đến, liệu họ có thực hiện được việc cần làm không? Họ không có mục tiêu nào cả, ngoài việc phải giữ trong tay cây gậy thăng bằng, bước chuẩn xác, càng nhanh càng tốt, sang đến điểm bên kia. Tôi cũng vậy thôi. Tôi rất hài lòng vì mình đã sống sót. Sự tự tin đôi khi không phải là phẩm chất bẩm sinh. Nó được xây dựng trên các kỹ năng chúng ta có được. Cần phải rèn luyện từng ngày
- Lim đang ngụ ý rằng, những buổi gặp như sáng nay để gia tăng sự tự tin cho tôi? - Lâm hỏi, không phải không thất vọng. Giá như cậu có thể cho cô ây hiểu, cậu đặt tình cảm và nhiều thiết tha với những giờ học như sáng nay hơn là một buổi rèn tập kỹ năng.
- Tất cả những cá nhân được chọn lựa như anh, như tôi đều phải tuân thủ tuyệt đối tiến trình tập luyện. Đó là một phần trong luật chơi. Trước khi ta biết ta mạnh và yếu ở các điểm nào, thì nguyên tắc thứ nhất là rèn luyện chăm chỉ. Nguyên tắc thứ hai là rèn luyện chăm chỉ hơn.! - Cô gái gần như mỉm cưòi.
Nhưng Lâm không cười. Thậm chí, cậu có phần bực bội:
- Còn nguyên tắc thứ ba, thứ tư và sau nữa?
- Nguyên tắc bất ngờ. Nguyên tắc tấn công. Và nguyên tắc biến mất.
Lâm sững sờ nhìn ngươi đối diện. Mất một lúc, cậu mới sực nhớ có một
điểm khiến cậu băn khoăn:
- Lúc nãy, khi nói về việc điều trị thính giác và sự suy giảm thị giác, Lim có nhắc đến từ sai lầm.
Đôi mắt người đối diện bỗng hướng thẳng, như nhìn xoáy vào cậu, như dẫn dắt các ý nghĩ đờ đẫn bên trong cậu đến một ngăn kéo bí mật mà lâu nay chính cô cũng không muốn chạm vào. Lim hạ giọng, thì thào:
- Đừng nói một ai khả năng đặc biệt anh có. Hãy giữ kín nó. Dù anh tự hào hay muốn chối bỏ, thì đấy vẫn là ân huệ, đồng thời cũng là gánh nặng mà anh phải mang theo. Còn với người ngoài, thứ anh có là thứ họ muốn chiếm hữu. Cách đơn giản: Biến anh thành người của họ. Từ đấy, họ sử dụng năng lực đặc biệt trong anh, toàn quyền.
Lâm đặt cả hai tay lên bàn. Trò quay bút khi đọc sách sượt vệt bút bi qua mấy đốt ngón bàn tay trái, trông nhem nhuốc và có phần trẻ con. Nhưng chính nó lại giúp cậu hiểu mình đang ở trong thế giới thực. Những ngón tay duỗi dài bình thản. Ngược lại, sống lưng thì cóng lạnh. Lâm hiểu, nếu cậu tin cậy Lim, thì cậu cũng phải tin những lời đang nghe là một trải nghiệm đắt giá. Thị giác của cô đã bị phá huỷ. Cô là thành viên tham gia một kê hoạch. Và cô cũng là nạn nhân của kế hoạch ấy. Sự thật đơn giản, nhưng không thể tàn khốc hơn. Lâm chợt nghĩ đến khả năng nhìn xuyên bóng tối, khả năng nhìn thấy ở nhũng khoảng cách không ngờ, khả năng phóng to kích cỡ các sự vật lọt vào tầm quan sát, và khả năng lưu giữ hình ảnh chính xác hơn cả công cụ ghi hình... Một thứ năng lực ở sẵn bên trong cậu, phát lộ vao lúc cậu không hề mong chờ.
Nhưng, bằng cách nào, những người đứng sau Fatal Blow biết về thứ năng lực này, trước cả khi chủ nhân phát hiện ra nó? Liệu họ đã biết chắc hay chưa, khi họ vẫn yêu cầu cậu tập luyện vài kỹ năng quan sát vụn vặt? Và nếu họ biết chắc, phải chăng sắp tới đây, cậu sẽ bị phá huỷ một giác quan nào đó, theo luật bù trừ? Các câu hỏi nhấn Lâm chìm sâu vào làn nước ngột ngạt. Cậu ngước lên, hỏi thẳng:
- Các năng lực nghe và nhìn của Lim và tôi sẽ được sử dụng vào mục đích gì?
Một quầng mây bay ngang qua Mặt Trời bên ngoài cửa sổ. Vậy nên đôi mắt người đối diện bỗng mờ đi. Lim điềm đạm:
- Giá như tôi có thể trả lời anh câu hỏi này.
Cô ấy không biết. Bởi nêu biết, cô ấy đã trốn đi, như anh bạn Nhện Nước.
Nhưng, cũng có thể chính vì biết rõ bị trừng phạt là thế nào, nên cô ấy sẽ không bao giờ hé lộ.
Khi Lâm giằng co giữa những suy đoán lẫn nỗi hồ nghi, Lim bất giác ngả người về trước. Một cách nhẹ nhàng, chính xác, cô đặt hai tay lên hai bàn tay lạnh lẽo và bải hoải đang ở trên bàn. Một sự tiếp xúc kỳ lạ, dễ chịu, không lời, và cũng không thể tự nhiên hơn. Cho đến một lúc, Lâm bắt đầu cảm nhận những nhịp đập mỏng nhẹ bên dưới lớp da ấm áp. Sự rung động mơ hồ, vừa ngượng ngập, vừa khao khát. Sự tiếp xúc truyền dẫn sang cậu một sự cân bằng sâu thẳm chưa từng biết đến trước kia. vẫn trong trạng thái bàng hoàng và rụt rè kì dị, nhưng chủ động hơn, cậu chậm chạp xoay nhẹ bàn tay của mình. Giờ thì bàn tay cậu áp vào lòng tay cô ấy. Những ngón tay cựa khẽ, chậm rãi đan vào nhau, theo cách các sinh vật phù du trôi dạt trong bầu sinh quyển rộng lớn bỗng tình cờ gắn kết vào nhau, nghi vấn, sợ sệt, rồi bất giác đã tìm thấy trong nhau một sự nương nhờ và tin cậy tuyệt đối. Mắt cậu mờ đi bởi màn hơi ẩm, trong nỗi xúc động sâu xa...
Họ đã ngồi như thế, tay trong tay. Bao nhiêu thời gian trôi qua, Lâm không rõ. Có ai nhìn thấy cảnh tượng kỳ quặc này không, cậu chẳng quan tâm. Cậu chỉ biết, sau này, có thể cậu sẽ gặp nhiều người khác, tươi vui hơn, gần gũi hơn. Nhưng sẽ không bao giờ cậu quên bàn tay đang chạm vào tay cậu, khơi gợi lên trong trái tim ngượng ngập một thứ cảm xúc nhẹ êm, run rẩy, trìu mến, giữ lấy một điều gì đó quan trọng gần như sinh mạng cậu. Lâu nay, ngoài bản thân mình, cậu muốn tin cậy vào một ai khác. Rồi người ấy đã đến. Một người bạn khiến cậu vững tâm giữa những sự kiện dữ dằn hối hả. Một người trong các thời khắc lặng lẽ mỗi khi nhớ về, trái tim cậu lại xuyến xao. Một người mà cậu thực lòng mong gắn bó, cho dù mọi sự sẽ còn bao nhiêu thay đổi. Một người. Chứ không phải hình bóng đẹp đẽ thoáng qua trên màn hình.
Trên ô cửa sổ lớn, bó cúc trắng thay thế cho những đóa huệ tây của ngày hôm qua. Một mùi hương hắc dịu lan theo bức xạ nhiệt. Những ngón tay đang giữ tay Lâm bỗng siết lại, với sự mạnh mẽ và cương quyết chính cậu không thể ngờ đến. Dưới sức mạnh ấy, cậu vươn người về phía trước, gần như chạm vào đầu Lim, để nghe rõ từng lời khúc chiết, rành mạch của cô:
- Đây là giai đoạn khó khăn của anh. Nhưng chưa phải là khó khăn nhất. Có một câu hỏi anh sẽ không ngừng đặt ra cho chính mình: Làm thế nào để ta không bị lạc lối trong rừng rậm? Chỉ còn cách tuân thủ các nguyên tắc. Khi chưa có gì rõ ràng, một vài luật lệ người khác đặt ra có khả năng giữ ta trong vòng an toàn. Cho đến khi ta hiểu rõ hơn những việc ta làm, thành thạo hơn các kỹ năng nguy hiểm, thì ta sẽ nhận ra có những nguyên tắc mà ta có thể theo hoặc không theo, những ý hướng mà ta có thể đặt lòng tin hoặc thất vọng vì nhận ra chúng không thể tin cậy. Nhưng, có một điều tôi thực lòng mong anh ghi nhớ: Sâu xa anh là ai, thì cố gắng tin vào con người ấy. Trong vài hoàn cảnh, các ý niệm đúng - sai có thể hoán đổi, đội lốt lẫn nhau. Để có được lựa chọn cuối cùng, không bao giờ hối tiếc, hãy lắng nghe chính anh!
Lâm siết nhẹ các ngón tay, biểu lộ đã ghi nhớ những lời Lim nói.
Những điều này không nằm trong chương trình huấn luyện. Đó là trải nghiệm của riêng cô. Chia sẻ vô cùng quan trọng từ một người có thời gian tham gia cuộc chơi dài hơn cậu. Tuy nhiên, với cậu giờ đây, còn một điều còn quan trọng hơn: Gương mặt Lim trong khoảng cách gần. Ngay cả trong các tưởng tượng hoang đường nhất, cậu cũng chưa từng dám nghĩ đến cảnh tượng này. Giá như cậu có thể chạm khẽ môi mình lên vầng trán tựa phiến băng thuần khiết, hôn lên đôi mắt trong suốt như cánh cửa dẫn vào một giấc mơ. Hay can đảm hơn nữa, áp hắn môi mình lên đôi môi mềm mại, cảm nhận hơi thở nhẹ phảng phất vị lạnh của gỗ thông. Tiếc rằng, trước khi cậu tìm đủ dũng khí để làm một trong những điều ấy, đôi môi Lim đã mấp máy, nhắc lại một ý quan trọng:
- Đừng tin ai cả, ngoài chính mình!
- CảLim?
Cô chậm rãi gật, duỗi các ngón tay:
- Tôi không thể biết chuyện gì sẽ đến ngày mai. Vậy nên tôi cố gắng từng thời khắc mình có. Khi gặp anh, tôi rất vui. Nhưng có lẽ mọi việc không nên đi quá xa.
Bàn tay Lâm ở lại trên bàn, thừ ra buồn bã.
Lim cất những quyển sách vào chiếc túi choàng vai. cử chỉ ngầm thông báo buổi học sáng đã tới hồi chấm dứt. Dù hụt hẫng, nhưng Lâm vẫn nhớ món quà nhỏ từ lúc đầu giờ vẫn đặt nơi góc bàn. Cậu đặt nó vào tay người đối diện.
- Anh tặng quà cho tôi sao? - Cô gái thốt lên.
Người huấn luyện nghiêm trang biến mất. Giống như các cô gái khác, ngạc nhiên và vui sướng trước quà tặng bất ngờ, nụ cười rạng rỡ hiện trên gương mặt Lim. Cô giữ cái hộp lục giác bọc len tuyết, ôm ghì trước ngực. Niềm vui từ cô lan sang cả người tặng quà. Dù vậy, Lâm vẫn chỉ biết lúng búng:
- Lim mở ra đi, và dùng thử xem...
Lim xoay nhẹ khóa chốt, mở nắp hộp. Các ngón tay tinh nhạy chạm vào chiếc kính bên trong. Cô thoáng khựng lại:
- Một đôi kính? Cho mắt của tôi?
Gương mặt Lim tái nhợt. Như thể trong tích tắc, cô bị xâm chiếm bởi nỗi tức giận, hoặc cơn sợ hãi. Trước phản ứng bất ngờ, Lâm cũng choáng váng. Cậu cố gắng nói một điều gì đấy, làm dịu đi cho tình thế trớ trêu:
- Kính dành cho người nhảy dù. Màu trắng. Có lẽ cần thiết. Nếu Lim nghĩ nó không cần thiết. Tôi xin lỗi, vì thực ra...
Lim đưa tay, ngăn lại những lời hỗn độn. Cô tiếp tục tháo gọng gấp, đeo kính lên mắt. Dẫn cô đến đứng bên cửa sổ, cậu đánh bạo đặt tay lên đôi vai mảnh khảnh, xoay cô về hướng luồng sáng chói gắt của Mặt Trời ban trưa.
Lớp chắn sáng tuyệt hảo đã làm đúng phần việc của mình. Đôi mắt được bảo vệ sau lớp kính đang mở to trong cái nhìn dễ chịu, đồng tử không co lại đau đớn như bấy lâu nay. Và một điều nữa, ngoài trông đợi của Lâm, món phụ kiện thể thao có phần khô khan lại tương thích tuyệt đối với gương măt cô gái nhỏ, ở trương hợp này, đeo kính là một từ sai. Trên gương mặt mình, cô ấy vùa lắp một chi tiết còn thiếu. Gọng kim loại lượn chính xác theo vầng trán phẳng và gò xương thái dương thanh tú. Dưới hiệu ứng ánh sáng trời, khác với loại kính thông thường làm bên dưói tối mờ đi, lớp sợi thủy tinh trong vắt ngả sắc xanh nhạt, khiến đôi mắt mà nó bảo vệ trở nên sắc nét, sống động. Với chiếc kính, con ngươi trước mặt Lâm bước ra ngoài ý niệm xinh đẹp thông thường. Cái cảm giác dejà vu vởn mỗi khi cậu nhìn cô ấy đột nhiên được định rõ: Đây là phác thảo gần như hoàn chỉnh mà người ta sẽ hướng đến cho những bản thiết kế tương lai - hình ảnh con người kiêu hãnh với vẻ đẹp của sự chính xác và tinh xảo. Nhưng, trên tất cả, đó cũng là vẻ đẹp rất khó để duy trì vững bền.
Trong khi cậu chìm vào những cảm xúc vừa thán phục, vừa hoang mang, Lim chậm rãi lướt cả hai tay trên bề mặt chiếc kính, nắm bắt, ghi nhớ hình dáng món quà đặc biệt. Trong luồng nắng chói gắt, mọi chi tiết thuộc về cô đều bắt sáng, rực rỡ, đến độ ngỡ như cô sắp trở nên trong suốt, tan biến đi theo các phân tử ánh sáng. Nhưng cô đã xoay người lại. Nụ cười lan ra trên gương mặt cô, không thể hài lòng hơn:
- Ánh sáng lâu nay luôn làm mắt tôi đau buốt. Không ai quan tâm đến việc tôi cần có một đôi kính. Ngay cả tôi. Giá như tôi biết có một vật dụng tôt như thế này sớm!
Cảm giác nặng nề tan biến. Vô cùng vui sướng, Lâm giải thích thêm:
- Lúc thấy chiếc kính, tôi biết ngay đây là thứ Lim cần. Nó không chỉ chắn sáng, mà còn bảo vệ mắt Lim khỏi các va đập, chẳng hạn như khi Lim vấp ngã...
Cô gái bật cười:
- Tôi sẽ không ngã. cố gắng để không ngã...
Như trong một giấc mơ nhẹ bỗng, Lâm đưa tay, ôm lấy cô gái trước mặt:
- Ừ, chúng ta sẽ không bao giờ ngã!
Cô gái mảnh khảnh ngả hẳn vào cậu, gác cằm lên đôi vai vụng về. Trong hơi thở phảng phất mùi gỗ thông, trong giọng nói thì thào như gió luồn qua những đỉnh cây chìm trong màn sương lạnh, Lâm nhận ra thật sai lầm khi nghĩ cô ấy cười vẻ khờ khạo của cậu. Bởi sự thật là cô đang khóc:
- Anh không biết tôi đang vui như thế nào đâu. Tôi gần như có tất cả mọi thứ tôi muốn. Chỉ cần viết xuống, thêm vào danh sách những thứ mình cần. Nhưng chưa bao giờ tôi nhận được một món quà.
Lâm im lặng, giữ cô gái trong tay.
Giá như sớm hơn, cậu vượt thoát ra khỏi hàng rào tự dựng nên, khi nhìn nhận mình chỉ là một nạn nhân, một sinh thể vô nghĩa lạc vào không gian của người khác.
Giá như cậu đoán đuợc sự quan tâm của mình có thể làm cho một người khác vui như thế nào. Và giá như thời khắc này, được ở bên cô ấy, cứ kéo dài mãi mãi.
Một con bọ cánh cứng từ gờ xương bò lên, dừng trên khung cửa rộng, sắc xanh turquoise của nó lẫn vào bóng đổ của những phiến lá thẫm. Bao quanh bình hoa cúc trắng muốt, quầng sáng xanh nhạt nở phồng lên, theo dòng chảy của ánh sáng bị bức xạ lan vào bên trong không gian căn phòng, toả khắp mặt sàn mờ tối, chậm chạp dâng lên cao dần, cho đến khi lớp khí thơm lạnh ấy bao trùm cả hai bóng người nhỏ bé im lìm bên cửa sổ.
*
Họ chia tay ngay ở cổng biệt thự. Chiếc xe đen đồ sộ trờ đến đón ngay khi Lim bước ra vỉa hè. Mở cửa cho cô chủ nhỏ và chờ thêm cho đến khi chiếc xe hoàn toàn khuất bóng, người quản lý nhà hàng mới quay về phía chàng trai lúc này đang đứng thờ ơ, nhét cả hai tay sau túi quần jeans. Vừa nãy, ông ấy đã ra hiệu để Lâm đừng về vội. vẫn giữ nguyên nụ cười chuyên nghiệp, vị quản lý lấy từ trong ngực áo suit đen một gói nhỏ:
- Quà của Fatal Blow gửi. Cũng thay mặt công ty, chúng tôi cảm ơn cậu đã làm được một thứ mà cô gái của chúng tôi thực sự cần phải có.
Lâm e dè xoay gói giấy nâu:
- Có nhất thiết tôi phải nhận thứ này không?
- Đừng khách sáo. Cậu sẽ thích nó, khi mở ra. Trong những cá nhân được tuyển chọn vào chương trình huấn luyện, không phải ai cũng được nhận quà. Và trong các món quà chúng tôi trao tặng, không phải ai cũng nhận được thứ cậu đang cầm trên tay.