Tôi biết giá trị của thành công: cống hiến, làm việc chăm chỉ, và sự hy sinh không cần bù đắp cho những việc bạn muốn nó xảy ra.

Frank Lloyd Wright

 
 
 
 
 
Tác giả: Lam Tiểu Miết
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 29 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 512 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 04:52:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4: Thời Kì Phá Đất 3
in chị đấy...".
"Được rồi...". Thật là chỉ cần mười phút sao. = =
Nhan Miêu đành đứng nghiêm chỉnh ở quầy lễ tân, cài tai nghe điện thoại, nhận điện thoại thay, viết ghi chú, bắt đầu làm việc nghiêm túc.
Ghi lại tin nhắn của một cuộc điện thoại, Nhan Miêu vừa ngước mắt lên đã thấy lóa hết cả mắt. Người đẹp đang thong dong tới gần có mái tóc xoăn dày dặn, dáng người bốc lửa, gương mặt đẹp đẽ, bộ váy vừa khít với thân hình, pha mấy phần khí thế của Đỗ Duy Duy.
Người đẹp tới trước mặt cô, đặt chiếc túi xách hàng hiệu có logo lóa mắt lên trên quầy, rồi hỏi: "Chào cô, tôi có hẹn trước với anh Tạ Tử Tu".
"Vâng", Nhan Miêu vội vàng đáp, "Anh Tạ đã ra ngoài vẫn chưa về. Chắc cả sáng nay không có thời gian. Xin hỏi chị có chuyện gì?".
Người đẹp xoắn xoắn lọn tóc xoăn rủ trước ngực mình, lộ ra vẻ quyến rũ: "Tôi tới phỏng vấn".
"À...".
Cô làm thư kí riêng cũng chưa từng nghe nói nhân viên của Tạ Tử Tu còn thiếu ai. Tuy gần đây anh ta có trách cậu em trai đưa thư lúc nào cũng chậm chạp, nhưng có nhìn thế nào thì người đẹp mặc đồ hiệu, mang túi xách logo Prada(26) nổi bật tới không thể làm ngơ ở trước mắt này cũng không phải người cướp bát cơm của cậu em kia được.
"Vậy xin hỏi, chị tới ứng tuyển vào chức nào vậy?".
"Thư kí tổng giám đốc".
“…”
Nhan Miêu về chỗ làm việc của mình, nhìn gương mặt Tạ Tử Tu trong khung ảnh trên bàn.
Tấm ảnh bị phi thành tổ ong vò vẽ từ lâu không biết đã lạc tới góc nào, mà bức ảnh không thể không trưng ra dưới áp bức uy quyền này vẫn còn để lại, nụ cười vẫn ấm áp tới gần như vô tình như thế.
Thấy Tạ Tử Tu về, Nhan Miêu vội vàng đứng dậy, đi pha trà cho anh ta theo thường lệ, bưng hạt khô anh ta thích vào, chuẩn bị bút kí tên trơn mực, cũng kịp thời thêm giấy vào máy fax, rồi nhìn Tạ Tử Tu.
Cấp trên của cô mỉm cười nói cảm ơn, khen mấy loại quả anh ta dùng để tỉnh táo đầu óc, rồi bắt đầu làm việc, vẫn như thường lệ.
Có lẽ thấy cô vẫn còn đứng đấy mà không chạy vọt đi sau khi xong việc như thưòng ngày, Tạ Tử Tu mỉm cười ngẩng đầu hỏi cô: "Còn chuyện gì hả?".
"...Không có".
Thực ra cũng không khó hiểu. Dù công việc không xảy ra sai sót, nhưng với người có yêu cầu cao như Tạ Tử Tu mà nói, người như cô sẽ không là thư kí tốt nhất để lựa chọn.
Thế nhưng, anh ta tính đổi thư kí mà chẳng thèm đánh tiếng trước với cô lấy một lần về chuyện này.
"Có chuyện thì cứ nói thẳng ra đi. Khách sáo gì chứ".
Nhan Miêu lấy dũng khí: "Anh Tạ, anh có ý kiến gì với tôi sao?".
Tạ Tử Tu "ừ" một tiếng, liếc cô một cái, Nhan Miêu vội vàng run rẩy nói: "Công việc ấy".
Tạ Tử Tu ngẫm nghĩ: "Không có, cô làm tốt lắm".
"Thế, có chỗ nào muốn tôi thay đổi không?".
Tạ Tử Tu nhướn mày, nhìn cô cười nói: "Cô làm sao thế?".
Nhan Miêu ngượng ngập: "... Không sao cả".
Anh ta vẫn không biết là cô đã biết rồi. Cô cũng không xấu hổ để anh ta biết cô đã biết.
Có những chuyện nói thẳng ra vẫn rất xấu hổ.
Lúc tan làm Tạ Tử Tu vẫn gọi cô như thường ngày: "Đi thôi".
Làm thư kí riêng bị chèn ép, phúc lợi là ngày nào cũng có thể được đi nhờ xe sếp, giảm tiền đi lại.
Nhưng lần này Nhan Miêu chậm chạp thu dọn đồ đạc: "... Không cần đâu. Tôi tự về".
Tạ Tử Tu hơi bất ngờ: "Hôm nay cô không đi nhờ xe à?".
"Vâng...".
"Muốn tự bỏ tiền đi xe về à?".
"...Vâng".
Tạ Tử Tu cười nói: "Cô đi tàu điện ngầm về phải tốn sáu tệ đấy".
Nhan Miêu đúng là vẫn bị giá cả đâm một cái đau điếng, "Thì tôi đi bus về. Hai tệ là được rồi".
Tạ Tử Tu nhắc nhở "Nhưng trạm xe bus không gần đâu".
“… Đi bộ không tốn tiền".
Ra khỏi công ty, Nhan Miêu lẩy bẩy gõ giày cao gót đi bộ tới trạm xe bus, xe Tạ Tử Tu không nhanh không chậm đi cạnh cô.
"Thư kí Nhan, hôm nay cô lạ lắm đấy".
“…”
"Tuy giày của cô là hàng giảm giá, nhưng cũng là hàng mới mua ở công ty bách hóa mà".
“…”
"Nếu đi tới trạm xe bus, có lẽ giá của nó đã giảm mất năm mươi phần trăm rồi".
“…”
"Thế nên thứ hôm nay cô bị thiệt không chỉ là tiền xe, mà còn là một nửa giá trị đôi giày nữa. Tổng cộng là bao nhiêu ấy nhỉ?".
“…” Quả nhiên Nhan Miêu dừng lại, trong đầu tiến hành đấu tranh tư tưởng ác liệt, do dự có nên cởi giày ra không, vẻ mặt đấu tranh kịch liệt.
Tạ Tử Tu cũng dừng xe, hạ cửa kính xuống, cười nói: "Có xe miễn phí, sao cô không nhờ?".
Nhan Miêu nhìn gương mặt mang nụ cười đùa cợt vẫn như thường lệ của Tạ Tử Tu, đột nhiên không muốn giấu giếm như anh ta: "Vậy sao anh phải phỏng vấn thư kí mới?!".
Tạ Tử Tu như hơi bất ngờ, khựng lại một lát, rồi mới nói: "À, cô nói Nguyễn Hy Nhược à? Cô ấy được chú tôi đề cử đấy".
Anh ta thừa nhận thoải mái như thế, không chột dạ cũng chẳng áy náy.
"Thế nên anh tính đuổi việc tôi hả?".
Cô chăm chỉ cần mẫn làm việc lâu như vậy, thậm chí còn từ chối lời mời làm việc với mức lương cao của ngưòi khác, không có công thì cũng có vất vả, thế mà anh ta nói đổi người là đổi.
Đồ tư bản vô nhân tính.
Tạ Tử Tu đáp: "Cũng đâu có gì, đúng là Nguyễn Hy Nhược muốn vị trí này của cô. Nhưng dù là thế, công ty cũng sẽ không đuổi việc cô".
Trong lòng Nhan Miêu đột nhiên có phần chua xót: "Anh định thay tôi bằng chị ấy sao?".
Tạ Tử Tu nhìn cô một lát, cười cười nói lảng: "Cô cũng đừng lo lắng, vói năng lực và biểu hiện của cô từ lúc vào công ty tới giờ, nếu đổi cô sang chức vị khác cũng không kém cái bây giờ đâu".
Nhan Miêu nhịn cái chân đau nhức: "Tôi không muốn. Tới lúc đó anh cứ đuổi việc tôi đi".
Hình như Tạ Tử Tu có chút bất ngờ, nhướn mày: "Hả? Lại làm sao đấy. Tôi bảo đảm với cô, đổi chức khác, đãi ngộ của cô vẫn được đảm bảo".
“…”
Cô cũng không hiểu tại sao. Dù cô rất thích tiền, nhưng lần giận dỗi này cũng không hẳn vì tiền.
Hai người đứng lỳ bên đường, Tạ Tử Tu nói: "Lên xe trước đã, tôi còn không đi lại ăn giấy phạt mất".
“…”
“Giấy phạt cô chịu nhé".
"... Chịu thì chịu".
Tới câu này, Tạ Tử Tu cũng nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc, thế nên xuống xe kéo cô lại, nghiêm chỉnh nói: "Thư kí Nhan".
Nhan Miêu vội vàng muốn rút tay mình ra khỏi tay anh ta: "Tôi phải lên xe rồi".
"Cô xem, chỉ cần cô lên xe là có thể giảm bao nhiêu phiền phức cho hai ta. Nhưng ngay cả việc phối hợp hợp lý cơ bản nhất cũng không làm được, thiếu tinh thần nghề nghiệp, sao có thể trách tôi định đổi thư kí hả?".
“…”
Cuối cùng Nhan Miêu cũng lên xe, ôm ấm ức mà không xả ra được, càng nghĩ càng thấy mũi mình cay thêm, chỉ có thể nói: "Anh, đồ vô lương tâm, tôi còn giúp anh dắt chó...".
Tạ Tử Tu nhìn cô, cười nói: "Cũng đâu phải đuổi việc cô".
Đổi việc cũng sắp rồi, đuổi việc còn bao xa chứ.
Tạ Tử Tu búng lên trán cô: "Rốt cuộc là sao không chịu đổi việc hả?".
Nhan Miêu nhìn vào mắt anh ta, cả mình cũng thực sự không hiểu được tại sao không đồng ý, lâu sau đành đáp: "Đó là vì, không, không có phí trang phục thêm".
Tạ Tử Tu cười nói: "À, cái này cũng đúng nhỉ". Rồi rút khăn tay trong túi áo ra đưa cho cô, "Cầm lấy".
Nhan Miêu vẫn nén khóc, nghe thấy anh ta cười nói: "Cô có xì mũi cũng không sao. Lần này tính là tai nạn lao động".
Nhan Miêu đột nhiên có chút ngượng ngùng. Cô luôn rất mạnh mẽ, vì chuyện như thế này mà rơi nước mắt thực sự quá không có tiền đồ, cũng không hề giống cô.
Cô không biết sao mình lại đột nhiên trở nên yếu đuối như thế.
Cô chỉ sợ Tạ Tử Tu sẽ đổi chức thư kí của mình.
Như thế giống như đã kết thúc thật rồi.
Hôm sau Nhan Miêu gặp lại Nguyễn Hy Nhược ở công ty. Người đẹp mặc đồ công sở đắt tiền hào quang tỏa bốn phía, thướt tha vào phòng làm việc của Tạ Tử Tu, lông tơ sau lưng Nhan Miêu "roạt" một cái dựng ngược hết lên.
Tới khi Nguyễn Hy Nhược ra khỏi phòng, lại yểu điệu thướt tha đi mất, Nhan Miêu bèn xông vào phòng làm việc của anh ta, kéo cửa sổ chớp nhìn ra hành lang lên, nghiêm túc: "Dẫu sao cũng chú ý hình tượng của mình chứ, anh Tạ".
Tạ Tử Tu ngồi sau bàn làm việc, vẫn thong dong nhướn mày: "Hả?".
"Trước anh đã từng nói, không thể tuyển thư kí quá xinh đẹp, cho nên mới tuyển tôi đúng không? Giờ lấy một người xinh đẹp thế kia thay thế tôi, không sợ ngưòi ta bàn tán sao?".
Tạ Tử Tu nói như có ý sâu xa: "Cái đó à, miệng thế gian đúng là đáng sợ, nhưng cũng chẳng cần quá để ý làm gì".
"... Thế nhưng, có người đẹp như thế ở đây, nhất định anh sẽ phân tâm, sẽ làm giảm năng suất làm việc của anh".
Tạ Tử Tu cười nói: "Nói tới năng suất làm việc, Nguyễn Hy Nhược không chỉ xinh đẹp đâu, cô ấy còn tốt nghiệp Đại học Columbia đấy".
Nhan Miêu hoàn toàn xịt ngóm. Dù cô cũng tốt nghiệp xuất sắc ở trường đại học danh tiếng, nhưng so vói trường đại học trong Liên đoàn Ivy(27) của người ta thì chẳng có gì mà nói cả.
Bất luận là trong hay ngoài, cô đều kém đối thủ rất nhiều. Đặt hai người cạnh nhau, thực sự là cao thấp rõ ràng. Đổi lại cô là Tạ Tử Tu, bảo cô lựa chọn, cô cũng chẳng chần chừ gì.
Tạ Tử Tu lại cười: "Cô phải chứng minh được rằng, giữ cô lại tốt hơn thay người khác, tôi mới suy nghĩ lại".
"… Thư ký mới sẽ không biết anh thích ăn điểm tâm gì, cũng không biết pha trước loại trà anh thích".
"Chuyện này tôi chỉ cần nói thẳng cho cô ấy biết là được rồi còn gì?".
"... Nếu đổi thư kí thì cuối tuần sẽ không có ai dắt chó đi dạo cho anh nữa".
Tạ Từ Tu cười: "Đừng quên món nợ trả góp của cô còn chưa trả xong đấy, thư kí Nhan".
“…”
Thế nên cuối cùng Nhan Miêu cũng chỉ có thể nói với Tạ Tử
Tu: "Thế thì, tôi không cần cái dây chuyền ấy nữa, trả cho anh đấy anh Tạ".
*** ***
Lại qua mấy ngày nữa, Nhan Miêu đã nghe đồng nghiệp trong công ty bàn tán về ngưòi đẹp biết ăn mặc trang điểm chẳng khác gì người mẫu mới vào công ty, lai lịch còn rất khủng bố, vừa vào công ty đã gây tiếng tăm không nhỏ, còn có người trắng trợn lấy di động chụp ảnh người ta.
Thế nên khi đi đưa bữa trà chiều cho cấp trên, Nhan Miêu hỏi thẳng anh ta: "Anh tuyển Nguyễn Hy Nhược rồi hả, anh Tạ?".
Tạ Tử Tu thản nhiên đáp: "Đương nhiên rồi, người tài như thế, bỏ qua cũng đáng tiếc lắm".
“…”
Tạ Tử Tu bắt đầu nhàn nhã thưởng thức bữa trà chiều của mình: “Ừm, gato hôm nay ngon lắm. Cô xếp hàng mua hả?”.
Nhan Miêu rút tấm thẻ trong túi ra, đặt lên bàn anh ta: "Đây là thẻ ưu đãi của cửa hàng ấy, mua tới số tiền nhất định mới có thể nhận được. Từ mai trở đi nên để cô Nguyễn Hy Nhược đi mua cho anh".
Tạ Tử Tu ngước mắt lên nhìn cô, cười nói: "Cô ấy không phải thư kí của tôi, sao bảo cô ấy đi chuẩn bị được".
“…”
"Nguyễn Hy Nhược rất xuất sắc, thế nhưng, thư kí là công việc có yêu cầu phối hợp, năng lực độc lập suy nghĩ đương nhiên phải có, nhưng tinh thần phối hợp quan trọng hơn. Cô ấy làm việc này không hợp, ở chức vị khác có thể phát huy tài năng của cô ấy hơn".
"Thế nên thẻ ưu đãi này phải nhớ cất cho kỹ, gato ngày mai còn nhờ cô đấy".
Nhan Miêu ngây ra một lát, mới hiểu được hàm ý giữ nguyên chức vị cho cô của cấp trên. Trong nháy mắt, cô chỉ thấy cả thế giới đều sáng bừng, lung linh tuyệt đẹp, nhìn bộ mặt mang ý cười như có như không đáng đánh của Tạ Tử Tu càng đẹp trai hơn, ngay cả mớ giấy tờ chất đống chờ cô xử lý cũng trở nên thuận mắt hơn.
Thế nên cô rộng rãi nói: "Chờ hết giờ làm việc, tôi mời anh ăn bánh bao!".
Tạ Tử Tu cười: "Oa, hào phóng thế à".
Cả ngày Nhan Miêu đều thấy rất vui sướng. Mãi tới khi sắp hết giờ làm, cô mới hồi phục tinh thần, hóa ra ý của Tạ Tử Tu là,
so ra, nếu Nguyễn Hy Nhược làm thư kí thì quá lãng phí nhân tài. = =
Thế nên để không lãng phí nhân tài, vẫn để cô tiếp tục làm thư kí mới tốt, Nguyễn Hy Nhược nhận chức khác quan trọng hơn.
Nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng tới tâm trạng vui sướng của Nhan Miêu. Tuy cô không xuất sắc như Nguyễn Hy Nhược, nhưng cô thích hợp làm thư kí hơn Nguyễn Hy Nhược, thế không phải cũng có chỗ hơn hay sao?
Hết giờ làm, Nhan Miêu vô cùng hào phóng muốn đưa cấp trên đi ăn bánh bao nhân thịt ngon lành giá rẻ, vừa xuống tầng lại bất ngờ gặp Tạ Thiếu Duy ở cửa công ty.
Ba mặt nhìn nhau, Nhan Miêu ở giữa ông sếp thích ghi thù và người đầu tiên trong cuộc đời theo đuổi mình, chỉ thấy đôi bên khó xử.
"Này...".
Chi bằng... mua ba phần bánh bao ngồi xuống ăn?
Tạ Thiếu Duy vừa nhìn thấy ông anh trai không đội trời chung, cặp mày đen nhánh đã nhăn tít lại như gặp phải kẻ địch lợi hại: "Anh đừng như âm hồn bất tán thế này được không hả?".
Tạ Tử Tu sờ sờ mũi: "... Hết giờ làm anh ra khỏi cửa công ty thì có gì sai à?".
Tạ Thiếu Duy lại nóng nảy: "Thế mắc mớ gì mà anh lại đi vói cô ấy?”
Nhan Miêu thấy cậu ta hiểu nhầm như thế, tự thấy xấu hổ trước, bèn giải thích thay cấp trên: "Không phải, cậu hiểu nhầm rồi, là tôi muốn mời anh ấy ăn cơm thôi".
Tạ Thiếu Duy nhạy cảm quay lại nhìn Nhan Miêu: "Cô... không phải đang hẹn hò với anh ta chứ?".
Nhan Miêu nghe vậy thì vội vàng phản ứng, ra sức xua tay không hề do dự, tuyên bố chắc nịch như đinh đóng cột: "Sao thế được chứ!".
Tạ Tử Tu bị chối bỏ một hồi, sắc mặt thoáng cái đã trầm xuống, đành giật giật khóe miệng như bị đau răng, nhe răng cười: "Đúng rồi, thư kí Nhan đã có người trong lòng rồi ấy chứ".
Vẻ mặt Tạ Thiếu Duy lập tức như bị sét đánh giữa trời quang: "... Là ai?".
Tạ Tử Tu làm bộ kinh ngạc: "Chuyện quan trọng như thế mà thư kí Nhan lại không nói cho chú biết sao?".
“…”
Tạ Tử Tu lại khiêm tốn: "Xin lỗi xin lỗi, là anh lắm điều, anh biết quá nhiều rồi. Thực ra, người trong lòng thư kí Nhan ấy à, là...
Tạ Thiếu Duy không khỏi thẹn quá hóa giận, cáu kỉnh: "Không mượn anh nói với tôi! Nhan Miêu thích ai tôi không quan tâm, tôi cũng không thèm biết".
"Ấy...".
"Hai ngưòi từ từ mà ăn, tôi đi".
Hai ba câu như thế, chẳng tốn mấy sức mà đã khiến Tạ Thiếu Duy giận dữ đi mất.
Nhan Miêu nhìn theo bóng lưng giận dỗi bỏ đi của cậu thanh niên, thấy hơi bất an: "... Anh lại bắt nạt em trai mình hả?".
Tạ Tử Tu vô tội: "Hả? Tôi làm gì?".
Gã này chắc là nghiện tiết mục anh em tranh giành, không bỏ qua bất cứ cơ hội nào có thể thể hiện, mà còn lấy đó làm vui. Chẳng trách Tạ Thiếu Duy muốn lái xe đâm vào anh ta.
Cùng là đối tượng bị áp bức trường kì, Nhan Miêu không khỏi nảy ra chút đồng cảm với Tạ Thiếu Duy lúc nào cũng ở thế hạ phong.
Hai ngưòi vào cửa hàng, Tạ Tử Tu quần áo chỉnh tề ngồi lên chiếc ghế nhựa cạnh bàn nhựa, Nhan Miêu thành thạo gọi món, chưa được bao lâu thì hai vỉ bánh bao nóng hổi giản đơn đã được đưa lên, chiếc đĩa đựng dấm còn mẻ một góc.
Nhan Miêu nhiệt tình đề cử: "Anh chấm dấm này thử xem, thơm lắm đấy".
Vì cơ hội thư kí nhà mình bỏ tiền ra mời đi ăn thực sự là có một không hai, Tạ Tử Tu cũng đành hạ mình gắp một cái bánh bao, chấm dấm, cắn thử một miếng.
"Rất ngon phải không?".
"Ừm...".
Vỏ bánh bao mỏng như giấy, nhân mềm mỡ nhiều, nước sốt thơm ngon, vừa cắn một miếng, không cẩn thận là nước thịt sẽ tràn ra chảy xuống đũa.
"Bánh bao mà cũng có thể có nước sốt nhiều như thế này, rất khó đấy".
Tạ Tử Tu mỉm cười với cô: "Ừ”.
"Bánh bao cửa hàng này siêu rẻ, lại siêu ngon, vỉ của tôi là bánh bao nhân đậu phụ. Sợ anh chê tôi không mời anh ăn thịt mới gọi bánh bao nhân thịt cho anh. Thực ra loại nhân đậu phụ này rất ngon, mà cách ăn còn khác nữa".
Tạ Tử Tu hứng thú nhìn cô nói tràng giang đại hải: "Ồ?".
Nhan Miêu cắn một miếng bánh bao ra, hành lá đậu phụ xanh xanh trắng trắng tỏa hương ngào ngạt, lấy một chiếc thìa nhỏ rưới nước ớt vào, chua chua cay cay có một loại hương vị tươi mới đặc biệt.
Làm mẫu xong, Nhan Miêu vô tư nói: "Nào, ăn thử đậu phụ của tôi đi".
Tạ Tử Tu nhướn mày: "Thật nhé? Thế tôi không khách sáo đâu".
Lưng Nhan Miêu đột nhiên cứng lại, lông tơ dựng đứng lên: "... Tôi nói là bánh bao nhân đậu phụ".
Tạ Tử Tu cười: "Cái tôi nói cũng thế".
"Ừm...".
Nghe ra Tạ Tử Tu cũng không giống kẻ sẽ trêu chọc cô, nhưng tại sao cảm thấy đáng sợ như thế.
Hai ngưòi cùng ăn bánh bao, trước mặt cấp trên, Nhan Miêu vẫn ăn uống ngon lành không kiêng dè như bình thường, vô cùng dũng mãnh, gió cuốn mây trôi.
Miệng cô nhỏ như vậy mà có thể "chiến đấu" mạnh mẽ như thế, thực sự là chuyện không thể tin nổi, khiến đối thủ nghe tiếng đã sợ.
Lấy biểu hiện nhã nhặn của Tạ Tử Tu mà so thì đã ở thế hạ phong xa tít tắp, cứ theo đà này, tới cuối chắc anh ta chỉ còn đĩa dấm là có thể giành được thôi.
Thấy chênh lệch quá nhiều, Nhan Miêu không khỏi an ủi lấy lệ với anh ta: "Không ăn đủ thì gọi thêm đi, tôi mời mà".
Tạ Tử Tu mỉm cười nhìn cô, đột nhiên vươn tay ra, trước khi Nhan Miêu phản ứng thì ngón cái và ngón trỏ đã lướt qua khóe miệng cô.
“…”
"Chỗ này của cô bị dính này".
Bánh bao nghẹn ngay trong cổ Nhan Miêu, một tay còn cầm đũa, trái tim nhảy nhót đập loạn xạ.
Đúng là dọa, dọa chết người rồi.
Còn nghĩ câu nói sẽ là "Đừng ăn nữa, còn ăn là xé miệng cô ra" chứ.
"... Tôi nói này, sắc mặt cô đừng xanh lét thế chứ?".
Trong lòng Nhan Miêu hãy còn hoảng hốt: "Vì rất đáng sợ mà".
Tạ Tử Tu nheo mắt, vẫn là nụ cười thường trực: "Cô ăn cơm vói Tạ Thiếu Duy còn đút cơm được cho nó, thế mà sợ tôi à?".
Đúng vậy, mặt mày Tạ Thiếu Duy như hung thần ác sát. So ra thì Tạ Tử Tu trắng trẻo đẹp trai, lúc nào cũng mỉm cười, quả thực cũng được coi là hòa nhã dễ gần.
Thế nhưng...
Nhan Miêu run rẩy thành thật đáp: "Anh... đáng sợ hơn cậu ta nhiều".
Tạ Tử Tu không khỏi sờ lên mặt mình: "Thế à? Tôi thấy mặt mũi mình rất đẹp mà".
"Không phải vấn đề đó... ==”
Tạ Tử Tu mỉm cười: "Thế, rốt cuộc là vấn đề gì?".
“…”
Tạ Tử Tu cưòi khích lệ: "Sao? Nói đi chứ".
Dưới áp lực của gương mặt ấy, Nhan Miêu đành ngậm ngùi đáp: "Anh Tạ, anh chẳng có vấn đề gì hết...".
-----
Tuy trình độ nịnh nọt đã đạt tới cảnh giới nhất định, nhưng Tạ Tử Tu hiển nhiên vẫn chưa hoàn toàn hài lòng với câu trả lời của cô.
Tiếp đó là liên tục làm thêm giờ làm thêm giờ làm thêm giờ, các kiểu lấy việc công làm việc tư, áp bức cộ tới nỗi chẳng còn chút thời gian riêng tư. Ngày nào về nhà cũng vừa đặt lưng là ngủ luôn, sét đánh không tỉnh. Đến làm chút việc riêng kiếm tiền mà cũng không có thời gian rảnh chứ đừng nói tới chuyện khác.
Vất vả lắm mới tới cuối tuần, cuối cùng Tạ Tử Tu phải đi tham gia gặp mặt dòng họ gì gì đó, chó cũng đưa theo, vả lại chẳng có đủ lý do đem cô theo tùy ý sai bảo, thế nên cuối cùng Nhan Miêu có thể quang minh chính đại nghỉ ngơi.
Thoát khỏi sự sắp đặt của cấp trên, Nhan Miêu thả lỏng toàn thân ngủ mãi tới khi chân tay mềm nhũn ra, quần áo xộc xệch, đầu tóc rối bù, điện thoại réo cũng không có sức nghe.
Tới khi đói mới mơ mơ màng màng lê chân trần đi đánh răng rửa mặt, nhắm mắt đánh răng được một nửa thì chuông cửa kêu vang, Nhan Miêu đành ngậm cả miệng bọt, ngái ngủ ra mở cửa.
Ngoài cửa là cậu thanh niên đội mũ của công ty chuyển phát nhanh, tay ôm một bó hoa hồng to thơm ngát. Đối phương bình tĩnh nhìn bộ dạng ngậm bàn chải đánh răng của cô, lại nhìn hóa đơn trên tay: "... Xin hỏi là cô Nhan Miêu?".
“…” Nhan Miêu có dự cảm không lành, "... Phải".
"Đây là hoa của cô, phiền cô kí nhận".
Nhan Miêu nhất thòi sợ tới toát cả mồ hôi, hai tay khua loạn: "Tôi không đặt hoa!".
Đáng sợ quá, bó hoa to thế này, lấy cô bao nhiêu tiền đây?
Nhân viên chuyển phát nhanh cười ha ha: "Cô Nhan, đây là người ta đặt tặng cho cô mà".
"... Hả?".
Lúc này Nhan Miêu mới từ trong mớ hỗn loạn mờ mịt tỉnh lại, có chút hoảng hốt kí tên mình, lần đầu tiên trong đời được nhận hoa, quá hoảng hốt, hai tay ôm bó hoa, nhất thời không biết đặt nó vào đâu mới được.
Nhân viên chuyển phát nhanh rút một tấm card trong cuốn sổ ghi nhớ ra: "Đúng rồi, đây là điện thoại của người đã tặng cô bó hoa này. Cô có thể gọi điện cho anh ấy".
“…”
Tình, tình huống này là gì?
Nhan Miêu ôm bó hồng vào phòng khách, lại ôm vào phòng bếp. Nhưng thứ có thể cắm vào được chỉ có bình coca và thùng nước, nhìn trái trông phải không thấy có chỗ nào đặt nó cho hợp.
Bó hồng đẹp đẽ như thế thực sự không hề thich hợp với cái ổ của cô. Cuối cùng nó đành phải giữ nguyên hiện trạng, đặt dựa vào tường ở đầu giường.
Sau đó ngồi xuống gọi điện thoại, bên kia bắt máy, Nhan Miêu thử đánh tiếng chào hỏi trước: "Xin chào...".
Qua một lúc lâu, bên kia mói có tiếng trả lòi chẳng mấy vui vẻ: "Ừ...".
Tạ Thiếu Duy... = =
Cũng đúng, người kì quặc tới mức này còn có thể là ai chứ.
Đôi bên im lặng hồi lâu, đối phương mới khụ một tiếng, khô khan hỏi: "Hôm nay cô có rảnh không?".
Nhan Miêu cẩn thận đáp: "Có chuyện gì không?".
"Tôi thừa một vé ra mắt phim. Cô có cần không?".
...Nói như mua thừa đồ rồi phải thuận tay xử lý ấy.
Mấy giây sau, bên kia mới cáu kỉnh: "Rốt cuộc là có cần không?".
"À, cái đó, không phải các cậu có buổi gặp mặt dòng họ gì sao? Sao Tạ Tử Tu đi rồi, cậu không đi?".
Vừa nghe cái tên ấy, đối phương như bị niệm chú kim cô, đau đầu nhức óc: "Đừng nhắc anh ta với tôi. Tôi phiền lắm".
Nhan Miêu thiết nghĩ, Tạ Thiếu Duy bị sếp của mình chèn ép tới nỗi bị bóng ma tâm lý cũng rất đáng thương, thậm chí còn có chút cảm giác đồng bệnh tương liên.
"Thế, cảm ơn hoa và lời mời của cậu, nhưng tôi…”
Còn chưa để cô nói hết câu, Tạ Thiếu Duy đột nhiên phát cáu lên: "Tôi đâu có nói cô nhận được hoa thì phải đồng ý đi xem phim với tôi, làm bạn bè thì không thể đi xem phim được sao?".
"Thực ra...".
"Cô nghĩ tôi là kẻ lợi dụng thế sao?".
"Tôi...".
"Tôi mời cô đi, không được à?".
Nhan Miêu bị bại liên tiếp, chỉ có thể nói: "Thế... tôi gặp cậu ở đâu đây?".
Đối phương im lặng một hồi, mói đáp: "Tôi đang ở dưới nhà cô".
“…”
Đang ở dưới nhà, còn phải kêu chuyển phát nhanh đưa một bó hoa tới sao?
Suy nghĩ của người này kì quặc tới cỡ nào nhỉ.
Nhan Miêu cũng ngại lãng phí thời gian trang điểm, chỉ chải thẳng tóc, mặc chiếc váy len hồng in hình trái tim trắng rồi xuống nhà, quả nhiên vừa nhìn đã thấy chiếc xe quen mắt và chàng trai mặc vest đi giày da đang đứng đợi mà lại giả vờ không thèm để tâm.
Bốn mắt nhìn nhau, Tạ Thiếu Duy hiển nhiên còn lúng túng hơn cả cô, nhưng lại muốn làm bộ như không có chuyện gì, đành chuyển tầm mắt sang chỗ khác, cố gắng bình tĩnh mở cửa xe ra: "Lên xe đi".
..Giờ đi xem phim không phải quá sớm sao?".
Tạ Thiếu Duy hơi gắt gỏng: "Ăn bữa cơm không phải vừa tới giờ à?"
"Ăn thì...".
Tạ Thiếu Duy hấp tấp ngắt lời cô: "Ăn cơm phiền phức lắm à? Cũng là tiện đường thôi mà, vả lại chẳng lẽ cô không cần ăn cơm tối?".
"... Tôi đâu nói không ăn. = =".
Hai ngưòi ngượng ngập lên xe, xuất phát. Dọc đường đi Tạ Thiếu Duy không chuyển mắt, chỉ cau mày nhìn chằm chằm về phía trước khiến Nhan Miêu cũng ngại ngùng nhìn ra chỗ khác, tới tận khi xuống xe, hai người cũng chưa nhìn nhau lần nào.
Cẩn thận dè dặt ăn xong món Ý, rồi nghiêm chỉnh ngồi trong rạp chiếu phim, hai người lại ngoan ngoãn trở về, hoàn toàn không có hoạt động nào không lành mạnh.
Nhan Miêu cảm thấy rất bất ngờ, lại có chút luống cuống. Người có khí chất hư hỏng lưu manh như Tạ Thiếu Duy thế mà hẹn hò con gái tới toàn những chỗ như học sinh cấp ba.
Tuy tính tình cậu ta nóng nảy bộp chộp, nhưng không biết tại sao, vào giờ phút này cũng khiến người ta hoàn toàn không thấy ghét.
Đưa cô về tới cửa nhà, lúc xuống xe, Tạ Thiếu Duy đột nhiên hỏi: "Người trong lòng cô, là ai vậy?".
Cô mới phản ứng chậm có nửa giây, Tạ Thiếu Duy đã thoáng bực mình: "Này, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi, không cần miễn cưỡng trả lời".
Ở cạnh người như Tạ Thiếu Duy, ngoài sự ngượng ngập khi nhìn nhau ra, Nhan Miêu lại cảm thấy trong lòng mình rất thoải mái, không có gì phải giấu giếm khó nói cả.
"Là anh trai tôi. Chúng tôi không phải anh em ruột, thế nên hồi nhỏ tự nhiên tôi cảm thấy anh trai mình là tốt nhất. Nhưng giờ anh ấy đã đính hôn với vị hôn thê cũ của Tạ Tử Tu rồi".
Tạ Thiếu Duy thở phào: "Là anh ta à? Người này tôi biết".
"Ừm...".
"Tôi cứ tưởng cô thầm yêu Tạ Tử Tu cơ".
Nhan Miêu vừa đặt chân xuống đã lảo đảo: "... Cậu muốn dọa chết tôi à?".
Tạ Thiếu Duy vẫn cau mày: "Thật sự là không à?"
"... Khả năng chuyện này ngang với khả năng cậu thầm yêu Tạ Tử Tu".
“…”
Tới khi lên nhà, Nhan Miêu mói leo được nửa cầu thang, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà ngoái đầu lại liếc nhìn, mới phát hiện Tạ Thiếu Duy vẫn còn đứng ở đấy.
Ánh mắt chạm nhau, hai ngưòi thoắt cái đều có chút xấu hổ.
"Ừm... cậu, cậu còn chưa về sao?".
Mặt Tạ Thiếu Duy đỏ bừng lên, gắt: "Tôi thích đứng ở đây một lát không được à?".
"...Ừ...".
Nhan Miêu vào nhà, kéo rèm cửa sổ ra một chút, len lén nhìn xuống dưới, ánh đèn pha ô tô vẫn còn đấy, thế là cô đành vội vàng cuống cuồng kéo rèm lại.
Từ trước tới nay cô chưa từng xử lý mối quan hệ như thế này, cũng không thể hiểu rõ ràng chính xác tình yêu rốt cuộc ra sao, nếu lấy tình cảm với Nhan Tử Thanh ra làm tiêu chuẩn, vậy có lẽ trên đời không có người thứ hai cô thích như thế, kiếp này coi như sống cô đơn tới già thôi.
Mà ngoài sự ngưỡng mộ với Nhan Tử Thanh ra, rốt cuộc còn thứ tình cảm nào mói được coi là tình yêu nhỉ?
Chú thích:
(23) Armani: là một hãng thời trang nổi tiếng thế giới của Ý trên các lĩnh vực: thiết kế, sản xuất, phân phối và bán lẻ quần áo thời trang, phụ kiện kính, đống hồ, đồ trang sức, mỹ phẩm, nước hoa, đồ nội thất..
(24) Tatami: là một sản phẩm thường dùng đế lát sàn nhà truyền thông của Nhật Bản
(25) Vật cực tất phản: khi sự vật, sự việc i tới mức đỉnh điểm thì sẽ phát triển theo hướng ngược lại.
(26) Prada: một nhãn hiệu thời trang của Ý chuyên về các sản phẩm thời trang cao cấp cho cả nam và nữ.
(27) Liên đoàn Ivy: dùng để chỉ nhóm tám trường và viện đại học thành viên với ý nghĩa về hệ thông, triết lý giáo dục và chất lượng đào tạo của những trường và viện đại học lâu đời và hàng đầu của nước Mỹ.
Liên Minh Phe Thất Tình Liên Minh Phe Thất Tình - Lam Tiểu Miết