Books are a uniquely portable magic.

Stephen King

 
 
 
 
 
Tác giả: Hồ Ly
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 39 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 542 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:02:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 31-32-33-34
hương 31
Đêm khuya âm trầm, những bận rộn mỗi ngày ở vương phủ coi như tập thể dục, sau khi tắm rửa sạch sẽ mới trở về chỗ ở.
Hữu Hi ngồi trước gương, để rũ tóc ướt, dùng khăn lông sạch sau tóc, rồi sau đó dùng lượt gỗ chải tóc, mái tóc như mây, bù xù sau người nhưng cực kỳ quyến rũ động lòng người, con ngươi trong suốt. Linh khí chớp động.
Dùng dược Hoàng Bắc Thiên cho nàng đổ hai giọt ra ngón tay, nhà nhàng xoa lên mặt, dược này sử dụng rất tốt, không biết làm từ gì, nhưng mặt cũng đã không đau rồi, chừng ngày mai nữa thôi, ấn năm ngón tay trên mặt sẽ mờ nhạt dần.
Hữu Hi vừa thoa thuốc vừa nhớ tới một Hoàng Bắc Thiên lãnh khốc ở trước mặt nàng lại lộ ra nhu tình, khi nói chuyện còn câu nệ giống như một hài tử.
Trong ấn tượng Hoàng Bắc Thiên là người cực kỳ bá đạo, lạnh lùng, nhưng không mất đi sự ôn nhu, dáng vẻ cứng nhắc thật sự rất đáng yêu… Đáng yêu, nếu để cho Hoàng Bắc Thiên biết, khẳng định sẽ xoay người bỏ đi.
Hữu Hi nhìn gương đồng không nhịn được bật cười, tay đang thoa thuốc cũng dừng lại, tâm trí đều là Hoàng Bắc Thiên.
Lăng Khiếu Dương chậm rãi đi vào trong phòng, mở cửa, thấy biểu hiện hồn nhiên trên mặt Hữu Hi cùng với nụ cười mê hoặc người.
Nàng đang suy nghĩ gì mà xuất thần ngay cả hắn cũng không phát hiện, Lăng Khiếu Dương nhìn Hữu Hi hồn nhiên mỉm cười, trái tim không khỏi kích động.
Hữu Hi rốt cục cũng sực tỉnh, rất nhanh thoa thảo dược lên mặt, rồi vỗ vỗ mặt, làm cho chính mình dừng suy nghĩ miên man, đứng dậy, thấy bên cạnh là Lăng Khiếu Dương, không khỏi thất kinh lại càng hoảng sợ hơn.
“Ngươi… ngươi sao lại ở chỗ này, tại sao không lên tiếng, ngươi tính dọa chết người có phải không?”- Hữu Hi vỗ vỡ ngực, ổn định tâm trí.
Lăng Khiếu Dương nhìn mặt Hữu Hi vẫn còn hơi sưng, hí mắt, bực mình nói: “Ngươi đang cố gắng tỏ ra vui vẻ sao!”.
Hữu Hi nhìn khuôn mặt âm trầm của Lăng Khiếu Dương, nghĩ tới hành động ác độc của hắn, không nhịn được mà mở miệng nói: “Sao? Vương lại muốn đánh người chăng?”
“Ngươi không thể giống mấy phụ nữ ở ngoài kia được sao, nói dễ nghe một chút?”
Hữu Hi nhìn tuấn nhan của Lăng Khiếu Dương, ha hả, đối với một người từng khi dễ, từng sỉ nhục chính mình, nàng có thể nói lời dễ nghe sao, nếu như đầu óc nàng không bị làm cho điên loạn thì nàng sẽ nhớ rất rõ ràng Lăng Khiếu Dương đã hành hạ mình thế nào, chẳng lẽ vì muốn sống tốt, phải từ bỏ tự tôn của chính mình, lấy lòng hắn, quỳ trên mặt đất như con chó liên tục vẫy đuôi, hy vọng hắn phá lệ khai ân, có thể đối xử tử tế với nàng, không, nàng không làm được, nàng tình nguyện chết đứng cũng không quỳ lạy mà sống.
Nếu như nàng liên tục vẫy đuôi, hắn nhất định sẽ nhìn nàng mà lớn tiếng cười nhạo…!
Hữu Hi dừng lại, lạnh nhạt nói: “Ta là ta, sinh ra đã như vậy, làm sao có thể giống với những người kia, vương gia sao không học cách làm nam tử ôn nhu, hiền lành, kiềm chế một chút tính tình bá đạo tàn nhẫn.”
“Ngươi…!”- Lăng Khiếu Dương bắt đầu nổi giận “Ngươi nên tự xem lại cách nói chuyện của mình”.
Hữu Hi nhìn gương mặt biến sắc của Lăng Khiếu Dương, không nghĩ tới việc chọc giận hắn, cũng không nghĩ hắn lưu lại qua đêm: “Quý phi thân thể suy nhược vương gia đáng ra nên ở bên chăm sóc mới đúng”.
Lăng Khiếu Dương nghe Hữu Hi nói xong, lửa giận bùng lên, dù vậy vẫn ung dung nhìn Hữu Hi, nàng muốn đuổi hắn đi? Hắn dùng tay ôm lấy thắt lưng Hữu Hi, nhíu mi. “Như thế nào, mới mấy ngày mà tính tình đã trở lại như xưa, có phải ta đối với ngươi quá mức nhân từ rồi không?”
“Nhân từ? Cái tát hồi sáng không phải còn lưu lại trên mặt ta sao?”- Hữu Hi không giãy dụa, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn đối với Lăng Khiếu Dương thống hận, còn mình thì lại yếu đuối nhu nhược, bất lực chống lại chỉ là uổng phí sức lực của nàng.
Lăng Khiếu Dương một tay ôm lấy thắt lưng, lãnh huyết vô tình nói: “Ta nghĩ, ta đáng ra phải kiếm soát tính tình của ngươi thật tốt, ưh? Dám cùng với quý phi tranh cãi, cho ngươi ăn một cái tát đã là rất tiện nghi cho ngươi rồi”.
Trái tim Hữu Hi bị thắt chặt lại, ra là hắn vì sự tình ban ngày mà đến tìm nàng
Chương 32
Lăng Khiếu Dương thật không biết ôn nhu là gì, cũng không hiểu được thương hoa tiếc ngọc, cho dù hiểu, thì cũng không dừng lại tại Hữu Hi.
Giờ phút này, Hữu Hi trong mắt hắn tựa như bao cát, bị thô lỗ nhét vào giường.
Thân thể mềm mại rơi xuống, dẫn tới giường một trận chấn động, thân thể của nàng bị té mà đau đớn.
Hữu Hi đau đớn cau mày, sắc mặt tái nhợt, trong mắt đối với Lăng Khiếu Dương tràn ngập sợ hãi, chỉ cần hắn xuất hiện bên giường, nàng sẽ nhớ lại những nhục nhã mà mình trải qua không thể nào chịu nổi.
Nàng biết rất rõ, Lăng Khiếu Dương muốn làm cái gì, tốt hơn hết là cứ đánh nàng cho tới chết còn hơn là làm việc này.
Lăng Khiếu Dương nhìn dụng hoa thấc sắc của Hữu Hi, cười lạnh: “Như thế nào, giờ mới biết sợ hãi sao?”
Đối với một kẻ chỉ biết sử dụng vũ lực với phụ nữ, chỉ biết mạnh mẽ, tàn bạo đối với phụ nữ giống như ác ma, nàng thế nào mà không sợ.
Trước kia nàng sợ hắn thô bạo đối xử với nàng, nhưng từ lần trước, nàng càng sợ hãi, hắn câu dẫn dục vọng sâu bên trong nàng, nhược điểm lớn nhất của con người chính là thói quen.
Đối mặt sự thô bạo của hắn, nàng có thể hận, có thể tức giận, có thể khóc gào rống, nhưng từ đêm hôm đó, nàng nếm tới khoái cảm, sợ hãi, sợ hãi thân thể của mình sẽ quen thuộc với những cái vuốt ve va chạm, sợ hãi thân thể sẽ theo Lăng Khiếu Dương mà đồng tình, vậy thân thể tương giao, sợ hãi chính bản thân rơi xuống… rơi xuống bên dưới thân hắn mà hầu hạ.
Thần sắc Hữu Hi tràn ngập sợ hãi cùng chán ghét, ngoại trừ chán ghét Lăng Khiếu Dương, còn chán ghét chính mình.
Nhìn mặt Hữu Hi không biết từ khi nào, Lăng Khiếu Dương chán ghét nhìn gương mặt hoảng sợ của Hữu Hi, còn ánh mắt nhìn hắn giống như thấy ác quý, tham luyến nàng tươi cười, nhưng nàng đối với gương cười, cũng không đối với hắn mà cười.
Không biết có chuyện gì vui vẻ mà làm cho nàng tươi cười, hắn dĩ nhiên muốn biết, nghĩ muốn dò xét tâm tư của nàng.
Nghĩ tới thân thể cao lớn tinh tráng đè xuống, Hữu Hi không nhịn được, lui về sau trong góc, không còn chỗ thối lui.
Khí tức nam tính của Lăng Khiếu Dương bao phủ Hữu Hi, bá đạo xâm nhập mỗi tấc da thịt của nàng.
Hữu Hi vừa tắm rửa xong cực kỳ thơm mát, từng đợt chui vào tâm trí Lăng Khiếu Dương, làm hắn ý loạn tình mê, không nhịn được đặt tóc Hữu Hi trước mũi, hít thật sâu.
“Không nên dùng cùng một bộ dạng không cam lòng như vậy”- Lăng Khiếu Dương bực mình nhìn vẻ mặt Hữu Hi đối với hắn chán ghét, tay đem Hữu Hi đến trên giường. “Đừng nói lần trước ngươi không có hưởng thụ?”.
Hữu Hi cau mày, hai tay che chở quần áo chính mình, mặc dù biết đối với nam nhân này chống cự bảo vệ mình là vô ích, nhưng ý thức lại kêu nàng làm vậy.
“Nói chuyện, ngươi câm điếc rồi sao?”- Lăng Khiếu Dương bực mình rống giận, mày gắt gao nhíu lại, biểu hiện bực mình.
“Nam nhân các ngươi đều dùng hạ thân để hỏi người sao?”- Con ngươi Hữu Hi nhìn chằm chằm tuấn nhan Lăng Khiếu Dương, nói một câu rất hay.
Lăng Khiếu Dương con ngươi đen trầm xuống, hí mắt nhìn Hữu Hi, cái phụ nữ này, luôn phải nói những điều khiến hắn sửng sốt.
“Vậy phụ nữ dùng nơi này để tự hỏi sao?”- Bàn tay Lăng Khiếu Dương bài khai tay Hữu Hi, nắm lấy hai vú có ý chỉ ( =.=, ec anh vô sỉ wa)
Hữu Hi vội vàng lấy tay ngăn cản bàn tay Lăng Khiếu Dương trên người nàng đốt lửa. “Ta không có, ngươi nghe cho rõ đây, ta không có, vương gia ngươi đáng ra nên học cách khống chế hạ thân của mình, hoặc là dùng hạ thân của mình đi tìm nữ nhân khác, nếu như muốn trừng phạt ta, có thể dùng phương thức khác”
Lăng Khiếu Dương nhìn Hữu Hi tỏ vẻ không hiểu, là hắn không muốn hiểu, bất quá hắn hiểu là nàng đang cự tuyệt hắn, nhưng hắn không cho phép mình bị cự tuyệt.
“Hừ, ngươi có tư cách gì dạy ta làm thế nào, ta sủng hạnh ngươi đáng ra ngươi nên cảm thấy đó là ân huệ, là vinh hạnh của ngươi, ngươi đáng ra cảm tạ ta không đem ngươi dùng trượng mà đánh, hoặc là nhốt ngươi vào tòa thủy lao toàn xà trùng…”
“Hừ hành vi của ngươi nói cho ta biết, ngươi là một kẻ thập phần biến thái”- Hữu Hi không hề giãy dụa, bời vì nàng biết càng giãy dụa càng câu dẫn sự chinh phục và ham muốn âm trầm của hắn.
“Miệng lưỡi lợi hại, xem ra bổn vương đã quá dung túng ngươi”- Tay Lăng Khiếu Dương xé rách quần áo Hữu Hi.
“Hỗn đản, đây là bộ quần áo cuối cùng của ta…!”- Xé nát vụn nàng sau này chỉ có thể khoác chăn mền mà sống.
Lăng Khiếu Dương nhíu mi vài cái, khóe môi cong lên, tựa hồ mang theo nụ cười ẩn nhẫn, ánh mắt trầm xuống, hai tay không chút do dự xé nát quần áo Hữu Hi.
Hữu Hi một lần nữa tự nói với chính mình, chỉ cần trái tim không thay đổi, chỉ cần bảo vệ được trái tim mình, nàng chính là đã thắng lợi.
Hắn cuối xuống mà hôn, tay hắn lướt trên người nàng giống như thiêu đốt, làm cho nàng vốn không cách nào tập trung suy nghĩ.
Hắn cứng rắn vội vàng xó xuyên qua nàng, một trận hoa lửa nổi lên, quả nhiên thân thể của nàng, sớm đã phản bội nàng.
Lăng Khiếu Dương gây cho nàng một loại thống khổ khó hiểu, cùng loại cảm giác cực kì khó hiểu, mang tất cả nàng, khóe mắt hạ xuống trong suốt đầy lệ quang.
Nàng rơi xuống rồi, rơi xuống rồi…!
Lăng Khiếu Dương thấy Hữu Hi rơi lệ tình cảm trở nên mãnh liệt, trái tim không nhịn được, tay quặc trước mặt Hữu Hi ra lệnh nói: “Nhìn ta”.
Hữu Hi giữ lại lệ, nhưng chưa từng nghĩ chính mình có thể nhìn Lăng Khiếu Dương.
Không hợp tác, động tác Lăng Khiếu Dương càng mãnh liệt: “Nhìn ta!”- Hắn gầm nhẹ.
Hữu Hi không nhịn được mở mắt ra, cau mày nhìn Lăng Khiếu Dương, “Gọi tên ta”.
A, nguyên lai hắn vẫn ghi hận, nàng nhiều lần gọi tên Nhất Thần, chắc chắn đã chạm đếm tự tôn của hắn. Hữu Hi trong lòng có một loại cảm giác trả thù cực kỳ thích thú, ôm chặt lấy Lăng Khiếu Dương, nhắm mắt lại, mê ly, cúi đầu tỉ tê nói: “Nhất Thần”.
Trái tim Lăng Khiếu Dương phảng phất như bị xé rách, bị vỡ vụ, hung hăng ngã trên mặt đất, gầm nhẹ một tiếng, mắng, rồi phát tiết…
Cùng nhau trầm luân…
Ngày thứ hai.
Lăng Khiếu Dương cùng Lan Quý phi dùng qua ngọn thiện, nhìn mẫu phi nghỉ ngơi, mới từ Di Tâm cư đi ra.
Đi tới thư phòng, nghĩ đêm qua Hữu Hi gây cho hắn một trận khó chịu. Nhất Thần, cái tên này giống như cái đinh trong lòng hắn.
Nàng hại chết Dạ Lan, sau khi đào tẩu trong một thời gian ngắn như vậy đã gặp được ai đó.
Phụ nữ đáng chết, đã chọc giận hắn thành công, lại làm cho hắn phiền lòng, Lăng Khiếu Dương đứng ngồi không yên.
“Khấu khâu”- Tiếng đập cửa truyền đến một đạo âm thanh, “Thuộc hạ Cao Mạc đến diện kiến”
“Vào đi”- Lăng Khiếu Dương dừng cước bộ, ngồi xuống ghế.
“Thuộc hạ tham kiến vương gia”- Cao Mạc đơn độc quỳ xuống hành lễ, một thân áo lam, thắt lưng đeo bảo kiếm, anh tuấn cực kỳ.
“Miễn lễ”- Lăng Khiếu Dương không kiên nhẫn phất tay.
“Tạ ơn vương gia!”- Cao Mạc đứng dậy. “Không biết vương gia triệu thuộc hạ đến có chuyện gì quan trọng?”
Khuôn mặt tuấn tú của Lăng Khiếu Dương âm trầm, cau mày trầm tư, yên lặng trong chốc lát, mới nói: “Đi, điều tra một người tên Nhất Thần, tất cả lai lịch của hắn”.
“Có bức họa không thưa vương gia? Tuổi?”
“Có ta còn cần ngươi tìm sao?”- Lăng Khiếu Dương xúc động rống giận.
“Thuộc hạ ngu dốt, vương gia thứ tội, nhưng… chỉ bằng tên một người, chỉ bên trong hoàng thành thì cũng có hơn mấy trăm người, nếu chúng ta tìm theo hướng này, sợ nhiều không kể xiếc, không cách nào xác nhận”.
Lăng Khiếu Dương nổi giận nói: “Ngươi nhất định phải tìm được cho ta”.
Cao Mạc một trận xấu hổ, cũng không dám nói thêm điều gì, nhìn ra được vương gia đang bực mình: “Vâng ạ, thuộc hạ đi làm ngay”.
“Đi đi”.
“Thuộc hạ cáo lui”- Cao Mạc xoay người rời đi.
Lăng Khiếu Dương nắm tay rơi xuống bàn “Đáng chết!”.
Chương 33
Vài ngày sau.
Trước phòng Lăng Khiếu Dương, sắp hàng dài thành chuỗi người, già có trẻ có, cao lùn, béo gầy đều có, không biết đang làm cái gì.
Lăng Khiếu Dương thì ngồi tại thư phòng, nhìn qua mấy người nam nhân đứng trước bàn: “Các ngươi tên là Nhất Thần?”.
“Vâng ạ!”- Mọi người cùng kêu lên trả lời. “Thảo dân tên là Nhất Thần”.
Nghe thấy hai chữ Nhất Thần, tâm lý Lăng Khiếu Dương không chút thoải mái, hắn chỉ vào bức họa trong tay Lưu An: “Ngẩng đầu nhìn bức họa”.
Mọi người nghe lệnh, cùng ngẩng đầu lên nhìn bức họa trong tay Lưu An, đánh giá xem có điều gì huyền cơ trong đó.
Lăng Khiếu Dương lạnh lùng nói: “Người nào không nhận ra nàng, giết!”
“Tôi nhận ra”.
“Thảo dân nhận ra”.
Một vài người tranh nhau nói mình nhận ra.
Vẻ mặt Lăng Khiếu Dương trầm xuống: “Nhận ra? Được, nàng tên gọi là gì”
Mọi người một trận á khẩu không trà lời được, cả người đổ mồ hôi lạnh.
“Tại sao không nói gì hết, uh? Câm điếc rồi sao!”- Lăng Khiếu Dương tức giận bạo rống một tiếng.
“Vương gia tha mạng”- Một vài người quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ.
“Cao Mạc, đem bọn chúng đi chém cho ta”- Lăng Khiếu Dương lãnh khốc ra lệnh.
“Vương gia tha mạng, vương gia tha mạng”-Vài người khóc hô cầu xin tha thứ.
Lưu An nhìn Lăng Khiếu Dương liếc mắt một cái, cẩn trọng nói: “Xem bộ dạng bọn chúng chắc chắn là không nhận ra”.
Lăng Khiếu Dương xúc động phất tay: “Lui xuống đi, ai dám nhiều lời, giết!”
“Vâng ạ! Vâng ạ!”- Vài người cuốn quýt trốn khỏi thư phòng Lăng Khiếu Dương.
Vậy là một mình Lăng Khiếu Dương hỏi, uy bức lợi dụng đe dọa, những người tuy gọi là Nhất Thần nhưng chẳng nhận ra được người trong bức họa, Lăng Khiếu Dương có chút phiền não, dứt khoát đem Cao Mạc giải vào đại lao.
Trong phủ các vị thiếp cũng nghe đến việc lạ mà vương gia đang làm đều cảm thấy khó hiểu.
Bạch Uyển lệnh cho nha hoàn gọi nam nhân mới đến tìm hiểu.
“Vương gia tìm các ngươi tới làm gì?”
Nam Nhân gương mặt đầy râu mép, nhìn nha hoàn liếc mắt một cái, rồi nói: “Vương gia hỏi bọn ta có biết người trong bức họa, còn nói nếu sau này nhìn thấy người này, thì tới phủ bẩm báo, sẽ thưởng tiền”
“Ngươi có nhận ra người trong bức họa không?”
“Không nhận ra”- Nam nhân lắc đầu.
“Ra ngoài đi”- Nha hoàn hỏi xong, đợi Bạch Uyển phân phó một tiếng.
“Ngươi nói xem đang yên đang lành sao vương gia lại tự nhiên vô cớ đi tìm những người này có biết người trong bức họa hay không, thật sự rất kỳ quái”- Bạch Uyển vẻ mặt nghi hoặc, đoán không ra được suy nghĩ của vương gia.
“Đúng vậy, cũng không biết người trong bức họa là ai”- Nha hoàn vừa nói xong đột nhiên nhãn tình sáng lên, “Đợi một lát nữa tiểu nữ đến tìm quản gia hỏi thử, chẳng phải sẽ biết rồi sao?”
Bạch Uyển cười: “Cũng phải, ta nên trở về thôi”- Vừa nói vừa đi về hướng mình ở.
Ngoài trừ Bạch Uyển để ý, thì mấy vị thiếp cũng bắt đầu chú ý, không biết Lăng Khiếu Dương đang làm trò gì, nhưng lại không dám hỏi nhiều.
Vân San cũng nghe được vì này, đáy lòng nổi lên sóng ngầm, nhịn không được đi tới trước phòng Lăng Khiếu Dương, vừa tới cửa, đã thấy hàng người dài xếp thành hàng, nàng đẩy đám người, tiến vào phòng.
“Khiếu Dương ca!”- Nàng sợ hãi mà dịu dàng hô to, kinh nhiễu Lăng Khiếu Dương đang nhắm hai mắt phiền não.
“Ngươi tới làm gì?”- Lăng Khiếu Dương mở con ngươi đen, thẳng tắp nhìn về phía Vân San.
“Oh, ta nghe nói ở đây rất náo nhiệt, không biết xảy ra chuyện gì, nên đến đây xem sao”- Vân San ỷ vào sự sủng ái của quý phi, lá gan như vậy mà to, Lăng Khiếu Dương đối với nàng có chút sủng ái, khi đang nói chuyện, nàng quan sát thư phòng, nhìn thấy trên tường treo một bức họa, trái tim Vân San ngẩn ra, bức họa làm nàng đau cả mắt.
“Ngươi đáng ra phải chăm sóc mẫu phi, ra ngoài đi”- Lăng Khiếu Dương lạnh lùng phân phó.
“Oh, Vân San cáo lui”- Cúi đầu hành lễ đi ra ngoài.
Trong phòng lại bắt đầu hỏi.
Vân San ra khỏi thư phòng, trong ánh mắt mang theo tia oán hận, nguyên lai tất cả cũng vì nữ nhân Lãnh Dạ Hủy đó.
Trong trái tim Khiếu Dương ca nàng ta rốt cục có vị trí gì, tại sao Dương ca lại quan tâm như vậy, thậm chí lại còn hành động ngoài dự đoán của mọi người.
Vân San gắt gao nắm tay lại, hướng về Di Tâm Cư.
Bầu trời đen buông xuống, mọi người cũng đã hỏi xong, Lăng Khiếu Dương uể oải dựa đầu ngã vào trên ghế.
Lưu An và Cao Mạc nhìn nhau, chân không biết, Vương gia lãnh khốc coi trời bằng vung, như thế nào lại làm cái chuyện ngây thơ như vậy, kiên nhẫn từng bước hỏi những người này có nhận ra tiểu thiếp của mình.
Lăng Khiếu Dương nửa người tựa trên ghế, tâm lý tức giận nghĩ tới Nhất Thần, Nhất Thần rốt cục là ai, đáng chết, chỉ cần nam nhân nào gọi là Nhất Thần nhận ra Lãnh Dạ Hủy, hắn tuyệt đối không nói hai lời, giết, giết, giết không tha!
Chương 34
Bên trong thư phòng tiến vào một nhóm người, một thanh niên nhã nhặn, một lão gia gia, một nam nhân trung niên, lại còn có cả hài tử mười mấy tuổi.
Cao Mạc  nói: “Ngẩng đầu lên xem, các ngươi có nhận ra người trong bức tranh.”
Bốn người đều đoan trang mê muội lắc đầu.
Cao Mạc thoáng nhìn qua mặt âm trầm của Lăng Khiếu Dương, hung dữ hướng về bốn người cố tình quát: “Nếu nhận ra thì sẽ giữ được mạng, không nhận được giết.
“Ta nhận ra!”- Một đạo âm thanh cao cao vang lên, có tác dụng làm phấn chấn mọi người, mọi người cùng quản gia ai cũng trừng mắt nhìn nam nhân đủ dũng khí nói nhận ra người trong bức họa.
Lăng Khiếu Dương đang uể oải, xúc động bật dậy, tinh thần rung lên, ngồi ngay ngắn, nhìn chằm chằm bốn người. “Người nào, ai trong các ngươi nhận ra?”
Chỉ thấy một hài tử mười mấy tuổi, vươn bàn tay nhỏ bé lên cao: “Ta nhận ra”
Nhìn thấy một hài tử đi ra, Lưu An và Cao Mạc cúi đầu, không nhịn được cúi đầu cười rộ lên.
Thật vất vả mới tìm ra được Nhất Thần nhận ra người trong bức họa, nhưng là một hài tử mười tuổi, sắc mặt Lăng Khiếu Dương từ đỏ sang đen, đen lục, cơ mặt co quắp lại, có dấu hiệu tức giận.
“Tiểu quỷ, ngươi không được nói bậy”- Cao Mạc nhịn cười, nhìn hài tử hỏi: “Muốn bị đánh hay sao mà nói láo!”
“Ta không chỉ nhận ra tỷ tỷ trong bức họa, ta còn biết ngài vốn là vương gia, muà hè năm ngoái, ta nhìn thấy vương gia mang theo vị tỷ tỷ này đi du ngoạn hồ, tỷ tỷ xinh đẹp thấy ta khóc, lại còn mua kẹo mạch nha đường cho ta”- Tiểu hài tử không hiểu biết, lại càng không sợ hãi mà dõng dạc nói.
Cao Mạc cùng Lưu An không yên nhìn không yên Lăng Khiếu Dương, chỉ thấy sắc mặt Lăng Khiếu Dương âm trầm tức giận, đáy mắt ẩn sâu cơn giận rất lớn.
Cao Mạc cẩn thẩn nhắc nhở nói: “Vương gia… có nên bảo bọn họ lui ra!”
Lăng Khiếu Dương tung chưởng đánh xuống bàn, giận dữ hét: “Cút ra”.
“Đi xuống hết, đứng đây làm gì!”- Cao Mạc phất tay, ý bảo bốn người ra ngoài.
Cao Mạc nhìn Vương gia nổi giận, lấm lét nhìn vương gia hỏi: “Vương gia… ngày mai”
Tuấn nhan Lăng Khiếu Dương tràn đầy sắc mặt giận dữ, quát lớn nói: “Cho chuẩn bị mọi thứ trong vương phủ, năm lần tám lượt đều hỏng bét, bổn vương nên chém ngươi mới đúng!”
“Vâng, thuộc hạ biết rõ”- Cao Mạc cúi đầu, như nhận lỗi, kỳ thực trong lòng lại đang cười.
Lăng Khiếu Dương từ sau bàn đi ra, vung ống tay áo, rời khỏi thư phòng, trời đã là một mảng đen nhánh.
Sau khi hầu hạ quý phi an giấc, Vân San lặng lẽ đi trong đêm, nhớ tới bức họa trong phòng Lăng Khiếu Dương luôn cảm giác không thoải mái, trong suy nghĩ cảm giác được rằng Lăng Khiếu Dương đối với Lãnh Dạ Hủy không chỉ có hận.
Đi qua lại trong phủ, nàng phiền muộn, mang đầy tâm sự, nàng một mực đợi Lăng Khiếu Dương lấy nàng làm vương phi, mà di nương của nàng là Lan Quý phi, cũng biết rõ điều này, chỉ là không biết phải đợi bao lâu.
Vừa nghĩ tới, thì trước mắt xuất hiện hai bóng đen, cả kinh Vân San muốn gọi một tiếng. Không ngờ bóng đen đã ra tay điểm vào ngực nàng, nàng liền không nói nên lời, hoảng sợ nhìn bóng đen, trái tim sợ hãi kịch liệt hít thở nhưng không thông.
“Muốn sống, thì nghe ta nói”- Trong đó một nam nhân thanh âm lạnh lùng tựa băng giống như uy hiếp, tay đặt sẵn nơi cổ họng nàng.
Vân San vội vàng gật đầu, tay nam nhân chỉ cần dùng sức thì nàng sẽ mất mạng
“Lãnh Dạ Hủy ở đâu”- Nam nhân mở miệng-“Mang chúng ta đi tìm người, nếu không…”- Tay nam nhân dùng sức một chút, niết chặt cổ họng Vân San một trận đau đớn, nàng vội vàng gật đầu.
“Ở đâu mau dẫn đường”- Nam nhân hạ giọng bên tai Vân San quát một tiếng.
Tay Vân San chỉ về một hướng.
Hai bóng đen trao nhau một ánh mắt, theo hướng Vân San chỉ về một hướng, xuyên qua mấy con đường nhỏ, ba người lặng yên theo tới viện Hữu Hi.
Hữu Hi cũng vừa viết xong nhật ký, hoàn lại vẽ ra bức họa Nhất Thần, tâm trí sợ hãi Nhất Thần biến mất, có bức họa, nàng không sợ quên Nhất Thần, thu lại nhật ký cùng bức họa, Hữu Hi chuẩn bị đi ngủ, cánh cửa liền bị thô lỗ đá văng ra, Hữu Hi lại càng hoảng sợ, vẫn tưởng là Lăng Khiếu Dương không ngờ nhìn lại là nam nhân che mặt, mặt lộ vẻ hàn quang, âm trầm kinh khủng.
Tay Hữu Hi nắm chặt để trên đầu chuẩn bị công kích: “Hã, ngươi là ai, người đâu…..!”
Hữu Hi còn chưa nói đến hai chữ “cứu mạng” nam nhân đi vài bước, một chưởng đã đánh ngất Hữu Hi, khiêng trên vai, hướng ra ngoài chạy vội đi.
“Còn phụ nữ này thì làm sao?”- Nam nhân đang giữ Vân San hỏi nam nhân khiêng Hữu Hi
“Nhiều chuyện không bằng bớt đi một chuyện, mau đi thôi”- Nam nhân khiêng Hữu Hi phi thân trở ra.
“Được”- Nam nhân đánh một chưởng vào ngực Vân San, ngực Vân San đau xót, ngã xuống mặt đất, bất tỉnh nhân sự.
Hia người nam nhân đã tìm ra người mình muốn ngay lập tức ra khỏi vương phủ.
Lăng Khiếu Dương xúc động một ngày, bữa tối không muốn ăn, nhiều Nhất Thần như vậy, nhưng không có người hắn muốn, cuối cùng lại là một hài tử, hắn trước đây luôn tin tưởng năng lực làm việc của Cao Mạc.
Lăng Khiếu Dương bế tắc trước tình thế, không tự chủ đi đến nơi ở của Hữu Hi, nhìn cánh cửa nhỏ nơi tiểu viện, hắn do dự không biết có nên đẩy vào hay không
Coi như một ngày không nhìn thấy xú nữ nhân kia, tâm lý cảm thấy thiếu gì đó, do dự một cút, xoay người về đường cũ, nhưng chỉ đi vào bước, rồi lại dừng cước bộp.
Hắn tại sao lại sợ cái gì, chỉ là một người phụ nữ thôi, nàng chính là vật để hắn chơi đùa, hắn muốn gì được đó.
Lăng Khiếu Dương nghĩ tới lại hướng về tiểu viện Hữu Hi, nhanh chóng đi vào, tầm mắt rơi vào trên người vân San.
Trái tim Lăng Khiếu Dương trầm xuống, bước nhanh tới, đứng ở bên Vân San, khom lưng ôm lấy nàng: “Vân San, xảy ra chuyện gì vậy?”
Vân San bị âm thanh như xé gió của Lăng Khiếu Dương làm tỉnh dậy. mở mắt chứng kiến gương mặt Lăng Khiếu Dương, ôm chặt lấy hắn sợ hãi khóc rống lên.
“Ta hỏi ngươi xảy ra chuyện gì!”- Lăng Khiếu Dương lo lắng hỏi, nhưng Vân San lại ngã vào lòng Lăng Khiếu Dương khóc, Lăng Khiếu Dương nhìn vào phòng Hữu Hi, trái tim căng thẳng, buông lỏng Vân San ra, chạy vào phòng, không thấy bóng dáng Hữu Hi, trên mặt đất có gối ngủ của Hữu Hi, trái tim Lăng Khiếu Dương một trận co rút rất nhanh.
Xoay người vội vàng chạy ra khỏi phòng, ôm trụ lấy tay Vân San, lo lắng mà hô to: “Đừng khóc nữa, người đâu? Mau nói!”
Vân San bị Lăng Khiếu Dương rống lên làm cho giật mình một chút, lúc này mới hồi tỉnh nghe ngào khóc chỉ về một hướng “Đi… hình như là đi về phía bên kia”.
“Ngươi mau trở về, gọi người canh vương phủ nghiêm mật”- Lăng Khiếu Dương nói xong rồi như một trận gió biến mất trước mặt Vân San.
Lo lắng chạy vội đi, Vân San nói không nên lời, cảm giác mất mát không cam lòng, Lăng Khiếu Dương một điểm cũng không lo lắng nàng có bị thương hay không, lại đi lo cho nữ nhân đó.
Vân San hi vọng Hữu Hi đừng bao giờ trở về, sống hay chết, tốt nhất đừng trở lại. Nhưng Lăng Khiếu Dương đuổi theo, nàng sợ hãi Lăng Khiếu Dương xảy ra chuyện gì chợt biến mất, liền lập tức đứng dậy kêu người tới giúp.
Trong phủ lâm vào tình trạng khẩn trương, thị vệ vội vàng đuổi theo bảo vệ Lăng Khiếu Dương, hi vọng không có chuyện lớn xảy đến, nếu không sẽ khó thoát tội.
Hoàng Bắc Thiên nghe thấy động tĩnh bên ngoài, trong lòng biết bên ngoài xảy ra chuyện, vội mặc thêm quần áo, đi tới trước chủ lâu, nắm lấy một tên người hầu hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Hình như Hủy phu nhân bị người ta bắt đi rồi, Vương gia đã đuổi theo…!”
Hữu Hi bị người ta bắt đi, tâm tính thiện lương của Hoàng Bắc Thiên giống như bị vật gì đó hung hăng đánh vào, trái tim nôn nóng bất an, không chút nghĩ ngợi vội đuổi theo, màn đem đen nhánh, trong đầu là hình ảnh mặt nhăn mày cười của Hữu Hi.
Là ai bắt Hữu Hi đi, tại sao lại bắt nàng, không khỏi nhớ tới lúc hai người gặp nhau, Hữu Hi lúc đó thiếu chút nữa đã bị giết, tâm trí Hoàng Bắc Thiên sợ hãi không thôi, im lặng cầu khẩn, Hữu Hi, ngươi không thể có việc gì, nhất định phải bình an.
Lãnh quân dạ thiếp (Tập 1) Lãnh quân dạ thiếp (Tập 1) - Hồ Ly