Người khôn ngoan nhất không phải là người gặt hái được nhiều thành công, mà là người biết biến thất bại thành những lợi thế nhất định.

Richard R. Grant

 
 
 
 
 
Tác giả: Mai Thảo
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Hải Trần
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2233 / 50
Cập nhật: 2016-04-09 07:23:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
ân ga ồn ào người đi lại, đầu máy phì phà thở khói. Những kiện hàng, những chiếc va ly cuối cùng đã được khiêng lên toa. Tất cả báo hiệu con tàu sắp khởi hành.
Linh và Nghĩa đứng tránh vào một chỗ khuất, quay lưng lại lối cửa vào, cốt không cho ai nhận ra họ. Nghĩa mặc đồ đen, Linh mặc trắng. Đôi bạn giống nhau ở phục sức đơn giản của buổi tiễn đưa bịn rịn và ngậm ngùi. Con tàu kia lát nữa sẽ vượt đèo Hải Vân, qua Nha Trang, Phan Thiết, lăn trên đường sắt thăm thẳm, xuyên qua rừng, lượn vòng theo men biển, đưa Nghĩa vào Sàigòn. Chuyến đi vưà là một thoát ly một trốn tránh, vừa mang cái ý nghĩa bàng hoàng của một cuộc phiên lưu. Tất cả đều do Linh. Đều do sự sắp đặt và khuyến khích của Linh. Nhiều lần Linh tự hỏi và thấy nàng thật đã vô cùng liều lĩnh trong việc thu xếp điều kiện cho bạn thoát ly khỏi thành phố Huế. Thoát ly vĩnh viễn. Đi lần này là chặt cầu với gia đình, đoạn tuyệt với quá khứ, chỉ có đi tới mà không có trở lại. Nghĩa biết như vậy. Giúp Nghĩa, Linh cũng biết như vậy. Nhưng Linh không đừng được. Có một sức mạnh nào đó thúc đẩy Linh gia nhập vào giòng sống liều lĩnh của Nghĩa, sự liều lĩnh bất ngờ tạo cho Linh một trạng thái tâm hồn kỳ thú chưa đến với đời nàng bao giờ.
Nửa tháng trước ngày Nghĩa vĩnh viễn giã từ Huế và tuổi trẻ và muà xuân để ném mình vào sự va chạm tàn nhẫn với định mệnh, đôi bạn ngày nào cũng gặp nhau.
Điều làm cho Linh ngạc nhiên với chính nàng nhất là không hiểu vì đâu, nàng không thấy cái việc Nghĩa yêu một người đàn ông đến có thai với người đàn ông đó là hư hỏng và xấu xa nữa. Trái lại, nhiều phút của những buổi chiều Huế phiền muộn đẩy thật xa suy nghĩ và tưởng tưởng của nàng trôi vút vào một cuộc phiêu lưu bỡ ngỡ, Linh lại như cảm thấy nàng thua bạn ở một điểm nào, Nghĩa đã hơn nàng ở một điểm nào. Hơn ở chỗ Nghĩa đã có một tình yêu, và như vậy Nghĩa đã có kỷ niệm và quá khứ. "Mình thì chẳng có gì hết. Mình vẫn chỉ là một đưá con nít". Linh buồn rầu tự nhủ thầm. Con người thiết tha muốn yêu muốn biết muốn sống ở Linh đã thức dậy. Kỷ niệm ấu thơ không phải là kỷ niệm làm chìm đắm được tâm tưởng, làm bàng hoàng được trí nhớ. Linh muốn hơn. Muốn có những kỷ niệm dữ dội, đến có thể mê đắm nồng nàn, đến có thể lãng quên được chung quanh, đánh nhoà được hiện tại. Linh muốn có một quá khứ, một quá khứ trong đó nàng không chỉ lớn lên như cây cỏ lớn theo mưa nắng, mà trong đó nàng sống hẳn hoi, toàn vẹn một cuộc đời. Một cuộc đời có nhớ thương và khổ đau. Có mơ mộng và có cả thất vọng. Có những phút vui như ôm cả đất trời vào lòng mà hát. Có những phút buồn như tạo vật đã tan nát chung quanh, như Nghĩa đã sống.
Nghĩ thế, cho nên, trong những phút bàn tính, người có thái độ dứt khoát không phải là Nghĩa mà là Linh.
- Em sợ lắm chi. Linh à!
- Chị sợ gì?
- Bỏ đi rồi đời em không biết sẽ xoay vần ra sao?
- Nghĩa không có lưa chọn nào kh'ac mà.
- Em biết. Gia đình thế, bà con thế thì quả tình em không còn sự lưa chọn nào kh'ac thật. Nhưng em sợ. Sợ quá chừng. Sợ đến muốn chết quách đi cho xong đời.
Nghĩa nói và Nghĩa khóc. Linh gắt:
- Bây giờ có phải là lúc chị khóc đâu. Phải can đảm lên chứ.
Nghĩa mở lớn đôi mắt nhìn Linh. Nếu không phải là bạn thân, nếu không hiểu bạn, Nghĩa có thể nghĩ rằng Linh ở ngoài cuộc và Linh đang tàn ác đẩy nàng đến chỗ chết. Nhưng thân nhau, Nghĩa không một phút nào nghi ngờ lòng tốt của người bạn gái duy nhất, người bạn gái đó đang tìm cho nàng một cửa ngõ để thoát ly.
- Bây giờ Nghĩa vào thẳng Sàigòn.
Nghĩa thở dài:
- Mình cũng nghĩ thế. Trốn vào Đà Nẵng gần quá mà trốn cũng chẳng được. Còn tai tiếng hơn là ở lại đây nữa. Nhưng Sàigòn xa quá. Mình sợ sợ thế nào ấy. Vả lại mình chẳng quen ai ở trong ấy, Linh ạ! Biết làm thế nào?
Linh cắn môi suy nghĩ. Nàng chợt nghĩ đến Phụng. Chưa chắc Phụng đã ưa Nghĩa, chưa chắc Phụng đã có đủ khoan dung để xót thương hơn là khinh bỉ Nghĩa. Nhưng Phụng đã sống ở một thành phố lớn. Ít nhất Phụng cũng không đến nỗi nào, nhất là lại được Linh khẩn khoản giới thiệu và nhờ giúp.
Thế là, ngay lúc đó, ở nhà Nghĩa, Linh đã bắt Nghĩa đóng cửa buồng lại, lấy giấy bút đem lại cho nàng. Suốt một tiếng đồng hồ, torng một nhiệt tình sôi nổi, Linh đã viết cho Phụng một lá thư bốn trang, kể hết câu chuyện đã xẩy đến cho Nghĩa. Cuối thư, Linh nhờ Phụng thu xếp cho Nghĩa chỗ ăn ở cho đến khi sanh nở, và khi Nghĩa đã mẹ tron` con vuông, tìm kiếm cho Nghĩa một việc làm.
Viết xong lá thư, dán phong bì, trao cho Nghĩa, Linh cười:
- Mình bảo Nghĩa là bạn thân nhất. Thế nào chi. Phụng cũng giúp đỡ. Nghĩa cứ vững tâm.
Ngẫm nghĩ rồi Linh bật cười thành tiếng:
- Chị Phụng xem thư chắc sẽ ngạc nhiên lắm đấy. Ồ, cho chị ấy ngạc nhiên một mẻ cũng chưa chết ai.
Ở Huế, không tiêu pha gì, tiền bố mẹ cho cất đi, Linh đưa hết cho Nghĩa. Phút cầm lấy tiền của bạn. Nghĩa rưng rưng nhìn Linh và xúc động quá, Nghĩa lại khóc.
- Em khốn nạn quá đi. Đến với Lịch chẳng suy nghĩ gì, đến nông nỗi này, có đưá con gái nào ngu dại như em không chứ? Bây giờ phải trả giá bằng mọi ê chề đau đớn, thật đáng kiếp cho em.
- Chưa chắc Lịch đã xấu.
Nghĩa giật mình đánh thót:
- Không xấu? Bộ Linh sử sự như thế là tốt với em lắm sao?
Linh không chịu bỏ sự nhận định của nàng về Lịch, tuy nàng không có đủ bằng chứng để biện hộ cho Lịch.
- Mình đoán Lịch cũng sợ dự luận, sợ tai tiếng như Nghĩa sợ vậy. Thiếu can đảm thì đành rồi. Nhưng đểu giả vô lương tâm đến tận cùng thì mình tin Lịch chưa đến nỗi như thế đâu. Nhưng thôi, hãy gác chuyện Lịch lại. Việc xảy ra đã xẩy ra rồi, than van lắm cũng vô ích. Hãy nghĩ đến Nghĩa. Đến đứa con sau này của Nghĩa. Rồi sau hẵng hay.
Linh không quên dặn Nghĩa phải tìm cách báo tin cho nàng sự thể thế nào, ngay khi Nghĩa vào tới Sàigòn. Mọi việc thế là tạm coi như xong xuôi. Nghĩa bỏ nhà trốn đi cũng dễ dàng. Bố me. Nghĩa chỉ tính đến việc ngăn cản Nghĩa không được "theo trai" ở Huế, mà không thể nào nghĩ rằng Nghĩa có đủ can đảm bỏ nhà trốn đi.
Thế là, họ đã đứng đó với nhau trên cái điểm khởi hành của một chuyến đi quyết liệt. Hai chị em nắm chặt lấy tay nhau, cùng nước mắt chạy quanh. Phút tiễn đưa nay, tin`h bằng hữa sáng loà trong tâm hồn họ như một báu vật cực kỳ thiêng liêng và cao quý.
Nghĩa nghẹn ngào ôm chặt lấy Linh, nói qua nước mắt:
- Linh tốt với mình quá. Mình không biết nói thế nào...
Linh cố cầm nước mắt mỉm cười:
- Em phải là mẹ đỡ đầu đứa nhỏ đấy nhé!
- Nhất định thế rồi. Liệu chúng mình có hy vọng gặp nhau ở trong ấy không?
- Em sẽ cố tìm cách vào chơi trong ấy ít lâu.
Tiếng còi tàu hú lên, báo hiệu khởi hành. Mặt Nghĩa nhợt nhạt. Nghĩa nhìn lùi trở lại như muốn thu lấy hình ảnh thành phố Huế một lần cuối cùng. Nghĩa cắn chặt vành môi đến chảy máu. Nàng sắp oà khóc, Linh ghé vội vào tai Nghĩa n'oi thầm:
- Chết đừng khóc, người ta nhìn thấy thì nguy.
Miệng nói, Linh dìu Nghĩa lại cửa toa. Nàng trao chiếc kính dâm trong tay cho Nghĩa. Hiểu ý Linh muốn cho mình khỏi bị ai nhận ra, Nghĩa đeo ngay cái kính lên mắt. Con tàu chuyển động. Những vòng sắt quay từ từ. Đôi bạn ôm lấy nhau thật chặt.
Khi Mùa Mưa Tới Khi Mùa Mưa Tới - Mai Thảo Khi Mùa Mưa Tới