Số lần đọc/download: 924 / 10
Cập nhật: 2017-05-09 22:20:55 +0700
Chương 11
K
hi hai con vật đi dọc theo bức tường đá tiến về vườn rau, chúng bất thình lình dừng lại và cúi rạp mình xuống. Bởi giữa đám bắp cải thò lên hai cái tai trắng, đúng nơi đáng lẽ phải không được có tai. Và giữa đám củ cải đường có đụng đậy rõ ràng, mặc dầu không có gió. Lại nữa, một bóng đen nhỏ thó của một con vật nào đấy đang lúi húi giữa đám hành.
“Quỷ thần ơi,” Freddy thì thầm, “ông Bean mà thấy thì ông ấy điên lên mất! Cái gì chui vào đầu cả đám súc vật này không biết? Chúng biết rành rành là không được phép vào vườn rau mà.”
“Để tôi lẻn vào tóm ra một đứa,” Jinx nói. “Sẽ biết được ngay thôi.”
Thế là nó rạp mình sát đất và lặng lẽ bò giữa những hàng đậu rồi biến mất. Có một tiếng ré lên và một cuộc vật lộn giữa đám hành, và sau một phút Jinx chui ra, nắm gáy lôi theo một con sóc bé con đang vô cùng kinh hãi. Nó đẩy con sóc ra trước mặt Freddy.
“Chà, thanh niên,” con heo nói vẻ nghiêm trọng, “cậu có thể cho tôi lời giải thích nào đó về những động lạ lùng và đáng khiển trách của cậu không?”
“Vâng, thưa ngài,” con sóc lắp bắp. “Ý cháu là, không, thưa ngài. Hành động của cháu không đáng khiển... ngài nói khiển gì nhỉ? Cháu chỉ... chỉ... ngó quanh thôi ạ.”
Freddy cúi xuống và khịt mũi. “Như tôi thấy,” chú nói, “thì cậu đang ăn hành. Hành của ông Bean,” chú thêm vào, giọng càng nghiêm khắc. “Hành ngon nhất của ông Bean,” bất thình lình chú thét lên.
Con sóc co rúm lại. “Ồ không, thưa ngài,” nó thút thít. “Cháu không ăn gì cả. Cháu chỉ... dạ, kiểu như nhổ lên một cây. Để coi chúng lớn ra sao. Cháu... cháu thích biết mọi vật lớn ra sao,” nó nói thêm.
“Thế hử!” Freddy nói. “Thích biết mọi vật lớn ra sao hử? Ta đoán mi chưa bao giờ nghĩ tới cảm tưởng của cây hành về việc đó, đúng không? Bị nhổ cả rễ lên chỉ để một kẻ nào đó thấy được mình lớn thế nào. Mi còn trẻ thế mà nhẫn tâm quá thể.”
“Mà thằng kia, ông Bean sẽ nhổ cả rễ mày lên nếu ông ấy nghe được chuyện này,” Jinx đế thêm.
“Dĩ nhiên, trừ phi mi có một lý do chính đáng nào đấy,” Freddy nói.
“Ồ, cháu có ạ,” con sóc bảo. “Nhưng cháu không nói ngài nghe được. Mẹ cháu...”
“Ta đoán sáng nay bà ấy nhận được một mẩu thư,” con heo cắt ngang. “Từ một kẻ nào đó mà chúng ta không nhắc tới nhiều. Đúng không hử?”
“Ồ thưa ngài, thế thì ngài biết rồi còn gì! Vâng, mẹ... Nhưng cháu không được nói cho bất kỳ ai, mẹ cháu bảo rồi.”
Thế là cả đám đi gặp mẹ con sóc. Đúng như Freddy nghi ngờ: bà ta đã nhận được một yêu cầu từ Kẻ Mặt Mịt. Một tá hành lớn để dưới cái cây thứ ba tính từ bên trái cây cầu, nếu không hắn sẽ ăn thịt cả nhà bà.
“Chuyện này nghiêm trọng đây,” Freddy nói. “Nhìn qua thì Mặt Mịt (nếu đúng là có một Mặt Mịt) hẳn phải viết ít nhất một tá thư như thế. Nói anh biết chúng ta phải làm gì nhé. Chúng ta sẽ núp dưới cây cầu đêm nay và theo dõi. Hắn sẽ phải đến lấy tất cả đống rau củ này trước khi chúng héo đi. Thế rồi, nếu hắn đúng như tôi ngờ: một con vật nhỏ với đuôi trắng râu trắng, chúng ta sẽ thụi hắn và tóm hắn. Còn nếu hắn thực sự là một con vật to lớn có sừng và móng...”
“Hắn sẽ thụi chúng ta,” Jinx nói. “Đó là một ý tưởng đặc sắc, Freddy à.”
“Thì chúng ta cứ thế mà núp,” Freddy nói. “Không nguy hiểm gì... hoặc có cũng không nhiều. Thôi mà Jinx. Anh biết giờ chẳng còn con nào tôi có thể cậy nhờ cả, cứ nhìn cái cách tất cả bọn chúng nghĩ về tôi lúc này. Coi, Jinx. Trước giờ tôi đã làm bao việc vì anh. Còn nhớ cái lần đầu anh mắc kẹt trong chai kem không? Và tôi lôi anh ra trước khi ông Bean tìm thấy anh đấy... Còn nhớ...”
“O.K., O.K.,” con mèo nói. “Cậu nói thêm một phút nữa là tôi khóc đấy. Tôi đi vậy. Nhưng tôi đi không phải vì tình bạn cũ. Tôi đi chỉ vì tôi biết nhỡ đâu đêm nay có chuyện cực kỳ nguy hiểm mà cậu thì đang ở chỗ cây cầu cách đây những tám dặm. Heo ạ, tôi mà không can đảm hơn cậu thì để tôi nuốt đuôi tôi đi.”
“Tôi rất mong được thấy anh thử.” Freddy nói, chú vốn thích thú trước những trò liều lĩnh như thế. “Anh biết không, tôi tự hỏi: nếu anh bắt đầu nuốt đuôi anh, thế rồi tiếp đến hai chân sau, rồi thân anh, rồi hai chân trước... cuối cùng anh sẽ nuốt luôn cái đầu anh chứ?”
“Thử với Mặt Mịt ấy,” Jinx đáp. “Thôi nào, chúng ta phải lấy cà rốt cho bà Winnick thôi.”
Thường ra để ăn trộm một tá cà rốt trong vườn sau là rất dễ, nhưng hôm nay có không biết bao nhiêu là kẻ trộm đủ mọi hình thù, kích cỡ đang điên cuồng nhổ củ cải đỏ và hái đậu hái cà đến nỗi ngáng cả đường nhau, và mặc dầu chúng đều làm bộ như không thấy nhau, nhưng với một con heo có vị trí và chỗ đứng trong cộng đồng như Freddy, tham gia công khai trong một cuộc ăn trộm có quy mô thế này là không thể được.
“Mặt Mịt chắc sẽ cực ngon miệng đây,” chú nói.
“Chắc đêm qua hắn đã phải viết cả đống thư,” Jinx nói. “Hay để tôi vào Rừng Lớn xem hắn có muốn mướn tôi làm thư ký không. Chứ thế này chẳng mang lại cho chúng ta được củ cà rốt nào. Đây, chấn chỉnh lại nào!” Và nó phóng lên tường, thét lên. “Coi chừng! Coi chừng! Ông Bean tới!”
Một tiếng ré to rồi tất cả nhốn nháo, và trong nửa phút, vườn rau đã sạch bóng động vật, ngang với Rừng Lớn. Jinx và Freddy bước vào, nhổ lên một tá cà rốt hảo hạng mà không bị con nào trông thấy.
Khi mang được mớ cà rốt băng qua rừng và tới dưới chân cầu thì cũng đã khá trễ chiều. Chúng phải đem giấu trong cỏ cho tới khi Freddy lấy từ thư viện của chú một cái túi giấy để bỏ vào, và trên đường tới khu rừng, chúng bị đám bạn tò mò chặn lại cả tá lần, họ muốn biết chúng đang mang thứ gì. Nhưng cuối cùng chúng cũng mang được cà rốt đến nơi, rồi an vị trong một đám bụi rậm hơi cách con đường cái một chút, từ đó có thể thấy kẻ nào tới lấy cà rốt.
Ở đó được chừng nửa tiếng thì cả hai đều thấy buồn ngủ quá.
“Ôi, ứm!” Freddy ngáp. “Chúng ta không được ngủ đâu, Jinx à. Chúng ta có thể sẽ phải đợi đây đến nửa đêm, mà thậm chí giờ còn chưa tối nữa. Nhưng thế này có được không,” chú hớn hở nói, “tôi ngâm ít thơ của tôi cho anh nhé?”
“Cứ thử xem,” con mèo nói giọng nghi ngờ. “Nhưng cậu biết đấy, với tôi thơ ca... chà... như là ngồi trong một cái xe hơi và ngó cột điện tín chạy ngang vậy. Nhịp điệu cứ thế trôi qua - tim với chim, yêu với diều... thật giống mấy cái cột. Với tôi không biết gì nữa... chúng làm tôi ngủ ngay lập tức. Giờ nếu cậu có bài thơ nào không vần...”
“Nhưng thế sẽ không phải là thơ,” Freddy phản đối.
“O.K.,” con mèo nói. “Tôi chỉ nói cậu thế thôi. Có trời biết đấy tôi chẳng phải chuyên gia về thi ca. Tuy nhiên, tôi là đại chuyên gia về ngủ. Ngủ, giờ là chủ đề của tôi. Tôi đã nghiên cứu nó đủ mọi góc độ. Bạn thân ơi, tôi đã nghiên cứu việc ngủ nhiều biết mấy! Và cậu biết đấy, tôi cảm giác một giai đoạn nghiên cứu sắp ập tới ngay bây giờ đây.” Và nó bắt đầu rừ rừ rồi nhắm mắt lại.
“Không, không,” Freddy nói. “Chúng ta không được ngủ. Nghe đây, Jinx; để tôi đọc bài vần O trong quyển thơ mẫu tự của tôi thôi vậy. Tôi muốn nghe ý kiến của anh. Anh biết đấy, trước tiên tôi viết: ‘Ong, o o, oai oái.’ Và bài thơ đi tiếp như thế này:
“‘Mật ngươi hay mạng ngươi!’
Gấu ăn trộm cứng đầu thét lớn,
Trèo lên cây nơi có tổ ong.
‘Trộm! Trộm!’ ong oai oái gào to
‘Anh em đâu, mài ngòi cho thật sắc!
Và hãy nhớ xiết cánh cho thật chặt
Đập vang vang hồi trống báo bầy đoàn
Gấu, coi chừng,
chúng ta tới
so gan!’
Rồi ong đen ào ào rời tổ
Ngòi mài sẵn ghim đầy người gấu ngố
‘Ối ối đau! Đừng dữ tợn thế mà!’
Trườn xuống cây, gấu quác quác gào to
‘Để ta yên!’ gấu làu bàu, lập cập
‘Thôi đống mật, chúng bay tha hồ cất
Ai thèm đâu, nhớp nháp thấy mà ghê!
Ta về nhà, thôi cũng đã no nê!’”
Mặc dầu đã làm bao nhiêu là điệu bộ rất hợp trong lúc ngâm, Freddy vẫn phải luôn ngửa đầu ra sau và nhắm tịt mắt. Chú bảo làm thế sẽ giúp chú thể hiện được nhiều cảm xúc hơn. Khi đọc xong và mở mắt ra, chú thấy con mèo đã say ngủ.
“Hay đấy...” Freddy bắt đầu nổi giận, và bất thình lình dừng lại, vì chú thấy có cái gì đó đang di chuyển trên đường. Chú lặng lẽ đánh thức Jinx, và cả hai quan sát một con vật to màu xám chậm rãi bước về phía chúng, chốc chốc lại dừng lại, hít hà không khí một cách hồ nghi.
“Ối mẹ ơi, là lão Simon!” bất thình lình con mèo nói. Với một cú phóng mình, nó đã tới mặt đường, và con chuột cống chưa kịp lủi vào trong đám bụi cây thì đã bị Jinx tóm gọn.
Simon biết tốt hơn cả là không nên chống cự. Lão biết rằng những vuốt sắc kia, chỉ mới châm khẽ vào lưng lão, sẽ cắm sâu hơn nếu lão không chịu nằm yên.
“Chà chà,” lão nói với một nụ cười ma mãnh, “tay săn chuột nhắt, anh bạn cũ tôi đây! Ngạc nhiên quá đấy! Giờ thành kẻ cướp đường hả? Quấy nhiễu những công dân vô tội và không ai bảo vệ trên đường công cộng hả. Chà, ta không ngạc nhiên đâu. Trong mi lúc nào cũng có máu kẻ cướp mà, Jinx.”
“Tốt hơn là lễ độ đi, đồ chuột cống,” Jinx nói, “không tao sẽ thọt lét mày. Thế này này.” Và nó nhè nhẹ cà cà mấy cái móng.
"Để tao yên," lão ré lên,
Con chuột cống quằn quại. “Để tao yên,” lão ré lên. “Mày có quyền gì mà vồ lấy tao? Đường này không phải tài sản của lão Bean nhé. Tao có việc của tao phải lo. Mày đi mà lo việc mày đi.”
“Việc của mày cũng là việc của tao, Simon, đồ láo liên,” Jinx nói.
“Tức cười nhỉ,” Freddy nói, “ta vừa mới ở đây có vài lần mà đã thấy lão lượn lờ trên đường tới hai lần. Lần trước lão đi thăm họ hàng ở Iowa. Thế còn lần này?”
Nhưng thay vì trả lời, Simon ré lên một tràng cười điên dại trong lúc quằn quại và vặn vẹo cố thoát khỏi Jinx, kẻ không thể cưỡng được cái cám dỗ thọt lét cho lão cái nữa.
“Để lão yên, Jinx,” Freddy nói. “Tôi muốn lão nói, chứ không phải thét theo cái lối không đàng hoàng ấy.”
Thế là khi Jinx thả lão ra rồi, Simon ngồi lên và nói, “Tao không hiểu chúng mày hơn tao cái quyền gì mà hỏi tao đang làm gì ở đây, trong khi đúng ra tao cũng phải hỏi chúng mày. Tuy nhiên, vì chúng mày quan tâm thế, nên chẳng có lý do gì để mà không hết sức thẳng thắn cho rồi.”
“Ố ồ,” Jinx nói, “cẩn thận nói quá rồi đấy.”
Simon nhe răng cười ma mãnh với con mèo. “Tao chẳng mong gì mày tin tao,” lão nói. “Kẻ nào hay nói dối đến khi nghe sự thật sẽ không còn biết đó là sự thật. Nhưng tao sẽ nói mày nghe, Freddy, rằng lý do mày thấy tao trong cái vùng này lần nữa là vì tao đang trên đường đi thăm thằng Ezra con tao, nó sống ngoài Centerboro.”
“Gia đình mày lớn gớm nhỉ, đi thăm suốt,” Jinx nói, “mặc dầu tao không hiểu tại sao có đứa nào trong chúng mày lại muốn đi thăm mấy đứa kia. Chúng mày không hề đẹp đẽ, chúng mày không hề lương thiện, chúng mày thậm chí còn chẳng mấy đoàn kết...”
“Miễn mấy lời bình luận của mày đi,” Simon nói. “Và nếu mày không muốn biết thêm cái gì nữa thì cho phép tao tiếp tục chuyến đi của tao chớ? Trời đang tối, và cá nhân tao, tao chỉ muốn tránh khỏi Rừng Lớn trước khi đêm xuống càng xa càng tốt. Tao chưa hỏi chúng mày chúng mày đang làm gì ở đây, nhưng tao dám nói một việc chúng mày đang làm: chúng mày đang chộp cái cơ hội mà tao không thèm chộp. Tuy nhiên, tao đã cảnh báo trước rồi đó, và nếu chúng mày chọn cách bỏ qua lời cảnh báo của tao, thì chính chúng mày sẽ bị xé thành từng mảnh - chứ không phải tao. Chào tạm biệt, các quý ông.”
Lão nói lời cuối cùng đầy vẻ châm biếm đến nỗi Jinx tiến tới lão một lần nữa, nhưng Freddy giữ nó lại. “Để lão đi,” chú nói.
“Nhưng tôi muốn chọt cho lão cái nữa,” con mèo nài nỉ. “Lão phát ra nhiều tiếng kêu tức cười làm sao.”
Tuy nhiên Freddy không để Jinx làm thế, và con chuột cống lủi luôn xuống đường cái.
“Tôi không thích Simon luẩn quẩn ở đây hoài như thế,” Freddy nói. “Có thể lão nói thật đấy, dĩ nhiên. Nhưng nếu lão và gia đình lão dự định quay về đây sống thì chúng ta sẽ gặp nhiều rắc rối ra phết.”
“Chà, bọn chúng hiện giờ chắc chắn không sống quanh đây,” Jinx nói. “Một gia đình chuột cống không thể sống trong một khu vực mà lại không để ai trông thấy, mà lâu nay cũng không ai trông thấy bất kỳ đứa nào trong bọn chúng, ngoại trừ cậu, hai lần trên con đường này.”
“Tôi nghĩ anh nói đúng,” con heo nói. “Đó là vì chúng đã an cư như chúng từng thế trong khu chuồng trại nhà ông Bean, với những lối đi ngang đi dọc, cửa trước cửa sau, lối vào bí mật đến nỗi chúng khó mà bỏ đi. Và chúng ta phải ngăn chặn chúng làm thế một lần nữa. Trời ạ, chẳng có đám chuột quẩn quanh thì chúng ta cũng đã quá mệt với tên Mặt Mịt này rồi (nếu quả thực có một tên Mặt Mịt). Thôi nào, quay về chỗ núp đi.”
Cả hai phát hiện ra rằng kể từ lúc đụng mặt Simon, chúng không còn buồn ngủ nữa, và chúng ngắm mặt trời lặn, ngắm mặt trăng lên, xem mặt trăng vắt ngang bầu trời rồi theo chân mặt trời lặn xuống, nhưng chẳng có động tĩnh gì, và chẳng có tên Mặt Mịt nào đến đòi cà rốt với những thứ rau củ khác. Cuối cùng, khoảng ba giờ sáng, Jinx ngồi dậy và vươn vai.
“Không biết chừng mấy mẩu thư kia lại là trò đùa của tên nào đấy,” nó nói. “Nếu Mặt Mịt có đến, hắn đã phải đến rồi chứ.”
“Dù kẻ viết những mẩu thư kia có là ai thì cũng chính kẻ đó đã viết mẩu giấy tôi nhặt được trong nhà Grimby,” Freddy nói. “Và đó không phải một trò đùa. Không đâu ngài ơi; Kẻ Mặt Mịt (nếu đúng là có một Kẻ Mặt Mịt) đã viết chúng, và...”
“Sao lúc nào cậu cũng nói, nếu đúng là có một Kẻ Mặt Mịt?” Jinx cắt ngang bực bội.
“Vì tôi không thực sự tin là có hắn.”
“Hả?” con mèo hỏi. “Thế mà cậu còn tới đây canh chừng hắn cả đêm! Chà, nếu hắn không tồn tại, thế thì chúng ta thấy hắn rồi, chúng ta đã thấy cái mà chúng ta trông đợi là sẽ thấy rồi, về nhà thôi.” Và nó bước ra khỏi chỗ núp.
Freddy bước theo, chậm hơn. Và bất thình lình, cả hai con vật ngước lên vì một tiếng động nhỏ vừa phát ra trên những chỏm cây của Rừng Lớn phía bên kia con đường. Với một tiếng thét hoảng vía, chúng phóng qua con mương, lủi luôn vào trong bụi. Bởi dập dờ trôi lặng lẽ trên đầu chúng như một con cú khổng lồ là một cái bóng trắng to thật là to, dường như sắp nhào xuống mà quắp lấy chúng. Liếc lại một cái cuối cùng đầy kinh hãi, chúng thấy ở chóp cùng cái sinh vật kia có một thứ như đầu, với cái gì đó như hai cái sừng trắng dài. Và thế là chúng phóng vội, vừa vấp vừa ngã vừa hổn vừa hển trên suốt con đường băng qua khu rừng về tới chốn an toàn.
“Thế hắn không tồn tại đâu nhỉ?” Jinx hỏi, khi cuối cùng chúng cũng quăng mình xuống bãi cỏ bên bờ suối và thở lấy lại hơi. “Hay chỉ là một con vật nhỏ bé có bộ râu trắng. Hừ! Tôi đồ rằng cậu sẽ bảo tôi rằng đó chỉ là một bóng mây, hay có khi là ngựa Hank đang tập bay.”
“Không, đúng đấy, đó là cái gì đấy,” Freddy nói.
“Thứ gì thì tôi cũng không cần tìm hiểu thêm,” con mèo đáp. “Mấy con voi bay là tôi không chơi rồi. Tôi về nhà đây.”
“Chà, tôi thì không,” Freddy nói chắc nịch. “Ông Bean nghĩ tôi là một thằng trộm, và cả đám súc vật đều cáu với tôi vì tôi đã chẳng làm được bất cứ cái gì với Kẻ Mặt Mịt (nếu đúng là có...)” chú dừng lại. “Ừm, rốt cuộc thì có vẻ như có một tên thế thật. Dù sao tôi cũng sẽ không về đâu, cho tới khi giải quyết xong ca này. Hoặc là,” chú nói giọng đầy kịch tính, “hoặc tôi sẽ lột bộ da trắng của tên Mặt Mịt đó và mang về ghim lên cửa khu chuồng trại, hoặc anh sẽ không bao giờ gặp lại thằng bạn già Freddy của anh nữa.”
“Ừ hừ,” Jinx nói, nó chưa bao giờ bị xúc động vì bài diễn thuyết nào kiểu này. “Chà, đừng có để hắn lột da cậu. Và nếu cần giúp đỡ, cậu biết kiếm tôi ở đâu rồi đấy. Tạm biệt.”
Khi Jinx đi rồi, Freddy ngồi xuống và nghĩ ngợi một lúc. Lần này chú không ngủ thiếp đi nữa. Chú chưa từng gặp vụ nào nhiều thất bại, nhiều cản trở thế. Và đám súc vật đã bắt đầu mất lòng tin vào khả năng của chú. Nếu giờ mà thất bại, chú sẽ không bao giờ là Freddy thám tử đại tài nữa; chú sẽ chỉ là Freddy - một con heo. Chú đứng lên và chầm chậm bước trong ánh sáng đang bừng lên của bình minh, hướng về Rừng Lớn.