We are too civil to books. For a few golden sentences we will turn over and actually read a volume of four or five hundred pages.

Ralph Waldo Emerson

 
 
 
 
 
Tác giả: Sebastian Fitzek
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Die Therapie
Dịch giả: Phan Ba
Biên tập: Lê Huy Vũ
Số chương: 63 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1521 / 15
Cập nhật: 2017-05-20 09:13:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
hỉ để cho chắc chắn thêm một lần nữa là tôi không hiểu lầm anh...”
Viktor gần như có thể nhìn thấy được người thám tử tư to béo ở đầu dây bên kia đang lắc đầu sửng sốt trong khi anh ấy đang hỏi ông. Ông đã gọi điện cho anh ấy ngay sau khi Anna rời khỏi nhà.
“Anh bảo là có người đàn hà mắc bệnh tâm thần đến thăm anh mà không báo trước ở trên Parkum à?”
“Đúng vậy”.
“Và người đàn bà này khẳng định rằng cô ta bị các nhân vật trong tiểu thuyết do chính cô ta nghĩ ra theo đuổi?”
“Đại khái như thế đấy”.
“Rồi bây giờ anh muốn tôi điều tra giúp anh xem những ảo giác của...?”
“Anna. Xin lỗi nhé Kai, nhưng tôi chỉ nói đầy đủ tên họ của cô ấy cho anh biết khi thật sự cần thiết. Ngay cả khi tôi không còn chữa bệnh chính thức nữa thì cô ấy, suy cho cùng, vẫn là một bệnh nhân, và vì vậy mà tôi muốn giữ kín bí mật như một người bác sĩ”.
Ít nhất là cho đến chừng nào vẫn còn có thể.
“Tùy anh thôi. Nhưng anh thật sự tin là những cơn tâm thần phân liệt của bệnh nhân mới này có thể có liên quan đến việc con gái anh mất tích?”
“Đúng như thế đấy”.
“Anh biết điều này nghe có vẻ như thế nào đối với tôi không?”
“Tất nhiên”, Viktor trả lời. “Anh phải nghĩ là cuối cùng thì tôi cũng đã quẫn trí rồi”.
“Còn nhẹ đấy”.
“Tôi hiểu mà, Kai. Nhưng hãy suy nghĩ xem. Những điều cô ấy kể lại cho tôi nghe không thể nào là trùng hợp ngẫu nhiên được”.
“Ý anh muốn nói không được phép là trùng hợp ngẫu nhiên?”
Viktor phớt lờ ý chống đối.
“Một bé gái suy sụp vì một căn bệnh không thể giải thích được và biến mất vào một ngày nào đó. Trong Berlin”.
“Được rồi”, Kai chấp nhận. “Nhưng nếu cô ta nối dối anh thì sao? Nếu như cô ta biết chuyện của Josy thì sao?”
“Anh quên rằng chúng ta đã không bao giờ nhắc đến căn bệnh của con tôi trước công chúng. Cô ấy không thể biết gì về điều đó cả”.
Cảnh sát đã khuyên họ như vậy. Không nên để cho báo chí lạm dụng những triệu chứng kỳ bí của căn bệnh không thể giải thích được của Josy nhằm thỏa mãn tính hiếu kỳ của công chúng.
“Và như thế chúng ta có thêm một thông tin mà chỉ có kẻ bắt cóc thật sự mới có thể có được”, người cảnh sát chỉ huy trẻ tuổi giải thích vào lúc đó. “Chúng ta biết được ai đang thật sự bắt giữ con gái ông và ai chỉ vì tiền mà thôi”.
Và thật sự là đã có nhiều người lợi dụng những lần kêu gọi tìm kiếm này để gọi điện đến, những người đều đã trả lời câu hỏi “Josephine có khỏe không?” với “Rất tốt” hay “Tốt so với hoàn cảnh”. Và đó chắc chắn là câu trả lời sai khi nghĩ đến việc cô bé gái hay bị suy nhược hệ tuần hoàn ít nhất là một lần trong ngày, ngay cả khi không nằm trong tay của tội phạm.
“Được rồi, bác sĩ”, người thám tử tư tiếp tục. “Bé gái ốm đau bỏ nhà trốn đi. Trong Berlin. Đến đây thì cứ cho là các sự việc trùng hợp với nhau đi. Nhưng rồi sao nữa? Cái chuyện về con vua sống trong một lâu đài trên một hòn đảo thì có ý gì?”
“Anh quên rằng Schwanenwerder thật sự là một hòn đảo, chỉ được kết nối với Berlin-Zehlendorf bằng một cây cầu. Chính anh đã có lần gọi đùa biệt thự Schinkel của chúng tôi ở Großer Wannsee là ‘lâu đài’ đó thôi. Và còn về con gái của vua, Isabell thường đã gọi... gọi Josy là ‘công chúa’, ở đây chúng ta cũng có điểm giống nhau”.
“Đừng giận tôi nhé Viktor. Tôỉ làm việc cho anh từ bốn năm nay rồi, và chúng ta đã trở thành bạn bè. Và tôi nói với anh với tư cách là một người bạn: những điều người đàn bà đó kể lại làm cho tôi nhớ đến mục tử vi của tôi trong tờ Kurier. Nó chung chung đến mức ai cũng lôi ra được cái thích hợp cho mình”.
“Tuy là vậy. Tôi không thể nào tự tha thứ cho mình nếu như tôi không làm tất cả những gì có thể làm được cho Josy”.
“Được thôi. Anh là sếp mà. Nhưng còn một điều tôi muốn nói cho rõ ràng: Lời khai nhân chứng cuối cùng có thể tin cậy được là của một đôi vợ chồng già. Họ đã nhìn thấy một bé gái đi ra khỏi phòng khám bệnh với một người đàn ông. Họ không nghĩ là có chuyện xấu vì cho rằng đứa bé đi cùng với bố. Lời khai này được người chủ sạp báo ở góc đường xác nhận. Một người đàn ông trung niên đã bắt cóc con gái của anh. Không phải đàn bà. Và ngoài ra thì Josy 12 tuổi chứ không phải 9”.
“Thế còn con mèo xanh thì sao? Anh biết con thú nhồi bông mà Josy thích nhất chứ. Con mèo xanh Nepomuk”.
“Đúng. Nhưng mặc dù vậy, mọi việc đều không có ý nghĩa gì cả. Cứ cho là có một mối liến quan đi, rồi người đàn bà này muốn gì ở anh? Có ẩn ý gì? Nếu như cô ta đã bắt cóc Josy thì tại sao không tiếp tục lẫn trốn mà lại còn chạy theo anh cho đến tận Parkum?”
“Tôi không nói bệnh nhân của tôi là người có dính líu đến. Tôi chỉ nói rằng cô ấy biết điều gì đó. Một điều gì đó mà tôi sẽ cố lôi ra khỏi cô ấy trong những lần điều trị sắp đến”.
“Tức là anh sẽ gặp lại cô ta?”
“Đúng vậy, tôi đã mời cô ấy đến vào sáng sớm ngày mai. Tôi hy vọng cô ấy sẽ đến sau lần tiếp đãi không được lịch sự lắm của tôi trong ngày hôm nay”.
“Thế tại sao ngày mai anh lại không hỏi thẳng cô ấy?”
“Anh nghĩ phải làm sao?”
“Cứ đưa cho cô ta xem một tấm ảnh của Josy. Hỏi xem cô ta có nhận ra được cô bé không? Nếu có thì tốt nhất là gọi điện ngay cho cảnh sát”.
“Tôi không có tấm ảnh nào tốt của Josy ở đây cả. Chỉ có một bản sao chụp từ báo”.
“Tôi có thể gửi cho anh một bản fax”.
“Tùy anh. Nhưng tôi không thể dùng nó được. Chưa được”.
“Tại sao?”
“Vì người đàn bà này nói thật ở một điểm: cô ấy mắc bệnh. Và nếu như cô ấy thật sự mắc chứng tâm thần phân liệt thì tôi cần sự tin cậy của cô ấy như một người bác sĩ. Cô ấy thật ra không còn muốn nói về đề tài này nữa, ngay từ bây giờ cô ấy đã báo hiệu cho tôi biết điều đó. Nếu như ngày mai mà tôi gián tiếp nói cho cô ấy hiểu rằng tôi cho là cô ấy đồng mưu trong một tội phạm, cô ấy sẽ khép kín mãi mãi. Rồi tôi sẽ không có được thêm thông tin nào từ cô ấy nữa. Thế nên tôi không muốn mạo hiểm làm điều đó, cho đến chừng nào mà tôi vẫn còn một tia hy vọng bé nhỏ rằng Josy vẫn còn sống”.
Hy vọng.
“Anh có biết không hở Viktor? Hy vọng giống như một mảnh thủy tinh vỡ ở chân. Chừng nào mà nó vẫn còn cắm trong da thịt thì khi người ta bước đi nó vẫn còn gây đau đớn với mỗi một bước chân. Nhưng khi người ta lấy nó ra, tuy sẽ chảy máu trong một thời gian ngắn, nhưng cuối cùng thì người ta có thể tiếp tục đi lại được. Người ta gọi quá trình này là vĩnh biệt đấy. Và tôi cho rằng cuối cùng rồi anh cũng phải bắt đầu với việc này đi. Trời ạ! Đã gần bốn năm rồi, và chúng ta đã có nhiều chỉ dẫn tốt hơn những chỉ dẫn của một người đàn bà tự mình xin vào nhà thương điên”.
Kai Smith vừa vô tình trả lời cho câu hỏi thứ hai của cuộc phỏng vấn.
“Tốt thôi, Kai. Tôi hứa với anh là sẽ kết thúc cuộc tìm kiếm con gái tôi nếu như bây giờ anh giúp tôi một lần cuối cùng này nữa thôi”.
“Điều gì?”
“Hãy điều tra xem vào ngày 26 tháng 11, ở gần phòng khám bệnh của bác sĩ Grohlke có tai nạn ô-tô đâm nhau nào không. Trong khoảng từ 15 giờ 30 đến 16 giờ 15. Có được không?”
“Được thôi. Nhưng anh phải giữ yên chân của anh cho đến lúc đó và nhiều lắm là chỉ tiếp tục làm việc cho cái cuộc phỏng vấn dở hơi ấy thôi, anh có hiểu tôi không?”
Viktor cảm ơn và trong lúc đó tránh trả lời câu hỏi của anh ấy. Ông chỉ muốn nói dối khi không thể tránh được.
Đảo Trị Liệu Bíẩn Đảo Trị Liệu Bíẩn - Sebastian Fitzek Đảo Trị Liệu Bíẩn