Nguồn gốc của thiên tài là nguồn gốc của nhiệt huyết.

Benjamin Disraeli

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Mr Thích
Số chương: 120 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3006 / 39
Cập nhật: 2014-12-04 16:38:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11 - 13: Xông Vào Nội Viện
hị phu nhân người bớt nóng kẻo tổn hại đến sức khỏe.
Sở dĩ Tiểu Hồng được nhị phu nhân tin tưởng không chỉ vì ả xinh đẹp mà còn vì ả rất lanh lợi. Nhi tử của Nhị phu nhân là Diệp Văn cũng đệm vào:
- Mẫu thân! mẫu thân hà tất phải tức giận vì một thằng ngốc như thế, mẫu thân dùng chén trà đi.
Diêp Văn năm nay vừa mới mười sáu tuổi thường ngày trông hắn rất chất phác lỗ mãng nhưng kỳ thực hắn là một con người cực kỳ giảo hoạt. Từ nhỏ hắn đã được danh sư chỉ điểm cho tập luyện võ công, một bộ Nam thương thông tí quyền hắn cũng đã luyện có chút thành tựu, trong đám hậu bối của Diệp gia hắn chính là người nổi bật nhất.
- Ân! Nhị phu nhân nhận chén trà từ tay Diệp Văn nhấp một ngụm, sau khi uống trà cơn thịnh nộ của nhị phu nhân đã giảm đi rất nhiều nói:
- Tên tiểu tử này giám trêu ghẹo Tiểu Hồng xem ra tên ngốc đó đúng thật là đã không còn ngốc!
- Đúng, hắn không có vẻ gì là ngốc cả, ăn nói rất lưu loát. Tiểu Hồng gật đầu nói,
Diệp Văn trong lòng không vui bởi hắn chưa bao giờ giám đùa giỡn với Tiểu Hồng nay lại bị Diệp Không trêu ghẹo trước. Nghĩ thế trong mắt hắn lộ lên một tia hung quang nói:
- Mẫu thân! Lần này nhất định phải cho hắn một bài học mặc cho dù hắn có hết ngốc hay không, phải để cho hắn nếm mùi cay đắng.
Nhị phu nhân cân nhắc nói:
- Ân! đây là việc tốt, ta vừa hỏi lão tứ mới biết, đầu tiên ta cứ nghĩ là hắn xảo trá mới bị tiểu tử kia đánh, nhưng không phải vậy nay ta mượn cớ thêm chuyện này hỏi tội hắn, sau này tướng quân có hỏi thì ta còn có lý do để nói.
Diệp Văn hừ một tiếng nói:
- Đối với một thằng ngốc thì nói đến đạo lý làm gì, theo con nên tìm thẳng đến chỗ hắn đánh cho hắn một trận.
Nhị phu nhân lắc đầu nói:
- Con không được lỗ mãng, theo lời lão tứ thì tên ngốc đó nay đã không còn ngốc nữa, ăn nói rõ ràng mạch lạc, con đừng làm cho hắn lợi dụng sơ hở sẽ sinh ra nhiều phiền phức.
Diệp Văn cười ha hả:
- Hài nhi có cách đánh hắn mà hắn không thể nói được gi cả, phụ thân có biết cũng không hề gì!
- Con nói rõ hơn đi!
Nhị phu nhân hai mắt sáng lên.
Diệp Văn tiến đến bên Nhị phu nhân, ghé vào tai nói thầm mấy câu. Nhị phu nhân nghe xong mặt mày hớn hở, bất giác gật đầu liên tục.
A! Vì sao lại nhỏ vậy?
Trong nhà xí, sau khi xả hết nước tiểu Diệp Không luyến tiếc xách quần, cúi đầu suy nghĩ về vẻ ngoài đàn ông của mình.
Mười hai tuổi, tiểu hài nam đã không còn nhỏ, chim nhỏ không lông bay không cao, hắn vốn chính là lưu manh, từ xưa lưu manh yêu ma nữ, ma nữ thích lưu manh, không yêu ma nữ chỉ có là thái giám.
Lúc này có một nha đinh tiến về phía nhà xí, Diệp Không cũng không thèm để ý, xách quần lên quay qua phía tên gia đinh kia trợn trừng mắt nhìn hắn, vẻ mặt lưu manh hung dữ của hắn liền có tác dụng, tên gia đinh kia sợ đến phát khiếp suýt chút nữa thì đái ra quần, nghĩ cũng lạ tại sao những gia đinh trong hậu viện này đều đã từng đi linh tòng quân thì tai sao lại phải sợ Diệp Không đến thế.
Quả thật đến đại lục mới thấy nhiều cái có lợi, chí ít không phải xen vào chế độ một vợ một chồng chờ lão tử phát tài rồi sẽ xây một đại viện to lớn bên trong có rất nhiều thê thiếp, a hoàn. Nhàn rỗi không có việc gì làm thì có thể dẫn đám tôi tớ đi dạo phố trêu ghẹo các cô nương xinh đẹp, giới trẻ ở dị giới này quả thật hạnh phúc. Diệp Không càng nghĩ càng hài lòng chỉ là hiện nay hắn đang sầu để bụng, nghĩ đến lý tưởng mà hiện nay phải chịu khổ:
- Học tập, nhất định phải học tập!
Diệp Không chạy về phía nhà mình ở hậu viên hét lên:
- Mẫu thân! ta muốn đi học, ta muốn học võ, ta muốn biết chữ.
Nhưng điều làm Diệp Không thất vọng đó là Trần Cửu mẫu không có tiền. Nên biết muốn được dạy dỗ thì phải có tiền, không có chuyện được dạy dỗ miễn phí, rất nhiều người muốn học nhưng không được bởi số tiền bỏ ra thật lớn muốn tìm võ sư học võ một tháng ít nhất cũng phải bỏ ra mười hai lạng bạc thế nhưng Trần Cửu đào đâu ra số tiền đó, việc kiếm tiền hàng tháng đã rất khó khăn.
Trần Cửu mẫu biết nhi tử không ngốc, nàng đã suy nghĩ rất nhiều thế nhưng thủy chung nàng vẫn không nghĩ ra biện pháp gì, hiện tại khi nhi tử nhắc hỏi đến nàng chỉ thở dài lắc đầu xin lỗi con trai. Nàng an ủi Diệp Không nói rằng:
- Không nhi! con yên tâm, nhất định mẫu thân sẽ nỗ lực may vá để sinh sống, mẫu thân sẽ nhờ lý đại cô để các nàng giúp mẫu thân ra ngoài may vá như vậy chúng ta sẽ có tiền mời võ sư.
Nhìn lão nương bày trước mặt một đống quần áo lớn và đồ dùng hàng ngày Diệp Không đau xót trong lòng. Trong Diệp phủ hàng ngày lão nương đều phải làm việc đến nửa đêm, nếu còn ra ngoàif may vá thì làm gì còn thời gian nào để nghỉ ngơi đây?
- Mẫu thân! Người cũng đừng vất vả quá, việc này cũng chưa vội. Diệp Không nghĩ chính mình cũng không cầm được nước mắt nghẹn ngào cầm lấy tay Trần Cửu mẫu.
- Tên ngốc, ngươi thật hạnh phúc vì có một người mẹ tốt như vậy, ngươi yên tâm đi nhất đinh ta sẽ trở nên mạnh mẽ, sẽ cho ngươi cuộc sống tốt lành, bởi vì nàng cũng là mẫu thân ta.
Diệp Không trong lòng vốn đã coi Trần Cửu mẫu như mẫu thân của mình.
Lúc này Diệp Không liền kiềm chế tình cảm của mình hỏi:
- Nhi tử muốn đi học mà cha cũng không quản, còn mẫu thân thì lấy đâu ra tiền thì làm sao học đây?
Trần Cửu mẫu đáp:
- Nhị phu nhân qua nhà mẹ đẻ mời nhất đẳng võ sư tới dạy, nghe nói học phí một tháng là hai trăm lạng bạc trắng đấy, tam phu nhân được gả cho tướng quân trước cũng là luyện võ, nàng mời cao thủ của sư môn đến dạy cho tam hài tử, còn cửu phu nhân được sủng ái nhất, hơn nữa cô ấy rất thông minh nên được tướng quân rất sủng ái.
Diệp Không nghe được giận tím mặt:
- Tất cả các mụ ấy đều có nhất đẳng cao thủ chỉ dậy, còn ta nghèo hèn không thể mời ai dạy được cả, điều này thật không công bằng.!
Trần Cửu mẫu rưng rưng nước mắt nói:
- Là do mẫu thân vô dụng, để con phải thiệt thòi.
Diệp Không không muốn nổi giận nữa đi xuống phía dưới, chính mình cũng đang dằn vặt mẫu thân nên nén cơn tức giận xuống an ủi nói:
- Mẫu thân,người cũng đừng quá lo lắng, cũng chưa cần gấp gáp làm gì cả, người cứ tiếp tục may vá kiếm sống, hài nhi sẽ có cách, hài nhi muốn tìm một cách mà không cần dùng tiền mà vẫn có thể mời được võ sư tốt như bọn họ.
Trần Cửu mẫu nghe hài nhi nói xong liền bật cười:
- Không nhi, con cứ nói đùa cho mẹ vui phải không? mời được võ sư giỏi như bọn họ mà không cần dùng tiền, có cách tốt như vậy sao?
Diệp Không nghiêm mặt nói:
- Mẫu thân, là con nói thật không hề đùa giỡn, chỉ cần động não mọi việc đều có cách giải quyết!
- Con à! đã hơn mười năm con không động não, giờ chỉ cần suy nghĩ một tý mẫu thân đều không bằng con. Trần Cửu mẫu cười vui vẻ, đột nhiên nàng biến sắc,nàng chợt nghĩ đến một khả năng xấu.
- Không nhi! không lẽ ngươi muốn đi học trộm sao? chuyện này trăm ngàn lần đều không được.
Trần Cửu mẫu hoảng hốt cầm tay Diệp Không, Tại Thương nam đại lục là một thế giới tôn sùng võ công, một môn võ công dù là phương pháp tu luyện, nội công tâm pháp, thậm chí chiêu thức võ công tất cả đều bí mật không để cho người ngoài biết được. Nếu muốn học võ công thì phải tìm sư phụ, để sư phụ truyền dạy. Còn không bái sư mà lẻn đi học trộm... nếu bị phát hiện thì hậu quả vô cùng nghiêm trọng, nhẹ thì móc mắt, cắt lưỡi, nặng thì phế bỏ thứ chi để bảo đảm công phu không bị tiết lộ ra ngoài.
Diệp Không cười nói:
- Ai nói là con sẽ đi học trôm chứ, mẫu thân người nghĩ sai rồi. Là con muốn theo cha học võ, không phải người đã từng nói cha có võ công cao cường, tuy tuổi còn trẻ nhưng đánh khắp An quốc không có đối thủ đó sao? mẫu thân thấy cách này của Không nhi thế nào?
- Nếu là tướng quân chỉ dạy cho con thì thật không thể tốt hơn nhưng mẫu thân chỉ sợ...
Trần Cửu mẫu ngập ngừng không nói.
Diệp Không cười đúng lên nói:
- Không thử thì làm sao biết có thành công hay không. Mẫu thân, chúng ta đi ăn sáng thôi, ăn xong con sẽ đi cầu kiến cha.
Nhà ăn nằm ở góc ngoại viên, Trần Cửu mẫu dẫn Diệp Không đi tới, nàng hy vọng để mọi người biết nhi tử của mình đã khỏi bệnh và từ nay trở đi không ai gọi nhi tử của mình là thằng ngốc nữa.Thế nhưng mọi chuyện có vẻ không tốt cho lắm,Trần Cửu mẫu vốn không được mọi người coi trọng, không có quyền thế gì, không ai coi sự có mặt của nàng ra gi cả, thấy ai nàng cũng chào hỏi thế nhưng người ta đều coi như không nhìn thấy, không nghe thấy. Còn chuyện người khác nhìn thấy nàng chào hỏi cơ bản là không có.
Đến một đoạn đường nhỏ bỗng gặp phải một tên gia đinh, tên tiểu tử này đã không ít lần gây lần gây phiền phúc cho Trần Cửu mẫu, thấy mẹ con Trần Cửu mẫu đi đến hắn liền lên giọng:
- A! tiểu cẩu tử.
Nghe thấy vậy Diệp Không không khỏi buồn rầu liền túm lấy y phục của tên kia kéo đi:
- Đi ra đây, đến đây nói chuyện với mẫu thân ta.
A! hắn la lên đôi mắt ti hý của hắn nhìn lấy Trần Cửu mẫu như van lơn.
- Không sao! Không sao đâu, ta chỉ muốn nói... Con ta không còn ngốc nữa. Trần Cửu mẫu có chút sợ sệt, nàng định nói thật trơn chu, nhưng rốt cuộc không nói được gi cả.
Tên tiểu tử gãi đầu đi đến trước hai bước:
- Nhi tử của nàng không ngốc... Điều đó có gì liên quan đến ta chứ?
Trần Cửu mẫu thoáng chút xấu hổ, xấu hổ vì tên gia đinh này không nể tình, Diệp Không sử dụng thủ đoạn để áp chế đối phương thấy vậy trịnh trọng nói sự tình cho đối phương nghe:
- Ta chính thức tuyên bố cho ngươi biết, ta đã không còn ngốc nữa... bây giờ ngươi có thể đi được rồi.
- Mẫu thân! thật ra những chuyện như thế này con cần dùng hành động để nói cho mọi người biết. Diệp Không ôm lấy một cánh tay của Trần Cửu mẫu cười nói:
- Chỉ cần gây ra một chuyện gì đó, giống như chuyện tối hôm qua đánh nhau với lão tứ làm bằng, sau đó mọi người sẽ truyền tai nhau và đến trưa chắc mọi người sẽ nhìn con bằng con mắt khác.
Mặc dù cách của Diệp Không quả là không tồi, nàng cũng không phản đối, nhưng nàng lại không giám để Diệp Không gây chuyện nên liền nói:
- Không nhi! tối hôm qua con đã đánh lão tứ, con không thể tiếp tục gây rắc rối cho mẫu thân nữa!
Diệp Không cười đắc ý nói:
- Mẫu thân yên tâm! người khác không gây sự với con, con cũng sẽ không đụng chạm tới hắn.
Ha ha, các ngươi cứ ăn hiếp ta đi, ngày hôm nay các ngươi cứ khi dễ ta đi, lão tử ta đang đợi đây!
Thế nhưng khi tới nhà ăn Diệp Không vô cùng thất vọng, người dùng cơm toàn là gia đinh nữ, những người này không phải là thiếu gia hay tiểu thư nên không có nhiều thời gian rảnh rỗi, thời gian buổi sáng là họ bận tối mặt tối mũi, ăn vội vài miếng bánh bao đâu ai có thời gian chơi đùa với một thằng ngốc. Trần Cửu mẫu trong lòng lo lắng nhi tử sẽ gây sự với mọi người nên vội vàng cầm lấy một cái bánh bao vào một bát cháo rồi cầm tay Diệp Không trở về trong lòng thầm nghĩ hôm nay thật may mắn vì không có ai gây khó dễ cho mình.
Ý định đánh người ra oai của Diệp Không đã phá sản, nhưng hắn cũng không bận tâm nhiều vì điều đó bởi hắn còn có chuyện quan trọng hơn đó là đi gặp cha hắn.
Ăn điểm tâm xong, Trần Cửu mẫu sửa sang lại y phục cho Diệp Không và không quên dặn thêm vài câu:
- Không nhi, gặp cha ngươi thì nghìn vạn lần cho làm cho cha ngươi nổi giận .
Bây giờ thì nhi tử của mình dã không còn ngốc nữa có thể làm người khác hài lòng. Thế nhưng hiện nay tính tình của nhi tử mình lại nóng nảy đụng bất cứ chuyện gì cũng có thể gây sự với người khác.
Diệp Không cười nói:
- Mẫu thân, người cứ yên tâm đi, con không còn ngốc đâu, con sẽ không gây sự với lão gia, con đâu có muốn chết con chỉ đi nói chuyện với lão gia về chuyện học hành của con thôi, mẫu thân cứ yên tâm đi con biết con đánh không lại lão gia sẽ không lấy trứng chọi đá đâu.
Trần Cửu mẫu rất lo lắng cho hắn vẫn tiếp tục căn dặn:
- Không nhi! ngàn vạn lần con đừng cãi lại lão gia, cho dù là người được sủng ái nhất Diệp gia cũng không giám làm trái ý lão gia đâu, lão gia nói dù đúng, dù sai con cũng phải chịu đựng. Mẫu thân biết tính tình con nóng nảy, nếu lão gia có không đồng ý hay chửi mắng con thì con cũng phải chịu đựng...
- Con biết, con biết, thôi con đi đây. Diệp Không chỉnh chu lại quần áo nghênh ngang đi ra, đột nhiên hắn nghĩ đây là dáng đi của lưu manh nếu cứ như thế có phải là bất lịch sự. Nghĩ thê hắn liền đi đứng thẳng tắp, và nghĩ:
- Hắc hắc! Lão gia cha con ta chuẩn bị gặp nhau.
Tại Địa Cầu chuyện cha con gặp nhau thật quá dễ dàng, muốn gặp là gặp thậm chí nếu không muốn đi thì gọi một tiếng thì cha sẽ đến.
Thế nhưng tại Thương Nam đại lục thì khác hẳn, muốn gặp thì phải thông báo, nếu là nữ tử thì còn không coi ra gì. Có thông báo cũng chưa biết đến bao giờ mới gặp được.
Với người khác thì cũng sẽ không khó khăn lắm, nhưng với Diệp Không thì thì mọi chuyện không đơn giản như vậy. Khi đứng trước cửa nội viện, hai tên nha đinh thấy hắn liền ngăn cản không cho vào. Thấy thế Diệp Không cười nói với hai tên nha đinh:
- Hai vị đại ca, hai vị có thể châm chước cho tiểu đệ đi vào được không?
- Ai là đại ca của ngươi, đại nhân có biết bao nhiêu việc ngươi không vào được. Tên nha đinh kia mặt mũi cau có nói.
Diệp Không nghe thế mà tức muốn ói máu, lão tử là nhi tử của lão gia, vì sao lại rảnh rỗi đứng chờ ở đây? ngươi có mắt không tròng sao?
Diệp Không nén giận nói:
- Hai vị đại ca, tiểu đệ là Diệp Không là bát nhi tử của tướng quân, hai vị đại ca để tiểu đệ vào gặp phụ thân đi.
Tên gia đinh kia sớm đã được nhị phu nhân phân phó, cười lạnh một tiếng nói:
- Ta biết, ta biết ngươi là Diệp Không, Diệp Không đầu trống trơn, ha ha ha...
Hai tên gia đinh cười lớn. Diệp Không giận tím cả mặt
Một lúc sau một tên gia đinh nói:
- Đã tự xưng là bát thiếu gia, vậy thì công tử đừng làm tiểu nhân khó xử. Bát thiếu gia nghe nói hôm nay đầu óc của bát thiếu gia đã minh mẫn trở lại thì ngươi cũng phải nghĩ xem các phu nhân, thiếu phu nhân đều mang theo các tiểu thư, công tử ở trong phủ, mà tại sao công tử lại lang thang ở bên ngoài phủ vậy?
Hắn nói đến đó thì dừng lại để cho Diệp Không tự hiểu rõ, bản thân Diệp Không tuy rằng là bát thiếu gia nhưng không hề được được gặp lão gia, thậm chí lão gia còn ghét hắn.
Tên gia đinh dừng một lúc rồi nói thêm vào:
- Chúng ta cũng chỉ nghe theo lệnh mà thôi, cho dù ngươi có chán nản cũng thế thôi, ta khuyên ngươi nên trở về đi.
Diệp Không nghĩ tới cha sao lại quá đáng như thế, sao lại ghét hắn đến thế muốn gặp mặt cũng không được, có phải là coi thường nhau quá hay sao?
Thế nhưng hắn cũng không tiện nổi giận, liền tươi cười nói với hai tên gia đinh:
- Đại ca, trước đây là chuyện của trước đây, hiện giờ ta đã hoàn toan bình phục, phiền hai vị đại ca vào bẩm một tiếng lát trở ra có tiền thưởng ta sẽ không quên hai vị đâu.
Tên gia đinh trẻ tuổi nói:
- Được tiền, hay là được ăn đòn? Xem ra đầu óc của ngươi vẫn có vấn đề, xin lỗi chúng ta không muốn ăn đòn cùng ngươi đâu!
Đã không cho vào cửa lại còn không chịu vào bẩm báo, thấy cứ thế thì khó mà gặp được lão gia Diệp Không liền nổi giận:
- Tiểu tử nhà ngươi nói cái gì? Ngươi có tin là ta cho ngươi ăn đòn ngay bây giờ không?
Tên gia đinh kia liền quay đầu vào trong phủ la lớn:
- Người đâu mau tới đây! Có kẻ tự ý đi vào trong phủ.
Diệp Không thét lên:
- Tao đánh cả nhà mày! Hôm nay lão tử phải cho ngươi biết tay. nói rồi liền nắm tay nhè mặt tên kia đấm tới.
Một tiếng thét chói tai vang lên, một bạch y thiếu niên lưng đeo phác đao oai vệ đi tới:
- Kẻ nào giám tự ý xông vào trong phủ? Chẳng lẽ không biết quy củ của Diệp phủ là tự ý đi vào trong phủ là lấy tội danh thích khách ra để xét sử sao?
Diệp Không lục trong ký ức của tên ngốc kia thì ra người mới đến là nhi tử của Nhị phu nhân tên là Diệp Văn dũng mãnh nhất trong Diệp phủ.
Diệp Không đánh mấy tên nha đinh quả là không uổng công. Thấy Diệp Văn đi ra, Diệp Không liền ôm quyền nói:
- Nhị ca! Tiểu đệ muốn gặp cha một chút, thế nhưng mấy tên ác nô này có mắt không tròng không cho tiểu đệ vào, thử hỏi có đạo lý nào nhi tử không được gặp phụ thân?
Diệp Văn đã đoán được Diệp Không muốn tới để gặp lão gia, lập tức tươi cười nói:
- Bát đệ, ngươi quả thật đã khỏi bệnh, trong lòng huynh rất vui, ngươi biết không trong thời gian ngươi bị bệnh huynh rất quan tâm đến đệ!
Thì ra sự quan tâm của ngươi chính là nhục mạ, đánh đạp ta? Diệp Không nghĩ thầm trong bụng, trong lòng oán giận thế nhưng không hề biểu hiện ra ngoài vẫn cười nói:
- Đa tạ nhị ca! Nhị ca yên tâm tiểu đệ nhất định sẽ tri ân báo đáp nhị ca!
Tri ân báo đáp? Chẳng phải là ngươi muốn báo thù rửa hận sao, chỉ dựa vào bản lãnh của ngươi thì ngươi không có cơ hội đâu. Diệp Văn nghĩ thầm trong bụng nhưng bên ngoài vẫn tươi cười nói:
- Nhị ca lúc nào cũng hoan nghênh.
Diệp Không cũng không muốn nhiều lời với hắn nên liền nói:
- Nhị ca đã đến đây thì chắc tiểu đệ có thể đi vào trong gặp phụ thân rồi chứ?
Diệp Văn cười nói:
- Không phải là không thể, nhưng vấn đề là ở chỗ gần đây phụ thân đóng cửa không tiếp ai cả, đừng nói là đệ ngay cả ta đây muốn gặp phụ thân cũng rất khó.
Diệp Không không biết hắn nói thật hay nói dối, thế nhưng hắn biết ngày hôm nay khó có thể gặp được Diệp lão gia.
Diệt Hồng Trần
Cuồng Đồ Tu Tiên
-- o --
Cuồng Đồ Tu Tiên Cuồng Đồ Tu Tiên - Vương Tiểu Man Cuồng Đồ Tu Tiên