Số lần đọc/download: 550 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 05:07:24 +0700
Chương 11: Tạm Thời Nín Nhịn.
Tác giả: Phó Kỳ Lân
-- o --
Chương 11: Tạm thời nín nhịn.
Nhóm dịch: lanhdiendiemla
Nguồn: Vipvandan
Đường Kính Chi cố ý sầm mặt xuống cầm chén trà lên vờ ném:
- Xem ta có ném chết ngươi không?
Thị Mặc rối rít chạy tới đỡ lấy chén trà, Đường lão thái quân cười một lúc nữa mới nói:
- Đúng là con khỉ lém lỉnh, lát nữa ra trướng phòng lĩnh thưởng mua kẹo ăn.
Chuyện thưởng kiểu này trong Đường phủ có quy định rõ ràng, nếu không nói số tiền, trướng phòng tự biết xử lý thế nào.
Thị Mặc vội quỳ xuống tạ ơn.
Nói cười một hồi, không khí thoải mái hơn, Đường Kính Chi sai:
- Thị Mặc, đi mời Hồ chưởng quầy vào đi.
- Vâng.
Thị Mặc đáp lời, không bao lâu chỉ huy mấy tráng hán khiêng một người trung niên vào phòng, người trung niên đó nằm trên cáng, mặc áo trường bào xanh, đầu đội mũ nồi, đó là trang phục gia đinh tiêu chuẩn thời đó, ngực thêu ký hiệu Đường gia, chân phải quấn vài trắng, hai cái nẹp dài từ mắt cá chân tới đầu gối, vừa vào phòng liền muốn bò dậy thỉnh an.
Đường Kính Chi lên tiếng ngăn lại, bảo hạ nhân đặt ông ta trên mặt đất, hỏi thăm thương tích, rồi mới hỏi tới tình hình kinh doanh của cửa hiệu, dần dần dẫn dắt vào chuyện chính:
- Hồ chưởng quầy, trước kia ông có đắc tội với mấy tên lưu manh không?
Hồ chưởng quầy vội lắc đầu:
- Bẩm Nhị gia, nô tài không biết ra bọn chúng, tới sau khi bị đánh mới sai người điều tra, mấy tên đó đều là lưu manh ở thành bắc, không có kẻ nào tử tế hết.
- Mấy người làm vẫn ổn chứ?
- Bẩm Nhị gia, bọn họ vẫn ổn, chỉ xước xát da thịt, không có gì đáng ngại.
Đường Kính Chi gật gù hỏi:
- Vậy theo ông thấy mấy tên lưu manh đó lấy đâu ra lá gan lớn như thế dám tới cửa hiệu của Đường gia ta gây chuyện? Còn dám đánh gãy chân ông nữa?
- Chuyện này?
Hồ chưởng quầy có chút chần chừ:
- Nô tài lớn gan xin hỏi Nhị gia, đằng sau chuyện này liệu có mưu đồ gì khác không?
Liếc mắc nhìn Hồ chưởng quầy tán thưởng, người này rất nhạy bén, không hổ là chưởng quầy của một cửa hiệu:
- Có hay không thì tạm thời còn chưa tra ra, có điều ông phải nhận một trận đòn uất ức rồi.
Dân không đấu với quan, đó là đạo lý ai ai cũng hiểu, cho nên Đường Kính Chi đề phòng không báo quan, chẳng may kẻ đằng sau còn có hậu chiêu, Đường gia sẽ khốn khổ.
- Nhị gia, nô tài là người của Đường gia, nhận ân điển của Lão thái quân và Nhị gia, đừng nói là một trận đòn, dù lấy cái mạng nô tài, nô tài cũng không có nửa lời oán trách.
Hồ chưởng quầy chỉ qua vài ba lời đã đoán được kẻ đối đầu không đơn giản, mà chủ tử rõ ràng không muốn làm lớn chuyện, ông ta không dám hỏi thêm, ngồi dưới đất chắp tay thi lễ, rồi biểu thị trung tâm.
Đường Kính Chi vỗ về:
- Thực ra cũng không phải hoàn toàn như thế, chỉ là lúc này chưa tiện ra mặt cho ông mà thôi, cái cửa hiệu đó tạm thời đóng cửa vài ngày đi, ông và người làm ra trang viên ngoài thành lánh tạm, đợi chuyện lắng xuống, ta sẽ phái người đón về.
- Vâng.
Hồ chưởng quầy liền được khiêng đi, Đường Kính Chi sai Thị Mặc lo liệu chuyện này, Đường lão thái quân từ đầu tới cuối không nói một câu, vì chuyện bên ngoài là do Đường Kính Chi lo liệu, bà giữ oai cho y, lúc này xong việc rồi lại khuyên Đường Kính Chi vì, chưa kịp đi thì nghe bên ngoài cửa có tiếng thông báo, tiếp đó Lâm Úc Hương xách hộp cơm đi vào, đi sau còn có mấy tiểu nha hoàn, trong tay bê khay thuốc.
Đường lão thái quân nhìn mặt trời mới nhận ra là đã tới chính ngọ rồi, vội gọi nha hoàn tới, rồi đích thân nhận lấy bát thuốc đưa cho Đường Kính Chi. Nhìn bát thuốc đen ngòm ngòm, Đường Kính Chi sợ đắng, nhưng chỉ đành bịt mũi nhắm mắt uống hết.
Lâm Úc Hương thi lễ với Đường lão thái quân rồi đặt hộp thức ăn lên bàn, vừa lấy từng món ăn ra vừa giới thiệu:
- Lão thái quân, Nhị gia sức khỏe không tốt, cần phải điều dưỡng thật chu đáo, cho nên tôn tức đặc biệt làm ít dược thiện, có canh gừng đường đỏ giúp tan máu thông kinh mạch, có thịt kho cá bổ khí huyết, có thịt dê hầm đương quy bổ thận nhuận âm. Tôn tức sợ cơ thể Nhị gia quá kém không ăn được tanh mặn, còn làm mấy món bánh ngọt công năng tương tự.
Nàng thấy gọi tướng công rất ngượng mồm thế là chuyển sang gọi là Nhị gia, vẫn hợp quy củ.
Lâm Úc Hương nói xong bê ra đĩa thức ăn đựng đủ các loại bánh, làm Đường lão thái quân gật đầu lia lịa, mắt cười híp lại:
- May có đứa tôn tức phụ này của ta chu đáo, biết thương tướng công.
Lời này làm gò má Lâm Úc Hương đỏ au, ráng hồng đốt tới tận cổ, thầm mắng:" Thèm vào thương tên háo sắc đó!", đương nhiên nàng không dám để lộ ra ngoài chút nào:
- Lão thái quân, trong này còn có mấy món ăn tôn tức đặc biệt làm cho người, người cũng ngồi xuống nếm thử đi.
Lão thái quân cười vui sướng:
- Ừm, lão thân hôm nay được hưởng phúc của tôn nhi, thử thưởng thức tài nghệ của ngươi xem sao.
Đường Kính Chi sớm bị món ăn ngon lành đầy đủ hương sắc vị thu hút, nuốt nước bọt, bộ dạng tham ăn bị Đường lão thái quân nhìn thấy, mừng rỡ gọi:
- Lăng Nhi, cháu đói rồi hả? Lát nữa phải ăn nhiều vào nhé.
Đường Kính Chi gật mạnh đầu, sai mấy thô bà sử khiêng cả y lẫn ghế tới bên bàn, Lâm Úc Hương dù là chính thê, nhưng trước mặt Đường lão thái quân và Đường Kính Chi cũng chỉ có phận đứng bên hầu hạ, Đường Kính Chi đương nhiên muốn nàng ngồi, nhưng chuyện này không hợp quy củ, y không muốn tỏ ra quá khác biệt so với trước kia nên đành thôi.
Lâm Úc Hương cẩn thận gắp một miếng thức ăn cho vào bát Đường lão thái quân, giới thiệu:
- Lão thái quân, đây là canh nấm nấu mướp, ăn thường xuyên chẳng những có tác dụng giảm béo, còn có công hiệu đẹp da đấy.
Có nữ nhân nào không thích đẹp cơ chứ? Đường lão thái quân cho dù đã có tuổi nhưng cũng không phải là ngoại lệ, nghe thế thì phấn chấn nói:
- Vậy sao, thế thì sau này ta phải ăn mỗi ngày.
- Vậy tôn tức sau này làm cho người mỗi ngày.
Lâm Úc Hương cười lấy lòng:
Đường lão thái quân là người đứng đầu hậu viện Đường phủ, nếu như lấy được lòng bà, có cây đại thụ này làm chỗ dựa, giá trị bản thân sẽ tăng lên, Lâm Úc Hương mấy ngày trước bị người ta xì xầm mắng chửi khắc chồng, dù mang cái danh phận chính thê của Đường Kính Chi, nhưng chẳng có chút thể diện nào, trong thời gian chưa thoát khỏi nơi này, nàng cần có chỗ dựa, mà nàng không tin vào tên háo sắc yếu ớt kia.
- Không cần không cần, ngươi chỉ cần chiếu cố tốt cho đứa cháu ngoan của ta là được rồi, còn về món ăn này à, ngươi cứ viết cách làm ra, sau đó giao cho nhà bếp là được.
Sức khỏe Đường Kính Chi vừa có chút chuyển biến tốt, Đường lão thái quân đương nhiên không muốn chiếm dụng thời gian của Lâm Úc Hương.
Nhu Nhi thì đang đứng gắp thức ăn cho Đường Kính Chi, mặc dù miệng tươi cười, nhưng trong lòng thì đắng chát, chủ mẫu biết làm dược thiện lấy lòng Lão thái quân và Nhị gia, còn nàng chẳng biết cái gì cả, phải làm sao đây?
Tiểu thiếp không được nam nhân sủng ái, trong hào môn đại viện còn không bằng nô tài, vì ít nhất nô tài còn có chủ tử bảo vệ.
" Liệu sau này Nhị gia có đem mình tặng cho người khác không?" Len lén liếc nhìn Đường Kính Chi đang vùi đầu ăn cơm, Nhu Nhi cứ suy nghĩ lung tung, nói thực lòng nàng không muốn rời Đường phủ, mặc dù Đường Kính Chi người yếu ớt nhiều bệnh, nhưng là tài tử nổi danh Lạc thành, từng làm mê mẩn trái tim biết bao thiếu nữ Lạc thành, trong mắt nàng, chỉ cần có thể ở xa xa nhìn thấy Đường Kính Chi, đó cũng là phúc phận người khác cầu cả đời cũng không có rồi.