Love is like a glass door… sometimes you don’t see it, and it smacks you right in your face.

 
 
 
 
 
Tác giả: Jun
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 21 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 525 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 22:52:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
áng. Từng hạt nắng len lỏi vào căn phòng. Nó lấy tay khẽ dụi mắt.
- Sáng rồi ư?_Mặt vẫn đần ra ngơ ngác. Mất 5 giây để nó hồi phục lại bộ nhớ ngày hôm qua, quýnh quáng_ Ôi mẹ ơi, mình trốn viện từ hôm qua đến giờ à. Ai da_ Cái tay đau vẫn hoàn đau, cử động mạnh làm nó nhói
- Này, cậu dậy đi_Lay lay hắn
- Gì vậy?_Mặt còn ngái ngủ, hắn che mặt lại, đáng yêu vô cùng. Nó phì cười một cái nhưng cũng đành phải gọi hắn dậy thôi_Đưa tôi đến bệnh viện thay băng, lẹ lên, tôi trốn viện từ hôm qua đến giờ đấy
- *im lặng*
- ……………….
- Thôi được rồi_Tung cái gối qua một bên, hắn cũng chịu đứng dậy_Sao chị lại ra đây mà không báo cho ai biết 1 câu chứ?
- Tôi quên_ Nó nhún vai tỏ vẻ bất cần_Tôi ra xe đợi trước nhé
Tại bệnh viện:
- Đau, ông không thể nào nhẹ nhàng hơn à_Nó nhíu mày lại quát vị bác sĩ đang thay băng cho nó
- Thưa cô, thế này là nhẹ lắm rồi, dùng nhiều thuốc giảm đau sẽ không tốt đâu_Ông ấy vẫn điềm đạm giải thích
- Hừm_Nó khẽ hừ mũi_Khi nào thì tay tôi sẽ khỏi
- Khoảng 2, 3 tuần nữa tay sẽ lành lặn. Trong thời gian này nên ăn nhiều thứ tốt cho xương và không được hoạt động mạnh. Tôi sẽ kê thuốc cho cô, cô có thể làm thủ tục xuất viện được rồi
- Chị cần tôi đưa về không?_Hắn đứng dựa lưng bên xe ô tô hỏi
- Thôi, tôi tự về được, cảm ơn cậu_Nói rồi nó cho tay vào túi áo quay lưng đi
Trên đường tấp nập những bảng hiệu Merry christmas, mọi thứ được sơn lại bằng màu đỏ ấm áp. Những hàng quán bày bán đồ trang trí nhiều màu sắc vui nhộn
- Ôi, sắp tới giáng sinh rồi_Nó thầm nghĩ, vui vẻ cười. Giáng sinh năm nay đối với nó sẽ rất đặc biệt vì có hắn mà
Nó lân la đến hàng bán đồ làm bánh kem. Đang ngắm nghía đủ thứ, bất chợt một giọng nói cất lên:
- Bạn có mua đồ làm bánh không?_Một cô gái trạc tuổi nó miệng tươi cười, có lẽ là nhân viên ở đây
- A, hả?_Nó hơi ngạc nhiên vì ngay từ đầu không có ý định này
- Ở đây bán đầy đủ mọi thứ cần thiết. Bạn có thể làm bánh tặng bạn bè, người thân hay người yêu_Cô bạn đưa ra trước mặt nó rất nhiều thứ như khuôn, máy đánh trứng, rây bột
- Hừm, có khi nào mình làm một cái tặng hắn ta luôn không?_Nó định bụng nghĩ và quyết định quất luôn bộ dùng cụ đó về
Tại nhà:
- Có chắc là không cần ai giúp không con?
- Con tự làm được mà bác, bác lên nhà đi, con ở đây 1 mih là được rồi_Nó nói rồi đẩy người bác Ny lên phòng khách
Quay trở lại với mấy thứ hỗn độn, nó xoa xoa tay, bắt đầu làm thử thôi
Mẻ thứ 1: Nó nhìn chằm chằm vô quyển sách nấu ăn
- Ừm, 200gr bột_Nhanh tay đổ bột cái tô chợt phịch phịch_Óe, đổ ra hết rồi
- Cách cách_Tiếng khuấy trứng vang đều trog tô_Hờ, cầu trời ọi thứ thuận buồm xuôi gió_Nó vừa mới dứt lời thì trứng trong tô văng ra hết như chứng mih sẽ không có chuyện đó dâu
Mẻ thứ 2:
Tinh toong. Tiếng báo hiệu từ chiếc lò nướng. Nó cẩn thận nhấc ra, kê mũi hít hà:
- Chắc là ngon đấy_Phập, nó cắm răng vô miếng bánh đầu tiên_Ôi, mama, sao mà ngọt quá vậy
Mẻ thứ 3: Lần này ổn hơn hai lần trước, nó cẩn thận phết từng lớp kem lên chiếc bánh. Bỗng nhiên nó vung tay quá đà làm chiếc bánh méo một bên. Thật sự là muốn khóc ra nước mắt quá
Nó vứt đống hỗn độn ở đấy, lên phòng thả người xuống chiếc giường yêu quý. Nghỉ ngơi chưa được bao lâu thì Ngân gọi điện cho nó:
- Mày tới trường với tao, có việc tao muốn nhờ mày.
Nó vội vã chạy tới trường, Ngân đốc thúc nó phải đến càng nhanh càng tốt.
Thở dốc từng cơn, nó quên mất căn bệnh của mình. Tức ngực quá, khó thở quá. Mồ hôi chảy nhễ nhại cùng khắp gương mặt nhỏ, tay run run, chân khuỵu xuống. Nó gắng lục tìm ống thở trong túi xách chứa đầy mớ hỗn độn. Nhanh chóng tìm ra thứ mình cần, nó đưa ống thở vào miệng, xịt mạnh thuốc vào cổ họng. Dần lấy lại nhịp thở đều đặn, cơn đau ngực cũng qua đi. Nó bước chậm vào trường
Đại sảnh phòng tiệc:
- Ôi may quá, mày đây rồi vị cứu tinh của tao_Ngân ôm chầm lấy nó, cứ như thẻ nó là vị anh hùng ấy
Khẽ khàng đẩy con bạn sướt mướt của mình ra. Nó gãi gãi mũi:
- Mày tính nhờ tao làm chuyện gì nữa đây?
- Hằng à!_Ngân sụt sịt mũi làm nó cảnh giác_Tao chỉ nhờ mày một chuyện nhỏ thôi_Cô nói rồi chìa ra trước mặt nó chiếc hộp các tông lớn, trong đó đầy đủ những sợi dây kim tuyến đủ màu, quả cầu tuyết to nhỏ và các món đồ trang trí lấp lánh. Ngân nói với giọng cầu khẩn nhất có thể_Mày làm ơn phụ tao trang trí phòng tiệc cho buổi lễ giáng sinh cuối tuần này không? Tao năn nỉ mày đó. Nhiều thứ quá tao làm không xuể
Nó há hốc mồm, vì cái chuyện này mà Ngân lôi nó tới cho bằng được, cứ tưởng con bạn gặp viêc gì phải chạy nhanh đến nỗi lên cơn hen. Trán nó xuất hiện những dấu thập đỏ to đùng, thật không thể chịu nổi mà.
- Hằng_Ngân rơm rớm nước mắt nhìn nó. Ai cha, cái đôi mắt ngấn lệ làm nó cảm thấy tội lỗi. Cơn giận như quả bóng bị xì hơi, bù lại thương cảm. Nó giật lấy cái hộp to tướng ấy, quay mặt đi
- Được rồi, tao làm cho. Đừng tỏ ra ngây thơ như vậy lần nữa với tao
- Ok, iu mày nhất. Ráng làm đi nha, có mấy người ở đây sẽ giúp mày. Tao phải ra nhà hàng đặt đồ ăn đây.
Thay vào khuôn mặt nước mắt khi nãy, Ngân vui vẻ mang lại nụ cười tự mãn àn kịch của mình để ép nó làm
Vật lộn với mớ dây kim tuyến loằng ngoằng, nó đang cố treo sợi dây quay quanh cái cây thông to đùng được đặt ở giữa phòng.
- Ăn thì ăn đại đi, trang với chả trí, lằng nhằng quá
Thầm nguyền rủa con bạn, nó lại phải leo lên bậc thang để vòng vợi dây qua các tầng của cái cây, rồi phải treo mấy quả cầu tuyết lên từng nhánh.
- Ừm, còn thiếu gì nữa nhỉ?_Nó xoa xoa cằm rồi búng tay cái tách_Phải rồi, bọt tuyết. Lọ tạo bọt đâu rồi?
Nó loay hoay nhìn cái lọ ở giá đựng đồ phía trên. Cao quá mà nó lùn tí ti. Tay không thể với cao hơn vì đang đau. Nó không biết làm thế nào
- Sao mà lùn thế, để tôi lấy cho nhé!_Một giọng nói trầm ấm vang sau gáy nó, thật quen thuộc. Xung quanh người ấy tỏa ra mùi trà xanh dễ chịu, dịu nhẹ thoang thoảng vương lại nơi mũi nó để cánh mũi bé nhỏ cứa hít lấy hít để. Nó ngạc nhiên quay lại
- Là cậu?
Hắn không nói gì, vươn tay lấy cái lọ tạo bọt rồi lúc lắc trước mặt nó như để trêu tức
- Coi người ta này. Đồ chân ngắn_Nó ngớ người ra, hôm nay tên này biết đùa cơ à.
Thấy nó á khẩu hắn mất cả hứng. Ném chai tạo bọt vào người nó, hắn vò mái tóc rối có trật tự của mình, miệng lầm bầm
Nó phì cười, ra là hắn đang cố troll à, nhìn dễ thương thật đấy.
- Này đồ ngốc_Nó gọi. Hắn ngúc ngắc đầu quay lại, nó xịt mớ bọt vào khuôn mặt hắn.
Bọt dính vào tóc, vào bộ quần áo được là phẳng ắp và cả cái mặt điển trai ấy nữa. Nó cười vang, xịt vào người hắn lần 2.
Hắn kịp phản xạ, với lấy chai thứ 2 chơi lại nó, miệng lầm bầm:
- Chị dám hả, tôi cho chị chết
- Ha ha, đuổi kịp tôi đi rồi nói_Nó chạy quanh cây thông cho hắn khỏi bắt. Tay vẫn phòng thủ cầm cái chai tạo bọt.
Chạy nhanh quá nên nó không cẩn thận vấp vào mớ dây lùng nhùng. Nó nắm tịt mắt cho ra sao thì ra, người đổ ra đằng trước. Phịch, ngã nhưng sao không đau, nó he hé con mắt. oh my god, nó đang nằm gọn trong vòng tay hắn. Mặt áp sát vào bộ ngực vạm vỡ, tai nghe rõ cả tiếng đập tim của hắn. Cái mặt nó lại đỏ, toàn thân như có luồng diện chạy qua. Đẩy mạnh hắn ra, nó lúng túng như gà mắc tóc không biết phải cư xử làm sao hết. Thầm nguyền rủa cái cảm giác chết tiệt ấy.
Cô Nhóc Đại Ca Cô Nhóc Đại Ca - Jun