Books are delightful society. If you go into a room and find it full of books - even without taking them from the shelves they seem to speak to you, to bid you welcome.

William Ewart Gladstone

 
 
 
 
 
Tác giả: Johanna Lindsey
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: One Heart To Win
Dịch giả: Littlethornbird
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Stanley
Số chương: 55 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 1
Cập nhật: 2023-06-19 09:36:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
OLE CALLAHAN KHÔNG TRẢ LỜI Tiffany ngay nhưng mặt anh đỏ lựng lên. Anh ta khoác tay nàng dẫn đi nhưng nàng giằng ra.Rồi anh cũng phải hối lỗi nói, “Không phải như thế, cô biết mà.”
“Nhưng có thể không?”
“Bình tĩnh nào. Cha đã nói bằng mọi cách phải đưa cô về. Chúng tôi không giữ cô lâu đâu, chỉ đủ lâu để chọc tức nhà Warren thôi.”
Lại là mối thù nhỏ nhen ấy. Dù sao thì cũng tốt, vì nàng và nhà Callahan có cùng giới hạn thời gian, nếu không thì cơ may này đã không tự tìm đến nàng như vậy. Nhưng nàng chắc chắn không thích bị giữ như một con tin ở đây. Trong trường hợp đó, nàng buộc phải thú nhận mình là ai, và họ sẽ tống nàng đến thẳng nhà cha nàng, và nàng đang làm hết sức để tránh ông.
Spoiler
Nên nàng chỉ gay gắt nhìn Cole và hỏi sẵng, “Nhà anh là chủ trang trại hay là những người sống ngoài vòng pháp luật vậy? Để tôi còn biết trước khi bước chân vào – hang ổ của anh.”
“Chúng tôi tôn trọng luật pháp, thưa cô,” anh ta phòng thủ.
“Tôi lại thấy các anh đang bất chấp luật pháp đấy.”
“Nếu chúng tôi không coi luật lệ ra gì, thì liệu có trả lương cho cô cao gấp đôi giá trị thực không?”
Nàng thoáng đỏ mặt khi bị hỏi vặn lại nên chỉ gật đầu cụt ngủn, bước qua ngưỡng cửa vào ngôi nhà nàng sẽ ở trong thời gian tới. Và rồi nàng khựng lại. Rồi nàng hắt hơi. Hắt hơi lần nữa. Nhà Callahan không cần một quản gia, mà cần một ngôi nhà mới. Ngôi nhà này đáng bị cho đi tàu khướt lâu rồi.
Vết bùn khô dẫn đến tận chiếu nghỉ ngay trước cửa phòng chính, trong phòng có một bộ tràng kỷ và ghế đôn xung quanh. Rõ ràng chúng được mua từ miền Đông và đã từng là một bộ bàn ghế đẹp, nhưng giờ thì đã quá cũ kỹ đến nỗi lớp da bọc đã ngả sang một màu xám cáu bẩn. Bụi từ lớp bồ hóng đen kịt bám trên lò sưởi bay ngược trở lại phòng. Những bức tranh trên tường xiêu vẹo, có những bức còn lủng lẳng trên tường. Sàn gỗ thì bị bụi bám dày đến mức bước chân in hẳn lên sàn. Chẳng lẽ không có lấy một người hầu nào ở trong nhà sao?
Tiffany quay lại để hỏi Cole nhưng rồi nàng kêu thét lên khi nhìn thấy chính mình trong chiếc gương trên tường. Da nàng chuyển sang màu xám xịt xen, bụi bẩn bết lại vẽ thành những vằn sọc trên mặt nàng. Nàng gần như không thể nhận ra chính mình nữa. Ngay lập tức nàng lấy khăn tay ra để lau mặt, nhưng cũng chỉ phấy được ít bụi bẩn đi thôi, vì không có nước rửa.
“Chuột à?” Cole hỏi, cùng John khiêng rương đồ của nàng vào. “Chắc thế hả.” Khi nàng chỉ đứng nhìn tỏ vẻ không hiểu, anh ta nói, “Cô đã hét lên đấy.”
“Tôi không hét,” nàng cáu tiết chỉnh anh ta. “Tôi chỉ hơi kêu to chút thôi,” Nhưng rồi nàng cảnh báo, “Tôi không chịu được chuột đâu đấy. Nếu đúng là nhà anh đầy chuột, thì anh khiêng đồ của tôi ra xe lại luôn đi.”
Anh ta cười khùng khục. “Không có chuột đâu, chưa thấy bao giờ luôn. Giờ cô đi lên lầu chọn phòng đi để chúng tôi mang cái rương này lên.”
“Anh có thể đặt luôn ở đó đi. Có việc khác cần kíp hơn đây. Chỉ cho tôi biết nhà tắm ở đâu đi. Không thể chịu thêm chút nào cái đám bụi mà anh và anh trai anh—“
“Mang nó lên lầu đi, Cole. Anh sẽ chỉ cho quý cô đây nơi cô ấy muốn đến.”
Cole nhìn qua nàng nói, “Em tưởng anh—“
“Tò mò không chịu được,” người mới đến ngắt lời anh, và bước ngược về phía anh ta vừa đi vào, nên khi quay lại, Tiffany chỉ thấy cái lưng rộng của anh ta. “Đi nào, Đỏ. Nhà tắm hướng này.”
Nàng không thể nhúc nhích. Không phải anh ta dám đặt biệt danh cho nàng từ màu tóc của nàng đấy chứ? Nhưng rồi nàng cảm thấy ngứa ngáy vì bụi bẩn bám khắp quần áo nàng.
Nàng vội vã chạy theo. Anh ta có mái tóc đen dài không hợp mốt chút nào. Nàng những tưởng anh ta là một người hầu trong gia đình nếu anh ta không đeo bao súng, hay cả người hầu ở Montana cũng đeo súng?
Ngôi nhà hẹp và tối hơn khi họ đi qua cầu thang lên tầng trên, nhưng khi đến gần cuối thì có ánh sáng hắt vào từ một cánh cửa mở. Người đàn ông này đang dẫn nàng đi qua một căn bếp. Tiffany nhìn quanh và nhắm tịt mắt lại. Và rồi tự đếm thầm đến mười. Rồi cầu nguyện để nàng không hét lên. Bất kể ai là người cuối cùng nấu ở đây cũng đã để lại căn bếp bừa bộn với đầy chảo đĩa bẩn thỉu.
“Tôi đồng ý với cô, là cô đang thật sự vô cùng cần gột rửa đấy,” nàng nghe thấy một giọng nói trầm đi cùng tiếng cười.
Nàng mở mắt ra, ngạc nhiên thấy mình đang đứng trước một cánh cửa khác. Nàng chỉ nhìn thấy mờ mờ cái bồn tắm sứ phía sau vì mắt nàng bị khoá chặt vào anh ta. Đôi mắt màu xanh lơ đối nghịch với màu tóc đen và màu da sẫm. Ánh cười vẫn còn nhảy nhót trong đôi mắt màu xanh lơ ấy, có lẽ anh ta khá hài hước. Với chiếc mũi cương nghị và cặp mày rộng, anh ta có vẻ đẹp nam tính, khác hẳn với những khuôn mặt đẹp trai nàng đã quen. Cao, mảnh và cơ bắp, anh ta mặc sơ mi dài tay đen, cổ quàng khăn xanh, mặc quần xanh sẫm và đi một đôi bốt đen dính đầy bùn.
Anh ta gật đầu về phía căn phòng bên cạnh. “Bồn có lắp ống thoát nước đấy. Vòi nước dẫn ra khu vườn của Ed Già ở phía sau. Thế nên sân vườn lúc nào cũng ấm ướt, thi thoảng đầy bọt xà phòng nữa.”
Hẳn anh ta đang đùa về một khu vườn sủi đầy bọt xà phòng, nhưng nàng lờ đi và hỏi, “Ai là Ed Già vậy?”
“Người đầu bếp mà chúng tôi vừa bị mất. Thật tiếc là không thể bảo ông ta ở lại được. Gã xấu tính đó chỉ nói đã đến lúc thay đổi và tìm hiểu thêm về thế giới.”
“Không phải là quá già để đi sao?”
“Không già tí nào, chỉ tầm hơn 30 thôi.”
“Vậy sao anh lại gọi là Ed Già?”
“Tóc anh ta chuyển sang màu muối tiêu nhiều năm trước khi gặp phải một con gấu xám. Anh ta đang đi săn cho bữa tối thì gặp con gấu. Ed chắc mẩm là con gấu chỉ đang đi ngang qua về ổ của nó thì nó gầm lên, làm anh ta giật mình đánh rơi khẩu súng săn.”
Rõ ràng đây không phải là một chủ đề hợp tai với người thanh nhã, nhưng nàng vẫn để sự tò mò thắng thế. “Nhưng anh ta đã thoát được à?”
“Chạy như ma đuổi, và còn nhanh hơn khi nghe thấy tiếng súng con gấu nhắm vào anh ta.”
Nàng nhìn trân trối vào anh ta. “Làm sao có chuyện đó được?”
Anh ta cười phá lên, nàng chắc anh ta cười nàng nên bực bội đứng thẳng lên. Nếu là một chàng chăn bò, thì anh ta quá thân thiện và quá suồng sã. Nhưng nàng đoán anh chàng hấp dẫn này đã quen với việc tán tỉnh các cô gái rồi.
“Tất nhiên là không rồi,” anh ta đáp. “Ed Già quá sợ để chú ý đến điều đó. Anh ta quay lại ngày hôm sau và tìm thấy khẩu súng săn ở dưới đất, báng súng còn vết máu hình móng vuốt. Chắc con gấu táy máy nghịch khẩu súng bóng bẩy anh ta vứt lại nên đã tự bắn vào chân mình. Nhưng dù sao, Ed cũng thức dậy với mái tóc màu muối tiêu vào sáng hôm sau.”
Điều đó làm nàng nhớ lại. “Tóc tôi không phải màu đỏ.”
“Gần như thế,” anh ta nhe răng cười phản đối. “Nếu cô muốn có thêm nước nóng vào bồn thì thắp lò lên. Còn nếu không thì cô cứ tự nhiên. Vài năm trước nhà tôi đã lắp thêm một vòi nước nữa vào bồn vì Ed nằng nặc yêu cầu. Anh ta khó chịu vì mọi người cứ múc nước từ thùng nước của anh ta trong lúc nấu ăn tối. Khó chịu ra mặt đấy. Gã không nấu một bữa ăn nào cho đến khi có được cái mình muốn. Cái vòi lắp sau này cũng chảy nhanh ra phết đấy.”
“Tôi không thể chờ lâu hơn được. E là tôi sẽ gào thét bất kỳ lúc nào nếu không rũ được cái của nợ này ra khỏi người.”
Anh ta nhún vai bước ra khỏi cửa để không có vẻ chắn lối vào phòng tắm của nàng. “Tự nhiên đi.”
Tự nhiên đi? Nàng chợt nhận ra nàng đang hành xử rất tuỳ tiện. Nàng đã nói chuyện với một người hoàn toàn xa lạ dù biết việc đó là không phải phép, chưa kể họ còn chưa được giới thiệu với nhau! Thật không giống nàng chút nào. Là lỗi của anh ta, tất nhiên rồi. Đơn giản là nàng chưa từng gặp người đàn ông nào đẹp trai đến thế trước đây cả.
Bực bội với bản thân vì đã cho phép anh ta làm nàng bối rối đến thế, nàng lấn tới. “Anh là ai? Anh làm việc ở đây à?”
“Ai ở đây cũng là người làm cả. Mà nói đến chuyện làm việc, cô quá trẻ để làm quản gia đấy. Tôi có cảm giác cô khá xinh – và còn trẻ.”
“Không phải đâu. Tôi già hơn vẻ bề ngoài, gần như bằng tuổi anh đấy. Anh bao nhiêu tuổi rồi?”
Anh ta khúc khích. “Nếu tôi trả lời thì cô có nói tuổi mình không?”
Sao nàng lại đứng đây nói chuyện với một người làm công nhỉ? “Đừng bận tâm.”
Anh ta nhe răng đáp lại. “Tôi cũng nghĩ vậy. Tôi sẽ canh chừng cửa cho cô. Nếu còn e ngại thì tốt hơn cô nên khoá cửa lại – như vậy cô sẽ được an toàn khỏi tôi.”
Chỉ Một Tình Yêu  Chỉ Một Tình Yêu  - Johanna Lindsey Chỉ Một Tình Yêu