Love is one long sweet dream, and marriage is the alarm clock.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Strange Case Of Dr. Jekyll And Mr. Hyde
Dịch giả: Phạm Văn
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 11
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 316 / 50
Cập nhật: 2019-12-06 08:58:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10 - Toàn Bộ Lời Trình Bày Của Henry Jekyll
ôi sinh năm 18..., được thừa hưởng một gia sản lớn, ngoài ra còn được trời phú cho những năng khiếu xuất sắc, bản chất chăm chỉ, rất được những người thông thái và tài giỏi trong đám bạn bè kính trọng, vì thế người ta có thể nghĩ rằng chắc chắn tôi sẽ có một tương lai danh giá và xuất sắc. Thật ra, khuyết điểm nặng nhất của tôi là thói ham vui có phần nóng nảy, chẳng hạn như thích làm vui lòng nhiều người, nhưng tôi cũng thấy nó khó dung hòa được với cái ước muốn hống hách ngẩng cao đầu và khoác một vẻ nghiêm trang bất thường trước công chúng. Vì thế tôi đâm ra che giấu niềm vui của mình, rồi sau nhiều năm suy ngẫm và bắt đầu nhìn quanh mình, đánh giá sự tiến bộ và địa vị của mình trên thế gian, tôi đã kiên quyết sống hoàn toàn hai mặt. Nhiều người sẽ thậm chí ca ngợi những điều trái luật mà tôi đã phạm phải, nhưng từ vị trí cao kỳ mà tôi đã tự đặt ra cho mình, tôi nghĩ đến và che giấu chúng với một sự hổ thẹn gần như bệnh hoạn. Vì vậy, không phải khiếm khuyết cụ thể nào mà chính là những khát vọng tột cùng của tôi đã tạo nên tôi, đã tách rời hẳn ra trong tôi hai phần tốt và xấu, vốn dĩ vừa phân chia vừa kết hợp bản chất hai mặt của con người, sự phân chia ấy thậm chí còn sâu đậm hơn trong tôi so với đa số người khác. Vì vậy, tôi buộc phải suy ngẫm sâu xa và dai dẳng về quy luật khắc nghiệt ấy của cuộc đời, cái quy luật ở tận gốc rễ của tôn giáo, và là một trong những nguồn gốc lớn nhất của đau khổ. Mặc dù hoàn toàn là kẻ hai mặt, tôi vẫn không phải một kẻ đạo đức giả trong bất cứ mặt nào; cả hai mặt của tôi đều tha thiết tột cùng. Tôi là chính mình khi gạt bỏ sự kiềm chế và lao vào nỗi ô nhục, cũng chẳng khác nào lúc tôi dốc sức làm việc dưới ánh mặt trời nhằm nâng cao kiến thức hay để làm giảm nhẹ sự buồn phiền và đau đớn. Tình cờ hướng nghiên cứu khoa học của tôi lại toàn dẫn tới thần bí và siêu nghiệm, nó đã tác động và làm sáng tỏ ý thức về cuộc chiến không ngưng nghỉ giữa các con người trong tôi. Vì thế từ cả hai mặt nhận thức của mình, mặt đạo đức và mặt tri thức, mỗi ngày tôi mỗi vững vàng tiến gần hơn tới sự thật. Qua khám phá chưa hoàn chỉnh, tôi thấy mình bị đọa đày trong nỗi khốn khổ kinh khiếp: con người thật ra không là một, mà đúng ra là hai. Tôi nói hai, vì kiến thức hiện thời của tôi chưa vượt qua được điểm đó. Người khác sẽ tìm hiểu thêm, người khác sẽ vượt qua tôi trên hướng đi đó; song tôi mạo hiểm tiên đoán rằng rốt cuộc ta sẽ biết rằng mỗi người chỉ là một tập hợp của nhiều kẻ tương phản và độc lập. Về phần tôi, từ bản chất tự nhiên của đời mình, tôi luôn luôn tiến tới trong một hướng, và chỉ một hướng. Đó là, về mặt đạo đức, tôi đã nhận ra tính lưỡng phân triệt để và nguyên thủy của con người, và nó cũng thể hiện trong chính bản thân tôi. Tôi thấy rằng, hai bản tính luôn tranh giành nhau trong vùng ý thức của mình, cho dù tôi có thể nói đúng được mình đang thuộc về bản tính nào, đó chỉ vì tôi là cả hai trong tận gốc rễ. Và ngay từ đầu, thậm chí trước khi con đường khám phá khoa học của tôi bắt đầu cho thấy khả năng trần trụi nhất của điều thần diệu ấy, tôi đã biết chú tâm vào ý định tách rời những yếu tố này ra một cách thích thú, như một ảo tưởng hão huyền đáng yêu. Tôi tự nhủ rằng nếu mỗi yếu tố có thể trú ngụ trong một nhân dạng riêng thì cuộc sống sẽ nhẹ đi được hết mọi nỗi khôn kham; kẻ bất chính có thể đường mình mà đi, không bị cản trở vì những khao khát và ăn năn của kẻ sinh đôi chính trực của hắn; kẻ công chính có thể đi vững vàng và an toàn trên con đường cao cả của mình, làm những việc thiện nơi hắn tìm thấy niềm vui, và không còn bị phơi bày trước nỗi ô nhục và hối tiếc vì bàn tay của kẻ ác xa lạ kia. Lời nguyền tai ương mà nhân loại phải mang là hai kẻ cộng sinh trái ngược này bị trói buộc với nhau như thế, khiến cho trong bào thai thống khổ của ý thức, hai kẻ sinh đôi đối nghịch này sẽ đánh nhau không ngừng nghỉ. Thế thì làm cách nào để tách chúng ra?
Khi những suy nghĩ của tôi tiến xa tới đó, thì như tôi đã nói, bàn thí nghiệm bắt đầu làm sáng tỏ vấn đề hơn. Tôi bắt đầu hiểu sâu hơn những điều chưa từng được đề cập đến, về tính phi vật chất bất ổn định, về sự nhất thời hư ảo của cái thân xác dường như rắn chắc, đi đứng trong y phục chỉnh tề này của chúng ta. Tôi đã tìm ra những tố chất có sức lay chuyển và bóc đi lớp vỏ da thịt bên ngoài đó, thậm chí tựa như làn gió có thể lay động những bức màn trong một sảnh đường. Vì hai lý do chính đáng, tôi sẽ không đi sâu vào lĩnh vực khoa học trong lời thú tội của mình. Thứ nhất, vì tôi đã hiểu ra rằng số phận bất hạnh và gánh nặng trong cuộc sống của chúng ta sẽ vĩnh viễn đặt trên đôi vai con người, và khi chúng ta có ý định vứt bỏ nó, nó sẽ quay lại thúc ép chúng ta một cách lạ lùng hơn và đáng sợ hơn. Thứ hai, trời ơi, vì lời kể của tôi sẽ cho thấy điều quá hiển nhiên, các khám phá của tôi chưa trọn vẹn. Nhưng các khám phá đó đủ để tôi không chỉ nhận ra rằng thể xác tự nhiên của tôi có thể tách khỏi vầng hào quang và bức xạ thoảng qua của những lực nào đó làm nên tinh thần tôi, mà tôi còn bào chế được một thứ thuốc có thể lật đổ được địa vị tối cao của những lực ấy, và thay thế bằng một vóc dáng cùng vẻ mặt khác song vẫn là tự nhiên đối với tôi, vì nó là biểu hiện và mang dấu ấn của những nguyên tố thấp kém hơn trong linh hồn tôi.
Tôi lưỡng lự một thời gian lâu trước khi kiểm chứng lý thuyết này trên thực tế. Tôi biết rõ mình có thể chết, vì với bất cứ thứ thuốc nào có sức điều khiển mạnh mẽ và lay động đến tận gốc rễ của nhân dạng như thế, thì chỉ cần cân đo hơi quá liều lượng, hay chỉ cần dùng thuốc không đúng lúc chút thôi, là có thể tiêu diệt hoàn toàn cái vỏ tầm thường mà tôi muốn thay đổi. Nhưng cám dỗ của khám phá phi thường và sâu thẳm ấy cuối cùng đã đánh bại mọi lời cảnh cáo nảy ra trong trí. Tôi đã chuẩn bị cho liều thuốc của mình từ lâu; tôi lập tức mua của một công ty bán sỉ hóa chất một lượng lớn loại muối mà tôi đã biết qua những thí nghiệm của mình là chất liệu cuối cùng cần có. Vào một đêm khuya đáng nguyền rủa nọ, tôi pha trộn các chất, nhìn nó sôi và quyện khói trong ống thủy tinh, và khi nó ngưng sôi, với lòng can đảm tràn trề tôi uống hết liều thuốc ấy.
Sau đó là cơn đau nhói vô cùng dữ dội: xương nghiến ken két, buồn nôn chí tử, và nỗi khiếp sợ không gì sánh bằng vào giờ sinh hay tử. Rồi những trận đau đớn cực độ này bắt đầu lắng nhanh, và tôi tỉnh lại như ra khỏi một cơn bệnh nặng. Trong tôi có những cảm giác kỳ lạ, một điều gì mới khôn tả, và cũng chính sự mới lạ này lại tạo ra cảm giác dễ chịu không thể tưởng tượng. Tôi cảm thấy cơ thể trẻ trung hơn, nhẹ nhõm hơn, hạnh phúc hơn. Từ nội tâm, tôi nhận biết một thái độ liều lĩnh hung hăng, một loạt hình ảnh khoái lạc rối loạn tuôn trào như luồng nước chảy nhanh trong trí tưởng tượng của mình, các ràng buộc của bổn phận bị tan biến, một sự tự do lạ lẫm nhưng không hẳn là trong trắng của linh hồn. Ngay từ hơi thở đầu tiên của cuộc đời mới này, tôi tự biết rằng mình độc ác hơn, mười lần độc ác hơn, bán thân làm nô lệ cho con quỷ vốn có của mình, và ý nghĩ ấy lúc đó đã khích lệ và gây khoái cảm cho tôi như rượu vang. Tôi vươn tay, đắc chí vì những cảm xúc sảng khoái này, và ngay lúc ấy tôi chợt nhận ra rằng mình đã mất vóc dáng bên ngoài.
Hôm ấy trong phòng làm việc của tôi không có gương. Tấm gương đứng cạnh tôi khi tôi viết điều này sau đó mới được mang vào, với mục đích duy nhất là để xem những biến đổi ấy. Tuy nhiên, đêm đã tàn, trời đã sáng - buổi sáng, dù tối tăm, sắp nở rạng thành ngày. Những người ở chung trong nhà tôi đang bị nhốt kín trong giấc ngủ vùi. Tôi quyết định mạo hiểm đi tới tận phòng ngủ của mình trong vóc dáng mới, phấn khích vì hy vọng và đắc thắng. Tôi băng qua sân, các chòm sao nhìn xuống tôi, có thể tôi đã băn khoăn tự hỏi liệu tinh thần cảnh giác không ngủ của các chòm sao ấy có tiết lộ cho chúng về kẻ đầu tiên của giống loài này hay chưa. Tôi lẻn qua hành lang, một kẻ lạ trong chính căn nhà của mình, đến phòng ngủ của mình, và lần đầu tiên tôi thấy diện mạo của Edward Hyde.
Ở đây tôi chỉ nói trên lý thuyết, không nói là tôi biết, mà chỉ nói về điều tôi tin là có thể đúng nhất. Mặt xấu xa của bản chất tôi, mà bây giờ tôi đã trao quyền tối cao cho nó, ít tráng kiện và ít phát triển hơn mặt tốt mà tôi vừa mới hạ bệ. Một lần nữa, trong suốt cuộc đời mình, mà xét cho cùng có đến chín phần mười là một cuộc đời đầy nỗ lực, đức hạnh và tiết chế, mặt xấu đã ít vận động và ít bị vắt kiệt hơn nhiều. Và tôi nghĩ do đó mà Edward Hyde nhỏ hơn, thon hơn và trẻ hơn Henry Jekyll rất nhiều. Khi cái tốt rọi sáng trên diện mạo của kẻ này, thì cái xấu hiện rõ và trần trụi trên khuôn mặt của kẻ kia. Hơn nữa, cái xấu (tôi vẫn phải tin nó là mặt cực kỳ tai hại của con người) đã để lại trên thân xác ấy một dấu ấn dị dạng và phân rữa. Thế nhưng khi tôi nhìn hình ảnh xấu xí đó trong gương, tôi không thấy chút ác cảm nào, mà thay vào đó chỉ muốn nhào tới chào đón nó. Đây cũng là chính tôi. Dường như nó tự nhiên và có tính người. Trong mắt tôi nó mang hình ảnh sống động hơn của linh hồn, dường như nó giàu biểu cảm và độc đáo hơn vẻ mặt bất toàn và phân liệt mà cho tới nay tôi đã quen gọi là của mình. Và cho tới nay tôi chắc chắn là đúng. Tôi nhận thấy rằng khi mình mang vẻ bề ngoài của Edward Hyde, không ai có thể tới gần tôi mà thoạt tiên không rùng mình e sợ thấy rõ. Tôi cho rằng đó là vì mọi người đều là hỗn hợp của cái tốt và cái xấu, khi chúng ta gặp họ, còn Edward Hyde là kẻ duy nhất hoàn toàn xấu trong toàn thể loài người.
Tôi nấn ná chỉ một lát trước gương. Thí nghiệm thứ hai và cuối cùng chưa được thử, còn phải xem liệu tôi có mất nhân dạng vô phương cứu vãn và phải bỏ trốn trước khi trời sáng khỏi căn nhà không còn là của mình hay không. Vội vàng trở về phòng làm việc, một lần nữa tôi pha chế và uống ống thuốc, một lần nữa bị đau nhói vì biến dạng, và một lần nữa trở lại với chính mình, với cá tính, vóc dáng và khuôn mặt của Henry Jekyll.
Tối hôm ấy tôi đã đến bước ngoặt chí tử. Giá như tôi đến với khám phá của mình trong tinh thần cao quý hơn, giá như tôi mạo hiểm thí nghiệm dưới sự kiềm chế của những khát vọng cao thượng hay đạo đức, thì mọi sự hẳn đã khác, tôi lẽ ra đã trở thành một thiên thần thay vì ác quỷ sau những đau đớn của sự chết đi rồi sinh ra này. Chất thuốc không có phản ứng thiên vị nào, nó không ma quỷ cũng không thần thánh, nhưng nó lay động những cánh cửa nhà ngục giam hãm tính khí tôi, và giống như những kẻ bị bắt ở Philippi[9], cánh cửa ấy ngăn không cho nó xuất đầu lộ diện. Khi ấy tính tốt của tôi yên ngủ, tính xấu của tôi, vốn tỉnh táo vì tham vọng, náo nức và lanh lẹ chiếm lấy cơ hội, và kết quả đưa đến là Edward Hyde. Do đó, mặc dù bây giờ tôi có hai cá tính cũng như hai vẻ bề ngoài, một hoàn toàn xấu, và một vẫn là Henry Jekyll ngày xưa, nhưng tôi đã thấy tuyệt vọng trong việc sửa đổi và cải thiện cái hỗn hợp đối nghịch ấy. Vì thế chiều hướng hoàn toàn dẫn tới chỗ xấu hơn.
[9] Điển tích trong lịch sử đế quốc La Mã nói về những kẻ theo phe Cassius và Brutus âm mưu ám sát Julius Caesar, sau đó bị Antony và Octavius bắt trong trận đánh cuối cùng ở thành Philippi, vùng Macedon, năm 42 trước Công Nguyên, và được thả thay vì bị giết
Ngay cả lúc ấy tôi đã không chế ngự được ác cảm của mình đối với sự khô khan của cuộc đời nghiên cứu. Nhiều lúc tôi vẫn được vui vẻ, và dù những niềm vui của tôi (có thể nói ít nhất là) không đứng đắn, nhưng tôi không chỉ nổi tiếng và được trọng vọng, mà còn càng lúc càng trở thành người có uy tín, do đó sự mâu thuẫn này trong cuộc sống của tôi càng ngày càng khó chịu hơn. Về mặt này quyền lực mới của tôi quyến rũ tôi cho đến khi tôi trở thành nô lệ của nó. Tôi chỉ phải uống ống thuốc là vứt bỏ lập tức thân xác của vị giáo sư danh tiếng và nhận lấy thân xác của Edward Hyde, như khoác lấy cái áo choàng dày. Tôi mỉm cười trước ý niệm này, hồi đó dường như tôi thấy nó là bốc đồng, và tôi chuẩn bị rất thận trọng. Tôi lấy và sắm đồ đạc cho căn nhà ở Soho, về sau cảnh sát tìm theo dấu vết của Hyde ở đó, và thuê quản gia là một kẻ mà tôi biết rõ là ít nói và cẩu thả. Mặt khác, tôi tuyên bố với những người giúp việc của mình là ông Hyde (theo tôi mô tả) sẽ được hoàn toàn tự do và toàn quyền trong căn nhà của tôi ở quảng trường; và để tránh rủi ro, tôi thậm chí ghé về để họ quen với nhân vật thứ hai của tôi. Kế tiếp tôi thảo ra bản di chúc mà ông đã phản đối kịch liệt, để nếu có điều gì xảy đến cho tôi trong con người bác sĩ Jekyll, thì tôi có thể nhập vào con người của Edward Hyde mà không bị thiệt hại gì về tiền bạc. Và khi cho rằng mọi bề đều đã ổn thỏa, tôi bắt đầu lợi dụng cái vị thế vô trách nhiệm kỳ dị của mình.
Trước kia người ta thuê bọn giết mướn thực hiện tội ác thay cho họ, để cá nhân và thanh danh họ vẫn được an toàn. Tôi là kẻ đầu tiên từ trước đến nay làm như thế vì vui thú. Tôi là kẻ đầu tiên có thể lê bước trước mắt công chúng với vẻ đáng kính chất ngất của một thiên tài, và trong một tích tắc lột bỏ những vay mượn này và lao đầu vào biển phóng đãng như đứa trẻ học trò. Nhưng tôi tuyệt đối an toàn trong lớp vỏ bất khả xâm nhập của mình. Thử nghĩ xem: tôi thậm chí không hiện hữu! Hãy để tôi thoát vào cửa phòng thí nghiệm của tôi, hãy cho tôi chỉ một hai giây để pha và nuốt ngụm thuốc mà tôi luôn để sẵn, và bất kể có làm gì, Edward Hyde cũng sẽ biến mất như hơi thở mờ trên tấm gương; thay vào chỗ của hắn, lặng lẽ trong nhà, xén tỉa ngọn đèn khuya trong phòng làm việc của mình, là một người có thể cười nhạo bất cứ sự nghi ngờ nào, tên là Henry Jekyll.
Như tôi đã nói, những thú vui mà tôi vội vàng tìm trong lớp vỏ hóa trang của mình là thú vui bất chính - tôi ít khi dùng một từ nghiêm khắc hơn. Nhưng trong tay Edward Hyde, chẳng mấy chốc thú vui đó trở thành gớm ghiếc. Mỗi khi trở về sau những chuyến đi này, tôi thường chìm đắm trong nỗi băn khoăn mơ hồ về hành động đồi bại mượn tay kẻ khác của mình. Tôi đã gọi ra từ chính linh hồn mình kẻ quen thuộc vốn dĩ độc ác và tàn bạo này, và cho hắn một mình thỏa mãn thú vui của hắn. Mọi hành động và suy nghĩ của hắn đều vị kỷ. Hắn say hưởng lòng thèm khát thú tính không chừa một mức độ đau đớn nào, tàn nhẫn như một kẻ chai đá. Henry Jekyll nhiều lần kinh hoảng trước những hành động của Edward Hyde; nhưng tình huống vượt ra ngoài những quy luật bình thường, và thói quỷ quyệt làm suy yếu sự kìm hãm của lương tâm. Xét cho cùng, là Hyde, và chỉ một mình Hyde phạm tội. Jekyll không trở nên xấu xa hơn; ông ta lại thức dậy với những đức tính dường như không suy suyển, và thậm chí, khi có thể, ông ta còn vội vàng sửa chữa điều xấu xa mà Hyde đã làm. Vì thế lương tâm ông ta ngủ yên.
Tôi không có ý định đi vào các chi tiết của sự ô nhục mà tôi đã nhắm mắt làm ngơ (vì ngay đến bây giờ tôi vẫn khó có thể cho rằng mình đã phạm), nhưng tôi muốn kể tới những điềm báo nguy và các biện pháp trừng phạt sau đó của mình. Tôi đã gặp một rủi ro, nhưng vì không dẫn đến hậu quả nào nên tôi chỉ kể sơ qua. Một hành động tàn nhẫn đối với một đứa bé khiến cho một người qua đường tức giận tôi, về sau tôi nhận ra người đó có họ hàng với ông; bác sĩ và gia đình đứa bé cùng đứng về phía ông ta, và có những lúc tôi sợ cho sinh mạng mình. Cuối cùng, để làm nguôi nỗi uất ức rất chính đáng của họ, Edward Hyde phải dẫn họ tới cửa và trả cho họ một chi phiếu ký tên Henry Jekyll. Nhưng nguy cơ này trong tương lai đã được hóa giải dễ dàng, bằng cách mở một tài khoản ở một ngân hàng khác dưới tên Edward Hyde. Và khi tôi tạo ra chữ ký cho kẻ thứ hai của mình bằng cách viết nghiêng theo chiều ngược lại, tôi nghĩ mình nằm ngoài tầm tay của số phận.
Khoảng hai tháng trước khi Huân tước Danvers bị giết chết, một lần tôi mạo hiểm ra ngoài đến khuya mới trở về, và hôm sau thức giấc trên giường với những cảm giác hơi lạ lùng. Tôi cố nhìn quanh mình, tôi cố nhìn bàn ghế tao nhã và căn phòng bề thế của mình ở quảng trường, tôi cố nhận ra mẫu vẽ trên màn giường ngủ và kiểu dáng của khung giường gỗ gụ, nhưng tất cả đều vô ích. Có điều gì vẫn cứ khăng khăng rằng tôi không ở nơi tôi đang ở, rằng tôi không thức dậy nơi tôi hình như đang thức dậy, mà đang ở trong căn phòng nhỏ tại khu Soho nơi tôi thường ngủ trong cơ thể của Edward Hyde. Tôi mỉm cười với chính mình, và trong tâm lý đó tôi bắt đầu uể oải cật vấn những yếu tố của ảo giác này, thỉnh thoảng ngay cả khi đang làm vậy, tôi lại thiếp vào giấc ngủ dễ chịu của buổi sáng. Tôi vẫn chập chờn như thế, và trong một khoảnh khắc tỉnh táo hơn, mắt tôi nhìn xuống bàn tay mình. Ồ, bàn tay của Henry Jekyll (như ông thường nhận xét) có hình dáng và kích thước của bàn tay bác sĩ: lớn, chắc, trắng và đẹp. Nhưng bây giờ tôi đang thấy, khá rõ trong ánh sáng vàng vọt của buổi ban mai giữa Luân Đôn, bàn tay hơi nắm lại trên vải trải giường, nó gầy gò, gân guốc, xương xẩu, thâm tái và sạm màu vì lông mọc ngăm ngăm. Đó là bàn tay của Edward Hyde.
Tôi chắc đã đăm đăm nhìn nó gần nửa phút, chìm vào trạng thái tuyệt đối bàng hoàng đờ đẫn, cho tới khi nỗi khiếp sợ bỗng giật mình choàng tỉnh trong lồng ngực tôi như nghe tiếng chiêng gõ, và tôi phóng ra khỏi giường chạy tới tấm gương. Khi mắt tôi nhìn thấy, máu tôi loãng đi và lạnh dữ dội. Đúng, lúc đi ngủ tôi là Henry Jekyll, lúc thức dậy tôi là Edward Hyde. Làm sao giải thích được điều này? Tôi tự hỏi mình. Khi ấy một nỗi khiếp sợ nữa lao tới: làm sao cứu chữa? Trời đã sáng hẳn, những người giúp việc đã thức. Tất cả thuốc của tôi cất bên phòng làm việc, cách nơi tôi đang đứng trong khiếp sợ một đoạn đường dài - xuống hai cầu thang, ra lối đi phía sau, băng ngang ngõ cụt trống trải, và qua giảng đường giải phẫu. Thật ra tôi có thể che mặt, nhưng để làm gì khi tôi không thể che giấu vóc dáng đã biến đổi của mình? Và khi ấy tôi chợt nhớ lại rằng những người giúp việc đã quen với việc nhân dạng thứ hai của tôi cứ đến rồi đi, tôi cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm. Tôi lập tức cố mặc bộ y phục may theo kích thước của mình, rồi lập tức đi ngang qua căn nhà, trong khi Bradshaw nhìn đăm đăm và sững lại khi thấy ông Hyde vào giờ ấy trong bộ quần áo lạ lùng ấy. Và mười phút sau, bác sĩ Jekyll đã trở lại nguyên dạng của mình, đang ngồi cố giả vờ ăn sáng, hàng lông mày tối sầm.
Thực tình tôi ăn không ngon miệng. Biến cố không thể lý giải này, sự đảo ngược kinh nghiệm trước kia của tôi này, dường như giải thích rõ ràng bản án của tôi, rõ như ngón tay trên vách tường Babylon[10]. Tôi bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc hơn trước về những vấn đề và những khả năng có thể xảy ra đối với cách sống hai mặt của mình. Mặt mà tôi có quyền cho xuất hiện gần đây đã được tập luyện và nuôi dưỡng rất nhiều. Tôi thấy dường như dạo này cơ thể của Edward Hyde đã có vóc dáng lớn hơn, như thể (khi tôi mang hình dáng đó) tôi nhận thấy máu huyết lưu thông tràn trề hơn. Tôi bắt đầu dò xét nguy cơ là nếu việc này kéo dài quá lâu thì trạng thái cân bằng tự nhiên của tôi có thể bị đổ vỡ vĩnh viễn, khả năng biến dạng theo ý muốn sẽ bị tước mất, và cá tính của Edward Hyde sẽ trở thành cá tính của tôi không thể đảo ngược. Liều thuốc không phải luôn luôn có hiệu lực như nhau. Lúc ban đầu, có một lần thuốc hoàn toàn không có tác dụng đối với tôi. Sau đó hơn một lần tôi đã phải tăng gấp đôi lượng thuốc, và một lần khác tăng gấp ba với rủi ro rất lớn là có thể chết; song cho đến lúc ấy những lần bất ổn hiếm hoi này chỉ làm tôi hơi phật lòng. Tuy nhiên, bây giờ với tai biến của buổi sáng hôm đó, tôi buộc phải nhận thấy rằng tuy lúc đầu cơ thể của Jekyll khó bị lột bỏ, nhưng về sau nó dần dần kiên quyết tự biến thành kẻ kia. Vì thế mọi sự dường như dẫn tới điều này: tôi đang từ từ không giữ được con người tử tế nguyên thủy của mình, và đang từ từ hợp nhất với con người thứ hai xấu xa hơn.
[10] Sự tích ghi trong Kinh Thánh, sách Daniel 5:1-28: vua Belshazzar xứ Babylon kiêu ngạo dùng chén thờ ở Đền Jerusalem để uống rượu với các triều thần và cung nữ. Bỗng nhiên, một ngón tay xuất hiện và viết một hàng chữ bí ẩn lên vách tường. Nhà vua hoảng sợ tìm người đọc. Daniel đến giải thích là nhà vua đã phạm thánh nên bị Chúa phạt tội chết và vương quốc sẽ mất qua triều đại khác
Giữa hai kẻ này, bây giờ tôi cảm thấy mình phải lựa chọn. Hai nhân cách của tôi có cùng ký ức, nhưng tất cả các khả năng khác lại được phân chia hầu hết không đồng đều cho hai bên. Jekyll (là hỗn hợp) lúc thì với những lo sợ nhạy cảm nhất, lúc thì với sự khoái trá đầy ham hố, lao tới chia sẻ các thú vui và các trò mạo hiểm của Hyde. Nhưng Hyde lãnh đạm với Jekyll, hay chỉ nhớ tới ông ta như tên cướp núi nhớ tới hang động mà hắn ẩn mình mỗi khi bị truy đuổi. Jekyll có sự quan tâm của người cha hơn, Hyde có sự lãnh đạm của đứa con trai hơn. Đặt số phận mình vào Jekyll là dập tắt những ham muốn mà từ lâu tôi đã bí mật thỏa mãn và gần đây bắt đầu nuông chiều. Đặt số phận mình vào Hyde là dập tắt hàng ngàn mối quan tâm và khát vọng, là lập tức và vĩnh viễn bị khinh bỉ cũng như mất hết bạn bè. Hai sự lựa chọn hẳn có vẻ chênh lệch, nhưng vẫn còn một điều đáng kể nữa trên cán cân, vì trong khi Jekyll chịu dằn vặt vì những thôi thúc muốn tiết chế, Hyde thậm chí chẳng hề cảm thấy hắn bị mất mát gì. Dẫu hoàn cảnh của tôi lạ lùng đến đâu, nhưng các điểm để cân nhắc này cũng xưa cũ và thường tình như bản thân con người; cũng những lời xúi giục và răn đe tương tự ấy sẽ định đoạt số phận của bất kỳ kẻ nào bị tội lỗi cám dỗ đang run lẩy bẩy. Và đối với tôi, cũng như đối với đại đa số bạn bè tôi, nó dẫn đến kết quả là tôi đã chọn mặt tốt, song thấy mình không đủ sức để giữ nó.
Đúng, tôi thà làm ông bác sĩ già không toại nguyện, nhưng có bạn bè chung quanh và ấp ủ những ước muốn lương thiện. Và tôi cương quyết từ bỏ sự phóng đãng, tuổi trẻ tương đối, bước chân nhanh nhẹn, cảm xúc rộn ràng và các thú vui bí mật mà tôi đã hưởng khi cải trang thành Hyde. Tôi đã chọn như thế có lẽ với ít nhiều dè dặt mà không biết, vì tôi không bỏ căn nhà ở Soho, cũng không tiêu hủy số quần áo của Edward Hyde vẫn nằm sẵn sàng trong phòng làm việc của mình. Tuy nhiên, trong hai tháng tôi giữ đúng quyết tâm của mình. Trong hai tháng tôi sống một cuộc sống nghiêm chỉnh chưa từng có, và được đền bù bằng một lương tâm thanh thản. Nhưng rốt cuộc thời gian lại bắt đầu làm lu mờ sự cảnh giác của tôi; những lời ca tụng của lương tâm bắt đầu trở thành một thứ nhàm chán. Tôi bắt đầu bị dằn vặt vì những khát khao và đau đớn dữ dội, như thể Hyde đang vùng vẫy đòi tự do. Rốt cuộc, trong giây phút yếu lòng, tôi lại một lần nữa điều chế và nuốt liều thuốc biến hình.
Tôi không nghĩ rằng khi một kẻ say biện luận với chính hắn cho sự trụy lạc của hắn, trong năm trăm lần sẽ có một lần hắn chịu nghĩ tới những nguy hiểm mà hắn phải trải qua trên thể xác cục súc của mình. Tôi cũng thế, khi nghĩ đến thái độ của mình, tôi đã không nhận thức đúng mức được sự vô cảm hoàn toàn phi đạo đức và sự nhẫn tâm sẵn sàng làm điều ác vốn là đặc tính chủ yếu của Edward Hyde. Nhưng tôi bị trừng phạt vì chính những điều ấy. Con người hung ác của tôi bị giam hãm đã lâu, nó gầm lên khi được sổ lồng. Ngay sau khi uống liều thuốc, tôi nhận thấy xu hướng muốn làm điều xấu trở nên được buông thả hơn, hung dữ hơn. Tôi nghĩ rằng chắc hẳn điều ấy đã dấy lên trong tâm hồn tôi cơn bão khắc khoải để tôi chú ý tới thái độ lịch sự của nạn nhân bất hạnh của mình. Ít nhất tôi bày tỏ trước Chúa rằng không ai có đầu óc lành mạnh mà có thể phạm vào tội ác đó chỉ vì một khiêu khích cỏn con như vậy, và vì thế tôi cho rằng điều ấy cũng chẳng hợp lý gì hơn một đứa trẻ bệnh hoạn đập vỡ món đồ chơi. Nhưng tôi đã tự nguyện vứt bỏ tất cả những khả năng cân nhắc bẩm sinh mà nhờ nó ngay cả kẻ xấu xa nhất trong chúng ta cũng có thể tiếp tục vững bước trong chừng mực nào đó giữa các cám dỗ. Và trong trường hợp của tôi, bị cám dỗ, dù chỉ một chút là tôi đã sa ngã.
Ngay lập tức tính ác bừng dậy dữ dội trong tôi. Với cảm giác hân hoan mãnh liệt, tôi vồ lấy cái xác không chống cự, thích thú từng cú đánh.
Và chỉ đến khi bắt đầu mệt, giữa cơn mê sảng tột cùng của mình, tôi mới chợt thấy tim lạnh run vì kinh hoàng. Khi cơn mê tan biến đi, tôi thấy cuộc sống của mình bị tước mất. Chạy trốn khỏi hiện trường tội ác này, vừa khoái trá vừa run sợ, thú tính của tôi được thỏa mãn và kích thích, lòng ham sống của tôi bùng lên tột độ. Tôi chạy về căn nhà ở Soho, và (để thật chắc chắn) tiêu hủy giấy tờ của mình. Sau đó tôi đi giữa các khu phố sáng đèn, cũng trong trạng thái xuất thần phân liệt ấy, hả hê với tội ác của mình, vô tư lự đặt kế hoạch cho tội ác mới trong tương lai, nhưng vẫn vội vàng và vẫn tỉnh táo lắng nghe bước đi của kẻ trả thù. Đôi môi Hyde ngân nga hát lúc hắn pha thuốc, rồi hắn đưa liều thuốc lên môi uống chúc mừng người chết. Những cơn đau nhói khi biến hình không giằng xé hắn, đến khi Henry Jekyll nước mắt đầm đìa niềm biết ơn và ăn năn, khuỵu xuống giơ nắm tay siết chặt lên cầu xin Chúa. Bức màn che thói phóng túng bị xé nát từ đầu tới chân. Tôi thấy lại toàn bộ đời mình: tôi theo nó từ những ngày thơ ấu, từ khi nắm tay cha mình bước đi, rồi đến những lúc làm việc vất vả quên cả bản thân, để rồi gặp đi gặp lại, với cùng một cảm giác phi thực, những đêm kinh hoàng đáng nguyền rủa. Tôi có thể đã thét lớn. Tôi khóc lóc và cầu nguyện để tìm cách bóp chết vô số hình ảnh và âm thanh gớm guốc tràn ngập trong ký ức mình. Dù vậy, giữa những lời van xin, bộ mặt tội lỗi xấu xí của tôi vẫn đăm đăm nhìn vào linh hồn tôi. Khi nỗi ăn năn buốt nhói này bắt đầu lắng xuống, cảm giác vui mừng hiện đến. Vấn đề tư cách đạo đức của tôi được giải quyết. Hyde từ nay không thể hiển hiện nữa. Dù muốn hay không, bây giờ tôi sẽ bị nhốt trong con người tốt của mình. Ô, nghĩ đến đó tôi thật hân hoan! Với lòng khiêm tốn nao nức, tôi lại ôm choàng lấy những hạn chế của cuộc sống tự nhiên! Với ý định thành thật từ bỏ cái xấu, tôi khóa cánh cửa mà tôi đã thường đến và đi, rồi nghiến nát chìa khóa dưới gót chân mình!
Hôm sau, tin tức nói rằng vụ án mạng đã được điều tra kỹ, tội của Hyde là rõ ràng đối với mọi người, và nạn nhân là một người được công chúng trọng vọng. Vụ án mạng không chỉ là tội ác, mà còn là một thảm kịch điên rồ. Tôi nghĩ mình đã mừng vì biết điều ấy. Tôi nghĩ mình mừng vì hình ảnh ghê rợn của đoạn đầu đài đã củng cố và bảo vệ những thôi thúc tốt của tôi. Jekyll bây giờ là thành lũy trú ẩn của tôi, vì nếu để Hyde lọt ra chỉ trong chốc lát, bàn tay của mọi người sẽ giơ lên bắt và giết hắn.
Tôi quyết tâm giữ cuộc sống đạo đức trong tương lai để chuộc lại lỗi lầm quá khứ, và tôi có thể thành thật nói rằng quyết tâm của tôi có một số thành quả tốt. Chính ông cũng biết những tháng cuối năm ngoái tôi đã sốt sắng dốc sức làm vơi nhẹ sự đau khổ của tha nhân. Ông biết tôi đã làm rất nhiều cho người khác. Và ngày tháng lặng lẽ trôi qua, tôi gần như mừng cho chính mình. Tôi cũng có thể thật sự nói rằng cuộc sống từ thiện và vô tội này không làm tôi mệt mỏi, thay vào đó tôi nghĩ rằng mỗi ngày tôi càng tận hưởng cuộc sống ấy trọn vẹn hơn. Nhưng tôi vẫn bị hành hạ vì tính hai mặt trong chủ định của mình, và ngay khi lòng sám hối của tôi bắt đầu bị xói mòn, mặt thấp hèn của tôi, từ lâu được nuông chiều, gần đây bị xiềng xích, bắt đầu gầm gừ đòi tự do phóng túng. Tôi không mơ tưởng hồi sinh Hyde, chỉ nghĩ tới điều ấy tôi cũng đã sửng sốt đến mê loạn. Không, một lần nữa chính bản thân tôi đã xúi giục tôi coi nhẹ lương tâm của mình, và như mọi kẻ tội lỗi thầm kín bình thường, rốt cuộc tôi lại sa ngã trước những tấn công của cám dỗ.
Rồi mọi sự đi đến chỗ kết thúc, giới hạn xa nhất rốt cuộc bị vượt qua. Thái độ hạ cố ngắn ngủi này đối với tính ác của tôi cuối cùng tàn phá sự cân bằng trong tâm hồn tôi. Nhưng tôi không được báo nguy, sự sụp đổ dường như tự nhiên, tựa như trở lại những ngày trước khi tôi tìm ra khám phá của mình. Vào một ngày tháng Giêng, trời trong và đẹp, băng giá tan chảy ướt át dưới chân, nhưng bầu trời không mây, Công viên Regent đầy những tiếng líu lo mùa đông và thơm ngát hương xuân. Tôi ngồi dưới nắng trên băng ghế; con thú trong tôi đang thèm thuồng nhớ lại những chuyện cũ; tinh thần hơi uể oải, hứa hẹn sẽ sám hối, nhưng chưa bắt đầu thực hiện. Xét cho cùng, tôi nghĩ mình giống với những người quanh đó. Rồi tôi mỉm cười, so sánh mình với kẻ khác, so sánh thiện ý tích cực của mình với sự hờ hững lười biếng một cách tàn nhẫn của họ. Và trong đúng khoảnh khắc suy nghĩ tự đắc ấy, một mối day dứt chế ngự tôi, một cơn buồn nôn khủng khiếp, và cái rùng mình chết chóc. Những cảm giác này qua đi, để lại cơn chóng mặt, sau đó đến lượt cơn chóng mặt dịu xuống, tôi bắt đầu nhận thấy tính khí của mình biến đổi - táo bạo hơn nhiều, khinh thường nguy hiểm, vứt bỏ những ràng buộc của bổn phận. Tôi nhìn xuống: áo quần của tôi thùng thình không hình dáng trên tay chân bị teo lại, bàn tay đặt trên đầu gối tôi nổi gân và lông lá. Một lần nữa tôi lại là Edward Hyde. Khoảnh khắc trước tôi an tâm được mọi người kính trọng, giàu có, được yêu mến - cuộc sống trưởng giả đang chờ tôi ở nhà; còn giờ tôi là kẻ bị truy nã tầm thường của nhân loại, bị săn đuổi, không nhà, một kẻ sát nhân khét tiếng chờ lên giá treo cổ.
Lý trí tôi dao động, nhưng tôi không hoàn toàn mất hết khả năng phán đoán. Tôi đã nhiều lần nhận thấy rằng con người thứ hai của mình dường như có khả năng sắc bén hơn tới một mức nào đó và tinh thần chịu đựng căng thẳng dẻo dai hơn. Vì thế mà ở chỗ Jekyll có lẽ đã chịu khuất phục, Hyde sẽ vươn lên đáp ứng với tình thế. Các hóa chất của tôi nằm trong một ngăn tủ ở phòng làm việc của mình, làm cách nào tôi lấy nó? Khó khăn ấy (khiến tôi phải vò đầu bóp trán) chính tôi phải giải quyết. Tôi đã đóng cửa phòng thí nghiệm. Nếu tôi tìm cách vào phòng thí nghiệm bằng cách đi qua nhà, thì chính những người giúp việc của tôi sẽ đưa tôi tới giá treo cổ. Tôi thấy mình phải nhờ một người khác giúp, và nghĩ đến Lanyon. Làm sao liên lạc được với ông ta? Làm sao thuyết phục? Giả thử tôi không bị bắt trên đường phố, làm sao tôi tìm được cách đến gặp ông ấy? và làm sao tôi, một người khách vô danh và đáng ghét, thuyết phục được vị bác sĩ danh tiếng lục lọi phòng làm việc của đồng nghiệp ông ta là bác sĩ Jekyll? Khi ấy tôi nhớ lại rằng tôi vẫn còn một phần cá tính nguyên thủy của mình: tôi có thể tự tay mình viết thư. Và khi đã nảy ra ý nghĩ nhen nhúm ấy rồi, việc tôi phải làm sau đó trở nên sáng rõ từ đầu tới cuối.
Vì thế, tôi cố hết sức chỉnh đốn lại y phục của mình, gọi một chiếc xe ngựa đi ngang, chạy tới một khách sạn ở phố Portland mà tôi tình cờ nhớ tên. Gã đánh xe không thể che giấu điệu bộ cười cợt của hắn trước vẻ bề ngoài của tôi (quả thật khá khôi hài, bất kể số phận mà bộ quần áo ấy che đậy là bi đát đến đâu). Tôi nghiến răng nhìn hắn với con thịnh nộ ma quái, thế là nụ cười tắt trên mặt hắn - may mắn cho hắn - nhưng may mắn hơn cho chính tôi, vì gặp lúc khác chắc chắn tôi đã lôi hắn ra khỏi chỗ ngồi. Khi vào quán trọ, tôi nhìn quanh mình với vẻ mặt dữ tợn đến nỗi những người phục vụ run rẩy, họ không dám nhìn nhau trước sự hiện diện của tôi mà chỉ khúm núm làm theo lệnh tôi, dẫn tôi tới một phòng riêng, và mang cho tôi những thứ cần thiết để viết thư. Con người Hyde gặp nguy hiểm đến tính mạng là một điều mới đối với tôi, hắn run rẩy vì con tức giận dị thường, sẵn sàng giết người, thèm khát gây đau đớn. Nhưng con người đó tinh ranh, làm chủ con thịnh nộ của hắn với ý chí rất mạnh, hắn thảo hai lá thư quan trọng - một cho Lanyon và một cho Poole - và để có bằng chứng rõ ràng là thư được chuyển đi, hắn ra lệnh phải gửi bảo đảm.
Sau đó hắn ngồi suốt ngày bên ngọn lửa trong phòng riêng, gặm móng tay. Hắn ăn ở đó, ngồi một mình với nỗi lo sợ của hắn, người bồi phòng run sợ rõ ràng trước mắt hắn. Khi đêm đã xuống hẳn, hắn từ nơi đó lên đường, ngồi trong góc cỗ xe che kín, và được chở đi ngược xuôi khắp các ngả đường của thành phố. Tôi nói là “hắn” - tôi không thể nói là “tôi”. Đứa con của quỷ ấy không có chút nhân tính nào, trong hắn chỉ có sợ hãi và thù ghét. Và cuối cùng khi hắn nghĩ gã đánh xe đã bắt đầu nghi ngờ, hắn bỏ cỗ xe và mạo hiểm bước đi giữa những người tản bộ ban đêm, trong bộ quần áo thùng thình, một đối tượng gây chú ý, để hai cảm giác thấp hèn này bùng lên dữ dội trong hắn như cơn bão. Hắn bước nhanh, bị nỗi sợ hãi của mình săn đuổi, luôn miệng lẩm bẩm một mình, mới qua những phố ít người lai vãng, đếm từng phút còn ngăn cách hắn với nửa đêm. Một lần một thiếu phụ bắt chuyện với hắn, có lẽ là cho hắn hộp diêm. Hắn tát vào mặt bà ta, và bà ta bỏ chạy.
Khi tôi trở lại là mình ở nhà của Lanyon, sự khiếp sợ của người bạn cũ có lẽ đã phần nào ảnh hưởng đến tôi: tôi không biết, nhưng sự khiếp sợ đó chỉ là một giọt nước so với cái biển cả gớm ghiếc mà tôi đang nhìn lại vào giờ phút này. Tôi đã thay đổi. Tôi không còn sợ giá treo cổ nữa, mà chỉ khốn khổ trong nỗi khiếp đảm khi mình là gã Hyde. Nửa mơ nửa tỉnh tôi đón nhận lời chỉ trích của Lanyon, nửa mơ nửa tỉnh tôi về nhà mình và lên giường ngủ. Tôi ngủ sau một ngày mệt lử, với giấc ngủ say vùi và mê man mà thậm chí những cơn ác mộng vật vã cũng không thể lay tỉnh. Đến sáng tôi thức dậy, run rẩy, yếu ớt, nhưng tỉnh táo. Tôi vẫn ghét và sợ ý nghĩ có một kẻ cục súc đã ngủ trong mình, và tất nhiên tôi không quên những mối hiểm nghèo kinh hoàng của ngày hôm trước. Nhưng lại một lần nữa tôi ở nhà, trong căn nhà của chính mình, gần với các hóa chất của tôi, và niềm biết ơn vì thoát hiểm chói rực trong tâm trí tôi đến nỗi gần như át đi ánh hy vọng.
Sau bữa điểm tâm tôi đang nhàn nhã bước qua ngõ cụt, hân hoan hít thở khí trời mát lạnh, thì đúng lúc ấy những cảm giác khôn tả báo trước sự biến hình lại phủ chụp lấy tôi. Tôi chỉ kịp về trú trong phòng làm việc của mình, trước khi một lần nữa trở nên hung dữ và lạnh cứng vì những khát khao của Hyde. Lần này tôi cần gấp đôi liều thuốc để trở lại chính mình. Và trời ơi! Sáu giờ sau, khi tôi ngồi buồn bã nhìn ngọn lửa, những cơn đau nhói lại đến, và tôi lại phải dùng thuốc. Tóm lại, từ hôm ấy trở đi, tựa như tôi phải hết sức nỗ lực rèn luyện thân thể, và phải nhờ sự kích thích lập tức của thuốc, tôi mới có thể mang lại sắc diện của Jekyll. Suốt ngày đêm, tôi bị con rùng mình báo hiệu ấy chế ngự; thậm chí chỉ cần ngủ hoặc thiếp đi một lát trên ghế, tôi luôn luôn tỉnh dậy là Hyde. Căng thẳng vì cái chết lơ lửng liên tục trước mắt, và vì bây giờ tôi tự bắt buộc mình không được ngủ, ôi, thậm chí vượt quá những gì tôi nghĩ con người có thể làm được, tôi trở thành trong chính cơ thể mình một sinh vật bị nuốt sống và cạn kiệt vì sốt, yếu đuối tiều tụy cả thể xác lẫn tinh thần. Và tôi chỉ nghĩ đến một điều: nỗi khiếp đảm về nhân cách kia của mình. Nhưng khi ngủ, hay khi thuốc hết tác dụng, thì gần như không cần qua trạng thái chuyển tiếp (vì cơn đau nhói lúc biến hình càng ngày càng kém rõ ràng) tôi sẽ bị khống chế trong ảo giác đầy những hình ảnh kinh hoàng, biến thành một kẻ sôi sục những thù ghét vô cớ, và là một cơ thể dường như không đủ mạnh để kiềm chế những năng lực cuồng nhiệt của cuộc sống. Dường như Jekyll càng bệnh hoạn, quyền năng của Hyde càng tăng lên. Và chắc chắn hai bên bây giờ căm ghét nhau ngang ngửa. Với Jekyll, đó là một thứ bản năng sống. Giờ đây hắn đã thấy toàn bộ sự dị dạng của gã ấy, kẻ cùng chia sẻ với hắn một số hiện tượng ý thức, và cùng thừa hưởng với hắn tới chết. Và ngoài những điểm chung ấy, những điểm chung mà tự nó là điều đau khổ thấm thía nhất của hắn, hắn nghĩ Hyde như là một thứ không chỉ quỷ quái mà còn thuộc giới vô cơ, cho dù kẻ đó có tràn trề sinh lực đến đâu. Điều đáng sửng sốt là cái thứ nhớp nhúa dưới hỏa ngục ấy dường như bật lên tiếng kêu và giọng nói, thứ rác rưởi không hình dáng ấy khoa tay múa chân và phạm tội, thứ vứt đi vô dạng thức ấy lại chiếm đoạt ngôi vị của sự sống. Và cũng chính nó, thứ ghê tởm nổi loạn ấy một lần nữa gắn bó với hắn hơn cả một người vợ, hơn cả con mắt, nó nằm trong cũi da thịt hắn, hắn nghe nó thì thầm trong đó và cảm thấy nó vùng vẫy ra đời. Ở mỗi giờ khắc yếu đuối và trong giấc ngủ yên lành, nó đánh bại hắn và loại hắn ra khỏi cuộc sống. Sự căm ghét của Hyde đối với Jekyll lại thuộc một loại khác. Gã khiếp sợ giá treo cổ, vì thế gã liên tục tự sát tạm thời và trở về với vai trò phụ của gã thay vì làm một người. Nhưng gã thù ghét sự cần thiết ấy, gã thù ghét sự chán nản của Jekyll lúc này, và gã uất ức vì sự ghét bỏ mà chính gã phải chịu. Vì thế gã giở những thủ đoạn lừa dối với tôi, giả chữ viết của tôi để nguệch ngoạc những lời báng bổ trên các trang sách của tôi, đốt những lá thư và tiêu hủy bức chân dung của cha tôi. Và thật vậy, nếu gã không sợ chết thì từ lâu gã đã tự sát để lôi tôi vào cõi chết. Nhưng gã yêu cuộc sống một cách kỳ lạ. Tôi nói thêm: tôi, kẻ chỉ cần nghĩ đến gã là ghê tởm và ớn lạnh, khi tôi nhớ lại sự gắn bó thấp hèn và tha thiết này, khi tôi biết gã sợ khả năng tôi kết liễu gã bằng cách tự sát, thì tôi thấy trong thâm tâm mình thương hại gã.
Kéo dài lời mô tả này là vô ích, và đáng sợ là tôi không còn thời gian. Chỉ cần nói rằng chưa ai từng chịu những nỗi dằn vặt như thế. Nhưng ngay cả với nỗi dằn vặt này, thói quen lại đưa đến - không, không làm giảm bớt - sự chai đá của tâm hồn, sự lặng lẽ chấp nhận tuyệt vọng. Lẽ ra tôi phải chịu trừng phạt kéo dài nhiều năm, nhưng bây giờ tai họa cuối cùng đã đổ xuống, rốt cuộc nó đã tàn phá khuôn mặt và trạng thái nguyên thủy của chính tôi. Lượng muối dự trữ của tôi chưa hề được mua thêm sau lần thí nghiệm đầu tiên, nay bắt đầu cạn. Tôi yêu cầu cung cấp thêm và pha chế liều thuốc. Thuốc sôi, đổi màu lần đầu, nhưng không đổi màu lần thứ hai. Tôi uống thuốc nhưng không hiệu quả. Ông sẽ nghe Poole kể tôi đã cho lục lọi khắp Luân Đôn, nhưng vô ích. Bây giờ tôi tin rằng nguồn cung cấp đầu tiên của tôi có tạp chất, và chính tạp chất không rõ ấy đã làm cho thuốc có hiệu lực.
Khoảng một tuần đã trôi qua, bây giờ tôi đang viết xong lời trình bày này nhờ ảnh hưởng của chất bột cũ còn lại cuối cùng. Vì thế đây là lần cuối cùng, gần như một phép lạ, Henry Jekyll có thể tự mình suy nghĩ hay thấy trong gương bộ mặt của chính mình (bây giờ đã bị biến đổi một cách đáng buồn!) Tôi phải viết cho xong chứ không được trì hoãn quá lâu, vì nếu lời kể của tôi cho tới lúc này không bị tiêu hủy, đó là nhờ sự thận trọng hết mức kết hợp với sự may mắn hết sức. Nếu những cơn đau dữ dội khi biến hình chế ngự tôi trong lúc viết lá thư này, thì Hyde sẽ xé tan nó thành từng mảnh. Nhưng nếu tôi đã cất thư đi được một lúc lâu thì tính ích kỷ lạ lùng của gã và tình huống thúc bách chắc sẽ có thể ngăn cản hành động hận thù hèn hạ của gã xé tan nó một lần nữa. Và quả thật cái chết đang đến gần cả hai chúng tôi đã thay đổi và nghiến nát gã. Trong nửa giờ sắp tới, khi tôi sẽ lại một lần nữa và vĩnh viễn khoác cái nhân cách đáng ghét ấy vào, tôi biết mình sẽ ngồi run rẩy và khóc lóc thế nào trên ghế, hay vừa lắng nghe trong trạng thái xuất thần căng thẳng và sợ hãi cùng cực vừa tiếp tục đi tới đi lui trong căn phòng này (nơi trú ẩn cuối cùng trên thế gian của tôi) và nghe ngóng mọi âm thanh đe dọa. Hyde sẽ chết trên giá treo cổ? hay gã sẽ tìm thấy can đảm để tự giải thoát vào phút cuối? Chúa biết là tôi bất cần. Lúc này đúng là giờ chết của tôi, và việc sắp tới là việc của kẻ kia chứ chẳng phải của tôi. Đến đây, khi đặt bút xuống và niêm kín lời thú tội của mình, tôi chấm dứt cuộc đời của Henry Jekyll bất hạnh.
Bác Sĩ Jekyll Và Ông Hyde Bác Sĩ Jekyll Và Ông Hyde - Robert Louis Stevenson Bác Sĩ Jekyll Và Ông Hyde