Số lần đọc/download: 2929 / 66
Cập nhật: 2016-03-09 16:53:01 +0700
Chương 11: Tái Công Nói Về Cái Chết Của Võ Sư Lan Với Chu Tiên Sinh Và Các Phụ Tá Hộ Vệ
N
gày hôm sau, trong buổi thiết đường sang, Tái Công cho tiến hành khám nghiệm tử thi võ sư Lan. Tất cả các chức sắc huyện Phối Châu đều có mặt, pháp ty không còn một chỗ trống.
Sau khi xem xét thật tỉ mỉ, người chuyên khám nghiệm tử thi bẩm trình:
- Bẩm Đại nhân, tôi có thể khẳng định cái chết của nạn nhân là do uống phải một chất độc rất mạnh, một thứ bột chế từ rễ cây xà mộc, một loại cây mọc rải rác ở miền Nam nước ta. Tôi đã cho một con chó ốm liếm chút nước còn lại trong ấm pha trà và chỗ cặn còn lại ở đáy chiếc chén vỡ. Chất lỏng đầu tiên tỏ ra hoàn toàn vô hại, nhưng con vật chết ngay sau khi liếm chất cặn ở trôn chén.
- Làm sao chất độc đó có thể cho vào trong chiếc chén? – Tái Công hỏi.
- Kẻ sát nhân chắc là đã rắc chất bột rễ cây xà mộc vào một bông hoa nhài – Lương y A Quốc đáp – Rồi y bỏ bông hoa đó vào chén của võ sư Lan lúc ông không có đó.
- Cái gì đã khiến ông giả thiết như vậy?
- Loại độc dược đó, thưa Đại nhân – Người khám nghiệm tử thi đáp – Loại độc dược này chỉ có mùi rất nhẹ nhưng lại rất khác lạ nên ta có thể dễ dàng phát hiện nhất là khi được hòa với nước trà nóng. Nhưng nếu rắc bột này vào bông hoa nhài thì cái mùi rất nhẹ nhưng khác lạ của nó bị hương hoa nhài hút hết. Khi tôi cho đun nóng chỗ cặn ở trôn chén và cẩn thận lấy bông nhài ra thì ngay lập tức nhận thấy mùi của độc dược do đó mà xác định được.
Tái Công lúc lắc đầu và ra lệnh cho người lương y lưng gù áp ngón tay cái vào dưới tờ khai. Rồi ông gõ gọn một nhát búa gỗ xuống bàn:
- Bản tòa chưa tìm ra được thủ phạm đã giết hại võ sư Lan Đạo Quý đáng kính, một võ sĩ danh tiếng đã nhiều lần đạt danh hiệu vô địch của ba tỉnh miền Bắc đồng thời cũng là một con người sang quý và nhân hậu. Đất nước chúng ta nói chung và huyện Phối Châu nói riêng vinh dự vì đã có con người ấy, hôm nay đau đớn vĩnh biệt người. Bản tòa sẽ làm tất cả những gì có thể trong quyền hạn của mình tìm ra bằng được kẻ sát nhân và trừng trị nó đích đáng để vong hồn võ sư Lan được ngậm cười nơi chín suối.
Gõ một lần nữa xuống bàn bằng chiếc búa gỗ, ngài pháp quan tiếp tục:
- Bây giờ ta xét đến vụ anh em nhà Nghê kiện họ Bân.
Ông ra hiệu cho viên Vệ úy và viên này đẩy ông già buôn bán đồ cổ quỳ xuống trước bục.
- Viên thừa chỉ của bản tòa ngay bây giờ sẽ đọc bản ký lục về hai nhân chứng đã khai xung quanh việc Bân Phong đã làm gì trong ngày xảy ra án mạng – Tái Công ra lệnh.
Viên thừa chỉ đứng lên và bằng một giọng to vang trước hết đọc lời khai của hai người lính, tiếp theo là bản ký lục của hai thám binh về cuộc điều tra họ đã thực hiện tại làng Ngũ Dương.
Tái Công trịnh trọng tuyên bố:
Những chứng cứ này cho thấy rõ là Bân Phong đã khai báo đúng sự thật về sự đi lại của y giữa ngày rằm và mười sáu tháng này. Thêm nữa bản tòa cũng thấy nếu quả thật tên ày đã giết vợ thì sẽ chẳng phạm vào sự sơ hở là đi ra khỏi trấn thành tới hai ngày mà không tìm cách giấu xác chết đi dù chỉ là giấu tạm. Vì vậy bản tòa thấy việc tố cáo y là thiếu căn cứ vững chắc và đôi bên nguyên cáo nếu có thể thì đưa thêm ra những tình tiết khác để củng cố cho lời buộc tội hoặc nếu muốn rút lại đơn kiện thì cho bản tòa hay.
- Kẻ tiện dân Nghê Bình đang quỳ trước Đại nhân đây – Nghê Bình vội vã nói – Kính trọng xin quý tòa cho phép được rút đơn kiện và xin quý tòa nhận cho những lời xin lỗi thiết tha nhất vì đã phạm vào một hành vi thiếu sự suy nghĩ đúng đắn sau cái chết đau thương của bà chị ruột vô cùng thân thiết của mình. Và, cũng xin được quý tòa chấp nhận cho kẻ tiện dân này được nói thay cho người em Nghê Đại như thế.
- Lời trình xin của nhà ngươi được bản tòa ghi nhận – Tái Công nói.
Đứng lên và vươn cao người, ông đưa mắt lướt nhìn nhanh tất cả các khuôn mặt tập trung trước bục, rồi hỏi Nghê Bình:
- Tại sao em ngươi không tới trước công đường cùng với ngươi?
- Bẩm Đại nhân! – Nghê Bình đáp, giọng lo lắng – Em tôi đi đâu mất tăm. Nó đi từ hôm qua sau bữa trưa và từ lúc đó tôi chẳng thấy nó nữa.
- Hắn có thường hay qua đêm ở bên ngoài không? – Ngài pháp quan hỏi.
- Không bao giờ - Nghê Bình đáp với cái nhìn bận rộn – Nó thường về muộn, đúng thế. Nhưng luôn luôn ngủ ở nhà.
Tái Công cau mày.
- Khi nào hắn về, nhà ngươi hãy bảo hắn tới ngay công đường. Cần phải cả hắn nữa nói lời xin rút đơn kiện Bân Phong.
Ông gõ búa gỗ lên mặt bàn và tuyên bố:
- Bân Phong! Nhà ngươi được tự do! Hãy tin là bản tòa sẽ làm tất cả trong quyền lực của mình để tìm bằng được tên sát nhân đã ám hại vợ ngươi.
Ông già buôn đồ cổ dập trán nhiều lần xuống sàn tỏ vẻ biết ơn. Khi lão đứng dậy thì Nghê Bình nhảy bổ tới rối rít xin tha lỗi.
Tái Công ra lệnh tiếp cho viên vệ úy dẫn tên chủ kỹ viện, hai tên ma cô và hai cô gái bị buộc làm nghề mại dâm tới công đường. Ông đưa trả cho hai cô gái đáng thương những chứng từ đã được tòa hủy bỏ và tuyên bố họ được tự do. Rồi ông tuyên án phạt ba con người đê tiện thâm hiểm kia mỗi tên ba tháng tù giam và năm chục roi. Ba tên kêu van thảm thiết, kêu to hơn cả là tên chủ chứa. Lưng hắn lằn tím những vệt roi rồi sẽ khỏi, nhưng mất một lúc hai cô gái đẹp thì với hắn quả là một tai hại lớn.
Trong khi những công sai dẫn ba tên đàn ông đi, Tái Công nói với hai cô gái là họ có thể tạm làm việc tại nhà bếp của công đường trong những ngày chờ đợi khi có sai nha tới sẽ đưa các cô về tận nhà.
Hai cô gái được cứu thoát ra khỏi vũng lầy dập đầu quỳ trước bệ, nước mắt đầm đìa.
Sau khi bãi đường, ngài pháp quan lệnh cho đinh lại Hồng đi mời Chu Đại Nguyên tới gặp cả mấy thầy trò tại tư thất gần nha môn.
Tái Công ngồi sau án thư, mời Chu ngồi trên một ghế bành, bốn phụ tá hộ vệ của ông trên các ghế đẩu trong khi một người nha lại lặng lẽ hầu trà.
- Tối hôm trước – Tái Công mở đầu câu chuyện – tôi chưa đi sâu bàn luận về cái chết của võ sư Lan vì còn muốn chờ kết quả cuộc khám nghiệm và nghe ý kiến của Chu tiên sinh về tất cả sự kiện này.
- Tôi sẽ làm tất cả ngoài khả năng có thể của mình để tên khốn kiếp đã sát hại võ sư danh tiếng của chúng ta phải sa lưới pháp luật! – Chu Đại Nguyên phẫn nộ kêu lên – Đó là một võ sư ưu tú tôi chưa từng thấy. Phải chăng Đại nhân đã có một chút nghi vấn nào đó về lai lịch của cái tên đốn mạt đã gây tội ác?
- Thủ phạm là một thanh niên Tacta – Tái Công chậm rãi – Chí ít cũng là một tên trẻ tuổi đã hóa trang.
Đinh lại Hồng đưa mắt nhìn Triệu Thái và nói:
- Vì những lý do nào mà Đại nhân lại cho kẻ tội phạm là một thanh niên, thưa ngài? Lúc đó có tới trên sáu chục con người trong khu nhà tắm hơi theo danh sách thống kê của Mã Tôn và Triệu Thái.
- Nhưng không ai có thể vào gian nhà tắm của võ sư Lan mà không bị chú ý. Tên sát nhân biết là những người phục vụ trong nhà tắm này mặc đồng phục vải dầu màu đen giống như y phục Tacta. Hắn đã vào nhà tắm cùng một lúc với ba thanh niên khác. Đáng lẽ hắn phải trả lại cái vé gỗ ở phòng lớn thì lại đi ngoặt vào hành lang làm như mình là một trong những người làm công ở đây. Chắc các người cũng nhớ là ở chỗ này, hơi nước tỏa ra đặc đến nỗi khó nhìn rõ mặt nhau. Rồi hắn lẻn vào phòng tắm của nạn nhân, bỏ bông hoa nhài vào chén uống nước rồi lập tức đi ra. Ta đoán là hắn đã ra khỏi nhà tắm sau đó bằng cổng hậu.
- Tên khốn kiếp đó đã nghĩ tới tất cả! – Tào Can nói.
- Nhưng may thay, chúng ta cũng có một số dấu vết của hắn - Tái Công nói – Có thể thấy là hắn đã vội vàng hủy cái vé gỗ và trút bỏ bộ y phục Tacta hắn hóa trang. Nhưng trong lúc khẩn trương rời khỏi nơi gây án, hắn không nhìn thấy võ sư Lan dũng cảm đấu tranh với cái chết đã mưu toan gắng xếp một hình bằng bảy mảnh bìa, mong hình này sẽ giúp cho pháp luật xác định được tên sát nhân đã hại mình. Ngoài ra, chúng ta biết là nạn nhân rất quen biết tên này và chúng ta cũng có những chi tiết về hình dạng hung thủ do ba nhân chứng trẻ kể lại. Chu tiên sinh chắc là có thể nói cho chúng ta hay, là võ sư Lan có một đồ đệ nhỏ con, đúng hơn là thân người mảnh dẻ và có một mái tóc dài không?
- Không một người đồ đệ nào của võ sư có nét giống như ngài tả, thưa Đại nhân – Chu Đại Nguyên đáp ngay – Tôi biết tất cả bọn chúng, đó là những chàng trai chắc khỏe và thêm nữa là sư phụ chúng bắt tất cả phải cạo trọc đầu! nhưng thật não lòng, một lực sĩ cỡ đó mà bị ám hại bằng thuốc độc, vũ khí của một kẻ hèn nhát!
Một lúc lâu, sự yên lặng ngự trị trong gian phòng, rồi Tào Can, mấy ngón tay xoắn ba sợi lông dài ở một mụn cơm trên má vẻ nghĩ ngợi, nói rủ rỉ:
- Vũ khí của một kẻ hèn nhát… hay là của một người đàn bà?
- Võ sư Lan chẳng bao giờ chú ý đến đàn bà! – Chu bĩu môi khinh bỉ nói to.
Tào Can lúc lắc đầu.
- Có thể đúng, vì vậy mà một người trong bọn họ đã giết ông ta – Anh nói – võ sư Lan, một lần nào đó có thể đã xua đuổi một người đàn bà cố tình đeo bám và đôi khi vì thế mà nẩy ra mối hận thù sâu sắc.
- Tất cả những gì tôi biết – Mã Tôn xen vào – đúng là có khá nhiều vũ nữ xinh đẹp than phiền về sự lạnh nhạt của ông đối với họ. Họ kêu ca với tôi rất nhiều lần. Chính sự dè dặt lạnh lùng, phớt tỉnh của ông đã làm cho họ mê say ông, chỉ có trời mới biết tại sao!
- Thật là hết sức vô lý! – Chu tức giận kêu lên.
Tái Công, tới lúc đó vẫn yên lặng nghe, lúc này mới lên tiếng:
- Phải thú thực là cái ý nghĩ đó làm ta khá thích thú. Một phụ nữ mảnh mai chẳng khó khăn chút nào trong việc hóa trang thành một Tacta trẻ. Nhưng trong trường hợp này, đó phải là nhân tình của võ sư. Khi cô ta đã vào trong phòng tắn, nạn nhân của cô cũng vẫn không tìm cách che đậy sự khỏa thân của mình. Chúng ta đã tìm thấy những chiếc khăn vẫn được gấp ngay ngắn trên giá.
Chu sôi sục bất bình:
- Võ sư Lan! Một cô nhân tình! – Ông kêu lên – Thật ngoài sức tưởng tượng!
- Bây giờ tôi mới nhớ - Triệu Thái, bằng một giọng chắc nịch nói xen vào – Khi Mã huuynh và tôi đến thăm ông bạn của chúng ta, bất ngờ ông nổi giận lôi đình, nặng lời mạt sát tất cả những người đàn bà. Ông nói họ là loại người chuyên làm hao mòn sinh lực của chúng ta. Sự kiện làm tôi ngạc nhiên vì thường ngày võ sư Lan rất có chừng mực trong cư xử hàng ngày.
Trong lúc Chu Đại Nguyên cúi đầu nghiền ngẫm sự bất phục của mình thì Tái Công lấy từ trong ngăn kéo ra bảy mảnh bìa mà ông đã bảo Tào Can làm cho. Với sáu mảnh ông xếp lại hình đã được tìm thấy cạnh người chết, rồi ông gắng lắp vào mảnh bìa thứ bảy, chìa khóa của điều bí ẩn. Sau một lát ông bảo:
- Nếu võ sư Lan bị một người đàn bà ám hại, thì cái hình này có thể giúp chúng ta khám phá ra thân nhân kẻ đó. Nhưng ông đã làm xộc xệch cái hình khi lăn xuống chết và cũng chưa kịp đặt miếng bìa cuối cùng hình tam giác vào hình xếp dở. Chúng ta đang đứng trước một bài toán khó!
Gạt những miếng bìa sang một bên, ông tiếp:
- Dù sao chăng nữa thì công việc đầu tiên của chúng ta là phải tiến hành điều tra tất cả bạn bè và người thân của nạn nhân. Tôi xin đề nghị Chu tiên sinh hợp tác và cùng với Mã Tôn, Triệu Thái, Tào Can phân chia công việc để có thể bắt đầu ngay. Còn nhà ngươi, đinh lại Hồng, hãy trở lại chợ có mái che thẩm vấn một lần nữa ba nhân chứng trẻ tuổi của chúng ta. Hãy tỏ ra thân mật mời chúng uống vài ba chén rượu. Cái đó có thể làm cho chúng tỉnh táo để nhớ lại tốt! Mã Tôn sẽ cho nhà ngươi biết tính danh và địa chỉ của chúng. Nhân tiện, nhà ngươi nhắn hộ ta ông A Quốc, người khám nghiệm tử thi đến gặp ta. Ta muốn biết thêm về loại độc dược kẻ sát nhân đã sử dụng.
Khi còn lại một mình, Tái Công uống trà hết chén này đến chén khác vẻ nghĩ ngợi rất lung. Nghê Đại biệt tăm tích làm ông lo ngại. Phải chăng tên này đã đánh hơi được nguy cơ đang đe dọa hắn? Tái Công đứng lên đi lại trong phòng hết chiều dọc lại chiều ngang. Vụ án mạng bà Bân Phong chưa có chút nào sáng tỏ thì lại dồn tới vụ đầu độc này. Nếu, ít nhất là tìm thấy được cô nương họ Lưu thì đó cũng đã là một sự an ủi lớn.
Khi A Quốc tới, ngài pháp quan niềm nở đón tiếp bằng vài ba câu thăm hỏi thân tình và ngồi vào sau án thư; ông mời khách ngồi phía đối diện. Sau đó, ông đặt câu hỏi:
- Với tư cách là một lương y, chắc là ông có thể nói rõ là kẻ sát nhân làm sao lại có được loại độc dược này? Nó cũng là loại khá hiếm phải không?
A Quốc gạt mớ tóc rủ xuống trán ra một bên, đặt hai bàn tay to lên đầu gối đáp:
- Than ôi! Trái lại không có gì dễ hơn để có loại độc dược đó, bẩm Đại nhân. Nó được dùng với liều lượng nhỏ để trị bệnh tim và hầu hết các cửa hàng dược đều có dự trữ.
Tái Công thở dài chán nản.
- Trong trường hợp này thì chẳng còn chút hi vọng nào về phương diện đó! Ông xếp lại các mảnh bìa để trước mặt, ráp lại với nhau theo kiểu hú họa tình cờ và nói thêm:
- Cơ may cuối cùng của chúng ta là ở cái trò nát óc này đây.
A Quốc buồn bã lắc đầu:
- Tôi chẳng tin lắm thưa Đại nhân. Cơn đau đớn do loại độc dược này gây ra không ai có thể chịu nổi, và nạn nhân chết ngay sau đó.
- Có thể đúng như vậy. Nhưng nên nhớ võ sư danh tiếng của chúng ta có một nghị lực phi thường. Và ông ta lại đặc biệt thông minh và khéo léo trong cái trò chơi nát óc này. Ta có thể chắc chắn là, cảm thấy không còn đủ sức lết ra tới cửa để kêu cứu, võ sư Lan đã cố gắng chỉ ra kẻ sát hại ông bằng cái hình đó.
- Tôi cũng phải công nhận là ông khéo léo một cách đáng ngạc nhiên với những mảnh bìa này – Ông già gù lưng nói – Khi ông tới thăm, vợ chồng tôi vô cùng thích thú thấy chỉ trong nháy mắt, ông ta đã xếp thành hình đủ mọi loại người và vật.
- Ta vẫn chưa hiểu được cái hình cuối cùng này của ông nói lên cái gì – Tái Công lẩm bẩm và tay vẫn mân mê mấy mảnh bìa xếp rồi lại xóa.
Vẻ nghĩ ngơi, A quốc nói:
- Võ sư Lan là một con người thật tốt bụng, thưa Đại nhân. Thấy bọn vô lại trong chợ tỏ vẻ khinh nhờn hỗn xược với tôi, ông đã sáng tạo ra một bài võ phù hợp với cấu tạo cơ thể của tôi: đôi chân yếu nhưng lại đầy sức mạnh ở hai cánh tay. Sau rồi ông ra công truyền thụ các miếng võ đó cho tôi rèn tập thành thạo, từ đó không còn kẻ nào dám đụng chạm tới tôi nữa.
Tái Công chẳng còn chú ý nghe những gì người khám nghiệm tử thi nói nữa. Lơ đãng ráp những miếng bìa lại với nhau, ông chợt nhận thấy là mình vừa vẽ ra hình một con mèo.
Ông trộn nhanh những mảnh bìa vào với nhau. Loại độc dược được kẻ sát nhân sử dụng, bông hoa nhài, con mèo… Tất cả như muốn chỉ… Ông không muốn đẩy tới cùng dòng suy nghĩ của mình nữa. Ông ngửng đầu lên và nhận thấy cái nhìn ngạc nhiên của A Quốc, ông vội giảng giải để giấu đi sự ngỡ ngàng bất ngờ của mình:
- Đột nhiên ta nhớ lại một cuộc gặp gỡ lạ lùng vào một đêm nọ. Ta đưa một đứa bé gái bị lạc về nhà nó, nhưng tất cả sự cảm ơn lại là những lời chửi rủa của người mẹ! Đó là một quả phụ, và là một mụ đanh đá ta chưa từng thấy. Qua lời nói thỏ thẻ ngây thơ của con bé ta biết mẹ nó bí mật có một tình nhân.
- Mụ ta tên gì, thưa Đại nhân – A Quốc tò mò hỏi.
- Mai Lan. Bà ta có một cửa hàng bông sợi.
A Quốc giật mình sửng sốt:
- Đó là một ác phụ, thưa Đại nhân! – Ông kêu lên – tôi đã biết mụ khi chồng mụ bị chết cách đây năm tháng. Một sự việc có nhiều nghi vấn!
Tái Công đang bần thần ngổn ngang trong ý nghĩ về con mèo vô tình hình thành bởi những mảnh bài. Và cái tay A Quốc này lại vừa cho ông biết là võ sư Lan thường hay thân mật lui tới nhà vợ chồng Lỗ! làm như vô tình, ông hỏi:
- Có gì khác lạ trong cái chết của người bán hàng bông vải đó?
Ông già gù lưng lưỡng lự một giây rồi đáp:
- Thú thực với ngài, thưa Đại nhân, tôi thấy người ta đã xử lý vụ đó một cách thật qua loa đại khái! Thời gian đó, quân ô hợp Tácta đang đánh nhau với quân xứ Tây Vực và hàng trăm dân chạy loạn tràn vào trấn thành. Tôi rất hiểu là vị tiền nhiệm củaa Đại nhân còn bao nhiêu công việc phải làm. Thời gian thật quý báu, còn đâu nữa để dành nhiều cho cái chết của một người bán hàng vải sợi.
- Vì sao vụ việc đó lại cần nhiều thời gian để xử lý? – Tái Công hỏi, cảm thấy sung sướng về cuộc trao đổi này – Có thể làm một cuộc khám nghiệm để phát hiện ra tất cả những dấu vết đáng ngờ kia mà!
A Quốc lắc đầu dáng khổ sở:
- Chính đó là cái nút của vấn đề, thưa Đại nhân – Không có một cuộc khám nghiệm nào cả.
Tái Công bỗng thấy lại tất cả sự chú tâm của mình. Ông ngả người trên ghế và nói bằng một giọng khô sắc:
- Ta nghe ông đây.
- Cách đây năm tháng, vào cuối trưa – A Quốc bắt đầu – Bà Mai Lan ra trước công đường cùng với lương y Quang, một thầy thuốc có tiếng ở Phối Châu. Ông này trình bày là Lỗ Minh, người bán hàng bông vải kêu là bị nhức đầu trong lúc ăn bữa trưa và vào buồng nằm. Một lát sau, người vợ nghe thấy tiếng chồng rên. Khi vào phòng ngủ thì thấy người chồng đã chết. Bà ta liền mời lương y Quang tới khám nghiệm. Bà cho biết là chồng bà mắc chứng yếu tim. Lương y hỏi là người chết đã ăn gì trong bữa cơm. Bà ta trả lời là chồng chỉ ăn nhỏ nhẻ nhưng lại uống tới hai chai rượu hi vọng là sẽ chấm dứt được cơn đau đầu, khám xét qua loa rồi lương y Quang ký vào tờ chứng tử ghi là Lỗ Minh đã đột tử vì một cơn đau tim mà nguyên nhân là uống quá nhiều rượu. Và vị tiền nhiệm của Đại nhân đã cho ghi vào sổ tử là người bán hàng bông vải đã qua đời vì lý do trên.
Tái Công lặng yên, A Quốc nói tiếp:
- Một thời gian ngắn sau đó, em trai của người quá cố đã nói riêng cho tôi biết một chi tiết khác lạ. Anh ta chứng kiến cuộc khám nghiệm người anh, nhận thấy là sắc mặt thì bình thương nhưng sao đôi con ngươi lại lồi lên rất rõ. Anh ta biết là hiện tượng này thường có trong trường hợp nạn nhân chết vì bị đập rất mạnh vào sau gáy. Tôi bèn đi đến chỗ bà Mai Lan và hỏi bà ta những chi tiết rộng hơn về trường hợp cái chết của chồng bà ta. Mụ nặc nô này lập tức cất lời chửi rủa tôi thậm tệ. Tôi đã mạo muội trình bày một số sự việc như vậy với ngài pháp quan và xin nói thêm là cái người đàn bà này có rất nhiều tai tiếng ở huyện Phối Châu ta. Nhưng vị pháp quan, tiền nhiệm của Đại nhân đã trả lời tôi là ông ta rất hài lòng với tờ chứng tử do lương y Quang lập và không thấy có bất cứ một lý do gì để ra lệnh làm một cuộc khám nghiệm. Thế là sự việc đó khép lại.
- Thế không bao giờ nhà ngươi trao đổi lại với lương y Quang ư? – Tái Công hỏi – dù sao thì ông ta cũng là người đã xem xét thân thể người chết.
- Tôi cũng đã nhiều lần muốn làm việc đó, thưa Đại nhân, nhưng hình như ông ta cứ muốn tránh. Rồi có những tiếng đồn là ông ta sử dụng tà thuật. Ông ta rời Phối Châu cùng lúc với cả một làn sóng người tị nạn đi xuống phía Nam và từ đó chẳng thấy có ai nhắc đến ông ta nữa.
Tái Công vuốt râu vẻ suy nghĩ.
- Đó đúng là một việc khác lạ - ông nói – Làm sao mà người ta lại có thể vận dụng tà thuật được ở Phối Châu này? Chắc là tất cả mọi người đều rõ là kẻ nào thực hành những điều mê tin dị đoan kỳ cục này sẽ bị tử hình theo luật định.
Nhà chuyên khám nghiệm tử thi nhún vai:
- Rất nhiều gia đình ở Phối Châu này có dòng máu Tacta trong người, thưa Đại nhân. Một vài kẻ dị giáo cho là mình được thừa hưởng quyền năng bí ẩn của tổ tiên. Chúng khoe khoang là có thể giết chết một người nào đó chỉ bằng cách niệm chú, bằng cách đốt cháy hoặc cắt vụn ra bức chân dung của nạn nhân! Nhiều người khác, học phép theo tu luyện của những đạo sĩ, môn đồ của Lão Tử, để được trường sinh bất tử, đã nhận một mụ phù thủy làm tình nhân! Đó chỉ là những lời huyênh hoang của bọn người này. Còn tôi, thì tôi chỉ coi đó là những biểu hiện của sự mê tín dị đoan man rợ. Nhưng võ sư Lan đã bỏ thời gian nghiên cứu vấn đề này thật nghiêm túc khẳng định với tôi là cũng có những điều đúng trong cái mớ tín điều đó.
- Thầy Khổng Tử của chúng ta – Tái Công sốt ruột phản bác – đã ân cần dạy là đối với những điều trong lĩnh vực còn mờ tỏ khó phân thì chúng ta chỉ “Kính nhi viễn chi” mà thôi. Ta không sao mà tin được một con người khôn ngoan, có trình độ như võ sư Lan lại bỏ phí bao nhiêu thời gian để nghiên cứu những tín điều kỳ cục đó.
- Đó là một người nặng đầu óc hiếu kỳ, thưa Đại nhân – A Quốc dè dặt đáp.
- Dù sao thì ta cũng rất cám ơn ông đã cho ta biết vụ việc này – Pháp quan nói – Ta sẽ cho đòi bà Mai Lan tới đây để bà ta cho biết thêm chi tiết về cái chết của chồng bà ta.
Tái Công cầm lấy một tờ giấy trắng trên án thư và A Quốc cũng vội cúi người trước ông rồi rời khỏi căn phòng.