Books are embalmed minds.

Bovee

 
 
 
 
 
Tác giả: Minh Nguyệt
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1116 - chưa đầy đủ
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1084 / 7
Cập nhật: 2017-09-24 23:01:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12 + 13: Lời Mời Trịnh Trọng.
ào thời điểm hai mũi tên của Âu Dương bay ra, trong lòng Lăng Túc đột nhiên cảm thấy căng thẳng. Không giống với người khác, trong mắt hắn hai mũi tên này giống như hai con Độc Long quấn vào nhau bay về phía hắn!
Hai mũi tên nhìn có vẻ như không có quy luật nhưng có tốc độ rất nhanh. Chưa tới một giây hai mũi tên đã bay tới trước người Lăng Túc. Lúc này thân thể Lăng Túc bỗng nhiên ngả ra phía sau. Hắn muốn lợi dụng năng lực né tránh xuất sắc của mình để tránh mũi tên này. Nếu như hắn không làm như vậy, không nghi ngờ hai con "Độc Long" này nhất định sẽ bắn trúng hắn. Ngã ra phía sau! Đây là cách duy nhất để né tránh.
Với một tư thế quỷ dị, đầu tiên Lăng Túc quỳ hai đầu gối xuống, sau đó toàn thân ngả về phía sau. Một chiêu này hắn dùng cực kỳ thành thạo. Một chiêu này đúng là pháp môn tốt nhất để tránh né cung tiễn!
Khi thấy Lăng Túc làm ra phương pháp ứng biến như vậy, đám kỵ sĩ và thôn dân đều nghĩ, lần này hẳn Lăng Túc sẽ thành công tránh thoát một cung hai mũi tên trong truyền thuyết này!
Nhưng hắn thật sự có thể tránh được mũi tên của Âu Dương sao? Nếu quả thật chỉ có như vậy, Âu Dương sẽ không nói với Lăng Túc những lời cuồng vọng đó. Hắn cũng sẽ không lựa chọn phương thức này để ra tay. 150 bước đủ để hắn bắn ra hai mũi tên. Hắn làm như vậy chính là muốn biểu diễn năng lực của chính mình, nói cho những người này biết, ta nói mũi tên bắn vào chỗ nào của ngươi, ta sẽ bắn trúng chỗ đó của ngươi!
Khi hai mũi tên bay tới trước mặt Lăng Túc. Mà lúc này Lăng Túc đã ngã xuống đất, dựa theo tình huống bình thường, hai mũi tên này hẳn là bay qua phía trên đầu Lăng Túc mới đúng.
Nhưng ngay khi bản thân Lăng Túc cảm thấy hắn có thể tránh thoát được mũi tên này, ánh mắt hắn lại nhìn thấy một cảnh tượng khiến hắn suốt đời không quên...
Mọi người đứng bên ngoài nhìn thấy Lăng Túc ngả người ra phía sau, trong bọn họ có người nhìn về phía Âu Dương với ánh mắt thất vọng.
Thất vọng chính vì một mũi tên kinh thiên như vậy lại bị tránh thoát. Nếu như một cung hai mũi tên thật sự có thể trúng mục tiêu đúng như lời Âu Dương nói, cho dù không trúng vị trí vai trái và vai phải, vậy không cần nghi ngờ, hắn đã thành công.
Trong lúc người khác thất vọng, Lăng Túc lại nhìn thấy hai mũi tên xoáy tròn rất nhanh phía trên đầu hắn. Với khoảng cách gần như vậy, với con mắt của Lăng Túc tất nhiên có thể nhìn ra được mức độ xoay tròn của hai mũi tên kia. Ngay thời điểm hắn đang định biểu thị sự bội phục của mình với mũi tên, hai mũi tên kia bất ngờ va chạm vào nhau.
Tiếng va chạm này quá nhỏ, trừ Lăng Túc ra, mọi người ở đó không một ai nghe được. Nhưng tiếng va chạm này không quan trọng. Quan trọng là sau khi hai mũi tên này va chạm vào nhau không ngờ đều thay đổi phương hướng. Hai mũi tên vốn xoay xung quanh nhau, không ngờ tách ra hai hướng phóng về phía Lăng Túc!
- Không thể nào!
Lúc này, vẻ mặt Lăng Túc đầy sợ hãi. Trong mắt hắn lộ vẻ không dám tin! Nếu như nói kỹ thuật một cung hai mũi tên đã như thần, vậy sau khi hai mũi tên này bay ra còn có thể phát sinh biến hoá như vậy, đây là chuyện con người có thể làm được sao?
- U... U...
Hai tiếng động nhỏ vang lên. Hai mũi tên đồng thời đâm thủng hai vai áo giáp của Lăng Túc, sau đó ghim xuống mặt đất.
Yên tĩnh! Trong lúc nhất thời tất cả đều trở nên trầm mặc. Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Âu Dương. Giờ phút này, Âu Dương vẫn duy trì dáng vẻ như lúc đang bắn mũi tên kia. Trong mắt của hắn đầy vẻ tự tin. Bởi vì khi bắn mũi tên kia ra hắn đã nghĩ Lăng Túc sẽ có động tác như thế. Đây là nhờ năng lực tiên đoán đã giúp hắn.
Lúc Âu Dương bắn ra mũi tên này, đã đạt được trạng thái tốt nhất. Loại trạng thái này không phải lúc nào cũng có thể nắm giữ. Cho dù bản thân hắn cũng chỉ có một nửa tỷ lệ thành công. Nhưng không nghi ngờ chút nào, lần này hắn đã thành công.
Lăng Túc bị hai mũi tên ghim trên mặt đất hồi lâu vẫn chưa ngồi dậy. Cho đến giờ phút này hắn vẫn không thể tin được hai mũi tên đồng thời bắn ra có thể ghim áo giáp da của hắn xuống mặt đất.
Một Thần Xạ Thủ, không phải không thể bắn ra một mũi tên kinh thiên như vậy. Nhưng một người như Âu Dương có thể bắn ra một cung hai mũi tên đồng thời còn có thể khiến mũi tên tại nơi đã dự định thay đổi phương hướng đồng thời bắn trúng mục tiêu sao?
Có lẽ sẽ có người cho rằng sự thay đổi phương hướng này là vận may. Nhưng Lăng Túc lại biết, đây tuyệt đối là một loại thần kỹ. Đây không phải là một mũi tên bắn ra nhờ may mắn.
Hai mũi tên bắn ra có thể va chạm vào nhau trong không trung. Nhưng sự va chạm này không thể theo quỹ tích được. Nói cách khác nếu như hai mũi tên xoay tròn va chạm vào nhau, như vậy rất có khả năng sẽ bay loạn. Chắc chắn không xuất hiện tình huống giao thoa vào nhau sau đó bắn trúng mục tiêu như vậy.
Hơn nữa xét về lực đạo, hai mũi tên này có thể mạnh tới mức đâm thủng áo giáp da của mình đồng thời ghim chặt mình trên mặt đất. Điều này có thể dựa vào vận may được sao?
Lăng Túc biết mình thực sự gặp được bảo vật. Hắn không phải Thần Xạ Thủ! Đây chính là Thần Tiễn! Nếu như ở trên chiến trường, dùng kỹ thuật này để bắn chết tướng lĩnh của đối phương, Lăng Túc nghĩ chắc chắn sẽ không có một tướng lĩnh nào có thể chạy thoát.
Hai vai hắn hơi dùng sức, Lăng Túc trực tiếp bẻ gãy hai mũi tên. Hai mũi tên này chia ra tấn công vào hai vai của hắn, nhưng lại không hề tổn thương đến hắn. Cả hai chỉ đâm thủng áo giáp da của hắn, ghim hắn trên mặt đất. Sự khống chế lực này gần như không thể tưởng tượng nổi.
Nhìn thấy Lăng Túc đứng lên, lúc này các kỵ sĩ không người nào nói chuyện. Những thôn dân kia cũng không ai nói chuyện. Bọn họ vẫn chìm đắm trong cảnh tưởng mũi tên vừa nãy bắn ra. Một cung hai mũi tên, trên đường còn chuyển hướng bắn trúng vào mục tiêu. Quả thực là kỹ thuật như thần.
- Ta thay mặt đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn, trịnh trọng mời ngươi gia nhập đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn!
Giờ phút này Lăng Túc không còn khí thế như vừa nãy nữa. Lần đầu tiên hắn dùng giọng điệu ra lệnh để bảo Âu Dương gia nhập. Nhưng lần này lại biến thành mời.
Từ khi đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn thành lập tới nay, đây vẫn là lần đầu tiên đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn mời người khác gia nhập. Nhưng Lăng Túc biết, người này quả thật đáng giá!
Thần Xạ Thủ, có một mũi tên thần cấp, hắn có ý nghĩa chiến lược quá lớn. Nói ví dụ như hai bên đều có một trăm kỵ sĩ đối kháng với nhau. Một bên có một Thần Tiễn ở phía sau không ngừng bắn ra mũi tên truy hồn, có khả năng đối phương chẳng mấy chốc sẽ tan rã!
Kỹ thuật bắn cung của Âu Dương tuyệt đối vượt qua Thần Xạ Thủ bình thường. Chỉ dựa vào mũi tên kia, hắn có thể được xưng là Thần Tiễn!
- Là hai người!
Dáng vẻ Âu Dương vẫn tràn đầy tự tin. Đối với hắn mà nói, điều duy nhất đáng để hắn kiêu ngạo chính là tài bắn cung của hắn. Mặc kệ là quá khứ hay là hiện tại, tài bắn cung của Âu Dương mãi mãi là một tồn tại khiến người ta tự tin.
- Trung đội trưởng trung đội số 7 đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn, Lăng Túc trịnh trọng mời hai vị gia nhập đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn!
Lăng Túc mở miệng mời lần nữa. Nếu như lúc đầu hắn nói như vậy, những kỵ sĩ kia nhất định sẽ phản đối. Dù sao bản thân đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn đại diện cho một ý nghĩa quá trọng đại. Mỗi một thành viên của đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn đều phải phấn đấu liều mạng trên chiến trường mới được gia nhập.
Nhưng sau khi Âu Dương bắn ra mũi tên kia, ánh mắt của những kỵ sĩ này nhìn hắn chỉ còn lại sự tôn kính! Đây là sự tôn kính đối với cường giả. Đao Nhọn là một nơi coi trọng cường giả. Ở chỗ này tuổi tác hoàn toàn không có ý nghĩa. Chỉ có thực lực mới có thể nhận được sự tôn trọng của người khác. Nếu như ngươi không đủ thực lực, cho dù ngươi có thể trở thành đoàn trưởng cũng không ai coi trọng ngươi.
Âu Dương dùng thực lực của mình giành được sự tôn trọng của bọn họ. Còn Lý Vĩ chỉ là vật phẩm kèm theo. Lúc này còn có người chủ ý tới hắn sao?
Lý Vĩ đứng ở bên cạnh. Tuy rằng ngày hôm nay Âu Dương đã tạo ra danh tiếng, nhưng hắn lại không hề đố kị. Đây chính là huynh đệ của hắn. Ngày hôm nay Âu Dương làm tất cả những điều này không chỉ vì bản thân, còn vì cả hắn. Lúc này trong lòng hắn rất cảm ơn Âu Dương.
Lý Vĩ tin chắc, bất kỳ một nam nhi nào của Đại Vận quốc trong lòng có nhiệt huyết đều mong có thể gia nhập vào Đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn. Nhưng đối với vô số người, việc tham gia đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn vĩnh viễn chỉ có thể là mộng tưởng. Nhưng hôm nay hắn nhờ có Âu Dương lại có thể may mắn gia nhập đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn!
- Đội trưởng!
Âu Dương rất trực tiếp. Hắn không hề nói lời khách sáo, mà trực tiếp dùng hai chữ đội trưởng để gọi Lăng Túc. Giờ phút này, trên mặt những kỵ sĩ kia đều lộ ra một nụ cười thoả mãn.
Thần Xạ Thủ cường đại như vậy gia nhập trung đội số 7 của bọn họ, có thể tưởng tượng thực lực trung đội sô 7 của bọn họ nhất định sẽ bay vọt về chất. Trong quá khứ bọn họ chỉ có thể xung phong. Một khi đụng phải đối phương có nhiều cung thủ hoặc là có Thần Xạ Thủ, bọn họ chỉ có thể bất đắc dĩ lui lại. Nhưng có Âu Dương, cung thủ hay Thần Xạ Thủ gì cũng không còn là vấn đề. Một Thần Xạ Thủ có mũi tên thần cấp ẩn núp trong bóng tối hỗ trợ, bọn họ hoàn toàn có thể vùng lên công kích!
- Đội phó, dắt chiến mã dự phòng đến đây!
Khuôn mặt Lăng Túc đầy rạng rỡ. Hắn quay về phía đội phó đang đứng phía xa, ra lệnh một tiếng. Tên nam tử hơn ba mươi tuổi này ban đầu còn đứng trong rừng cây phân tích kỹ thuật bắn cung của Âu Dương. Hắn lập tức dắt một con ngựa chiến thuần chủng màu đen tới. Thấy cảnh tượng này, mọi người đều biết, từ giờ phút này hai người trẻ tuổi kia sẽ thực sự trở thành thành viên của đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn.
Nhìn Âu Dương, Lý Vĩ đứng bên cạnh nắm chặt nắm đấm của mình. So với Âu Dương, mình kém hơn hắn rất nhiều. Lúc này mình chỉ có thể được xem là một phụ phẩm. Nhưng Lý Vĩ biết, chỉ cần mình chịu nỗ lực, nhất định có thể giống như Âu Dương giành được sự tôn trọng của những người này!
Lý Vĩ thề, có một ngày hắn nhất định sẽ giống như Âu Dương giành được sự tôn trọng của người khác, không còn là một phụ phẩm nữa!
- Được! Chúng ta nghỉ ngơi lại đây một đêm, sáng mai xuất phát!
Lăng Túc quay về phía những đội viên vẫn đang nhìn Âu Dương như nhìn một quái vật, kêu lên một tiếng.
- Đêm nay, hai người các ngươi cố gắng từ biệt người nhà. Sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi nơi này. Còn lúc nào mới có thể trở về, hoặc là có thể trở về hay không...
Lăng Túc không nói tiếp. Dù sao chiến tranh là tàn khốc. Cho dù là hắn cũng không chắc mình có thể sống sót qua được cuộc chiến này hay không.
- Ô...
Ngay khi lời của Lăng Túc vừa dứt, trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện một tiếng kêu quái dị. Sau đó một con quái điểu giống như chim ưng từ trên trời rơi xuống. Nó hạ xuống đúng vị trí của Lăng Túc.
- Hả? Chim ưng đưa tin của trung đội số 8? Đã xảy ra chuyện gì?
Lăng Túc nhìn thấy con chim ưng bay tới, hắn biết, nhất định đã xảy ra chuyện không tốt. Bằng không chim ưng đưa tin không thể nào bay suốt đêm tìm hắn như vậy.
Một tay hắn lấy ống trúc nhỏ trên đùi của con chim ưng đưa tin xuống. Lăng Túc lấy từ trong ống trúc ra một tấm lụa. Tấm lụa được nhét lung tung. Rõ ràng cho thấy bởi vì quá mức vội vàng nên không kịp gấp cẩn thận.
Bên trên tấm lụa còn có nhiều vết máu. Điều này khiến Lăng Túc vốn đã có dự cảm không tốt, trong lòng lại càng bất an.
Hắn từ từ mở tấm lụa trong tay ra. Không ngờ chữ viết trên tấm lụa đều bằng máu. Có lẽ thời gian chưa lâu, cho nên máu trên tấm lụa vẫn chưa hoàn toàn biến thành màu đen. Mơ hồ vẫn còn thấy màu đỏ tươi của máu.
Khi Lăng Túc nhìn thấy dòng chữ nghiêng ngả trên tấm lụa, tim hắn lập tức thắt lại! Trên tấm lụa chỉ có đơn giản mấy chữ viết:
"Trung đội số tám bị mai phục! Lực lượng quân địch rất đông. Nhận được tin mau tới tiếp ứng!”
- Đội trưởng! Chuyện gì vậy?
Đội phó nhìn sắc mặt Lăng Túc biến hóa, hắn vội vàng tiến đến bên cạnh Lăng Túc. Nhưng khi hắn nhìn thấy chữ viết trên tấm lụa kia, hắn cũng hoá đá giống như Lăng Túc.
Âu Dương nhìn thần sắc của hai người đội trưởng và đội phó biến hóa như vậy, hắn biết hẳn con chim ưng đưa tin kia không mang đến tin tức tốt. Có lẽ đêm nay bọn họ không có cơ hội tiếp tục ở lại đây!
Đúng như những điều Âu Dương suy đoán. Chỉ thấy Lăng Túc nhanh chóng cất tấm lụa lại. Thoáng cái, hắn đã nhảy lên chiến mã của mình, quay về phía những thành viên trong đội đang lo lắng nhìn hắn hô lớn:
- Các huynh đệ! Kẻ địch ở không xa đây. Chỉ sợ chúng ta không có thời gian nghỉ ngơi! Lập tức xuất phát!
Lăng Túc nói xong, ánh mắt hắn liếc nhìn Âu Dương một cái.
Âu Dương không hề phản đối. Đối với hắn mà nói, ra chiến trường là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Có thể gia nhập đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn đã là cơ hội không tồi. Hiện tại hắn cần gì quan tâm đêm nay xuất phát hay ngày mai xuất phát?
Yêu Cung Yêu Cung - Minh Nguyệt