Số lần đọc/download: 2584 / 41
Cập nhật: 2016-07-02 21:21:12 +0700
Chương 10: Giang Ly Vô Sỉ
K
ý ức lại một lần nữa nhường chỗ cho hiện tại, lúc này, Người hẹn sau hoàng hôn nói với tôi: “Bọn họ đều nói hôm nay cô động phòng.”
Quan Phương kẻ ngu chơi game: “Động xong rồi”.
Người hẹn sau hoàng hôn: “Nhanh như vậy sao? Xem ra cô lấy không đúng người rồi, chi bằng dựa dẫm vào tôi nhỉ?”
Quan Phương kẻ ngu chơi game: “Hôm nay mọi người đều mệt quá rồi mà..”
Người hẹn sau hoàng hôn: “Mệt quá rồi mà còn sức lên mạng ư?”
Toát mồ hôi, tôi không có lời nào để nói, xem ra càng giải thích càng phiền phức, đành trả lời: “Lão đại, anh nhất định phải giữ bí mật này cho tôi nhé, đặc biệt là không thể để sự việc này lọt vào tai Hạp Tử.”
Người hẹn sau hoàng hôn: “Biết rồi, biết rồi, người cần mặt cây cần vỏ, đạo lý này tôi hiểu”.
Xem ra anh ta có chút hiểu nhầm, nhưng mà tôi không muốn thảo luận sâu về vấn đề này với một người đàn ông đành nịnh bợ trả lời: “Lão đại, anh đừng nghĩ nhiều, hay là chúng ta đi đánh quái đi”.
Người hẹn sau hoàng hôn: “Nói đi, cô thật sự không có ý định cân nhắc tôi?”
Quan Phương kẻ ngu chơi game: “Được chứ, cho anh một cơ hội. Đêm nay cùng tôi.”
Người hẹn sau hoàng hôn lập tức gửi đến một biểu tượng chảy nước miếng.
Quan Phương kẻ ngu chơi game: “Đánh quái”/
Đêm nay cùng tôi đánh quái.
Người hẹn sau hoàng hôn: “...”
Trong ấn tượng của tôi Người hẹn sau hoàng hôn là một củ cà rốt đa tình, tôi cảm thấy bề ngoài chắc chắn anh ta tương đối dung tục, bời vì trong ý thức của tôi, ở người đàn ông mức dung tục của tướng mạo và mức dung tục của thân thể tỷ lệ thuận với nhau, không phải tôi lấy tướng mạo để chọn người, bạn nghĩ xem, đẹp trai giống như Giang Ly kia, nếu như khuynh hướng giới tính của anh ta bình thường, phụ nữ muốn theo đuổi chẳng kịp nữa, nào có cơ hội cho anh ta lưu lại sự dung tục.
Mà tôi nói Người hẹn sau hoàng hôn dung tục cũng là có chứng cớ. Tôi vào blog của anh ta xem qua, những bức ảnh trong đó đều là mỹ nữ trong sáng, cơ thể bốc lửa, trang phục gợi cảm mê người. Có lần tôi không kìm được hỏi anh ta: “Ảnh những người đẹp này lấy từ đâu ra vậy? Toàn là minh tinh nước ngoài nhỉ, tôi chưa thấy bao giờ.” Bạn đoán xem anh ta trả lời thế nào? Anh ta mặt dày, vô sỉ trả lời: “Đều là bạn gái tôi, không cùng thời kỳ”. Thiện tai, cuối cùng tìm được người mặt dày còn hơn cả tôi.
Nhưng mà cũng phải nói lại, Người hẹn sau hoàng hôn này vẫn luôn khách sáo với tôi, thỉnh thoảng đùa một chút vẫn khiến tôi chấp nhận được. Lần quá đáng nhất là, tôi cũng quên mất là anh ta nói gì rồi, dù gì cũng là công khai trêu đùa tôi, lúc đó tôi không xấu hổ mà tức giận, xóa anh ta khỏi danh sách bạn thân, trong QQ cũng cho vào danh sách đen. Kết quả ngày thứ hai, tôi đang vật lộn đánh không xong một con quái, khi nhìn thấy sắp thua rồi, anh ta đột nhiên từ trên trời rơi xuống, giết con quái kia.Khi đó, cơn tức giận của tôi cũng tiêu tan hơn nửa, thế là hai người lại đối xử tốt với nhau như cũ. Tóm lại, tôi và anh ta đùa đùa cợt cợt như thế này, ở cùng nhau vẫn coi là hòa hợp.
Người hẹn sau hoàng hôn từng nhiều lần muốn trao đổi ảnh với tôi, tôi đương nhiên không đồng ý. Mạng dù gì cũng là hư ảo, hãy để nó cứ hư ảo đi.
Khi tôi và Người hẹn sau hoàng hôn cùng lúc xuất hiện trong đội thì luôn khiến những thành viên khác chẳng biết thế nào, vừa vui vừa tức. Một mặt là có một cao thủ như Người hẹn sau hoàng hôn, quá trình chiến đấu sẽ nhẹ nhàng, nhàn hạ hơn rất nhiều, một mặt khác có một kẻ ngu chơi game như tôi lại làm vướng chân bọn họ, sẽ khiến bọn họ tức đến mức nghiến răng ken két.
Bởi vì sợ tôi bị boss giết cho nên Người hẹn sau hoàng hôn bảo tôi đứng im một bên. Thực ra tôi cho rằng đây là anh ta khinh miệt tôi. Nhưng người khác không cho rằng như vậy, đối với hành vi không làm mà vẫn hưởng lợi của tôi, bọn họ vẫn luôn cảm thấy bất mãn và phẫn nộ, có một số người thực sự không thể nhìn tiếp được nữa, liền oán trách mà đi. Lúc như thế, Người hẹn sau hoàng hôn thường nói: “Không chơi thì rút, chẳng ai ngăn cả.” Thực ra kết quả là, đương nhiên không có ai muốn rút lui khỏi đội, bởi vì mặc dù có một kẻ phiền toái như tôi đây, nhưng bọn họ và loại siêu cao thủ hạng nhất như Người hẹn sau hoàng hôn này cùng đánh boss dễ dàng hơn rất nhiều so với những đội khác.
Tôi cảm thấy Người hẹn sau hoàng hôn kiêu khủng khiếp nhưng cũng chẳng có cách nào, người ta có bản lĩnh, người cao ngoại phách tướng như thế, mặc dù bạn nhìn không quen cũng không thể không vui vẻ cảm phục.
Trở lại với hiện tại, tôi và Người hẹn sau hoàng hôn đánh boss mấy giờ liền, thì dừng lại nói dăm ba câu chuyện. Tôi với anh ta thực ra chẳng có tiếng nói chung gì, nhưng Người hẹn sau hoàng hôn này thực sự rất giỏi nói chuyện, hai người nói đông nói tây, thời gian trôi qua cũng rất nhanh, chẳng mấy chốc, trời đã sáng.
Quan Phương kẻ ngu chơi game: “Trời sáng rồi, anh đi ngủ đi. Hôm nay cảm ơn anh.”
Người hẹn sau hoàng hôn: “Được rồi, được rồi, không hỏi nữa. Nhưng mà ca ca hôm nay phải bỏ cả một đại mỹ nữ trên giường, không nhòm ngó đến để gõ bàn phìm với cô cả đêm, phải báo đáp tôi chứ?”
Tôi cảm thấy anh ta rõ ràng đang xảo trá, nên không kiên nhẫn mà trả lời: “Được rồi, được rồi, đại ân không lời nào cảm tạ được.”
Người hẹn sau hoàng hôn: “Nhưng mà tôi vẫn rất vui, bởi vì đêm tân hôn của cô lại trả qua cùng tôi, ha ha.”
Quan Phương kẻ ngu chơi game: “Đi ngủ đi, tôi phải ăn sáng rồi.”
Người hẹn sau hoàng hôn: “Cô không cần ngủ sao?”
Quan Phương kẻ ngu chơi game: “Anh lôi thôi quá đó, mau ngủ đi, bất luận thế nào, hôm nay cũng cảm ơn anh.”
Người hẹn sau hoàng hôn: “Được rồi, được rồi, tôi out trước đây, cô cũng dành thời gian ngủ một chút, phụ nữ thiếu ngủ rất nguy hiểm.”
Quan Phương kẻ ngu chơi game: “Đã hết chưa vậy, anh thực sự là một phụ nữ trung niên năm mươi tuổi đó?”
Người hẹn sau hoàng hôn: “Nói với cô bao nhiêu lần rồi nhỉ, ca ca là một anh chàng đẹp trai, mê lực vô địch, tinh thần dồi dào... hiện tại độc thân!”
Quan Phương kẻ ngu chơi game: “Cút đi.” Vừa rồi còn nói trên giường có đại mỹ nữ, bây giờ lại nói độc thân, biết ngay là anh ta đang xảo trá!
Người hẹn sau hoàng hôn: “Được rồi, được rồi, tôi out thật đây, 8.”
Quan Phương kẻ ngu chơi game: “88”.
Ghi chú: Giới trẻ Trung Quốc thường dùng số để biểu đạt ý muốn nói. Ở đây, số 8 tiếng Trung đọc là “ba”, phát âm giống với từ “bye” trong tiếng Anh.
Tắt máy tính, tôi vươn vai, nhưng chẳng có cảm giác buồn ngủ.
Tắm rửa một chút, tôi đi vào trong bếp, lấy một hộp sữa bò, hai quả trứng gà trong tủ lạnh ra. Hâm nóng sữa bò, rán trứng, vừa hay có thể ăn một bữa sáng, thật là nhớ bữa sáng của lão thái thái Tiếu Khởi Linh kia.
Ăn sáng xong, thực sự buồn chán, tôi đành dựa vào sofa xem ti vi. Cái đĩa DVD đáng ghét kia bị tôi lôi ra ném vào thùng rác, thế này mới làm tiêu bớt cơm tức giận trong lòng tôi.
Xem ti vi chẳng được mấy chốc, Giang Ly từ ngoài đi vào. Anh ta mặc một chiếc áo phông cộc tay và quần đùi thể thao, trong tay xách đồ ăn sáng, mồ hôi ròng ròng, xem ra vừa tập thể dục buổi sáng về, thật là một đứa trẻ ngoan.
Giang Ly không nói câu nào, đi thẳng vào phòng tắm, tiểu tử này thật là có bệnh sạch sẽ.
Giang Ly cả một buổi sáng đểu ở trong phòng, thỉnh thoảng đi ra ngoài, vào nhà vệ sinh hoặc pha chút cà phê, tôi thì vẫn cuộn tròn trên sofa xem ti vi, xem mệt rồi thì lên mạng, lên mạng mệt rồi thì tiếp tục xem ti vi, cứ như vậy buổi sáng trôi qua rất nhanh.
Phòng bếp trong nhà Giang Ly rất lớn, nhưng trong bếp đến củ hành cũng chẳng có, tôi đành xuống siêu thị bên dưới mua gạo và rau củ đơn giản, quay lên nhà làm cơm. Đang nấu ăn, thì chuông cửa vang lên, tôi quấn quấn váy, chạy ra mở cửa.
Một cậu đưa đồ ăn đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đỏ, khuôn mặt rạng rỡ cười với tôi, nói: “Bà ơi, đây là bữa trưa mà nhà bà gọi, tất cả năm trăm hai mươi tệ.”
Tôi nghi hoặc: “Tôi không gọi đồ ăn bên ngoài!”
“Là tôi gọi đó.” Giọng nói của Giang Ly từ phía sau truyền đến. Anh ta đi tới, nhận lấy túi đồ ăn trong tay cậu nhân viên đưa hàng, sau đó đưa cho cậu ta chỗ tiền đã chuẩn bị trước. Xem ra anh ta thường xuyên gọi đồ ăn bên ngoài về, đã nắm rất rõ giá của những loại đồ ăn này, sự thực này cũng có thể nhìn ra được từ mức độ lãnh lẽo của căn phòng bếp nhà anh ta.
Tôi tránh vào trong bếp, thu dọn qua loa một chút, bữa trưa làm xong rồi.
Phòng ăn và phòng khách nhà Giang Ly ngăn cách nhau, khi tôi bưng đồ ăn của mình đi vào phòng ăn, Giang Ly đang chẫm rãi ăn đồ ăn anh ta mua từ bên ngoài. Nói thực lòng, tôi không quen nhìn dáng vẻ đàn ông ăn uống từ tốn chậm rãi, phải ăn như thuồng luồng mới có vẻ nam tính, bạn nói xem có phải không? Nhưng mà, tôi phải thừa nhận, dáng vẻ ăn cơm của Giang Ly rất đẹp, lần đầu tiên tôi phát hiện ra đàn ông ăn cơm lại có thể nho nhã như thế này. Hừ hừ, nho nhã thì có tác dụng gì chứ, có thể nhét cho no bụng không?
Tôi ngồi bên cạnh bàn, nhìn đôi đũa dùng một lần trong tay Giang Ly, nói: “Loại đũa dùng một lần này ở đất nước chúng ta, tám mươi phần trăm không đạt tiêu chuẩn vệ sinh.”
Giang Ly ngước mắt nhìn tôi một cái, không nói gì cả, tiếp tục ăn cơm.
Tôi nhìn nhìn hộp cơm của anh ta, cố gắng hết sức trưng ra một nụ cười khinh bỉ, nói: “Chỗ rau này rửa chưa sạch nhỉ? Có khi nào ăn cả một con sâu không...”
Giang Ly mát mẻ nhìn tôi một cái, đặt đũa xuống, đi ra khỏi phòng ăn. tôi vì báo được mối thù tối hôm qua của mình mà tâm trạng rất tốt, cầm đũa lên, vui vẻ ăn cơm. Tôi luôn cảm thấy, đồ ăn mình làm thực sự không khó ăn, chỉ kém đồ mẹ tôi làm.
Tôi cho rằng Giang Ly đã rời đi thì, anh ta lại quay lại phòng ăn, hơn nữa trong tay còn thừa ra một đôi đũa gỗ mun. Tôi muốn trêu anh ta thêm một chút nhưng không ngờ anh ta lại cầm đôi đũa hướng đến đĩa của tôi.
Tôi như chú chim nhỏ, giữ đồ ăn bằng hai tây, bảo vệ chỗ thức ăn mình vất vả xào nấu, tức giận nói: “Anh làm gì vậy?”
Giang Ly mặt trơ nói: “Dù gì cô cũng chẳng ăn được hết.”
Tôi chẳng thèm che giấu sự đắc ý trên mặt mình, cười nói: “Ăn không hết tôi có thể vất vào thùng rác, không phiền anh phải bận tâm.”
Giang Ly nhướn mày, nói: “Đĩa là của tôi, bát là của tôi, đũa cũng là của tôi, còn cả điện và gas cô nấu cơm cũng là của tôi, cho nên chỗ đồ ăn này cũng có phần tôi.”
Tôi nghiêng đầu, biện minh: “Vợ chồng sau khi kết hôn tài sản thuộc sở hữu chung, của anh chính là của tôi.”
Giang Ly nói tiếp: “Đúng rồi, của cô chính là của tôi, cho nên đồ ăn cô làm cũng có một nửa của tôi.”
Tôi: “...”
Giang Ly không đợi tôi nói gì, gỡ bàn tay của tôi ra như gỡ một chiếc tất thối, danh chính ngôn thuận hưởng thụ thành quả lao động của tôi.
Tôi thật ngốc, sao lại bị anh ta dắt mũi chứ?!