Nếu bạn không đủ sức để chịu thua, bạn cũng sẽ không đủ sức để chiến thắng.

Walter Reuther

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 29 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4598 / 3
Cập nhật: 2017-09-24 22:24:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
ao thấy hình như giám đốc coi trọng mày.
Như Thiên nhún vai hờ hững
- Thế à! Mày có cảm giác như vậy, còn tao thì không. Tao chỉ hy vọng làm tốt được công việc được giao mà thôi. Ngoài ra, tao không muốn dính tới vụ tai tiếng nào cả. Mới bước vào phòng họp tao nhận thấy một bầu không khí không dễ thở chút nào.
Bửu Ngọc ôm vai bạn
- Suy nghĩ nhiều mà làm gì. Tại họ ngạc nhiên vì người trợ lý mới quá trẻ đẹp thôi. Hãy đê cho họ công nhận tài năng của mày đi.
Lượng Tinh phụ hoạ
- Phải đó. Vàng thật đâu sợ thử lửa. Mày có tài thật sự nên giám đốc mới chọn mày, còn ai nói gì mặc họ.
- Chứ không phải tao được chọn một cách dễ dàng là nhờ người quen lên tiếng à?
Bửu Ngọc và Lượng Tinh giật mình, nhưng hai cô vội khỏa lấp ngay:
- Bọn tao chỉ là một nhân viên quèn thì làm gì được.
- Cái đó còn phải hỏi lại. Giám đốc công ty, tao đã từng biết đã từng gặp mặt, còn phó giám đốc Vũ Hùng không xa lạ với mày chứ Bửu Ngọc? Nhưng thôi, chuyện đó tao chưa nói bây giờ đâu. Đợi dịp khác đi. Dù sao tao cũng phải cám ơn hai đứa bây đã nhiệt tình vì tao.
Cô vỗ vai bạn:
- Hẹn cuối giờ gặp lại. Tao phải về văn phòng đây.
Như Thiên quay lưng, bỏ lại bao nỗi thắc mắc trong lòng Bửu Ngọc và Lượng Tinh. Con nhỏ này moi đâu ra tin nhanh vậy?
Đứng trước tấm bản màu xanh có hàng chữ "Phòng giám đốc", Như Thiên cũng hồi hộp lắm. Nhưng vốn bản tính cứng rắn, cô không ình sợ.
Tại sao phải sợ khi chính công ty đã tuyển chọn cô vào làm? Họ chọn cô nghĩa là họ có niềm tin với cô.
Như Thiên mím nhẹ môi, cô đưa tay lên gõ vào cánh cửa.
Cộc... Cộc... Cộc...
Bên trong, một giọng nói trầm vọng ra:
- Mời vào!
Như Thiên vặn nhẹ nắm cửa, cánh cửa bật ra. Cô bước hẳn vào bên trong, căn phòng làm cô thấy nhẹ thở hơn bởi nó không sặc mùi nóng bức.
Thế Đình ngồi sau một dàn máy tính, anh có vẻ bận rộn với công việc của mình. Vẫn không ngẩng lên, anh ra hiệu.
- Cô ngồi đi!
Như Thiên ngồi xuống cái ghế duy nhất đối diện với Thế Đình và chờ đợi.
Có khoảng thời gian, cô tranh thủ ngắm mọi vật trong phòng và ngắm cả vị giám đốc của mình.
Căn phòng giản dị, nhưng vẫn tôn lên vẻ oai nghiêm của Thế Đình. Anh ngồi đó với một dáng vẻ ông chủ đầy bản lĩnh.
Vị giám đốc trẻ đẹp trai đầy bản lĩnh của "Thế Kỷ" quả không ngoa.
Thế Đình có một nét đẹp quyến rũ của một người đàn ông. Mái tóc bồng, vầng trán cao thông minh, khuôn mặt hình chữ điền, đôi mắt sáng... Nói chung, tất cả nét đẹp của một người tài tử đều gộp lại ở anh.
Rất tiếc, Như Thiên chưa thấy được nụ cười của Thế Đình. Đã một lần cô gặp anh, nhưng vì anh đi chung với một người con gái kiêu ngạo, nên cô không thèm nhìn tới.
Còn hôm nay thì khác. Anh làm cho cô thật bất ngờ. Bởi anh là giám đốc danh tiếng của công ty vàng bạc đá quý "Thế Kỷ".
Như Thiên tự nhiên thấy vị nể anh, một người đàn ông đầy tài năng.
Ngắm anh rồi cô lại giật mình. Sao cô có thể suy nghĩ về anh nhỉ? Khi anh chỉ đơn thuần là cấp trên của mình thôi.
Như Thiên xấu hổ cúi xuống nhìn đôi bàn tay trong thừa thãi cả mình. Cũng đúng lúc, Thế Đình ngưng tay, ngẩng lên:
- Đã để cô chờ lâu phải không? Nhưng khi tôi đang làm việc, thì tôi không thể ngừng được.
Như Thiên giả lơ:
- Không có gì đâu. Bây giờ, ông có thể phân việc cho tôi được rồi đó.
Thế Đình nhíu mày:
- Cô ham muốn làm việc đến như thế sao?
- Tôi làm việc ăn lương, thời gian là vàng bạc đối với những người có đầu óc kinh doanh. Tôi không muốn có lời ra tiếng vào đối với tôi. Cho nên, khi tôi nhận tiền, thì tôi phải làm việc xứng đáng với đồng tiền tôi nhận.
- Cô lý luận sắc bén lắm. Nhưng con gái, đừng nên lý luận quá, con trai không thích đâu.
- Liên quan gì đến công việc hôm nay chứ?
- Không liên quan thật, nhưng tôi chỉ muốn nhắc nhở cô thôi.
Như Thiên xẵng giọng:
- Cám ơn.
Thế Đình không muốn có một không khí căng thẳng, nên anh cười cười:
- Đừng vội khó chịu chứ! Nếu cô không thích thì tôi không nói.
- Tôi có một yêu cầu: Giữa tôi và ông, ngoài công việc ra, xin ông đừng có ý kiến gì thêm nữa.
- OK. Giờ chúng ta bắt đầu công việc được chứ?
Như Thiên nghiêm trang:
- Tôi chờ nghe.
Thế Đình đặt ra trước mặt Như Thiên một xấp giấy tờ dày cộm:
- Đây là tất cả những gì liên quan đến công việc cô đang làm. Cô hãy xem cho kỹ để dễ dàng thích ứng với công việc hơn.
- Vâng.
- Nếu có gì không hiểu, cô cứ hỏi tôi.
- Vâng.
Thế Đình nhìn Như Thiên chợt hỏi:
- Ngoài từ "vâng" ra, cô không còn từ nào để nói để trả lời à?
- Thưa giám đốc, tôi đang tuân thủ vai vế của một nhân viên ạ.
Thế Đình biết Như Thiên chống đối ngầm với mình. Còn anh thì không có cách nào để bắt chẹt, bởi Như Thiên đã thi hành đúng vai trò của một nhân viên: Lắng nghe và thưc hiện.
Thế Đình không thích lắm phong cách này của Như Thiên. Mẫu người của cô không để ai sắp đặt. Anh thích cô là chính cô, một Như Thiên bản lĩnh và tự tin giống như ngày đầu cô đến công ty phỏng vấn vậy.
Thế Đình hắng giọng:
- Công việc của một trợ lý đòi hỏi phải tự tin, nắm bắt nhanh nhẹn, cho nên cô cần phải thể hiện tính cách thật của mình: Bình tĩnh và tự tin trước công việc và tình huống. Tôi không cần lúc nào cũng "vâng vâng, dạ dạ", cô hiểu không?
- Vâng.
- Cho dù cô không thích, tôi cũng nói. Tôi hài lòng con người của cô hôm phỏng vấn hơn. Như thế cô mới đúng là một Như Thiên.
Như Thiên gật đầu:
- Tôi hiểu ý giám đốc. Bây giờ, tôi xin phép ra ngoài nhé.
Thế Đình khoát tay:
- Không cần đâu. Bàn làm việc của cô cạnh đây thôi.
Vừa nói, anh vừa đứng dậy, tiến về phía vách tường bên tay phải. Cánh cửa bật ra, Thế Đình né người sang một bên:
- Bàn làm việc của cô, tôi cho bố trí ở đây cho tiện việc trao đổi hơn. Cô thấy thế nào?
Như Thiên quan sát căn phòng nhỏ, hình như nó mới được thiết kế để dành riêng cho cô thì phải.
Như Thiên chạm nhẹ tay lên bàn, hơi mát lan tỏa. Cô hài lòng:
- Cám ơn giám đốc.
- Nơi đây dành riêng cho cô, cô muốn trang trí thế nào tùy thích.
Nhìn khắp một lượt, Như Thiên quay lại:
- Tôi có được tiếp bạn ở đây không?
- Nếu bạn của cô là Bửu Ngọc và Lượng Tinh.
Như Thiên tròn mắt:
- Sao ông biết họ là bạn tôi?
- Vì tôi là giám đốc.
- Thế ông có thiên vị không?
Thế Đình lắc đầu:
- Không. Tình cảm là tình cảm, công việc là công việc. Cho dù cô có là người yêu của tôi, tôi cũng không nương tay.
Như Thiên đỏ mặt:
- Sao ông lại mang tôi ra làm thí dụ? Nếu cô Nguyệt Hoa của ông biết sẽ không vui đấy.
Cô làm bộ tảng lờ, bỏ mớ giấy tờ lên bàn sau đó kéo ghế ra.
Thế Đình hiểu chớ, nhưng anh đã giấu đi nụ cười. Đến bây giờ, anh vẫn chưa hiểu tại sao anh nhận Như Thiên vào cái ghế trợ lý.
Anh biết chắc một điều, đó không phải vì Như Thiên là bạn của em gái anh.
Trái tim hoang tưởng của Thế Đình hình như đang dạo khúc nhạc đầu thì phải. Nhìn Như Thiên một lần nữa, Thế Đình mới quay bước.
- Chúc cô sớm hòa hợp với công việc!
Cánh cửa đóng lại sau lưng Thế Đình, Như Thiên mới thở phào. Và cô bắt đầu những trang giấy đầu tiên
Tình Yêu Nào Cho Em Tình Yêu Nào Cho Em - Trần Thị Thanh Du