Số lần đọc/download: 730 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:08 +0700
, Chương 023- 024
C
HƯƠNG 23. NGHI THÌ KHÔNG DÙNG, DÙNG THÌ ĐỪNG NGHI
Đại phu nhân tuy rằng vẻ mặt bình thản nhưng trong lòng lại dao động như có sóng vỗ.
Từ chuyện “Điềm lành” lần trước bà đã nhìn ra Tần Thiên là nha đầu tâm tư linh mẫn, nói chuyện nhanh mồm nhanh miệng, đạo lý rõ ràng, đặc biệt tâm địa nhân hậu cho nên mới giữ lại bên mình, làm cho nàng có thể sống tốt hơn. Nhưng những thứ đó trong mắt bà cũng chỉ là chút thông minh, cũng không quá coi trọng hơn nữa mỗi ngày có rất nhiều chuyện, dần dần bà cũng quên chuyện này.
Nhưng hôm nay, Tần Thiên khiến bà kinh ngạc rất nhiều.
Đầu tiên là lúc cãi lại Tạ công tử kia trong sảnh đường, mồm mép lanh lợi, nói năng rõ ràng không nói nhưng chỉ cần dũng khí đó, thái độ không kiêu không nịnh đó cũng không phải tiểu nha hoàn nào cũng có được. Cho dù là bà, ở tuổi của nàng cũng không nhất định có thể so sánh được.
Mà giờ, nàng hoàn nói nói trúng điểm yếu của Trà Hành, tuy rằng bà biết Thịnh Thế không thể quản hết người trong thiên hạ nhưng trơ mắt nhìn mỗi ngày mất đi nhiều khách như vậy sao có thể không đau lòng?
Thậm chí còn có tiểu nhị của Trà Hành khác chuyên canh giữ bên ngoài Thịnh Thế Trà Hành không xa, vừa thấy có khách Thịnh Thế không kịp đón tiếp mà bỏ đi thì lập tức tiến lên dẫn khách. Bà tuy không vui nhưng có thể nói gì, cũng không thể bá đạo đến mức mình không có được nhưng cũng không cho người khác làm ăn.
Nay nghe Tần Thiên như có cách giải quyết thì vừa hoảng sợ lại vừa kích động, chờ mong.
Ngay cả Đại phu nhân cũng như thế thì người khác càng không cần bàn, Nguyệt Nương và Thúy Vi nhìn Tần Thiên vừa khiếp sợ lại vừa nghi hoặc, khó hiểu, mà Phạm Thiên bên cạnh thì nhìn Tần Thiên bằng ánh mắt tràn ngập sự khâm phục!
Lúc này, Tần Thiên cũng mặc kệ chuyện này, nàng thầm sắp xếp từ ngữ rồi ngẩng đầu nhìn về phía Đại phu nhân, thong dong nói:
- Dạ thưa phu nhân, lúc trước nô tỳ đã ở sảnh đường quan sát khá lâu, phát hiện tiểu nhị trong sảnh đường bận rất nhiều chuyện, phải đón khách, phải giới thiệu lá trà, phải giải đáp thắc mắc của khách, cuối cùng còn phải tính toán tiền bạc. Cứ như vậy, một tiểu nhị tốn rất nhiều thời gian với một người khách cho nên mới thấy số lượng tiểu nhị không đủ. Nô tỳ nghĩ, thật ra có một số việc hoàn toàn không cần tiểu nhị kinh nghiệm làm. Như là tiếp đãi khách, giới thiệu lá trà, thu bạc linh tinh thì những người học nghề như Phạm Thiên hoàn toàn có thể đảm đương. An bài thêm những người học việc trong sảnh đường, để tiểu nhị phân công công việc cho bọn họ, vừa có thể cho bọn họ rèn luyện mà cũng có thể giúp giữ được nhiều khách hơn.
Tần Thiên vừa nói, Đại phu nhân vừa gật đầu:
- Không sai, có một số khách quen, vào đã chọn được loại trà mình cần, những khách nhân này người học việc hoàn toàn có thể tiếp đón. Có thể giúp bọn tiểu nhị bớt không ít việc. Về phần ngươi nói phân công công việc…
Đại phu nhân cẩn thận suy nghĩ, tay trái đột nhiên vỗ đùi:
- Bốn chữ này đúng là không tồi.
Lập tức hưng phấn chỉ vào Tần Thiên:
- Nói tiếp đi.
Tần Thiên được Đại phu nhân cổ vũ, nàng tin tưởng rằng mình sẽ phát huy được năng lực.
- Chính là phân công công việc để hợp tác cho tốt, khách nhân tiến vào đầu tiên để cho người học nghề tiếp đón, tiếp đón không được giống như Tạ công tử thì giao cho tiểu nhị, tiểu nhị tiếp đón tốt, để khách chọn được trà thì giao cho học việc tính tiền. Cứ như vậy thì sẽ thêm ra được rất nhiều tiểu nhị đón khách, không cần lo chuyện thiếu tiểu nhị.
Đại phu nhân nghe liên tục gật đầu, hai mắt càng ngày càng sáng, đến ngày cả Nguyệt Nương cùng Thúy Vi, Phạm Thiên cũng hiểu cách này của Tần Thiên là rất tốt:
- Hơn nữa…
Tần Thiên tiếp tục nói:
- Trước tiên, nô tỳ nghe phu nhân nói với Tạ công tử, muốn biết chất lượng lá trà thì quan trọng nhất là lúc phẩm trà, một khi đã vậy sao không dành riêng một chỗ trong Trà Hành, bài trí trang nhã, để cho khách nhân nghỉ ngơi, phẩm trà? Để cho khách có cơ hội thử nhiều loại trà? Mà không phải chỉ có khách quan trọng mới được mời vào trong.
Lời Tần Thiên nói là chuyện thường trong kinh doanh thời hiện đại nhưng ở đây, thứ nhất thương gia không có địa vị cao trong xã hội, những người có chút học thức đều cố gắng thi cử làm quan, thương gia khó mà chiêu nạp nhân tài nên cũng là một trở ngại với việc buôn bán.
Thứ hai, Đại phu nhân có năng lực nhưng vẫn là nữ nhân, kiến thức hữu hạn, trong vấn đề quản lý kinh doanh cũng khó có đột phá. Mấy năm gần đây nếu không có Trang Tín Ngạn âm thầm giúp đỡ, chỉ sợ bà sẽ kiệt sức. Nhưng dù sao Tín Ngạn có tật, cũng khó mà vẹn toàn.
Nghe đến đó, Nguyệt Nương hiểu chuyện của Trà Hành không nhịn được nói:
- Trà Hành mỗi ngày đón rất nhiều khách cứ như vậy liệu có phải là lãng phí không cần thiết.
- Nguyệt Nương nói có lý…
Tần Thiên nhìn Nguyệt Nương cười nói:
- Nhưng nô tỳ nghĩ thế này, có thể uống trà đương nhiên là những người không phải lo lắng mưu sinh, để cho khách có cơ hội thử những giống trà khác nhau có lẽ còn có thể kích thích bọn họ mua những loại trà mà bọn họ vốn không định mua. Bọn họ hoàn toàn có khả năng đó, chỉ cần trong 10 người có hai người khách như vậy thì Trà Hành sẽ không thua lỗ. Hơn nữa chúng ta có thể cử ra hai tiểu nhị có kinh nghiệm, chẳng những có thể giới thiệu trà mà còn có thể cùng khách nhân nói sang chuyện nhà cửa, tranh thủ tình cảm mà thành bằng hữu, cứ như vậy hoàn toàn có thể biến khách mới thành khách quen, khách quen thành bạn, làm cho bọn họ chỉ cần mua trà sẽ nghĩ ngay đến Thịnh Thế Trà Hành của chúng ta, cứ như thế, chúng ta tuyệt sẽ không thể thua lỗ được.
Nghe đến đó, Đại phu nhân kích động vô cùng, hận không thể đập bàn mà khen nhưng cố gắng áp chế cảm xúc trong lòng. Bà nhìn về phía Tần Thiên, trong lòng ngoài khiếp sợ còn có cả nghi hoặc, là cảm xúc không xác định. Bà hít sâu mấy hơi, bình ổn cảm xúc bản thân sau đó dùng giọng nói bình tĩnh nói:
- Ừm, khó cho ngươi trung thành như vậy, ta sẽ nghĩ cẩn thận việc này.
Nói xong câu này thì bưng chung trà trên bàn bên cạnh lên nhấp một ngụm rồi không nói gì thêm.
Phía sau, Nguyệt Nương và Thúy Vi nghe những lời của Tần Thiên mà kích động vô cùng, luôn nghĩ phu nhân sẽ vui mừng nhưng không ngờ phu nhân lại có phản ứng này, nhất thời đều hơi khó hiểu.
Cùng cảm thấy lạ còn có Tần Thiên.
Nàng cúi đầu buồn bực: vừa rồi phu nhân rõ ràng rất có hứng thú với cách làm của nàng nhưng giờ sao lại tỏ vẻ không thèm quan tâm, chẳng lẽ là nói cho có?
Đúng lúc này, Từ Phúc Toàn từ ngoài đi vào báo với Đại phu nhân:
- Phu nhân, Tạ công tử vừa rồi đã đi rồi, hắn mua 10 cân Nhị tuyền ngân hào và mười cân trà vũ hoa.
Đại phu nhân buông chén trà trong tay mỉm cười:
- Coi như là một vụ mua bán không nhỏ.
Nói xong bà nhìn Phạm Thiên vẫn đang quỳ nói:
- Lại nói, vụ làm ăn này cũng có công của ngươi, nếu không phải ngươi giữ khách kịp thời thì có lẽ khách đã đi rồi. Được rồi, ngươi đứng lên đi!
Phạm Thiên thấy Đại phu nhân không những không có ý trách mà còn khen hắn thì mừng đến đỏ mặt, vội dập đầu ba cái tạ ơn rồi mới đứng lên.
- Nhưng công tử đó cũng có câu nói đúng, tiếp khách không phải dỗ khách tốt là được, bản lĩnh vững vàng cũng rất quan trọng. Về sau ngươi nên theo sư phụ học tập thật chăm chỉ.
Đại phu nhân nhìn hắn, vẻ mặt tươi cười nhưng giọng vô cùng nghiêm khắc.
Phạm Thiên luôn miệng vâng dạ.
Đại phu nhân nói xong, lại liếc nhìn Tần Thiên đang quỳ, thản nhiên nói:
- Được rồi, ngươi cũng đứng lên đi, hai người đều lui xuống được rồi.
Lời này vừa nói ra, ngoài Đại phu nhân ai cũng ngẩn ra.
Sao Đại phu nhân không hề có ý thưởng nàng?
- Chuyện lần này các ngươi coi như có chút công lao, ta sẽ thưởng phạt phân minh, Nguyệt Nương…
Đại phu nhân thoáng xoay mặt.
Nguyệt Nương vội vàng lên tiếng trả lời:
- Phu nhân có gì dặn dò?
- Nói cho thủ quỹ, thưởng ỗi người 100 tiền.
Dù có tiền thưởng nhưng vẫn cảm giác là hơi ít, nhất là với Tần Thiên nhưng có ai dám nhiều lời.
Nguyệt Nương gọi Thúy Vi ở bên đi xuống truyền lệnh. Đại phu nhân lại nói với hai người Tần Thiên:
- Các ngươi đi xuống lĩnh thưởng đi.
Tần Thiên tuy rằng lòng đầy nghi hoặc nhưng cũng không nói gì, cùng Phạm Thiên đi theo Thúy Vi, Từ Phúc Toàn đi xuống.
Đợi bọn họ đi rồi, Đại phu nhân hỏi Nguyệt Nương bên người:
- Nguyệt Nương, ngươi thấy lời Tần Thiên vừa nói thế nào?
Nguyệt Nương thấy Đại phu nhân muốn đứng lên thì vội bước lên đỡ:
- Phu nhân, ta cảm thấy lời nha đầu Tần Thiên nói có chút đạo lý, phu nhân có suy nghĩ gì khác sao?
Ở trước mặt Đại phu nhân, Nguyệt Nương chưa bao giờ giấu diếm suy nghĩ của mình.
Đại phu nhân đứng lên, một tay đấm đấm lưng:
- Không phải là có đạo lý mà quả thực chính là diệu kế!
- Vậy vì sao phu nhân…
Đại phu nhân đi lại trong phòng mấy lần rồi dừng bước:
- Nguyệt Nương, ngươi nói xem, một tiểu nha đầu ngần ấy tuổi có được bao nhiêu kiến thức, sao có thể nói được những lời này?
Đây cũng là điều Nguyệt Nương nghi ngờ:
- Phu nhân nói rất có đạo lý, ta cũng đang cảm thấy kỳ quái, một tiểu nha đầu bán mình sao có được năng lực này.
- Nàng là nha hoàn ta mặc kệ, nàng là nữ nhân ta cũng mặc kệ, nói cho cùng, bất kể là mèo trắng hay mèo đen, chỉ cần bắt chuột thì chính là mèo khôn. Nhưng con mèo này phải lấy được lòng tin của ta mới được.
Sắc mặt Đại phu nhân trầm xuống:
- Đã nghi thì không dùng, dùng thì đừng nghi. Nguyệt Nương, ngươi tìm bà mối bán nàng vào Trang phủ, hỏi thăm rõ ràng thân thế của nàng cho ta.
CHƯƠNG 24. KHÔNG ỔN
Bên kia, Tần Thiên cùng Phạm Thiên đi theo Thúy Vi cùng đến phòng thu chi lĩnh thưởng.
Phòng thu chi cách phòng phu nhân không xa, đi qua một hành lang dài là đến.
Trên đường, Thúy Vi mỉm cười nói với Tần Thiên:
- Tần Thiên, ý nghĩ này của ngươi từ đâu mà có? Trước ta cũng chưa nghe nói qua.
Phạm Thiên ở bên cũng sửng sốt nói:
- Đúng vậy, nghe qua tưởng chừng rất đơn giản nhưng vẫn là khiến người ta khó mà tưởng tượng được.
Thúy Vi lại vuốt đầu Tần Thiên:
- Cái đầu nhỏ này không biết chứa những cái gì? Tiểu nha đầu này đúng là luôn khiến người ta bất ngờ.
Thúy Vi tuy rằng nói như đùa nhưng lại khiến Tần Thiên hơi rùng mình, bỗng nhiên hiểu vì sao Đại phu nhân lại có phản ứng này.
Đơn giản là biểu hiện của nàng rất khác thường, thân là tiểu nha đầu 15, 16 tuổi mà nói được những lời như vậy, Đại phu nhân không nghi ngờ mới là lạ.
Nếu Đại phu nhân thực sự muốn dùng nàng thì chỉ e lúc này đang nghĩ cách tra thân thế của nàng.
Nhưng Tần Thiên không sợ điều này bởi vì Tiểu Mai từng nói với nàng, các nàng đều là đang trốn nạn thì bị đám bà mối lừa bán đi. Tiểu Mai là người trong thôn trang nhỏ bên Trường Giang, lúc lũ lụt đến cả thôn bị hủy hoại, cả nhà Tiểu Mai bị nạn qua đời, chỉ còn mình nàng may mắn còn sống. Nàng và chủ khối thân thể này cùng bị người lừa đi bán nên mới biết nhau.
Cho nên khi đó nàng mới không hề băn khoăn mà nói cho phu nhân biết tên thật của nàng bởi vì nàng biết, phu nhân sẽ không có cách nào tra ra chân tướng, ngay cả chính nàng cũng không biết khối thân thể này có nguồn gốc như thế nào.
Tuy rằng thân là tiểu nha hoàn có những biểu hiện như vậy có chút khác thường nhưng chẳng lẽ không cho phép nàng có thiên phú trong phương diện này sao, sẽ không cho nàng có tài buôn bán sao?
Tuy rằng nghĩ như vậy có chút miễn cưỡng… nhưng ngoài như thế thì còn giải thích thế nào được.
Có lẽ cứ như thế sẽ có rất nhiều phiền phức nhưng việc gì cũng có hai mặt, nàng không muốn sống thấp kém thì nhất định phải mạo hiểm, cũng không thể trông mong ông trời cho nàng kì ngộ như nữ nhân xuyên qua được, tỷ như được quý công tử nhà ai nhìn trúng, sống chết muốn lấy nàng làm thê tử…
Tần Thiên giật mình, lắc đầu quầy quậy.
Thế cũng quá tự sướng…
Vẫn nên dựa vào chính mình, cố gắng mà nghĩ cách kinh doanh thì hơn.
- Lúc ấy nhìn ở đây mà nảy ra ý nghĩ này thôi. Tần Thiên da mặt dày nói.
Thúy Vi cùng Phạm Thiên đều khen nàng thông minh.
Tần Thiên đỏ mặt khiêm tốn vài câu, làm sao làm sao, may mắn may mắn.
Ba người vừa đùa giỡn vừa đi đến phòng thu chi, vừa định vào đã thấy một nam tử cao lớn đi ra khỏi phòng, vừa đi vừa nhét cái gì đó vào lòng.
Thúy Vi thấy hắn vội dừng bước, vẻ mặt nghiêm túc lại, cung kính hành lễ:
- Nhị thiếu gia.
Tần Thiên nhìn nhìn đối phương, chỉ thấy hắn mặc cẩm bào gọn gàng, phỉ thúy minh châu càng khiến hắn thêm tuấn mỹ phi phàm.
Đó chẳng phải là Nhị thiếu gia Trang Tín Xuyên?
Tần Thiên cùng Phạm Thiên hành lễ với hắn.
Trang Tín Xuyên nhìn quần áo bọn họ thì biết là người hầu Trang phủ, trong mắt hiện vẻ khinh thường, hắn nhìn Thúy Vi nói:
- Ngươi dẫn bọn họ đến phòng thu chi làm cái gì?
- Đại phu nhân bảo nô tỳ mang bọn họ đến lĩnh thưởng. Thúy Vi đáp.
- Lĩnh thưởng?
Trang Tín Xuyên lại quét qua hai người một lần:
- Thưởng bao nhiêu?
- 100 tiền.
Tần Thiên cùng Phạm Thiên đều cúi đầu không dám lên tiếng.
Trang Tín Xuyên hừ một tiếng, đi qua hai người, trong miệng lầm bầm:
- Đại nương đúng là, chó mèo mà cũng cần thưởng nhiều như thế?
Nói xong vung tay áo bỏ đi.
Chó, mèo?
Phạm Thiên mặc dù có chút mất hứng, nhưng còn không dám nói gì. Tần Thiên thì tức đến nghiến răng nhưng có cách nào, ai bảo địa vị của nàng “thấp kém”?
Nàng quay đầu trừng mắt nhìn Trang Tín Xuyên một cái.
Xấu xa hẹp hòi như vậy sao xứng làm chủ Thịnh Thế Trà Hành?
Thúy Vi đi vào nói với bên trong rồi xoay người đưa bọn họ đến lĩnh tiền.
Bên này, Trang Tín Xuyên đi qua một đoạn hành lang, đi đến phòng phu nhân, trên đường đã thấy nhị chưởng quầy Lý Phúc đi tới chỗ hắn. Từ xa, Lý Phúc đã khom người chắp tay cười nói:
- Nhị gia.
Trang Tín Xuyên dừng bước chờ hắn đi tới.
Lý Phúc đi đến bên hắn, nhìn trái phải rồi thấp giọng nói:
- Nhị gia, chuyện người dặn tiểu nhân, tiểu nhân đã thu xếp ổn thỏa rồi.
Khuôn mặt Trang Tín Xuyên trầm xuống, vươn tay ý bảo hắn không cần nói thêm nữa rồi bảo:
- Đây không phải chỗ nói chuyện, buổi tối ngươi một mình đến chỗ ta rồi bàn.
Lý Phúc vội vàng nói vâng.
Lúc hai người nói chuyện, Tần Thiên và Phạm Thiên đã lĩnh thưởng xong, vô cùng cao hứng đi ra khỏi phòng thu chi, đi về theo đường cũ, rất nhanh đã đi đến chỗ Trang Tín Xuyên và Lý Phúc.
Tuy rằng cực kì ghét Trang Tín Xuyên nhưng Tần Thiên vẫn cùng Phạm Thiên hành lễ với hai người rồi cúi đầu đi qua bọn họ.
Trang Tín Xuyên nhìn bóng hai người, thuận miệng hỏi:
- Hôm nay lúc ta không ở đây, đã xảy ra chuyện gì sao? Vì sao đại nương lại thưởng hai nô tài này?
Chuyện vừa xảy ra ở đại sảnh, Lý Phúc tận mắt chứng kiến lập tức kể lại ngọn nguồn.
- Kết quả vị Tạ công tử kia mua không ít trà, có lẽ vì thế mà bọn họ mới được thưởng.
Trang Tín Xuyên nghe Lý Phúc nói, ánh mắt lại nhìn bóng dáng nhỏ bé của Tần Thiên, lẩm bẩm một câu:
- Không thể nhìn ra là một nha đầu lanh lợi.
Trang Tín Xuyên thu hồi ánh mắt, lại dặn dò Lý Phúc hai câu sau liền đi tới phòng Đại phu nhân báo cáo công việc.
Vào phòng Đại phu nhân, Trang Tín Xuyên báo với Đại phu nhân là đã theo yêu cầu của bà mà trả bạc cho nông dân và xin lỗi bọn họ. Đại phu nhân trong lòng hiểu rõ nhưng cũng không bóc mẽ. Bà quay đầu bảo Nguyệt Nương đi làm chuyện bà dặn. Lúc trước chuyện Tần Thiên bà tạm thời không muốn người khác biết nên bảo Nguyệt Nương đi dặn Phạm Thiên và Thúy Vi không được nói lung tung.
Chờ Nguyệt Nương đi rồi, bà mới quay đầu nói với Trang Tín Xuyên:
- Tín Xuyên, ngươi đến nhà nông dân đó, người ta có lấy trà năm nay chiêu đãi ngươi không?
Trang Tín Xuyên đứng trong phòng Đại phu nhân, trong lòng hoảng sợ, nhà đám nông dân đó đều cũ nát, bảo hắn vào đó đúng là làm nhục thân phận của hắn. Mọi chuyện đều do Trang Tín Trung ra mặt. Nhưng tất cả chuyện này không thể để cho phu nhân biết được.
- Đại nương nói không sai, quả thật là trà mới năm nay, thơm ngát, rất ngon.
Nghe xong lời này, Đại phu nhân trong lòng thất vọng vô cùng, những nông dân đó vì cuộc sống mà đem bán đi những lá trà tốt nhất, chỉ để lại lá trà thô mà uống, sao mà ngon miệng được? Xem ra chỉ sợ hắn lại giao mọi chuyện cho Tín Trung làm, mình không hề ra mặt. Sự khổ tâm của bà đúng là hoàn toàn uổng phí.
Bỗng nhiên cảm thấy đầu choáng váng.
Đại phu nhân day trán nhìn Trang Tín Xuyên trước mặt, nói đầy thấm thía:
- Tín Xuyên, ngươi có biết vì sao phụ thân trong thời gian ngắn có thể gây dựng cơ nghiệp này không? Chính là nhờ một chữ “tín”, thành tín là gốc rễ của việc buôn bán, không có danh dự, thương nhân thông minh cỡ nào cũng không thể thành công. Gian thương có lẽ có thể kiếm lợi nhất thời nhưng quyết không thể lâu dài. Lừa gạt qua lại, hại chỉ về mình. Đó cũng là nguyên nhân vì sao ba huynh đệ ngươi đều có chữ “Tín” trong tên.
Trang Tín Xuyên cúi đầu không nói gì, mặt ngoài cung kính nhưng trong lòng không cho là đúng, ngược lại còn cho rằng đại nương quá bảo thủ, mất đi bao nhiêu cơ hội kiếm nhiều tiền.
- Con ghi nhớ lời phụ thân cùng đại nương dạy bảo!
Đại phu nhân thấy hắn vẻ mặt có lệ, biết hắn chẳng nghe vào nữa câu thì thở dài, phất tay áo:
- Ngươi đi làm việc của ngươi đi.