Số lần đọc/download: 2224 / 13
Cập nhật: 2016-06-26 15:55:33 +0700
Chương 10: Kiếm Quang Soi Chiếu Từ Trời Xanh
K
iếm chém thẳng xuống Tô Do Liên. Đây là đường kiếm mà Thạch Tử Ngưng đã dốc toàn bộ sức lực, là đường kiếm mà qua nó cục diện của các bên đều tình cờ bị ảnh hưởng, bất kể một ai cũng không thể cứu vãn nổi, cũng là đường kiếm sẽ giết chết Tô Do Liên. Mắt Thạch Tử Ngưng ngập tràn thống khổ. Cô biết tuyết yêu vô tội, nhưng không thể không hy sinh cô ta, vì cô cần Long hoàng sống sót. Đế Long hoàng sống, nhất định phải phá Ngũ Hành Định Nguyên trận. Muốn phá Ngũ Hành Định Nguyên trận thì phải huỷ hoại Thái Sơ Tứ Bảo. Cô không thể giết Lý Huyền, nên đành giết Tô Do Liên. Cô cắn chặt đôi môi mỏng, kình khí toàn thân đều dồn cả vào lưỡi kiếm.
- Đừng hận ta!
Tô Do Liên hoảng sợ tái mặt, nhìn trừng trừng vào lưỡi kiếm, không nghĩ được cách nào để né tránh trong khi bị Long hoàng giữ chặt thế này. Cô không thể chết, không thể chết vào thời khắc gần với thành công. Tình yêu của cô sắp được trọn vẹn. Chỉ cần trận pháp này vận hành ổn thoả, cô sẽ cấm cố được Long hoàng vĩnh viễn, sau đó cùng Lý Huyền bầu bạn đến khi sông cạn đá mòn.
Hơn một ngàn năm qua, cô dầm mình trong băng tuyết, đúng giữa hoang nguyên ngửa mặt nhìn phồn hoa nhân thế; chẳng phải chỉ để dành đợi thời khắc này hay sao? Vì thời khắc này, cô đã phải chịu bao nhiêu khổ sở. Nhưng đường kiếm kia sắp chém tan tành hết mọi mộng tưởng của cô về hạnh phúc. Vì sao cô phải hứng chịu đường kiếm ấy? Vì sao cô không thể hận? Kiếm quang như một dải sóng mát lành êm ái, thấm vào thân thể Tô Do Liên. Thật giống một nụ hôn đầu đời.
Tô Do Liên đành ngắm nhìn thế gian lần cuối, ngắm tình yêu của mình lần cuốỉ. Cô đưa mắt tìm, thì thấy Lý Huyền đứng trước mặt Thạch Tinh Ngự, tay phải của Thạch Tinh Ngự đang chẹn vào cổ gã. Long khí xộc thẳng lên trời, từ thân thể Lý Huyền nổi lên một hư ảnh hình rồng, trườn về phía Thạch Tinh Ngự. Ở trán Thạch Tinh Ngự bắn ra mấy luồng sáng dài đến cả trượng nghênh đón con rồng ảo.
Cả Đại Ma quốc bắt đầu rung lên. Thái tử điên cuồng gào:
- Xuất kiếm! Xuất kiếm! Giết chúng đi! Giết chúng đi!
Hắn túm lấy triện ngọc, vơ lấy vô số độc dược, điên cuồng giơ đến trước mặt Giản Bích Trân, giục giã:
- Mau xuất kiếm. Ta lấy tư cách quân chủ của Đại Đường để ra lệnh cho ngươi. Ta dùng tính mệnh của Long Vi để ép buộc ngươi.
Hắn như phát điên, không còn chút phong độ nào nữa. Giản Bích Trân khẽ thở dài. Cho dù thái tử không nhắc nhở, y cũng biết nếu để Thạch Tinh Ngự lấy lại được “thần” vẫn bị hãm trong mình Lý Huyền, thì mỗi người có mặt ở đây đều chết không toàn thây.
Thạch Tinh Ngự lúc này đã sục sôi ý muốn giết chóc, mà có lẽ chỉ giết chóc mới ngăn cản y được. Giản Bích Trân khẽ gọi: “Kiếm nô!”
“Keng” một tiếng, mọi âm thanh trong trời đất đều lắng xuống, chỉ còn lại tiếng ngân nga của thanh kiếm báu trước mặt Giản Bích Trân. Tiếng ngân trong trẻo khiến thiên hạ thần phục.
Vào khoảnh khắc này, vạn vật cùng ngưng đọng. Khắp không gian chỉ còn thanh kiếm của Giản Bích Trân là động đậy. Đây là thanh kiếm của đấng vương giả giáng lâm thiên hạ, thanh kiếm của đấng vương giả nắm quyền sinh quyển sát. Nhờ hai âm tiết nhẹ nhàng mà Giản Bích Trân vừa thốt, thanh kiếm bỗng trở nên có linh hồn, từ nó toát ra một thứ sát khí dày đặc, như một vị Tây Sở Bá vương hội tụ đủ mọi sự hung bạo của trời đất, như một vị bá vương đã trỏ Thuỷ Hoàng để mà cười lớn đầy hào khí: “Ta sẽ thay thế ngươi”, như một vị bá vương đứng mũi tiên phong huyết chiến cùng muôn vàn quân kị trên dòng Ô Giang.
Vạn vật tĩnh lặng, vì đã khép nép trước uy vũ của vị bá vương ấy. Thanh kiếm ngân nga một lúc như đang điểm danh thần từ của mình, rồi chém rầm xuống. Không khí chết chóc theo đó toả bùng ra, Đại Ma quốc tươi sáng hàng ngàn dặm, lập tức ngập đầy sát ý đất thảm trời sầu. Thanh kiếm vừa xuất hiện, ánh thép của nó lập tức nhuộm râu tóc Long hoàng thành xanh biếc.
Thạch Tinh Ngự gầm khẽ, vung hai tay bóp hờ vào cổ Lý Huyền. Lý Huyền không kháng cự vào đâu được. Cho dù Long hoàng đang bị Ngũ Hành Định Nguyên trận phong toả, bản lĩnh của Lý Huyền vẫn chưa đủ để kình chống với y. Gã chỉ biết bao nhiêu hơi sức của mình đều đã bị khống chế bị một xung lực ghê gớm xé tan ra, hút về phía Long hoàng. Nỗi đau như dòng sông chảy cuồn cuộn trong thân thể gã. Điều lạ lùng là, nỗi đau ấy rất quen thuộc, chừng như gã đã từng chim đắm trong nó một lần nào đó trước đây.
Trái tim gã rỗng không, rỗng một miếng rất to, khiến gã không thể nào tỉnh táo mà suy nghĩ được. Hình dạng của miếng rỗng đó giống cái gì nhí? Nỗi đau lan rộng mãi, mỗi lúc hiện lên một rõ.
Lý Huyền bất giác liếc về phía Tô Do Liên. Ánh mắt của gã bơ vơ lẻ loi, giống một đứa trẻ đã bị giằng hết đồ chơi, rồi bị quẳng ra lạc lõng một mình trên đồng hoang vậy. Cơn đau trong Tô Do Liên bỗng ngưng đọng. Ánh mắt Lý Huyền dùng lại ở cô, như xẻo dần tùng miếng nhớ trên da thịt cô. Kiếm quang không đủ sức khiến cô đau đớn nữa, bởi vì nỗi đau trong trái tim đã lấn át hết mọi cảm giác khác.
Tô Do Liên không kìm được dòng nước mắt đầm đìa. Bảo vệ tình yêu lâu như thế, tàn nhẫn như thế, ác độc như thế, lẽ nào kết quả lại là đây? Lý Huyền sắp chết trong tay Long hoàng, còn bản thân cô sắp mất mạng dưới kiếm Thạch Tử Ngưng?
Không thể. Tô Do Liên xót xa đưa mắt nhìn Lý Huyền lần cuối. Ta có thể chết, nhưng chàng không thể. Chàng phải được sống tù tế. Chàng sẽ gặp một người yêu mới, sẽ lấp được chỗ trống trong tim đó. Bây giờ mà chàng chết, thì tức là chết với một trái tim không hoàn chỉnh. Dù yêu ta hay là yêu người khác.
Nước mắt cô rơi xuống, thấm vào chiếc gương long lanh trong tim. Nước mắt như lửa, nung cháy mặt gương trong, đốt lên một đốm lửa, từ từ tập hợp lại thành hình một con người. Tô Do Liên cắn răng chịu đựng cảm giác đau đớn vì bị kiếm quang giằng xé, gắng gượng quay mình để Cửu Linh Ngự Ma kính rọi thẳng vào Lý Huyền.
Chỉ tích tắc, cơn đau của Lý Huyền bùng nổ.
Một bóng người lửa tách ra khỏi mình gã. “Keng” một tiếng, Định Viễn đao rời vò, treo lơ lúng trước mặt gã. Cái bóng rủng rực nọ xẹt ra, hoá thành một dáng người vô cùng cao ngạo, bao bọc toàn thân gã. Long hoàng hùng mạnh là thế mà chỗ tay đang bóp cổ Lý Huyền cũng phải dịch rộng ra một tấc.
Thân thể Lý Huyền bắt đầu chuyển màu đỏ rực. Gã rú lên đau đớn, Định Viễn đao phóng ra một dải lửa trận dài đến vạn trượng, rồi huơ lên chém về phía Long hoàng.
Một luồng sáng trong trẻo phụt ra, bao bọc lấy Tô Do Liên. Ảo ảnh của Cửu Linh Ngự Ma kính liên tục bủng phát, vây quanh Tô Do Liên che chở cho cô. Kiếm của Thạch Tử Ngưng bị đẩy chệch ra chừng một tấc. Đây là do Cửu Linh Ngự Ma kính cảm nhận được sự cuồng loạn trong tim Lý Huyền, nên đã huy động toàn bộ luồng sức mạnh còn lại của Định Viễn hấu. Tuy chín con linh thú đã thoát khỏi gương, nhưng một khi tấm gương phát huy toàn lực thi Thạch Tử Ngưng không phải là đối thủ.
Trong quầng sáng trong trẻo ấy có một ngọn lửa nhảy nhót, cuốn lấy thân hình rắn rỏi cao ngạo của Định Viễn hầu, với diện mạo giống hệt Lý Huyền. Lửa trận cuộn lên, đô ập vào Thạch Tinh Ngự. đồng thời thiêu đốt Tô Do Liên. Từng giọt máu tươi nhỏ tí tách xuống chân Tô Do Liên. Người cô trắng nhợt đi, trở lại đúng với hình dáng tuyết yêu ngày nào trên hoang nguyên. Cô nhìn lửa trận ngùn ngụt, như nhiều năm trước từng nhìn phồn hoa nhân thế.
Đẹp như pháo hoa.
Xa xôi vô cùng, ấm áp vô cùng, nhưng vĩnh viễn chỉ có thể nhìn thấy mà không thể sở hữu.
Môi cô khẽ nhếch lên thành một nụ cười. Cô có thể chết, nhưng cô muốn trông thấy lang quần của cô toả sáng như lửa. Lửa trận đang bảo vệ Lý Huyền, cùng lúc cũng bảo vệ cô.
Cảm giác hạnh phúc biết bao nhiêu!
Lửa trận ngập trời xông vọt tới Thạch Tinh Ngự. Bấy giờ, thanh Huyền Phượng Vũ kiếm của Giản Bích Trân cũng thần tốc phóng tới.
Thanh kiếm thần vô địch của Hoa Âm các chủ và thanh đao điên cuồng của Định Viễn hầu cùng nhắm tới một đối tượng. Hai luồng sức mạnh, lạ lùng thay lại vô cùng hoà hợp, tạo thành một sát chiêu tương tự nhau.
Lửa trận như muôn vàn tinh binh khôi giáp sẵn sàng.
Vũ kiếm thì như viên tướng phất cờ chỉ huy.
Binh tướng phõỉ hợp, biến thành một dàn quân thép bách chiến bách thắng, mang theo sát khí đằng đằng, bao vây cả ngọn Cấm Thiên. Thạch Tinh Ngự đang bị hãm giữa chiến trường đó, và giữa vòng phong toả của Ngũ Hành Định Nguyên trận.
Từ khi sức mạnh của Định Viễn hầu thức giấc, Lý Huyền cử ngập mình trong lửa trận. “Thần” cú a Long hoàng bị niêm kín trong gã không thể nào cựa quậy được nữa, cái bóng rung rinh màu đen cũng dần dần yên tĩnh lại. Long hoàng vừa khôi phục được chút ít tự đo, lại tiếp tục bị giam cầm như cũ.
Lửa trận và kiếm báu cùng phóng tới đâm y. Nhát kiếm này nhất định sẽ đập tan thần, tâm, ý, hình, thể của Long hoàng và phong ấn chúng lại.
o O o
Ngọc Đỉnh Xích Tiến long chạy hộc tốc. Thôi gia tỷ muội không làm thế nào để ngăn cản vóc dáng to lớn ấy được. Con rồng vừa chạy vừa gào thét:
- Hoàng! Con đến cứu người đây! Hoàng! Người đợi con nhé!
Tiếng gào rú thảm thiết vang thấu cả Đại Ma quốc.
Thạch Tử Ngưng nghiến răng. Cô biết, chỉ mình cố đủ sức thay đổi cục diện trước mắt. Nhưng thanh kiếm đâm vào người Tô Do Liên lại đang bị Cửu Linh Ngự Ma kính khoá cứng.
Lửa trận cùng kiếm báu khuây lên bao nhiêu chiến ý, phủ dày cả ngọn Cấm Thiên, ngoài phạm vi ấy còn lừng lững hào quang của Ngũ Hành Định Nguyên trận, còn vòng kiềm toả của Thanh Lương nguyệt cung. Tất cả các lớp vây hãm này đều có thể tạo ra tử địa hãm chết Thạch Tinh Ngự. Cô phải đưa ra lựa chọn, nếu không, cô sẽ không còn ca hội nữa.
- Giết cô ta đi! - Một giọng điềm đạm vang lên trong đáy tim Thạch Tử Ngưng.
Đó là Tâm ma. Gã từ từ mở đôi mắt vừa say ngủ. Cặp trùng đồng lóe sáng, nhận chìm đôi mắt cô.
- Giết cô ta đi, được không?
Tâm ma giờ giọng ngọt nhạt dụ dỗ. Một luồng sức mạnh từ trong buồng tim toả ra, khéo léo điều chỉnh kiếm khí trong người Thạch Tử Ngưng. Trường kiếm cắm vào người Tô Do Liên bắt đầu rung lên rền ri. Ngay cả Cửu Linh Ngự Ma kính, một trong Thái Sơ Tứ Bảo, cũng run khe khẽ khi va chạm với sức mạnh đó. Đây là sức mạnh của trái tim, nó có thể đi thẳng vào nơi sâu kín trong lòng người ta.
Thạch Tử Ngưng cắn môi. Phải giết cô ấy thật ư? Phải giết bạn học của mình thật ư? Tuy sinh hoạt chung chưa đến một năm, tuy gặp gỡ cũng chẳng thường xuyên, nhưng dẫu sao họ vẫn là bạn học, một mối quan hệ thuần phác nhất, chân thật nhất trên đời. Thạch Tử Ngưng sẽ mãi mãi ghi nhớ những ngày tháng ở Ma Vân thư viện. Bởi vì, định mệnh của cô là bước vào máu, vào lửa, vào cảnh giết chóc và điên loạn. Những ngày tháng ở trường có lẽ là thanh xuân duy nhất, là cuộc đời thật sự duy nhất của cô. Giết Tô Do Liên, tức là tự tay xẻo đi những ngày tháng ấy, tự tay đặt dấu chấm hết cho thanh xuân của mình. Và cô chỉ còn nước đặt chân lên một con đường tối đen, không còn cơ quay trở lại.
Tâm ma thở dài rầu rĩ, cảnh cát vàng trải dài lóe lên trong tim Thạch Tử Ngưng, rồi biến mất rất nhanh. Nhưng chút hồi ức lắng đọng ấy cùng đủ khoét mất một miếng trong trái tim yếu đuối của Thạch Tử Ngưng, đủ tái hiện một cảnh tượng như địa ngục khiến người ta ngạt thử. Chỉ tích tắc, một thành trì
nhỏ nhắn yên bình biến thành phế tích. Thiết mã tung hoành, tiếng vó sắt sục mạnh trên cát, tiếng đao sắc chém vun vút trong không khí và tiếng nghẹn ngào trong cổ họng khàn đặc…
Cô đứng trên lẩu, khóc than, cầu xin bọn họ ngừng tay. Nhưng không ai buồn nghe. Không thần linh nào chú ý. Mục đích của họ chỉ có một, là giết sạch người Thạch quốc, không để sót một ai. Huyết tộc của Long hoàng, phải biến đi sạch sẽ khỏi cõi đời này.
- Giêt cô ta đi! - Tâm ma nhẹ nhàng giục.
Thạch Tử Ngưng siết chặt thanh kiếm trong tay. Đúng, giết cô ấy đi! Giết Tô Do Liên rồi, là có thể thi triển phép tước đoạt sức mạnh mà Tâm ma đã nói, giúp cô chiếm hữu bản lỉnh của Long hoàng, dùng uy lực tôi cao đó để tạo một chỗ đúng trên mặt đất này, muốn báo thù thì báo thù, muốn phục quốc thì phục quốc.
Một viễn cảnh đáng phấn khởi biết nhường nào!
Thạch Tử Ngưng thút thít, ôm choàng lấy Tô Do Liên.
- Xin lỗi!
Cùng với tiếng thở thật sâu, mọi sức mạnh của Thạch Tử Ngưng đều cùng huyết mạch chảy vào buồng tim, hoà với linh lực lạ lùng của Tâm ma, rồi đột ngột bắn mạnh ra.
Trường kiếm đâm phập qua thân thể mong manh. Nỗi đau đớn chết chóc lướt ngang khuôn mặt Tô Do Liên, hào quang của Cửu Linh Ngự Ma kính bị trường kiếm xuyên thủng, hai thân thể cùng bay lên không, đón lấy lửa trận và lông vũ bay ngập không trung.
Giống như hai con bướm chấp chới.
Một giọt lệ trong vắt ứa ra khỏi khóe mắt Thạch Tử Ngưng.
Cô khép chặt mi, không dám nhìn thanh kiếm của mình, không dám nhìn mọi sự trên đời. Cô biết, đã phóng ra đường kiếm này rồi, là cô không còn cách nào quay đầu lại được nữa.
Không còn nữa.
Bươm bướm chao đảo, bắn vọt lên không trung cùng ánh sáng xanh lục bắn ra từ hình mắt mèo.
Tẩm thân yếu ớt bị thanh kiếm xuyên thủng kia, không hiểu sao lại khiến trái tim Lý Huyền nhức nhối. Gã không có chút ấn tượng nào với con người này cả, nhưng nỗi đau đó nặng nể quá đến nỗi khiến gã bải hoài cả nguôi, đưa hai tay ôm lấy tìm, đau đến nỗi gần như không thở được, đau đến nỗi chỉ thoáng chốc đã khiến gã đầm đìa nước mắt.
Gã thử lay động Định Viễn đao, để lửa trận ngăn cản Huyền Phượng Vũ kiếm. Nhưng thanh kiếm dưới tay Giản Bích Trân vốn dĩ là chủ đạo trong màn kiếm khí kinh thiên động địa này, Lý Huyền dùng hết sức lực cũng chỉ khiến lửa trận tán loạn ra, nhưng vẫn bị vũ kiếm ràng buộc. Lý Huyền không kìm được, gào lên:
- Không…
“Bình một tiếng”, hệt như thứ gì đó bị vỡ, lại hệt như không có chuyện gì xảy ra cả.
Kiếm vũ yên lặng lại.
Từng mảnh từng mảnh gương rơi ra khỏi thân thể Tô Do Liên, mỗi mảnh chứa một cái bóng nhàn nhạt. Từng mảnh tùng mánh, từ hư không hiện hình, rồi lại quay về hư không, lướt qua hai bàn tay Lý Huyền. Hai bàn tay mở ra trông trơn, không thế nào nắm bắt được dù là một mảnh nhỏ. Trái tim thì run rầy như bị một thứ gì đó điên cuồng giằng xé, nhưng không thể xác định được cội rễ nỗi đau.
Lý Huyền ngẩng mặt nhìn, thì thấy Tô Do Liên trôi như tuyết rơi. Gã vội lao tới ôm chặt lấy. Ngẫu nhiên sao, chỗ họ dừng lại chính là tâm trận Ngũ Hành Định Nguyên. Một nam tử thân mình ngùn ngụt lửa, ôm một thiếu nữ trắng bợt như tuyết. Nam tử đầm đìa nước mắt, nhưng không biết nói thế nào, dù chỉ một từ. Nữ tử thì dịu dàng mìm cười, từng mảng tuyết lớn đùn lên, cô chìa tay, nhẹ nhàng giúp nam tử vuốt thắng mớ tóc trên trán. Nam tử xem chừng muốn nhớ lại điều gì, nhưng không thể nào nhớ được, đành đau khổ và nghi hoặc hỏi:
- Cô là ai?
- Thiếp là Tuyết yêu.
Cô gái dịu dàng nói, thần trí càng lúc càng mơ hồ. Những dải sáng trắng liên tục từ thân thể cô trào ra, trôi lãng đãng xung quanh, từng đám từng đám một giống tuyết êm. Cô biết, mình sắp trở lại với đồng tuyết cô độc và ngủ yên muốn đời ở đó. Cô chật vật ngẩng đầu lên, nhìn nam tử trước mặt mình, lòng ngập tràn bi thương. vẫn không thể nhớ ra thiếp ư? Trong nụ cười tái tê của cô có nỗi chua chát vô tận: Vốn dĩ, thiếp tưởng còn nhiều thời gian để lấp đầy ký ức trống rỗng của chàng, vốn dĩ, thiếp từng thề nguyền, sẽ để chàng yêu thiếp trở lại. Nhưng không còn thời gian nữa rồi.
Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt càng lúc càng nhạt màu, trong suốt dưới ánh sáng trắng vốn quanh. Ánh mắt ấy giống như một luồng sáng rút xuống từ chín tầng trời, đâm sâu vào tim Lý Huyền. Gã không dám nhìn thẳng vào mắt cô, trái tim lại co bóp kịch liệt. Gã mang máng cảm nhận được, người con gái đang chết dần đây vô cùng quan trọng đối với gã, nhưng gã không thể nào nhớ ra cô là ai.
Tô Do Liên đăm đăm nhìn gã dằn vặt, nỗi xót xa lan dần trên khuôn mặt tái nhợt mà xinh đẹp của cô. Vào thời khắc thiếp còn nán lại này, chàng có thể nhớ ra thiếp không? Dù chút ít cũng được.
Lý Huyền vùi đầu vào ngực cô, ôm chặt lấy tấm thân yếu đuôi và mềm mại, tựa hồ muốn tìm nghe mọi ký ức chung giữa họ qua trái tim đập mỏng như tơ ấy.
Bên trên mái tóc rốĩ tung của Lý Huyền, Tô Do Liên thở ra khe khẽ. Trước mắt một màn trời xanh, xanh đến tan nát cả lòng. Vòng ôm của gã khiến cô ngạt thở, nhưng cô không vùng ra, cứ để gã ôm minh mỗi lúc một chặt hơn. Trái tim cô run khe khẽ, mỗi lần đập là một lần kể lể giãi bày.
Kể lại ánh nắng ngọt ngào ngoài song cửa thư viện, hoa đào rụng trên Chung Nam sơn.
Kể lại những lời thề thốt của hai người.
Kể lại bảy vòng thử thách bắt nguồn từ tập tục của một vùng quê xa.
Cuối cùng, nhịp đập của trái tim cô yếu đến nỗi đến cô cũng không thể cảm nhận được nữa, và cũng không còn sức mà kê chuyện nữa.
Lang quân, chàng nhớ ra chưa?
Khuôn mặt đầm đìa nước mắt của cô nổi lên một nụ cười êm ái mà nhợt nhạt:
- Có quen thiếp không? Thiếp là ai nào?
Cầu hỏi mang theo nỗi run rẩy tận xương tuỷ, mang theo kỳ vọng đời đời kiếp kiếp. Mỗi con chữ đều chật vật gian nan, mỗi con chữ đều khắc sâu vào linh hồn cô.
Hỏi xong, Tô Do Liên kiệt sức, cũng không thể nói được một từ nào nữa, chỉ lặng lẽ ngước đôi mắt trong như lưu li lên đợi câu trả lời của Lý Huyền.
Lý Huyền run bần bật. Ánh mắt cô gái như dung nham thiêu đốt gã, khiến gã đau đến tận đáy lòng, không thể nào vùng thoát ra được. Đau đến nỗi càng đau thì càng muốn nhớ lại. Một cái bóng lờ mà lờ mờ loáng động trước mắt, tưởng chừng hễ gần thêm một chút là có thể nhìn rất rõ, nhưng bất luận thế nào nó cũng không chịu gần lại.
Cơn nóng nảy khiến Lý Huyền phát cuồng.
- Ta không biết! Ta không biết!
Gã cảm thấy đầu như muốn nứt ra, gắng sức lắc mạnh đầu mới thấy tỉnh táo ra một chút. Tuyết yêu nhìn gã, ánh sáng trong mắt từ tù lịm đi. Lúc này, trong lòng cô có muôn vàn câu hỏi, nhưng không thể thốt ra lời.
Muốn cùng thiếp đến hoang nguyên không?
Ở đó không có ai, không có gì, chỉ có tuyết, có giá lạnh. Đó là cố hương của thiếp, nếu chàng đi, thì sẽ là cố hương của hai ta…
Chàng bằng lòng không?
Gã thậm chí không thể nhớ ra cô, làm sao có thể theo cô đến một nơi hoang vu như thế chứ?
Ánh mắt cô ngập tràn bi thương. Bi thương đến mức khiến người ta sợ hãi. Lý Huyền ôm chặt Tuyết yêu, khóc đến khản cả cổ. Gã không biết vì sao mình sợ hãi, chỉ cảm thấy người mà cả đời mình trân trọng yêu quý sắp rời xa mãi mãi. Dần dần, khuôn mặt của Tuyết yêu rạng lên một nụ cười. Nụ cười làm mờ hết những thất vọng, bi thương, thống khổ sâu sắc vừa qua, trông thật tinh khiết và thanh cao, hệt như bông tuyết đầu tiên rơi xuống trong trời đất, mang theo hơi lành lạnh của buổi đầu đông.
Bông tuyết ấy chầm chậm chạm vào nơi sâu kín nhất trong tâm hồn Lý Huyền, im lặng kế lại niềm ai cầu sau cưỡì của Tuyết yêu.
Nếu không thể nhớ ra thiếp… Nếu không thể cùng thiếp đến hoang nguyên giá lạnh… Thế thì cứ ở lại, đừng rời xa, ở bên thiếp cho hết thời khắc sau cuối của cuộc đời này. Chàng bằng lòng không?
Lý Huyền khóc rưng rức, gã đã hiểu được tâm nguyện của cô, và gật đầu thật lực.
Tuyết yêu mỉm cười, khó nhọc chìa tay ra, lau đi dâu lệ trên mặt Lý Huyền. Nhưng nụ cười của cô chợt đông cứng. Giá lạnh dần dần bao vây thân thể, cô từ từ tan cháy trong vòng ôm của Lý Huyền.
Lý Huyền khóc lạc cả giọng. Lần đầu tiên, gã cảm thấy mình bơ vơ làm sao. Cho dù ôm rất chặt, và chặt hơn nữa, cũng vẫn thất vọng như vậy.
- Ta cỏ quen cô không? Nói cho ta biết đi!
Trái tim Lý Huyền như bị răng cưa định mệnh nghiền nát tùng tấc tùng tấc một, hết lần này đến lần khác, biến thành bụi đất. Lần đầu tiên, gã hy vọng biết bao, rằng thần thức của Định Viễn hầu từ một thế giới nào đó tìm đến, chiếm hữu lấy thân thể mình đi.
Ta không muốn làm Lý Huyền nữa.
Người đàn ông kiên nghị đó chắc sẽ không đau khổ thế này đâu Âm thanh bi thương, mỗi từ mỗi chữ vẳng đến tai Thạch Tử Ngưng đều khiến tim cô thắt lại. Cô đã tàn phá, huỷ hoại một tình yêu chân thành. Thạch Tử Ngưng đột nhiên cảm thấy ghê tởm, chán ghét chính mình. Nhưng cô không thể dừng lại, bởi vì cô và Thạch quốc của cô đã bắt đầu trông thấy ánh sáng của hy vọng. Cô hít một hơi thật sâu. Sức mạnh của Tâm ma sình sôi một cách bí hiểm, đang đem tất cả sức lực dập dồi bập bềnh tổng hợp lại. Trái tim có tác dụng tuyệt vời như vậy đó. Chỉ cần trái tim tập trung, sức mạnh sẽ hoàn toàn tan chảy vào vũ kiếm, đủ sức chém xuống Ngũ Hành Định Nguyên trận.
Cô không thể khống chế được ánh kiếm nữa, nó bần bật lên trời.
Thái tử trông thấy tất cả, trái tim hoảng loạn cuối cùng cũng dần dần ổn định lại. Còn may, hoá ra Tâm ma chưa phản bội giao ước với hắn. Bất luận tình hình cụ thể đã thay đổi, nhưng dẫu sao cũng đã huy động được đường kiếm trừ diệt tà ma. Đúng ra, đây là sự phối hợp của đường kiếm Giản Bích Trân, đường đao Định Viễn hầu và sức mạnh của Tâm ma. được thi triển qua chiêu thức của Thạch Tử Ngưng.
Nhưng thế thì cũng có gì khác nhau?
Thái tử không biết vì sao Tâm ma lại sắp xếp sự thay đổi này, nhưng chỉ cần kết quả như ý thì quá trinh không quan trọng nữa.
Nụ cười âm hiểm trồi lên môi hắn. Quân cờ thứ sáu cuối cùng cũng đã trở về đúng quỹ đạo, vạch ra một đường cong hoàn mỹ.