Số lần đọc/download: 613 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 07:58:28 +0700
Chương 10
C
hap 10: Tia sáng mong manh
Nó ngồi đó, nhìn chầm chầm về phía hắn, sao hắn lại liều mạng vậy chứ?
Ko lẽ ….hắn …..
Đúng rồi!
Nó ko ngờ hắn lại giữ lời đến vậy.
Hôm đó, nó nhờ hắn bảo vệ Nhật Lâm, chỉ vì cơn ác mộng đó ư?
Tại nó mà hắn mới ra nông nổi này, nó thấy ghét bản thân mình quá!
Sao cứ phải vậy chứ? Toàn chuyện ko may xảy đến vs nó.
Nếu pit hắn trọng lời hứa đến vậy, nó sẽ ko nhờ hắn.
Hắn đâu cần phải làm vậy chứ!
Cái thứ nước mặn mặn lại tuôn ra trên khóe mi nó, nó khóc sao?
Đưa tay rút sợi dây nước biển, nó leo xuống giường mình, bước đến giường của hắn.
Đôi mắt hắn cứ nhắm nghiền, nó phải làm sao đây?
_’’ Này, mau tỉnh lại đi, đừng giỡn nữa. Tôi còn chưa trả nợ cho anh mà … tỉnh lại đi mà … hic..’’
Nó đưa tay lay lay người hắn, nước mắt thi nhau tuôn ra, nhưng vô ít, hắn vẫn nằm đó, mắt cứ nhắm nghiền.
Cạch!
Cánh cửa phòng bệnh mở ra, nó way đầu lại.
Là …..cha & dì hắn!
Ông nhìn nó, cười hiền:
_’’ Cháu ko sao chứ? ‘’
_’’ Dạ, ko sao! Nhưng sao …..’’
_’’ Ta hỏi Nhật Lâm & Kỳ Sơn, cái thằng nhóc này, cứng đầu quá ‘’
Ông đau khổ nhìn hắn.
‘’ Cha anh ta vẫn rất tốt vs anh ta mà. Chắc trog chuyện của mẹ anh ta có uẩn khúc gì rồi ‘’
Nó nghĩ thầm.
_’’ Hôm đó, bọn cận vệ có làm đau cháu ko? ‘’. Dì hắn ôn tồn hỏi:
_’’ Dạ, ko ạ! ‘’. Nó toe toét.
Cha & dì hắn nhìn nó, mỉm cười điềm đạm.
Bất chợt, ông đứng lên:
_’’ Ta đi thôi, dám làm con ta bị thương đến thế này, ko yên vs ta đâu. Thôi bác về. Chào cháu ‘’. Rồi ông sải bước đi.
Còn lại nó, ko khí trong bệnh viện ngột ngạt quá. Nó ko thích tí nào!
Nó nhìn gương mặt hắn. Sao hắn cứng đầu vậy chứ? Cứ nhắm mắt suốt ngày.
Nhật Lâm & Kỳ Sơn lấy đồ xong, trở vào bệnh viện
Vừa mở cửa, đã thấy nó ngay giường hắn. Nhật Lâm nhẹ nhàng đi lại:
_’’ Đừng lo, ko sao đâu. Nó mạnh mẽ lắm! ‘’
_’’ Tất cả là tại em …hức…là tại em …. ‘’. Nó nói trong tiếng nất
_’’ Ko phải tại em, đừng ngốc vậy chứ. Nín đi ‘’. Thấ nó khóc lòng Nhật Lâm đau như cắt.
Lại 1 lần nữa, Kỳ Sơn nhìn thấy Nhật Lâm ôm nó.
Đau khổ. Tuyệt vọng.
Kỳ Sơn bước ra khỏi phòng bệnh.
_’’ Con tiểu Linh Linh ngoan lắm, nó ăn rất nhiều! ‘’. Đưa nó lại giường, Nhật Lâm mỉm cười nói.
Nó cười đáp lại, cả 2 nói chuyện rôm rả.
Đã 1 tuần rồi mà hắn vẫn chưa tỉnh. Nó thì đã khỏe lại, có thể ra viện.
Còn hắn, đến h vẫn cứ nhắm mắt như vậy làm cả bọn nó rất lo lắng, vội đến tìm bác sĩ.
_’’ Bác sĩ ơi, sao bạn cháu vẫn chưa tỉnh lại vậy? ‘’. Nó nhìn ông bác sĩ, ánh mắt lo lắng
Ông bác sĩ khẽ thở dài:
_’’ Cậu ta đã wa tình trạng nguy kịch. nhưng do cú va đập quá mạnh, đã ảnh hưởng rất nhiều đến cơ thể. Nếu wa ngày hôm sau cậu ta ko tỉnh lại, thì ….mãi mãi sẽ ko tỉnh hoặc có thể cậu ta tỉnh lại nhưng sẽ mất hoàn toàn ký ức. ‘’
_’’ Sao ạ? Mất hoàn toàn ký ức á? ‘’. Nó mở to mắt
_’’ Vậy có thể hồi phục ko bác sĩ? ‘’. Kỳ Sơn khẽ chau mày
_’’ Chuyện đó thì … Có thể, nếu cậu ta có ý chí mạnh mẽ, ký ức sẽ ko mất đi. Chuyện này tùy thuộc vào cậu ta thôi. ‘’
Hôm sau, nó vừa xuất viện đã đến trường.
Kỳ lạ thay. Nó để ý ko thấy bọn Hàn Nhược, Bảo Trân, & tên Mã Thiên đâu, chỉ có Nhã Nhã vẫn đi học bình thường.
Giờ ra chơi, nó lên phòng hội trưởng, ko thấy Kỳ Sơn đâu, nó chỉ thấy Nhật Lâm ở đó.
_’’ anh Nhật Lâm ‘’.
_’’ Chào em, Hoàng Linh ‘’.
_’’ Em có chuyện muốn hỏi, anh có pit tại sao hôm nay lạ vậy ko? ‘’
Nhật Lâm khẽ cười, nghe câu hỏi Nhật Lâm đã pit nó muốn nói gì rồi.
_’’ Do ông Nhất làm đấy! ‘’
_” Ông Nhất? Là ai thế? ‘’. Nó ngơ ngác
_’’ Cha của Hải Long. Tập đoàn ông ấy lớn nhất & có uy lực nhất nước. Chính vì thế lời nói của ông ấy rất có giá trị. Nhà của tên khốn Mã Thiên đã thất thế, 2 người kia cũng thế. Và cả 3 đã bị đuổi khỏi trường này. Ông ấy còn khoan dung đó, nếu ko,có thể họ đã bị đuổi ra khỏi nước luôn rồi! ‘’
_’’ Ra là thế ‘’. Nó gật gù
‘’ Ủa? Lúc đó còn có …’’ Nó nghĩ thầm & ngước lên nhìn Nhật Lâm
_’’ Còn chị Nhã Nhã thì sao? ‘’
_’’ Cô ta rất thông minh. Đã mua chuộc bọn kia đừng khai mình ra.’’
Nó mỉm cười.
Ko sao cả!
Mọi chuyện có lẽ đã wa rồi.
Sau cơn mưa trời lại sáng mà.
Ra về, nó & Nhật Lâm liền tới bệnh viện.
Hôm nay là ngày hắn sẽ tỉnh. Nó chắc chắn vậy.
Bước vào căn phòng bệnh, nó hơi thất vọng khi nhìn thấy hắn vẫn nằm đó, mắt vẫn nhắm nghiền.
Trời đã tối rồi sao hắn mãi ko tỉnh chứ?
Nếu wa ngày hôm sau thì ….
Ko thể được. Nó đang nợ hắn mà.
_’’ Về thôi, Hoàng Linh ‘’. Nhật Lâm thấy trời đã tối nên kêu nó về
Nó nhìn hắn, ngẫm nghĩ rồi nói:
_’’ Em ngủ ở đây, anh về trước đi. Ko sao đâu! ‘’
Nó cười tươi nói vs Nhật Lâm để anh ko lo cho nó.
Thấy nó vui, Nhật Lâm đành chìu ý nó vậy. Về thì về.
Nó bước tới cạnh giường hắn, khẽ ngồi xuống.
_’’ Tỉnh dậy đi mà! Làm ơn đi ‘’
Nó lay lay cánh tay hắn, nếu ko tỉnh hắn sẽ mãi mãi ko tỉnh, nếu hắn ko tỉnh thì sao?
Cảm giác trong nó lúc này …..sao nó đau khổ thế nhỉ?
Nó …..thích hắn rồi sao?
Chợt!
Cánh tay hắn khẽ nhúc nhích.
Mi mắt khẽ cử động.
Hắn …tỉnh rồi, tỉnh rồi.
Nó lau nước mắt, tươi cười nhìn cử chỉ của hắn.
Nhưng ….cử chỉ đó, chỉ thoáng wa, giờ hắn lại tiếp tục nhắm mắt!
Là sao chứ?
Nó lấy hết sức, đưa tay lay lay người hắn:
_’’ Nè,tỉnh lại mau lên, tôi ko muốn nợ ai nhiều lần đâu. Tôi chưa trả xong nợ mà. Tỉnh lại mau đi …hu hu….tỉnh lại đi mà …’’
_’’ Đau quá. Cô làm trò gì vậy ‘’.
Nó giật mình.
Giọng nói này ….wen quá!
Hắn …..hắn vừa nói sao?
Nó ngước đầu lên.
Là hắn. Đúng là hắn vừa nói.
Người đang nằm trước mặt nó đã tỉnh rồi.
Hắn tỉnh rồi.
Nó mừng lắm, nhào tới ôm chầm lấy hắn, khiến hắn hơi bực mình:
_’’Cô làm trò gì thế hả?..Ko lẽ, bị sức cuốn hút của tôi mê hoặc rồi à? ‘’. Hắn nham nhỡ nói
Đúng là hắn rồi. Giọng nói đáng căm ghét này!
Nó sực tỉnh, vội buông hắn ra, lí nhí nói:
_’’ Tự tin vừa thôi! Ai mà thèm. ‘’
Khoan đã! Hắn ko ….
_’’ Ủa? Anh pit tôi là ai hả? ‘’. Nó nhìn hắn chầm chầm.
_’’ Ko ‘’. Hắn thản nhiên đáp.
Nó bất động. Hắn mất ký ức thật sao? Nó vội way đi định gọi bác sĩ, nhưng bị hắn gọi giật lại:
_’’ Khoan đã, cô đi đâu vậy? ‘’
_” Tôi tìm bác sĩ! ‘’
_’’ Để làm gì? ‘’
_’’ Khám cho anh chứ làm gì. ‘’
_’’ Tôi có bị gì đâu mà khám? ‘’
_’’ Anh bị mất ký ức rồi. Tôi phải tìm bác sĩ ‘’
_’’ Tôi mất ký ức khi nào hả? ‘’. Hắn nhíu mày
_’’ Thế anh biết tôi là ai ko? ‘’
_’’ Cô là ….. ‘’
_’’ Ai? ‘’ Nó hối thúc hắn
_’’ Osin của tôi! ‘’
Hả? Hắn nhớ sao? Vậy khi nãy …. Nó way wa nhìn hắn thì thấy mặt hắn cười gian mah.
Hiểu rồi! Nãy h, nó đã bị hắn chơi 1 vố.
_’’ Cô lo cho tôi vậy sao? Yêu tôi rồi à! ‘’
_’’ Hứ. Đồ điên! ‘’. Nó đỏ mặt way chỗ khác, ko lẽ nó thích hắn thật à?
‘’ Dù vậy mình cũng ko nên nói ra trước được. Mất mặt lắm ‘’. Nó nhủ thầm
_’’ Này, sau anh lại làm vậy? ‘’. Nó nhìn hắn
_’’ Tôi đã hứa rồi mà! ‘’.
_’’ Nhưng ….nếu anh chết thì sao? ‘’
_’’ Tôi hứa vs cô thì tôi sẽ thực hiện. Nếu tôi chết ….thì …..tôi sẽ ám cô chứ sao? ‘’. Hắn cười ma mãnh
_’’ Cái tên chết tiệt này, h còn giỡn nữa! ‘’ Nó liếc xéo hắn
_’’ Nếu người nằm đây là Nhật Lâm, cô có lo vậy ko? ‘’
_’’ Đương nhiên là có rồi! ‘’. Nó thản nhiên
Hắn nhìn nó đáp nhanh lẹ như vậy, sao thất vọng thế nhỉ?
Nó kể lại mọi chuyện cho hắn nghe, chuyện cha hắn đến thăm & cả chuyện đuổi học bọn kia. Nghe xong, hắn ko nói gì, chỉ khẽ mỉm cười.
Nó nghĩ chắc hắn sẽ tha thứ cho cha mình.
Đột nhiên, hắn way wa, kéo nó vào người hắn.
_’’ Tôi đã cứu cô rồi! Giờ tới lúc cô báo đáp đi! ‘’
_’’ Gì, gì chứ? Báo đáp cái gì! ‘’. Nó cố vùng vẫy khỏi người hắn nhưng ko được, hắn mạnh hơn nó gấp mấy lần
_’’ Tôi cứu cô, mình đầy thương tích, giờ cô ko báo đáp à. ‘’
_’’ Tôi ….tôi…..báo đáp thì đợi khi nào anh ra viện đi rồi báo đáp ‘’. Nó ngượng đỏ mặt
Chỉ chờ nó nói vậy hắn mới buông tay nó ra, nở 1 nụ cười đáng ghét:
_’’ Phải giữ lời đấy! ‘’